ZingTruyen.Xyz

[Xuyên Thư] Ca Ca Thật Tốt, Phải Làm Sao Bây Giờ ?

🍓Chương 4: Vợ chồng Thẩm gia

dieudieutieucuu

🍓Editor: dieudieutieucuu

Bởi vì điệu nhảy này, Hoắc Vũ và Hoắc Tự Sâm trở thành tiêu điểm chú ý của bữa tiệc.

Lúc xuống sàn nhảy, Hoắc Tự Sâm ôm eo Hoắc Vũ, tránh để cho cô bị khách khứa vây xung quanh đụng phải.

Hoắc Tự Sâm cao 1m88, đứng một bên cạnh người cô, khiến lòng cô dột nhiên dâng lên một cảm giác yên tâm kỳ lạ.

Hoắc Vũ cảm thấy, chỉ cần vị "ca ca" này của cô đồng ý giúp đỡ cái gì đó, hắn chắc chắn sẽ làm hết mình, cố gắng đạt được hiệu quả tốt nhất. Nhưng hầu như hắn không muốn tốn tâm tư vì ai khác. Giống như là toàn bộ thế giới xung quanh đều không quan trọng đối với hắn, không cần hắn phải hao phí tâm tư trong đó.

Chờ đến khi cả hai ra khỏi sàn nhảy, Hoắc Tự Sâm lại đột nhiên rút tay ra, cắm vào túi quần, trở lại bộ dáng cao lãnh như ban đầu.

Hoắc Vũ:......

Cô cảm thấy thật bất lực, ca ca cao lãnh như thế này, liệu có thật sự công lược được không...?

Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại cô có một ưu thế hơn những người khác, đó chính là thân phận "Em gái ruột" của Hoắc Tự Sâm, có cùng "Quan hệ huyết thống". Từ tình huống vừa rồi, cô có thể biết được một chuyện, Hoắc Tự Sâm đối xử với " Em gái ruột" Hoắc Vũ này cũng không quá tệ. Ít nhất, cuối cùng hắn vẫn đồng ý lời mời của cô, không phải sao...?

Lúc này, đột nhiên có một tiểu mỹ nữ trang điểm tinh xảo có dũng khí đi lại gần mời Hoắc Tự Sâm nhảy...

Tiểu mỹ nữ ngại ngùng liếc nhìn gương mặt của Hoắc Tự Sâm, nhưng dường như Hoắc Tự Sâm không nhìn thấy ánh mắt chờ mong cùng ái mộ của cô gái, trực tiếp nhàn nhạt mà nói một câu "Xin lỗi", sau đó liền lạnh lùng lướt ngang qua người cô gái kia.

Tiểu mỹ nữ vẻ mặt ngẩn ngơ đứng đơ người tại chỗ. Sau đó tiếng cười nhạo của các cô gái xung quanh vang lên khiến tiểu mỹ nữ đó mặt lúc trắng lúc xanh xoay người bỏ chạy.

Hoắc Vũ thấy một màn như thế, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Nếu thật sự lúc đó Hoắc Tự Sâm gật đầu đồng ý với cô gái kia cô mới thực sự cảm thấy kỳ quái.

Mặt trời sẽ không mọc ở phía Tây, Hoắc Tự Sâm cũng không có khả năng đồng ý lời mời khiêu vũ của tiểu mỹ nữ đó.

Hoắc Vũ có chút khát, cô tiện tay cầm một ly nước chanh ở trên tay người hầu, lúc chuẩn bị uống một ngụm, đã thấy Dư Tâm Tâm chạy lại gần.

Dư Tâm Tâm cười tươi vui vẻ, lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt Hoắc Vũ.

Hoắc Vũ hút một ngụm nước chanh từ ống hút, thắc mắc nhìn Dư Tâm Tâm, "Sao thế?"

Dư Tâm Tâm cười hì hì, "A Vũ, lúc nãy cậu và anh trai cậu khiêu vũ, tớ đã quay lại hết rồi. Ngay cả những động tác vài giây sau khi khiêu vũ, tớ cũng đều chụp lại."

Hoắc Vũ nghe vậy, liền mượn máy điện thoại của Dư Tâm Tâm.

Màn hình di động sáng lên, vừa đúng lúc là hình ảnh động tác cuối cùng trước khi họ kết thúc khiêu vũ.

Bức ảnh này vừa đẹp lại vừa mộng ảo, hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.

Thân thể mềm dẻo của cô hơi cong cong, lộ ra cổ trắng nõn thon dài, tuyệt đẹp, giống như cổ thiên nga trắng, trên mặt mang theo nụ cười điềm tĩnh, hai tay cánh tay bày ra một động tác kết thúc duyên dáng. Mà cánh tay Hoắc Tự Sâm rắn chắc ôm lấy eo nhỏ của cô, gương mặt góc cạnh, sườn mặt tuấn mỹ dị thường, tầm mắt hắn hơi rũ xuống, tựa như đang trầm lặng ngắm cô.

Nhưng Hoắc Vũ tinh tường biết một điều, bức ảnh này có được là do chọn góc độ chụp quá tinh xảo thôi. Trên thực tế, trong toàn bộ quá trình khiêu vũ, ánh mắt Hoắc Tự Sâm chưa một lần thật sự đặt vào người cô.

Dù cho là ánh mắt ngẫu nhiên nhìn cô, cũng chỉ là vì liên quan đến động tác khiêu vũ, sau đó liền ngay lập tức rời đi.

Bất quá bức ảnh này Hoắc Vũ rất thích, nếu một nhiếp ảnh gia nào đó cố ý chụp giống như bức ảnh này, phỏng chừng cũng không tinh xảo như vậy. Có đôi khi, lơ đãng chụp hình, ngược lại lại có hiệu quả tốt nhất.

Hoắc Vũ đem điện thoại trả lại cho Dư Tâm Tâm, "Tâm Tâm, một lát nữa cậu đem ảnh chụp và video gửi qua cho tớ đi."

Dư Tâm Tâm đương nhiên không có ý kiến, "Được..."

Các vũ khúc lần lượt tiếp tục vang lên, nhưng cả Hoắc Tự Sâm và Hoắc Vũ đều tiếp tục không tham gia.

Mặc dù còn có nhiều vị thiếu gia thân sĩ lên mời nhưng cô đều khách khí từ chối.

Có thể là vì "Hoắc Vũ" kiêu căng, ngạo mạn nổi tiếng khắp Đế Đô, hoặc cũng có thể là vì cô là tiểu chủ nhân của bữa tiệc đêm nay, cho nên dù tất cả các vị thiếu gia lại mời bị cự tuyệt nhưng không có ai mang theo thần sắc bất mãn.

Yến hội chậm rãi đi đến hồi kết thúc.

Âm thanh kết thúc vang lên, khách khứa lần lượt chào hỏi rồi ra về.

Sau khi khách khứa về hết, Hoắc Vũ nói với Hoắc Viễn vài câu rồi lên phòng nghỉ ngơi.

Bữa tiệc đêm nay được Hoắc gia tự tay chuẩn bị và được tổ chức ở nhà chính.

Lại nói tiếp, căn biệt thự này trên danh nghĩa là của phu nhân Trương Minh Lan. Là lễ vật của Trương Minh Lan khi kết hôn.

Biệt thự này lúc ấy phải có giá trị khoảng hơn sáu trăm vạn, qua hơn hai mươi năm, giá trị của nó đã tăng lên gấp mấy lần ban đầu, là một căn biệt thự có giá trị trên trời.

Trương Minh Lan là cô con gái duy nhất trong nhà. Bà thừa kế sự khôn khéo của người cha và đầu óc thương nhân xuất sắc, sau khi bà tốt nghiệp đại học, cha bà đã giao toàn bộ sản nghiệp và công ty cho bà quản lý. Thời điểm lúc bà qua đời, cha bà đã phải bỏ qua tang thương mất con gái, chấn chỉnh lại tinh thần, một lần nữa tiếp quản công ty.

Cuộc đời Hoắc Tự Sâm có rất nhiều sự lựa chọn.

Hắn có thể đi theo con đường của Hoắc Viễn làm chính trị, nếu không làm chính trị thì có thể nhập ngũ làm quân nhân. Dựa theo trình độ ưu tú của hắn, mặc kệ là đi theo con đường nào đều có thể hoàn thành xuất sắc nhất có thể. Nhưng cuối cùng hắn lại chọn con đường khiến mọi người ngoài ý muốn - thương nhân.

Hắn lựa chọn đi theo con đường của người mẹ đã mất, chuẩn bị tiếp quản gia nghiệp.

Hắn đã hoàn thành xuất sắc học vị tiến sĩ của chuyên ngành kinh tế đại học Havard, thuận lợi tốt nghiệp.

Sau khi về nước khoảng một tháng, hắn chính thức tiếp nhận sản nghiệp trên tay ông ngoại.

Hoắc Vũ nhớ rõ ông ngoại Hoắc Tự Sâm có một công ty giải trí.

Nếu cô có thể ký hợp đồng với công ty của nhà mình, con đường diễn xuất ở trong giới giải trí chắc chắn sẽ bớt chông gai hơn.

Sau khi Hoắc Vũ vào phòng mình, cô tháo hết trang sức trên người xuống, sau đó vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ một lần.

Sau khi tắm rửa xong, cô lấy máy sấy làm khô tóc, rồi thoa kem dưỡng ẩm lên da. Toàn bộ quá trình cũng mất hơn một giờ đồng hồ.

Hoắc Vũ nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, mới phát hiện kim giờ đã sắp điểm 12 giờ.

Nghĩ đến ngày mai còn có chính sự quan trọng cần phải làm, Hoắc Vũ liền ngã xuống chiếc giường màu hồng phấn rộng lớn ngập tràn hơi thở thiếu nữ, tiến vào giấc mộng đẹp.

-----------

Ngày hôm sau, Hoắc Vũ bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc 7 giờ kém mười lăm phút.

Tối hôm qua cô đã chỉnh sửa đồng hồ báo thức, cố ý để nó báo thức sớm hơn bình thường.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Hoắc Viễn phải rời đi. Lần gặp mặt tiếp theo cũng không biết là khi nào, vậy nên nếu cô muốn tiến vào giới nghệ sĩ, hôm nay nhất định phải nói với Hoắc Viễn một chút về vấn đề này.

Hoắc Vũ dùng hai phút xua tan cơn buồn ngủ của chính mình, sau đó liền rời giường bay nhanh vào phòng tắm.

Cô buộc mái tóc bù xù của mình thành tóc đuôi ngựa, tùy tiện bôi một chút kem dưỡng da rồi liền vội vàng xuống lầu.

Vào mùa đông, buổi sáng vẫn có chút âm u.

Mặc dù đã 7 giờ sáng, nhưng bầu trời vẫn âm u tối tăm, mặt trời cũng lười biếng, chậm chạp chưa dâng lên.

Nhưng thời điểm Hoắc Vũ xuống lầu, Hoắc Viễn cùng Hoắc Tự Sâm đã yên vị trên bàn ăn sáng.

Hoắc Vũ nhìn dưới lầu hai nam nhân một già một trẻ, gương mặt trắng nõn dâng lên một nụ cười ngọt ngào, "Ba, ca ca, buổi sáng tốt lành..."

Hoắc Viễn nhìn con gái của mình trưởng thành ngày càng xinh đẹp, đáng yêu, trong lòng dâng lên một mảnh mềm mại.

Đáng tiếc vợ ông qua đời quá sớm, nếu không bà ấy nhìn thấy con gái bọn họ lớn lên đáng yêu, xinh đẹp như vậy, nhất định trong lòng cũng sẽ vô cùng tự hào.

Tuy rằng Hoắc Vũ lớn lên cũng không giống ai trong nhà, nhưng Hoắc Viễn nghĩ đây là hiện tượng đột biến gien, trong lòng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Có một số cha mẹ lớn lên nhan sắc tầm thường, nhưng bọn họ sinh con lại có diện mạo phi thường xuất sắc, đó là do bọn họ kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ mình, nhưng lại không lấy bất kỳ khuyết điểm nào của họ, vì vậy lớn lên đương nhiên sẽ khác cha mẹ.

Con gái ông nhất định là kế thừa toàn bộ ưu điểm của ông và vợ ông nên mới có diện mạo xuất sắc như vậy. Tuy rằng A Vũ và ông không có điểm nào giống nhau nhưng chung quy vẫn là con gái ông.

"A Vũ, mau lại ngồi đây ăn sáng."

Hoắc Viễn cười nói với Hoắc Vũ.

"Vâng, ba."

Hoắc Viễn và Hoắc Tự Sâm đều chưa ăn sáng.

Khi cả ba người đều yên vị ngồi vào bàn ăn sáng, người giúp việc mới bắt đầu đem đồ ăn sáng dọn lên.

Trong nhà tổng cộng có hai người giúp việc, nhưng đều không ở Hoắc gia.

Mỗi ngày người giúp việc đều đến nấu ăn, đôi khi cũng sẽ làm bữa ăn khuya hoặc điểm tâm theo yêu cầu.

Trừ những người đó ra, còn có một người chuyên quét dọn vệ sinh nhà cửa. Thường thường vào lúc ba, bốn giờ chiều sẽ đến, đến khi hoàn thành công việc mới rời đi.

Cho nên mặc dù biệt thự Hoắc gia ba tầng vô cùng rộng lớn, có rất nhiều phòng, diện tích cực đại, nhưng ngày thường đều rất cô quạnh, không có nhiều người ở.

Hoắc Vũ ăn cháo, rồi lén lút liếc mắt đánh giá Hoắc Tự Sâm.

Tuy đều là thành viên trong gia đình, cùng nhau dùng bữa sáng nhưng trên mặt hắn lúc nào cũng thể hiện sự lạnh lùng, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến mị lực trời sinh của hắn.

Có thể là bởi vì ở nhà so với ở bên ngoài sẽ thoải mái hơn, nên hắn mặc quần áo khá tùy tiện, áo sơ mi trắng buông lỏng hai cúc trên cùng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Tay cầm thìa của hắn sạch sẽ thon dài, động tác ăn cơm ưu nhã mê người, nhất cử nhất động đều mang theo lực hấp dẫn trí mạng.

Chỉ nhìn thôi cũng làm cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lúc này, Hoắc Tự Sâm bắt đầu chú ý tới ánh mắt đánh giá của Hoắc Vũ, hắn hơi hơi ngước mắt, liếc nhìn cô một cái.

Hoắc Vũ vội hướng tới hắn lộ ra một nụ cười xinh đẹp lấy lòng, sau đó cô nghiêng đầu nhìn sang Hoắc Viễn, nói ra dự định trong lòng mình, "Ba ba, con muốn tiến vào giới giải trí."

Hoắc Viễn dừng động tác ăn cơm lại, ngay cả Hoắc Tự Sâm cũng liếc mắt nhìn thoáng qua cô.

Hoắc Viễn nhíu nhíu mày, "A Vũ, tại sao con lại đột ngột muốn tiến vào giới giải trí?"

Hoắc Vũ năm nay mười bảy tuổi, còn đang học lớp 12. Bình thường thành tích của cô không quá xuất sắc cũng không xấu, nhưng thành tích này đối với Hoắc Viễn đều không quan trọng.

Con gái trong nhà chính là để nuông chiều, nếu thực sự như con bé không học vấn không nghề nghiệp, ông cùng con trai cả cũng có năng lực khiến nửa đời còn lại của cô sống trong vui vẻ vô âu.

Hoắc Vũ nghiêng nghiêng đầu, mắt to chớp chớp vài cái, "Ba ba, việc học con sẽ không bỏ bê, con sẽ học xong cao trung, cũng sẽ tiếp tục vào đại học, nhưng con thật sự rất thích diễn kịch, con cũng thật sự muốn vào giới giải trí."

"Giới giải trí, không phải yên bình như em thấy, con đường này cũng không hợp em."

Hoắc Tự Sâm mặt mày tối đi vài phần, tiếng nói vang lên có vài phần lạnh lùng.

Ngữ khí hắn bình tĩnh, nghe không ra là đồng ý hay phản đối, giống như là phát biểu việc bình thường.

Hoắc Vũ biết, ở trong mắt Hoắc Viễn và Hoắc Tự Sâm, tuy tính cách "cô" kiêu căng, nhưng là người đơn thuần, không thích hợp với ngũ quang thập sắc của giới giải trí phức tạp.

Nhưng là... cô thật sự muốn tiến vào giới giải trí.

Đây là cô lấy chính bản thân mình ra để bảo đảm.

Cho dù có một ngày, nữ chủ trở về, cô cũng còn có thể tự lập sinh sống.

Hoắc Vũ buông thìa trong tay , nâng nâng cằm, vẻ mặt tươi cười rực rỡ nhìn Hoắc Tự Sâm, "Em biết,... nhưng là... anh trai sẽ bảo hộ em... đúng không?"

Hoắc Tự Sâm híp híp mắt, trong mắt vụt qua một tia sáng ngoài ý muốn.

Cô em gái này, tại sao so với trong trí nhớ trước đây của hắn còn ngoan ngoãn, dính người hơn?... Hơn nữa lại còn biết lấy lòng...?

Hoắc Viễn cười hai tiếng, hỏi lại một lần nữa, "A Vũ, con thật sự nghĩ kỹ chưa...?"

Hoắc Vũ nghiêm túc gật gật đầu, "Vâng, con nghĩ kỹ rồi."

Hoắc Viễn cũng dứt khoát nói, "Được, vậy con liền thực hiện ước mơ của mình đi, ba ba cùng anh trai đều là hậu thuẫn to lớn của con. Nếu chừng nào con không thích giới giải trí, lúc nào cũng có thể rời khỏi đó..."

Hoắc Viễn hào sảng nói.

Hoắc Vũ rũ hai mắt xuống, Hoắc Viễn lúc này thực sự là một người cha tốt.

Đáng tiếc, cô không thật sự phải là con gái ruột của ông.

Hoắc Vũ áp chế cảm xúc mất mát trong lòng xuống, cười cười gật đầu nói, "Cảm ơn ba."

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Tự Sâm,cười tươi sáng lạn thêm hai phần, "Cũng cảm ơn anh trai trước, về sau còn muốn anh giúp em thêm một chút đâu."

Hoắc Tự Sâm khẽ rung mi, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoắc Viễn liền vội vàng rời đi, lịch trình của ông luôn dày đặc, nếu không phải lúc này đây là con trai của ông về nước, bằng không ông cũng không về nhà một chuyến.

Mà Hoắc Tự Sâm cũng đi đến công ty của ông ngoại, hắn đã bắt đầu quen thuộc công ty, một tháng sau liền bắt đầu tiếp nhận tập đoàn.

Trong nhà chỉ còn lại Hoắc Vũ, cô liền cầm tiền đi ra ngoài.

Tối hôm qua, cô cũng đã tính toán, cô chuẩn bị hôm nay sẽ đi gặp cha mẹ của thân chủ này một chút.

Gara của Hoắc gia có không ít xe. Có mấy chiếc xe khủng chục vạn, cũng có mấy siêu xe hơn ngàn vạn.

Hoắc Vũ nghĩ nghĩ một chút, liền lấy một chiếc audi đỏ đi ra khỏi cửa.

Tìm được cha mẹ ruột của thân chủ, đối cô hiện tại mà nói, cũng không tính là quá khó khăn. Bởi vì cô biết bọn họ đều là công nhân quét rác trên đường. Cho nên chỉ cần đi một lát đến đường Phú Tân cũng có thể tìm thấy người.

Sau khi Hoắc Vũ lái xe đến đường Phú Tân, cô liền thả chậm tốc độ xe, sau đó quan sát một lúc.

Không nghĩ tới vận khí của cô không tồi, liếc mắt một chút liền có thể tìm thấy người mà mình muốn tìm.

Cách đó không xa, phía dưới cây bạch quả, có hai người tuổi xế chiều đầu tóc hoa râm đang quét lá trên đường.

Bởi vì sinh hoạt quá mức nghèo khó, cho nên nhìn qua bọn họ so người cùng tuổi thì già hơn một chút, giống như đã hơn 60 tuổi đời, trên người hai người mặc một chiếc áo bông rẻ mạt, áo bông còn lấm bụi bẩn và cũ kĩ, phai màu.

Hoắc Vũ từ trong cốt truyện đều biết, đôi vợ chồng này đều là người tốt thiện lương, tuy rằng bọn họ không có tiền, nhưng đối với cô con gái như Hoắc Dư Khanh lại không thể không quan tâm, mọi chi phí tiền bạc kiếm được đều cung cấp cho con gái để cô ta có cuộc sống tốt nhất có thể.

Đáng tiếc, kết cục của bọn họ không tốt lắm.

Liền bởi vì bọn họ cùng Hoắc Vũ có quan hệ huyết thống, cho nên cũng đều bị Hoắc Dư Khanh ghi thù trong lòng. Sau khi Hoắc Dư Khanh trở lại Hoắc gia, cô ta liền cùng bọn họ chặt đứt liên lạc.

Sau lại xảy ra chuyện Hoắc Vũ bị lừa bán, khương cha mệt mỏi, lại bị tai nạn xe cộ, cần vay tiền cấp tốc.

Khương mụ mụ đến vay tiền Hoắc Dư Khanh, nhưng lại bị cô ta lạnh nhạt cự tuyệt ngay trước cửa.

Sau đó Khương cha vì bị thương ở chân, cấp cứu không đúng lúc, liền phải cắt đôi chân, trở thành người tàn phế,

Khi Khương cha trở thành người tàn phế, sinh hoạt của đôi vợ chồng này càng thêm khốn khổ. Mấy năm sau, ở trong một đêm đông giá rét, hai người họ vì lạnh mà chết.

Nghĩ đến kết cục của đôi vợ chồng hiền lương trước mắt, tiếng lòng Hoắc Vũ hơi hơi xúc động.

Ở đời trước, cô và tình thân gia đình không có duyên

Cho nên cô vẫn luôn khát vọng sống trong một gia đình ấm áp.

Một đời này, cô có một đôi cha mẹ nhiệt tình...

Chỉ đáng tiếc, hiện tại còn chưa tới thời cơ thích hợp, cô không thể nói ra sự thật...

Nhưng làm sao cô có thể đứng ở trong bóng tối giúp bọn họ cải thiện sinh hoạt...

Thứ cô hiện tại không thiếu nhất là tiền...

Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ liềntrực tiếp đẩy cửa, bước xuống xe.

Cô vốn muốn tìm một cái cớ, đưa cho bọn họ một cái thẻ ngân hàng mười vạn, để bọn họ có thể thoải mái sắm sửa đồ vật trong nhà.

Nhưng sau đó, cô bị một trận gió đông thổi một cái, đầu óc thanh tỉnh vài phần, liền cảm thấy biện pháp này rất không ổn.

Nếu như cô thật sự làm như vậy, thì sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái...

Không được, cô phải tìm được một lý do hợp lý để giúp đỡ bọn họ.

Lúc này, đôi vợ chồng quét rác cũng phát hiện Hoắc Vũ đang đứng cách bọn họ vài bước.

Khương mẹ ngừng động tác, ngồi dậy, đôi môi khô nứt nở một nụ cười ấm áp, "Cháu gái, làm sao vậy?"

Hoắc Vũ giật mình, vội lắc đầu, "Không có việc gì, các bác cứ làm việc tiếp đi."

"Ừ..."

Hoắc Vũ xoay người, vội vàng rời đi.

Cô không đành lòng nhìn gương mặt già nua in đậm dấu vết năm tháng của họ, từ tận đáy lòng bỗng dâng lên một cảm xúc chua xót.

Hoắc Vũ cũng không phát hiện cách đó không xa, đang có một chiếc xe Rolls-Royce giá trị ngàn vạn đang đỗ.

"Đại thiếu, tôi vừa nhìn thấy tiểu thư."

Tài xế nhìn theo bống dáng Hoắc Vũ đang chạy, liền xoay người báo cáo với Hoắc Tự Sâm.

Hoắc Tự Sâm vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tài xế nói, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của tài xế. Khi nhìn thấy Hoắc Vũ xinh đẹp mặc một áo khoác hồng đang vội vã chạy trên đường, đôi mắt đào hoa câu hồn của Hoắc Tự Sâm liền hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.

-----------
Đọc đọc, liền cảm thấy Hoắc Dư Khanh là một con bạch nhãn lang...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz