ZingTruyen.Xyz

Yeu Don Phuong Trai Nhat

Sau lần đó, Thảo Linh chỉ có thể nghe được giọng anh qua những cuộc họp online. Là người nắm giữ vị trí quan trọng trong công ty, Masuo luôn bận rộn với công việc, khiến cơ hội trò chuyện riêng giữa họ gần như bằng không. Mỗi lần nhìn thấy anh trên màn hình, cô lại nhớ đến ánh mắt và nụ cười của anh ở Nhật Bản, nhưng giờ đây, khoảng cách địa lý và sự nghiêm túc trong công việc đã tạo nên một bức tường ngăn cách vô hình.
Thảo Linh trở lại Việt Nam sau chuyến công tác, mang theo những ký ức ngọt ngào và lời hứa từ Masuo. "Sau khi anh sang Việt Nam, anh sẽ tìm em." Những lời nói êm ái đó như ngọn lửa âm ỉ trong tim cô, giữ cô sống động qua từng ngày chờ đợi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, và rồi một năm sau, Masuo thực sự đến Việt Nam. Nhưng điều Thảo Linh mong đợi lại không hề giống thực tế. Cô biết trước rằng chuyến đi của anh chỉ kéo dài vài ngày, vậy nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để được gặp anh. Thế nhưng, từ khi anh đặt chân đến, mọi cử chỉ của anh đều lạnh lùng, xa cách. Anh chỉ nhắc đến công việc, tuyệt nhiên không nhắc một lời nào về lần gặp gỡ năm xưa ở Nhật Bản.

Thảo Linh cảm thấy như bị ném vào một mê cung đầy những cảm xúc hỗn loạn. Mỗi lần cô cố gắng tìm cách nói chuyện với anh, anh lại lảng tránh. Ánh mắt anh không còn cái vẻ ấm áp, gần gũi như trước. Thảo Linh tự hỏi liệu mình có đang hiểu nhầm điều gì đó hay không. Chẳng phải Masuo đã từng thì thầm với cô rằng anh sẽ tìm cô khi đến Việt Nam hay sao?
Trong cơn bối rối và thất vọng, Thảo Linh đã quyết định tự chuốc say mình vào buổi tối cuối cùng của chuyến công tác của anh. Cô muốn đủ dũng khí để đối mặt, để tìm câu trả lời. Khi màn đêm buông xuống, cô xuất hiện trước cửa phòng anh, hơi men còn phảng phất trong từng bước chân.
"Em muốn nói chuyện với anh," cô nói, giọng run rẩy nhưng kiên quyết.
Masuo mở cửa, ánh mắt thoáng chút bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Em say rồi, Thảo Linh. Về nghỉ đi."
"Không! Em không muốn về. Em muốn hỏi anh... Anh có còn nhớ những gì đã nói với em ở Nhật không? Anh đã nói sẽ tìm em, nhưng tại sao giờ đây anh lại lạnh nhạt như vậy?"
Thảo Linh nhìn anh, đôi mắt rưng rưng nước. Cô đã hy vọng sẽ nhận được một lời giải thích, một chút ấm áp nào đó từ anh. Nhưng Masuo chỉ khẽ lắc đầu, bước lùi lại, giữ khoảng cách. "Thảo Linh, anh nghĩ em đã hiểu sai ý anh. Đừng để chuyện cũ làm ảnh hưởng đến em. Anh xin lỗi."
Những lời nói đó như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Thảo Linh. Cô đứng đó, ngây người, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. "Vậy... tất cả chỉ là em tự tưởng tượng ra sao? Còn nụ hôn đó thì sao? Lời hứa đó thì sao?"
Masuo im lặng một lúc, rồi đáp, "Đôi khi, trong những khoảnh khắc đặc biệt, người ta dễ để cảm xúc lấn át. Nhưng nó không có nghĩa là tất cả."
Thảo Linh đẩy cửa thật mạnh vào bên trong phòng, nhưng Masuo lập tức nói: "Nếu muốn nói chuyện, hãy ra ngoài. Anh không muốn chỉ có hai chúng ta ở trong phòng thế này." Cô dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn bước vào và ngồi xuống ghế, ánh mắt đầy cương quyết. Masuo nhìn cô, lắc đầu nói: "Vậy thì em cứ ngồi ở đó. Anh còn phải làm việc. Đừng lại gần anh."
Thảo Linh ngồi lặng lẽ trên ghế, cố gắng thu hút sự chú ý của anh bằng cách nhõng nhẽo, nhưng Masuo vẫn lạnh lùng. Anh chỉ liếc nhìn cô thoáng qua và giục: "Em về đi. Nếu em không về, anh sẽ gọi sếp của em đến đưa em về."

Thái độ lạnh nhạt và cứng rắn đó của Masuo khiến Thảo Linh như đóng băng. Cô chỉ muốn nắm tay anh, muốn cảm nhận sự gần gũi, nhưng mọi ý định đều bị anh từ chối. Tuyệt nhiên không có một sự đụng chạm thể xác nào giữa họ. Sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi cùng anh trong im lặng, Thảo Linh rời đi, lòng đầy thất vọng.
Tuy nhiên, Thảo Linh quyết định rồi. Một năm là khoảng thời gian quá đủ để cô nhận ra rằng, mọi thứ chỉ là mộng mị do chính mình dệt nên. Cô không thể tiếp tục đắm chìm trong những u mê về một tình yêu đơn phương không có hồi đáp.
Ngày hôm sau, Masuo rời Việt Nam mà không một lần ngoái nhìn. Cô lặng lẽ đứng trong góc khuất của sân bay, nhìn theo bóng anh dần khuất sau cửa kiểm tra an ninh. Không một lời tạm biệt, không một dấu hiệu nào cho thấy anh từng trân trọng những gì họ đã có.
Thảo Linh quay người bước đi, đôi mắt ráo hoảnh. Cô biết rằng, giờ đây là lúc cô phải buông bỏ. Bầu trời buổi sáng trong trẻo, ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá, nhưng trái tim Thảo Linh thì lạnh lẽo và trống rỗng. Dẫu vậy, cô tự nhủ rằng mình sẽ ổn. Một ngày nào đó, cô sẽ gặp được người thực sự yêu thương và trân trọng cô, một người không khiến cô phải chạy theo trong tuyệt vọng.
Và như thế, Thảo Linh bước tiếp trên con đường của mình, để lại sau lưng những ký ức đau buồn về một tình yêu đã không bao giờ thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz