So sánh
Vương Sâm Húc đang tức giận. "Có đâu, không phải lúc nào anh ấy cũng cái bộ dạng đáng ghét đấy sao?" Trịnh Vĩnh Khang vừa bắn bot vừa trả lời qua loa, không thèm ngẩng đầu lên. Trương Chiêu lắc đầu, không biết phải giải thích thế nào với Trịnh Vĩnh Khang. Mặc dù Vương Sâm Húc lúc nào cũng là bộ dạng cười ngu ấy, nhưng lần này em có thể nhận ra rằng hôm nay hắn thực sự rất không vui.— Và sự không vui ấy rõ ràng là nhằm thẳng vào em. Trương Chiêu chắc chắn điều này. Em ngồi co mình trên ghế, suy nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã làm gì khiến Vương Sâm Húc bực bội. Kết thúc buổi phát trực tiếp, trở về ký túc xá, phòng đã tắt đèn từ lâu, không nhìn rõ bên trong có ai hay không. Mò mẫm đến bên giường, em thấy như mọi khi có một ly sữa ấm đặt sẵn, Trương Chiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, có vẻ như mọi chuyện không đến nỗi quá tệ. Hôm nay Vương Sâm Húc không chờ em về cùng, đã về từ rất sớm. Giờ đây hắn đã cuộn kín trong chăn, bất động, trông như đang ngủ.Trương Chiêu lặng lẽ ngồi xuống mép giường của Vương Sâm Húc, khẽ lay vai hắn qua lớp chăn."Vương ca, nói chuyện với tao đi mà, Vương ca." Người trong chăn vẫn không có phản ứng, chẳng giống như ngủ mà như bất tỉnh. Trương Chiêu bị hắn phớt lờ không rõ lý do nên cũng bắt đầu nổi cáu, vung tay tát nhẹ lên chỗ đầu người dưới lớp chăn, lại còn vò vò vài cái rồi mới định đứng dậy đi ngủ. Nhưng vừa mới đứng lên chưa kịp bước đi, em đã bị một lực kéo mạnh lôi ngã trở lại giường. Người vừa giả vờ bất động liền hất chăn lên trùm kín cả hai, tạo ra một không gian tối đen, kín bưng. Trương Chiêu cả ngày chưa ăn tối, vốn đã có chút hạ đường huyết. Bị kéo ngã bất ngờ khiến em choáng váng, trong bóng tối dưới lớp chăn em chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được cơ thể nóng rực của người đang đè trên mình. "Mày bị thần kinh à?" Sợ trong phòng còn đồng đội, Trương Chiêu chỉ dám mắng bằng giọng thì thầm. Người trên không đáp, bất ngờ cắn một cái vào cổ Trương Chiêu, đau đến mức em bật lên một tiếng rên nho nhỏ, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ khiến em tê dại từng đợt.Không gian chật hẹp khiến em không thể cử động nhiều. Trương Chiêu dùng sức nửa thân trên để ngồi dậy, nhưng bị cánh tay Vương Sâm Húc đè ngang ngực ấn xuống, buộc em phải nằm im."Tao muốn đụ mày." Vương Sâm Húc thốt ra câu đầu tiên trong đêm nay. Trương Chiêu bị câu nói bất ngờ này làm cho sững người, vội vàng đưa tay bịt miệng hắn, lo lắng ai đó sẽ nghe thấy mà phát hiện chuyện mờ ám của hai người. "Nhỏ giọng thôi... mày bị gì vậy? Nửa đêm muốn làm loạn à?" Vương Sâm Húc thè lưỡi liếm lòng bàn tay đang bịt miệng mình, cảm giác ẩm ướt và ấm nóng khiến Trương Chiêu giật mình rụt tay về. Trong bóng tối, em thầm mừng vì hắn không nhìn thấy đôi tai đang đỏ bừng của mình."Tao muốn đụ mày." Vương Sâm Húc phớt lờ lời phàn nàn của em, lại tiến gần hơn, lặp lại bên tai bằng giọng trầm ấm. Vương Sâm Húc nhận ra sự cứng đầu và kiên quyết của mình đã làm Trương Chiêu khó xử. Mặc dù không biết hôm nay hắn giận chuyện gì, nhưng việc dỗ dành "cún con" vốn là trách nhiệm của người làm chủ. Trương Chiêu luôn mềm lòng trước Vương Sâm Húc. Em không nói thêm gì, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc hắn như một lời đồng ý ngầm."Nhẹ tay thôi." Em nói, rồi cúi xuống hôn lên má Vương Sâm Húc.Vương Sâm Húc không đáp, nhưng lại nắm cằm Trương Chiêu và cắn mạnh lên môi em. Không chút kiềm chế, vết cắn lập tức làm rách da, máu chảy ra. Trương Chiêu đau đến mức rít lên một tiếng: "Bảo mày là chó, mày cũng thực sự cắn người à?"Người đang đè lên em từ cắn chuyển thành liếm, từng chút một liếm lên đôi môi mềm mại. Mùi vị tanh nồng của máu lan tỏa giữa hai người. Trương Chiêu không chịu thua, dùng hàm răng sắc nhọn để trả đũa. Bàn tay thô ráp của Vương Sâm Húc luồn vào trong lớp áo ngủ rộng thùng thình, mơn trớn làn da mịn màng nơi vùng bụng, thỉnh thoảng lại cố ý lướt nhẹ qua phần dưới bụng đầy khiêu khích. Chỉ sau vài cái chạm, cơ thể căng cứng vì căng thẳng của Trương Chiêu dần thả lỏng, trở nên mềm mại hơn.Vương Sâm Húc nghiêng đầu, cắn lấy dái tai của Trương Chiêu, vừa ngậm vừa mút. Chiếc lưỡi ẩm ướt len lỏi dọc vành tai, đôi lúc phả ra những hơi thở nhẹ nhàng. Những âm thanh ướt át hòa cùng cảm giác ngứa ngáy lan tỏa trong não bộ của Trương Chiêu, khiến em không kìm được mà rên rỉ khe khẽ. Nhưng ý thức được mình đang ở ký túc xá, anh liền cố nén lại tiếng động.Vương Sâm Húc bật cười khẽ, vẫn giữ tư thế kề sát tai em thì thầm : "Anh ơi, sao anh không rên nữa? Giọng anh dễ nghe lắm, rên cho em nghe được không?" Trương Chiêu xấu hổ và bực bội vô cùng, bấm mạnh vào bắp tay của Vương Sâm Húc. Nhưng ngay lập tức liền bị hắn trừng phạt, bóp chặt lấy phần eo mảnh khảnh. Vương Sâm Húc quá hiểu cơ thể Trương Chiêu, chỉ vài động tác nhỏ thôi đã khiến em run rẩy, ngoan ngoãn nằm im không dám nhúc nhích.Bàn tay đang dừng ở vùng bụng từ từ trượt lên, chuẩn xác tìm đến đầu nhũ đang nhô lên, nhẹ nhàng mân mê. Điểm nhạy cảm bị trêu chọc, Trương Chiêu thấy khoái cảm dâng lên, nhưng lực đạo quá nhẹ, thiếu đi chút gì đó khiến em vô thức ưỡn ngực, dâng cả mảng thịt mềm vào tay hắn. Được người dưới thân chủ động dâng hiến, Vương Sâm Húc cũng không còn cố tình kéo dài nữa. Hắn vén áo thun rộng thùng thình của Trương Chiêu lên, lộ ra phần ngực săn chắc, đầy đặn nhờ tập luyện thường xuyên. Vương Sâm Húc nắm lấy một bên ngực, mạnh mẽ xoa bóp. Cảm giác mềm mại lại căng đầy dưới tay khiến hắn hài lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi đang cố kìm nén tiếng rên rỉ. Sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ còn lại, mút mát, liếm láp. Những âm thanh nước bọt vang lên rõ rệt trong không gian yên tĩnh, nhưng Trương Chiêu đã chẳng còn tâm trí để bận tâm, bầu ngực vừa bị xoa bóp vừa được đầu lưỡi hầu hạ. Khoái cảm dâng trào cuồn cuộn như sóng biển, bàn tay em vô thức siết lấy tóc Vương Sâm Húc, cơ thể cong lên dâng ngực áp sát vào miệng hắn. Đôi môi cắn chặt môi dưới cắn chặt nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ rời rạc."Sao anh lại không để ý đến em? Có vẻ do em vẫn chưa đủ cố gắng."Vương Sâm Húc buông đầu nhũ đã bị cắn nút đến đỏ bừng, tiếp tục rải những nụ hôn dày đặc xuống cần cổ Trương Chiêu. Bàn tay cũng chuẩn xác nắm lấy dương vật đã sớm cứng ngắc, bắt đầu vuốt ve lên xuống. Những giọt dịch trong suốt từ đầu khấc giúp giảm ma sát, tạo ra những tiếng "chóp chép" đầy khiêu gợi. Cơ thể Trương Chiêu run rẩy không ngừng, ngửa cổ ra như để giảm bớt cơn khoái cảm truyền đến từ hạ thân. Vương Sâm Húc thuận thế cúi đầu ngậm lấy yết hầu đang chuyển động trước mặt, đầu lưỡi phối hợp nhịp nhàng với tay mà liếm mút.Cả hai điểm yếu nhất trên cơ thể đều bị khống chế, Trương Chiêu cảm giác như thể bản thân đã trở thành vật sở hữu của người khác. Cảm giác không thể tự mình kiểm soát sinh mạng hay khoái cảm ấy khiến em hưng phấn tột độ, hạ thân lại càng cương cứng, eo hông vô thức xoay nhẹ, phối hợp theo động tác của Vương Sâm Húc. Nhận ra điều đó, Vương Sâm Húc tăng tốc vuốt ve, cơ thể Trương Chiêu run rẩy càng dữ dội, trong cơn mê loạn, tiếng rên rỉ từ môi răng cũng càng khó kìm nén."Rên lên đi mà, anh, có bị nghe thấy cũng không sao đâu." Trương Chiêu chắc chắn rằng Vương Sâm Húc đang cố tình nhắc nhở nơi này là ký túc xá. Dù đây không phải lần đầu bọn họ làm tình trong ký túc xá, nhưng là lần đầu tiên trong tình huống có thể có đồng đội ở bên ngoài. Chỉ cần nghĩ tới việc âm thanh bọn họ giao hợp có thể bị những người ngày ngày ở chung nghe thấy, sự xấu hổ lẫn hưng phấn không cách nào gọi tên liền chiếm trọn đầu óc đang dần mụ mị của Trương Chiêu. "Không sao đâu, anh. Rên lên cho em nghe đi." Động tác trong tay Vương Sâm Húc không dừng lại, giọng nói dịu dàng như mê hoặc. Không biết là vì khoái cảm làm mờ đầu óc, hay là tự nguyện buông thả bản thân cùng hắn sa ngã, Trương Chiêu rốt cuộc cũng thả lỏng bờ môi vốn cắn chặt, rên rỉ khe khẽ như mèo nhỏ.
Như một lời khen thưởng, Vương Sâm Húc hôn nhẹ lên môi ngọc, lực tay cũng gia tăng. Khoái cảm tích tụ dần dần, Trương Chiêu không thể kiềm chế được nữa, tiếng rên ngày một dâm đãng hơn. Nhưng ngay khi em sắp đạt đến cao trào, Vương Sâm Húc đột ngột dừng lại, trở tay bóp chặt lấy gốc dương vật."Địt mẹ Vương Sâm Húc ... mày bị thần kinh à?" Đang lúc cao trào thì bị cưỡng ép dừng lại, Trương Chiêu chửi thề ngay lập tức. Dù bị mắng, Vương Sâm Húc cũng không tức giận. Hắn vỗ một cái cảnh cáo lên cậu em đang cương cứng, khiến Trương Chiêu rên lên đau đớn, nước mắt cũng tuôn ra vì khó chịu.Hắn lại cúi xuống dịu dàng hôn lên giọt nước mắt vừa trượt khỏi khóe mi, giọng điệu đầy yêu thương nhưng từng câu chữ lại lạnh lẽo vô tình : "Đừng vội, anh. Anh còn chưa được phép ra đâu." Vương Sâm Húc kéo chăn ra, đứng dậy bật đèn. Không khí lạnh lẽo của mùa đông lập tức ùa vào thay thế cái oi bức ẩm ướt của hai cơ thể vừa quấn lấy nhau. Cái lạnh bất ngờ khiến Trương Chiêu rùng mình. Em không kịp để ý dáng vẻ nhếch nhác của mình, vội quỳ ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh phòng. Thấy không có ai, em quay sang nhìn Vương Sâm Húc, người đang cười khoái trá. Cơn giận trào lên, em mắng: Nói xong, Vương Sâm Húc lật chăn đứng dậy bật đèn. Lập tức hơi lạnh mùa đông ùa vào thay thế cái oi bức ẩm ướt của hai cơ thể vừa quấn lấy nhau, khiến Trương Chiêu rùng mình một cái. Cậu mặc kệ bản thân nhếch nhác, vội quỳ ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh phòng. Chẳng có ai cả. Quay đầu lại đã thấy Vương Sâm Húc đang ngồi bên cười khoái trá. Cơn giận trào lên, Trương Chiêu nghiến răng: "Mày biết rõ là không có ai đúng không? Lại còn đùa giỡn tao!"Vương Sâm Húc ôm lấy em, vuốt ve mái tóc rối bù sau trận giằng co:"Em đã nói với anh rồi mà, rên lớn lên cũng không sao cả, nhưng anh không tin em, em cũng đành chịu." Hắn bày ra bộ dạng ấm ức, mắt cụp xuống ra vẻ đáng thương.Bị dáng vẻ giả dối đó làm cho mềm lòng, Trương Chiêu nhất thời hoang mang, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải thật sự trách lầm Vương Sâm Húc không. Nhưng ngay sau đó, Vương Sâm Húc lại tiếp lời: "Anh nghĩ em nỡ để người khác nhìn thấy cái dáng vẻ dâm loạn này của anh à?" Vương Sâm Húc cười híp mắt, cúi xuống hôn em, "Nhưng mà, anh hình như không ngoan lắm đâu."Không biết nên chửi hắn vì lời nói tục tĩu hay hỏi hắn về chuyện "ngoan hay không", não bộ mơ hồ của Trương Chiêu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đè đầu, ép cúi xuống. Vật thể cương cứng từ lâu đã chờ đợi ngay trước miệng, Trương Chiêu vừa định ngẩng đầu mắng mỏ thì đã bị ấn chặt xuống. Giọng điệu mềm mại của Vương Sâm Húc lại lần nữa chảy xuống tai : "Giúp em đi, anh." Miệng thì mắng chửi nhưng Trương Chiêu lại không chịu nổi khi Vương Sâm Húc làm nũng. Em thở dài, mở miệng ngậm lấy phần đầu đỏ tía. Vương Sâm Húc rên rỉ một cách sung sướng, vật cương cứng trong miệng em giật giật. Trương Chiêu rất thích nghe tiếng rên của hắn trên giường, vừa gợi cảm vừa làm em cảm thấy mình đã chi phối được hắn.Thở dài một hơi, em đành mở miệng ngậm lấy đầu khấc tím sậm. Vương Sâm Húc khoái trá khẽ rên ra tiếng, vật cứng trong miệng em cũng co giật khiến Trương Chiêu bất giác mê mẩn. Em rất thích nghe âm thanh của hắn trên giường, trầm thấp, gợi tình, khiến em có ảo giác bản thân đã chi phối được hắn. Đầu lưỡi khéo léo di chuyển xung quanh đầu khấc, thỉnh thoảng liếm dọc rãnh quy đầu. Chất lỏng mặn chát tiết ra, mùi tanh của giống đực tràn ngập giữa môi và răng. Trương Chiêu nhăn mặt, có chút chán ghét, nhưng Vương Sâm Húc chẳng buồn kìm hãm, rên rỉ khàn đục, tay còn vỗ về tóc người đang ngậm lấy mình như phần thưởng.Giống như mèo con được khen ngợi, Trương Chiêu đè nén phản cảm nhàn nhạt, há miệng nuốt sâu thêm. Dương vật của Vương Sâm Húc có kích thước khác hẳn người thường, mới chỉ một phần ba thôi đã lấp đầy cả khoang miệng, em khó nhọc di chuyển lưỡi, men theo đường gân xanh nổi hằn mà liếm mút. Đôi môi ướt át bao chặt, mềm mại ma sát khiến Vương Sâm Húc sảng khoái khôn xiết, bụng dưới nhịp nhàng đưa đẩy phối hợp ra vào. Trương Chiêu cảm thấy mình chẳng khác gì một "cốc thủ dâm tự động". Em đang nghĩ ngợi lung tung thì bị Vương Sâm Húc vỗ mạnh vào mông, hắn lạnh giọng :"Trương Chiêu, mày còn ở trên giường tao đấy, đừng có nghĩ đến ai khác."Miệng bị lấp đầy, tiếng kêu đau bật ra mơ hồ. Trương Chiêu nức nở, vốn đã bị trêu đùa tới sát cao trào, thân thể mẫn cảm đến cực hạn, chịu thêm chút kích thích liền run rẩy mà phun ra. Nhưng chưa kịp tận hưởng dư âm, em đã cảm nhận được thứ gì đó đang thử thăm dò hậu huyệt của mình."Không ngoan chút nào, anh." Vương Sâm Húc thọc tay vào lỗ nhỏ ướt át mềm mại, một tay ấn chặt đầu Trương Chiêu, tăng tốc độ thúc đẩy. "Chẳng phải nói chúng ta cùng ra hay sao.""Đmm, ai nói là sẽ ra với mày chứ?" Thứ cứng hơn cả súng của Trương Chiêu chắc chắn là cái miệng của em, cho dù thế chủ động bị đối phương hoàn toàn khống chế, thậm chí miệng còn bị nhồi đầy, phản xạ đầu tiên của em vẫn là chửi rủa và phản bác bằng giọng điệu mơ hồ."Không cùng tao, mày còn muốn cùng ai nữa?"
Như đã mất kiên nhẫn, Vương Sâm Húc chỉ nhét hai ngón vào, cũng chẳng buồn tiếp tục mở rộng. Hắn rút côn thịt bóng loáng dính đầy nước bọt ra khỏi miệng em, dứt khoát đổi tư thế sang quỳ thẳng. "Đéo phải... mẹ kiếp, hôm nay mày toàn nói mấy câu quái gở cái gì thế?" Trương Chiêu đã chẳng còn sức phản kháng, mặc cho Vương Sâm Húc bóp chặt eo mà ôm em vào lòng. "Cái gì mà cùng ai? Mày nói cái đéo gì đấy?"Cảm giác cơ thể người thương và sức nặng trong vòng tay khiến tâm trạng bực bội của Vương Sâm Húc được xoa dịu. Hắn vắt hai chân Trương Chiêu lên hông, côn thịt nóng rực chờ sẵn, ấn mạnh vào hậu huyệt. Biết rõ kích thước của đối phương, Trương Chiêu hoảng hốt kêu lên:"Mày không định vào thẳng như thế chứ, Vương Sâm Húc? Cmn mày muốn tao chết trên giường à!" Câu nói khiến Vương Sâm Húc bật cười. Hắn vừa cười vừa giữ lấy eo Trương Chiêu, mạnh mẽ ấn em xuống. Cảm giác đau đớn khiến Trương Chiêu rên rỉ thảm thiết."Phải làm sao đây? Em cũng muốn nhẹ nhàng với anh lắm, nhưng có vẻ như thế không thể làm anh thỏa mãn được.""Đm,mày nói cái đéo gì thế hả?" Trương Chiêu nghiến răng chửi, may thay màn dạo đầu cũng coi như đủ lâu, dù chưa kịp khuếch trương hẳn, đau đớn lại nhẹ hơn tưởng tượng. Trương Chiêu vừa tức giận vừa bực bội, muốn hỏi rõ rốt cuộc bản thân đã làm gì để chọc giận con chó này. Nhưng Vương Sâm Húc không cho em cơ hội ấy. Hắn ôm chặt em, nâng người quỳ lên, rồi bắt đầu điên cuồng thúc cặc, mạnh mẽ đến mức Trương Chiêu ngoài tiếng rên rỉ ú ớ thì không phát ra nổi lời nào. Nhờ sức mạnh thể chất và sự bền bỉ thiên phú, Vương Sâm Húc dễ dàng duy trì tư thế khó nhằn này. Đau đớn ban đầu dần bị lấp đầy bởi cảm giác khoái lạc. Trương Chiêu ôm lấy cổ hắn , rướn người lên kề sát bên tai, theo nhịp va chạm mà nức nở như con mèo nhỏ bị chọc trúng điểm sướng. Vương Sâm Húc cắn răng chịu đựng, từng cú thúc càng lúc càng dữ, không đáp lại. Hắn dồn hết sức, thúc mạnh một cú cuối cùng vào sâu trong người em, rồi xả hết vào trong, cùng lúc khiến Trương Chiêu hét lên sung sướng và phóng thích lần nữa.Vương Sâm Húc cắn răng chịu đựng, không đáp lại, từng cú thúc càng lúc càng dữ, mặc cho những cái cào cấu và cắn xé từ Trương Chiêu. Cuối cùng, thúc mạnh một cú vào sâu trong người em, tiếng khóc nức của Trương Chiêu hòa cùng khoảnh khắc cả hai đồng thời xuất ra."Vậy rốt cuộc ai làm anh sướng hơn?" Sau khi phát tiết, Vương Sâm Húc vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, như thể sợ em bỏ chạy."Mày... hôm nay đầu óc mày bị cái quái gì vậy? Sướng hơn với ai là ý gì?" Trương Chiêu mệt mỏi nhưng vẫn tức giận hỏi. "Tao chưa tính sổ với cái mặt khó chịu của mày từ sáng đến giờ đâu, định bày trò với ai vậy?""Em thấy hết rồi." Vương Sâm Húc dụi mặt vào cổ em, giọng nói nghèn nghẹn:"Em thấy anh đi vào khách sạn với gã đàn ông đó."Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt chó con tràn đầy tội nghiệp nhìn Trương Chiêu:"Em nghĩ mãi... có phải em không làm anh thỏa mãn không? Nhưng dạo này lịch trình của mình dày quá, em sợ anh mệt...""Khoan khoan khoan..." Trương Chiêu lập tức đưa tay bịt chặt miệng hắn, không cho hắn tiếp tục cái màn tự trách cùng mấy câu ngớ ngẩn. Cậu hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại."Hóa ra mày tưởng tao ngoại tình, còn định hạ mình tha thứ, níu kéo đúng không? Kịch bản trong đầu mày đầy đủ ghê nhỉ, thế mà đéo thèm mở mồm hỏi tao lấy một câu hả?"Đôi mắt cún con đang ủ rũ bỗng sáng lên. Vương Sâm Húc ú ớ như muốn nói gì đó, ra sức chỉ vào tay Trương Chiêu, ý bảo em buông tay."Được rồi, nói đi. Tao muốn xem miệng của mày có thể nói được gì hay ho.""Thế nghĩa là không có ai khác thật sao?" Vương Sâm Húc lập tức rướn lên, vừa hỏi vừa hôn lên má em.Trương Chiêu né tránh, vẻ mặt đầy ghét bỏ:
"Đó là anh họ tao! Tao nhờ anh ấy đi mua sắm với tao. Mày không phải..." em ngập ngừng, giọng lí nhí hơn, "mày không phải sắp sinh nhật sao... tao muốn chọn quà cho mày nhưng không biết nên mới nhờ anh ấy đi cùng."Khuôn mặt em đỏ bừng. Trương Chiêu cố phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của Vương Sâm Húc và nói tiếp:"Anh họ tao đã lập gia đình, có con gái rồi. Tao vào khách sạn là để thăm cháu gái mình."Nói xong, Trương Chiêu càng thêm giận, vung tay đánh vào ngực Vương Sâm Húc một cái:"Cái đầu óc mày suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy tình tiết phim cẩu huyết thôi à? Hỏi tao một câu thì chết à? Lại còn so sánh nữa chứ." Bị đánh mà Vương Sâm Húc vẫn híp mắt cười, một tay bắt lấy "móng vuốt mèo" đang vung loạn, đưa lên miệng hôn khẽ: "Là lỗi của em, tất cả là tại em. Xin lỗi Chiêu ca. Nhưng em vui quá." Nói rồi, hắn khẽ nhấn hông một cái "Em lại muốn địt anh nữa rồi, anh."Cảm giác được thứ vẫn còn nằm trong cơ thể mình dần dần cứng lại, Trương Chiêu lập tức muốn bật dậy bỏ đi:"Đồ súc sinh, chó cũng không phải chỉ biết động dục chứ! Tao chịu hết nổi rồi, tao muốn đi ngủ."Vương Sâm Húc kéo em lại, đè dưới thân mình:
"Anh là tuyệt nhất... Rõ ràng anh cũng thấy sướng mà..."...Nhìn Vương Sâm Húc ân cần chạy đi chạy lại rót nước, đưa thuốc, lấy áo khoác cho Trương Chiêu, Trịnh Vĩnh Khang chậc lưỡi nói:"Em đã bảo rồi, anh ấy không giận đâu. Vẫn là chó nhỏ của Chiêu ca mà."Trương Chiêu len lén xoa cái eo đau nhức của mình , gằn giọng:
"Đừng nhắc đến con chó đó nữa... Mà chúng mày tối qua đi đâu? Sao cả đêm không thấy về?""Bọn em đi ra quán net qua đêm mà. Đã nói với Vương ca rồi, anh ấy bảo sẽ báo lại với anh." Trịnh Vĩnh Khang nhai kẹo cao su, khó hiểu đáp, "Anh ấy không nói với anh sao?""Vương – Sâm – Húc!" Trương Chiêu nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi. Hóa ra ngay từ đầu đã bị thằng chó này trêu đùa. "Mày cút ra đây cho tao!" Nhìn bóng lưng khí thế hùng hổ của Trương Chiêu và Vương Sâm Húc hí hửng chạy theo sau, Trịnh Vĩnh Khang cảm thán: "Chiêu ca nhà mình nóng tính thế này, không phải ai cũng chịu được đâu.""Tao thấy Vương Sâm Húc ấy chịu đựng rất vui đấy." Chiến thuật gia vừa nãy im lặng bỗng lên tiếng.Trịnh Vĩnh Khang gật đầu đồng tình:"Đúng là trời sinh một cặp."
Như một lời khen thưởng, Vương Sâm Húc hôn nhẹ lên môi ngọc, lực tay cũng gia tăng. Khoái cảm tích tụ dần dần, Trương Chiêu không thể kiềm chế được nữa, tiếng rên ngày một dâm đãng hơn. Nhưng ngay khi em sắp đạt đến cao trào, Vương Sâm Húc đột ngột dừng lại, trở tay bóp chặt lấy gốc dương vật."Địt mẹ Vương Sâm Húc ... mày bị thần kinh à?" Đang lúc cao trào thì bị cưỡng ép dừng lại, Trương Chiêu chửi thề ngay lập tức. Dù bị mắng, Vương Sâm Húc cũng không tức giận. Hắn vỗ một cái cảnh cáo lên cậu em đang cương cứng, khiến Trương Chiêu rên lên đau đớn, nước mắt cũng tuôn ra vì khó chịu.Hắn lại cúi xuống dịu dàng hôn lên giọt nước mắt vừa trượt khỏi khóe mi, giọng điệu đầy yêu thương nhưng từng câu chữ lại lạnh lẽo vô tình : "Đừng vội, anh. Anh còn chưa được phép ra đâu." Vương Sâm Húc kéo chăn ra, đứng dậy bật đèn. Không khí lạnh lẽo của mùa đông lập tức ùa vào thay thế cái oi bức ẩm ướt của hai cơ thể vừa quấn lấy nhau. Cái lạnh bất ngờ khiến Trương Chiêu rùng mình. Em không kịp để ý dáng vẻ nhếch nhác của mình, vội quỳ ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh phòng. Thấy không có ai, em quay sang nhìn Vương Sâm Húc, người đang cười khoái trá. Cơn giận trào lên, em mắng: Nói xong, Vương Sâm Húc lật chăn đứng dậy bật đèn. Lập tức hơi lạnh mùa đông ùa vào thay thế cái oi bức ẩm ướt của hai cơ thể vừa quấn lấy nhau, khiến Trương Chiêu rùng mình một cái. Cậu mặc kệ bản thân nhếch nhác, vội quỳ ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh phòng. Chẳng có ai cả. Quay đầu lại đã thấy Vương Sâm Húc đang ngồi bên cười khoái trá. Cơn giận trào lên, Trương Chiêu nghiến răng: "Mày biết rõ là không có ai đúng không? Lại còn đùa giỡn tao!"Vương Sâm Húc ôm lấy em, vuốt ve mái tóc rối bù sau trận giằng co:"Em đã nói với anh rồi mà, rên lớn lên cũng không sao cả, nhưng anh không tin em, em cũng đành chịu." Hắn bày ra bộ dạng ấm ức, mắt cụp xuống ra vẻ đáng thương.Bị dáng vẻ giả dối đó làm cho mềm lòng, Trương Chiêu nhất thời hoang mang, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải thật sự trách lầm Vương Sâm Húc không. Nhưng ngay sau đó, Vương Sâm Húc lại tiếp lời: "Anh nghĩ em nỡ để người khác nhìn thấy cái dáng vẻ dâm loạn này của anh à?" Vương Sâm Húc cười híp mắt, cúi xuống hôn em, "Nhưng mà, anh hình như không ngoan lắm đâu."Không biết nên chửi hắn vì lời nói tục tĩu hay hỏi hắn về chuyện "ngoan hay không", não bộ mơ hồ của Trương Chiêu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đè đầu, ép cúi xuống. Vật thể cương cứng từ lâu đã chờ đợi ngay trước miệng, Trương Chiêu vừa định ngẩng đầu mắng mỏ thì đã bị ấn chặt xuống. Giọng điệu mềm mại của Vương Sâm Húc lại lần nữa chảy xuống tai : "Giúp em đi, anh." Miệng thì mắng chửi nhưng Trương Chiêu lại không chịu nổi khi Vương Sâm Húc làm nũng. Em thở dài, mở miệng ngậm lấy phần đầu đỏ tía. Vương Sâm Húc rên rỉ một cách sung sướng, vật cương cứng trong miệng em giật giật. Trương Chiêu rất thích nghe tiếng rên của hắn trên giường, vừa gợi cảm vừa làm em cảm thấy mình đã chi phối được hắn.Thở dài một hơi, em đành mở miệng ngậm lấy đầu khấc tím sậm. Vương Sâm Húc khoái trá khẽ rên ra tiếng, vật cứng trong miệng em cũng co giật khiến Trương Chiêu bất giác mê mẩn. Em rất thích nghe âm thanh của hắn trên giường, trầm thấp, gợi tình, khiến em có ảo giác bản thân đã chi phối được hắn. Đầu lưỡi khéo léo di chuyển xung quanh đầu khấc, thỉnh thoảng liếm dọc rãnh quy đầu. Chất lỏng mặn chát tiết ra, mùi tanh của giống đực tràn ngập giữa môi và răng. Trương Chiêu nhăn mặt, có chút chán ghét, nhưng Vương Sâm Húc chẳng buồn kìm hãm, rên rỉ khàn đục, tay còn vỗ về tóc người đang ngậm lấy mình như phần thưởng.Giống như mèo con được khen ngợi, Trương Chiêu đè nén phản cảm nhàn nhạt, há miệng nuốt sâu thêm. Dương vật của Vương Sâm Húc có kích thước khác hẳn người thường, mới chỉ một phần ba thôi đã lấp đầy cả khoang miệng, em khó nhọc di chuyển lưỡi, men theo đường gân xanh nổi hằn mà liếm mút. Đôi môi ướt át bao chặt, mềm mại ma sát khiến Vương Sâm Húc sảng khoái khôn xiết, bụng dưới nhịp nhàng đưa đẩy phối hợp ra vào. Trương Chiêu cảm thấy mình chẳng khác gì một "cốc thủ dâm tự động". Em đang nghĩ ngợi lung tung thì bị Vương Sâm Húc vỗ mạnh vào mông, hắn lạnh giọng :"Trương Chiêu, mày còn ở trên giường tao đấy, đừng có nghĩ đến ai khác."Miệng bị lấp đầy, tiếng kêu đau bật ra mơ hồ. Trương Chiêu nức nở, vốn đã bị trêu đùa tới sát cao trào, thân thể mẫn cảm đến cực hạn, chịu thêm chút kích thích liền run rẩy mà phun ra. Nhưng chưa kịp tận hưởng dư âm, em đã cảm nhận được thứ gì đó đang thử thăm dò hậu huyệt của mình."Không ngoan chút nào, anh." Vương Sâm Húc thọc tay vào lỗ nhỏ ướt át mềm mại, một tay ấn chặt đầu Trương Chiêu, tăng tốc độ thúc đẩy. "Chẳng phải nói chúng ta cùng ra hay sao.""Đmm, ai nói là sẽ ra với mày chứ?" Thứ cứng hơn cả súng của Trương Chiêu chắc chắn là cái miệng của em, cho dù thế chủ động bị đối phương hoàn toàn khống chế, thậm chí miệng còn bị nhồi đầy, phản xạ đầu tiên của em vẫn là chửi rủa và phản bác bằng giọng điệu mơ hồ."Không cùng tao, mày còn muốn cùng ai nữa?"
Như đã mất kiên nhẫn, Vương Sâm Húc chỉ nhét hai ngón vào, cũng chẳng buồn tiếp tục mở rộng. Hắn rút côn thịt bóng loáng dính đầy nước bọt ra khỏi miệng em, dứt khoát đổi tư thế sang quỳ thẳng. "Đéo phải... mẹ kiếp, hôm nay mày toàn nói mấy câu quái gở cái gì thế?" Trương Chiêu đã chẳng còn sức phản kháng, mặc cho Vương Sâm Húc bóp chặt eo mà ôm em vào lòng. "Cái gì mà cùng ai? Mày nói cái đéo gì đấy?"Cảm giác cơ thể người thương và sức nặng trong vòng tay khiến tâm trạng bực bội của Vương Sâm Húc được xoa dịu. Hắn vắt hai chân Trương Chiêu lên hông, côn thịt nóng rực chờ sẵn, ấn mạnh vào hậu huyệt. Biết rõ kích thước của đối phương, Trương Chiêu hoảng hốt kêu lên:"Mày không định vào thẳng như thế chứ, Vương Sâm Húc? Cmn mày muốn tao chết trên giường à!" Câu nói khiến Vương Sâm Húc bật cười. Hắn vừa cười vừa giữ lấy eo Trương Chiêu, mạnh mẽ ấn em xuống. Cảm giác đau đớn khiến Trương Chiêu rên rỉ thảm thiết."Phải làm sao đây? Em cũng muốn nhẹ nhàng với anh lắm, nhưng có vẻ như thế không thể làm anh thỏa mãn được.""Đm,mày nói cái đéo gì thế hả?" Trương Chiêu nghiến răng chửi, may thay màn dạo đầu cũng coi như đủ lâu, dù chưa kịp khuếch trương hẳn, đau đớn lại nhẹ hơn tưởng tượng. Trương Chiêu vừa tức giận vừa bực bội, muốn hỏi rõ rốt cuộc bản thân đã làm gì để chọc giận con chó này. Nhưng Vương Sâm Húc không cho em cơ hội ấy. Hắn ôm chặt em, nâng người quỳ lên, rồi bắt đầu điên cuồng thúc cặc, mạnh mẽ đến mức Trương Chiêu ngoài tiếng rên rỉ ú ớ thì không phát ra nổi lời nào. Nhờ sức mạnh thể chất và sự bền bỉ thiên phú, Vương Sâm Húc dễ dàng duy trì tư thế khó nhằn này. Đau đớn ban đầu dần bị lấp đầy bởi cảm giác khoái lạc. Trương Chiêu ôm lấy cổ hắn , rướn người lên kề sát bên tai, theo nhịp va chạm mà nức nở như con mèo nhỏ bị chọc trúng điểm sướng. Vương Sâm Húc cắn răng chịu đựng, từng cú thúc càng lúc càng dữ, không đáp lại. Hắn dồn hết sức, thúc mạnh một cú cuối cùng vào sâu trong người em, rồi xả hết vào trong, cùng lúc khiến Trương Chiêu hét lên sung sướng và phóng thích lần nữa.Vương Sâm Húc cắn răng chịu đựng, không đáp lại, từng cú thúc càng lúc càng dữ, mặc cho những cái cào cấu và cắn xé từ Trương Chiêu. Cuối cùng, thúc mạnh một cú vào sâu trong người em, tiếng khóc nức của Trương Chiêu hòa cùng khoảnh khắc cả hai đồng thời xuất ra."Vậy rốt cuộc ai làm anh sướng hơn?" Sau khi phát tiết, Vương Sâm Húc vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, như thể sợ em bỏ chạy."Mày... hôm nay đầu óc mày bị cái quái gì vậy? Sướng hơn với ai là ý gì?" Trương Chiêu mệt mỏi nhưng vẫn tức giận hỏi. "Tao chưa tính sổ với cái mặt khó chịu của mày từ sáng đến giờ đâu, định bày trò với ai vậy?""Em thấy hết rồi." Vương Sâm Húc dụi mặt vào cổ em, giọng nói nghèn nghẹn:"Em thấy anh đi vào khách sạn với gã đàn ông đó."Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt chó con tràn đầy tội nghiệp nhìn Trương Chiêu:"Em nghĩ mãi... có phải em không làm anh thỏa mãn không? Nhưng dạo này lịch trình của mình dày quá, em sợ anh mệt...""Khoan khoan khoan..." Trương Chiêu lập tức đưa tay bịt chặt miệng hắn, không cho hắn tiếp tục cái màn tự trách cùng mấy câu ngớ ngẩn. Cậu hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại."Hóa ra mày tưởng tao ngoại tình, còn định hạ mình tha thứ, níu kéo đúng không? Kịch bản trong đầu mày đầy đủ ghê nhỉ, thế mà đéo thèm mở mồm hỏi tao lấy một câu hả?"Đôi mắt cún con đang ủ rũ bỗng sáng lên. Vương Sâm Húc ú ớ như muốn nói gì đó, ra sức chỉ vào tay Trương Chiêu, ý bảo em buông tay."Được rồi, nói đi. Tao muốn xem miệng của mày có thể nói được gì hay ho.""Thế nghĩa là không có ai khác thật sao?" Vương Sâm Húc lập tức rướn lên, vừa hỏi vừa hôn lên má em.Trương Chiêu né tránh, vẻ mặt đầy ghét bỏ:
"Đó là anh họ tao! Tao nhờ anh ấy đi mua sắm với tao. Mày không phải..." em ngập ngừng, giọng lí nhí hơn, "mày không phải sắp sinh nhật sao... tao muốn chọn quà cho mày nhưng không biết nên mới nhờ anh ấy đi cùng."Khuôn mặt em đỏ bừng. Trương Chiêu cố phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của Vương Sâm Húc và nói tiếp:"Anh họ tao đã lập gia đình, có con gái rồi. Tao vào khách sạn là để thăm cháu gái mình."Nói xong, Trương Chiêu càng thêm giận, vung tay đánh vào ngực Vương Sâm Húc một cái:"Cái đầu óc mày suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy tình tiết phim cẩu huyết thôi à? Hỏi tao một câu thì chết à? Lại còn so sánh nữa chứ." Bị đánh mà Vương Sâm Húc vẫn híp mắt cười, một tay bắt lấy "móng vuốt mèo" đang vung loạn, đưa lên miệng hôn khẽ: "Là lỗi của em, tất cả là tại em. Xin lỗi Chiêu ca. Nhưng em vui quá." Nói rồi, hắn khẽ nhấn hông một cái "Em lại muốn địt anh nữa rồi, anh."Cảm giác được thứ vẫn còn nằm trong cơ thể mình dần dần cứng lại, Trương Chiêu lập tức muốn bật dậy bỏ đi:"Đồ súc sinh, chó cũng không phải chỉ biết động dục chứ! Tao chịu hết nổi rồi, tao muốn đi ngủ."Vương Sâm Húc kéo em lại, đè dưới thân mình:
"Anh là tuyệt nhất... Rõ ràng anh cũng thấy sướng mà..."...Nhìn Vương Sâm Húc ân cần chạy đi chạy lại rót nước, đưa thuốc, lấy áo khoác cho Trương Chiêu, Trịnh Vĩnh Khang chậc lưỡi nói:"Em đã bảo rồi, anh ấy không giận đâu. Vẫn là chó nhỏ của Chiêu ca mà."Trương Chiêu len lén xoa cái eo đau nhức của mình , gằn giọng:
"Đừng nhắc đến con chó đó nữa... Mà chúng mày tối qua đi đâu? Sao cả đêm không thấy về?""Bọn em đi ra quán net qua đêm mà. Đã nói với Vương ca rồi, anh ấy bảo sẽ báo lại với anh." Trịnh Vĩnh Khang nhai kẹo cao su, khó hiểu đáp, "Anh ấy không nói với anh sao?""Vương – Sâm – Húc!" Trương Chiêu nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi. Hóa ra ngay từ đầu đã bị thằng chó này trêu đùa. "Mày cút ra đây cho tao!" Nhìn bóng lưng khí thế hùng hổ của Trương Chiêu và Vương Sâm Húc hí hửng chạy theo sau, Trịnh Vĩnh Khang cảm thán: "Chiêu ca nhà mình nóng tính thế này, không phải ai cũng chịu được đâu.""Tao thấy Vương Sâm Húc ấy chịu đựng rất vui đấy." Chiến thuật gia vừa nãy im lặng bỗng lên tiếng.Trịnh Vĩnh Khang gật đầu đồng tình:"Đúng là trời sinh một cặp."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz