ZingTruyen.Xyz

Xuyen Thanh Phan Dien Phai Lam Sao De Song Dam My


Cái gọi là "sàng đầu ốc lậu vô can xứ"*, "vũ cước như ma vị đoạn tuyệt"*, cái gọi là "bố khâm đa niên lãnh tự thiết"*.

(Ba câu trên trích trong Bài thơ nhà tranh bị gió thu phá - Đỗ Phủ.  Tạm dịch: Đầu giường rột không chỗ đặt thân, mưa rơi không ngớt, tấm chăn cũ nhiều năm lạnh như sắt)

Tiêu Dư An cảm thấy hôm nay chính mình rốt cuộc cũng nhìn thấy được.

Nơi Yến Hà Thanh ở, sao có thể gọi là phòng ngủ, rõ ràng chính là một nhà kho chất củi, ngay cả bàn ghế cũng không có, càng đừng nói đệm chăn, than lửa, liếc mắt nhìn một cái, ngoại trừ vách tường đổ nát, chỉ có một chồng củi lửa xếp trong một góc phòng, Tiêu Dư An thực sự sợ rằng y vừa ngẩng đầu lên nhìn, có thể thấy bên trên treo một túi mật đắng.

Thật là quá thảm......

Tiêu Dư An đã đưa ngoại bào cho Yến Hà Thanh, căn phòng này lại thông gió, gió lạnh thổi một cái, làm người ta nhịn không được run bần bật.

Dương Liễu An lo lắng mà nói: "Hoàng Thượng, phòng này quá lạnh, người......"

Tiêu Dư An nói: "Đúng là có chút lạnh, Liễu An ngươi hồi tẩm cung lấy cho ta một chiếc áo choàng đến đây đi."

Dương Liễu An tuân chỉ rồi vội vàng đi ra khỏi phòng.

Tiêu Dư An quay đầu nhìn về phía Yến Hà Thanh, thấy trên trán hắn chảy máu, không khỏi hít một hơi.

Ai đánh thế! Đánh thế này hủy dung thì biết làm sao bây giờ! Gương mặt này còn phải dùng để tán gái khắp thiên hạ đấy! 

"Hồng Tụ, ngươi đi đun một chậu nước ấm, lấy chút dược trị thương đến đây." Tiêu Dư An dặn dò.

Hồng Tụ gật gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Trong phòng lặp tức tĩnh lặng, chỉ còn hai người Tiêu Dư An và Yến Hà Thanh.

Tiêu Dư An xoay hai vòng cũng chưa tìm được chỗ có thể ngồi xuống, dứt khoát ngồi trên đống củi, thấy Yến Hà Thanh vẫn đang đứng, vỗ vỗ đống củi lửa bên người: "Đến đây, ngồi xuống đi."

Yến Hà Thanh không động đậy gì.

"Lần trước ở trong lao cắn một cái còn chưa hết giận? Đến đây, cho ngươi cắn một cái nữa." Tiêu Dư An đứng lên, đem tay đưa tới bên miệng Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh mím môi, biểu tình cũng chưa từng biến đổi một chút nào.

"Yên tâm, ta đối với ngươi không ý kia, nếu có cái ý kia, đã sớm hành động rồi." Tiêu Dư An thu hồi tay, trở lại ngồi trên đống củi.

Con ngươi Yến Hà Thanh cuối cùng có chút di chuyển, hắn thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An hơi hơi mỉm cười, thong dong cùng Yến Hà Thanh đối diện.

Thật lâu sau, Yến Hà Thanh rốt cuộc mở miệng, hắn khàn giọng hỏi: "Vậy vì sao ngươi làm những việc này......"

Tiêu Dư An nghiêm trang: "Bởi vì ta đến giúp ngươi hack game."

Yến Hà Thanh: "......"

Tiêu Dư An: "Khụ...... Thật ra là, bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng bi thương, cho nên tất cả đều là dáng hình hạnh phúc."

(Đây là lời bài hát "因为爱情" (Bởi vì tình ái)- Vương Phi ft Trần Dịch Tấn ) 

Tiêu Dư An bỗng hát lên! 

Yến Hà Thanh biểu tình lạnh lùng có chút tan vỡ.

Tiêu Dư An nhịn cười liên tục xua tay: "Đùa thôi, đùa thôi, đừng nóng giận, tóm lại ngươi yên tâm, ta đối với ngươi không hề có ác ý, đến cùng là vì sao, về sau có cơ hội nói, ta sẽ nói cho ngươi, mà ngươi hiện tại lựa chọn tin tưởng ta hay không tùy ngươi."

Yến Hà Thanh ánh mắt trầm xuống: "Lúc ở trong lao......"

Nam chính ngươi có thể không thù dai như vậy được không?! Ta ở trước mặt ngươi rút kiếm ra, rút xong về sau cũng không làm gì ngươi cả mà! Ngươi thế mà nhớ đến tận bây giờ.

"Đó là vì ta sợ ngươi." Tiêu Dư An ăn ngay nói thật.

Yến Hà Thanh đôi mắt chợt lóe một tia không thể tin nổi: "Sợ ta?"

Tiêu Dư An còn chưa giải thích, Hồng Tụ đã bưng chậu nước ấm đi vào, cũng đem dược trị thương đưa cho Tiêu Dư An: "Hoàng Thượng, nước đã đun xong."

Tiêu Dư An nhận lấy dược: "Vất vả cho ngươi rồi, đúng rồi, đưa trâm ngọc cho ta đi."

Cẩn thận nhận lấy trâm ngọc từ tay Hồng Tụ, Tiêu Dư An quay người lại, liền thấy Yến Hà Thanh nhìn không chớp mắt cây trâm trong tay y, Tiêu Dư An nhợt nhạt cười, đi đến trước mặt hắn, đưa ra trâm ngọc: "Trả ngươi."

Yến Hà Thanh nhìn chằm chằm Tiêu Dư An một lúc lâu, duỗi tay nhận lấy.

Nào biết Tiêu Dư An đột nhiên thu tay lại, tươi cười bất biến: "Từ từ, nói điều kiện một chút."

Yến Hà Thanh nắm lấy không khí, không vội cũng không giận, lặng yên không nói mà một lần nữa cùng Tiêu Dư An đối diện.

Tiêu Dư An nói: "Ngươi rửa sạch sẽ mặt, đắp dược lên, cây trâm này ta liền trả lại ngươi."

Biết lại lấy than đen tiếp tục che mặt vô dụng, Yến Hà Thanh đi đến trước chậu nước, bắt đầu rửa mặt, Tiêu Dư An không hề chớp mắt mà nhìn hắn.

Nước sạch trong chậu dần dần trở nên vẩn đục, Yến Hà Thanh rửa sạch mặt xong, ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt chính là thiên sơn vạn thủy, từ ngữ để miêu tả lúc này chính là thủy quang liễm diễm*, ngươi nhìn thanh quang nguyệt huy* kia xem, ngươi nhìn vạn gia đăng hỏa* kia đi, tất cả đều là lông mày tuấn dật của hắn, ngươi lại nhìn núi non trùng điệp kia xem, tất cả đều là sống mũi cao thẳng của hắn. 

(*thủy quang liễm diễm: ánh nước dập dờn. 
*thanh quang nguyệt huy: trong sáng, rõ ràng
*vạn gia đăng hỏa: nhà nhà đốt đèn, việc này nói đến sự rực rỡ 
==> chỉ đôi lông mày của bạn công. 
còn núi non trùng điệp thì như kiểu nhấp nhô cao cao ý chỉ sống mũi cao của bạn ý. 
QAQ tôi hiểu sao thì giải thích vậy, mọi người thấy có gì sai sót mong nhắc nhở tôi nha QAQ ) 

Tiêu Dư An than thở không thôi. Ôi đôi mắt này! Ôi đôi lông mày này! Ôi đôi môi này! Ôi! Giá trị nhan sắc này! 

Yến Hà Thanh lau khô mặt, đem ánh mắt dừng ở trâm ngọc trên tay Tiêu Dư An. 

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nói là không trả cho ngươi, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, biết ngươi phải dùng nó để cưới vợ rồi.

Tiêu Dư An đem trâm ngọc đưa cho Yến Hà Thanh, mỉm cười: "Cất kĩ vào, dù sao cũng là di vật của mẫu thân."

Yến Hà Thanh cả người cứng đờ, nhìn về phía Tiêu Dư An, trong mắt đầy khiếp sợ.

Hắn chưa bao giờ nói với một ai về cây trâm ngọc này ở Bắc Quốc cả. 

Không nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Yến Hà Thanh, Tiêu Dư An xoay người nói với Hồng Tụ: "Hồng Tụ, ngươi đi ra trước, ở ngoài phòng chờ một chút, cũng tạm thời đừng để cho người khác vào."

28/8/2019

Beta: 21/8/2020

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz