ZingTruyen.Xyz

Yukook Tong Giam Doc Gat Cuoi

"Không, em không quen." Cô vẫn đủ lý trí và thông minh, tại thời điểm này bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không làm, hơn nữa khi ở phòng tắm lại so với trong phòng ngủ càng phải cẩn thận gấp đôi.

Khoanh chân ngồi xuống, mở ra laptop, tiếp tục viết.

Tiếng lật giấy cùng tiếng gõ bàn phím hài hoà kỳ quái, không khí ấm áp mà đầy tình ý, tựa như một cặp vợ chồng sống với nhau mấy chục năm.

Bên cạnh Jeon Jungkook, mạch cảm xúc tuôn trào, chảy ra, ngón tay trên bàn phím lướt nhanh, gõ ra từng hàng chữ , sắc bén hài hước. . . . . .

Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt Jeon Jungkook chuyến từ văn kiện qua thân thể người đang miệt mài viết, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều, tràn đầy thoả mãn. Thì ra chỉ cần cô bên cạnh, anh sẽ thỏa mãn. Trong lòng khẽ thở dài, tình cảm quả nhiên không có đạo lý chút nào, tới làm cho người ta ứng phó không kịp.

Lắc lư cổ, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, đưa tay đấm bóp lưng, cô hài lòng đóng máy tính lại.

Mệt quá, cả đêm chưa chợp mắt.

Ánh mắt chuyển qua Jeon Jungkook đang ngủ say bên cạnh, dáng vẻ lúc ngủ của anh đã bớt sự giảo hoạt mà cô luôn luôn đề cao cảnh giác. Anh rất tuấn tú, cô luôn biết, thời niên thiếu rung động không phải là bởi vì vẻ bề ngoài tuấn tú? Mặc dù sau này cô cố gắng quên đi tình cảm đó, nhưng lại xảy ra chuyện không thể quay đầu lại.

Mí mắt càng lúc càng nặng, đầu vẫn như cũ không thể tỉnh táo, lại chịu thua cơn buồn ngủ, cô hơi tựa vào gối liền đi vào giấc ngủ.

Đồng hồ sinh học chạy rất đúng giờ, cứ mỗi ngày Jeon Jungkook nhất định rời giường đúng giờ, nhìn người nằm trong ngực anh thấy buồn cười. Thì ra là thân thể của anh có ý thức, trong giấc mộng cũng tự động đem người muốn ôm ôm vào trong vòng tay.

Cô ngủ rất ngon, hô hấp đều đều, gương mặt đỏ hồng nhàn nhạt, áo ngủ vừa người vô tình bị bung mấy cúc áo, đem cảnh xuân lộ ra ngoài.

Từ từ cúi người, anh không kịp chờ đợi hôn lên môi anh đào, cố gắng mút, hết sức dây dưa.

Ngẩng đầu hơi thở dồn dập, nhìn phía dưới người ngủ như chết. Nếu lúc này muốn cô, thật sự giống cầm thú. . . . . . Ảo não thay cô khép lại áo ngủ, ngón tay lướt trên đôi môi đỏ lên vì bị dày vò. Có chút tự giễu cười, có khi trong giấc mơ cô tưởng là đang cắn giò heo đấy.

Tai anh rất tốt nên chắc chắn mình không có nghe lầm "Thơm quá", thật là một đả kích lớn.

Sáng sớm phải vào tắm nước lạnh, thật không thoải mái, hơn nữa khi người vợ hợp pháp của anh đang ở trên giường ngủ say thì trong lòng cảm thấy thất bại.

Lúc đi xuống tầng dưới, vô tình nhìn thấy cha mẹ ngồi ở đại sảnh ăn bữa sáng rất vui vẻ.

"Cha, mẹ." Đối với việc bỏ lại sản nghiệp, ung dung tự tại đi du lịch khắp nơi, Jeon Jungkook rất khó để làm người con hiếu thảo, năm đó khi anh mới hai mươi tuổi, đã bị ép phải kế nghiệp, lương tâm cha mẹ vẫn có thể vui vẻ sao?

"Con dâu của chúng ta đâu?" Cha của Jungkook không để ý đến thái độ con trai, ánh mắt tìm người gây cho mình hứng thú.

"Còn đang ngủ."

"Nga." Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu nở nụ cười mờ ám.

Jeon Jungkook bĩu môi, "Tối hôm qua cô ấy viết tiểu thuyết, rạng sáng mới ngủ." Anh một chút cũng không muốn cho bọn họ thoả nguyện, cho dù điều này làm mẹ anh cực kỳ hài lòng.

"Mình nè, vậy chúng ta cơm nước xong cũng có thể ngủ thêm." Bà Jeon cười.

"Tốt, tốt." Ông Jeon phụ họa, hai người hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của con trai.

Jeon Jungkook dùng qua điểm tâm, nghênh ngang rời đi, một bụng buồn bực.

Thật không biết anh đang vì ai mà khổ cực, trong nhà, ngoài anh ra, mọi người đều không làm gì. Tại sao người ngoài lại hâm mộ anh - người thừa kế Nhà họ Jeon? Jeon Jungkook cảm thấy những người đó nhất định là là có khuynh hướng tự ngược đãi mình.

Choi Yuju tỉnh dậy vì đói, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn ba giờ chiều rồi. Trời! Giấc ngủ vừa rồi quá đủ, khó trách cô lại đói thế này.

Nhìn vòng quanh trong phòng, phát hiện Jeon Jungkook không có ở đây, cô vui vẻ xuống giường đi tắm.

Cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống lầu, thấy Jeon Eun-bi đang ngồi trên sofa xem tạp chí Bát Quái, "Không ngủ trưa sao?"

Jeon Eun-bi xem thường nhìn cô, "Chị cho là ai cũng cầm tinh con heo như chị à? Dù trời long đất lở vẫn có thể ngủ được sao?" Nhất là sau khi viết bản thảo xong, thật là ngủ như người chết, nghiêm trọng nhất là một lần, cô gọi điện thoại tới phải chờ nửa giờ sau mới có người tỉnh giấc để nghe máy.
"Chị là cầm tinh con heo, nhưng, em lại được con heo nuôi dưỡng." Choi Yuju cười lý giải, rồi tiến vào phòng bếp tìm đồ ăn.

"Yuju, anh em nói lúc nào chị dậy thì gọi điện thoại cho anh ấy." Đồ ăn vặt trong miệng làm cô nói không rõ.

Choi Yuju từ phòng bếp ngó đầu ra, cười nhạo nói: "Làm ơn đi, em ăn xong rồi hãy nói có được hay không, chị hoài nghi với bộ dáng này của em thì ai dám theo đuổi."

"Chị không cần lên mặt, cho dù có anh trai em che chở cũng không thể kiêu ngạo như vậy được." Jeon Eun-bi từ trên sofa nhảy dựng lên, tiến tới gian bếp, vừa lớn tiếng la hét, "Em cũng đói bụng, chuẩn bị luôn phần của em nha."

"Còn có phần của chúng ta nữa." Ông bà Jeon chưa đến đã nghe tiếng.

"Eun-bi, em nghe thấy gì không?" Choi Yuju dừng lại, hoài nghi mình nghe lầm.

Jeon Eun-bi "Chị ngạc nhiên sao? Là ba mẹ em, buổi sáng họ mới về đến nhà."

Sững sờ nhìn ông bà Jeon vội vàng ăn hết sạch đồ ăn, lại nhìn sang bát của Jeon Eun-bi cũng đã hết sạch, vẻ mặt Choi Yuju đầy khiếp sợ. Đây là nhà gì vậy, sao họ lại để mình đói bụng đến mức này?

"Yuju, chị không biết anh em vô cùng độc đoán, nói là vì tập thói quen ăn uống cho chúng em, quá thời gian dùng cơm cấm không cho nấu nướng gì, em cùng ba mẹ đều không biết nấu nướng nên đành nhịn đói. Cũng may, em có lén dự trữ đồ ăn vặt." Jeon Eun-bi giải thích với vẻ mặt oán trách .

Hai ông bà Jeon phụ họa.

"Hai bác là bề trên mà cũng...." Choi Yuju không khỏi khẽ hô lên. Thật là kì quái.

"Ai kêu cha vì muốn thanh nhàn, đem mọi quyền hành lớn nhỏ của Nhà họ Jeon giao cho anh, cho nên chúng em bây giờ đều là kẻ bị quản lý." Jeon Eun-bi buồn bực trả lời, đầu sỏ tạo nên chuyện này đều là người cha yêu dấu.

"Có điều, hiện tại tốt rồi, chị gả cho anh em." Cô cười híp mắt, lúc này càng thêm chắc chắn quyết định lúc đó của mình là sáng suốt.

Choi Yuju nhìn cô. Cô chỉ có hai tháng mà thôi. Suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, dù sao đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết.

"Con dâu, tương lai của chúng ta đều dựa hết vào con."

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của họ, Choi Yuju bắt đầu chột dạ, lúng túng không biết phải ứng phó thế nào.

"Yuju, chị nhất định phải thu phục anh em, cho chúng ta có chút quyền lợi." Jeon Eun-bi gửi gắm rất nhiều hi vọng đối với bạn tốt và cũng là chị dâu của cô.

Cố gắng nặn ra một nụ cười, Choi Yuju nhắm mắt nói: "Được, chị sẽ cố gắng." Người nhà họ Jeon đều không bình thường, năm đó cô quyết định dứt bỏ tình cảm với Jeon Jungkook là hoàn toàn chính xác.

"À, điện thoại, gọi cho anh em đi." Vì nghĩ đến tương lai, Jeon Eun-bi quyết định thực hiện việc anh trai giao phó.

Choi Yuju bị ba cặp mắt nhìn chăm chú, quả thật muốn quay đầu chạy trốn. Bọn họ không thể có chút ý tứ mà tránh đi sao? Dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng mà.

"Alo." Thanh âm nhẹ nhàng từ trong microphone truyền ra.

"Là em." Choi Yuju không được tự nhiên hơi nghiêng người.

"Dậy rồi? Ăn cơm chưa?" Nghe được giọng nói của cô, bỗng nhiên tâm tình Jeon Jungkook tốt lên, giọng nói trở nên vui vẻ.

"Ăn rồi." Cô lúng ta lúng túng nói, không có thói quen ngồi đối diện với ba người hừng hực hưng phấn. Đối với cuộc nói chuyện này, họ rất cao hứng, lại còn thay cô bật loa ngoài?

"Có nhớ anh không?"

Nhìn thấy vẻ mặt "thính giả" thích thú, Choi Yuju không được tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz