Yeu Phu Thu Than Bach Vo Cam Ky Khat Vu
Người tình của chồng gửi tôi tờ siêu âm khám thai, khuyên tôi nên ly hôn, rời khỏi nhà.Rồi tôi được thêm vào một nhóm có tên "Liên minh xử lý cặn bã".Cứ tưởng chỉ là nơi chia sẻ than phiền nên tôi đã nguyền rủa chồng bị chó ăn thịt.Hôm sau, chồng tôi ra ngoài ăn khuya, miếng thịt nướng vô tình rơi xuống quần, đột nhiên có một con chó hoang lao tới vồ lấy thịt và cắn người.Cùng lúc đấy tôi nhận được tin nhắn, chủ nhóm tag tên tôi: Nhiệm vụ cô gửi đã hoàn thành, bây giờ đến lượt cô.Sau đó là tin nhắn riêng, tôi nhận được thông tin và nhiệm vụ...1Tôi có linh cảm chồng đang lừa dối mình.Nhưng nửa năm nữa con gái phải thi lên cấp ba, tôi không muốn cãi nhau với hắn.Vợ chồng già mà, muốn xem có vấn đề hay không lên giường là biết.Người ta có thể không về, tiền về đến nhà là được.Ai ngờ nửa đêm, một người phụ nữ lạ mặt gửi cho tôi rất nhiều hình ảnh.Nào là siêu âm thai, ảnh đi khám thai cùng chồng tôi, ảnh chồng tôi hạnh phúc dựa vào bụng bầu, thậm chí là ảnh giường chiếu.Nực cười hơn nữa là kết quả xét nghiệm ở Hồng Kông lại cho thấy đó là con trai!Bên kia gửi cho tôi một tin nhắn dài, nói rằng chồng tôi muốn có con trai, yêu cầu tôi ly hôn, dù chúng tôi không ly hôn thì con ngoài giá thú vẫn có quyền thừa kế.Cô ta còn đe dọa nếu trong vòng một tháng tôi không ly hôn, cô ta sẽ gửi những tấm ảnh này cho con gái của tôi.Tôi tức giận tột độ.Tôi không quan tâm hắn có bao nhiêu tình nhân bên ngoài, nhưng tình nhân mang thai con trai ảnh hưởng đến con gái của tôi, tôi sẽ không để yên.Tôi trằn trọc trên giường, cầm điện thoại không biết có nên trả lời đối phương hay tỏ ra không quan tâm, hoặc là gọi điện cho chồng, cãi nhau một trận rồi bảo hắn giải quyết việc này.Tôi muốn tìm ai đó để tâm sự, nhưng khi lướt danh sách bạn bè thì chẳng có ai phù hợp.Đang bực bội, di động có thông báo, tôi được thêm vào nhóm "Liên minh xử lý cặn bã".Thông điệp của nhóm là: Phụ nữ giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau xử lý cặn bã.Tôi vừa vào nhóm, trưởng nhóm liền gửi tin nhắn: Chào mừng thành viên mới tham gia, có thể tạo một nhiệm vụ.Sau đó có một thành viên bắt đầu phàn nàn chồng mình ngoại tình, mắc bệnh rồi lây truyền cho cô ấy nhưng không chịu đưa tiền để cô ấy đi chữa.Mọi người trong nhóm bắt đầu thay nhau an ủi.Tôi liếc nhìn con số 300 thành viên trong nhóm, thấy không có ai quen biết, tôi liền trút hết cơn giận vào, còn nói: Hắn không kiểm soát được phần dưới thì cứ để cho chó ăn đi.Lúc này trưởng nhóm nhắn: Đã nhận nhiệm vụ!Các thành viên an ủi, nói rằng đàn ông ai cũng như vậy.Tôi thấy cô gái mắc bệnh tình dục kia gửi hình ảnh xét nghiệm vào nhóm rồi khóc lóc.Đã nửa đêm rồi, con gái đang ngủ ở phòng bên cạnh, tôi nghe vài câu rồi không nghe nữa.Thầm nghĩ nếu ly hôn, bước đầu tiên là gặp người phụ nữ kia nói chuyện, bước thứ hai là chuyển nhượng một phần tài sản.Hắn đã có con trai, chắc chắn sẽ không đòi quyền con gái, nhưng hắn đừng hòng lấy tiền của gia đình cho đứa con ngoài giá thú kia.Bước thứ ba là nắm được chứng đứa bé kia có được là do ngoại tình, để cặp nam nữ và đứa con kia mất hết mặt mũi.Tôi thức cả đêm để lên kế hoạch, sau đó làm bữa sáng cho con gái, đưa nó đến trường rồi đi làm, đến trưa thì ghé ngân hàng hỏi về việc rút tiền.Chồng tôi gọi điện nói phải đi công tác, sẽ không về nhà hai hoặc ba ngày.Tôi cười thầm. Nếu hắn không về, tôi sẽ có thêm thời gian xử lý việc này.Sau một ngày bận rộn, lo cho con gái xong, tôi lên giường nằm, cơn giận kia vẫn quấn lấy tôi mà không có chỗ nào trút bỏ.Đang định cầm điện thoại lên vào Liên minh xử lý cặn bã thì chồng tôi gọi điện, lúc đầu tôi không định nghe nhưng nghĩ đến việc xử lý tài sản, tôi không thể để quan hệ đôi bên trở nên căng thẳng.Vừa bắt máy, tôi nghe đầu bên kia vô cùng ồn ào, có tiếng còi cảnh sát, tiếng chó sủa cùng tiếng rên rỉ của chồng mình.Người lạ hỏi: "Chị là vợ của Tần Dũng Long đúng không?"Tôi theo phản xạ trả lời "Đúng vậy", người ở bên kia tự giới thiệu rồi gọi cảnh sát tới.Tôi còn đang bối rối thì đối phương nói: "Mang theo giấy tờ tùy thân đến bệnh viện thành phố, chồng chị xảy ra chuyện rồi.""Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ở đầu bên này tôi nghe tiếng Tần Dũng Long kêu la như con heo bị đưa lên thớt.Đối phương cứ giục tôi mau tới bệnh viện, tới nơi rồi nói sau.Tôi vừa cúp máy, nhóm trưởng Liên minh xử lý cặn bã gửi một video vào nhóm, tag tên tôi: Nhiệm vụ của cô đã được hoàn thành, bây giờ đến lượt cô nhận nhiệm vụ.Tôi ngơ ngác không biết đang xảy ra chuyện gì.Tôi tò mò bấm vào video, đó là đoạn video giám sát trước một quán ăn khuya.Ngồi đối diện camera là Tần Dũng Long và tình nhân của hắn.Đây là đi công tác mà hắn nói đấy!Tần Dũng Long ân cần chăm sóc tiểu tam, gói thịt nướng vào rau cho cô ta.Trong lúc gói thịt, đột nhiên anh ta giật mình, tay run rẩy, miếng thịt rơi xuống đũng quần.Ngay giây phút ấy, một con chó dữ chờ sẵn lập tức lao tới cắn vào phần dưới của hắn.Bị con chó vồ lấy, tần Dũng Long đau đớn hét lên.Cái quần đi biển mát mẻ của hắn bị xé rách một miếng, miệng con chó đầy máu tha miếng thịt nướng bỏ chạy.Nhìn thôi mà tôi cũng thấy đau.Việc này...Chẳng lẽ chỗ đó của hắn thật sự bị chó ăn rồi?Video giám sát tôi vừa nhận từ đâu mà có?Tôi sợ đến mức làm rơi di động lên giường.Chính lúc này, nhóm trưởng gửi tin nhắn riêng.Nhưng tôi không nhớ mình kết bạn với nhóm trưởng từ khi nào.Thứ hiện lên trong di động là ảnh chụp màn hình khiếu nại về việc người chồng chơi bời bên ngoài mang bệnh về nhà của cô gái tối qua, kèm theo đoạn ghi âm dài 60 giây: Tôi muốn anh ta bị ô tô tông, xác bị xé thành từng mảnh, đầu bị nghiền nát, chết không toàn thây. Ngoài ra còn có tất cả thông tin của một người đàn ông, bao gồm ảnh đời thường, căn cước, giấy phép lao động, bằng lái xe, báo cáo kiểm tra của bệnh viện... và tấm ảnh chụp một chiếc xe màu đen.Nhóm trưởng nhắn: 20 giờ 57 phút ngày mai, vui lòng lái xe đến ngã tư đèn giao thông thứ hai của đường Hà Tây Nam.2Tôi nhìn tin nhắn mà trưởng nhóm gửi thì biết đây chính là "nhiệm vụ".Nhưng nhìn dòng chữ: Khiến hắn bị xe tông...Thời gian chính xác đến từng phút, địa điểm cũng cụ thể. Chẳng lẽ bảo tôi tông chết tên khốn kia ở ngã tư?Vậy ra Tần Dũng Long bị chó cắn phần dưới không phải ngẫu nhiên mà là do một câu nói của tôi, họ đã lên kế hoạch sao?Bây giờ họ muốn tôi giết người?Tôi cầm di động định gọi điện cho trưởng nhóm thì có cuộc gọi tới.Lần này là bệnh viện, đầu bên kia giục tôi mau đến, Tần Dũng Long phải được làm phẫu thuật ngay, cần người nhà ký tên.Tôi vội chạy đến bệnh viện, Tần Dũng Long đã được đưa vào phòng cấp cứu.Ở đây trừ một cảnh sát tên Trần Hiền Sở thì còn có ông chủ quán thịt nướng.Ông ta sợ đến nổi tái mặt, liên tục giải thích rằng con chó kia là chó hoang, đã bị bắt, việc này không liên quan đến ông ta.Tôi nhìn ngó khắp nơi nhưng không thấy tiểu tam đâu, đang định hỏi thăm thì bố mẹ chồng chạy tới, chưa hỏi câu nào đã la mắng."Đã bốn mươi mấy tuổi rồi còn ăn khuya, không ăn thì chết à?"Tôi cười lạnh: "Anh ta nói với con mình phải đi công tác, mấy ngày nữa mới về. Con đang định hỏi cảnh sát Trần và chủ quán xem anh ta đi ăn với ai, sao không thấy người đâu!"Ông chủ vội cho tôi xem điện thoại: "Có camera giám sát, cậu ta đi cùng vợ, người vợ còn mang thai, chắc hơn bốn tháng rồi, có điều cô ta sợ hãi nói mình đau bụng, muốn về nhà. Tôi còn bắt taxi cho cô ta."Bố mẹ chồng nhìn tiểu tam bụng to trong video rồi lại nhìn tôi, không nói được gì.Có vẻ như cả nhà họ đều biết việc này.Hay lắm, cả gia đình cùng lừa gạt tôi!Đúng lúc này bác sĩ đi ra, nói răng tinh hoàn của Tần Dũng Long cũng bị cắn, nếu không lập tức phẫu thuật thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.Mẹ chồng lại kêu trời gọi đất.May mà có mặt cảnh sát, sau một hồi khuyên nhủ, phẫu thuật vẫn phải tiến hành, tôi đi ký giấy tờ và thanh toán.Khi tôi quay lại trước cửa phòng phẫu thuật, bố mẹ chồng nói chuyện nghiêm túc với tôi: "Liễu Tú, A Long gặp chuyện như vậy sau này không thể có thêm con nữa. Đứa bé trong bụng Trần San San là của A Long. Con cầm 120.000 tệ đưa cho cô ta, bảo cô ta sinh con, sau đó con bế về nuôi đi. Một đứa con gái như Tần Dao có thêm em trai, sau này lập gia đình mới không bị bắt nạt. A Long như thế về sau sẽ không lăng nhăng bên ngoài nữa. Cả gia đình bốn người sống với nhau cũng tốt mà."Tôi cười thầm, ý họ là Tần Dũng Long gặp chuyện, tiểu tam sợ sống như quả phụ nên sẽ không "ép vua thoái vị", mà tôi còn phải dùng tiền để khuyên nhủ tiểu tam, không cho người ta phá thai, rồi phải giúp cô ta nuôi con, hầu hạ Tần Dũng Long.Ngay cả tên của tiểu tam họ cũng biết, còn biết là "em trai", vừa mở lời đã ra giá 120.000 tệ!Tôi không muốn nói chuyện với họ nữa, đứng dậy: "Cuộc phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ, sáng mai Dao Dao còn phải đi học, con về trước.""Liễu Tú!" Mẹ chồng chỉ vào mặt tôi chửi ầm lên, "Mày muốn A Long tuyệt hậu hả? Mày không sinh được con trai, còn không cho người khác sinh à? Dù mày có đồng ý hay không thì đứa bé trong bụng San San phải được sinh ra. Mày không chịu trả tiền thì tao bán nhà đưa tiền cho cô ta. Dù gì thì chỉ cần là con trai của A Long, sau này sẽ được chia hết tài sản!"Tôi trừng mắt nhìn bọn họ rồi bỏ đi.Lên xe, tôi tựa vào vô lăng, thở hổn hển.Sao cả gia đình họ không chết hết đi!Con chó kia sao chỉ cắn phần dưới của Tần Dũng Long, phải cắn chết tên khốn đó mới đúng, chết là hết chuyện!3Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì di động có thông báo.Trưởng nhóm lại gửi cho tôi một tin nhắn: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể tạo một nhiệm vụ khác.Kèm thêm câu: Phụ nữ nên giúp đỡ lẫn nhau xử lý cặn bã.Đối phương đọc được suy nghĩ của tôi sao?Tôi sợ hãi nắm chặt di động, nhìn dòng tin nhắn rồi lôi video quay lại tai nạn của Tần Dũng Long ra xem, có xem thế nào thì đây cũng chỉ là một vụ tai nạn.Đường Hà Tây Nam nằm gần bệnh viện, từ 20 giờ đến 21 giờ là giờ cao điểm thăm bệnh, dễ xảy ra va chạm, Tần Dũng Long lại nhập viện, tối mai tôi chắc chắn sẽ đi thăm bệnh, nếu vô tình gây ra tai nạn...Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên.Tôi đang suy nghĩ miên man thì bố tôi đột nhiên gọi điện, ông an ủi tôi, sau đó nhắc đến việc bố chồng có gọi cho mình, khuyên tôi nghe lời bố mẹ chồng chi ra chút tiền để Trần San San sinh đứa bé ra.Toàn thân tôi rét lạnh, cãi nhau với bố mình một trận rồi cúp máy.Trên đường về, khi đi ngang ngã tư đèn xanh đèn đỏ, lúc chờ đèn xanh, nhìn vạch đường dành cho người đi bộ, thầm nghĩ nếu mình đạp ga thì cùng lắm chỉ tông người ta bay đi, không thể khiến người bị chia thành nhiều mảnh, thịt dính chặt vào đất.Chẳng lẽ chuyện của Tần Dũng Long chỉ là trùng hợp?Liên minh xử lý cặn bã vẫn sáng đèn, có người còn đang phàn nàn.Lần này là một cô gái vì phải lòng nhân vật nổi tiếng của trường mà bị bắt nạt.Họ lột đồ và tát cô ấy, bắt cô ấy uống nước trong bồn cầu, nhốt cô ấy trong nhà vệ sinh, còn quay video và gửi cho mọi người.Tôi đọc tin nhắn của cô ấy, chờ trưởng nhóm có nhắn nhận nhiệm vụ.Nhưng cô ấy chỉ nói muốn tự sát, dù có thành ma cũng sẽ không tha cho những kẻ ức hiếp mình.Vì đã khuya nên không có ai an ủi, chỉ có mỗi cô ấy lẩm bẩm.Bình minh lên, tôi vẫn như ngày thường làm bữa sáng và đưa con gái đi học, không hề nhắc đến vụ việc hôm qua.Bố mẹ chồng liên tục gọi điện cho tôi, cuối cùng bị tôi chặn số.Hôm ấy tôi xin nghỉ phép để đến ngân hàng rút tiền mua trái phiếu cho con gái, sau đó tìm đến một công ty bất động sản rao bán nhà đất mình đang có.Đến chiều, tôi đón con gái về nhà, bố mẹ chồng đang canh trước cửa.Vừa thấy tôi, họ chửi ầm cả lên, mắng tôi không quan tâm đến sống chết của Tần Dũng Long, không chịu đến bệnh viện thăm hắn dù hắn đang bị thương nặng.Tôi đẩy con gái vào nhà, khóa cửa lại, không để nó nghe những điều không hay này, sau đó cho nhà họ Tần xem tất cả ảnh Trần San San gửi cho tôi.Vì con gái, tôi vốn định chừa chút sỉ diện cho Tần Dũng Long.Nếu họ đã mặt dày thì đừng trách tôi.Nhưng mẹ chồng còn muốn đánh tôi thì bị tôi đẩy ra.Bố chồng thì chiến lược hơn, ông ta gọi điện cho bố tôi, nhờ ông bảo tôi đến bệnh viện nói chuyện.Bố tôi là người quan tâm thể diện, luôn muốn có tiếng nói trong gia đình.Chúng tôi đến bệnh viện, Tần Dũng Long vẫn chưa tỉnh.Tôi mặc họ nói chuyện, cuối cùng chỉ nói: "Đây chỉ là mong muốn của mấy người, Trần San San có muốn sinh hay không, gọi cô ta đến đây nói thẳng đi."Sau một ngày xảy ra sự cố, Trần San San vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó là bố mẹ chồng bàn mưu tính kế, còn bố mẹ ruột thì đâm sau lưng tôi."Gọi người ta tới làm gì? Lỡ mày giở trò làm hại đứa bé thì sao?" Mẹ chồng nhìn tôi chằm chằm.Tôi không muốn đứa bé kia chào đời thì nó sẽ không chào đời à?Tôi cười khinh, đang định phản bác.Ngay lúc này, di động đổ chuông báo thức 20 giờ 30 phút.Tôi không hề đặt báo thức giờ này!Tôi vừa bấm tắt, trưởng nhóm liên minh bỗng gửi cho tôi ảnh chụp màn hình của bản đồ quy hoạch tuyến đường, từ bệnh viện thành phố đến ngã tư thứ hai đường Hà Tây Nam mất khoảng 17 phút.Mà tôi còn phải đi thang máy, xuống hầm xe...Trưởng nhóm còn nhắn kèm dòng tin: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể tạo nhiệm vụ mới.Nghe mẹ chồng phàn nàn với bố mẹ việc tôi không chịu sinh con trai cho nhà họ Tần, Tần Dũng Long mới ra ngoài làm bậy, bây giờ xảy ra chuyện mà tôi lại không chịu nhận con trai của hắn, tôi tức giận bỏ đi.Tôi thật sự muốn xem chuyện mà Tần Dũng Long gặp rốt cuộc là tai nạn hay một kế hoạch được thiết kế sẵn.Nếu liên minh xử lý cặn bã này có thể tạo ra "tai nạn" một cách hoàn hảo như vậy thì tôi không ngại tạo thêm một nhiệm vụ!4Sau khi lái xe ra khỏi gara ngầm đến cổng bệnh viện, tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, đúng 20 giờ 40 phút.Tim đập thình thịch, lòng bàn tay cầm vô lăng ướt đẫm mồ hôi.Di động liên tục đổ chuông, bố mẹ tôi cứ không ngừng đến.Tôi không muốn trả lời nên chuyển sang chế độ im lặng.Tôi biết họ định nói mấy cái suy nghĩ cổ hủ như phụ nữ phải sinh được con trai, phải có anh em...Nhưng họ không nghĩ lại xem, thằng em trai kia của tôi chỉ biết gây chuyện, làm trò, thà không có còn hơn!Nhìn di động liên tục sáng đèn, tôi bực bội, lái xe càng lúc càng nhanh. Khi đến ngã tư đầu tiên chỉ mới 20 giờ 50 phút.Nơi này là khu đô thị chính, ngã tư thứ hai cách đây không xa, nếu đi với tốc độ bình thường chỉ tốn 5 phút là đến.Nhưng nhiệm vụ lại ghi là 20 giờ 57 phút...Nếu tên cặn bã kia ra ngoài lăng nhăng mang bệnh về lây cho vợ đến nơi đúng 20 giờ 57 phút, tôi lại đến sớm hơn thì chẳng phải công cốc sao?Tôi thật sự rất muốn xem nếu đã lỡ đi qua, tên khốn kia có trùng hợp xuất hiện trước đầu xe ô tô của tôi không!Nhưng nếu đợi thêm một lần đèn giao thông thì sẽ trễ...Tôi nghiến răng, sau khi vượt qua ngã tư, tôi phớt lờ tiếng còi xe inh ỏi phía sau, giảm tốc độ xuống mức chậm nhất."Cô có biết lái xe không vậy?" Một người đàn ông cao to lái xe vượt lên hạ cửa kính mắng tôi.Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tôi định hét lại.Đúng lúc này có một tiếng còi xe kéo dài, ngay sau đó là tiếng "Bang!"Một chiếc ô tô đi từ đường công vụ bên phải tông thẳng vào chiếc ô tô đang vượt lên mà không giảm tốc độ.Hai chiếc xe lao thẳng về phía trước rồi tông vào một chiếc xe màu đen khác, sau đó là hiệu ứng domino khiến phía sau va chạm hàng loạt.Tôi sợ đến mức đạp phanh, cả người ngã nhào vào vô lăng.Đang vào giờ cao điểm, lượng xe lưu thông trên đường rất lớn, tôi cũng bị xe phía sau tông vào, đầu óc choáng váng.Cả con đường lập tức rơi vào tình trạng tắc nghẽn, tiếng chửi bới không ngừng.Tôi mơ mơ màng màng cho đến khi có người tới hỏi tôi có ổn không.Tôi vội nhìn đồng hồ thì đã là 20 giờ 58 phút.Sau đó...Tên cặn bã kia không còn xuất hiện trước xe tôi nữa...Tâm trạng lúc này chẳng biết là tiếc nuối hay thầm thở phào nữa."Cô không sao chứ?" Chủ xe đằng sau lo lắng đập cửa hỏi thăm tôi.Tôi lắc đầu rồi nhìn ra bên ngoài, hạ cửa sổ xuống: "Không có ai... Gặp tai nạn chứ?""Tạm thời thì chưa, đang giờ cao điểm nên các xe chạy khá chậm, nếu không phải chiếc xe kia vượt làn thì đã không có chuyện gì rồi." Chủ xe kia tỏ ra tức giận, sau đó nói với tôi, "Tôi đã báo cho công ty bảo hiểm rồi, cô xuống xe chụp hình đi..."Có nghĩa là tên cặn bã kia chưa chết, kế hoạch của nhóm trưởng không phải không có sai sót.Vậy nếu như chuyện của Tần Dũng Long chỉ là sự cố thì sao?Liệu có phải nhóm trưởng đột nhập vào hệ thống giám sát không?Trong lúc tôi bị chủ xe phía sau thúc giục chụp ảnh để xử lý vụ va chạm thì xe cảnh sát tới.Mấy cảnh sát mặc đồng phục xuống xe chạy tới.Những chủ xe khác liên tục chỉ trỏ, chủ xe đằng sau xe tôi xem di động, tặc lưỡi: "Con đường bên cạnh đang sửa chữa, khi nãy có một chiếc đổ rác tông thẳng vào một chiếc xe điện, nghiền nát nó."Sau đó anh ta đưa di động cho tôi xem.Đấy là ảnh chụp từ người qua đường, dưới ánh đèn mờ, mặt đất đầy bùn đất toàn là máu, tứ chi gãy vụn...Bộ đồ đẫm máu kia hình như rất quen...Khoan đã, chính là đồ của tên cặn bã trong nhiệm vụ.Đầu tôi như muốn nổ tung.Đúng lúc này di động đổ chuông.Nhóm trưởng nhắn tin: Nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể công bố nhiệm vụ tiếp theo.Đầu óc tôi mơ màng, tay chân mềm nhũn, cả người lảo đảo.Chủ xe phía sau vội đỡ lấy tôi: "Cảnh máu me thế này cô chịu nổi không? Cô lên xe ngồi nghỉ chút đi, dù sao cũng đang tắc đường."Anh ta tốt bụng đưa tôi chai nước, bảo tôi đừng sợ, những vụ tai nạn thế này xảy ra hằng ngày.Tôi uống gần hết chai nước, cảm ơn anh ta.Chờ anh ta đi, tôi lau mồ hôi dính trên di động, đóng chặt cửa sổ, sau khi xác định bên ngoài không có ai mới mở màn hình.Tin nhắn khi nãy nhóm trưởng chỉ gửi riêng, nhưng trong Liên minh xử lý cặn bã, hắn đã gửi tận 3 clip cho cô gái là nạn nhân.Video đầu tiên là giám sát bên cạnh ngã tư, có thể thấy rõ chiếc xe đi vào làn công vụ bên phải tông vào xe vượt. Bốn giây sau, tên cặn bã kia đi xe điện đến ngã tư thấy tắc đường nên quay đầu lại.Video thứ hai là giám sát tại giao lộ đường Thông Bình và đường Hà Tây Nam, ở góc độ này có thể thấy tên cặn bã kia nhấc tấm sắt chăn chặn đường rồi đẩy xe điện đi vào.Video thứ ba là cảnh xe chở rác tông vào chiếc xe điện, máu chảy ra từ gầm bánh như trái dưa hấu bị bổ ra.Hắn lập tức bị nghiền nát thành từng mảnh, xe điện cũng không còn nguyên vẹn.Cái đầu không đội mũ bảo hiểm trông rất thảm hại.Video kéo dài đến đoạn xe chở ra dừng lại, dưới lốp xe toàn là thịt và xương lẫn lộn.Cô gái nạn nhân kia không nói gì, chỉ có tin nhắn của cô gái bị bắt nạn hồi chiều.Mọi người trong nhóm đều an ủi cô ấy cứ như tất cả đều nhắm mắt làm ngơ trước ba video trên.Tôi chợt nhận sau khi video Tần Dũng Long bị chó cắn được đăng lên, trong nhóm không ai kinh ngạc trước chuyện lạ này, cứ như chỉ có một mình tôi xem.Nếu họ không biết điều này có ý nghĩa gì thì nhóm trưởng không thể thông báo nhiệm vụ.Thế thì chỉ có một khả năng, đó là tất cả mọi người đều biết nên không bình luận gì.Trưởng nhóm gửi tin nhắn vào nhóm chỉ để thông báo nhiệm vụ đã thành công.Chuyện của Tần Dũng Long không phải ngẫu nhiên, vụ của tên cặn bã này cũng không phải tai nạn.Nhưng làm sao có thể tính toán chính xác việc tắc đường ở đây khiến tên cặn bã kia phải đổi lộ trình, sau đó vô tình bị xe chở rác tông phải chứ?Cần bao nhiêu người tham dự mới tạo ra một vụ "tai nạn" này đây?Nếu không phải tôi cố tình giảm tốc thì tên đằng sau đã không vượt làn đường...Nhìn con đường tắc nghẽn trước mặt, tôi chẳng biết ở đây có bao nhiêu người đang ở trong Liên minh xử lý cặn bã!5Cái chết của tên cặn bã kia hoàn toàn không liên quan đến tôi, mọi hành động của tôi đều hết sức hợp lý.Nguyên nhân cái chết của hắn có thể được miêu tả bằng cụm từ "tự chuốc lấy".Nhưng một sinh mạng đã mất đi trong hàng loạt "tai nạn" không liên quan.Trước nay tôi chưa từng sợ hãi như lúc này, tay run rẩy xóa kết bạn với trưởng nhóm rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm, đồng thời xóa sạch các video và hình ảnh được lưu trong bộ nhớ.Dù có thế nào thì tôi cũng không muốn liên quan đến họ nữa.Vụ tai nạn trên đường chỉ là va chạm từ phía sau, không có thương vong lớn, mọi việc được xử lý nhanh chóng.Sau khi cảnh sát giao thông chụp ảnh hiện trường, họ đến chụp ảnh giấy phép lái xe của tôi và giấy phép lái xe của chủ xe phía sau.Ngay lúc cảnh sát chụp ảnh, tôi nhớ trong tư liệu của tên cặn bã kia cũng có giấy phép lái xe.Tôi không hề cung cấp thông tin của Tần Dũng Long nhưng hắn lại gặp "tai nạn" "đúng lúc".Tư liệu của tên cặn bã kia cũng có thể do trưởng nhóm điều tra.Ở thời nay thông tin cá nhân không được bảo mật nhưng khả năng của trưởng nhóm cũng quá lớn rồi.Khi tôi về đến nhà thì đã 23 giờ, con gái vẫn thức, còn nấu cháo cho tôi.Nó ôm tôi rồi khoe với tôi nó đã làm xong hết bài tập, hoàn toàn không nhắc đến những lời lăng mạ của bố mẹ chồng.Tôi ôm chầm lấy con gái, thở phào.Nếu đã có suy nghĩ ly hôn thì cứ ly hôn đi, để Tần Dũng Long và Trần San San thoát khỏi cuộc đời mình, mặc kệ đứa con ngoài giá thú kia.Không có họ, cuộc sống của tôi và con gái sẽ ngày càng tốt hơn.Hôm sau, tôi đưa con gái đi học rồi đi làm.Bố mẹ chồng và bố mẹ tôi không làm ầm ĩ nữa, đến lượt đứa em trai ăn chơi và họ hàng nhà họ Tần bắt đầu gây chuyện.Tất cả đều nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là đứng cùng lập trường với bố mẹ chồng.Tôi khóa máy, lúc đến công ty, đồng nghiệp đều nhìn tôi bằng ánh mắt đồng tình.Những đồng nghiệp thân thiết còn an ủi tôi.Sự việc Tần Dũng Long bị chó cắn gây tò mò, video được lan truyền nhanh chóng.Gây sốt hơn là việc người phụ nữ mang bầu đi ăn khuya với hắn không phải tôi.Tôi không chịu được ánh mắt thông cảm của đồng nghiệp, đang định xin nghỉ phép buổi chiều thì nhận được điện thoại của giáo viên trường luyện thi."Khi nãy ông bà nội đi cùng mấy người tới đưa Tần Dao đi, tôi gọi điện báo một tiếng."Tim tôi như muốn ngừng đập.Nếu họ đón con gái tôi đi một cách đàng hoàng, giáo viên đã không cần phải gọi điện báo, còn nói đi cùng nhiều người.Con gái là giới hạn của tôi, bố mẹ chồng đã đến tận trường luyện thi gây chuyện rồi!Làm vậy bảo con bé sau này sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt thầy cô và bạn bè đây?Nữ sinh cấp hai đang trong thời kỳ rất nhạy cảm, chúng phải chịu áp lực học tập, còn xảy ra nhiều kiểu bắt nạt.Tôi vội gọi điện hỏi xem bố mẹ chồng đang ở đâu."Tao dẫn cháu gái mình đi ăn không được à? Tao gọi điện cho mày mày không nghe máy, bây giờ mày gọi cho tao cũng muộn rồi!"Nói xong câu này, đầu bên kia tắt máy.Tôi gọi điện cho con gái nhưng không được.Ngay lúc tôi chuẩn bị mở định vị tìm kiếm thì Trần San San gửi tôi một tấm ảnh.Con gái rưng rưng che nửa mặt, bướng bỉnh nghiêng đầu sang một bên.Trong khi đó ngón tay bố chồng chọc vào trán nó, còn mẹ chồng thì chỉ thờ ơ đứng nhìn.Ngày xưa khi thúc giục tôi sinh đứa thứ hai, bố mẹ chồng nhiều lần ra tay với Tần Dao.Lần này họ thế mà đến tận trường luyện thi!Trần San San còn nhắn: Chưa cần tôi làm gì, ông bà nội của con gái tôi đã giúp tôi khuyên nhủ rồi.Lửa giận trong lòng tôi dâng đến cực điểm.Tôi không định vị được vị trí của Tần Dao, đang chuẩn bị hỏi thẳng Trần San San rồi báo cảnh sát thì lại nhận được một tin nhắn, trong đó có địa điểm và ảnh con gái tôi bị nhà chồng "thuyết phục" một cách hung hãn.Dù avatar đã thay đổi nhưng nickname vẫn là trưởng nhóm.Tôi bối rối hoang mang, rõ ràng tôi không hề kết bạn lại với người này.Nhưng bây giờ quan trọng nhất là tìm được con gái. Với tính khí của bố mẹ chồng, họ chắc chắn sẽ không nương tay.Tôi không dám chần chờ thêm nữa, vội chạy tới địa điểm trên tin nhắn, quả nhiên tìm thấy họ ở một quán cà phê.Ngoại trừ bố mẹ chồng thì còn có họ hàng nhà họ Tần và Trần San San đang mang thai.Vừa thấy tôi, con gái ôm mặt chạy tới.Tôi kéo tay nó ra, thấy có bốn vết ngón tay in hằn trên khuôn mặt hồng hào của nó.Bố mẹ chồng chỉ lo chăm sóc Trần San San, lạnh lùng nhìn tôi: "Dao Dao bảo muốn có em trai, mày không sinh được thì nhận nuôi đứa con không cùng huyết thống là được, dù sao thì cũng là em trai của Dao Dao."Trần San San không nói gì, chỉ ôm bụng, tươi cười kiêu ngạo nhìn tôi.Phần dưới của Tần Dũng Long bị chó ăn, cái thai trong bụng cô ta càng trở nên cao giá!Tôi kéo con gái bỏ đi, mợ của Tần Dũng Long muốn đuổi theo thì bị tôi trừng mắt, bà ta sợ hãi lùi lại.Tôi vừa khởi động xe, mẹ chồng đã ân cần đỡ Trần San San ra ngoài.Trần San San vẫn giữ nụ cười đắc thắng.Lương hưu của bố mẹ chồng mỗi tháng 10.000 tệ, cộng thêm việc Tần Dũng Long hiếu thảo bao năm, họ tiết kiệm được rất nhiều tiền, còn mua được hai căn nhà.Trần San San đang mang thai cháu đích tôn nên bắt đầu ra tay với họ.Tôi lạnh lùng nhìn mấy người đó rồi lái xe đi.Sau khi kiểm tra lại khuôn mặt của Tần dao, tôi hỏi nó để điện thoại ở đâu.Con gái ôm mặt khóc nức nở: "Họ đến gây sự, con muốn gọi điện cho mẹ thì di động bị ông nội đập, con chưa kịp nhặt lên kiểm tra thì đã bị họ kéo đi."Thảo nào giáo viên của con gái phải gọi điện cho tôi!"Mẹ với bố ly hôn đi. Thật ra mẹ không cần giấu con đâu, cô ta và bố đã qua lại mấy năm rồi, có lần bố đón con còn tranh thủ đi mua đồ cho tặng cô ta. Lúc cô ta mới mang thai, bố nói con sắp có em trai, ông bà nội cũng thuyết phục con nhưng con sợ mẹ buồn nên không cho mẹ biết. Mẹ đừng lo, con không còn là trẻ con nữa."Tôi nghe mà lạnh thấu xương.Nhìn đi, Tần Dũng Long sẽ mãi mãi không bao giờ biết chuyện như vậy sẽ gây bao nhiêu ảnh hưởng cho con gái của hắn đâu.Thì ra tôi đề phòng này nọ, sợ làm tổn thương đến con gái, nhưng cuối cùng trong mắt họ tôi chỉ là trò cười, thậm chí biến con gái thành nhược điểm để họ ra tay.Mà con gái vì sợ tôi buồn nên cũng gạt tôi.Đáng chết!Bọn họ đều đáng chết!Ngay khi tôi có suy nghĩ này, di động đổ chuông.Trưởng nhóm: Có muốn công bố nhiệm vụ mới không?6Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn của trưởng nhóm, một cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng lan ra toàn thân.Tôi chẳng nhớ mình đã đưa con gái về rồi chờm đá cho nó thế nào.Tôi cố giữ bình tĩnh an ủi nó cứ yên tâm học tập, việc còn lại cứ để tôi lo.Gần đây nó ngủ không đủ giấc, tôi gọi cho nó cái pizza, đợi nó ăn xong rồi cho nó đi ngủ trưa, tôi đi tìm giáo viên trường luyện thi lấy di động về."Mẹ không được xem lén di động của con đâu." Con bé dặn tôi."Biết rồi." Tôi hôn lên trán nó một cái rồi bảo nó mau đi ngủ.Trước khi tôi đóng cửa phòng, con gái đột nhiên gọi tôi lại: "Mẹ, mẹ muốn bảo vệ con, con cũng muốn bảo vệ mẹ. Mẹ từng nói con người không thể sống trong sự bảo vệ của người khác mãi, phải trưởng thành. Con cũng muốn trưởng thành, mẹ đừng vì con mà nhân nhượng nữa."Nhìn khuôn mặt còn ửng đỏ của con gái, trái tim tôi như tan chảy.Tôi gật đầu: "Được, mẹ sẽ nói với bố con việc ly hôn."Sau khi ly hôn, Trần San San có muốn sinh con hay không thì là việc của họ.Tôi đóng cửa phòng, ngồi ngoài phòng khách một lúc, đọc đi đọc lại tin nhắn trưởng nhóm gửi, bấm vào nút "xóa" rồi thoát ra mấy lần.Trưởng nhóm dường như có thể cảm nhận được tất cả suy nghĩ xấu xa nhất trong lòng tôi, đồng thời có thể giúp tôi xử lý những việc mình cần.Nếu xóa thì vẫn tự động thêm lại, thế thì có xóa hay không không còn quan trọng nữa.Chẳng biết từ khi nào tôi lại gia nhập Liên minh xử lý cặn bã.Lần này người phàn nàn không còn là thiếu nữ mà là một người phụ nữ trung niên.Chồng chị ta uống rượu và bạo hành quanh năm, hắn nói sẽ giết chị ta và cả nhà nếu như đòi ly hôn. Chị ta đã báo cảnh sát như vô ích. Chồng chị ta cứ ngồi xổm dưới nhà và trưởng cổng trường học của con trai chị ta.Hắn nói nếu chị ta dám đề nghị ly hôn thì sẽ giết con trai đầu tiên.Chị ta báo cảnh sát, nhưng hắn chưa làm gì.Chị ta bảo cảm giác lo lắng đề phòng này ép chị ta như muốn nổi điên.[Tôi muốn giết hắn, nhưng nếu tôi ngồi tù, cuộc đời của con trai tôi sẽ hỏng mất.][Chỉ cần khiến hắn chết, bảo tôi làm gì tôi cũng tình nguyện!]Trưởng nhóm trả lời: [Đã tiếp nhận nhiệm vụ.]Sau đó là những dòng an ủi chị ta.Tôi bấm vào ảnh đại diện Wechat của người phụ nữ kia xem thử, chuẩn bị nhắn tin riêng thì bị cấm.Nếu không nhận nhiệm vụ thì không thể đọc được thông tin.Hổ phụ không ăn hổ con, tên đàn ông dùng con trai ruột thịt của mình để uy hiếp vợ đáng bị chém ngàn nhát!Tôi hít một hơi thật sâu, thoát ra.Tôi đến trường luyện thi để nhận lại di động bị hỏng của con gái, đồng thời hỏi thăm tình hình lúc đó.Giáo viên thuật lại khá giống lời kể của Dao Dao.Tôi cầm điện thoại mang đi sửa.Bên kia nói đã hết hàng màn hình, đề nghị tôi mua chiếc mới, nếu muốn sửa thì phải đợi vài ngày sau, có thể chọn mua cái khác để dự phòng.Nghĩ đến việc gần đây con gái phải chịu đựng quá nhiều nên đã chọn một chiếc điện thoại mà nó thích.Do màn hình hỏng, máy không bật lên nên kỹ thuật viên bảo trì phải dùng máy tính để trích xuất dữ liệu.Trong lúc chờ, phía bất động sản gọi điện cho tôi: "Chị Liễu, xin lỗi vì đã làm phiền chị. Công ty chúng tôi đã kiểm tra các giấy tờ mà chị gửi hôm qua. Năm ngoái chị có vay tiền để mua căn nhà này nên tôi muốn liên lạc lại để xác nhận."Tôi tưởng mình nghe nhầm: "Vay gì?""Khoản vay thế chấp do chồng chị là Tần Dũng Long ký, hay là chị xác nhận với chồng chị thử xem?" Sau đó, phía bất động sản cúp máy.Ngôi nhà đã bị thế chấp một năm trước?Tôi rùng mình, gọi thẳng cho Tần Dũng Long.Hắn thều thào: "Anh đã thành ra thế này, em không thể đến bệnh viện thăm anh sao? Em không đến thì cũng để Dao Dao đến chứ?""Anh đem nhà đi thế chấp, tiền đâu?" Tôi chất vấn."Bù lỗ cho công ty rồi.""Tần Dũng Long!"Tình hình tài chính của công ty hắn mấy năm nay rất tốt, cần gì phải thế chấp nhà?Rõ ràng một năm trước hắn đã lén chuyển nhượng tài sản?Có phải khi đó hắn có ý định ly hôn phải không?Nhưng bây giờ Trần San San đã mang thai con trai, tại sao hắn vẫn chưa đề cập tới chuyện này?Hắn không tranh cãi, chỉ nói: "Liễu Tú, em biết chuyện của anh với San San từ lâu rồi nhưng vì Dao Dao nên em không nói đúng không? Em định chuyển nhượng tài sản, xử lý nhà ở, sau đó ly hôn, đúng không?"Hắn đúng là hiểu tôi.Quả nhiên đàn ông mà có tâm cơ còn độc ác hơn phụ nữ nhiều!"Anh chỉ không muốn ly hôn. Loại đàn bà như Trần San San chơi qua đường là được, chẳng có đàn ông nào ngốc đến mức cưới loại đàn bà đó về, càng không để người như vậy dạy dỗ con mình. Thế nên em xem, cô ta mang thai bốn tháng, anh chưa hề đề cập đến việc ly hôn, anh chỉ nói với Dao Dao nó sắp có em trai, chỉ cần cô ta sinh đứa bé ra anh sẽ cho cô ta một khoản tiền, đứa bé giao cho em nuôi. Anh tin em có thể dạy dỗ hai đứa thật tốt."Trần San San thật sự nên nghe những lời này.Không thấy tôi trả lời, hắn lại nói: "Em cũng biết tình hình công ty của anh, từ giờ trở đi Dao Dao muốn mua gì cũng được. Đợi đến khi nó kết hôn, chúng ta sẽ mua nhà trong khu chung cư của nó, cả nhà sống gần nhau hạnh phúc biết bao."Tần Dũng Long nói rất nhiều, nhưng tổng kết lại, tiền thế chấp nhà không lấy lại được.Bây giờ ly hôn, tôi và Dao Dao sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, tài sản mà hắn đã chuyển nhượng sẽ để lại cho Trần San San và đứa bé trong bụng cô ta.Với tình hình hiện tại, hắn muốn có một cuộc sống ổn định.Quả nhiên là người làm ăn, Tần Dũng Long đã không còn gì đã mất, hôm nay hắn nói nhiều như vậy chỉ để bào chữa.Từ khi nào thì hắn trở nên như vậy?Tôi tức giận cúp máy, ngồi bên vệ đường thở hồng hộc.Còn chưa nguôi giận, Trần San San lại nhắn tin khoe bố mẹ chồng đã sang tên một căn nhà cho đứa bé trong bụng cô ta.Chẳng biết cô ta có nhìn ra tính toán của Tần Dũng Long hay không.Cô ta còn nhắn: [Cô không ra đi cũng không sao, mọi thứ thuộc về con gái cô sẽ thuộc về con trai tôi."Tôi bật cười, tiếc là khi nãy mình phẫn nộ đến mức không kịp ghi âm lại lời của Tần Dũng Long.Cô ta đúng là có thể chịu đựng được việc Tần Dũng Long bị chó cắn để lấy tiền và nhà.Nhưng nhà là tặng cho đứa bé trong bụng cô ta, không phải cô ta!Tôi và Tần Dũng Long là vợ chồng hợp pháp, cùng hắn xây dựng sự nghiệp, hắn thì lăng nhăng bên ngoài, còn chuyển nhượng hết tài sản.Tên cặn bã như Tần Dũng Long thì yêu đương gì với Trần San San?Cô ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi của hắn mà thôi!Cô ta không biết gì cả, còn kiêu ngạo vênh váo.Không ngờ cô ta chưa biết dừng lại, nhắn tiếp: [Nếu không có tôi, họ đã không tìm đến trường luyện thi, học thực sự chẳng coi trọng cháu gái bằng cháu trai.]Lửa giận lần nữa hừng hực.Đúng lúc này trưởng nhóm nhắn tin: [Bạn có muốn công bố nhiệm vụ mới không?]Toàn thân tôi như rơi vào hố băng, cộng thêm sự thù hận và cơn giận không thể kiềm chế, tôi run rẩy gõ vài chữ: [Khiến họ chết hết đi!]7Vừa gửi tin nhắn, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh dưới gầm xe rác, tay chân bị nghiền nát, máu me đầm đìa...Đang định thu hồi thì trưởng nhóm trả lời: [Đã nhận nhiệm vụ!]Trái tim đập hẫng một nhịp.Tôi chẳng biết bản thân lúc này đang phấn khích hay lo lắng khi cược một vụ lớn, chỉ biết toàn thân bỗng trở nên nhẹ tênh, đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì.Tôi thẫn thờ ngồi một chỗ chẳng biết bao lâu cho đến khi thợ sửa điện thoại đã sao chép dữ liệu xong nên gọi tôi, tôi mới sực tỉnh.Tôi vội cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trưởng nhóm không còn gửi tin nhắn nào nữa.Tôi lại vào Liên minh xử lý cặn bã, lần này là một người phụ nữ đã tái hôn than vãn nói rằng người chồng hiện tại của mình giở trò đồi bại với con gái chị ấy, sau khi hành động xấu xa bị lật tẩy, cả chị ấy và con gái đều bị hành hung. Chị ấy muốn báo cảnh sát nhưng tên chồng xấu xa lại uy hiếp rằng con gái còn nhỏ, một khi làm lớn chuyện, cuộc đời con bé sẽ bị hủy hoại.Tuổi đứa bé đó còn nhỏ hơn Dao Dao.Tôi không dám tưởng tượng nếu có kẻ nào dám giở trò với Dao Dao như vậy, tôi sẽ điên như thế nào.Súc sinh!Chuyện này nếu báo cảnh sát thì tên khốn đó bị phán ngồi tù bao lâuMười năm?Tám năm?Hay năm năm?Ba năm?Tôi thắc mắc không biết lần này trưởng nhóm sẽ tạo ra tai nạn thế nào.Nếu khiến Tần Dũng Long xảy ra chuyện mà tôi phải bị liên lụy, liệu có ảnh hưởng đến tương lai của Dao Dao không?Nếu vô tình gây ra tội giết người thì sẽ bị tòa xét xử thế nàoCùng lúc này, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh Tần Dũng Long bị chó cắn và tên khốn bị nghiền nát dưới gầm xe rác..Tất cả chỉ là tai nạn!Thoáng yên tâm, tôi về nhà thấy con gái vẫn đang ngủ nên đặt chiếc điện thoại mình mới mua lên đầu giường con bé, sau đó vừa đi nấu súp cho con gái vừa liên tục xem tin tức trong nhóm.Tôi sợ video mới nhất sẽ là cảnh cả nhà họ Tần chết, nhưng đồng thời lại muốn nhà họ Tần và Trần San San không còn trên đời.Tôi thà đi xem đám tang của họ còn hơn nhìn những thứ ghê tởm mà Trần San San gửi đến hay vẻ mặt của Tần Dũng Long đã làm sai còn bày đặt thông minh, lại càng không muốn gặp bố mẹ chồng.Đang lơ đãng nhìn xung quanh thì di động tôi đổ chuông.Là giáo viên gọi.Con gái xin nghỉ ban ngày, để tránh không theo kịp tiến độ, buổi tối giáo viên có lớp tương tự, hỏi tôi có thể đưa bé đi học lớp buổi tối hay không.Thật ra giáo viên sợ xảy ra chuyện giống buổi sáng, muốn tôi đi cùng.Tôi đang định từ chối thì Dao Dao: "Mẹ ở với con được không?"Ngủ được một giấc, mặt của nó vẫn đỏ bừng.Nhìn vào đôi mắt của nó, nghĩ đến việc một đứa con nít như nó bị bố mẹ chồng, Trần San San và đám họ hàng bao vây suốt ngày, tôi thấy vô cùng tội lỗi vì không bảo vệ được nó.Tôi cứ tưởng chỉ cần ly hôn là lấy được nhà và tiền, nhưng Tần Dũng Long cũng không cho phép điều đó.Bây giờ, chút yêu cầu nho nhỏ này của nó sao tôi không đồng ý được?Tôi quyết định không nấu cơm nữa, bảo nó đi thay đồ rồi ra ngoài ăn.Tôi cũng đi thay bộ quần áo thoải mái.Lúc tôi bước ra nó một tay cầm di động mới, một tay cầm điện thoại của tôi đứng ngay trước phòng tôi, làm tôi giật mình suýt nhảy dựng lên, cứ sợ trong nhóm lại gửi tin tức hay hình ảnh gì.Dao Dao lắc di động: "Con dùng thẻ phụ của mẹ, cần mã xác minh."Thấy nó vẫn bình thường, tôi cầm di động vào thanh tác vụ, không thấy xuất hiện giao diện wechat mới thoáng yên tâm.Bầu không khí trong bữa ăn hôm nay rất vui vẻ, con bé kể tôi nghe kế hoạch sau khi hoàn thành lớp hè.Nhìn vào đôi mắt long lanh và cái răng khểnh khi cười của nó, lòng tôi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Thật ra không gì quan trọng bằng việc có nó ở bên cả.Số tiền tôi tiết kiệm cũng đủ để chúng tôi mua một căn nhà nhỏ. Tranh giành hay trả thù chẳng qua vì không cam tâm.So với những tên cặn bã khác, dù Tần Dũng Long xấu xa nhưng vẫn chưa đáng chết.Tôi lấy cớ đi vệ sinh, gửi tin nhắn cho trưởng nhóm: [Rút nhiệm vụ.]Nhưng trưởng nhóm chỉ gửi một tin: [Nhiệm vụ đang tiến hành!]Trái tim tôi thắt chặt.Nhanh như vậy sao?Vụ tên cặn bã kia bị xe chở rác cán qua cũng phải sau một ngày mới diễn ra mà?Tôi nhìn vào dòng tin nhắn phía trên của mình: [Cho họ chết hết đi!]Trưởng nhóm có biết "họ" là ai không?Lòng bàn tay tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi, mới ăn xong nhưng tôi lại thấy chóng mặt do hạ đường huyết.Tôi run rẩy gõ: [Dừng lại ngay!]"Mẹ!" Dao Dao thấy tôi mãi chưa ra nên đến trước cửa gọi.Tôi theo bản năng ngẩng đầu trả lời một tiếng rồi nhìn lại.Wechat đột nhiên bị sập!Bấm vào giao diện Wechat thì lại thoát ra.Lòng thì vô cùng sốt ruột, bên ngoài thì Dao Dao cứ đập cửa: "Mẹ, mẹ không sao chứ?Sợ con bé lo lắng, tôi vừa trả lời vừa cố gắng vào Wechat, nhưng lần nào cũng không thành công, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.Tôi mở cửa, cười nói với Dao Dao: "Không sao đâu, chỉ là ăn cay, haizz.. Con hiểu mà."Con bé bật cười, giây sau ngập ngừng hỏi: "Mẹ, bố đang nằm viện, vẫn chưa đến giờ lên lớp, con đi thăm bố được không?"Dù sao cũng là bố của nó, vì vậy tôi đồng ý dẫn nó đi, hơn nữa tôi cũng muốn xem thử Tần Dũng Long có thật sự gặp xui xẻo hay không.Khi lái xe trên đường, tôi liên tục nhìn điện thoại. Trong lúc chờ đèn xanh, tôi thậm chí cố khởi động lại máy nhưng cứ bị thoát ra ngoài.Thấy tôi cứ cố truy cập vào wechat, Dao Dao còn giúp tôi tìm hiểu wechat lại bị lỗi.Chúng tôi xóa ứng dụng rồi cài lại, mãi đến tận cổng bệnh viện vẫn chưa xử lý được, tôi thoáng lo lắng.Phải chăng sự cố này liệu có liên quan đến việc tôi yêu cầu trưởng nhóm dừng nhiệm vụ?Chẳng lẽ một khi tuyên bố nhiệm thì không thể dừng lại, bắt buộc phải có người chết sao?8Dao Dao thấy tôi sốt ruột thì hỏi: "Có phải mẹ có công việc cần xử lý không, hay là mẹ đăng nhập vào điện thoại mới của con đi?""Không cần đâu!" Tôi vội từ chối, sau đó bảo con bé đi mua giỏ trái cây người ta bán ven đường.Nhân lúc nó đi mua trái cây, tôi thử thêm lần nữa, Wechat vẫn gặp vấn đề.Nghĩ đến việc mình chỉ nói "Khiến họ chết đi" mà không nói đừng dọa Tần Dao, lại nhìn con gái đang ở bên sạp trái cây, tôi không yên lòng, mặc kệ việc đang đỗ xe trái quy định, tôi xuống xe, bế nó quay lại.Dao Dao mỉm cười: "Mẹ, con lớn rồi mà."Con bé hoàn toàn không biết tôi đang lo lắng điều gì.Tai nạn hơn khắp mọi nơi, mà tai nạn do con người gây ra có thể giết người một cách vô hình mà không thể ngăn chặn.Khi chúng tôi đến phòng bệnh của Tần Dũng Long, bố mẹ hắn cũng có mặt. Vừa thấy chúng tôi, sắc mặt họ lập tức buồn bã.Tần Dũng Long nằm yên bất động, giả vờ vui mừng: "Dao Dao của bố đến rồi à!"Bố mẹ chồng hừ một tiếng, nhưng thấy tôi liếc xéo, họ liền im lặng.Bố chồng kéo mẹ chồng: "Nếu mẹ Dao Dao tới rồi thì tối nay để nó trực đêm đi, nó là vợ, không thể mặc kệ hết được."Bây giờ mới nhớ tới tôi à?Nếu không phải Dao Dao đang ở đây, tôi thật sự rất muốn hỏi: Không phải còn Trần San San sao?Tôi tức giận cười khẩy: "Buổi sáng bố mẹ còn cùng Trần San San và đống người thân đến trường Dao Dao gây chuyện, phá hỏng di động của con bé, làm giáo viên sợ đến nổi phải báo cảnh sát, còn dặn con sau này phải đi học cùng Dao Dao. Lát nữa con phải cùng Dao Dao lên lớp rồi đi sửa điện thoại cho nó, không có thời gian."Tôi chẳng thèm nhìn họ, quay sang bảo Dao Dao đặt giỏ trái cây lên bàn.Bố mẹ chồng còn muốn nói thêm thì Trần Dũng Long đã đuổi họ: "Bố mẹ về trước đi, con muốn nói chuyện với Dao Dao."Bọn họ trừng mắt nhìn tôi một cái rồi bỏ đi.Dao Dao ngẩng đầu hỏi tôi: "Mẹ, con muốn nói chuyện riêng với bố được không?"Con bé chủ động đòi tới thăm Tần Dũng Long chắc là muốn hỏi chuyện của Trần San San.Thấy Tần Dũng Long không ngồi dậy nổi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi mới ra ngoài ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang.Bố con họ nói chuyện không to tiếng lắm, tôi không nghe rõ, hơn nữa lúc này tôi chỉ chú ý đến wechat, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định mượn di động của Dao Dao đăng nhập vào tài khoản wechat của mình.Đang loay hoay thì tôi nghe tiếng bố mẹ chồng nịnh nọt: "Chỉ có con tốt bụng còn nhớ đến A Long, tự tay hầm canh gà cho nó, không giống ai kia."Tôi ngẩng đầu thì thấy Trần San San vác bụng bầu tới, mẹ chồng đỡ cô ta, còn bố chồng đi cầm xách hộp giữ nhiệt.Ba người họ liếc xéo tôi rồi bố chồng mở cửa.Thấy họ tới, tôi vội đứng dậy: "Dao Dao, chúng ta đi thôi."Dao Dao đáp vâng, con bé chỉ nhìn Tần Dũng Long rồi ra ngoài, chẳng thèm chào hỏi ông bà nội."Mất dạy, không biết chào hỏi người lớn gì cả." Mẹ chồng mắng.Lúc này bố chồng dọn canh ra bàn, Trần San San tươi cười nói chuyện với Tần Dũng Long.Tôi nắm tay Dao Dao chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này, di động của Tần Dũng Long đổ chuông.Hắn cầm lên xem rồi liếc Trần San San với ánh mắt hoài nghi.Ngay sau đó một đoạn ghi âm được phát lên.Bắt đầu là giọng của một người đàn ông: "Cái tên kia không nghi ngờ chuyện em mang thai chứ?"Sau đó là một giọng nữ: "Yên tâm, em với hắn qua lại mấy năm, hắn tưởng em yêu hắn và tiền của hắn nên chẳng nghi ngờ gì cả. Bây giờ hắn mất khả năng đàn ông rồi, bố mẹ hắn thì thèm cháu trai, dù có biết quan hệ của chúng ta thì cũng không dám làm gì..."Bất ngờ rằng giọng nói này chính là của Trần San San.Tần Dũng Long trừng mắt nhìn Trần San San, đưa di động ra chất vấn cô ta: "Đây là ai?"Trên màn hình di động, Trần San San đang trần truồng ngồi trên hông một người đàn ông, dưới tấm ảnh còn có thời gian."Sao tôi lại không nhận ra cô là thứ tráo trở vậy chứ?" Tần Dũng Long bấm vào video.Tim tôi đập lỡ một nhịp, vội duỗi đầu xem người gửi tin nhắn.Ảnh đại diện quen thuộc kia rõ ràng là tài khoản wechat của Trần San San.Đây có phải là việc làm của nhóm trưởng không?Sắc mặt Trần San San lập tức thay đổi, vội lao tới: "Không phải em... Cái này..."Chính cái vồ này, hộp giữ nhiệt đang mở để trên đầu giường trực tiếp bị đổ.Canh gà chảy ra, tất cả đổ xuống quần áo bệnh nhân của Tần Dũng Long.Ngay giây sau là tiếng hét xé lòng!Tôi sợ hãi ôm chặt Dao Dao, kêu lên với bên ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ..." Nhưng nghĩ lại, tôi thấy không đúng, vội nói với bố mẹ chồng, "Bấm chuông gọi y tá đi!"Tần Dũng Long mới làm phẫu thuật hai ngày trước, bây giờ còn bị bỏng...Nghĩ thôi đã thấy kích thích!Tần Dũng Long hét lên hai tiếng rồi đau đớn ngất đi.Mẹ chồng như nổi điên, đột nhiên lao về phía Trần San San, kêu gào: "Con đàn bà đê tiện mang thai con của người khác, lừa gạt gia đình tao, có phải chính mày đã hại A Long không..."Trần San San muốn né tránh nhưng lại trượt chân ngã xuống, bụng đập thẳng vào cái ghế cạnh giường.Nhìn cảnh này mẹ chồng ngơ ngác, duỗi hai tay ra nhưng lại không biết có nên đỡ hay không.Bố chồng nhìn Tần Dũng Long bất tỉnh trên giường, lại nhìn Trần San San ôm bụng rên rỉ nằm sấp dưới đất, cũng không biết phải làm sao.Ông ta còn quay đầu hỏi tôi: "Liễu Tú, làm sao đây...""Bấm chuông đầu giường!" Tôi hét lên, sau đó dặn Dao Dao, "Đi gọi y tá mau!"Dao Dao nhìn giữa hai chân Trần San San chảy máu, lại bị tôi kéo, mới hoàn hồn.Phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động vội chạy qua xem, xì xào to nhỏ.Tôi đứng trước cửa ngửi mùi canh già, lại nhìn cặp đôi xấu xa kia, đầu óc bỗng trống rỗng nhưng tâm trạng lại vui mừng khó tả.Tai nạn!Đây chỉ là tai nạn...9Nhân viên y tế lập tức chạy tới, bác sĩ điều trị vội kiểm tra tình hình của Tần Dũng Long.Trần San San đau đến chết đi sống lại được đưa lên giường bệnh.Khi bác sĩ gọi người nhà, bố mẹ chồng không trả lời câu nào, chỉ nhìn tôi.Mẹ chồng còn nói: "Gia đình ả đàn bà mặt dày này chắc là chết hết rồi, nếu không sao có thể để cô ta làm chuyện xấu xa như vậy chứ!""Ai là người trả phí đây?" Y tá tức giận hỏi.Những lúc thế này, bố chồng thường lựa chọn im lặng.Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi: "Mày trả đi, nếu mày mặc kệ A Long, nó sẽ..."Tôi cầm di động gọi thẳng cho cảnh sát.Mẹ chồng luống cuống: "Mày báo cảnh sát làm gì?"Tôi đáp trả: "Trong phòng bệnh có camera, nếu con không báo cảnh sát, không lẽ đợi người nhà của Trần San San đến báo cảnh sát à? Bây giờ mẹ không chịu trả phí thì đến lúc cảnh sát tới mẹ cũng phải trả phí thôi."Mẹ chồng vẫn không chịu nhượng bộ: "Tao là mẹ chồng của mày đấy! Xảy ra chuyện thế này mày không giúp tao mà lại đi giúp nó! A Long vẫn chưa chết, mày không thể bỏ mặc bọn tao!"Tôi giận đến nổi phải bật cười: "Trước đây mẹ đâu nói thế.""Tao nói gì? Dù tao có đánh mày thì mày vẫn là con dâu của tao, mày giải quyết đi!"Y tá ở bên này lại thúc giục, nhưng khi thấy tôi không nhúc nhích, bố chồng thì sợ sệt nên trừng mắt nhìn mẹ chồng.Vết thương của Tần Dũng Long chưa lành nay lại bị bỏng cần được chườm lạnh trước khi phẫu thuật lần hai cũng cần chữ ký của gia đình.Mẹ chồng không chịu nên tôi bảo Dao Dao ở lại đợi cảnh sát rồi theo bác sĩ đến văn phòng.Bác sĩ hẳn đã nghe chuyện rắc rối này nên nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm: "Bộ phận đó của nam giới vốn dễ bị tổn thương, chồng cô bị thương nặng, bây giờ lại bị bỏng nên có nguy cơ nhiễm trùng rất cao, mong cô hiểu được tình hình."Tôi chán nản đến mức không muốn nói gì, chỉ gật đầu rồi ký tên.Khi tôi quay lại phòng bệnh thì cảnh sát đã tới, mẹ chồng vừa khóc vừa tố cáo Trần San San là kẻ gây chuyện.Dao Dao ngồi cùng một cảnh sát nữ, nhẹ nhàng kể lại toàn bộ sự việc.Có cảnh sát địa phương đến chụp ảnh, thu thập chứng cứ.Nhìn chén canh gà và vết máu trên sàn, tôi có cảm giác sự việc phi lý khó tả.Liệu đây có phải là kế hoạch của trưởng nhóm không hay đơn thuần chỉ là tai nạn?Nếu là kế hoạch thì hai lần đầu thành công chính xác.Mà lần này tôi nhắn: Cho họ chết hết đi.Nhưng đến bây giờ không có ai chết cả."Chị là người báo án tên Liễu Tú, là mẹ của Tần Dao đúng không?" Nữ cảnh sát kia đứng dậy nói với tôi, "Qua đây lấy lời khai đi."Tôi cười khổ, quyết định kể lại tất cả.Đến khi cảnh sát lấy khẩu cung xong, vừa hay cũng đến giờ Dao Dao đi học.Tôi báo với nữ cảnh sát một tiếng."Thế này đi, lát nữa gia đình của Trần San San tới chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý, chị đưa cô bé đi học rồi quay lại nhé." Nữ cảnh sát thông cảm cho tình hình của tôi.Đến khi lên xe, tôi mới mở di động ra xem, trong nhóm không đăng video mới, trưởng nhóm cũng không nhắn câu nào.Tôi lo lắng thoát tài khoản wechat của mình, trả điện thoại cho Dao Dao.Con bé nhận lấy, bỗng hỏi: "Đứa bé trong bụng Trần San San không phải con của bố sao mẹ?"Tôi chỉ ậm ừ, đầu vẫn còn choáng váng.Ai đã gửi những thứ đó cho Tần Dũng Long bằng tài khoản wechat của Trần San San chứ?Nhóm trưởng sao?Trong nhóm không cập nhật video, chứng tỏ chuyện lần này chỉ là tai nạn đúng không?Hay đây chỉ mới là bắt đầu?Thế chẳng lẽ bọn họ sẽ chết?Lòng tôi có một cảm giác khó tả, giống như là dù sợ nhưng lại thầm mừng.Chỉ với một câu nói thôi mà đã có người giúp tôi làm mọi điều mà tôi muốn.Không chỉ giết người, mà còn đày đọa tâm hồn người ta!Xe còn chưa ra khỏi bệnh viện, mẹ chồng lại gọi tới: "Mày bỏ mặc bọn tao với A Long ở bệnh viện hả? Mạng sống của A Long không quan trọng bằng việc học của con gái mày à? Sao mày có thể tàn nhẫn như vậy..."Chút cảm giác tội lỗi cuối cùng trong lòng tôi hoàn toàn tan biến."Nếu ban ngày mẹ không đến trường gây chuyện thì Dao Dao đã không phải đổi sang lớp buổi tối, mẹ tự giải quyết đi, con không xử lý được." Nói hết câu, tôi lập tức cúp máy, sau đó đưa điện thoại cho Dao Dao, "Chặn số giúp mẹ đi!""Ngay từ đầu mẹ nên như thế mới đúng!" Dao Dao nhận lấy di động, thở phào.Trên đường chúng tôi không nói chuyện nữa, nhưng vừa chở Dao Dao đến trường, cảnh sát bỗng gọi điện bảo tôi mau quay về xử lý chút chuyện.Tôi bảo Dao Dao tan học thì gọi điện cho mình, sau đó dặn dò giáo viên vài câu rồi vội vã chạy về.Tôi vừa xoay người, Dao Dao đột nhiên gọi tôi lại: "Mẹ, sẽ ổn thôi, bọn họ sẽ không làm phiền mẹ nữa.""Được rồi, chờ bố con tỉnh dậy mẹ sẽ đề nghị ly hôn." Tôi mỉm cười xoa đầu con bé.Không biết tại sao, tôi lại nhìn không hiểu được ánh mắt của con gái mình.Chắc chuyện lần này đã khiến nó chịu tổn thương nhiều lắm.Tôi trở về bệnh viện, bố mẹ chồng, bố mẹ của Trần San San đều ở văn phòng, cảnh sát giải quyết vụ việc lần này cùng cảnh sát Trần Hiền Sở xử lý vụ Tần Dũng Long bị chó cắn lần trước đều có mặt ở văn phòng.Không cần tôi lên tiếng, trong lúc khắc khẩu với bố mẹ Trần San San bố mẹ chồng đã kể lại đầu đuôi sự việc, họ còn cầm di động của Tần Dũng Long cho mọi người xem "chuyện tốt" Trần San San làm.Hai bên mới nói được vài câu đã cãi nhau, vậy nên tôi ngoan ngoãn ngồi im lắng nghe.Cuối cùng câu chuyện kéo đến cái thai trong bụng Trần San San không giữ được, hai bên vừa khóc lóc om sòm vừa cãi nhau ầm ĩ kéo tôi vào câu chuyện.Mẹ chồng nói bà ta muốn tôi nuôi đứa bé trong bụng Trần San San nhưng tôi không chịu.Bố mẹ Trần San San thì chỉ vào mặt tôi nói tôi hại cô ta.Hai bên đang cãi nhau chí chóe đột nhiên bắt tay công kích tôi.Dạo gần đây tôi bị chuyện của Tần Dũng Long và Liên minh xử lý cặn bã làm căng thẳng, bây giờ lại bị bố mẹ chồng đã hơn bảy mươi tuổi gây sức ép...Quả nhiên con người mà, không nên ăn quá no, quá rảnh rỗi, càng không nên sống quá thọ.Chết rồi thì yên tĩnh hơn!"Mày nói gì đi? Không phải mày muốn đứa bé trong bụng Trần San San không còn sao? Còn giả thanh cao gì nữa hả!" Mẹ chồng hừ lạnh.Tôi thực sự không muốn như thế này.Tôi chỉ muốn Trần San San chết!Đang không biết phải mở lời thế nào thì di động của tôi có thông báo.Tôi lấy ra xem thì wechat bị lỗi đột nhiên đăng nhập được, nhưng đó không phải tin nhắn của trưởng nhóm mà là tin mới nhất của Tencent.Tôi bấm vào wechat.Trong khi gỡ cài đặt và cài đặt lại, lịch sử trò chuyện vẫn còn đó, tuy nhiên trong giao diện trò chuyện lại không có tin nhắn của trưởng nhóm cũng như Liên minh xử lý cặn bã.Tin nhắn cuối cùng của tôi là của Trần San San: [Tôi cứ nghĩ cô mạnh mẽ lắm cơ, bây giờ ly hôn chẳng có ý nghĩa gì cả."Thời gian là lúc tôi và Dao Dao vừa ăn cơm xong.Tôi giật mình, vội bấm vào xem.Trừ những lời uy hiếp của Trần San San thì trong đó có một tin nhắn của tôi: [Tôi mệt rồi, ngày mai tôi sẽ đề nghị ly hôn với Tần Dũng Long.]Và bên dưới hộp thoại với Trần San San là tin nhắn với bộ phận pháp lý của công ty chúng tôi.Tôi kể lại mọi việc của mình và Tần Dũng Long, sau đó hỏi đối phương giải quyết thủ tục ly hôn trong thời gian nhanh nhất cần bao lâu.Quan trọng hơn là bên kia còn nói tôi đã chuyển tiền tiết kiệm trong ngân hàng thành trái phiếu cho Dao Dao, còn hỏi làm vậy có phải để chuyển tài sản đi không.Tôi cố đè nén tâm trạng hỗn loạn, run rẩy kéo tin nhắn lên trên.Tôi không gửi những thứ này, nhưng cách nhắn tin giống hệt tôi, thậm chí còn biết mọi rắc rối trong gia đình.Chắc chắn trong lúc tôi không thể đăng nhập vào wechat đã có kẻ hack vào tài khoản của tôi.Nhưng đó là ai?Trưởng nhóm sao?Hắn ta đang giúp tôi à?"Liễu Tú! Điện thoại của mày quan trọng quá nhỉ! Mày trơ mắt nhìn tao với bố mày bị gia đình tiểu tam bắt nạt thế này, thảo nào mày lại thua tiểu tam!" Mẹ chồng quát vào mặt tôi.Tôi cười khổ, đưa di động cho nữ cảnh sát ngồi cạnh.Cô ấy cầm xem, xem xong thì liếc bố mẹ chồng rồi đưa di động cho Trần Hiền Sở."Tôi phải đi đón con, việc này tôi không muốn tham gia, ngày mai bên luật sư sẽ gửi thủ tục ly hôn, mọi người tự giải quyết đi." Tôi nói với bố mẹ chồng, "Con không cần gì cả, con chỉ muốn nuôi Dao Dao."Rồi tôi nói với nữ cảnh sát, "Trong di động có bằng chứng, tôi có thể cầm đi không?""Không thành vấn đề, việc này không liên quan đến chị, chị là người báo án, không phải kẻ bị tình nghi, chúng tôi không có quyền giữ đồ của chị." Nữ cảnh sát trả di động cho tôi, mỉm cười, "Đi đón cô bé đi."Tôi gật đầu, xoay người ra ngoài.Bố chồng đột nhiên cầm ghế ném về phía tôi: "Hôm nay mày bỏ đi thì sau này đừng hòng bước vào nhà họ Tần bọn tao!"Cảnh sát vội kéo bố chồng lại, mẹ chồng vừa lôi kéo cảnh sát vừa mắng tôi: "Đồ vô lương tâm, A Long đã thành như vậy, mày lại đòi ly hôn, mày sẽ không được chết yên thân."Người không được chết yên thân là họ mới đúng!Khả năng của trưởng nhóm hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.10Tôi rời khỏi bệnh viện đi đón Dao Dao, cả hai chúng tôi đều không nhắc đến chuyện ở bệnh viện.Trên đường về, con bé vui vẻ kể giáo viên dạy lớp buổi tối còn trẻ, bài giảng rất hay, con bé trả lời câu hỏi đúng còn được thưởng kẹo, sau đó lấy hai chiếc kẹo mút trong cặp ra, bóc vỏ một chiếc đút cho tôi.Đường tan trong miệng lại khiến tôi không muốn thở nổi.Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.Tôi dùng mọi cách nhưng không có cách nào tìm lại được hồ sơ liên quan đến trưởng nhóm cũng như Liên minh xử lý cặn bã.Giống như liên minh đó chỉ là ảo giác của tôi vậy.Hôm sau Dao Dao đi học, tôi đến công ty, đồng nghiệp ai cũng biết chuyện gia đình tôi nên hiểu cho việc tôi vắng mặt.Đến chiều, khi tôi đang bàn bạc với luật sư về các thủ tục ly hôn, cảnh sát đột nhiên gọi điện yêu cầu tôi đến bệnh viện, Tần Dũng Long và bố mẹ hắn nhiễm độc nấm vô cùng nghiêm trọng."Cái gì?"Cho dù tôi mong chờ họ gặp chuyện nhưng việc trúng độc nấm quá ngoài sức tưởng tượng.Tôi chỉ đành xin nghỉ làm rồi chạy đến bệnh viện.Vẫn là phòng họp đó, nữ cảnh sát và Trần Hiền Sở tiếp đón tôi, kể tôi nghe đầu đuôi sự việc.Tôi qua họ cãi nhau mãi không có kết quả, đòi ra tòa, tuy nhiên hai bên đều có người nhà đang nằm viện nên phải ở lại bệnh viện qua đêm.Bố mẹ Trần San San không phải người thành phố, hôm nay cũng không về, mới sáng sớm lại ồn ào.Gần trưa, bố chồng ở bệnh viện cùng Tần Dũng Long, mẹ chồng về nhà nấu canh gà.Vừa hay mợ của Tần Dũng Long hái được cây nấm gửi cho cô ta, người mợ cũng hỏi thăm tình hình của Tần Dũng Long và cho bà ta vài lời khuyên.Vì bố chồng tôi và Tần Dũng Long đều ở bệnh viện nên mẹ chồng nấu canh rồi mang hộp giữ nhiệt tới.Cả nhà ăn gần xong, bố mẹ Trần San San lại đến gây sự, nói rằng Trần San San bị mẹ chồng hại sinh non, sau đó mang hộp giữ nhiệt đi.Cũng vì thương con gái, họ lấy phần canh còn lại cho Trần San San ăn.Bố mẹ chồng tức giận muốn đuổi theo đòi thì bị Tần Dũng Long gọi lại, một nhà ba người đóng cửa bàn tính giải quyết sự việc.Buổi chiều không cần tiêm thuốc, y tá thấy họ đều nằm trên giường nên tưởng họ ngủ.Người đầu tiên được phát hiện có bất thường là Trần San San.Đến khi chẩn đoán là trúng độc nấm, bố mẹ Trần San San chạy đến phòng Tần Dũng Long đòi công bằng thì gia đình ba người đã sắp không cứu được.Bây giờ cả bốn người đang được cấp cứu, bố mẹ Trần San San cứ khóc lóc la hét nên được cảnh sát đưa sang phòng khác.Đầu óc tôi trống rỗng.Nghĩa là sắp chết hết rồi?Nhóm trưởng thật sự đã ra tay!Cảm giác sung sướng vì từng đau đớn đến tột cùng khiến tôi lâng lâng.Im lặng một lúc lâu, tôi mới hỏi nữ cảnh sát: "Tần Dũng Long bị vậy mà ăn canh gà được à?"Bộ phận bên dưới bị cắn còn bị phỏng, dù có gắn túi đựng nước tiểu thì việc ăn canh sẽ rất bất tiện.Nữ cảnh sát cười khổ, đúng lúc này có điện thoại gọi đến báo Trần San San không qua khỏi.Cũng đúng, cô ta vừa sảy thai, mất máu quá nhiều, nay lại trúng độc nấm.Khi nhận được tin báo, bố mẹ cô ta lại bắt đầu gây sự, nữ cảnh sát phải đi trấn an họ.Cô ấy vừa đi, liền có điện thoại gọi báo không cứu được Tần Dũng Long, mời tôi qua xem.Toàn thân tê dại giống như thức nhiều đêm uống cà phê để hoàn thành dự án, tôi như con rối đi theo y tá.Tôi không biết giải quyết việc này thế nào, cảnh sát Trần thấy tôi bối rối nên gọi điện cho bố mẹ tôi đến xử lý.Người được thông báo đầu tiên là cậu của Tần Dũng Long.Cậu mợ hắn chạy đến, mợ hắn kêu gào nói mình chỉ có lòng tốt tặng nấm, nhà họ ăn đều không bị sao mà.Bố mẹ chồng đã già, mới súc ruột được một nửa cũng ra đi.Đều chết rồi...Bọn họ đều chết hết rồi!Tôi ngồi ở hàng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện nghe mợ của Tần Dũng Long giải thích với cảnh sát. Thỉnh thoảng bà ta còn kéo tôi nói mình không cố ý, bà ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này, nhớ tôi nói giúp.Tôi ngơ ngác mặc bà ta kéo qua kéo lại.Khi bảo Trần San San sinh con trai, ép chuyển nhượng tài sản của tôi và Dao Dao, họ không cho phép tôi lên tiếng, bây giờ thì lại...Buồn cười.Những việc sau đó được giải quyết từng chút một.Đầu tiên là thông báo cho người thân bạn bè, sau đó sắp xếp hậu sự, xử lý tài sản...Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Trần San San là do món canh gà bị chính bố mẹ cô ta mang đi, ngoài ra vì bố mẹ chồng đều đã chết nên chuyện này không thể truy cứu được.Xử lý xong xuôi những chuyện này đã là một tuần sau.Trong thời gian đó nhóm trưởng không còn nhắn tin cho tôi, tôi tìm kiếm Liên minh xử lý cặn bã cũng không thấy.Dao Dao rất ngoan, tuy còn nhỏ nhưng nó đã giúp tôi rất nhiều việc, thậm chí còn an ủi tôi.Cho đến ngày tôi đi rút hết tiền của Tần Dũng Long ở công ty.Tất cả tiền của hắn đều đổi thành vàng cất trong tủ bảo hiểm.Giá vàng năm nay cao hơn hẳn năm ngoái.Trừ việc là tên lăng nhăng thì hắn thật sự có tầm nhìn kinh doanh.Ngay lúc tôi nhìn số vàng trong két, nghĩ xem phải làm gì thì thợ sửa điện thoại của Dao Dao gọi điện nói di động đã sửa xong, bảo tôi đến lấy.Khi tôi tới, người thợ đưa điện thoại cho tôi, nói: "À, tình cờ tôi phát hiện tài khoản wechat ẩn, có phải con gái nhà chị đang có bí mật gì không?"Dao Dao có tài khoản wechat ẩn?Tôi vội bấm vào xem.Là trưởng nhóm!Đúng lúc này, tiếng của Dao Dao vang lên từ phía sau tôi: "Mẹ!"Tôi quay lại thì thấy con gái mình đang đứng trước cửa tiệm, sau lưng là cái nắng mùa hè thiêu đốt, nó vẫy tay tươi cười với tôi.Cùng lúc ấy, di động của tôi có thông báo.Trưởng nhóm mà tôi có tìm kiếm thế nào cũng không tìm được gửi tin nhắn riêng cho cô: [Tôi có thể bảo vệ bạn, họ sẽ không bao giờ làm phiền bạn nữa!]11 Ngoại truyện Tần DaoNăm lớp 4, tôi biết bố có tình nhân ở bên ngoài.Khi ở nhà hoặc trước mặt mẹ, ông ta rất cẩn thận, nhưng với tôi ông ta chẳng hề che giấu vì nghĩ tôi còn nhỏ.Mỗi lần tặng quà cho người phụ nữ kia hay gọi điện dỗ dành bà ta, ông ta đều quay đầu nói với tôi: "Dao Dao đừng kể với mẹ nhé, bố mua quà cho con được không?"Câu sau, ông ta sẽ nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu bố biết con đi nói với mẹ thì..."Vừa mua chuộc vừa đe dọa, đây là quyền lực của người làm cha.Ông ta tưởng tôi không hiểu nên ngày càng quá đáng.Người lớn lúc nào cũng tự cho mình là đúng và hay trịch thượng với trẻ con.Cũng giống như cái tên lăng nhăng bên ngoài mang bệnh về cho vợ tên Hoàng Danh Quý kia vậy.Hai ngày liền vào giờ hắn tan làm, chúng tôi sắp xếp vài đứa trẻ mười mấy tuổi canh giữ ở ngã tư, đợi hắn đi ngang sẽ dỡ tấm tôn xanh lên và lái xe máy điện chạy vào, cho hắn nhìn thấy con đường đang sửa chữa phía sau.Đến ngày thứ ba, khi gặp đường tắc, quả nhiên hắn đã đi đường tắt đó.Suy cho cùng trẻ con lái xe đạp có thể vượt qua được thì tại sao một người lớn lại không thể?Tôi biết mẹ đã phát hiện bố có tình nhân bên ngoài nhưng vẫn giả vờ như không biết.Mẹ luôn nói bố mẹ yêu tôi nhất và sẽ mãi bảo vệ tôi.Mỗi lần ông bà và họ hàng bên nội giục mẹ sinh con tiếp, tốt nhất là con trai, còn bảo con gái là con nhà người khác, mẹ đều đưa tôi đi, sau đó an ủi tôi rằng ông bà vẫn yêu tôi, chẳng qua người ở thế hệ của họ luôn nghĩ con trai tốt hơn.Trong ánh mắt dịu dàng và kiên định của mẹ chỉ có tôi.Thật ra tôi rất muốn nói với mẹ tôi biết thế nào là yêu thương, thế nào là không phải.Mẹ lúc nào cũng muốn che mưa chắn gió cho tôi, khiến tôi nghĩ rằng mọi người xung quanh đều yêu thương tôi và tôi không phải đứa trẻ không có tình thương.Mẹ nói bố mẹ sẽ bảo vệ tôi nhưng sự thật là chỉ có mẹ bảo vệ tôi, không để tôi nhìn thấy xã hội xấu xa hay có cảm giác bị người thân vứt bỏ.Nhưng mẹ không biết rằng khi tôi lên cấp hai, bố đã hỏi tôi có muốn em trai cùng cha khác mẹ không.Ông ta vẫn tưởng tôi là trẻ con không hiểu gì cả.Mẹ cũng vậy.Mẹ luôn cố hết sức bảo vệ quyền lợi và lòng tự trọng của tôi, thậm chí bảo vệ tình yêu của người cha đã không còn dành cho tôi nữa.Mẹ muốn tôi hạnh phúc trưởng thành.Nhưng cũng chính họ là người muốn những đứa trẻ như chúng tôi phải học song ngữ từ mẫu giáo, thi olympic toán ngay tiểu học.Làm sao chúng tôi chỉ là trẻ con mãi được!Chỉ có những bà mẹ mới mong con mình ngây thơ, còn những người cha tự cho rằng mình có quyền kiểm soát mọi việc trong gia đình thì không như vậy.Hoàng Danh Quý có đứa con tên Hoàng Toàn học tiểu học cùng tôi.Mẹ cậu ấy bệnh nặng đến nỗi toàn thân nổi đầy mụn mủ nhưng vẫn bị đánh.Đánh vợ mình xong, ông ta còn nói với Hoàn toàn: "Mẹ mày bậy bạ ở bên ngoài, nếu không vì mày, tao đã ly hôn với cô ta rồi."Nhìn đi, vì con trẻ đấy!Cậu bạn tên Âu Dân Vĩ có người bố ngồi xổm canh giữ trước cổng trường học lớp toán với tôi.Cậu ấy muốn bố mẹ ly hôn nhưng bố cậu ta nói sẽ giết mẹ, giết cả nhà ngoại, còn giết cả cậu ấy.Mẹ cậu ấy thì nói muốn giết chồng nhưng lại sợ tương lai của cậu ấy.Lại là vì con cái!Cô gái bị cha dượng giở trò tên Lý Sơn Ngọc.Cô ấy muốn báo cảnh sát nhưng mẹ không cho, bà ta nói cô ấy còn nhỏ, làm to chuyện thì sẽ mất hết mặt mũi.Lại vì con trẻ!Người lớn tưởng làm thế là bảo vệ con mình nhưng sự bảo vệ này chỉ khiến chúng mãi vùng vẫy trong bùn lầy.Vậy nên chúng tôi chỉ có thể tự cứu bản thân.Người lớn nghĩ mình có nhiều mối quan hệ xã hội nhưng không biết rằng chúng tôi cũng quen biết rất nhiều bạn bè đồng trang lứa.Ví dụ như quán thịt nướng mà bố tôi đưa Trần San San đi ăn, chủ tiệm có cậu con trai học lớp ba rất thích chó.Chúng tôi dụ chó hoang đến trước cửa tiệm, thỉnh thoảng nhân lúc không ai để ý sẽ cho nó ăn.Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức bố tôi đang ăn thịt nướng thì có chó hoang lao vào tiệm!Nhà ai mà không có con nhỏ?Ai lại đi đề phòng một đứa trẻ ngây thơ, non nớt chỉ làm được những chuyện bình thường cơ chứ?
[Hết bộ 29]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz