Xuyên Việt Thành Nam Thần Đích Kiếm Chẩm Yêu Phá
Chương 9: Truy binh
Triển Dật Vân chỉ vừa hóa hình, vừa mới đứng dậy thì lại phát hiện Đoạn Thủy Trạch cũng tỉnh rồi. Hắn không mang một chút đồng tình nói ra một câu như vậy, chỉ là vừa mới dứt lời chưa đến một giây, hắn đã bị Đoạn Thủy Trạch quay người kéo ngã xuống lồng ngực.
Tư thế có chút lúng túng, Đoạn Thủy Trạch như giấu bảo bối đem người hắn chăm chú ôm vào trong ngực. Sức lớn đến mức Triển Dật Vân cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thậm chí còn có ảo giác nếu mình không phải là kiếm phỏng chừng đã sớm đứt đoạn mấy chiếc xương sườn.
“Đoạn Thủy Trạch, ngươi bình tĩnh một chút” Bị ghìm hơi khó chịu, Triển Dật Vân chen tay giữa lồng ngực đang kề sát của hai người đẩy Đoạn Thủy Trạch một cái.
Hắn không đẩy còn tốt, vừa động thủ liền như cho Đoạn Thủy Trạch tín hiệu. Con ngươi trong cặp mắt dài nhỏ kia trong nháy mắt nhiễm phải một tia cảm xúc không rõ ý tứ, hắn sững sờ nhìn Triển Dật Vân một lát, cúi đầu xuống đoạn cổ trắng mềm trước mắt nhẹ hôn xuống.
Triển Dật Vân: “…”
Nhân gian chuyện lúng túng nhất không phải là người ngươi lo lắng nửa ngày vừa mở mắt liền dâm loạn ngươi mà là ngươi rõ ràng bị dâm loạn, ở trong lòng người khác ngưoi chỉ là một thanh kiếm, muốn giận cũng không giận nổi.
Này mẹ kiếp thực sự quá ngược tâm.
Xưa nay Triển Dật Vân cũng không phải là loại người tự ủy khuất mình, vì vậy nên sau khi Đoạn Thủy Trạch dời đầu đi định hôn một lần nữa thì Triển Dật Vân đột nhiên dùng sức đem người đẩy ra.
“Đoạn Thủy Trạch, ngươi tỉnh lại xem nào? Đến tột cùng là bị làm sao vậy?” Cố nén xúc động muốn nhào qua đánh người, Triển Dật Vân giơ tay lên chỗ bị hôn trên cổ xoa mấy lần, cau mày hỏi một tiếng.
Bị hắn hỏi như vậy, Đoạn Thủy Trạch cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu, nghiêm túc cẩn thận nhìn về phía hắn.
“Đầu ta có chút loạn” Đoạn Thủy Trạch lắc đầu, cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói không che lấp được mệt mỏi, hắn nói: “Đọa ma hình như có chút gấp, sau khi ta vừa ngất, nếu không có ngươi tìm đến ta thì sợ rằng tâm ma đã nhập thể rồi”
“Tâm ma nhập thể?” Thấy Đoạn Thủy Trạch bình thường trở lại, Triển Dật Vân cũng không muốn dây dưa vấn đề kia nữa, sửa sang lại trường bào rộng rãi của Đoạn Thủy Trạch trên người mình, tiếp tục hỏi: “Không phải ngươi muốn thành ma sao? Vậy tại sao lại không muốn tâm ma nhập thể?”
“Chuyện này không giống” Đoạn Thủy Trạch nói: “Tâm ma có thể làm mất thần trí thực, có khả năng ta sẽ lục thân không nhận chỉ biết giết người”
“Ta đã quên sư phụ, thậm chí cũng quên chính mình”
“Thế nhưng chuyện này không trọng yếu”
Đoạn Thủy Trạch dứt lời, hít sâu một hơi, ánh mắt trành ngập hồi ức bi thương nhìn về phía Triển Dật Vân: “Ta sợ cuối cùng ta sẽ quên ngươi”
Đáp án này vừa ra, Triển Dật Vân không tránh khỏi cảm thấy chút lúng túng. Hắn nín nửa ngày cũng không biết trả lời lại như thế nào. Đoạn Thủy Trạch là không muốn quên đi mình từng đúc ra kiếm hóa linh, thế nhưng đại ca ngươi có cần nói lời ám muội như thế không?
Hai người một ngẩng đầu nhìn trời, một cúi đầu nhìn đất, nói đến đây lại không có ai mở miệng nữa.
Trầm mặc dần lan ra, ngoại trừ hô hấp nhẹ nhàng của hai người cũng chỉ còn sót lại tiếng chim chóc ríu rít xung quanh. Nếu không phải đang trong hoàn cảnh này, nơi này thực sự trở thành chỗ du ngoạn rất tốt.
Trong rừng gió nhẹ nổi lên, thổi qua ngọn cây lại lướt tới gò má, xúc cảm này dần đem Triển Dật Vân từ trong buồn bực trở lại bình thường. Hít nhẹ một hơi, lúc mở miệng lần nữa ngữ khí của hắn đã trở lại bình tĩnh: “Chuyện gì cũng phải từ từ, ngươi như vậy khiến ta lo lắng vô cùng, giống như ngươi nói, vạn nhất ngươi cũng quên mất ta vậy thì sau này còn có ai tán gẫu được với ta nữa”
Sau khi nghe được câu này, Đoạn Thủy Trạch liền lắc đầu cười nói: “Nếu như thật sự như vậy, khi đó ngươi đã hóa hình rồi thì không cần bồi ta nữa”
Triển Dật Vân: “Lời này của ngươi thật hay”
Vẻ mặt Đoạn Thủy Trạch lại thành thật: “Nếu như thật sự sẽ đến lúc ta không nhận ra người, ngươi liền tìm một người nhận thức ngươi, dù sao cũng thoải mái hơn là theo ta”
Trừ ngươi ra còn có người có thể nhận thấy ta sao….
Triển Dật Vân giơ tay lên chóp mũi xoa nhẹ hai lần, chuyển đề tài: “Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một lúc, hiện tại chúng ta chạy xa như vậy, ngươi nghĩ những truy binh kia còn đuổi theo chứ?”
Đoạn Thủy Trạch cười ra tiếng: “Nhất định sẽ đuổi theo, thế nhưng ta đã chán phải chạy rồi”
Lời này vô cùng chân thật, chân thật tới mức Triển Dật Vân có chút không còn gì để nói.
Triển Dật Vân muốn nói mình có thể giúp Đoạn Thủy Trạch tiếp tục chạy, nhưng dù có dùng Súc địa thuật để chạy trốn, coi như thời thời khắc khắc bọn họ duy trì tốc độ này thì chung quy vẫn thua. Huống hồ hắn thực sự có thể giúp Đoạn Thủy Trạch tiếp tục chạy hay không cũng là một vấn đề.
“Vậy chúng ta….”
Triển Dật Vân mở miệng, do dự nói ra được ba chữ thì đã bị tràng cười đột nhiên phát ra của Đoạn Thủy Trạch cắt đứt.
Triển Dật Vân: “…”
Cảm giác của ta sai hay thực sự chủ nhân của ta điên rồi?
Cũng may Đoạn Thủy Trạch chỉ cười một lát, hơn nữa sau khi cười xong trái lại tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, ý cười trong con ngươi đã lui, sau đó hắn làm như rất vui vẻ nhìn về phía Triển Dật Vân: “Nếu tiếp tục đánh nữa khả năng ta cũng khó trụ nổi, ngươi có thể dịch lại đây cho ta sờ lần cuối một chút được hay không?”
Triển Dật Vân: “…”
Fuck.
Triển Dật Vân bắt đầu không hiểu nổi có phải do tâm sinh lý của Đoạn Thủy Trạch không bình thường không mà tìm lý do động thủ động cước với hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz