Chương 6
Ngày hôm sau, trời vẫn còn se lạnh, gió thu như đang đùa giỡn với những chiếc lá vàng vương vãi trên sân trường. Buổi sáng hôm nay có vẻ khác biệt một chút. Bầu trời mờ mịt, hơi sương vẫn còn lượn lờ quanh các tán cây ngoài cửa sổ. Hoàng Tinh bước vào lớp, hơi nghiêng người để tránh không khí lạnh khi mở cửa sổ, theo thói quen của mình. Anh quay lại nhìn Khâu Đỉnh Kiệt, thấy cậu đã ngồi vào chỗ và đang cẩn thận xếp lại sách vở, đôi tay di chuyển một cách nhẹ nhàng và chính xác như mọi khi. Cậu không vội vã, không có gì làm gấp, nhưng lại làm tất cả với một sự tỉ mỉ đến lạ thường.
Hoàng Tinh tiến lại gần, ngồi xuống, lấy cuốn vở Toán ra. Anh lướt mắt qua những bài tập chưa làm xong, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn Khâu Đỉnh Kiệt. "Tiểu Nhị, hôm qua tôi quên hỏi cậu," anh nói, giọng bình thản nhưng chứa đựng sự tò mò, "sáng nay cậu cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Khâu Đỉnh Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi, nhưng rồi cậu chỉ khẽ lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ là... hôm qua mệt quá thôi."
Hoàng Tinh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ rồi quay xuống tiếp tục bài tập. Nhưng cái cảm giác yên lặng giữa họ lại khiến anh cảm thấy một thứ gì đó rất ấm áp. Dường như, chỉ cần ở bên cạnh nhau, chẳng cần nhiều lời, mọi thứ đều trở nên dễ chịu hơn. Cái cách cậu nói những câu đơn giản, đôi khi chẳng cần đáp lại, mà vẫn khiến tâm trạng Hoàng Tinh bình yên lạ kỳ.
Tiết học sáng hôm đó diễn ra như bao ngày bình thường khác. Thầy giáo giảng bài, lớp học vẫn rộn ràng tiếng bút viết trên giấy, thỉnh thoảng có tiếng cười, tiếng thì thầm của các bạn học sinh. Nhưng lần này, Hoàng Tinh cảm thấy một chút gì đó thay đổi. Không phải bài giảng hay những gì đang diễn ra xung quanh, mà chính là cảm giác giữa anh và Khâu Đỉnh Kiệt. Sự gần gũi đó không còn là điều gì mới mẻ, mà là một phần của nhịp sống này, một thói quen chẳng ai cần phải nói ra. Mỗi khi nhìn sang cậu, anh không còn cảm thấy sự lạ lẫm, mà chỉ là sự thoải mái, như thể mọi thứ đã trở nên quen thuộc.
Giờ ra chơi, lớp học bắt đầu ồn ào hẳn lên. Có những nhóm bạn tụ tập ở góc hành lang, cười đùa ầm ĩ, một vài bạn thì đổ ra sân, tìm bóng rổ hay bàn cờ để chơi. Khâu Đỉnh Kiệt không đi đâu, vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, một vẻ trầm tư mà chỉ những người gần gũi mới hiểu được. Hoàng Tinh đứng dậy, bước về phía cậu, kéo ghế ngồi xuống cạnh.
Anh lặng lẽ lấy chiếc bánh quy trong túi ra, đưa cho cậu một miếng. Cả lớp vẫn xôn xao, nhưng họ ngồi đó, im lặng và yên bình. Không có lời nói thừa thãi, không cần phải hỏi, chỉ đơn giản là một chiếc bánh quy, một cử chỉ quen thuộc giữa hai người.
Khâu Đỉnh Kiệt hơi giật mình, rồi nhận lấy, nhấm nháp một miếng bánh. "Cảm ơn," cậu nói, giọng khẽ nhưng không thiếu sự cảm kích.
"Không có gì," Hoàng Tinh đáp, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chúng ta cũng sắp xong một tuần rồi, phải không?"
Khâu Đỉnh Kiệt không trả lời ngay, chỉ nhìn ra ngoài, nơi từng chiếc lá vẫn nhẹ nhàng rơi xuống sân trường, như thể thời gian trôi đi chậm rãi, không có gì vội vã. Cảm giác ấy, cái cách họ sống chậm lại giữa những ồn ào và vội vã của tuổi trẻ, khiến Hoàng Tinh cảm thấy như mọi thứ đều trở nên dễ chịu hơn. Cả hai người cùng lặng lẽ tận hưởng những khoảnh khắc yên bình, chỉ có gió thu và những chiếc lá vàng.
Đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, họ mới đứng dậy, quay lại với bài học. Nhưng sự lặng im và yên tĩnh ấy vẫn chưa bao giờ là một điều nhàm chán. Mỗi ngày qua đi, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt vẫn như hai dòng sông song song, lặng lẽ chảy bên nhau, chẳng cần phải nói gì, nhưng chẳng bao giờ cảm thấy xa cách.
Ngày hôm đó, dù không có gì đặc biệt, Hoàng Tinh lại cảm thấy một chút gì đó ấm áp trong lòng. Sự hiện diện của Khâu Đỉnh Kiệt giống như một điểm tựa vững chắc, khiến anh cảm thấy những điều nhỏ nhặt cũng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Bởi không cần những lời hứa hẹn hay những câu nói ngọt ngào, chỉ cần sự hiện diện lặng lẽ của đối phương là đủ.
Và rồi, một ngày thứ Sáu, khi cả lớp vừa kết thúc tiết Lý, có một buổi học đột ngột về khảo sát năng lực thành phố, cả lớp bắt đầu xôn xao chuẩn bị. Hoàng Tinh nhìn quanh, thấy mọi người đang lấy sách vở ra, bàn tán về đề thi sắp tới, trong khi Khâu Đỉnh Kiệt vẫn ngồi yên, lật mở quyển sách Toán nâng cao, ánh mắt chăm chú vào những bài tập khó.
Hoàng Tinh nhìn cậu một lúc, rồi khẽ nói: "Tiểu Nhị, cậu sẽ làm tốt mà. Cậu luôn làm được." Giọng anh nhẹ nhàng, đầy sự tin tưởng.
Khâu Đỉnh Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại: "Cảm ơn."
Hoàng Tinh mỉm cười, nhưng không nói thêm gì. Chỉ với một câu đơn giản, anh cũng cảm thấy một chút gì đó trong lòng mình nhẹ đi. Chắc chắn cậu sẽ làm tốt, như mọi lần, bởi vì Hoàng Tinh biết, dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần hai người này cùng bên nhau, thì chẳng có gì là không thể vượt qua.
Khi buổi học kết thúc, Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt rời lớp, bước ra hành lang cùng nhau, giữa dòng học sinh đông đúc. Không ai nói gì, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn luôn ổn định, không quá gần, nhưng cũng không tách ra. Chỉ đơn giản là một buổi chiều, họ đi về cùng nhau, như mọi ngày, không vội vã, không cần phải làm gì lớn lao, chỉ là hai người, bước đi trong thanh xuân của mình.
Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt ra khỏi lớp học, hòa vào dòng học sinh đang đổ ra sân, tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới, tiếng giày cọ xát lên nền xi măng, tất cả những âm thanh đó giống như một bản nhạc nền rộn ràng trong không khí. Nhưng đối với họ, giữa biển người ấy, vẫn có một khoảng không gian riêng lặng lẽ, nhẹ nhàng, như thể mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Họ bước đi cạnh nhau, không vội vã, chỉ là cùng chia sẻ một khoảng thời gian bình dị. Gió thu đã bớt lạnh hơn so với những ngày trước, nhưng vẫn mang theo hơi ẩm nhẹ và mùi cỏ khô vương vấn khắp sân trường. Những chiếc lá vàng rơi chầm chậm từ những tán cây ngân hạnh, tạo thành một thảm vàng lác đác trên con đường dẫn ra cổng trường.
Hoàng Tinh nhìn xuống, bất giác nhặt một chiếc lá rơi gần chân mình, ngắm nghía một lúc rồi đưa cho Khâu Đỉnh Kiệt. "Cậu giữ lá này đi, lá ngân hạnh trong thu rất đẹp." Anh nói, giọng đều đều, như thể đang nói về một điều hiển nhiên.
Khâu Đỉnh Kiệt ngẩng lên, mắt nhìn chiếc lá trong tay Hoàng Tinh một lúc, rồi nhẹ nhàng nhận lấy. Cậu không nói gì, nhưng trong mắt có một chút ấm áp, như thể hành động nhỏ ấy đã khiến lòng cậu dịu lại đôi phần. Hoàng Tinh mỉm cười nhìn cậu, rồi cả hai lại tiếp tục bước đi, không cần nói thêm lời nào.
Ra khỏi cổng trường, họ dừng lại một chút, nhìn nhau như đã đến nơi cần đến. "Cậu về trước đi," Hoàng Tinh nói, giọng bình thản nhưng có chút gì đó không muốn chia tay vội. "Tôi sẽ đi qua một chút rồi về."
Khâu Đỉnh Kiệt gật đầu, nhưng thay vì quay đi, cậu đứng lặng một lúc, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ đáp: "Vậy cậu nhớ về sớm đấy."
Hoàng Tinh bật cười, nhìn vào ánh mắt của cậu, không chút vội vã mà cũng không có gì quá gượng gạo. "Yên tâm, tôi về ngay."
Khi Khâu Đỉnh Kiệt quay người bước đi, Hoàng Tinh đứng nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng bất giác cảm thấy một chút gì đó luyến tiếc, dù chẳng có lý do gì rõ ràng. Bầu trời chiều mờ dần, những đám mây xám vẫn đang trôi lững lờ. Anh đợi một lát rồi mới bước đi theo hướng ngược lại, nhưng trong lòng có một điều gì đó vẫn còn đọng lại, như những chiếc lá vàng rơi xuống dưới chân.
Hoàng Tinh cảm thấy, dù có bao nhiêu bài tập, có bao nhiêu lo lắng về kỳ khảo sát sắp tới, thì những buổi chiều như thế này, những khoảnh khắc chỉ có mình và Khâu Đỉnh Kiệt bên cạnh, vẫn là những giây phút quý giá nhất. Không cần quá nhiều, chỉ cần là sự hiện diện của nhau. Cậu ấy, đối với Hoàng Tinh, có lẽ chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này, một điểm tựa vững vàng mà anh không cần phải tìm kiếm quá xa.
Về đến nhà, mẹ anh đã chuẩn bị xong bữa tối, mùi canh bí đỏ vẫn thơm ngọt trong không khí. Hoàng Tinh ngồi xuống bàn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh. Anh nghĩ về Khâu Đỉnh Kiệt, về những lần hai người cùng học bài, cùng trò chuyện lặng lẽ trong những giờ nghỉ trưa, về cái cách mà mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn khi có cậu ấy ở bên.
Tối hôm đó, khi Hoàng Tinh đang làm bài tập Toán, chiếc điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh cầm lấy, thấy một tin nhắn từ Khâu Đỉnh Kiệt: "Cảm ơn vì hôm nay, canh bí đỏ rất ngon."
Hoàng Tinh nhếch môi, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh gõ lại một tin: "Khi nào cậu ăn hết hai tô thì mới đúng là thích."
Khâu Đỉnh Kiệt không nhắn lại ngay lập tức, nhưng Hoàng Tinh biết cậu sẽ đọc và sẽ mỉm cười. Chỉ một chút quan tâm như thế, cũng đủ để khiến họ cảm thấy gần gũi, như thể không cần phải nói ra gì nhiều, chỉ cần hiểu nhau là đủ.
Bài tập Toán chưa làm xong, nhưng tâm trạng Hoàng Tinh nhẹ nhõm hơn. Anh đặt bút xuống, ngả người ra ghế, nhắm mắt một lát. Cảm giác yên bình, không có áp lực, không có gì phải vội vàng. Chỉ có những khoảnh khắc nhỏ, nhưng đầy đủ ý nghĩa.
Với Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt, những ngày thu tiếp tục trôi qua nhẹ nhàng. Không có những tình tiết lớn lao, không có những câu chuyện ồn ào, nhưng lại là một hành trình thanh xuân đầy những dấu ấn nhỏ bé. Những buổi sáng đi học trong làn gió mát, những giờ nghỉ trưa bên nhau, những chiều về qua con đường ngập lá vàng. Và trong những khoảnh khắc ấy, chỉ cần một cái nhìn, một lời nói đơn giản, là cả thế giới bỗng trở nên ấm áp hơn.
Thứ Năm tuần sau, khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Hoàng Tinh bước vào, nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt đang ngồi ở góc bàn quen thuộc, cúi đầu làm bài. Anh mỉm cười một mình rồi bước đến chỗ ngồi của mình. Dù không nói gì, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy một điều gì đó rất chắc chắn.
Ngày hôm nay, ít nhất vẫn có một điều chắc chắn: rằng người đó vẫn ở đây, bên cạnh anh.
Sau buổi chiều hôm đó, mọi thứ trong lớp lại quay về như cũ. Hoàng Tinh và Khâu Đỉnh Kiệt vẫn là hai điểm lặng trong không gian ồn ào của lớp 10-1, vẫn giữ những thói quen nhỏ mà bình dị, nhưng có một điều gì đó đã thay đổi.
Ngày hôm đó, khi chuông reo hết giờ, một cô bạn nữ trong lớp đã tiếp cận Hoàng Tinh.
Là Lâm Băng, người mà từ lâu đã có cảm tình với Hoàng Tinh. Cô nàng đứng lặng lẽ trước bàn Hoàng Tinh một lúc, rồi ngập ngừng, nhìn Hoàng Tinh với ánh mắt rụt rè. "Hoàng Tinh... có thể cho tớ hỏi một chuyện không?"
Hoàng Tinh ngẩng lên, mỉm cười như mọi lần: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Băng nuốt một cái, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: "Tớ... thích cậu lâu rồi, có thể cho tớ một cơ hội không?"
Hoàng Tinh sững người một chút. Anh chưa bao giờ nghĩ Lâm Băng lại tỏ tình với mình, nhưng vì là người bạn cùng lớp, anh không muốn làm cô ấy mất mặt, nên chỉ nói một cách nhẹ nhàng, không có ý làm tổn thương: "Tớ rất quý cậu, nhưng... chúng ta chỉ là bạn thôi."
Khâu Đỉnh Kiệt, đứng cách đó không xa, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện. Cậu đang chuẩn bị bước vào lớp sau khi ra ngoài dạo một vòng trong sân, và vô tình nghe được những lời tỏ tình ấy.
Lúc đầu, cậu chẳng mấy để ý, nhưng rồi khi Hoàng Tinh từ chối Lâm Băng, cậu không hiểu sao lại cảm thấy có chút gì đó khó chịu. Không phải vì Lâm Băng, mà là vì cách Hoàng Tinh nhìn cô ấy. Ánh mắt của Hoàng Tinh, dù chỉ là sự dịu dàng và lễ phép, nhưng trong mắt Khâu Đỉnh Kiệt lại trở thành điều gì đó... khác. Một cảm giác mà cậu không thể giải thích nổi.
Cậu nhìn Hoàng Tinh lần nữa, thấy anh chỉ mỉm cười với Lâm Băng, không có gì đặc biệt. Nhưng sao trong lòng lại cứ rộn lên, giống như có điều gì đó đang nhói lên.
Khâu Đỉnh Kiệt quay đi, bước vào lớp mà không nói lời nào. Cậu không hiểu mình đang cảm thấy gì. Cậu không phải là người dễ bị tổn thương, nhưng cái cảm giác mà cậu vừa cảm nhận lại khiến cậu bối rối.
Ngày hôm sau, Khâu Đỉnh Kiệt bắt đầu tránh mặt Hoàng Tinh.
Khác với những hôm trước, khi lớp tan học, Khâu Đỉnh Kiệt không còn bước ra cùng Hoàng Tinh nữa. Cậu không còn là người ngồi cạnh Hoàng Tinh trong giờ nghỉ, không còn nhường cho anh nửa phần không gian bên cửa sổ. Dù không có gì thay đổi rõ rệt, nhưng sự khác biệt đó rất dễ nhận thấy với người quan tâm.
Hoàng Tinh cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không dám hỏi ngay. Anh cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng, cố tiếp tục mọi thứ như bình thường. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt ngồi ở góc lớp với Dư Lạc Nhiên, không còn ánh mắt hướng về mình như mọi khi, anh không khỏi thấy bối rối.
Lúc đầu anh không hiểu vì sao Khâu Đỉnh Kiệt lại lạnh nhạt với mình như vậy. Nhưng rồi, một hôm khi thấy Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên trò chuyện vui vẻ, một cảm giác khó tả xâm chiếm anh, như thể có một phần của mình đang bị đẩy ra khỏi thế giới của Khâu Đỉnh Kiệt. Anh chợt nhận ra, những lúc cậu cười, những lúc hai người họ cùng làm bài hay đơn giản chỉ ngồi gần nhau, anh luôn cảm thấy thoải mái, như thể là nơi duy nhất anh thuộc về.
Một buổi chiều, khi Hoàng Tinh bước vào lớp, anh nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên đang ngồi bên nhau, cười đùa. Mà sao mà... tự nhiên đến lạ, không giống cái cách Khâu Đỉnh Kiệt ngồi với anh trước kia. Hoàng Tinh đứng ngoài cửa, im lặng một lúc lâu, rồi mới bước vào, nhưng ánh mắt anh không thể không rơi vào chỗ ngồi bên cạnh.
Khâu Đỉnh Kiệt quay lại nhìn, đôi mắt lướt qua Hoàng Tinh một cách lạnh nhạt. Cậu chỉ gật đầu một cái, rồi lại quay sang tiếp tục nói chuyện với Dư Lạc Nhiên.
Một phần trong Hoàng Tinh cảm thấy khó chịu, nhưng anh lại không thể nói gì. Anh đã quen với việc Khâu Đỉnh Kiệt luôn ở đó, không cần nói gì, chỉ cần có mặt là đủ. Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ lại trở nên rõ rệt.
Sau giờ học, Hoàng Tinh quyết định không thể cứ để mọi chuyện như vậy mãi. Anh đứng đợi ngoài cửa lớp khi thấy Khâu Đỉnh Kiệt chuẩn bị ra về. Khi cậu đi qua, Hoàng Tinh mới lên tiếng, giọng hơi lạ: "Cậu có chuyện gì à? Mấy hôm nay sao cậu lại tránh mặt tôi?"
Khâu Đỉnh Kiệt ngừng lại một chút, nhưng không quay lại nhìn Hoàng Tinh. Cậu thở dài, như đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ trước. "Không có gì đâu. Cậu không cần lo."
"Vậy sao?" Hoàng Tinh không tin, bước gần thêm một bước. "Tôi không hiểu, Tiểu Nhị. Cậu có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Khâu Đỉnh Kiệt cuối cùng cũng quay lại, nhưng ánh mắt cậu như có một chút lạ lẫm. "Tôi không muốn làm phiền cậu nữa. Cậu có bạn gái rồi, đúng không?"
Hoàng Tinh sững sờ. "Bạn gái?" Anh nhìn Khâu Đỉnh Kiệt như thể vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin được. "Cậu đang nói gì vậy?"
Khâu Đỉnh Kiệt không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh rồi quay đi, bước nhanh ra cửa. Hoàng Tinh đứng lại một lúc, như muốn đuổi theo, nhưng rồi lại ngừng.
Anh hiểu rồi. Đúng là Khâu Đỉnh Kiệt nghĩ anh đã có bạn gái, vì chuyện tỏ tình với Lâm Băng hôm qua. Nhưng thực tế, Hoàng Tinh chẳng có gì với cô bạn đó ngoài tình bạn đơn thuần. Anh chỉ từ chối một cách nhẹ nhàng, nhưng có lẽ Khâu Đỉnh Kiệt đã nghe thấy một nửa câu chuyện và tự mình vẽ ra cả một bức tranh khác.
Vài ngày tiếp, Khâu Đỉnh Kiệt càng tỏ ra xa cách. Cậu không còn bước ra cùng Hoàng Tinh nữa, cũng không còn tham gia vào những buổi học nhóm mà họ thường xuyên có. Dư Lạc Nhiên dường như đã trở thành người bạn duy nhất mà Khâu Đỉnh Kiệt muốn trò chuyện.
Hoàng Tinh không thể cứ để mặc mọi thứ như vậy. Anh quyết định sẽ giải thích mọi chuyện với Khâu Đỉnh Kiệt, dù thế nào đi nữa, anh không muốn mất đi sự bình yên trong quan hệ của họ.
Nhưng có một điều Hoàng Tinh biết chắc chắn: nếu không giải quyết được hiểu lầm này, tất cả sẽ đi vào ngõ cụt.
Ngày hôm sau, mọi thứ không thay đổi nhiều, nhưng đối với Hoàng Tinh, cảm giác khó chịu trong lòng lại ngày càng lớn.
Tuy không có gì rõ ràng, nhưng sự im lặng và khoảng cách mà Khâu Đỉnh Kiệt tạo ra khiến anh cảm thấy bối rối. Trong suốt tuần đó, Hoàng Tinh nhận ra rằng mỗi khi lớp tan học, Khâu Đỉnh Kiệt đều đi với Dư Lạc Nhiên, dù trước đây cậu ấy luôn đi cùng anh. Cả ba đều là bạn từ nhỏ, và Hoàng Tinh không hề nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy như vậy, nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên cười đùa với nhau, Hoàng Tinh lại cảm thấy như có một khoảng cách mơ hồ, như thể mình đang bị đẩy ra ngoài.
Một buổi chiều, Hoàng Tinh đang ngồi trong lớp, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều đã yếu dần. Cả lớp đã vắng bóng hầu hết, chỉ còn lại vài học sinh ở lại làm bài. Lúc này, anh thấy Dư Lạc Nhiên đang đứng ngoài cửa lớp, còn Khâu Đỉnh Kiệt thì ngồi gần đó, đang thảo luận với Dư Lạc Nhiên về một bài tập.
Cảnh tượng bình thường, nhưng sao Hoàng Tinh lại thấy lạ lẫm?
Lúc trước, Khâu Đỉnh Kiệt chỉ đi với anh, hoặc cùng với cả ba người bọn họ, nhưng giờ đây, Khâu Đỉnh Kiệt chỉ muốn đi cùng Dư Lạc Nhiên, và Hoàng Tinh lại trở thành người thừa. Anh không thể không tự hỏi: "Liệu có phải... giữa Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên có gì đó không?"
Là một người hay để ý đến từng chi tiết nhỏ, Hoàng Tinh bắt đầu nhận ra rằng họ có một sự gắn kết đặc biệt. Những cái chạm tay vô tình, ánh mắt trao nhau đầy sự hiểu biết, những tiếng cười nhẹ nhàng giữa họ... tất cả đều có gì đó quá đỗi thân mật.
Một ngày cuối tuần, khi cả ba người quyết định gặp nhau để học nhóm, Hoàng Tinh lại cảm thấy sự lạ lẫm này càng rõ rệt. Dư Lạc Nhiên và Khâu Đỉnh Kiệt cười đùa với nhau, bàn tay Dư Lạc Nhiên vô tình chạm vào vai Khâu Đỉnh Kiệt trong khi đưa sách cho cậu. Hoàng Tinh đứng đó, nhìn chăm chú, cảm thấy như có một sự chèn ép nhẹ nhàng vào trái tim mình. Anh không thể phủ nhận cảm giác ghen tuông đang dâng lên.
Rồi đột nhiên, trong một khoảnh khắc, Hoàng Tinh cảm thấy mình thật sự không còn là một phần trong mối quan hệ ấy nữa. Cảm giác này thật sự lạ lẫm, không giống như những lần trước. Anh từng nghĩ rằng giữa ba người họ sẽ luôn giữ được sự cân bằng, nhưng giờ đây, khi nhìn vào sự thân mật của Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên, anh không khỏi tự hỏi liệu mình có đang sai khi cảm thấy như vậy.
Một buổi chiều sau đó, khi Hoàng Tinh chờ Khâu Đỉnh Kiệt ở ngoài lớp, anh thấy Dư Lạc Nhiên và Khâu Đỉnh Kiệt đi ra từ phòng học cùng nhau. Dư Lạc Nhiên khẽ cười đùa với Khâu Đỉnh Kiệt về một câu chuyện gì đó, và không ai để ý rằng Hoàng Tinh đang đứng đó, nhìn họ. Anh không muốn thể hiện sự ghen tị, nhưng một cảm giác lạ lẫm lại khiến anh phải im lặng.
Khi hai người đi ngang qua, Dư Lạc Nhiên liếc nhìn Hoàng Tinh, rồi quay sang Khâu Đỉnh Kiệt, nói nhỏ: "Chúng ta đi ăn nhé?"
Khâu Đỉnh Kiệt gật đầu một cách bình thản, không có gì khác thường. Nhưng khi nhìn Hoàng Tinh một cái, cậu chỉ khẽ nheo mắt, rồi lại cúi đầu bước đi tiếp.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Hoàng Tinh. Anh đứng im một lúc, nhìn theo bóng lưng của họ, không thể nào lý giải được tại sao tim mình lại thắt lại khi nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên gần gũi như vậy.
Hoàng Tinh thở dài, quay người bước đi, lòng đầy mơ hồ. Anh không biết phải làm gì với những suy nghĩ này. Chỉ là một chút ghen tuông, nhưng sao nó lại khiến anh khó chịu đến vậy? Liệu giữa Khâu Đỉnh Kiệt và Dư Lạc Nhiên có thật sự có gì?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz