ZingTruyen.Xyz

Yêu đi đừng sợ

Anh chẳng biết hứa đâu

hannguyen367


" Đàn bà vốn vẫn cứ cho rằng đàn ông tốt là đàn ông hễ yêu là phải xác định cưới, thế nên đàn ông cứ ra sức hứa để làm hài lòng phụ nữ, còn phụ nữ thì cứ ra sức tin để rồi khi chuyện chẳng thành lại oán trách là mình bị lừa. "

~~~

Trong đám bạn thân ít ỏi của tôi , nó có lẽ là đứa đặc biệt nhất. Nó là con trai trưởng một gia đình mà trong mắt toàn thể xã hội này là vô cùng mẫu mực và đáng ngưỡng mộ: bố là chủ doanh nghiệp lớn làm ăn phát đạt, còn mẹ thì nắm chức vụ cao trong một tập đoàn danh tiếng. Nhìn từ ngoài vào thì nhà nó quả thực là ước mơ của biết bao nhiêu người: giàu có, học thức, hạnh phúc, con cái thành đạt, đủ đầy.

Thế nhưng, không ở trong chăn sao biết chăn có rận. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy là cả một sự rạn vỡ đến thảm thương: bố nó có người phụ nữ khác và thậm chí còn có con ngoài giá thú với bà ta, thế nhưng bố mẹ nó không ly hôn mà quyết định tiếp tục chung sống trong cảnh "đồng sàng dị mộng" như vậy để bảo toàn lớp vỏ bọc mĩ miều của một danh gia hạnh phúc, và tất nhiên là bởi cả cái lý do muôn thuở ngàn đời "cố sống vì con".

Có lần tôi và nó bất đồng quan điểm, cãi nhau ầm ĩ, thế rồi tôi giận không thèm nói gì thêm, bạn bè cạch mặt nhau gần được một tuần thì nó nhắn tin: "Ông bà già tao ở riêng hai phòng từ hồi em tao mới đẻ, trước đấy thì tối nào cũng cãi nhau, còn sau đấu thì ngưng, không cãi nhau nữa mà chỉ im lặng. Nhà cửa lúc nào cũng yên ắng, âm u như cái bãi tha ma, nên tao ớn nhất cái trò im lặng. Bực tức gì nói mẹ một lần cho xong, cùng lắm chửi nhau, bỏ cái kiểu im im đấy đi, hãm lắm". Nhờ cái tin nhắn dằn mặt ấy của nó mà tự dưng tôi ngộ ra rằng: hoá ra đáng sợ nhất không phải là mâu thuẫn, cãi vã mà là khi hai người chẳng còn muốn nói gì với nhau nữa. Sự im lặng là một thứ vũ khí tàn nhẫn và gây ám ảnh hơn ta tưởng nhiều.

Tôi chơi với nó cũng ngót nghét chục năm, từ thời còn đi học cho đến khi cả hai đứa đều đi làm, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nó nói với tôi rằng nó có tình cảm với bất cứ cô gái nào cả. Có lần tôi hỏi nó:

- Mày không yêu ai à?

- Không! Tao chỉ thích bóc bánh trả tiền thôi - nó thản nhiên trả lời.

- Thôi đi! Mày cứ như thế nhiều rồi dần dần đầu óc sẽ chai sạn đi đấy, rồi nhìn thấy đàn bà con nào cũng giống con nào, mày sẽ không yêu được nữa đâu.

- Tao cũng có thích yêu đâu, tao cũng chẳng muốn lấy vợ. Tao không muốn làm khổ ai cả, tao không muốn giống ông già tao, rồi lại đẻ con ra, rồi lại làm khổ chúng nó, như tao đây này. Cứ sống như thế thì tốt hơn, sòng phẳng, chẳng ai nợ ai, chẳng ai khổ vì ai. Đỡ mệt.

Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, vừa thấy bực vì cái sự cứng đầu và bất cẩn của nó nhưng cũng chợt thấy chạnh lòng. Có lẽ đằng sau cái vẻ tưng tửng ấy, nó đã phải chịu đựng qua rất nhiều điều khủng khiếp.

Bỗng dưng, tôi thấy rùng mình khi nghĩ về những người phụ nữ ra sức níu kéo cuộc hôm nhân méo mó, xiên xẹo, hỏng hóc, chấp vá của mình với cái lý do vì con, vì muốn giữ bố cho con mình mà không màng tới những ngày tháng khôn lớn đầy tổn thương và có phần lênh lạc của chúng. Cái vỏ thì có thể được khéo léo che đậy, nhưng họ quên mất rằng những đứa trẻ lại sống trong cái ruột - nơi mà chẳng có phép màu nào có thể che giấu nổi.

Như một thói quen, mỗi lần nói chuyện với nó, tôi đều bắt đầu bằng câu hỏi "có người yêu chưa?". Tất nhiên là trăm lần như một, lúc nào câu trả lời cũng là "chưa". Cho tới một hôm, vẫn câu hỏi cũ, nhưng câu hồi đáp thì hơi khác một chút: "Tao cũng không biết nữa". Cái câu trả lời kiểu nửa vời ấy, tất nhiên là khơi trong tôi một sự phấn khích và tò mò tột độ, tôi hỏi nó dồn dập:

- Thế là thế nào? Mày có bạn gái rồi à? Ai? Ở đâu? Quen lúc nào? Sao không kể với đại ca hạt?

Nó ngập ngừng:

- Tao chẳng biết nên gọi tên mối quan hệ này là gì nữa. Tao cũng có tình cảm với nó, nhưng tao không muốn ràng buộc hay xác định mối quan hệ gì cả. Tao chỉ muốn làm "friend with benefits" thôi.

Tôi chẳng lấy làm bất ngờ với câu trả lời của thằng bạn, tôi hiểu nó quá mà, tôi chỉ thủng thẳng đáp:

- Thế thì nói toẹt với nó như thế đi!

- Nói rồi!

Rít một hơi thuốc, phát làm khói đặc quánh lẫn theo tiếng thở dài, nói tiếp:

- Tao bảo nó rồi, tao nói tao có tình cảm với nó, nhưng không muốn xác định tương lai gì cả. Tao chỉ muốn ở bên nhau cho vui thôi, nếu nó muốn một thằng yêu đúng nghĩa và có tương lại thì đừng nên quen tao.

- Rồi nó bảo sao?

- Nó bảo ok mày ạ. Thế mới kinh chứ.

- Ôi giời ơi, kẻ cắp gặp bà già rồi. Thôi, thế cũng hay. Yêu chỉ vì yêu. Vui ngày nào biết ngày ấy. Có khi như thế lại tốt đấy. Cả hai cũng thoải mái, đỡ áp lực. Enjoy nhé! - Tôi chỉnh lỏn đáp lại nó vơi một tâm trạng trống rỗng, tôi không biết nên vui hay nên buồn cho "mối tình" mới của thẳng bạn nữa. Tôi thấy hơi hoang mang.

Bẫng đi một thời gian, tôi và nó đều bận rộn quay cuồng với cuộc sống của riêng mình, tôi cũng không để tâm mấy đến chuyện tình của nó, vì tôi mặc định nghĩ rằng, những mối quan hệ kiểu đấy chắc cũng chẳng được mấy hôm. Thế mà một ngày đẹp giời, nó gọi cho tôi:

- Ê mày biết chỗ nào tuyển nhân viên mới ra trường mảng tài chính, kinh doanh các thứ không?

- Hỏi làm gì thế? Mày tính đổi nghề à?

- Không, tao đang tìm việc cho người yêu tao.

Nghe đến đây mà tôi suýt đánh rơi điện thoại:

- Người yêu nào?

- Cái V ý, tao từng kể với mày rồi còn gì.

- Ơ, tưởng friend with benefits? Lên chức hẳn thành người yêu lúc nào thế? Ông làm tôi hơi shook đấy nhé.

Nó cười ngượng nghịu, đáp:

- Tao cũng đếch biết nữa, ở bên nhau mãi rồi yêu từ lúc nào không hay. Tao cũng chẳng hứa hẹn gì xa xôi, chỉ là lo được cái gì cho nó thì tao cứ lo thôi.

Lần đầu tiên được nghe thằng bạn chí cốt của tôi sau gần chục năm thốt lên cái câu là nó biết yêu, và còn biết lo cho người yêu nữa, tôi mừng đến mức muốn rơi nước mắt. Tôi cười cợt, trêu nó:

- Thế đã hết sợ lấy vợ chưa? Có còn muốn ở vậy suốt đời nữa không?

- Biết đâu bất ngờ... - Nó cười sằng sặc như thằng hâm, làm tôi cũng phì cười theo.

Câu chuyện của nó cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi. Tôi nghĩ về nó một phần vì nghĩ về thế giới xung quanh mình mười phần. Có những lúc tôi cảm thấy chênh vênh bởi sự khác nhau giữa những lối mòn tư duy mà tất cả mọi người vẫn thường tự cho là đúng với những điều thực tế mà tôi tự khám phá hoặc tự mình chứng kiến. Giống như chuyện tình của thằng bạn tôi chẳng hạn.

Đàn bà vốn vẫn cứ cho rằng đàn ông tốt là đàn ông hễ yêu là phải xác định cưới, thế nên đàn ông cứ ra sức hứa để làm hài lòng phụ nữ, còn phụ nữ thì cứ ra sức tin để rồi khi chuyện chẳng thành lại oán trách là mình bị lừa. Tôi bỗng nhận ra một điều, đàn ông tốt không phải là người dám xác định sẽ cưới một cô gái khi chỉ mới chớm nở quen hoặc khi mới ở gian đoạn đầu của mối quan hệ; người đàn ông tốt trước hết nên là người đàn ông trung thực, kể cả là nói thẳng với cô gái rằng anh chưa dám chắc về tương lai thay vì gieo niềm hy vọng bằng cách vẽ ra những viễn cảnh lung linh đầy hư cấu chỉ để làm cô vui trong phút chốc mà thương tổn lâu dài.

Có lẽ, đàn ông hay dối gian cũng chỉ bởi đàn bà thích kỳ vọng.

Người đời vẫn thường tin rằng tình chỉ đẹp ở những ngày mới yêu, tháng năm càng trôi qua, tình cảm càng phôi pha. Thế nhưng, người ta có bao giờ bước chậm lại mà ngẫm xem những buổi đầu tươi đẹp ấy, vốn sĩ có thực là tình yêu không hay chỉ là thứ say đắm nhất thời? Người ta xứ ngộ nhận những thứ từa tựa tình yêu là tình yêu, để rồi tin, để rồi trao gửi, để rồi hối hận, đớn đau. Để phải lòng ai đó, ta chỉ cần một giây là đủ; thế nhưng để thực lòng yêu ai đó, ta cần nhiều thời gian hơn thế và cả sự kiên nhẫn. Bởi yêu là thương, là lo, là cảm thông, là bao dung, là thấu hiểu, là sẻ chia, là rất nhiều điều khác nữa. Người ta cứ mặc sức tin vào những thứ gần giống tình yêu rồi oán trách tình yêu bội bạc, sớm nở chính tàn.

Tôi cuộn trong trong chiếc chăn bông ấm áp, miệng bỗng nhoẻn cười, lòng thật thanh thản. Tôi nghĩ về cô bé người yêu của thằng bạn tôi. Tôi không biết chắc tương lai xa xôi hai người sẽ ra sao. Nhưng dù một ngày buồn bã nào đó, họ không còn đi chung đường nữa, tôi tin rằng cô ấy có thể rất buồn, rất đau nhưng không bịt ổn thương, không hương oán; bởi bạn trai của cô, tuy không cho cô được những giấc mộng đẹp tươi, những lời hẹn ước ngọt ngào, nhưng bằng những gì thực tế nhất, đã trao cho cô cả tấm chân tình. Rất thật thà.

Tôi nhắm mắt. Đêm nay tôi sẽ có một giấc ngủ thật bình yên!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz