ZingTruyen.Xyz

Yuanman Fanfic Ben Em Nhe

Chap5

Nội dung dưới đây hoàn toàn là hư cấu, nếu không thích thì đừng chê bai, cảm ơn!!

Sau khi anh đi ra ngoài, cô lại cảm thấy hối hận vì sao mình lại thích cãi nhau với anh như vậy... Nước mắt không thể kiềm chế được, cuối cùng cô ôm gối của anh và dần dần chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng. Cô mở cửa phòng, thấy anh vẫn đang làm việc. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của cô.

Lâm Cao Viễn hỏi: "Sao vậy, không ngủ được à?"

Vương Mạn Dục (mím môi) "Tỉnh rồi, em muốn uống nước." Nói xong, cô đi thẳng vào bếp, anh theo sau.

Lâm Cao Viễn bảo: "Uống chút sữa đi, ngủ sẽ ngon giấc hơn." Nói rồi, anh mở tủ lạnh lấy sữa tươi, hâm nóng cho cô.

Cô uống sữa xong thì trở về phòng, cố ý để cửa không đóng lại, nằm trên giường, một lúc sau đèn phòng khách tắt. Cô nghĩ anh sẽ vào... Nghe bên ngoài rất yên tĩnh.

Cô đi dép nhẹ nhàng ra ngoài, nhưng phát hiện anh vẫn còn ngồi trên sofa trước máy tính.

Vương Mạn Dục hỏi: "Sao anh còn ở đây?"

Lâm Cao Viễn cười: "Đây là nhà của anh, sao anh không thể ở đây được?" (Anh nghĩ đèn sáng sẽ ảnh hưởng đến cô, nên đã tắt đèn và tiếp tục làm việc).

Vương Mạn Dục hỏi: "Anh không cần ngủ à?"

Lâm Cao Viễn trả lời: "Làm xong việc hiện tại một lúc nữa sẽ ngủ."

Cô bắt chước anh vào bếp, rót sữa cho anh, rồi hâm nóng.

Vương Mạn Dục nói: "Ngủ sớm đi," rồi quay lại về phòng.

Lâm Cao Viễn nhận lấy, nói: "Cảm ơn." Anh nghĩ: em ấy đã thay đổi, trước đây em ấy không làm những điều này, luôn là cô nương cần anh chăm sóc."

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, Vương Mạn Dục mở mắt ra, duỗi người, nhìn vào điện thoại thấy đã hơn 9 giờ. Cô nghĩ rằng điểm tâm sáng ở đây giống như ở Đông Bắc, bắt đầu từ 5 giờ và kết thúc vào khoảng 9 giờ. Cô tự hỏi: "Sao Lâm Cao Viễn không gọi mình dậy, liệu anh có thật sự nghĩ mình không muốn đi không? Hay là anh chưa tỉnh ngủ?" Cô vội vàng đứng dậy, mở cửa chạy ra ngoài, phát hiện Lâm Cao Viễn đang ngồi trên ghế mây ở ban công, xem điện thoại và uống cà phê. Nghe thấy tiếng động, Lâm Cao Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt tức giận của cô và mái tóc nâu rối bời, cảm thấy rất đáng yêu.

Lâm Cao Viễn hỏi: "Ngủ dậy rồi à?"

Vương Mạn Dục đáp: "Hừm, dậy rồi, sao không gọi em dậy?"

Lâm Cao Viễn nhảy qua câu hỏi của cô: "Em đói không?"

Vương Mạn Dục trả lời: "Đói."

Lâm Cao Viễn nói: "Thay đồ đi, anh đưa em đi ăn."

Vương Mạn Dục mím môi: "Không, em muốn đi uống trà sáng."

Lâm Cao Viễn đáp: "Được rồi, em đi thay đồ, anh sẽ đưa em đi."

Vương Mạn Dục kêu lên: "Em không muốn ăn sáng, em muốn uống trà sáng, sao anh không gọi em dậy?"

Lâm Cao Viễn nói: "Vậy bây giờ anh đưa em đi."

Vương Mạn Dục nhăn mặt: "Đã 9 giờ rồi, không còn nữa."

Lâm Cao Viễn phản bác: "Trà sáng ở Quảng Đông kéo dài đến 2 giờ chiều mới kết thúc."

Vương Mạn Dục cười: "Thật sao? Vậy em đi thay đồ đây." Nói rồi, cô vui vẻ quay về phòng, mở tủ quần áo của anh, chọn một chiếc áo màu đen để mặc, vẫn còn mùi nước giặt nhẹ nhàng, rất thoải mái. Thay xong đồ, cô bước ra khỏi phòng ngủ nhưng bị anh lạnh lùng từ chối.

Lâm Cao Viễn nói: "Cởi ra đi, mặc lại đồ của mình đi. Chiếc áo này... không hợp với em."

Tâm trạng vui vẻ của cô bị anh làm cho tắt ngúm. Vương Mạn Dục đáp: "Em thích, em muốn mặc."

Lâm Cao Viễn cương quyết nói không được.

Vương Mạn Dục đành phải ngoan ngoãn quay lại, không nỡ cởi ra. Cô thầm nghĩ: "Thật sự không thể quay lại thời gian mặc đồ của anh sao?!"

Lâm Cao Viễn nghĩ: "Cô ấy thật đáng yêu." Anh quyết định vì hôm nay cô phải quay về Đông Bắc nên sẽ bỏ toàn bộ công việc và dành một ngày để đi chơi cùng cô, cũng để tự nghỉ ngơi một chút, dạo này anh bận rộn với công việc công ty, cảm thấy quá mệt mỏi.

Buổi sáng ở Quảng Đông, ánh nắng chiếu rọi vào những quán trà tấp nập tạo cảm giác thân thuộc và ấm áp.

Vì lý do công việc, sợ bị ảnh hưởng, anh đã đưa cô đến một phòng riêng trong quán trà. Cô nhìn về phía đại sảnh náo nhiệt, nơi nhóm bạn bè ngồi lại với nhau, trò chuyện từ bánh bao đến bột cuốn, từ những vấn đề quốc gia đến điệu múa ở Quảng Trường Thiên Hà. Cô yêu cầu được ngồi ở đại sảnh vì cảm thấy như vậy sẽ vui vẻ hơn.

Lâm Cao Viễn nói: "Không được, sẽ bị chụp ảnh, ảnh hưởng lớn lắm."

Vương Mạn Dục đáp: "Em không sợ."

Anh không nói gì thêm, dẫn cô vào phòng riêng. Anh giúp cô rửa chén đĩa.

"Nhìn menu đi, em muốn ăn gì?"

Vương Mạn Dục chỉ gọi bánh pizza sầu riêng và chè trái cây, như vậy là đủ rồi.

Lâm Cao Viễn nói: "Phải ăn món đặc sản chứ." Sau đó anh đã gọi một bàn đầy đủ món ăn.

Khi ánh mắt cô rời khỏi thực đơn, ánh nắng chói mắt khiến cô phát hiện ra tháp Canton ở bên ngoài. "Ôi, là tháp Canton kìa! Thật đẹp, một lát nữa mình có thể đi tháp Canton không?"

Lâm Cao Viễn đáp: "Ừ, ăn no đã rồi đi." Anh biết cô thích nên cố tình chọn địa điểm này để ăn.

Vương Mạn Dục đồng ý, rồi như một đứa trẻ, hào hứng bắt đầu thưởng thức món ăn trên bàn, món này một chút, món kia một chút.

Lâm Cao Viễn nhắc nhở: "Ăn chậm thôi, đừng vội, cẩn thận nóng đấy." (Anh vẫn như thường lệ, chu đáo và cẩn thận).

Sau khi ăn no, anh thanh toán và đưa cô ra ngoài.Cô nhìn ra bên ngoài dòng người đông đúc tụ tập chỉ để tận hưởng một buổi trà sáng thư giãn. Hương trà ngập tràn trong không khí, những món điểm tâm thơm phức hòa quyện với nhịp sống của người dân Quảng Đông. Cô muốn hòa nhập vào cuộc sống của này, muốn có anh.

Xe đưa họ đến tháp Canton. Khi mua vé và xuất trình chứng minh nhân dân, nhân viên bán vé ngạc nhiên đến mức không nói nên lời khi thấy cặp đôi nổi tiếng, vô cùng phấn khích đã xin chữ ký của Vương Mạn Dục. Lâm Cao Viễn nói: "Xin chào, đây là hành trình riêng, có thể ký tên nhưng không được chụp ảnh. Hy vọng các bạn hiểu, nếu có vấn đề gì sẽ bị xử lý theo pháp luật." (Nói bằng tiếng Quảng Đông).

Nhân viên bán vé gật đầu lia lịa, không thể nói gì vì quá hồi hộp.

Lâm Cao Viễn nhận vé, dẫn Vương Mạn Dục vào thang máy.

Vương Mạn Dục nghi ngờ về việc anh đã nói gì với nhân viên bán vé mà sao biểu cảm của cô ấy lại khác thường.

Vương Mạn Dục hỏi: "Anh vừa nói gì với nhân viên bán vé vậy?"

Lâm Cao Viễn đáp: "Không có gì, chỉ là nói rằng đây là hành trình riêng, không được tiết lộ thông tin cá nhân, không được chụp ảnh."

Vương Mạn Dục thắc mắc: "Anh thật sự sợ người khác chụp ảnh em và anh ở cùng nhau sao?"

Lâm Cao Viễn trả lời: "Không phải sợ cho anh mà là sợ em bị ảnh hưởng không cần thiết."

Vương Mạn Dục lẩm bẩm: "Em thấy không sao cả, có phải anh đang tự mình lo lắng thái quá thôi?"

Lâm Cao Viễn không đáp lại.

Khoảng 4 giờ chiều, Lâm Cao Viễn nghĩ đến việc ăn tối sớm, thu dọn đồ đạc để đưa cô đến sân bay.

Lâm Cao Viễn nói: "Đi ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một lát, anh đưa em đến sân bay."

Vương Mạn Dục đáp: "Em không đói, em muốn tiếp tục đi dạo, em muốn đi xem trung tâm thể thao để gặp Siêu ca."

Lâm Cao Viễn trả lời: "Siêu ca đã dẫn đội đi thi đấu rồi."

Vương Mạn Dục nói: "Em muốn đi dạo bên bờ sông, những nơi mà con anh được đi, đã đi em cũng phải đi thử."

Trong lòng anh thầm cười, biết rằng cô đang ghen với con gái mình - một chú mèo.

Công ty gọi điện cho anh nhừ anh trở lại công ty để ký một tài liệu gấp. Anh muốn từ chối, nhưng vì việc dột xuất nên không thể không về. Lâm Cao Viễn hỏi: "Tối nay mấy giờ em có chuyến bay?"

Vương Mạn Dục không trả lời.

Lâm Cao Viễn tiếp: "Bây giờ anh có việc gấp ở công ty, em xem thời gian thế nào, anh nên đưa em đến sân bay trước hay em chờ anh đi công ty về rồi đi cùng?"

Vương Mạn Dục nói: "Em không gấp."

Lâm Cao Viễn đề nghị: "Vậy anh không đưa em đi dạo bên bờ sông, em có thể tự mình đi một lúc. Nếu thấy chán, có thể đi thuyền, tối có thể xem những cảnh đêm mà em thích. Anh sẽ về công ty ký tài liệu, sau đó sẽ qua đón em, được không?"

Vương Mạn Dục không đồng ý: "Không, không, em muốn đi với anh đến công ty."

Vì vậy, họ cùng nhau quay trở lại công ty. Đến nơi, Lâm Cao Viễn vào văn phòng giải quyết công việc, Vương Mạn Dục theo sau. Nhân viên lễ tân tinh mắt nhận ra cô, khi phát hiện ra cô là vận động viên Vương Mạn Dục nổi tiếng, liền vui mừng la lên và xin chữ ký, chụp hình.

Nhân viên lễ tân: "Em thật sự rất thích chị, xin lỗi vì lần trước không nhận ra chị. Chị có muốn chơi với mấy chú mèo không? Ở đây có nhiều mèo con lắm, hay là để em dẫn chị đi tham quan một vòng công ty? Có thể ông chủ chưa về nhanh đâu."

Vương Mạn Dục cười ngại ngùng: "Chị muốn chơi với mèo con, hehe."

Nhân viên lễ tân: "Em dẫn chị đi nhé, nhưng phải cẩn thận, con mèo của ông chủ nhóc Điêu Thuyền, rất lạnh lùng và dữ."

Vương Mạn Dục hỏi: "Ông chủ của các em bận lắm sao? Tại sao ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng phải quay về làm việc?"

Nhân viên lễ tân đáp: "Đúng rồi, khoảng thời gian này khá bận, em cũng bất ngờ vì hôm nay ông ấy không đến làm việc. Mấy hôm trước còn tăng ca miết hóa ra là để đi với chị. Mấy ngày nữa công ty có cửa hàng mới khai trương, chị có thể đến không?"

Vương Mạn Dục mỉm cười ngại ngùng (trong lòng nghĩ, hóa ra anh gần đây rất bận, không trách anh được, vì mấy ngày ở Quảng Đông, anh không đưa mình đi chơi và tối nào cũng về muộn, sáng sớm đã đi sớm, mình đã hiểu lầm anh), đáp: "Phải xem ông chủ có đồng ý không."

Nhân viên lễ tân hỏi: "Em muốn tò mò một chút, chị và ông chủ đã từng ở bên nhau chưa?"

Vương Mạn Dục cảm thấy hơi ngượng ngùng, không biết mở lời thế nào.

Nhân viên lễ tân nói: "Em là fan của hai người, xin lỗi, đừng để tâm nhé, để em dẫn bạn đi chơi với mấy bé mèo nhé."

Vương Mạn Dục vui vẻ chơi với mèo ở quán cà phê mèo, trong khi nhân viên lễ tân vào văn phòng tìm Lâm Cao Viễn .

Nhân viên lễ tân nói: "Ông chủ, vài ngày nữa cửa hàng mới khai trương, anh có mời Mạn Mạn không?"

Lâm Cao Viễn không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc, cười nói: "Cái gì? Cô gọi cô ấy là Mạn Mạn? Hai người quen biết nhau sao?" Nói đến đây, giọng anh trầm xuống: "Cô ấy tối nay sẽ về Long Giang rồi..."

Nhân viên lễ tân đưa hai tay lên chống cằm, làm dáng với Lâm Cao Viễn : "Ông chủ, cố gắng một chút đi, em muốn thấy cp của mình cùng xuất hiện để cắt băng khai trương cửa hàng mới, "Viên Mãn" có ý nghĩa tốt lắm mà!"

Vương Mạn Dục đứng ngoài cửa văn phòng mở, nhìn thấy mọi thứ bên trong, nhưng đứng xa không nghe rõ họ đang nói gì, lại còn nói bằng tiếng Quảng Đông nữa.

Lâm Cao Viễn liếc nhìn cô một cái: "Đừng phát điên nữa, mau kiếm cho mình một anh bạn trai đi."

Nhân viên lễ tân đáp: "Em vừa hỏi chị ấy, cô ấy chẳng nói gì về việc sẽ về cả. Chị ấy bảo anh không mời chị ấy ở lại..."

Lâm Cao Viễn trầm ngâm: "Em ấy bây giờ ở đâu?"

Nhân viên lễ tân đáp: "Đang chơi với mèo."

Lâm Cao Viễn nói: " mau qua cùng với em ấy đi, cẩn thận đừng để bị mèo cào em ấy."

Nhân viên lễ tân: "Được rồi, nhưng đừng quên mời chị ấy lại nhé. Ông chủ, cố gắng một chút đi, làm ơn mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz