Yeongyu Yeu Anh La Ban Nang
2.Choi Yeonjun đang nấu cơm cho tôi.Đầy tò mò, tôi đi tới đi lui trong ngôi nhà mà chúng tôi đã sống cùng nhau một năm này, khắp nơi đều là hơi thở của chúng tôi, nhưng tôi không thể giữ nó lâu trong đầu.Đi tới đi lui, trong lòng đột nhiên hốt hoảng, lập tức chạy đến trước mặt Choi Yeonjun hỏi: “Yeonjun, em còn bao nhiêu thời gian?”Choi Yeonjun đưa cánh tay ôm tôi nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, đừng nhớ những điều này, hãy bước qua, em phải dũng cảm vượt qua.”“Em thật sự có thể vượt qua sao?”“Đương nhiên có thể.” Choi Yeonjun hôn lên trán tôi một cái, khiến tôi hoàn toàn an tâm.Lúc ăn cơm, tôi qua loa uống mấy ngụm canh rong biển, lúc uống xong buông chén, không khỏi hoảng hốt, qua một lúc, tôi mở to hai mắt mê mang hỏi người đàn ông trước mắt: “Anh là ai?”______________________________________3.Nửa đêm, tôi tỉnh dậy vì đau đầu.“Bé ngoan, làm sao vậy?”Đêm tối vô biên đột nhiên toát ra một giọng nam, còn bất thình lình đụng vào, tôi sợ tới mức từ trên giường lăn xuống.“Anh là ai!” Tôi không một chút sức lực mà lớn tiếng.“Bé ngoan.” Người đàn ông nhanh chóng bật đèn, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi: “Anh là bạn trai của em đó bé ngoan.”Tiếp theo anh sờ sờ toàn thân tôi, giọng điệu rất là lo lắng: “Bé ngoãn, có ngã bị thương hay không?”Tôi ngây thơ lắc đầu.Bàn tay anh nóng bỏng, vừa xa lạ vừa quen thuộc.Lạ thật.“Bé ngoan, chúng ta lên giường ngủ được không?” Anh dỗ dành.Tôi vẫn lắc đầu như cũ.Một lát sau, tôi lại hỏi: “Xin hỏi, tôi là ai?”Những cảnh tượng như vậy xảy ra thường xuyên trong một năm sau khi tôi bị tai nạn xe hơi.Tuy rằng nhặt về một cái mạng, thế nhưng trí nhớ bị thương nghiêm trọng, chân phải cũng không có khôi phục như lúc ban đầu, đi đứng không bằng trước kia.Người nhà và Choi Yeonjun vẫn không từ bỏ việc trị liệu cho tôi, mỗi ngày tôi vẫn phải uống thuốc, hơn nữa lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh, tuy rằng tôi và Choi Yeonjun ở cùng một chỗ, nhưng cũng cha mẹ thường xuyên tới chăm sóc tôi.Khi tôi quên đi tất cả mọi người, sự xuất hiện đột ngột của những người xung quanh đều sẽ sinh ra kích thích không nhỏ cho tôi.Tôi thậm chí còn vứt bỏ quyển sổ, chất vấn Choi Yeonjun: “Đây thật sự là ký ức của tôi à? Tại sao tôi phải tin anh chứ?”“Bé ngoan, mỗi một chữ mỗi một câu ở đây đều là em viết.” Choi Yeonjun nói.“Làm sao có thể? Tôi viết lúc nào?”Choi Yeonjun cũng không tức giận, chỉ kiên nhẫn giải thích với tôi: “Lần đầu tiên em mất trí nhớ tụi mình còn không có biện pháp gì, đến lần thứ hai anh đã cho em viết quyển sổ này.”Nói xong anh còn nắm tay tôi đi vào phòng khách, chỉ vào một cái bình thủy tinh cắm đầy hoa hồng nói với tôi: “Bé ngoan, em còn nhớ rõ cái này không?”Tôi ngồi xổm trước mặt hoa hồng, mắt sáng lên: “Hoa hồng đẹp quá, anh chăm sóc thật tốt! Nếu có thể, em cũng muốn mua một đóa tặng cho anh.”“Bé ngoan, đây là hoa hồng Aisha.”Choi Yeonjun cũng ngồi xổm xuống, vuốt tóc tôi nói: “Mỗi một đóa đều là em tặng cho anh sau khi mất trí nhớ.”“A? Đều là em tặng?” Tôi nghi hoặc nói.Giọng Choi Yeonjun có chút bất đắc dĩ: “Em đó, cái gì cũng quên, nhưng vĩnh viễn nhớ tặng anh một đóa hoa, mỗi một đóa đều là hoa hồng Aisha.”Nói xong, Choi Yeonjun còn lấy ra rất nhiều tấm thẻ nhỏ.Mỗi một tờ đều có lời tôi viết xuống.[Yeonjun, em có thể ở cùng một chỗ với anh không? Beomgyu viết.][Yeonjun, hình như em có chút thích anh, em tin anh nhất định là bạn trai em. Beomgyu viết.][Yeonjun, anh thật đẹp trai, tặng hoa cho anh. Beomgyu viết.]…..Hay lắm, tất cả đều là những lời lẽ yêu mến.Tuy rằng mỗi lần trí nhớ của tôi đều sẽ bị thiết lập lại, nhưng mà tôi cũng sẽ không hiểu tại sao làm ra một ít hành vi theo bản năng, tỷ như thổ lộ đối với Choi Yeonjun, cho dù là Choi Beomgyu ở một giờ nào, đều sẽ một lần nữa yêu Choi Yeonjun, cho dù còn không có hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng sẽ nhịn không được tặng anh một đóa hoa.Đây nhất định cũng là hy vọng của Choi Yeonjun.Anh vô cùng tin tưởng, tôi nhất định sẽ khá hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz