Yeongyu Trans Danh Cap Ban Trai Cua Em Gai
Một tuần sau đó hoặc gì đó."Ha-ri," người đàn ông gọi, đan hai tay lại với nhau, "bây giờ con hãy nói cho bố biết chuyện gì đang xảy ra giữa con và Yeonjun."Ông ta đang ngồi trong văn phòng của mình, với cô con gái đứng trước mặt. Luồng gió lạnh lùa qua từ cửa sổ phả vào da Ha-ri."Bố à, con nói rồi mà, chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ thôi," cô thở dài, cố gắng làm cho lời nói của mình có vẻ đáng tin.Hoomin hừ nhẹ, đánh giá cả tình huống bằng cái đầu đầy hỗn loạn và điên rồ của mình."Nhưng hai đứa đâu có hay cãi nhau. Cố gắng giữ nguyên như vậy đi, Ha-ri."Một tiếng xuýt khẽ thoát ra từ đôi môi cô gái khi cô nhìn quanh văn phòng. Những bức tường trắng nhàm chán và đồ nội thất gỗ cũ kỹ bao quanh cô."Con biết mà bố. Con đã cố gắng tiếp cận anh ấy hơn... nhưng anh ấy suy nghĩ quá nhiều. Về mọi thứ luôn ấy! Làm sao mà một người có thể để ý từng chi tiết như vậy được chứ? Thật đau đầu.""Ôi, con gái đáng thương của bố, bố thật sự xin lỗi vì cậu ta cứ tiếp tục làm tan vỡ trái tim mong manh của con, nhưng chúng ta phải tiếp tục, và con biết tại sao rồi đấy."Cô gái thở dài bực bội khi người đàn ông lớn tuổi đứng dậy ôm cô vào lòng. "Đừng lo, bố có một ý tưởng cho hai đứa," ông nói thêm."Thật ạ? Là gì vậy!" Mắt Ha-ri sáng rực lên. Hoomin luôn biết cách làm cô hào hứng.Ông cười nhẹ sau khi buông ra. "Hai đứa đi nghỉ dưỡng một chuyến nhé? Ở trên núi, chỉ có thiên nhiên xung quanh. Bố đã lo hết rồi."Ha-ri há hốc miệng phấn khích và chắp tay lại. "Vâng! Bố đúng là tuyệt nhất!""Bố biết mà. Chuẩn bị đi con gái nhỏ, con sắp phải lên đường rồi."Trong khi đó, Beomgyu đang đứng lắng nghe phía sau cánh cửa. Não cậu đang quay cuồng với những suy nghĩ về tình huống mới này. Cậu cần làm gì đó ngay, nhưng lại không biết là gì. Cả hai người đó đều có vẻ như đang che giấu điều gì đó.Liệu cậu có nên nói trước với Yeonjun để anh ấy có thể từ chối? Hay nên gây thêm một trận cãi nhau nữa?Beomgyu rời khỏi cánh cửa trước khi bị bắt gặp đang nghe lén. Có lẽ vẫn còn cách..."Vậy mày định làm gì?" Taehyun hỏi khi đang cầm cốc trà sữa màu tím của mình."Đó là vấn đề đấy, tao không biết nữa."Hai người quyết định gặp nhau để uống trà sữa. Taehyun muốn cập nhật điều gì đó, còn Beomgyu muốn xin lời khuyên về chuyện gia đình.Sau khi Beomgyu kể hết mọi chuyện mà cậu nghe được, cả hai rơi vào im lặng. Taehyun là một người bạn thân, nên cậu hiểu rõ những lúc khó khăn của Beomgyu, và chuyện cặp đôi kia luôn khiến cậu thấy mệt mỏi."Hay là ông theo dõi tụi nó, Gyu? Như điệp viên James Bond ấy, giữa thiên nhiên hoang dã," Taehyun phá lên cười vì câu đùa của mình."Cái đó chẳng buồn cười tí nào.""Xin lỗi bro."Beomgyu uống một ngụm trà sữa. Cậu thích cảm giác những viên trân châu nhỏ nổ tan trong miệng mình."Hay tao xin bố cho tao đi cùng? Dù sao tao cũng là người duy nhất làm việc nhà ở cái nhà này. Tao có thể lấy lý do đó để đến gần tụi nó rồi theo dõi."Taehyun chỉ ậm ừ. Cả chuyện này thật sự khó hiểu và không dễ đồng cảm. "Nhưng mà mày theo dõi rồi thì tính làm gì?""Tao không biết... xông vào lúc tụi nó thân mật, bịa chuyện để tụi nó cãi nhau chẳng hạn..."Cả hai đều biết điều đó nghe thật nực cười.Ánh mắt Beomgyu lướt xung quanh, mong tìm được ý tưởng nào đó. Cậu thấy người thu ngân đang tán tỉnh một khách hàng – tay chạm vào tay khi đưa trà sữa, cười tươi rói, còn không quên đưa một tấm card có vẻ là số điện thoại.Beomgyu chợt ngồi bật dậy. "Tao nghĩ ra rồi! Mày quyến rũ Yeonjun đi Tae!" cậu thì thào hét lên."Cái gì?!""Đúng! Mày phải đi cùng tao, rồi bắt đầu tán tỉnh ảnh, làm ảnh mất tập trung! Với lại mày luôn muốn thử làm thế mà, đúng không?"Taehyun bặm môi, má hơi ửng hồng. "Ừ thì... nhưng mà...""Hả?""Tao không làm được."Beomgyu nghiêng đầu. "Sao vậy?"Taehyun thở dài trước khi trả lời. "Tao có bạn trai rồi."Không phản ứng."Gyu?""CÁI GÌ??" Beomgyu hét lên và đứng phắt dậy. Mọi người trong quán lập tức quay lại nhìn hai cậu."Choi Beomgyu, ngồi xuống ngay," Taehyun lườm và Beomgyu cũng rụt rè ngồi xuống.Sau khi bình tĩnh lại, Beomgyu tiếp tục. "Xin lỗi, nhưng mà... Ai? Và từ khi nào? Tao tưởng Yeonjun là tình yêu duy nhất, và tao còn dặn mày nếu lỡ yêu ai khác thì tao sẽ giết mày cơ mà—""Im đi không tao khỏi kể," Taehyun ngắt lời, và Beomgyu lấy tay bịt miệng mình lại."Đó là điều tao muốn cập nhật cho mày nè. Tao và Kai."Beomgyu thét lên một tiếng bị nghẹn, như muốn xỉu."Kai?? Không phải vài tuần trước mày còn bảo cậu ta là đồ nhạt nhẽo à?"Taehyun gật đầu rồi tự cười với chính mình. "Ừ nhưng cậu ấy dễ thương cực. Mà biết cách xử lý tao luôn."Trà sữa giờ bị lãng quên. Beomgyu chỉ còn biết nhìn trân trối."Dù sao thì, đó là lý do tao không muốn tán tỉnh Yeonjun.""Vậy có nghĩa là," Beomgyu mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, "tao sẽ tự đi tán ảnh."Cả hai đều đập tay với nhau vì đó là một ý tưởng tốt.
Đêm hôm đó, Beomgyu thức dậy giữa đêm lúc 2 giờ sáng, mồ hôi đầm đìa và khát khô cổ sau một cơn ác mộng. Cậu mơ thấy mình đang bơi một mình giữa đại dương vô tận và tối om, không thể bám vào gì cả. Rồi cậu chìm xuống và chết đuối. Và cậu bừng tỉnh.Cậu không thường gặp ác mộng, nhưng nếu có, cậu có quy trình riêng: lật gối lại, xuống nhà uống nước, ghé vào nhà vệ sinh một lát, rồi quay lại ngủ. Mẹ cậu từng bảo như vậy sẽ xua tan cơn mơ xấu.Nhưng lần này thì khác. Tâm trí cậu vẫn bị ám ảnh bởi cuộc trò chuyện của Ha-ri và bố tối qua.Liệu cậu có thể tìm thêm manh mối trong văn phòng không? Cậu ngồi dậy, vén chăn ra và mặc một chiếc áo thun rộng rồi đi thẳng xuống tầng.Ban đầu còn do dự, nhưng rồi cậu quyết định bước vào căn phòng trống.Bàn làm việc ngăn nắp, không hề bừa bộn. Mọi thứ đều có chỗ của nó. Beomgyu thậm chí còn sợ những người quá ngăn nắp hơn là những người bừa bộn.Cậu bắt đầu lục lọi trong vài ngăn kéo. Hợp đồng, giấy tờ, những thứ liên quan đến công việc.Cậu hy vọng tìm được thông tin về nơi bố dượng định gửi Yeonjun và Ha-ri đến, nhưng cũng mong tìm được gì đó hay ho hơn.Ánh trăng giúp cậu nhìn thấy một ngăn kéo cuối cùng ở đáy bàn. Cậu thử mở nhưng nó bị khóa.Một nụ cười nhếch mép hiện trên mặt Beomgyu. Cậu đang đến gần thứ mình muốn.Giờ là lúc đi tìm chìa khóa.Một người đàn ông gia trưởng sẽ giấu chìa khóa ở đâu?Beomgyu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, cho đến khi nhìn lên bức tường phía sau.Trên đó treo đầy ảnh gia đình.Cậu nhìn chăm chú từng bức ảnh một lúc, cho đến khi nảy ra một ý tưởng. "Ồ, tất nhiên rồi," cậu thì thầm.Cậu lấy một bức ảnh của Ha-ri xuống và đặt lên bàn. Cậu mở khung hình ra."Bingo," cậu lẩm bẩm khi tìm thấy chìa khóa.Nó khớp hoàn hảo. Cậu từ từ mở ngăn kéo và lấy ra một phong bì được giấu bên trong.Tim đập mạnh, Beomgyu rút tờ giấy ra và bắt đầu đọc:Tháng 9 năm 2020Kính gửi ông Choi,Cảm ơn ông đã đưa ra lời đề nghị. Tôi viết thư này để hồi đáp lại yêu cầu kết hôn giữa con trai yêu quý của ông là Choi Yeonjun và con gái tôi là Choi Ha-ri. Tôi rất vui mừng và tôn trọng khi chấp nhận lời đề nghị 15 triệu won để đổi lấy việc hoàn thành thành công thỏa thuận này.Nếu có bất kỳ thắc mắc nào về quá trình lên kế hoạch, xin đừng ngần ngại liên hệ lại với tôi.Trân trọng,
Choi HoominBản sao 1 trên 2Beomgyu ước gì mình có thể phá lên cười sau khi đọc xong bức thư. Nhưng cùng lúc đó, cậu chỉ muốn đốt cháy mọi thứ trong căn phòng này."Ôi bố, bố đúng là hài hước quá đi," cậu lẩm bẩm, nhét lại bức thư vào phong bì.Liệu có ai trong gia đình cậu biết chuyện này không? Hay chỉ có mình cậu là không biết? Và nếu đây là bản sao 1 trong 2, thì bản còn lại có phải đã được gửi cho bố Yeonjun ba năm trước?Quá nhiều câu hỏi, nhưng mỗi câu hỏi lại khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Và nó cũng cho cậu một lý do mới để hủy hoại cái gia đình mà cậu căm ghét đến tận xương tủy.
Đêm hôm đó, Beomgyu thức dậy giữa đêm lúc 2 giờ sáng, mồ hôi đầm đìa và khát khô cổ sau một cơn ác mộng. Cậu mơ thấy mình đang bơi một mình giữa đại dương vô tận và tối om, không thể bám vào gì cả. Rồi cậu chìm xuống và chết đuối. Và cậu bừng tỉnh.Cậu không thường gặp ác mộng, nhưng nếu có, cậu có quy trình riêng: lật gối lại, xuống nhà uống nước, ghé vào nhà vệ sinh một lát, rồi quay lại ngủ. Mẹ cậu từng bảo như vậy sẽ xua tan cơn mơ xấu.Nhưng lần này thì khác. Tâm trí cậu vẫn bị ám ảnh bởi cuộc trò chuyện của Ha-ri và bố tối qua.Liệu cậu có thể tìm thêm manh mối trong văn phòng không? Cậu ngồi dậy, vén chăn ra và mặc một chiếc áo thun rộng rồi đi thẳng xuống tầng.Ban đầu còn do dự, nhưng rồi cậu quyết định bước vào căn phòng trống.Bàn làm việc ngăn nắp, không hề bừa bộn. Mọi thứ đều có chỗ của nó. Beomgyu thậm chí còn sợ những người quá ngăn nắp hơn là những người bừa bộn.Cậu bắt đầu lục lọi trong vài ngăn kéo. Hợp đồng, giấy tờ, những thứ liên quan đến công việc.Cậu hy vọng tìm được thông tin về nơi bố dượng định gửi Yeonjun và Ha-ri đến, nhưng cũng mong tìm được gì đó hay ho hơn.Ánh trăng giúp cậu nhìn thấy một ngăn kéo cuối cùng ở đáy bàn. Cậu thử mở nhưng nó bị khóa.Một nụ cười nhếch mép hiện trên mặt Beomgyu. Cậu đang đến gần thứ mình muốn.Giờ là lúc đi tìm chìa khóa.Một người đàn ông gia trưởng sẽ giấu chìa khóa ở đâu?Beomgyu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, cho đến khi nhìn lên bức tường phía sau.Trên đó treo đầy ảnh gia đình.Cậu nhìn chăm chú từng bức ảnh một lúc, cho đến khi nảy ra một ý tưởng. "Ồ, tất nhiên rồi," cậu thì thầm.Cậu lấy một bức ảnh của Ha-ri xuống và đặt lên bàn. Cậu mở khung hình ra."Bingo," cậu lẩm bẩm khi tìm thấy chìa khóa.Nó khớp hoàn hảo. Cậu từ từ mở ngăn kéo và lấy ra một phong bì được giấu bên trong.Tim đập mạnh, Beomgyu rút tờ giấy ra và bắt đầu đọc:Tháng 9 năm 2020Kính gửi ông Choi,Cảm ơn ông đã đưa ra lời đề nghị. Tôi viết thư này để hồi đáp lại yêu cầu kết hôn giữa con trai yêu quý của ông là Choi Yeonjun và con gái tôi là Choi Ha-ri. Tôi rất vui mừng và tôn trọng khi chấp nhận lời đề nghị 15 triệu won để đổi lấy việc hoàn thành thành công thỏa thuận này.Nếu có bất kỳ thắc mắc nào về quá trình lên kế hoạch, xin đừng ngần ngại liên hệ lại với tôi.Trân trọng,
Choi HoominBản sao 1 trên 2Beomgyu ước gì mình có thể phá lên cười sau khi đọc xong bức thư. Nhưng cùng lúc đó, cậu chỉ muốn đốt cháy mọi thứ trong căn phòng này."Ôi bố, bố đúng là hài hước quá đi," cậu lẩm bẩm, nhét lại bức thư vào phong bì.Liệu có ai trong gia đình cậu biết chuyện này không? Hay chỉ có mình cậu là không biết? Và nếu đây là bản sao 1 trong 2, thì bản còn lại có phải đã được gửi cho bố Yeonjun ba năm trước?Quá nhiều câu hỏi, nhưng mỗi câu hỏi lại khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Và nó cũng cho cậu một lý do mới để hủy hoại cái gia đình mà cậu căm ghét đến tận xương tủy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz