ZingTruyen.Xyz

[YoHaji] [OC] Tống Lang

Chương 45.16: Chàng trai của ánh dương (phần 2)

QuyLe1022

Mặt trời dần khuất sau những rặng núi xa, để lại những vệt sáng dài len qua các tầng mây. Trên cao, đàn chim chao liệng rồi lần lượt kéo nhau về tổ, tiếng kêu vang vọng khắp không gian như một khúc nhạc báo hiệu kết thúc ngày dài.

Teru đang cẩn thận khóa cửa sau, động tác nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Mọi người thì đứng đợi ở cổng, tắm mình trong ánh nắng cuối ngày.

"Ahhh... Cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!" - Hijita vươn vai thật dài, khớp kêu răng rắc.

"Phải đó, phải đó~" - Tamao lắc lắc hai chiếc đuôi, hào hứng.
"Không khí dễ chịu ghê! Đúng là Ibaraki có khác."

"Chẳng phải lúc khuya chúng ta đã ra ngoài để tìm Shirota rồi sao?" - Rensuke khoanh tay, nhíu mày.

"Ê, cái đó khác." - Hijita nhảy dựng lên.
"Lúc đó là nhiệm vụ, còn giờ là... ừm... cũng nhiệm vụ, nhưng mà có kế hoạch."

"Đúng vậy." - Mujina gật gù, tỏ vẻ rất đồng tình dù rõ ràng chẳng hiểu gì.
"Kế hoạch quan trọng lắm đó!"

Sano vẫn ôm gọn Mame trên tay như đang bế một con thú cưng nhỏ, vẻ mặt không mấy quan tâm.

Mame ngoái đầu nhìn bầu trời đang dần ngả sang sắc cam sẫm.
"Cơ mà... bây giờ cũng xế chiều rồi đó." - giọng cậu lo lắng, siết lấy tay áo Sano.
"Nếu không đi nhanh thì trời sẽ tối mất."

Sano ngước lên nhìn mặt trời sắp lặn, không nói gì. Nhưng Haruaki thì gật đầu lia lịa.

"Đ-đúng vậy đó..." - giọng anh run lên rõ rệt.
"Lang thang ở nơi vắng vẻ thế này vào buổi tối thì không ổn chút nào. Biết đâu sẽ gặp phải... mấy thứ gì đó không nên gặp."

Tamao, Mujina và Hijita lập tức đồng loạt thở dài, tưởng như đã luyện tập từ trước.

"Mãi mới được ra ngoài mà..." - Tamao xụ mặt.

"Đừng bí xị như thế chứ!" - Rensuke bước lên phía trước như muốn kéo tinh thần cả nhóm dậy.
"Dù hôm nay không kịp, chúng ta vẫn còn cả ngày mai mà. Việc quan trọng là giữ vững tinh thần."

Tamao gật đầu, dù môi vẫn trề ra.
"Ừm... Mai cũng được. Nhưng mà vẫn muốn làm gì đó ngầu ngầu ngay hôm nay."

Cạch...

Teru xoay chìa khóa, rồi bước ra cổng.
"Xong rồi. Mọi người đợi có lâu không?"

"Cũng không lâu lắm..." - Mame đáp, dù bàn tay nhỏ vẫn siết chặt áo Sano, ánh mắt cứ dán vào con đường phía trước.

"Vậy là bây giờ ta sẽ đến nhà người chủ của Yuu-chan phải không?" - Teru quay sang Yuichi, mỉm cười ấm áp.
"Nhờ cậu dẫn đường như mọi khi nhé, Yuu-chan!"

"Ừ... ừm..." - Yuichi gật đầu, nhưng mắt lại lảng đi, gò má hơi đỏ.

Không nói thêm gì, cậu lặng lẽ bước lên trước, dẫn đầu đoàn.

"Như mọi khi?" - Tamao nghiêng đầu.

"Nếu chuyến đi được dẫn đường bởi một okuri-okami..." - Teru đáp nhẹ nhàng, mắt lấp lánh sự tin tưởng.
"... thì dù trời có tối, đường có xa, cũng đều sẽ đến nơi an toàn thôi."

Yuichi khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước đi mà không quay đầu. Cậu cúi đầu thấp, hai tai sói vểnh lên cao.

"Không cần nhìn cũng biết đang đỏ mặt luôn." - Mame cười khúc khích, nhìn theo bóng lưng Yuichi.

"Đi chung với nhau thế này ngay từ ban đầu thì đã chẳng có rắc rối gì xảy ra rồi." - Sano nhún vai, thờ ơ.

Cả nhóm bắt đầu di chuyển, từng bước chân hướng về phía con đường dài phía trước - nơi mà câu chuyện về quá khứ, chủ nhân, và những sợi dây gắn kết dần được hé lộ...

Gió chiều thổi qua đồng cỏ, lướt qua từng gương mặt đang dõi theo khung cảnh trải rộng trước mắt. Những ngọn cỏ cao gần thắt lưng, xanh um và phất phơ theo từng cơn gió mạnh, tạo thành những đợt sóng lăn tăn nối tiếp nhau đến tận chân trời.

Giữa thảm cỏ ấy, những chiếc hố sâu loang lổ trên mặt đất. Chúng bị xới tung, thoang thoảng mùi khét kỳ dị của đất và lá khô.

"Đ-đây chính là nơi mà tớ đã thấy tên thầy trừ tà tối qua sao?" - Rensuke kinh ngạc.

Ánh mắt cậu quét qua từng dấu tích trên mặt đất, như thể vẫn còn nhìn thấy tàn dư của trận chiến.

"Ờ..." - Yuichi đáp, giọng bình thản đến lạ.
"Và cũng là nơi mà lần đầu tiên tớ gặp anh ấy."

Cậu giơ tay chỉ về phía xa, nơi những mái nhà thấp thoáng sau ánh nắng chiều.
"Chỉ cần đi hết con đường mòn này là đến khu dân cư. Đi thêm một đoạn nữa là sẽ thấy căn nhà."

Không ai lên tiếng. Cả nhóm chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi từng người một bước chân theo Yuichi - người dẫn đầu với dáng đi chậm rãi nhưng chắc chắn.

Những bước chân dẫm lên cỏ khô nghe xào xạc trong gió. Ánh nắng nhạt dần, bóng người đổ dài trên nền cỏ, hòa lẫn vào khung cảnh vàng cam của một buổi chiều chạng vạng - nơi mọi thứ như đang chuẩn bị khép lại, hoặc có lẽ... sắp bắt đầu.

Con đường mòn nhỏ xíu uốn lượn giữa biển cỏ, hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi. Những ngọn cỏ cao quá eo người không ngừng cọ vào quần áo, thậm chí lướt qua cả khuôn mặt khiến ai nấy đều phải đưa tay gạt nhẹ.

"Á... Cái gì vừa cọ vào má thầy thế?" - Haruaki kêu khẽ, rụt vai.
"Không phải là... côn trùng chứ?"

"Chỉ là cỏ thôi mà." - Sano lạnh lùng, vẫn ôm Mame bằng một tay, tay còn lại đẩy nhẹ những ngọn cỏ ra phía trước như chẳng có gì phiền phức.

Tamao thì lại có vẻ hào hứng với việc vén cỏ.
"Giống như đang đi khám phá khu rừng bí ẩn vậy đó..."

"Cậu lại tưởng tượng lung tung nữa rồi." - Rensuke đi sau, bình thản.

Hijita vung tay như chém gió.
"Nếu có con gì bất ngờ nhảy ra, tớ sẽ xử nó cho."

"Thôi đi, chính cậu còn hét lên vì con châu chấu hồi nãy đấy." - Mujina mỉa mai.

Yuichi dẫn đầu, bước chân chậm rãi. Ánh sáng hoàng hôn chiếu nghiêng trên vai cậu, mái tóc trắng nhẹ lay động trong gió.

Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước, nơi những tia sáng cuối cùng trong ngày đang vẽ lên con đường dẫn đến căn nhà quen thuộc.

Teru đi ngay phía sau Yuichi, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng cậu.
"Gió hôm nay dễ chịu thật nhỉ..."

Mame được Sano ôm nên thoát nạn, nhưng cậu vẫn thốt lên đầy đồng cảm.
"Mấy ngọn cỏ này cao ghê! Cứ như đang thử thách lòng kiên nhẫn của bọn mình vậy."

Haruaki thì đã chuyển sang thở dốc.
"T-tại sao con đường này không được trải nhựa chứ? Thầy không được rèn luyện cho kiểu địa hình này đâu."

"Đừng có than nữa coi!" - Sano rít lên.

Sau khi băng qua cánh đồng cỏ trải dài ngập trong ánh hoàng hôn, họ cuối cùng cũng đặt chân đến khu dân cư mà Yuichi đã nhắc đến.

Mặt đường giờ đây đã trở lại bằng phẳng, không còn những bụi cỏ cao ngập đến hông hay những hố đất lởm chởm.

Những ngôi nhà bắt đầu hiện ra hai bên đường - tường gỗ nâu bạc màu vì thời gian, mái ngói xanh xám rêu phong, vài khung cửa sổ hé mở để gió lùa vào trong.

"Dù gọi là khu dân cư, nhưng nhà cửa vẫn thưa quá nhỉ." - Mujina đan hai tay sau gáy, vừa đảo mắt nhìn quanh.
"Kiểu này mà đi lạc chắc không ai phát hiện luôn."

"Nhưng mà nơi này cũng khá bình yên đó chứ." - Rensuke cười nhẹ.

Tamao huých khuỷu tay vào Mujina.
"Mujina, nếu cậu sống ở đây một mình, chắc chỉ ba ngày là phát điên vì buồn đó."

"Không có đâu! Tớ sẽ nuôi mèo để trò chuyện!" - Mujina bật cười.

"Cậu nghĩ mèo thì không biết than phiền chứ gì?" - Hijita chen vào, giọng tỉnh rụi.

"Nhưng mèo hiểu được tâm hồn con người mà!" - Mujina ôm ngực, trông như thể đang phát biểu một chân lý lớn lao, rồi khẽ liếc sang Tamao.
"Ngoại trừ con mèo nào đó..."

Yuichi vẫn lặng lẽ đi trước, nghe tiếng cười nói phía sau mà không nói gì. Cậu chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những ngôi nhà ven đường, ánh mắt như đang tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc.

Dưới ánh hoàng hôn nhạt dần, cả nhóm vẫn tiếp tục bước đi trên con đường yên ắng dẫn vào khu dân cư. Không khí có phần yên ả, cho đến khi Mame - vẫn đang được Sano ôm gọn trong tay - cất tiếng hỏi.
"Nè, Shirota-kun..." - giọng vừa run vừa tò mò.
"Cậu thật sự đã tấn công cô gái đó hả?"

Sano và Haruaki trố mắt nhìn Mame, như thể cậu vừa hỏi một điều đáng lẽ không nên hỏi.

Yuichi chớp mắt.
"Hể?" - cậu dừng lại một nhịp, rồi ngước nhìn về phía bầu trời đang nhạt màu, cố lục lọi trong trí nhớ đã mờ đi theo thời gian.
"Thật ra thì... tớ không hề tấn công cô ấy đâu." - Yuichi chậm rãi.
"Cô ấy chỉ đang dựng chuyện thôi."

"Vậy... là sao?" - Mame nghiêng đầu.

"Theo như tớ biết thì cô ta từng có thù hằn gì đó với mẹ của anh ấy..." - giọng Yuichi đều đều, không mang theo oán trách hay cảm xúc gì đặc biệt.
"Nên đã dựng chuyện chỉ để làm bà ấy bẽ mặt với mọi người thôi."

"C-chỉ thế thôi sao?" - Haruaki nghẹn lại, như không thể chấp nhận nổi.
"Chỉ vì thế mà chủ của em đã phải làm đến mức đó. Thật quá đáng!"

"Không phải lần đầu có người làm vậy." - Sano lầm bầm, siết chặt tay hơn một chút quanh người Mame.

Yuichi dừng lại giữa con đường rợp bóng cây, ánh hoàng hôn phủ một lớp vàng cam dịu nhẹ lên mái tóc trắng của cậu. Cậu quay đầu lại, mỉm cười - một nụ cười bình thản đến lạ thường.
"Cho dù có là sói..." - ánh mắt cậu xa xăm.
"... hay là okuri-okami, một yōkai luôn được người ta kể lại như kẻ săn đuổi con người trong đêm tối, thì em cũng chưa từng làm hại ai cả."

Giọng cậu không oán trách, không cay độc, chỉ như đang kể lại một sự thật giản đơn.

"Yuu-chan..." - Teru khẽ thốt lên, ánh mắt ngỡ ngàng lẫn xót xa.

Cậu bước chậm lại, dường như không nỡ nhìn thẳng vào Yuichi phía trước.

Haruaki cúi đầu. Mái tóc đen rung nhẹ theo từng cơn gió. Khuôn mặt anh tối lại, như thể đang mang trên vai một gánh nặng không thuộc về mình.

"Bị săn bắt, bị xua đuổi khỏi rừng núi, bị bỏ rơi... Tất cả đều là lỗi của con người." - giọng anh trầm xuống, run run và đượm nỗi ân hận.
"Hẳn là em... căm hận con người lắm, phải không?"

Yuichi khựng lại, đôi mắt xanh tím mở to, rồi đột nhiên bật cười - tiếng cười nhẹ nhàng, vừa ngây thơ lại vừa chững chạc.
"Không hề đâu. Seimei đang nói gì vậy?"

"Hể?" - Haruaki ngẩng lên.

"Em ghét con người mà lại đi chung với một con người như Seimei sao?" - Yuichi cười hiền, nói chậm rãi.
"Nếu em ghét con người, thì em đã không chủ động tìm anh ấy rồi."

Haruaki như được tháo gỡ khỏi một gánh nặng trong lòng, đôi mắt ngấn lệ. Anh bất ngờ lao tới ôm chặt Yuichi, nghẹn ngào.
"Huhuhu... Em thật sự là một đứa trẻ tốt bụng... Shirota-kun..."

"Ặc... Thầy làm cái gì vậy?!" - Yuichi hoảng hốt, hai tay vội vàng đẩy trán Haruaki.
"Buông em raaa..."

Mọi người xung quanh đều không nhịn được cười trước cảnh tượng hài hước nhưng đầy ấm áp ấy.

Teru đứng ngẩn người. Một thoáng sau, cậu cũng nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến hướng về Yuichi, như thể vừa có một tia sáng nhỏ len lỏi qua những tầng mây nặng nề trong lòng.

-------------------to be continued----------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz