Yoo Jaeyi X Woo Seulgi Anh Sang Cuoi Cung
hôm nay, như thường lệ, kyung lại có mặt tại nhà seulgi. cả người chị lười biếng nằm dài trên sofa, tay với lấy ly caramel macchiato mà em mới pha từ công thức học lỏm đâu đó.ánh mắt kyung lười nhác nhìn seulgi đang tỉ mỉ chăm sóc những bông hoa em mang về từ nhiều nơi. - nè, sao em lại đem mấy bông hoa hỏng đó về vậy.seulgi mỉm cười, tay vẫn cẩn thận cắt bỏ những phần úa tàn.- người ta không cần chúng, nhưng ít nhất, chúng vẫn cần được nâng niu.kyung ngồi dậy, chống cằm nhìn em. không biết từ khi nào, seulgi lại có thói quen đem về những đóa hoa bị bỏ rơi, rồi kiên nhẫn chăm chút từng chút một.khi chị nhận ra, nhà em đã đầy những chậu hoa nhỏ. mỗi chậu là một mảnh vỡ lặng thầm được em ghép lại.- em thích hoa lắm hả? seulgi lắc đầu, mắt khẽ dừng lại trên đóa hoa tulip vừa được cắt tỉa lại. ngón tay dịu dàng vuốt qua cánh hoa như một lời an ủi.- không có.kyung khẽ nhíu mày, rõ là em nâng niu như thế, mà lại nói không thích.- em đúng là khó hiểu, seulgi.kyung nằm xuống lại, mắt nhắm hờ, thả người vào sofa.seulgi bật cười, ánh mắt lướt qua kyung, người dạo này xem nhà em như nhà mình.- nè, seulgi em thích hoa gì nhất.câu hỏi nhẹ hẫng như gió, nhưng khiến tim em khựng lại."seulgi thích hoa gì nhất?"một câu hỏi quen thuộc. hình ảnh jaeyi ùa về như một cuốn phim cũ- nụ cười ấy, sự dịu dàng ấy, giờ đây chỉ còn là một vùng ký ức đầy nhiễu sóng.- cẩm tú cầu- vì sao.- vì nó đẹp.kyung nhấp một ngụm macchiato, mắt liếc sang chậu cẩm tú cầu đặt bên giường. chậu hoa em trân trọng nhất.- chậu hoa đó cũng vì đẹp mà em giữ à?seulgi nhìn theo mắt kyung, môi khẽ cong, ánh nhìn mang theo sự dịu dàng lẫn xót xa.chậu hoa ấy như một phần còn sót lại của jaeyi- người đã rời đi từ rất lâu.từ khi jaeyi rời đi, seulgi không thể ngủ tròn một giấc. mỗi đêm, hình ảnh jaeyi đến rồi lại rời đi như một giấc mộng giang dỡ.chậu hoa cẩm tú cầu là nơi duy nhất em có thể tìm lại cảm giác ấm áp ấy. nơi jaeyi vẫn còn ở đó, vẫn dịu dàng như ngày nào.- không hẳn, nó là ánh sáng còn sót lại của em.kyung im lặng, chống cằm nhìn em. chị không hỏi thêm. vì ánh mắt em lúc ấy, rõ ràng đang hướng về một người khác.- seulgi, nếu em muốn chăm hoa như vậy.kyung bước đến bên chậu tulip vừa được em hồi sinh. tay khẽ vuốt những cánh hoa vẫn còn đọng nước.- sao em không thử mở tiệm hoa đi? vừa được chăm sóc chúng, vừa có thêm tiền trang trải.kyung nâng gọng kính, môi cong cong tự hào như vừa đưa ra giải pháp có thể cứu rỗi cả nền kinh tế thế giới.- mở tiệm hoa sao?em khẽ lặp lại, ánh nắng mùa xuân hắt qua cửa kính, len vào căn phòng như một lời khích lệ lặng lẽ.__________vài tháng sau, seulgi thật sự mở một tiệm hoa, tiệm hoa khá cũ kỹ, nhưng nhờ có kyung giúp đỡ, cả hai đã cùng sửa sang, khiến nó trở nên kiên cố hơn trước những cơn gió ngoài biển.em đứng trước tiệm hoa của mình, mùi biển mặn len qua đầu mũi, như đang nhắc em rằng đây là sự thật.hôm nay choi kyung có phần mong đợi ngày "khai trương" của tiệm. nói là khai trương thì cũng không đúng, chỉ đơn giản là mở cánh cửa gỗ, cho phép những người đi ngang có thể ghé vào.ban đầu kyung cũng khuyên seulgi nên làm vài món bánh mời khách, nhưng em chỉ khẽ lắc đầu từ chối. kyung bất lực vì đứa nhỏ này cứng đầu giống ai không biết.còn phần mong nhất hôm nay, chính là lời hứa rằng "người bác sĩ từng điều trị cho seulgi" sẽ ghé qua. vị bác sĩ mà seulgi từng kể là " trẻ, dịu dàng, xinh đẹp" kyung nghe vậy cũng tò mò không chịu được, nên đã cẩn thận chuẩn bị một lớp makeup nhẹ nhàng và bộ quần áo giản dị, chỉ hơi chỉn chu một chút, không có ý gì đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz