ZingTruyen.Xyz

Yoo Jaeyi X Woo Seulgi Tinh Yeu Tua Hoa Tua Giong Ii X

Thời gian sau khi dọn về sống chung, cuộc sống dần đi vào một guồng quay chậm rãi, đều đặn — và tàn nhẫn.

Jaeyi bắt đầu công việc mới ở một công ty truyền thông lớn.
Seulgi cũng tìm được việc — trong một xưởng thiết kế đồ họa, lương thấp, áp lực cao.

Mỗi sáng, Jaeyi dậy sớm.
Seulgi chuẩn bị bữa sáng, pha cà phê, ủi áo sơ mi cho Jaeyi.
Sau đó, tiễn cậu ấy ra cửa bằng một nụ hôn nhẹ lên má.

Không ai hỏi Seulgi hôm nay đi làm mấy giờ.
Không ai hỏi em có đang mệt không.

Seulgi làm việc cả ngày dài, mệt mỏi rã rời.
Nhưng vẫn tranh thủ ghé siêu thị, mua thực phẩm tươi, vội vã về nhà nấu nướng.

Căn hộ cần thơm mùi thức ăn, cần sạch sẽ, cần ấm áp — để đón Jaeyi trở về.

Seulgi tự biến mình thành một người vợ không danh phận.

Một cái bóng lặng lẽ.
Một nơi để về.
Một cơ thể luôn sẵn sàng chờ đợi.

Jaeyi mỗi ngày trở về muộn hơn.
Ánh mắt cậu ấy luôn phủ một lớp mệt mỏi — hoặc lạnh nhạt — mà Seulgi không dám nhìn thẳng vào.

Bữa tối thường trôi qua trong im lặng.
Jaeyi ăn một cách uể oải, thi thoảng buông một lời khen ngắn ngủn:
"Ngon đấy, Seulgi."

Thế là đủ để Seulgi thấy lòng mình ấm lên, như thể cô đang sống vì từng vụn bánh nhỏ của sự dịu dàng đó.

Đêm xuống.

Jaeyi sẽ tựa người vào ghế sofa, đôi mắt lơ đãng lướt qua màn hình điện thoại.
Khi cậu ấy chán, hoặc khi đồng hồ chỉ qua mười giờ đêm, Jaeyi sẽ ngẩng đầu lên, gọi nhẹ:
"Seulgi."

Chỉ một tiếng gọi.
Nhưng Seulgi hiểu.

Em sẽ đứng dậy, đi đến, ngồi xuống bên cạnh Jaeyi, để cậu ấy tựa vào, hôn lên môi, kéo em vào phòng ngủ.

Chuyện ân ái giữa họ cũng theo đúng lịch trình.

Jaeyi không còn những lời thì thầm ngọt ngào.
Không còn ánh mắt si mê.
Chỉ còn những cái ôm xiết chặt, những cái va chạm mạnh bạo và những tiếng thở gấp gáp không cảm xúc.

Giống như một chiếc máy móc được lập trình hoàn hảo.
Đúng nhịp.
Đúng lực.
Đúng cách.

Không có tình yêu.
Chỉ có thói quen.

Mỗi lần nằm dưới thân Jaeyi, Seulgi đều nhắm chặt mắt lại.

Em không muốn khóc.

Em sợ Jaeyi sẽ chán.
Em sợ Jaeyi sẽ rời đi.

Nếu em có thể trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Jaeyi, nếu có thể trở thành "nơi để trở về" không thể thiếu, thì có lẽ Jaeyi sẽ không bao giờ bỏ rơi em.

Seulgi nghĩ vậy.
Và cam chịu.

Có những đêm, khi Jaeyi đã ngủ say, Seulgi mới lặng lẽ rời khỏi giường, quấn mình trong chăn, ngồi thu mình bên cửa sổ.

Nhìn ra ngoài kia, nơi thành phố sáng rực ánh đèn, náo nhiệt, vô tận.

Em tự hỏi:

"Nếu một ngày, Jaeyi không cần tớ nữa thì sao?"

Rồi lại mỉm cười.
Nụ cười nhợt nhạt như sương mai.

"Không sao. Chỉ cần ngày đó chưa đến, tớ sẽ ở đây. Luôn ở đây."

Jaeyi bắt đầu thay đổi.
Không phải đột ngột, mà là từng chút một, như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng đủ để khiến Seulgi nhận ra.

Mỗi sáng, Jaeyi không còn gọi Seulgi dậy để cùng ăn sáng.
Cậu ấy ra ngoài sớm, chỉ để lại một mẩu giấy nhắn: "Hôm nay tớ sẽ ăn cơm bên ngoài, đừng đợi tớ."
Thậm chí còn không nhắn tin chúc em một ngày tốt lành nữa.

Công việc của Jaeyi giờ là tất cả.
Những buổi tối cậu ấy về muộn, không còn bữa cơm ấm nóng trên bàn, không còn những câu chuyện nhỏ nhặt về một ngày bận rộn.

Seulgi đứng ở cửa, mắt dõi theo bóng lưng Jaeyi, nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại sự im lặng.
Jaeyi chỉ bước vào nhà, vội vã thay đồ, rồi ngả người lên sofa, chìm vào điện thoại hay máy tính.

Có những đêm Seulgi chạm vào tay Jaeyi, nắm chặt lấy.
Cậu ấy không bao giờ nhìn vào mắt em.
"Ưm, cậu làm sao vậy?" Jaeyi sẽ hỏi mà không hề có vẻ quan tâm.

Seulgi không dám than vãn.
Em vẫn tiếp tục làm những công việc nhỏ nhặt trong nhà, chăm sóc cho cuộc sống của Jaeyi như thể đó là một nhiệm vụ không thể từ chối.

Nấu bữa tối, dọn dẹp căn hộ, chuẩn bị quần áo cho Jaeyi mỗi sáng.
Thậm chí còn thường xuyên kiểm tra tủ lạnh, mua thêm thực phẩm mà không bao giờ đợi lời cảm ơn.

Nhưng mỗi lần nhìn vào gương, Seulgi cảm thấy mình dần mất đi một phần bản thân.
Em mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi nữa.
Đôi khi, có thể cảm nhận trái tim mình như một khối băng dần lạnh giá.

Đã lâu rồi Seulgi không cảm nhận được một nụ hôn thật sự từ Jaeyi.
Những đêm ân ái không còn là niềm vui, chỉ là nghĩa vụ.
Seulgi cảm thấy đau đớn, nhưng không thể ngừng lại.
Em không dám.

Vì nếu em ngừng lại, Jaeyi sẽ bỏ em mà đi, chắc chắn là như vậy.

Vào một buổi chiều, khi Seulgi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài kia, em đã tự hỏi:
"Liệu mình có thể tiếp tục được bao lâu?"

Nhưng rồi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, như một sự an ủi cho chính mình.
"Tớ sẽ tiếp tục."

Mỗi sáng thức dậy, Seulgi cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi hơn hôm qua.
Không phải mệt mỏi vì công việc hay vì thiếu ngủ, mà là thứ cảm giác rã rời như thể từng tế bào trong cơ thể em đang chống lại chính mình.

Em mệt mỏi, uể oải, và cảm giác như mọi thứ xung quanh mình đều đang quay vòng trong một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Công việc ở xưởng đồ họa vốn đã căng thẳng, giờ lại thêm áp lực vô hình từ cuộc sống với Jaeyi — một mối quan hệ không được xây dựng trên nền tảng tình yêu đích thực, mà chỉ là sự chấp nhận đơn thuần.

Em không thể nhớ được khi nào mình bắt đầu cảm thấy như vậy — như một cái bóng, mờ nhạt và không còn chút sức lực.

Mỗi tối, khi Jaeyi trở về từ công ty, Seulgi cố gắng giữ nụ cười, nấu một bữa tối ngon lành, nhưng đôi mắt luôn mệt mỏi, không thể giấu được sự kiệt sức. Seulgi vẫn cố gắng chăm sóc Jaeyi như thường lệ, mặc dù trong lòng có một nỗi buồn trống rỗng không thể lấp đầy.

Thỉnh thoảng, Seulgi cảm thấy những cơn đau ở bụng dưới, những cơn chóng mặt thoáng qua khi cúi người.
Chúng đến bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng qua đi. Em chỉ tự bảo mình là vì công việc quá nhiều, hoặc vì không ngủ đủ giấc.

Nhưng một ngày, khi cơn đau kéo dài lâu hơn bình thường, em quyết định đến bệnh viện.

Bác sĩ nhìn Seulgi với vẻ lo lắng sau khi kiểm tra các chỉ số và xét nghiệm.
"Cô có dùng thuốc tránh thai lâu dài không?"

Seulgi gật đầu, nói rằng bản thân đã sử dụng nó liên tục trong suốt ba năm qua để tránh thai, vì em và Jaeyi không muốn có con.

Bác sĩ nhíu mày.
"Thuốc tránh thai có thể gây ra nhiều tác dụng phụ đối với cơ thể nếu sử dụng trong thời gian dài, đặc biệt là với những người có cơ địa nhạy cảm như cô. Cô cần phải dừng việc sử dụng thuốc ngay lập tức. Việc tiếp tục sử dụng có thể gây hại cho sức khỏe của cô trong tương lai."

Seulgi nghe lời bác sĩ, cảm thấy một cơn lạnh sống lưng chạy qua người.

Đêm hôm đó, Seulgi trở về nhà với tâm trạng nặng nề.
Em đã bỏ thuốc tránh thai — như bác sĩ khuyên — nhưng nỗi lo lắng về sức khỏe của mình cứ dâng lên trong lòng.

Em không biết liệu việc dừng thuốc có giúp ích được gì không. Và điều tồi tệ hơn là không biết liệu có điều gì tốt đẹp đang chờ đón mình sau khi đã từ bỏ một phần lớn cuộc sống của mình chỉ để làm hài lòng Jaeyi.

Mặc dù vẫn cố gắng giữ mọi thứ như cũ, nhưng cơ thể của Seulgi đã bắt đầu phản ứng mạnh mẽ hơn.
Em cảm thấy đau đớn hơn mỗi lần cùng Jaeyi bên nhau, và sự mệt mỏi không bao giờ buông tha.
Những đêm dài trôi qua trong sự im lặng, em lặng lẽ chịu đựng, cho dù trong lòng đã cảm thấy như mình không thể tiếp tục nữa.

Những ngày sau khi dừng thuốc tránh thai, Seulgi cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể mình.
Những cơn đau âm ỉ không ngừng làm em khó chịu.
Như một sự phản ứng của cơ thể, như thể nó đang phản đối việc bị tước đoạt quyền kiểm soát suốt bao năm qua.

Mỗi sáng, khi thức dậy, Seulgi cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khi bản thân đã ngủ đủ giấc — nhưng chỉ là một giấc ngủ không hề an lành.
Đầu óc cứ quay cuồng trong những cơn đau đầu âm ỉ, giống như một cơn bão ập đến trong tâm trí.
Cơ thể thì nặng nề, không chỉ vì công việc, mà còn vì sự thay đổi nội tiết tố đang diễn ra trong người.

Seulgi không dám nhìn vào gương, vì ánh mắt trong đó không phải là của một người đang sống, mà là của một cái xác không hồn, như đang cố gắng chống chọi với sự mệt mỏi và kiệt quệ đang đổ dồn về mình.

Khi đứng dậy, bước đi trong căn phòng, cảm thấy những cơn chóng mặt dâng lên, khiến đôi chân như muốn khuỵu xuống dưới.
Em không nói cho Jaeyi nghe về những triệu chứng này.
Chỉ lặng lẽ nuốt xuống nỗi đau trong lòng, cố gắng tự mình đương đầu với mọi thứ.

Buổi sáng hôm sau, khi Seulgi vào bếp, em cảm thấy một cơn đau quặn lên ở bụng dưới.
Cơn đau như cắt vào da thịt, đau đớn đến mức phải dựa vào bờ tường, thở hổn hển.
Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, em cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể mình đang lên tiếng.

Chỉ một lúc sau, cơn đau dịu đi, em lại nấu bữa sáng cho Jaeyi, rồi lại cố gắng làm như thể mọi chuyện vẫn ổn.
Seulgi không muốn Jaeyi nhìn thấy sự yếu đuối này.
Không muốn trở thành gánh nặng cho cậu ấy.

Ngày qua ngày, Seulgi càng cảm thấy cơ thể mình suy yếu dần.
Em bắt đầu mất cảm giác thèm ăn, luôn cảm thấy đầy bụng, khó tiêu — những triệu chứng mà em chẳng thể hiểu nổi.
Seulgi lại đi khám một lần nữa, bác sĩ giải thích rằng đó là sự thay đổi nội tiết do việc dừng thuốc.
Cơ thể cần thời gian để hồi phục, nhưng dường như càng lâu, cô càng cảm thấy như mình đang gục ngã.

Một ngày, khi Seulgi đang ngồi trên giường, gục đầu vào hai tay, những tiếng thở nặng nề xen lẫn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Em đã kiệt sức, nhưng lại chẳng thể nói ra.
Jaeyi vẫn luôn bận rộn với công việc, ít khi nhận ra sự mệt mỏi của em.
Bản thân chỉ còn biết nuốt xuống tất cả, tiếp tục giữ im lặng.

Nhưng rồi những cơn đau bụng trở nên nghiêm trọng hơn.
Seulgi không thể đứng lên được.
Lúc này, em biết mình không thể tiếp tục giả vờ như mọi chuyện ổn nữa.
Em gọi điện cho bác sĩ, và nhận được lời khuyên nên đi khám ngay lập tức.

Khi Seulgi bước vào phòng khám, những cơn đau lại quay lại, khiến em phải nắm chặt tay ghế để đỡ đau.
Bác sĩ lắng nghe những lo lắng của em, sau đó làm một số xét nghiệm.
Kết quả là một tín hiệu khiến Seulgi giật mình: Cơ thể em đang chịu ảnh hưởng của sự thay đổi nội tiết quá mức, điều này có thể dẫn đến các vấn đề về sức khỏe sinh sản trong tương lai.

Bác sĩ khuyên Seulgi nên nghỉ ngơi nhiều hơn và cần phải kiên nhẫn, cho phép cơ thể mình hồi phục hoàn toàn.
Nhưng trong lòng Seulgi, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ — sợ rằng mình sẽ không bao giờ tìm lại được chính mình, sợ rằng cơ thể mình sẽ vĩnh viễn thay đổi theo cách mà bản thân em không thể kiểm soát.

Về nhà, lại bắt đầu làm những việc như cũ, nhưng mỗi động tác, mỗi bước đi, mỗi lần thở đều trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Em chỉ mong sao mình có thể gục xuống và ngủ một giấc dài, không phải suy nghĩ, không phải đau đớn nữa.

Sau đó, Seulgi quyết định lắng nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi, và dành thời gian để cơ thể phục hồi.
Em không còn cố gắng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Jaeyi hay chăm sóc mọi thứ trong nhà.
Thay vào đó, dành cả ngày nằm trên giường, thi thoảng đi dạo một chút quanh căn hộ, nhưng phần lớn thời gian là lặng lẽ trong không gian trống vắng.

Ngày qua ngày, Seulgi cảm thấy sức khỏe của mình dần dần hồi phục.
Cảm giác mệt mỏi và đau đớn không còn chiếm lấy cơ thể như trước, nhưng tâm trạng vẫn u ám.
Vẫn cảm nhận rõ ràng sự trống vắng khi không có Jaeyi ở bên cạnh, mặc dù cậu ấy vẫn sống chung dưới một mái nhà.

Jaeyi nhận ra sự thay đổi của Seulgi.
Cậu ấy biết rằng em không khỏe, biết rằng em đã quyết định nghỉ ngơi, nhưng Jaeyi không hỏi han nhiều.
Chỉ một lần duy nhất, khi đi làm về muộn, Jaeyi liếc nhìn Seulgi đang nằm trên giường, mệt mỏi, nhưng rồi lại quay đi, không nói gì.

"Cậu có sao không?" Jaeyi chỉ hỏi qua loa, giọng nhẹ như gió thoảng qua, rồi tiếp tục vùi mình vào công việc.
Seulgi chỉ nhẹ gật đầu, cố nở một nụ cười yếu ớt, mặc dù trong lòng cô, mọi thứ đang dần vỡ vụn.

Em không muốn làm phiền Jaeyi.
Không muốn cậu ấy thấy mình yếu đuối và không thể tự lo cho bản thân.
Thế nên, lặng lẽ chịu đựng.

Trong thời gian này, họ không còn quan hệ tình dục.
Seulgi biết cơ thể mình không khỏe, và mặc dù Jaeyi không hề thúc ép, em cũng không muốn cậu ấy phải lo lắng hay thất vọng vì mình.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, mỗi ngày trôi qua, Seulgi lại cảm thấy một khoảng trống lớn dần nảy sinh giữa họ.

Thực ra, Jaeyi không hề chú ý nhiều đến sự vắng mặt của quan hệ tình dục trong thời gian này.
Cậu ấy chỉ nghĩ rằng Seulgi cần thời gian để hồi phục, và dù sao thì công việc của cậu vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Mỗi ngày, Jaeyi về nhà, ăn qua loa, ngồi trước máy tính hoặc điện thoại để xử lý công việc, ít khi nhìn vào Seulgi, trừ khi em gọi cậu ấy một cách mệt mỏi: "Cậu ăn gì chưa?"
Câu hỏi của em thường bị bỏ qua, giống như cậu ấy chỉ đáp lại một cách tự động, "Ừ, ăn rồi," mà chẳng bao giờ dừng lại để hỏi rằng em đã ăn gì chưa, hay có cần gì không.

Seulgi cảm thấy sự lạnh lẽo mỗi ngày lại càng rõ rệt hơn.
Em đang cố gắng hồi phục sức khỏe, nhưng mọi thứ xung quanh lại không thay đổi.
Jaeyi vẫn vậy, vẫn mải mê với sự nghiệp của mình, không nhìn nhận sâu hơn về cuộc sống của Seulgi, về cảm xúc của em.

Chính em dần nhận ra rằng, có thể, mối quan hệ này không phải là những gì mình tưởng tượng.
Chỉ có một mình em, luôn chạy theo mọi thứ trong khi Jaeyi chỉ biết nhận lấy mà chẳng bao giờ phải lo lắng gì.

Một buổi chiều, khi Seulgi nhìn thấy Jaeyi ngồi làm việc trong phòng khách, em chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế, nhìn cậu ấy từ xa.
Seulgi muốn nói gì đó, nhưng lại không thể.
Seulgi muốn cậu ấy nhìn vào mình, nhưng lại chẳng có sức lực nào để yêu cầu điều đó.
Seulgi chỉ đợi, đợi một điều gì đó thay đổi, nhưng vẫn chẳng có gì.

Jaeyi không hề thấy có gì thay đổi trong cuộc sống của họ.
Cậu ấy vẫn tiếp tục công việc, không hỏi về sức khỏe của Seulgi thêm lần nào nữa, và vẫn sống cuộc sống như bình thường.
Với Jaeyi, đó chỉ là một khoảng lặng nhỏ, rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz