ZingTruyen.Xyz

Xuyen Thanh Phan Dien Phai Lam Sao De Song Dam My

Thôi được rồi!!!

Thì ra diễn biến phát triển tình tiết vẫn cần phải địa điểm đã mặc định mà!!!

Tiêu Dư An chậm rãi gật đầu, bước ngắn bước dài đi về hướng tẩm cung.

Bông tuyết nhao nhao rơi xuống, y sam Tiêu Dư An đã sớm ướt đẫm, y chỉ mặc một kiện bạch y đơn bạc, lại bị đông lạnh hơn phân nửa, lúc này hai mắt đã hoa cả lên, bước chân loạng choạng, đi được vài chục bước là lại phải dừng lại một lúc để thở lấy sức, bởi vì mỏi mệt mà bờ vai của y phảng phất như bị ngàn cân đè nặng lên, đè tới mức người y hơi khom lại như hình cánh cung, dao găm và hai cây trâm ngọc giấu trong ngực cùng đâm vào người y, đau đớn như thế nên thần trí mơ hồ của Tiêu Dư An cũng may không bị giá rét nhanh chóng nuốt mất hết, y đem toàn bộ tinh lực tập trung vào con đường trước mắt, hoàn toàn không chú ý đến Yến Hà Thanh đang thật cẩn thận đi theo đằng sau y, dưới đáy mắt đều là sự kiềm chế.

Yến Hà Thanh vài lần mở miệng, vài lần đưa tay ra, thế nhưng đều không nói ra, tất cả đều chôn vùi trong gió tuyết, tay vừa duỗi ra lại từ từ siết lại thành quyền mà thu lại.

Quãng đường đi chỉ mất khoảng một khắc, nhưng hai người lại đi suốt nửa canh giờ.
(Một khắc= 15 phút, nửa canh giờ=1 tiếng)

Tiêu Dư An dừng bước ở trước cửa tẩm cung, thở dài ra một hơi sương trắng, quay người nhìn về phía Yến Hà Thanh.

Thời gian đã trôi qua mấy tháng, hai người lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng vào lúc này, cảm xúc từ sâu trong mắt nhau đều không còn thản nhiên như trước nữa, Tiêu Dư An nghĩ: Không biết trong nguyên tác quân vương thiếu niên nhìn thấy nam tử vô song, trong sạch trước mắt này, tâm tình lúc đó là như thế nào nhỉ?

Là hận nhiều hơn sợ hãi, hay vẫn sợ hãi nhiều hơn hận?

Lúc bị Yến Hà Thanh đâm đến máu thịt rơi xuống, tâm tình của quân vương thiếu niên lại là như thế nào nhỉ?

Còn Yến Hà Thanh thì sao?

Là hả giận sao?

Nhất định là hả giận rồi, mối thù nước mất nhà tan, nỗi hận bị ức hiếp làm nhục, những lần từng phải nằm rạp trên mặt đất, đều lạnh lùng hóa thành từng nhát đao hạ xuống đi?

Tiêu Dư An nhìn Yến Hà Thanh đang đi về phía mình, từ sau khi Yến Hà Thanh rời đi, Tiêu Dư An thường xuyên sẽ mơ thấy cảnh này, ở trong mơ, có đôi khi y chính là tên quân vương thiếu niên Bắc Quốc kia, có đôi khi y lại chỉ là một người đứng xem, vô luận là ai, khắp cả người y đều phát lạnh, ghê mắt kinh lòng.

Nhưng hôm nay, giờ phút này đã thực sự đến rồi, Tiêu Dư An mới phát hiện mình không hề sợ Yến Hà Thanh một chút nào, y bình tĩnh đứng tại nơi đó, giống như mỗi lần trước đấy nhìn Yến Hà Thanh đi về phía mình.

Thế nhưng việc đã đến nước này rồi, cuối cùng cũng không thể giống như đã từng được.

Tiêu Dư An rũ mắt xuống, lấy dao găm từ trong ngực ra, Yến Hà Thanh bỗng dưng dừng bước lại, không chớp mắt mà nhìn Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An hít sâu một hơi, bỗng nhiên vung dao găm lên hung hăng cắt xuống tay mình một đao.

Đã như vậy rồi, còn hơn là để Yến Hà Thanh động thủ, không bằng để y tự làm.

Máu tươi đỏ đến chói mắt cùng với ngân quang của dao găm đâm vào trong mắt Yến Hà Thanh, đau đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn đều đang run rẩy, hai mắt Yến Hà Thanh đột nhiên co lại, vừa tiến lên một bước, Tiêu Dư An lại đột nhiên đề cao âm lượng: "Đừng, ngươi đừng tới đây, ngươi nghe ta nói, van cầu ngươi nghe ta nói."

Những tiếng khẩn cầu ấy khiến Yến Hà Thanh không thể không dừng bước lại, hắn gắt gao nhìn con dao găm trong tay Tiêu Dư An, hầu kết nhấp nhô, hô hấp dồn dập.

Tiêu Dư An ổn định lại tinh thần, duỗi cánh tay bị thương ra, mặc cho máu thuận theo cánh tay y nhỏ từng giọt xuống trên nền tuyết trắng xóa, Tiêu Dư An chờ đau đớn qua đi, chậm rãi mở miệng: "Yến Hà Thanh, một đao này, cầu ngươi buông tha cho Triệu công công, buông tha cho những người khác ở Bắc Quốc, có tức giận gì, có thù oán gì, có thể ghi tạc lại gấp mười lần lên người ta."

Vừa dứt lời, Tiêu Dư An lại vung dao cắt một đao nữa lên cánh tay, vết cắt lật ra thịt trắng cùng máu tươi, đau đến mức cả người Tiêu Dư An co lại lạnh run, y ổn định khẩu khí lại nói: "Một đao này, là cắt thay tộc nhân của ngươi, năm đó sau khi tiên đế diệt quốc lại diệt toàn tộc ngươi, nay đến phiên hoàng tộc Bắc Quốc phải lưu vong tứ phương, nhưng cầu ngươi bảo vệ Ninh Nhi thật tốt, nàng hiện tại đang ở Vĩnh Ninh Điện, hi vọng ngươi nhanh chóng tới tìm nàng, dù sao ta chạy cũng không thoát, ngươi muốn lúc nào thiên đao vạn quả ta cũng được..."

Tiêu Dư An còn chưa nói dứt lời, Yến Hà Thanh đã đột nhiên bước lên cướp lấy con dao, chuyện xảy ra bất ngờ, Tiêu Dư An chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người thoáng qua một cái, Yến Hà Thanh đã ở trước người mình.

Tiêu Dư An theo bản năng muốn lui lại, nhưng toàn thân trên dưới y chỗ nào cũng đều đau, chỗ nào vốn cương thì vẫn cương cứng, đâu còn có thể khống chế được bước chân mình liền lảo đảo lùi về phía sau một bước, bỗng nhiên eo bị người ôm lấy, trong khoảng khắc ấy ấm áp liền vây quanh bốn phía.

Một tay Yến Hà Thanh ôm chặt lấy Tiêu Dư An, một tay ấn lên vết thương trên cánh tay y nỗ lực cầm máu, hai tay Yến Hà Thanh run rẩy, bờ môi trắng bệch, tựa hồ vết đao nhìn ghê mắt kinh lòng kia chính là vết thương ở trên người hắn.

Tiêu Dư An ngây ngẩn cả người, y hơi mở miệng, muốn hỏi gì đó, cũng không biết phải hỏi ra sao, do dự một chút, ngực đột nhiên nhói đau, mệt nhọc làm việc mấy ngày trước tích tụ bỗng nhiên bạo phát, một ngụm máu tanh ngọt từ trong cổ họng phun ra, nhiễm lên trên nền tuyết trắng một mảnh đỏ tươi đến kinh tâm.

Sau khi khạc ra máu tụ, đầu Tiêu Dư An đau đớn, ầm ầm nổ tung, trong mơ hồ y dường như nghe thấy tiếng Yến Hà Thanh đang lo lắng gọi, từng tiếng gọi như mang theo đau đớn tê tâm liệt phế, thế nhưng Tiêu Dư An nghe được không rõ ràng lắm, y lao lực muốn đáp lại, cuối cùng thể lực lại chống đỡ không nổi liền bất tỉnh.

11/02/2020

Tôi biết rất nhiều người có thể đọc trước bản cv hay sang nhà khác đọc trước nhưng mọi người ai yêu quý tôi, thích bản edit của tôi thì đừng ngại tốn ít phút động viên, ủng hộ tôi nha! Cảm ơn mọi người rất nhiều!! (๑♡3♡๑)  ღゝ◡╹)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz