Xuyên tới dị giới thành omega chỉ muốn theo đuổi người mình thích mà thôi
Chương 2
Bốn mắt giao nhau, thời gian xung quanh như ngừng lại. Piers lo lắng đến nỗi có thể nghe rõ trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Noir trong lòng Alden cũng ngẩng đầu lên “meo” một tiếng nhỏ, như phá vỡ bầu không khí căng thẳng.“...Em... thấy rồi à?” Alden khẽ hỏi, giọng lạc đi, cậu bé cúi gằm mặt, cố che đi đôi mắt hoe đỏ của mình.Piers luống cuống định chối, nhưng ánh sáng hắt từ ngọn đèn tường khiến cậu nhìn rõ hơn. Nơi đầu gối của Alden có vệt máu nhạt đang thấm ra.“Anh bị thương rồi!” Piers bật thốt, vội vàng chạy tới, quỳ xuống cạnh Alden.Alden khẽ giật mình, toan rụt tay lại.“Không cần... chuyện nhỏ thôi.” Nhưng Piers đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay ấy, mắt mở to vì lo lắng.Trong khoảnh khắc ấy, như có điều gì đó thức tỉnh trong cơ thể Piers. Một luồng ấm áp từ lòng bàn tay chảy ra, cuộn xoáy, rồi lan tràn theo mạch máu. Những hạt ánh sáng xanh lam mờ nhạt tỏa ra, rồi ngưng tụ thành từng giọt nước trong veo. Chúng bám vào vết thương, len lỏi qua da thịt, khiến dòng máu ngừng rỉ ra.Đó chính là Thủy Linh – nguyên tố gắn liền với khả năng thanh lọc và chữa lành. Người mang thủy linh có thể thúc đẩy cơ thể tự khép miệng vết thương, làm dịu đau đớn, thậm chí nếu thành thạo còn có thể lọc độc tố.Piers nhìn bàn tay mình ngỡ ngàng“Mình... mình vừa...”
Còn Alden, đôi mắt đỏ hoe vừa nãy giờ lại mở to hơn, chứa đầy kinh ngạc.Chỉ một lát sau, vết thương vốn rỉ máu đã khép lại, để lại vết hằn nhợt nhạt. Piers thở phào, rồi chợt thấy Alden run run, hàng mi cậu ấy vẫn còn đọng nước mắt. Không kiềm chế được, Piers đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc vàng óng của Alden, khẽ dỗ dành
“Không sao đâu... giờ ổn rồi. Đừng khóc nữa.”Câu nói già dặn như người lớn mà với chất giọng trẻ con non nớt của cậu nghe có vẻ hơi buồn cười. Nhưng Piers tạm thời không để ý tới điều đó lắm.Alden ngẩng lên, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. “Mà làm sao anh lại bị thương vậy?” Piers cúi xuống hỏi.Tới đây, Alden khẽ trầm ngâm nhưng rồi cũng rụt rè nói.“Anh vô tình vấp ngã khi lấy đồ trên kệ sách”Kệ sách. Mỗi phòng ngủ của khách đều có một kệ sách trưng mấy món đồ trang trí hoặc sách truyện nào đó. Nó không quá cao nhưng để một đứa trẻ 10 tuổi leo lên rồi không cẩn thận ngã xuống thì cũng đau đấy."Rốt cuộc là anh muốn lấy cái gì mà không cẩn thận thế.” Trên kệ sách chắc cũng chẳng có gì để thu hút sự chú ý của một đứa trẻ cả. Đồ vật trang trí hay sách truyện cũng là những loại thường thấy mà bất cứ nhà quý tộc nào cũng có thể tìm mua.Lúc này, Alden chỉ khẽ nhìn xuống vuốt ve Noir trong lòng. Chú mèo cũng có vẻ rất phối hợp mà kêu vài tiếng để làm nũng.Vậy là biết nguyên nhân rồi, chắc hẳn Noir đã lẻn vào phòng Alden rồi leo lên kệ sách. Cậu ấy vì muốn mang chú mèo xuống mà ngã trầy chân. Vậy mà vẫn chạy ra tận đây để tóm mèo xong ngồi khóc. Ngốc thật đấy. Piers với tâm hồn thanh thiếu niên khẽ cười, xong vẫn đưa tay nhẹ nhàng an ủi Alden.
Tiếng bước chân vọng lại từ cuối hành lang. Quản gia và vài người hầu đang tìm kiếm, có lẽ vì thấy Piers biến mất đã lâu. Piers nhanh chóng hiểu tình thế, liền khẽ thì thầm. “Đừng lo, em sẽ giúp anh.”Cậu nhận lại Noir từ tay Alden rồi đứng dậy, thân hình bé nhỏ như muốn che chắn người phía sau.Khi quản gia tới gần, Piers mỉm cười.“Cháu đi tìm Noir ở đây thôi ạ. Xong, rồi thì thấy anh Alden.”Quản gia liếc qua, thấy mọi thứ vẫn yên ổn thì cũng không nghi ngờ, chỉ khẽ cúi đầu rồi dẫn hai đứa trẻ về lại phòng riêng và đại sảnh.Trên đường đi, Alden khẽ sáp lại gần Piers, khẽ hỏi.“...Em không nói cho quản gia sao?”“Đương nhiên rồi.” Piers đáp, đôi mắt xám tro sáng lên dưới ánh nến.Ngay lúc ấy, trái tim Alden khẽ rung lên. Cậu bé vốn mang trong mình kiêu hãnh của dòng dõi công tước, nhưng cũng là cô đơn và áp lực. Thế mà, Piers với nụ cười dịu dàng, với cái xoa đầu ấm áp ấy,đã bước thẳng vào thế giới của cậu, trở thành chốn an toàn duy nhất.“Ngài Kensington, xin mời đi lối này”Tới phía ngã rẽ, các người hầu liền tách ra rồi cùng quản gia dẫn Alden về phía đại sảnh. Có vẻ như Hugh và những người bạn của anh ta đang ở đó.Piers thì được những người hầu còn lại dẫn về phòng riêng, đã sắp tới giờ đi ngủ của cậu rồi. “Tạm biệt anh nhé.” Piers vẫy tay chào tạm biệt Alden với vẻ hào hứng. Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt trẻ thơ của cậu như làm bừng sáng cả không gian. Alden cũng chỉ bẽn lẽn đỏ mặt rồi nhẹ nhàng vẫy tay chào lại.
.
.
.“Cậu đã đi đâu vậy, bỏ lỡ cảnh Simon đánh bại Anton rồi kìa.”Hugh reo lên khi thấy Alden trở về, gương mặt tràn đầy phấn khích vì vừa chứng kiến một ván cờ vua gay cấn.Ở đại sảnh, một nhóm thiếu niên tầm mười, mười một tuổi đang vây quanh chiếc bàn lớn. Trên bàn đặt bộ cờ vua được chạm khắc tinh xảo từ gỗ sồi, rõ ràng là món đồ xa xỉ. Họ đều là bạn học của Alden tại học viện hoàng gia, nhân kỳ nghỉ đông đã tụ tập về dinh thự tử tước Elvaris theo lời mời của con trai trưởng trong nhà.Thường thì con cái quý tộc ít khi mời nhau thân mật như vậy, nhưng khi tất cả còn nhỏ tuổi, ham chơi, những lễ nghi và khoảng cách cũng tạm gác lại. Riêng Alden vốn ít khi tham gia hoạt động cùng bạn đồng trang lứa, nếu không nhờ người anh họ Anton kéo đi, có lẽ cậu đã chẳng có mặt ở đây.“Alden, ra giúp anh đi. Simon lợi hại quá, anh không thắng nổi!”“Ăn gian! Có Alden vào thì ai đánh lại được chứ!”Nghe nhắc đến tên mình, Alden khó lòng thoái thác. Cậu đành chen qua đám đông, ngồi xuống cạnh Anton.Anton là con trai của chị gái mẹ Alden, nhưng lại mang nhiều nét từ nhà nội. Mái tóc nâu thường thấy, đôi mắt ánh xanh là điểm hiếm hoi gợi chút liên hệ huyết thống giữa hai người họ. Từ nhỏ, nhờ hai bà mẹ thân thiết nên Alden và Anton thường được cho gặp gỡ, dần trở thành đôi bạn đồng niên hiếm hoi. Nhưng nếu Anton năng nổ, hoạt bát và dễ kết bạn thì Alden lại trầm lặng, khép kín, khiến người khác thường chỉ xem cậu như “cái bóng đi kèm”. Vì cũng chẳng đứa trẻ nào dám tới kết thân một người lúc nào mặt mày cũng lạnh lùng, đáng sợ như cậu.Alden chăm chú nhìn bàn cờ rồi khẽ nói.“Anh nên đi nước này, phá vòng vây sẽ dễ xoay chuyển tình thế hơn.”Anton gật đầu nhưng ánh mắt dường như còn để ý đến điều khác.“Vừa nãy, em đi đâu vậy? Trông em có vẻ vui lắm.”“Hả? Làm gì có.”Alden vội phủ nhận, nhưng má hơi ửng đỏ. Trong đầu, bóng hình cậu bé tóc đỏ thoáng hiện lên,người đầu tiên từng đối xử dịu dàng với cậu đến thế. Anton như đoán ra điều gì, song không gặng hỏi thêm. Cậu làm theo chỉ dẫn của Alden và nhanh chóng giành chiến thắng, khiến tiếng reo hò vang khắp đại sảnh.“Ngày mai chúng ta làm gì tiếp đây?” một giọng hào hứng vang lên.“Đêm nay nếu tuyết rơi dày, mai ta sẽ ra đồi trống trượt tuyết. Cha tớ đã chuẩn bị cả ván trượt ma thuật và chó kéo xe!” Hugh đáp lời, khiến đám trẻ nhao nhao hưởng ứng.Alden lặng lẽ nghĩ thầm. Nếu mai mọi người ra ngoài, e rằng mình khó gặp lại cậu bé ấy. Em ấy còn quá nhỏ, chắc chẳng được tham gia.Sáng hôm sau, khi Piers thức dậy, Hugh cùng nhóm bạn quý tộc đã đi trượt tuyết. Tuyết đã ngừng rơi, phủ một tấm vải trắng khắp trang viên.Piers dùng bữa cùng cha mẹ rồi bắt đầu buổi học. Là người mang ký ức xuyên không, cậu không chán ghét việc học, trái lại xem đó là cách để hiểu rõ hơn về thế giới này.Trong phòng, cậu ngồi trước cửa sổ, tay cầm cọ phác thảo khung cảnh ngoài trời. Bên cạnh là thầy Hyrcanus, một họa sĩ lừng danh trong giới quý tộc và đã được cha mời về làm gia sư dạy vẽ riêng cho Piers.“Rất tốt,” Hyrcanus khen, ngắm bức tranh. “Khó tin một đứa trẻ tầm tuổi con lại có nét vẽ thế này. Con thực sự có tố chất.”Ngay lần đầu xem tranh của Piers, ông đã ngạc nhiên đến mức lập tức nhận cậu làm học trò. Piers vui mừng khi có thầy giỏi, nhưng trong lòng vẫn lẩn khuất chút áy náy. Bởi đâu đó, cậu đang lừa dối ông.“Thầy ơi… em biết hỏi vậy không hay, nhưng thầy có biết gì về nhà công tước Kensington không?”Hyrcanus khẽ vuốt râu, hiền từ nhìn cậu học trò.“Nhà công tước à? Sao con lại hỏi?”“Công tước phu nhân Manlia rất yêu nghệ thuật, từng nhiều lần mời ta dự tiệc trà. Nhà Kensington quả đúng hình mẫu quý tộc. Con trai họ, Alden, là một đứa trẻ xuất sắc, ta nghe vô số lời ca tụng về nó.”Ông dừng lại, giọng chùng xuống.“Nhưng ta vẫn thấy thương cảm cho cậu bé ấy. Sinh trong gia đình như thế, dù có là thiên tài cũng khó tìm được tình yêu thương.”Nghe thầy thở dài, Piers mường tượng cuộc sống Alden hẳn rất cô độc. Bị thương cũng chẳng dám nói ai, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng. Ban đầu hỏi chỉ vì tò mò, nhưng giờ Piers bất giác thấy mình quan tâm đến cái tên Alden nhiều hơn.Chiều muộn, đám trẻ quý tộc quay về, ai nấy mệt nhoài nhưng tràn đầy niềm vui.“Quang linh với hỏa linh của Alden đánh bại tất cả bọn mình luôn, tuyệt thật!”“Đúng là thiên tài nhà Kensington, cả ma thuật lẫn thể lực đều vượt xa!”“Đợi đấy, lần sau tôi sẽ hạ cậu cho mà coi!” Hugh đỏ mặt hùng hổ tuyên bố, bất chấp lễ nghi.Từ tầng trên, Piers len lén nhìn xuống, không mấy thích thú với sự ồn ào dưới kia. Lát sau, các quản gia lần lượt tới đón chủ nhân qua thiết bị dịch chuyển ma thuật, số người trong đại sảnh dần thưa thớt. Piers chờ đến khi chỉ còn lại hai bóng dáng. Một trong số đó cậu đã có chút quen thuộc.Quản gia nhà Theodora đến đón Anton, đồng thời cũng đưa Alden trở về. Ngay lúc Alden chuẩn bị bước lên bục dịch chuyển, một bàn tay khẽ chạm vào tay cậu. Quay lại, Alden bắt gặp mái tóc đỏ quen thuộc.“Cái này… cho anh.”Piers nhét vào tay Alden một con thú bông nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn tay.“Đây là Noir, em tự làm đó.” Cậu cười rạng rỡ.Alden bối rối siết chặt món quà, môi mấp máy nhưng chưa nói nên lời cảm ơn.“Cái gì, anh cũng muốn được Piers tặng quà! Quà của anh đâu hả Piers?” Hugh chen vào.“Anh ngốc, chẳng có quà cho anh đâu. Mau về phòng đi!”Nhìn hai anh em chí chóe, tim Alden khẽ thắt lại. Anton đứng cạnh, mỉm cười trêu chọc.“Từ lúc nào em thân với cậu út nhà Elvaris vậy?”“Anh im đi.” Alden gắt, giọng lạnh lùng.Anton chẳng để tâm, cười tiếp.“Cậu bé đó là omega, ai biết tặng em quà có ẩn ý gì không?”“Em ấy còn nhỏ, chưa hiểu đâu.”Nói vậy, nhưng Alden vẫn siết chặt chú mèo bông trong tay, áp lên ngực để cảm nhận chút hơi ấm, mang theo niềm mong chờ lặng lẽ.
Còn Alden, đôi mắt đỏ hoe vừa nãy giờ lại mở to hơn, chứa đầy kinh ngạc.Chỉ một lát sau, vết thương vốn rỉ máu đã khép lại, để lại vết hằn nhợt nhạt. Piers thở phào, rồi chợt thấy Alden run run, hàng mi cậu ấy vẫn còn đọng nước mắt. Không kiềm chế được, Piers đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc vàng óng của Alden, khẽ dỗ dành
“Không sao đâu... giờ ổn rồi. Đừng khóc nữa.”Câu nói già dặn như người lớn mà với chất giọng trẻ con non nớt của cậu nghe có vẻ hơi buồn cười. Nhưng Piers tạm thời không để ý tới điều đó lắm.Alden ngẩng lên, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. “Mà làm sao anh lại bị thương vậy?” Piers cúi xuống hỏi.Tới đây, Alden khẽ trầm ngâm nhưng rồi cũng rụt rè nói.“Anh vô tình vấp ngã khi lấy đồ trên kệ sách”Kệ sách. Mỗi phòng ngủ của khách đều có một kệ sách trưng mấy món đồ trang trí hoặc sách truyện nào đó. Nó không quá cao nhưng để một đứa trẻ 10 tuổi leo lên rồi không cẩn thận ngã xuống thì cũng đau đấy."Rốt cuộc là anh muốn lấy cái gì mà không cẩn thận thế.” Trên kệ sách chắc cũng chẳng có gì để thu hút sự chú ý của một đứa trẻ cả. Đồ vật trang trí hay sách truyện cũng là những loại thường thấy mà bất cứ nhà quý tộc nào cũng có thể tìm mua.Lúc này, Alden chỉ khẽ nhìn xuống vuốt ve Noir trong lòng. Chú mèo cũng có vẻ rất phối hợp mà kêu vài tiếng để làm nũng.Vậy là biết nguyên nhân rồi, chắc hẳn Noir đã lẻn vào phòng Alden rồi leo lên kệ sách. Cậu ấy vì muốn mang chú mèo xuống mà ngã trầy chân. Vậy mà vẫn chạy ra tận đây để tóm mèo xong ngồi khóc. Ngốc thật đấy. Piers với tâm hồn thanh thiếu niên khẽ cười, xong vẫn đưa tay nhẹ nhàng an ủi Alden.
Tiếng bước chân vọng lại từ cuối hành lang. Quản gia và vài người hầu đang tìm kiếm, có lẽ vì thấy Piers biến mất đã lâu. Piers nhanh chóng hiểu tình thế, liền khẽ thì thầm. “Đừng lo, em sẽ giúp anh.”Cậu nhận lại Noir từ tay Alden rồi đứng dậy, thân hình bé nhỏ như muốn che chắn người phía sau.Khi quản gia tới gần, Piers mỉm cười.“Cháu đi tìm Noir ở đây thôi ạ. Xong, rồi thì thấy anh Alden.”Quản gia liếc qua, thấy mọi thứ vẫn yên ổn thì cũng không nghi ngờ, chỉ khẽ cúi đầu rồi dẫn hai đứa trẻ về lại phòng riêng và đại sảnh.Trên đường đi, Alden khẽ sáp lại gần Piers, khẽ hỏi.“...Em không nói cho quản gia sao?”“Đương nhiên rồi.” Piers đáp, đôi mắt xám tro sáng lên dưới ánh nến.Ngay lúc ấy, trái tim Alden khẽ rung lên. Cậu bé vốn mang trong mình kiêu hãnh của dòng dõi công tước, nhưng cũng là cô đơn và áp lực. Thế mà, Piers với nụ cười dịu dàng, với cái xoa đầu ấm áp ấy,đã bước thẳng vào thế giới của cậu, trở thành chốn an toàn duy nhất.“Ngài Kensington, xin mời đi lối này”Tới phía ngã rẽ, các người hầu liền tách ra rồi cùng quản gia dẫn Alden về phía đại sảnh. Có vẻ như Hugh và những người bạn của anh ta đang ở đó.Piers thì được những người hầu còn lại dẫn về phòng riêng, đã sắp tới giờ đi ngủ của cậu rồi. “Tạm biệt anh nhé.” Piers vẫy tay chào tạm biệt Alden với vẻ hào hứng. Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt trẻ thơ của cậu như làm bừng sáng cả không gian. Alden cũng chỉ bẽn lẽn đỏ mặt rồi nhẹ nhàng vẫy tay chào lại.
.
.
.“Cậu đã đi đâu vậy, bỏ lỡ cảnh Simon đánh bại Anton rồi kìa.”Hugh reo lên khi thấy Alden trở về, gương mặt tràn đầy phấn khích vì vừa chứng kiến một ván cờ vua gay cấn.Ở đại sảnh, một nhóm thiếu niên tầm mười, mười một tuổi đang vây quanh chiếc bàn lớn. Trên bàn đặt bộ cờ vua được chạm khắc tinh xảo từ gỗ sồi, rõ ràng là món đồ xa xỉ. Họ đều là bạn học của Alden tại học viện hoàng gia, nhân kỳ nghỉ đông đã tụ tập về dinh thự tử tước Elvaris theo lời mời của con trai trưởng trong nhà.Thường thì con cái quý tộc ít khi mời nhau thân mật như vậy, nhưng khi tất cả còn nhỏ tuổi, ham chơi, những lễ nghi và khoảng cách cũng tạm gác lại. Riêng Alden vốn ít khi tham gia hoạt động cùng bạn đồng trang lứa, nếu không nhờ người anh họ Anton kéo đi, có lẽ cậu đã chẳng có mặt ở đây.“Alden, ra giúp anh đi. Simon lợi hại quá, anh không thắng nổi!”“Ăn gian! Có Alden vào thì ai đánh lại được chứ!”Nghe nhắc đến tên mình, Alden khó lòng thoái thác. Cậu đành chen qua đám đông, ngồi xuống cạnh Anton.Anton là con trai của chị gái mẹ Alden, nhưng lại mang nhiều nét từ nhà nội. Mái tóc nâu thường thấy, đôi mắt ánh xanh là điểm hiếm hoi gợi chút liên hệ huyết thống giữa hai người họ. Từ nhỏ, nhờ hai bà mẹ thân thiết nên Alden và Anton thường được cho gặp gỡ, dần trở thành đôi bạn đồng niên hiếm hoi. Nhưng nếu Anton năng nổ, hoạt bát và dễ kết bạn thì Alden lại trầm lặng, khép kín, khiến người khác thường chỉ xem cậu như “cái bóng đi kèm”. Vì cũng chẳng đứa trẻ nào dám tới kết thân một người lúc nào mặt mày cũng lạnh lùng, đáng sợ như cậu.Alden chăm chú nhìn bàn cờ rồi khẽ nói.“Anh nên đi nước này, phá vòng vây sẽ dễ xoay chuyển tình thế hơn.”Anton gật đầu nhưng ánh mắt dường như còn để ý đến điều khác.“Vừa nãy, em đi đâu vậy? Trông em có vẻ vui lắm.”“Hả? Làm gì có.”Alden vội phủ nhận, nhưng má hơi ửng đỏ. Trong đầu, bóng hình cậu bé tóc đỏ thoáng hiện lên,người đầu tiên từng đối xử dịu dàng với cậu đến thế. Anton như đoán ra điều gì, song không gặng hỏi thêm. Cậu làm theo chỉ dẫn của Alden và nhanh chóng giành chiến thắng, khiến tiếng reo hò vang khắp đại sảnh.“Ngày mai chúng ta làm gì tiếp đây?” một giọng hào hứng vang lên.“Đêm nay nếu tuyết rơi dày, mai ta sẽ ra đồi trống trượt tuyết. Cha tớ đã chuẩn bị cả ván trượt ma thuật và chó kéo xe!” Hugh đáp lời, khiến đám trẻ nhao nhao hưởng ứng.Alden lặng lẽ nghĩ thầm. Nếu mai mọi người ra ngoài, e rằng mình khó gặp lại cậu bé ấy. Em ấy còn quá nhỏ, chắc chẳng được tham gia.Sáng hôm sau, khi Piers thức dậy, Hugh cùng nhóm bạn quý tộc đã đi trượt tuyết. Tuyết đã ngừng rơi, phủ một tấm vải trắng khắp trang viên.Piers dùng bữa cùng cha mẹ rồi bắt đầu buổi học. Là người mang ký ức xuyên không, cậu không chán ghét việc học, trái lại xem đó là cách để hiểu rõ hơn về thế giới này.Trong phòng, cậu ngồi trước cửa sổ, tay cầm cọ phác thảo khung cảnh ngoài trời. Bên cạnh là thầy Hyrcanus, một họa sĩ lừng danh trong giới quý tộc và đã được cha mời về làm gia sư dạy vẽ riêng cho Piers.“Rất tốt,” Hyrcanus khen, ngắm bức tranh. “Khó tin một đứa trẻ tầm tuổi con lại có nét vẽ thế này. Con thực sự có tố chất.”Ngay lần đầu xem tranh của Piers, ông đã ngạc nhiên đến mức lập tức nhận cậu làm học trò. Piers vui mừng khi có thầy giỏi, nhưng trong lòng vẫn lẩn khuất chút áy náy. Bởi đâu đó, cậu đang lừa dối ông.“Thầy ơi… em biết hỏi vậy không hay, nhưng thầy có biết gì về nhà công tước Kensington không?”Hyrcanus khẽ vuốt râu, hiền từ nhìn cậu học trò.“Nhà công tước à? Sao con lại hỏi?”“Công tước phu nhân Manlia rất yêu nghệ thuật, từng nhiều lần mời ta dự tiệc trà. Nhà Kensington quả đúng hình mẫu quý tộc. Con trai họ, Alden, là một đứa trẻ xuất sắc, ta nghe vô số lời ca tụng về nó.”Ông dừng lại, giọng chùng xuống.“Nhưng ta vẫn thấy thương cảm cho cậu bé ấy. Sinh trong gia đình như thế, dù có là thiên tài cũng khó tìm được tình yêu thương.”Nghe thầy thở dài, Piers mường tượng cuộc sống Alden hẳn rất cô độc. Bị thương cũng chẳng dám nói ai, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng. Ban đầu hỏi chỉ vì tò mò, nhưng giờ Piers bất giác thấy mình quan tâm đến cái tên Alden nhiều hơn.Chiều muộn, đám trẻ quý tộc quay về, ai nấy mệt nhoài nhưng tràn đầy niềm vui.“Quang linh với hỏa linh của Alden đánh bại tất cả bọn mình luôn, tuyệt thật!”“Đúng là thiên tài nhà Kensington, cả ma thuật lẫn thể lực đều vượt xa!”“Đợi đấy, lần sau tôi sẽ hạ cậu cho mà coi!” Hugh đỏ mặt hùng hổ tuyên bố, bất chấp lễ nghi.Từ tầng trên, Piers len lén nhìn xuống, không mấy thích thú với sự ồn ào dưới kia. Lát sau, các quản gia lần lượt tới đón chủ nhân qua thiết bị dịch chuyển ma thuật, số người trong đại sảnh dần thưa thớt. Piers chờ đến khi chỉ còn lại hai bóng dáng. Một trong số đó cậu đã có chút quen thuộc.Quản gia nhà Theodora đến đón Anton, đồng thời cũng đưa Alden trở về. Ngay lúc Alden chuẩn bị bước lên bục dịch chuyển, một bàn tay khẽ chạm vào tay cậu. Quay lại, Alden bắt gặp mái tóc đỏ quen thuộc.“Cái này… cho anh.”Piers nhét vào tay Alden một con thú bông nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn tay.“Đây là Noir, em tự làm đó.” Cậu cười rạng rỡ.Alden bối rối siết chặt món quà, môi mấp máy nhưng chưa nói nên lời cảm ơn.“Cái gì, anh cũng muốn được Piers tặng quà! Quà của anh đâu hả Piers?” Hugh chen vào.“Anh ngốc, chẳng có quà cho anh đâu. Mau về phòng đi!”Nhìn hai anh em chí chóe, tim Alden khẽ thắt lại. Anton đứng cạnh, mỉm cười trêu chọc.“Từ lúc nào em thân với cậu út nhà Elvaris vậy?”“Anh im đi.” Alden gắt, giọng lạnh lùng.Anton chẳng để tâm, cười tiếp.“Cậu bé đó là omega, ai biết tặng em quà có ẩn ý gì không?”“Em ấy còn nhỏ, chưa hiểu đâu.”Nói vậy, nhưng Alden vẫn siết chặt chú mèo bông trong tay, áp lên ngực để cảm nhận chút hơi ấm, mang theo niềm mong chờ lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz