ZingTruyen.Xyz

Yuanman Fanfic Ben Em Nhe

Chap 7: Ngoại truyện:

Mở mắt ra, nhớ lại cô gái mà anh đã hằng mong nhớ bấy lâu, giờ đây lại đang nằm trong vòng tay mình. Anh sợ đây là giấc mơ, sợ khi tỉnh dậy lại rơi vào cảnh ngộ cũ. Anh không muốn tỉnh lại, ép bản thân nhắm mắt, siết chặt lấy hạnh phúc của mình."

Vương Mạn Dục từ từ tình lại tong vòng tay ấm áp, nhìn thấy anh mướt mồ hôi, cô nhẹ nhàng đẩy anh: 'Yuan ơi, anh tỉnh chưa, ôm chặt quá, em đau rồi đây.'"

Lâm Cao Viễn mở mắt nhìn sang cô, giọng nói có chút run rẩy: 'Đừng đi nhé, được không?'"

Vương Mạn Dục dùng tay nhẹ nhàng vuốt lại hàng lông mày không quá dày của anh, nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô hôn nhẹ lên đôi môi hơi tái của anh: "vâng"

Giọng Lâm Cao Viễn trầm thấp nói: 'Ở lại thêm chút nữa nhé.'"

Không khí tràn ngập hương chanh và cam ngọt, cuối cùng là hương vani ngọt ngào, với chút quyến rũ của xạ hương.

Ánh nắng buổi trưa chiếu qua cửa sổ, ấm áp vây quanh hai người đang nằm trên giường. Từ sáng đến giờ này họ chỉ nằm ngỉ như vậy. Vương Mạn Dục đẩy nhẹ người trong lòng

Lâm Cao Viễn : "Lười biếng mở mắt."

Vương Mạn Dục: "Em đói."

Lâm Cao Viễn : "Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, giọng có chút ngạc nhiên: 'Sao vậy? Vẫn còn đói sao ửmmmmmm ?'" ( đố biết anh Viễn bảo đói gì)

Vương Mạn Dục có ngượng ngùng, đẩy anh ra: 'Em nói em đói rồi, phải dậy ăn thôi!'"

Lâm Cao Viễn cười lớn hôn nhanh lên đôi môi của cô rồi miễn cưỡng bước xuống giường.

Vương Mạn Dục: "Nhìn theo anh xuống phòng tắm, vết thương trên lưng có chút rõ ràng, cô cười thầm: 'Em sẽ không dễ dàng rời xa anh đâu... trừ khi...'"

Lâm Cao Viễn quay đầu lại nhìn cô: 'Anh biết rồi, anh sẽ cho em ăn no nê.'"

Vương Mạn Dục: "Ôi, anh thật phiền phức!"

Hai người đơn giản giải quyết bữa trưa tại quán ăn, sau bữa ăn, Lâm Cao Viễn  trở lại công ty bận rộn với công việc khai trương, còn Vương Mạn Dục thì chọn về nhà ngủ, vì... cô mệt. Phòng ngủ tràn ngập mùi hương quen thuộc, giấc ngủ trưa thật ngon... cũng có thể nói, sau khi xác định quan hệ, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Ngày khai trương, anh dậy sớm đến công ty, cô cũng tỉnh dậy.

Lâm Cao Viễn : "Có làm phiền em không? Ngủ thêm chút nữa đi."

Vương Mạn Dục: "Em thật sự không thể đi sao?"

Lâm Cao Viễn : "Sau khi kết thúc, anh sẽ về sớm để ăn tối với em."

Vương Mạn Dục: "Được rồi."

Anh với vai trò là ông chủ dẫn dắt buổi lễ khai trương, tham gia cắt băng khánh thành, sự nghiệp đang phát triển mạnh mẽ. Vương Mạn Dục đứng bên đường đối diện nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trên mặt tràn đầy nụ cười, cô ghi lại thành công của anh ở một lĩnh vực khác.

Đinh đinh... đinh đinh...

Cô đang tắm rửa trong phòng ngủ, chuông cửa không ngừng vang lên.

Cô tự hỏi: "Ai vậy nhỉ?" Nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng, thay đồ ngủ rồi đi mở cửa.

Mở cửa, nhìn thấy anh đứng bên ngoài với đôi mắt dịu dàng

Vương Mạn Dục: "Sao anh không tự mở cửa?"

Lâm Cao Viễn đi vào trong, nắm tay cô: 'Cuối cùng anh đã chờ đợi được đến ngày khi tối về nhà, có người chờ  và mở cửa đợi anh!'"

Vương Mạn Dục ngượng ngùng, giang tay ôm anh: 'Làm việc vất vả rồi, chào mừng về nhà...'"

Sau một hồi âu yếm...

Anh định đưa cô ra ngoài ăn tối, ngắm cảnh đêm của sông Châu.

Vương Mạn Dục: "Hay gọi đồ ăn ngoài về đi, em không muốn ra ngoài ăn."

Lâm Cao Viễn : "Ăn tối xong, chúng ta có thể đi ngắm cảnh."

Vương Mạn Dục: "Em không có đồ mặc đi ra ngoài."

Lâm Cao Viễn : "Cái gì?"

Vương Mạn Dục: "Hôm nay em giặt hết quần áo rồi lúc trưa ngủ quên không mang vào trong, mưa làm ướt hết."

Lâm Cao Viễn : "Thì em có thể mặc đồ của anh mà."

Vương Mạn Dục: "Em không muốn mặc đâu, như hôm đó mặc rồi, bị người ta chê, người đó nhìn đáng sợ lắm, hứ..."

Lâm Cao Viễn : "Vậy bây giờ phải làm sao? Có phải phạt tên xấu xa đó không? Dám dọa em!"

Vương Mạn Dục: "...hứ"

Anh lục trong tủ quần áo lấy bộ quần áo chưa mặc đưa cho cô: "Mặc cái này của anh nhé, đừng mặc của tên đó."

Cô nhận lấy quần áo của anh, còn châm chọc: "Keo kiệt quá!" Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào cuối cùng cũng có thể chia sẻ tủ quần áo với anh!

Họ đã đến một nhà hàng tư nhân của bạn anh mở. Vừa bước vào, bạn đã trêu chọc anh: "Có thể ăn cánh gà rồi hả?" Vương Mạn Dục cúi đầu cười trộm.

Khi vào phòng nhỏ, Vương Mạn Dục tháo mũ ra, dùng tiếng Quảng không được thành thạo nói: "Iem cũng muốn ăn cánh gà~"

Lâm Cao Viễn  với vẻ mặt yêu thương: "Thích ăn thì ăn thôi."

Vương Mạn Dục: "Tôi muốn học tiếng Quảng, sau này bạn cứ nói tiếng Quảng với tôi, không hiểu thì tôi sẽ hỏi bạn~"

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang món ăn vào.

Lâm Cao Viễn : "được rồi."

Ông chủ mỉm cười với Vương Mạn Dục và trêu chọc Lâm Cao Viễn : "Ôi, không thể tưởng tượng nổi."

Vương Mạn Dục lại cúi đầu ngại ngùng.

Sau khi họ  đi ra, Vương Mạn Dục nói: "Ôi, anh thật phiền phức..." Rồi bắt đầu thưởng thức các món ăn Quảng, "em thấy đồ ăn ở đây ngon hơn lần trước ở nông trại."

Lâm Cao Viễn : "Nếu thích ăn thì cứ ăn nhiều chút nhé về Bắc Kinh em sẽ không ăn được vị chính tông như ở đây nữa đâu."

Vương Mạn Dục nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị: Em chưa nói là sẽ về Bắc Kinh~"

Lâm Cao Viễn : "Trước tiên ăn cơm đã nào~"

Vương Mạn Dục: "Anh đang làm gì vậy em đâu có nói là muốn về đâu~"

Lâm Cao Viễn : "Được rồi được rồi, không nói về chuyện về, trước tiên ăn cơm đã, ăn xong rồi chúng ta đi dạo phố~~cùng em đi mua đồ nha"

Vương Mạn Dục: "Đi Đông Sơn Khẩu hả?"

Lâm Cao Viễn : "Haha, đồ ở đó không hợp với em đâu, mà em cũng biết Đông Sơn Khẩu sao?"

Vương Mạn Dục: "Hôm đó em đã đi qua, mọi người ăn mặc style giống anh lắm nhưng vẫn thấy người yêu em mặc đẹp hơn~"

Lâm Cao Viễn : "Thật hả? Trước đây em không phải thường chê bai cách ăn mặc của anh sao?"

Vương Mạn Dục: "Hehe, thực ra cũng khá đẹp🤓🤓"

Sau bữa ăn, họ như một cặp tình nhân bình thường, đi dạo bên bờ sông Châu Giang, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phát hiện một điều "Mặt trăng dần dần tròn, mọi chuyện từ từ như ý".

Anh rất trân trọng từng giây phút bên cô.

Trong ngày khai trương, rất nhiều bạn bè trong giới thể thao đến chúc mừng anh về thành công trong sự nghiệp 🎉🎉, không thiếu những người bạn thân thiết trong đội, huấn luyện viên. Trong đó, huấn luyện viên tỉnh có mối quan hệ đặc biệt gần gũi với anh cũng rất quan tâm đến mối quan hệ của họ, thường khuyến khích anh phải nỗ lực để đạt được hạnh phúc của mình. Khi biết rằng mối quan hệ của họ đang tiến triển tốt, huấn luyện viên cũng cảm thấy vui mừng cho họ.

Trong khi trò chuyện, anh nghe từ huấn luyện viên rằng cấp trên muốn cô tiếp tục ở lại Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, trong khi cô lại đang trong quá trình xem xét. Ai cũng biết, nếu ở lại Bắc Kinh, cô sẽ có không gian phát triển lớn hơn.

Anh tôn trọng sự nghiệp của cô, không muốn cô từ bỏ vì vậy chọn một thời điểm thích hợp để nói với cô rằng hai người sẽ tạm thời tách ra nửa năm nếu thực sự hợp nhau, có thể duy trì mối quan hệ, có duyên thì sẽ kết hôn, xây dựng một gia đình.

Vương Mạn Dục rời khỏi Quảng Châu có chút buồn bã, cô nói: "Em sẽ trở lại." Trước khi đi, anh tự tay đeo cho cô sợi dây may mắn, nói rằng đó là anh ở bên cạnh cô, hy vọng cô sẽ đặt bản thân lên hàng đầu. Vương Mạn Dục xem sợi dây như báu vật.

Cô trở lại với con đường quen thuộc của mình, chạy ngày càng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có những bước đột phá mới, phong cảnh dọc đường đều được ngắm nhìn. Mỗi lần nâng cao cúp, cô đều lặng lẽ nói với sợi dây trên tay trái: "Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi." Cô đã học được cách thưởng thức sân thi đấu, thưởng thức cuộc sống. Khi nghỉ ngơi, cô chia sẻ với anh những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Thỉnh thoảng, anh cũng âm thầm xuất hiện trên sân thi đấu của cô, giơ biển cổ vũ cho cô, hò hét. Thật ra, anh chỉ là một cái bóng đèn nổi bần bật😆😆.

Sau một lần thi đấu kết thúc, trong buổi phỏng vấn, cô phát hiện sợi dây không còn nữa. Cô quay lại tìm trên sân, nhưng không tìm thấy, lòng buồn bã, ngồi bệt xuống đất khóc, họ thật sự không hợp, không có duyên phận sao?!

Cô không muốn chấp nhận sự thật phải rời xa anh, tự mình trốn tránh, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Những người bạn xung quanh đều lo lắng cho cô, khi biết cô đã đánh mất sợi dây, mọi người đều lần lượt giúp cô đi tìm.

Vài ngày sau, cô dũng cảm gọi điện cho anh☎️: "Xin lỗi, em đã làm mất sợi dây may mắn, nhưng em sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm."

Lâm Cao Viễn: "Nếu em cần anh gì hãy cho nói cho anh biết nhé Yu!"

Cô tưởng rằng anh sẽ rất buồn, nhưng anh lại an ủi cô rằng hãy tìm kỹ, có thể ở đâu đó trong nhà, có thể dưới ghế sofa, hoặc trên ban công, trong phòng ngủ, hãy cố gắng tìm lại nhé.

Cô chỉ có thể đáp ứng và nói sẽ tìm kỹ, nhưng trong lòng cô rõ ràng biết nơi đánh mất là ở một sân vận động nào đó.

Tối đó, khi cô dọn dẹp vệ sinh, đã tìm thấy một chiếc dây giống hệt như vậy dưới ghế sofa. Cô biết là anh đã chuẩn bị sẵn.

Vương Mạn Dục đeo sợi dây may mắn, cầm chứng minh nhân dân, bay về Quảng Đông.

Máy bay từ Bắc Kinh đến sân bay Bạch Vân ở Quảng Châu hạ cánh an toàn vào lúc nửa đêm. Ban đầu Vương Mạn Dục định để Lâm Cao Viễn  đến đón, nhưng lại muốn tạo bất ngờ cho anh, nên cô tự mình gọi taxi về nhà, đúng rồi, về nhà.

Cô không thể chờ đợi để gặp anh, đến cửa khu dân cư mới phát hiện mình không có thẻ ra vào, cuối cùng vẫn phải nhắn tin cho anh đến đón.

Đêm khuya nhận được cuộc gọi của cô, anh cảm thấy rất bất ngờ.

Lâm Cao Viễn : "Có chuyện gì vậy, sao em còn chưa ngủ vào giờ này?"

Vương Mạn Dục: "Em nhớ người yeu em."

Lâm Cao Viễn : "Được rồi... Cuối tuần này anh sẽ đến gặp người yêu anh nhé, được không?"

Vương Mạn Dục: "Em muốn bây giờ."

Lâm Cao Viễn : "Được rồi, vậy mình gọi video nhé."

Vương Mạn Dục: "Em không muốn."

Lâm Cao Viễn : "(dừng lại một chút)Nghe lời nhé, cô nương của anh ngủ đi, ngày mai buổi trưa anh sẽ đến Bắc Kinh gặp em?"

Cô ngẩng đầu nhìn về phía tầng anh đang ở, thấy đèn sáng lên, cô khẽ cười😏😏.

Lâm Cao Viễn : "Có chuyện gì vậy?"

Vương Mạn Dục: "Em đến tìm anh nhé."

Lâm Cao Viễn : "Đừng mà, em hãy nghỉ ngơi chút đi, anh sẽ bay chuyến sớm nhất đến gặp em được không?"

Vương Mạn Dục: "Em đã đến cửa khu dân cư rồi, anh xuống đi, hehe."

Lâm Cao Viễn : "Cái gì? Được, đừng tắt điện thoại, anh xuống ngay."

(Sau khi gặp nhau ở cổng)

Lâm Cao Viễn : "Có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao lại đột ngột như vậy?"

Vương Mạn Dục: "Em muốn gặp anh mà, không được hả? Em muốn ăn trứng chiên cà chua rồi."

......

Yu: "Lâm Cao Viễn gả cho em"

Yuan: "Được"

『Mặt trăng tròn, người thành đôi, mọi chuyện viên mãn🌘🌗🌖🌕』

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz