ZingTruyen.Xyz

XY

Chương 53

RosieWilliams3026







Chương 53: Không thể thay thế

Nhìn thấy bóng lưng này, Quân Nguyên Thần động lòng, hắn vô thức đưa tay ra, suýt nữa bật ra một cái tên.

Tim hắn nhói lên một cái, cuối cùng tỉnh táo lại.

Khoảng thời gian này, đây không phải là lần đầu tiên Quân Nguyên Khải đưa thiếu niên có tướng mạo giống Bạch Cảnh Trần cho hắn.

Lúc đầu Quân Nguyên Thần đều đuổi bọn chúng đi, sau đó hắn phát hiện, có một vật thay thế như vậy xuất hiện trước mặt, tình độc trong mình liền không phát tác lợi hại như vậy nữa, ít nhất tim cũng bớt đau hơn nhiều.

Vậy nên sau đó Quân Nguyên Thần liền ngầm đồng ý chấp nhận.

Có điều ngay cả bóng lưng cũng giống như vậy, đây là lần đầu tiên.

Quân Nguyên Thần gần như thiếu chút nữa thất thố.

Sau đó hắn kiềm nén tâm trạng, gì cũng không làm, chỉ ngồi ở trên ghế,

Cứ vậy nhìn chằm chú người đang đưa lưng về phía hắn, im lặng quan sát dáng người và động tác mày mò thuốc của người kia.

Quân Nguyên Thần tự thôi miên mình, tuy biết rõ là giả, nhưng vẫn coi như mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.

Giống như trở lại Mộc Hương Thủy Tạ, hắn luôn ngắm nhìn Bạch Cảnh Trần chế thảo dược như thế này.

Nếu như tình độc là một loại bệnh, vậy thì ảo tưởng chính là một liều thuốc, có thể tạm thời giúp hắn dễ chịu hơn một chút.

Trong phòng yên tĩnh, thiếu niên này mày mò thuốc đã được một lúc lâu, Vương gia tới nhưng chỉ nhìn mà không có phản ứng gì, cậu ta dần mất bình tĩnh, tự cắt phải ngón tay của mình.

"A..."

Quân Nguyên Thần nghe thấy tiếng kêu đau của cậu ta, lập tức đứng dậy, bước nhanh đi đến phía sau cậu ta, từ phía sau ôm eo rồi nắm lấy tay cậu ta.

"Không sao chứ?"

Quân Nguyên Thần nói xong, nhất thời bản thân cũng ngẩn ra.

Hắn chưa bao giờ nói lời quan tâm chân thành nào với Bạch Cảnh Trần.

Bây giờ lại có thể thốt ra một cách tự nhiên như thế.

Quân Nguyên Thần không khỏi tự nghĩ, nếu như... nếu như hồi đó hắn không quá hà khắc với Bạch Cảnh Trần như vậy, thì có phải giờ đây trái tim hắn sẽ không trúng độc sâu như vậy không.

Quân Nguyên Thần nắm chặt nắm đấm, đè nén áy náy trong lòng.

Bạch Cảnh Trần. . .

Ngươi cho rằng ngươi là độc nhất vô nhị, không thể thay thế sao? Trên đời này có rất nhiều người có thể thay thế ngươi!

Người thanh niên trước mặt dịu giọng nói: "Điện hạ, ta không sao."

Quân Nguyên Thần nghe xong, cảm giác như giấc mơ bị tan vỡ, buông tay xuống, lùi lại một bước.

"Ừ."

Phản ứng của hắn rõ ràng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Sau khi nhận ra điều đó, thiếu niên hỏi: "Điện hạ, ta... ta đã nói gì sai rồi ư?"

"Y chưa bao giờ gọi ta là điện hạ."

Quân Nguyên Thần lạnh lùng cứng rắn nói.

Người đó, không bao giờ quá xem trọng đến trật tự tôn ti, y chỉ gọi mình bằng tên.

Nguyên Thần, Quân Nguyên Thần.

Thiếu niên biết mình đã làm Thụy Vương gia không hài lòng, động tác giọng nói càng thêm nịnh nọt.

"Nguyên... Nguyên Thần, ngươi mệt không? Ta nấu một bát thuốc giảm nhiệt, ngươi nếm thử xem."

Thiếu niên bưng bát trong tay quay người lại, Quân Nguyên Thần sửng sốt trong giây lát.

Người mà lần này Quân Nguyên Khải tìm cho hắn, không chỉ có dáng người tương tự, mà khuôn mặt còn giống đến ba bốn phần, quan trọng là cậu ta còn không biết làm thế nào, tạo ra một ít mụn trên mặt, nhìn một cái là biết, đã cố gắng hết sức để bắt chước y.

Thấy Quân Nguyên Thần thất thần, thiếu niên cho là mình đã thành công hấp dẫn hắn, liền bạo dạn hơn, ôm lấy eo của Quân Nguyên Thần, trìu mến nhìn vào mắt hắn.

"Nguyên Thần, trời vẫn còn sớm, không bằng chúng ta đi tắm thay y phục, cùng nhau trải qua đêm đẹp đi..."

Động tác thiếu niên suồng sã, mạnh mẽ, không may đụng phải cối giã thuốc trên bàn, thuốc bột đổ ra ngoài.

Khi cậu ta đưa môi lại gần, Quân Nguyên Thần đột nhiên đẩy cậu ta ra.

Sức Quân Nguyên Thần mạnh đến mức, thiếu niên đập vào bàn, nghiến răng rên lên một tiếng.

Chỉ thấy ánh mắt Quân Nguyên Thần rơi xuống thuốc bột đổ trên bàn, sắc mặt u ám.

"Nhặt nó lên."

"Cái gì?"

Thiếu niên cho là mình nghe nhầm.

Quân Nguyên Thần gầm lên giận dữ: "Nhặt nó lên! Nhặt nó lên cho ta! Nếu không Bổn vương sẽ giết ngươi!"

Thiếu niên bị cơn nổi trận lôi đình của hắn dọa sợ, hoảng hốt bốc thuốc bột trở lại cối giã.

Nhưng Quân Nguyên Thần không còn chút dịu dàng nào nữa, cả người trở nên hung hãn.

Hắn thất vọng vô cùng.

"Ngươi không phải là y, thuốc là mạng sống của y! Sao y có thể nỡ để lãng phí như vậy?! Ngươi cút mau, cút cho ta!"

Thiếu niên bò chạy mất, sợ chậm một chút là sẽ mất mạng.

Cậu ta đã cố gắng nghe theo lệnh hoàng đế, bắt chước cái tên Bạch Cảnh Trần đồ bỏ đi gì đó kia, nhưng ngay cả mặt Bạch Cảnh Trần cậu ta cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao biết chi tiết nào chưa đúng chứ?

Mọi người đều nói Thụy Vương gia là một người khoan hậu, nhưng không ngờ tâm thần lại bất ổn như vậy, việc này cũng không phải cho người làm, sớm muộn gì cũng phải bồi cả mạng sống vào.

Sau khi đuổi người đi, Quân Nguyên Thần cũng không tức giận nữa.

Chỉ là tình cảm của hắn đã bị khơi dậy, người đi lầu vắng, hắn không những không xoa dịu được tình độc, ngược lại càng thêm tệ hơn.

Nghe nói phương Tây có một loại thuốc lá, khiến người ta nghiện, muốn ngừng cũng không được, một khi dính đến sẽ không bao giờ từ bỏ được.

Bây giờ triệu chứng của Quân Nguyên Thần cũng giống như nghiện thuốc lá vậy.

Quân Nguyên Thần ngồi không một lúc, sắp xếp lại từng đồ đạc vừa làm lộn xộn, bọc từng chút thuốc bột vào giấy rồi đặt trở lại.

Lúc đi ra, Quân Nguyên Thần khóa cửa phòng lại, quản gia vui vẻ chạy tới, nói với hắn mấy câu, Quân Nguyên Thần liền theo ông ta đi tới thao trường.

Trên thao trường có một cái lồng gỗ, bên trong lót mấy miếng vải, có mấy cục lông màu xám vàng đang ngủ.

Vẻ mặt Quân Nguyên Thần thoải mái hơn một chút, ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn.

"Vương gia, ngài thích con nào?"

Quân Nguyên Thần vươn tay chọc con thú nhỏ trong lồng, mèo rừng nhỏ bị đánh thức, hai con mèo màu vàng kêu lên hai tiếng, trong khi con mèo xám bạc còn lại gừ lên giống như đang uy hiếp.

Tâm trạng Quân Nguyên Thần tốt hơn một chút, lộ ra một nụ cười.

"Vật nhỏ này còn chưa cai sữa, tính tình ngược lại khá cáu kỉnh."

Quản gia biết mình đã làm đúng, vui vẻ nói: "Đúng vậy nhỉ? Mèo rừng thường có màu hổ phách, để tìm được một con màu bạc phải tốn rất nhiều công sức, nô tài cảm thấy mặt mũi và tính khí của nó cực kỳ giống Bạch..."

Quản gia vui mừng đến mức suýt chút nữa nói ra cái tên Vương gia cấm kỵ, ông ta hận không thể tát cho mình một cái.

May mắn là, lần này Quân Nguyên Thần không có phản ứng gì, cũng không nổi giận, vẫn mỉm cười hiền lành chọc cho con mèo rừng trong lồng ré lên.

Từ khi Bạch Cảnh Trần chết, quản gia cũng hiếm khi thấy Quân Nguyên Thần lộ ra dáng vẻ như vậy.

"Nuôi hết đi." Quân Nguyên Thần lại bổ sung thêm, nói: "Chuyển đến chính viện, đừng để cho người không phận sự đến gần, vật nhỏ này sợ người lạ, tính tình lại hung hãn, khó nuôi sống."

"Dạ!"

Quản gia liên tục đồng ý.

Tuyết Y Nhân nhìn gia đinh khuân đồ đạc đi tới đi lui trong chính viện, đều là mấy đồ lặt vặt.

"Các ngươi đang dọn cái gì thế?" Vân Mi lớn tiếng hỏi.

"Là phân phó của điện hạ."

Quản gia mở tấm vải đen che cái lồng ra, lại là một lồng mèo rừng con.

Mặt Tuyết Y Nhân biến sắc, hỏi: "Từ khi nào điện hạ lại có hứng thú chơi đùa với những con thú cưng này?"

Quản gia cúi đầu nói: "Điện hạ đã đặc biệt phân phó, không cho phép người khác đến gần, tránh dọa bọn nó sợ. Mong Vương phi để mắt đến chúng nhiều hơn, nếu không xảy ra chuyện gì, điện hạ nhất định sẽ hỏi tội nô tài."

Tuyết Y Nhân nhìn mấy con mèo nhỏ trong lồng, kiềm nén hơi thở, móng tay trong tay áo cắm vào lòng bàn tay.

"Được, vật điện hạ yêu thích, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt."








.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz