Y Koso Jitsuryoku Shij Shugi No Ky Shitsu E Nam 2 Vol 5
“Ehh? Cậu thật sự gọi cả Ayanokouji-kun tới à?”
Sau khi tan học, Satou đi tới một phòng học trong khu nhà đặc biệt của trường, nơi mà Matsushita, Mii-chan và Maezono đang đợi sẵn.
Satou kể lại cho hội bạn về việc mình đã gọi Horikita và Ayanokouji đến.
“Đúng thế, tớ đã ở lại trong lớp một lát và thấy cậu ấy cũng đang ở đó với Horikita-san, tớ nghĩ là tại sao lại không mời cậu ấy nhỉ. Và thế là tớ làm luôn.”
“Cậu vẫn chưa từ bỏ cậu ấy à? Sau khi đã nói rằng sẽ chỉ là bạn bè? Làm ơn cho tớ xin một chút sự can đảm đó đi.~”
“K...không, không phải thế. Tớ chỉ nghĩ nếu có thêm nhận xét từ một đứa con trai thì sẽ tốt hơn, vậy thôi. Ý tớ là thế…”
“Nhưng sự thật là~?”
Những cảm xúc thật sự của Satou đã bị Matsushita dễ dàng nhìn thấu khi cô ấy nắm bàn tay thành một chiếc micro, giống như một phóng viên đang yêu cầu phỏng vấn.
“D...dù sao thì… bọn mình cũng sẽ cho bọn con trai chiêm ngưỡng thôi, nên là tớ… muốn cho cậu ấy được nhìn thấy trước.”
Satou ngượng chín mặt trong khi Matsushita mỉm cười thích thú như một chú mèo.
“Ummmm, xấu hổ lắm… Tớ không thể cosplay trước mặt mấy bạn nam đâu…”
“Này, Mii-chan! Nếu cậu cứ giữ tâm thế đó thì đến lúc làm thật cậu sẽ không chịu nổi đâu. Nếu không cố gắng hết mình, Horikita-san sẽ không ngần ngại từ chối chúng ta đó.”
“Ummmm… Nhưng cậu nói chỉ cần Satou đứng ra nói chuyện thôi mà…”
Mii-chan ôm lấy bộ trang phục hầu gái Trung Hoa vào ngực trong khi run bần bật.
“Do cậu dễ thương quá đó, Mii-chan! Oh, sắp đến giờ rồi, cậu nên thay đồ trước đi. Tớ sẽ canh gác ngoài hành lang cho, các cậu cứ yên tâm!”
Maezono nói trước khi bước ra khỏi căn phòng.
Trong khi ba cô gái vẫn còn rất nhiều tâm tư, họ bắt đầu thay đồ và khoác lên mình những bộ trang phục lạ lẫm.
“Thôi thì đây cũng là cơ hội tốt cho Mii-chan, việc thể hiện bản thân với đám con trai cũng quan trọng lắm đấy. Chúng ta có thể nhận được những lời khuyên hữu ích, như là bọn họ thấy chúng ta như thế nào chẳng hạn.”
“Đúng đúng. Ayanokouji-kun sẽ không nhìn chúng ta bằng ánh mắt kỳ lạ đâu. Cậu ấy là một người rất đáng tin cậy.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Nếu phải chọn một đứa con trai trong lớp thì chỉ có thể là Ayanokouji-kun hoặc Hirata-kun thôi.”
Tay của Mii-chan bỗng khựng lại khi nghe thấy tên của Hirata.
“Ôi ya, ôi ya, chẳng phải cậu vừa nghĩ tới ai đó sao? Làm ơn hãy kể cho tớ nghe với nhé~?”
“T..tớ không..không nói đâu!”
“Cậu biết không~? Có hàng tá những cô gái đang tranh giành sự chú ý của cậu ấy đấy. Ah, nhưng chẳng phải dạo này cậu hay đi chơi với Kouenji-kun sao? Thỉnh thoảng tớ lại bắt gặp hai cậu đi cùng nhau hồi nghỉ hè. Tớ cứ nghĩ là cậu đã chuyển mục tiêu rồi chứ.”
Có lẽ Mii-chan đang cố hướng cuộc trò chuyện ra khỏi Hirata, vậy nên cô ấy đã nhanh chóng nắm lấy chủ đề này.
“Ehh!? Giữa tớ và Kouenji-kun không hề có gì đâu… chỉ là tớ mới nhận ra việc nói chuyện với cậu ấy đơn giản một cách bất ngờ.”
“Đúng là... bất ngờ thật đấy. Vậy là thực sự có người có cùng tần số với cậu ta à.”
“Nói thế nào nhỉ, cậu ấy hiểu biết rất rộng, và cậu ấy có thể nhìn ra những thứ tớ không thể thấy được…”
Mii-chan bắt đầu kể về trò chơi tìm kho báu mà họ tham gia trên du thuyền trong kỳ nghỉ hè và cách nhìn nhận độc đáo của Kouenji đã mang về phần thưởng lớn như thế nào.
Mặc dù vậy, đánh giá của Matsushita và Satou về Kouenji vẫn không hề thay đổi.
“Này ba cậu! Bớt tán chuyện lại và nhanh chóng thay đồ đi!”
Maezono gọi qua cánh cửa và ba cô gái cất tiếng bối rối trong khi tiếp tục thay quần áo.
Sau khi tan học, Satou đi tới một phòng học trong khu nhà đặc biệt của trường, nơi mà Matsushita, Mii-chan và Maezono đang đợi sẵn.
Satou kể lại cho hội bạn về việc mình đã gọi Horikita và Ayanokouji đến.
“Đúng thế, tớ đã ở lại trong lớp một lát và thấy cậu ấy cũng đang ở đó với Horikita-san, tớ nghĩ là tại sao lại không mời cậu ấy nhỉ. Và thế là tớ làm luôn.”
“Cậu vẫn chưa từ bỏ cậu ấy à? Sau khi đã nói rằng sẽ chỉ là bạn bè? Làm ơn cho tớ xin một chút sự can đảm đó đi.~”
“K...không, không phải thế. Tớ chỉ nghĩ nếu có thêm nhận xét từ một đứa con trai thì sẽ tốt hơn, vậy thôi. Ý tớ là thế…”
“Nhưng sự thật là~?”
Những cảm xúc thật sự của Satou đã bị Matsushita dễ dàng nhìn thấu khi cô ấy nắm bàn tay thành một chiếc micro, giống như một phóng viên đang yêu cầu phỏng vấn.
“D...dù sao thì… bọn mình cũng sẽ cho bọn con trai chiêm ngưỡng thôi, nên là tớ… muốn cho cậu ấy được nhìn thấy trước.”
Satou ngượng chín mặt trong khi Matsushita mỉm cười thích thú như một chú mèo.
“Ummmm, xấu hổ lắm… Tớ không thể cosplay trước mặt mấy bạn nam đâu…”
“Này, Mii-chan! Nếu cậu cứ giữ tâm thế đó thì đến lúc làm thật cậu sẽ không chịu nổi đâu. Nếu không cố gắng hết mình, Horikita-san sẽ không ngần ngại từ chối chúng ta đó.”
“Ummmm… Nhưng cậu nói chỉ cần Satou đứng ra nói chuyện thôi mà…”
Mii-chan ôm lấy bộ trang phục hầu gái Trung Hoa vào ngực trong khi run bần bật.
“Do cậu dễ thương quá đó, Mii-chan! Oh, sắp đến giờ rồi, cậu nên thay đồ trước đi. Tớ sẽ canh gác ngoài hành lang cho, các cậu cứ yên tâm!”
Maezono nói trước khi bước ra khỏi căn phòng.
Trong khi ba cô gái vẫn còn rất nhiều tâm tư, họ bắt đầu thay đồ và khoác lên mình những bộ trang phục lạ lẫm.
“Thôi thì đây cũng là cơ hội tốt cho Mii-chan, việc thể hiện bản thân với đám con trai cũng quan trọng lắm đấy. Chúng ta có thể nhận được những lời khuyên hữu ích, như là bọn họ thấy chúng ta như thế nào chẳng hạn.”
“Đúng đúng. Ayanokouji-kun sẽ không nhìn chúng ta bằng ánh mắt kỳ lạ đâu. Cậu ấy là một người rất đáng tin cậy.”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Nếu phải chọn một đứa con trai trong lớp thì chỉ có thể là Ayanokouji-kun hoặc Hirata-kun thôi.”
Tay của Mii-chan bỗng khựng lại khi nghe thấy tên của Hirata.
“Ôi ya, ôi ya, chẳng phải cậu vừa nghĩ tới ai đó sao? Làm ơn hãy kể cho tớ nghe với nhé~?”
“T..tớ không..không nói đâu!”
“Cậu biết không~? Có hàng tá những cô gái đang tranh giành sự chú ý của cậu ấy đấy. Ah, nhưng chẳng phải dạo này cậu hay đi chơi với Kouenji-kun sao? Thỉnh thoảng tớ lại bắt gặp hai cậu đi cùng nhau hồi nghỉ hè. Tớ cứ nghĩ là cậu đã chuyển mục tiêu rồi chứ.”
Có lẽ Mii-chan đang cố hướng cuộc trò chuyện ra khỏi Hirata, vậy nên cô ấy đã nhanh chóng nắm lấy chủ đề này.
“Ehh!? Giữa tớ và Kouenji-kun không hề có gì đâu… chỉ là tớ mới nhận ra việc nói chuyện với cậu ấy đơn giản một cách bất ngờ.”
“Đúng là... bất ngờ thật đấy. Vậy là thực sự có người có cùng tần số với cậu ta à.”
“Nói thế nào nhỉ, cậu ấy hiểu biết rất rộng, và cậu ấy có thể nhìn ra những thứ tớ không thể thấy được…”
Mii-chan bắt đầu kể về trò chơi tìm kho báu mà họ tham gia trên du thuyền trong kỳ nghỉ hè và cách nhìn nhận độc đáo của Kouenji đã mang về phần thưởng lớn như thế nào.
Mặc dù vậy, đánh giá của Matsushita và Satou về Kouenji vẫn không hề thay đổi.
“Này ba cậu! Bớt tán chuyện lại và nhanh chóng thay đồ đi!”
Maezono gọi qua cánh cửa và ba cô gái cất tiếng bối rối trong khi tiếp tục thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz