Zhongven Past Wind And Stone
Mãi cho đến khi nắng chiều đã nhạt mất, hai cô gái mới thỏa mãn để cậu rời đi. Vốn dĩ Aya và Yae cũng không thân thiết gì lắm, qua chuyện này nhìn ra điểm chung là lịch sử và tiểu thuyết, liền như hai người bạn tâm giao ríu rít thảo luận. Venti đi sau lưng họ, tay cầm điện thoại định bụng gọi cho Dvalin tới đón. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Zhongli đang đợi mình ở cổng trường, cậu khựng lại đôi chút, rồi nhanh chóng chạy về phía anh.- Cậu đợi tớ? - Venti vỗ vai Zhongli, cười rạng rỡ.- Tôi đã đồng ý sau giờ học sẽ đi chơi với cậu mà. - Anh thản nhiên nói, dù không biết hành động nhỏ này của mình đã khiến Venti rất vui vẻ.- Đi thôi. - Cậu nói. - Chúng ta đi ăn trước. Gần trường có một nơi rất được, tớ dẫn cậu đi.Nơi mà Venti đưa Zhongli tới, là một nhà hàng nhỏ chuyên phục vụ các món ăn Mondstadt. Người ra người vào tấp nập, có cả người Liyue nữa. Không gian ấm cúng đậm chất văn hóa và kiến trúc của thành phố tự do, từ cách bài trí đồ vật, đến cả lọ hoa cecilia nhỏ nhắn được trưng bày cẩn thận trên quầy thu ngân. Chừng đó thôi là đủ để thấy nhà hàng này vì sao nổi tiếng đến thế.- Cậu có muốn gọi thêm gì không? - Venti sau khi chọn món, liền đưa menu cho Zhongli.- Không cần. - Anh lắc đầu. - Ăn những thứ cậu lựa là được.Phục vụ hiểu ý, mỉm cười nói hai người đợi lát đồ ăn sẽ được bưng lên ngay. Zhongli hiếu kì quan sát xung quanh, lần thứ hai bước chân vào những nơi nhỏ nhắn như này, dẫu sao vẫn còn rất lạ lẫm. Gia đình bọn họ nếu không phải là tự nấu ăn ở nhà thì là dùng bữa ở các nhà hàng sang trọng, tiếng nói chuyện cười đùa ồn ã gần như vậy tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện.Zhongli cảm thấy như vậy không tệ chút nào.- Vẫn chưa quen hả? - Venti nghiêng đầu, thân thiện hỏi. Zhongli lắc đầu, cậu lại nói tiếp. - Tớ cứ tưởng là cậu sẽ không chịu bước vào những nơi như thế này. Chắc hẳn cậu quen dùng bữa ở những nơi xa hoa hơn phải không?- Trải nghiệm luôn là điều tốt. - Zhongli đáp lời. - Nhà hàng lớn đương nhiên có ưu điểm của nó, nhưng những nơi ngập tràn hơi thở sự sống như này, cũng rất thú vị.- Cậu thích là được. - Venti nói. Hai người trao đổi vài câu, về những sở thích thông thường, về cả những câu chuyện vụn vặt xung quanh thông tin về Phong thần và Nham thần nữa. Tuy mới quen nhau chưa lâu, nhưng cả hai đều cảm thấy ở bên cạnh đối phương rất thoải mái, có thể tùy ý nói chuyện. Dẫu rằng chủ yếu là Venti sẽ nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, Zhongli chỉ nghiêm túc lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lời, hai người đều trao đổi đến là hăng say.Bầu không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên nghe tiếng đập bàn một cái. Venti nhìn về phía phát ra âm thanh, là hai người nom có vẻ là dân Mondstadt, đang cười khanh khách. Có vẻ như bọn họ đã quá chén, nên không thể điều khiển được âm lượng giọng nói, hay ngôn từ của mình nữa.- Tên nhóc Lyre đó, nghĩ bản thân mình tài năng lắm hay gì. Chỉ là một nghệ sĩ nhỏ thôi, lại đến từ Mondstadt, cũng không nể mặt đồng hương một tí. - Tay Venti hơi ngừng lại, nghe thấy nghệ danh của mình, tò mò lắng tai muốn tìm hiểu sự tình.- Cậu ta ấy mà, tuổi trẻ thành công đôi chút đã mắc bệnh ngôi sao. Nhìn xem, đàn và hát thôi mà, vậy mà cũng kén cá chọn canh. Năm lần bảy lượt từ chối lời mời của chúng ta. - Bên kia đáp lại.Venti suy nghĩ kĩ hơn, chăm chú nhìn bọn họ. Đây không phải là hai tên biến thái bám như đỉa hết lần này tới lần khác mời cậu đến biểu diễn tại tiệc riêng ở nhà chúng sao. Làm ơn đi, cậu âm thầm đảo mắt. Lúc nói chuyện cứ kiếm cớ đứng gần chạm vào người cậu, đã thế tiền thù lao còn mặc cả lên mặc cả xuống, thứ giàu xổi mà cứ thích thể hiện cơ. Cậu không ưa liền trực tiếp nói với Jean, chị ấy cũng không cưỡng ép cậu, thẳng thắn từ chối kí hợp đồng với hai gã. Chuyện đã qua mấy tuần, không hiểu cớ sao hai gã này lại thù dai như thế.- Nhưng mà bỏ qua tính khí kiêu căng đó, cơ thể của cậu ta...được đấy nhờ. - Một tên nham nhở nói. Venti siết chặt ly nước trong tay, cố gắng dằn lòng xuống. Người ta có thể chê cậu hát dở, có thể bài xích âm nhạc của cậu, nhưng cậu ghét nhất là những kẻ nhìn mình với ánh mắt bẩn thỉu như thế.- Còn phải nói. - Gã còn lại nói đầy tục tĩu. - Eo nhỏ nhắn, mông lại căng tròn như vậy. Cái miệng xinh xắn đó, thật muốn đút...Gã còn chưa kịp hoàn thành câu nói, một ly nước từ đâu bay tới phang thẳng vào mặt gã. Tiếng thủy tinh vỡ tan tành thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, không gian cũng phút chốc im lặng như tờ. Venti ngạc nhiên há hốc mồm nhìn Zhongli đứng dậy, mắt anh lạnh đến ghê người, đầy sát khí nhìn hai kẻ mồm miệng gớm ghiếc kia.- Nhóc con này, mày dám đánh tao!? - Gã đàn ông bị anh ném trúng mặt, ngã lăn ra đất, máu chảy từ trán nhỏ xuống cằm.- Cậu ấy không phải là người mà các ngươi có thể nhắc đến. - Khẩu khí anh hết sức ác liệt, có vẻ như đã bị chọc giận triệt để.Giọng nói đanh thép cùng khí thế tỏa ra từ người anh khiến hai kẻ nhát như thỏ kia nhất thời á khẩu. Venti vượt qua cú sốc ban đầu, nhìn quanh thấy ai ai cũng đang chú ý vào cậu và anh, vội bước đến ôm lấy tay Zhongli.- Nào nào, cậu bình tĩnh cái đã. - Venti nhẹ giọng khuyên nhủ. Zhongli liếc mắt nhìn cậu, dù biết ác ý và ghét bỏ trong đồng tử ấy không hướng đến mình, cậu cũng không ngăn được mà rùng mình ớn lạnh.Hai kẻ ngốc kia rõ ràng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thấy tình huống chưa đủ gay go, còn gân cổ đổ thêm dầu vào lửa:- Tụi tao nói về Lyre đó thì sao? Liên quan gì tới mày? Nó không có tài năng thì bọn tao nói không có chứ sao."Im đi coi." Venti âm thầm nguyền rủa, càng cố níu chặt cánh tay Zhongli không buông. Trời ạ, người bị nói xấu rõ ràng là cậu, sao anh lại phát điên như thế.- À, hay là mày thuộc giới kia, muốn ngủ với cậu ta?Mọi thứ rơi vào hỗn loạn.Venti cố sức kéo hông Zhongli giờ này đang như thú dữ lao đến tấn công hai gã đàn ông say xỉn kia. Ai mà ngờ người điềm tĩnh như anh lúc nổi giận lại đáng sợ như thế chớ. Sức lực của cậu chủ này cũng thật ghê gớm, dù là một chọi hai, lại có cậu ngăn cản, nhưng vẫn khiến cho hai kẻ kia chật vật mãi vẫn không đánh trả lại được.- Ugh, sẽ đau lắm đây. - Venti buông tay, tận dụng kẽ hở giữa anh và hai người kia, nhanh chân nhảy vào giữa.Đầu óc cậu quay cuồng, cơn choáng ập đến đột ngột khiến tai cậu như ù đi. Venti ngã trên đất, một bên má bắt đầu sưng vù lên, nước mắt sinh lý tứa ra khiến tầm nhìn cậu mờ ảo. Cậu có nên cảm thấy may mắn khi không bị gãy cái răng nào không nhỉ.- Cậu...Sao cậu lại xen vào? - Zhongli vội vã đến bên đỡ cậu, Venti thở phào nhìn anh đã bình tĩnh lại đôi chút. Ván cược này xem như cậu thắng.- Thiếu gia à, tôi tưởng ngài là hình mẫu trí thức thư sinh chớ. Ai ngờ lại đánh đau như thế. - Venti chân tay có chút mềm nhũn, dựa vào Zhongli đứng dậy.- Xin lỗi. Tôi không cố ý. - Zhongli cúi gằm mặt, rõ ràng đã nhận thức ra mình vừa gây ra chuyện lớn.Nghe hai gã đàn ông xấu xa kia dùng những lời lẽ thô tục nói về cậu, anh không tài nào khống chế nổi hành động của bản thân. Trong đầu cứ như thể có thế lực nào đó thôi thúc anh phải khiến cho bọn chúng đau đớn, phải tiêu diệt hết những kẻ dám xúc phạm cậu. Nếu như không phải Venti can thiệp, có lẽ...anh đã giết bọn chúng.Zhongli bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ. Từ nhỏ người xung quanh đều nhận xét anh là người điềm tĩnh, dù có giận đến đâu cũng không bao giờ ra tay đánh người. Lần này, thế mà lại có suy nghĩ lấy mạng người khác. Hình như ở đâu đó trong anh, ở một góc khuất tối tăm nhỏ bé, luôn ẩn giấu cuồng nộ như bão táp, hận ý và sát tâm sắc lạnh. Nếu không cẩn thận điều khiển, sẽ khiến mọi thứ bung bét hết cả.- Không sao không sao, là tớ tự mình nhận lấy. - Venti xua tay, lại nhìn hai người kia đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự. - Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.Cậu đặt một tấm thiếp trên bàn cùng tiền, kéo tay Zhongli rời đi. Cũng may cho cậu đây vốn dĩ là nhà hàng thuộc quyền sở hữu của gia đình Albedo, đành phiền cậu ta xử lý hộ mối phiền phức này vậy. Phục vụ và nhân viên ở đây đã sớm quen mặt cậu, đều không hề ngăn cản cậu bỏ đi. Dù sao, cũng là hai kẻ kia nói lời khiếm nhã trước.Cả hai vội vã bước, hòa mình vào thành phố đang bắt đầu lên đèn. Giữa âm thanh náo nhiệt của tiếng còi xe và cười nói, Venti và Zhongli im lặng bước, mỗi người đều như chìm đắm vào dòng suy nghĩ riêng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz