ZingTruyen.Xyz

Xuyen Thanh Kiem Lao Ba Cua Kiem Si

Edit: Min

Người đó khoác một chiếc áo lông chồn sang trọng, sau lưng mang theo một chiếc hộp lớn, vuông vức, toàn thân dát vàng, chậm rãi bước xuống từng bậc thang, tiến lên bến cảng.

Hắn trước tiên quan sát xung quanh, sau đó bình thản quét mắt nhìn đám đệ tử Thục Sơn đang lượn lờ trên không trung, thong thả nói "Xin đừng căng thẳng quá. Tại hạ chẳng qua chỉ đến thăm cố nhân."

Kỳ Dụ lập tức chết sững tại chỗ: "Phong Thanh Tiêu???"

Đám hộ lý cũng kinh ngạc không kém: "Đây chẳng phải là thiên hạ đệ nhị kiếm sao???"

Người kia nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn, ánh mắt đối diện với Kỳ Dụ, đầu tiên là sững sờ, sau đó thản nhiên gỡ chiếc "Tivi" đang đeo trên lưng xuống, đưa cho người hầu bên cạnh.

"Phiền ngươi trông chừng tiểu thư nhà ta, ta đi rồi về ngay."

"Dạ, chủ nhân."

...

Phong Thanh Tiêu lấp lánh hào quang, từng bước đi về phía Kỳ Dụ.

Kỳ Dụ kinh hãi phát hiện —— hắn đi tới đâu là rơi vàng tới đó!

Đi một bước, rơi một đống.

Cảnh tượng này đúng là kỳ ảo hết sức!

Đám hộ lý lập tức xông lên, nhiệt tình nhặt giúp, vừa nhặt vừa không quên phát huy tinh thần chuyên môn, nhiệt liệt nghênh đón: "Vi thần cung nghênh Hoàng Thượng!"

Kỳ Dụ bội phục tốc độ thích ứng của bọn họ.

Phong Thanh Tiêu lập tức phất tay: "Mau đứng dậy, mau đứng dậy!"

Còn Kỳ Dụ...

Thật sự là như gặp quỷ vậy.

Phong Thanh Tiêu vẫn bình thản, dừng lại trước mặt Kỳ Dụ, vươn tay ra: "Tiểu hữu, đã lâu không gặp. Đứt liên lạc mấy ngày, ta vô cùng nhớ nhung, không biết ngươi có khỏe không?"

"Khỏe... khỏe lắm, khỏe đến không thể khỏe hơn!"

Kỳ Dụ vừa hoàn hồn sau cơn chấn động, lập tức nảy sinh nghi vấn:"Khoan đã... Phong Thanh Tiêu, ngươi mà lại biết ta sao? Sao ngươi có thể nhận ra ta?"

Ở thời điểm này, Phong Thanh Tiêu lẽ ra vẫn đang bận rộn lang thang nhặt rác khắp nơi, sao có thể biết đến sự tồn tại của y được?

Phong Thanh Tiêu điềm nhiên đáp: "Trước đó, ta và đệ nhất kiếm bị cuốn vào dị thế. Giờ mới quay trở lại, đương nhiên là nhận ra ngươi."

Kỳ Dụ cau mày: "Hả? Ngươi xuyên ngược lại đây á?"

Theo lý mà nói, dựa vào lời hệ thống, thế giới này phải là một vòng lặp mới hoàn toàn.

Nếu Phong Thanh Tiêu đã quay lại...

Vậy tại sao Trương Giản Lan lại không?

Phong Thanh Tiêu cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Ta cũng không rõ. Chỉ biết lúc tỉnh lại đã trở thành quốc chủ Kim Bình Đảo. Đệ nhất kiếm cũng không biết đã đi đâu... Khi ấy ta vô cùng khổ sở, cho đến khi gặp một người."

"Người đó đặc biệt tìm đến ta, nhờ ta đến gặp tiểu hữu, bảo rằng nếu là ngươi, nhất định có thể giải quyết vấn đề này."

Kỳ Dụ cảnh giác: "Ai?"

Còn ai có thể biết chuyện giữa bọn họ chứ?

Phong Thanh Tiêu lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Không phải là Trần Thuật đấy chứ? Kỳ Dụ giật mình. Y nhớ rõ Trần Thuật cũng bị truyền tống đến đây, chỉ là không biết đang ở đâu. Nếu có người biết chuyện giữa bọn họ, vậy chắc chắn chính là tác giả gốc rồi.

Vừa nói xong, bên kia bỗng vang lên một tiếng hô lớn: "Hoàng thượng! Long thể tôn quý của ngài không thể hạ mình dừng lại quá lâu trên bãi cát bẩn thỉu này đâu ạ!"

Là đám người hầu của Phong Thanh Tiêu.

Hắn vậy mà còn có cả người hầu.

Đúng là một câu chuyện kinh dị.

Tiếng gọi "Hoàng thượng" kia khiến cả người Phong Thanh Tiêu cứng đờ.

Kỳ Dụ chớp chớp mắt, hỏi hắn: "Ngươi muốn ta giúp gì sao?"

Phong Thanh Tiêu chỉ vào con thuyền lớn: "Tại hạ không ham vinh hoa phú quý, tại hạ chỉ muốn quay về những ngày tháng tự do tự tại trước đây. Đám người này cứ dõi mắt theo tại hạ, chỗ này không được đi, chỗ kia không được tới, ngay cả nhặt rác cũng không cho, tại hạ sắp bị bọn họ ép đến phát điên rồi."

Kỳ Dụ chợt hiểu ra: "À... ta biết rồi. Chắc là lỗi bug, ngươi bị mắc kẹt trong bug rồi."

Phong Thanh Tiêu không hiểu.

Kỳ Dụ nhìn bộ trang phục lấp lánh vàng bạc trên người hắn, tò mò bứt xuống vài viên đá quý rồi nói: "Bug này chẳng phải rất tốt sao? Có nó, ngươi là kẻ đứng trên vạn người, không lo ăn mặc, cũng chẳng cần lang thang nhặt rác sống qua ngày. Ngươi có gì mà không hài lòng đến mức muốn sửa? Người khác cầu còn chẳng được đấy."

"Cái này..."

Phong Thanh Tiêu lúc đầu cũng nghĩ vậy, thậm chí còn tận hưởng nó. Nhưng đến khi phát hiện toàn bộ võ công của mình biến mất, ngay cả chuyện ăn uống vệ sinh cũng bị người ta giám sát chặt chẽ, hắn mới thực sự hoảng loạn.

So với vinh hoa phú quý, hắn càng mong muốn trở thành thiên hạ đệ nhị hơn!

"Tiểu hữu, xin hãy giúp tại hạ..." Phong Thanh Tiêu cầu khẩn, "Ân tình này tại hạ nhất định khắc ghi trong lòng, ngày sau chắc chắn báo đáp gấp đôi."

"Vậy giờ trả luôn đi." Kỳ Dụ nói, "Bug của ngươi quá lớn, thiết lập nhân vật không thể vi phạm, muốn biến ngươi trở lại thành dân thường thực sự khó ra tay. Hơn nữa, ta chỉ có thể sửa ba lần mỗi ngày. Thế này đi, ngươi dùng quyền lực của mình giúp ta một việc trước."

Phong Thanh Tiêu: "Việc gì?"

Kỳ Dụ nói: "Giúp ta tìm Trần Thuật, đưa gã đến đây. Ngươi đã gặp gã trước đó rồi, đúng không?"

Phong Thanh Tiêu đáp: "Gặp thì có gặp, nhưng bây giờ gã đã không biết trốn đâu rồi."

Kỳ Dụ đoán chắc gã đang ẩn nấp đâu đó. Hệ thống đã muốn giết gã, vậy chắc chắn đang truy lùng khắp nơi. Nếu Kỳ Dụ muốn đưa Trương Giản Lan trở về, thì cần đến sự giúp đỡ của Trần Thuật.

Y nói: "Hiện tại quyền lực của ngươi lớn như vậy, tìm một người hẳn là dễ dàng. Ngươi giúp ta tìm gã, rồi bảo vệ gã, đưa gã đến chỗ ta. Đến lúc đó, gã tự nhiên có thể giúp ngươi sửa lại thiết lập nhân vật."

Chỉ có tác giả gốc mới có thể chỉnh sửa nhân vật.

"Ừm..." Phong Thanh Tiêu vẫn còn do dự, Kỳ Dụ đẩy hắn một cái, "Mau đi đi."

Phong Thanh Tiêu đành phải đồng ý: "Được rồi."

Nói xong, hắn lên thuyền chuẩn bị rời đi.

Thục Sơn vốn không chào đón con thuyền vàng khổng lồ này, dù hắn ở lại cũng chẳng thể trụ lâu. Khi đi, hắn còn mang theo một nhóm hộ lý. Đám hộ lý muốn trải nghiệm cuộc sống giàu sang, tranh thủ vơ vét chút lợi lộc, để sau này khi trở về có thể phát tài.

Kỳ Dụ cũng muốn đi.

Nhưng bạn nhỏ của y vẫn còn ở đây, y đành phải nhịn xuống, lặng lẽ dõi theo con thuyền vàng lộng lẫy khuất dần.

.....

Kỳ Dụ quay về Ngọc Hư Phong tìm Trương Giản Lan, nhưng người chưa tìm thấy, y đã gặp Sở Mộ Vân rồi.

Vừa thấy Kỳ Dụ, Sở Mộ Vân lập tức kích động, từ xa đã hô lên: "Ca ca! Ca ca!"

Kỳ Dụ mặt không cảm xúc, xoay người muốn rời đi.

Thiếu niên kia tốc độ cực nhanh, chạy vọt tới trước mặt y, cười lấy lòng: "Ca ca đừng đi mà, chúng ta cũng xem như quen biết lâu rồi, đừng giả vờ không quen ta nữa."

Kỳ Dụ trừng mắt: "Không quen."

Sở Mộ Vân cười nói: "Ta biết ngươi còn giận chuyện trước đây ta bắt cóc ngươi, đúng không? Nhưng sau đó ngươi cũng đánh trả lại rồi, vậy là hòa nhau nhé? Đừng lạnh nhạt với ta như vậy mà."

"Ngừng, im ngay, đừng có gọi ca ca nữa."

Kỳ Dụ nhìn cậu ta mà tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy đây là một tên biến thái. Nghĩ đến việc Trương Giản Lan có thể đã bị cậu ta bắt đi, y liền sắc bén hỏi: "Nói thật đi, tiểu bằng hữu nhà ta có phải bị ngươi bắt nạt không?"

"Ngươi nói Trương Giản Lan à?" Sở Mộ Vân bất đắc dĩ, "Ta bắt hắn làm gì? Hắn đang học kiếm với sư tôn đấy."

"Học kiếm?" Kỳ Dụ vui mừng hiện rõ trên mặt: A, bạn nhỏ trưởng thành rồi, còn biết chủ động tìm sư tôn học hỏi nữa cơ đấy.

Kỳ Dụ nói: "Ta đi xem thử."

Sở Mộ Vân vội ngăn lại: "Một con gà mờ tập kiếm có gì đáng xem chứ? Ca ca, chi bằng ngươi xem ta luyện kiếm đi. Chiêu kiếm của ta cực kỳ đẹp mắt!"

Kỳ Dụ đẩy cậu ta một cái: "Biến!"

Nói xong, y đi thẳng đến Kiếm Các của Ngọc Hư Phong tìm Trương Giản Lan.

Quả nhiên, Trương Giản Lan đang tập kiếm bên trong. Vì là người mới bắt đầu, động tác vung kiếm của hắn chậm chạp, có phần vụng về, nhưng nhìn qua lại rất chăm chỉ và nỗ lực.

Đáng yêu thật.

Kỳ Dụ không quấy rầy hắn, xoay người đi vào nhà bếp. Bạn nhỏ của y ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, tất nhiên y phải làm chút gì đó ngon lành để thưởng cho cậu ấy.

Nhưng Kỳ Dụ không biết rằng, ngay khi y vừa rời đi, Trương Giản Lan liền dừng lại, không tiếp tục tập kiếm nữa.

Hắn không thể tiếp tục dùng thanh kiếm sắt này. Nếu vung quá nhanh sẽ rất nguy hiểm. Đây là thanh kiếm mà Sở Mộ Vân cố tình đổi cho hắn—chuôi kiếm lỏng lẻo, cầm vào còn cọ xát đau tay, vô cùng khó chịu.

"Ồ? Sư đệ sao lại dừng rồi?" Sở Mộ Vân từ cửa bước vào, giọng điệu giễu cợt, "Lại đang lười biếng à?"

Trương Giản Lan không đáp.

Sở Mộ Vân hừ lạnh: "Ngươi giả vờ cũng giỏi lắm đấy. Trước mặt kiếm linh kia thì siêng năng vô cùng, vừa quay lưng đi liền lười biếng. Chẳng phải ngươi cố ý thể hiện trước mặt y sao?"

Trương Giản Lan thản nhiên thừa nhận: "Mắt nhìn không tệ."

Sở Mộ Vân lại hừ một tiếng: "Ta cũng thấy thích thanh kiếm kia. Nếu bây giờ ngươi nhường nó cho ta, ta có thể suy nghĩ không làm khó dễ ngươi nữa, để ngươi ở Thục Sơn yên ổn học kiếm."

Trương Giản Lan không để tâm đến cậu ta, chỉ cúi xuống nhặt thanh kiếm sắt lên, lấy một sợi dây cố định lại chuôi kiếm. Dù gì cũng không còn thanh kiếm nào khác, tạm thời cứ dùng nó vậy.

Sở Mộ Vân vẫn tiếp tục lải nhải bên cạnh, thấy hắn không phản ứng, liền muốn gây sự. Cậu ta đưa tay đẩy Trương Giản Lan một cái, nhưng chưa đẩy được người, ngược lại chính cậu ta bị một chưởng đánh bật ra.

Trương Giản Lan cau mày: "Ngươi làm gì?"

Sở Mộ Vân sững sờ: "Ngươi..." Tốc độ này là sao? Cậu ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng!

Trương Giản Lan có chút phiền muộn: "Đừng làm phiền ta." Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn do dự không biết có nên nói thật với Kỳ Dụ không. Nếu nói ra, sau đó phải làm sao đây? Liệu Ái Kiếm có giận không? Càng nghĩ càng rối.

Sở Mộ Vân trừng mắt: "Hừ! Ngươi còn dám ra vẻ nữa à?"

Trương Giản Lan: "..."

Sở Mộ Vân rút kiếm bên hông ra: "Vừa hay, sư đệ, sư huynh ta có chút thời gian, để ta dạy ngươi luyện kiếm thế nào nhé?"

Nói xong, cậu ta vung kiếm định tấn công. Cậu ta không có ý lấy mạng Trương Giản Lan, chỉ muốn dạy cho hắn một bài học. Nhưng cậu ta không ngờ, Trương Giản Lan chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp chặt lấy thanh kiếm của cậu ta.

Trương Giản Lan mặt không cảm xúc, chỉ lạnh nhạt thốt ba chữ: "Quá chậm rồi."

Ba chữ này khiến mặt Sở Mộ Vân đỏ bừng vì tức: "Ngươi—!"

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Trương Giản Lan đã xoay tay giáng một chưởng vào cổ tay cậu ta. Sở Mộ Vân đau đến mức bật ra một tiếng "A!", thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Thực ra, hắn căn bản không dùng bao nhiêu sức, vậy mà cổ tay thiếu niên kia lại lập tức gãy cong, đau đến mức Sở Mộ Vân phải lùi mấy bước, ôm tay gào thét.

Trương Giản Lan giật mình, lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Tên này dường như cố ý để mình đánh gãy xương.

Cảm giác có điều gì đó, hắn ngước mắt nhìn ra ngoài—Kỳ Dụ đang đi về phía này.

Sở Mộ Vân vừa gào thét vừa cười khẽ: "Chỉ có ngươi biết diễn chắc?"

Trương Giản Lan: "..." Ấu trĩ.

Kỳ Dụ nghe thấy tiếng động liền bước vào, vừa vào đã thấy Sở Mộ Vân nằm lăn trên đất, kêu khóc thảm thiết, rên rỉ không ngừng.

Sau đó, y lại thấy Trương Giản Lan đứng thẳng ở đó, lạnh lùng nhìn cậu ta la lối.

Kỳ Dụ vội vàng đi tới, hỏi: "Trương Giản Lan, chuyện gì đây?"

Trương Giản Lan còn chưa kịp mở miệng, Sở Mộ Vân đã nhanh chóng bám lấy y, khuôn mặt đầy oan ức: "Ca ca! Đệ đệ của ngươi đánh ta... Hu hu hu... Ngươi xem, tay ta bị hắn đánh gãy luôn rồi!"

Sắc mặt Trương Giản Lan hơi khó coi.

Kỳ Dụ nghe vậy liền nhíu mày, giọng điệu như đang tra hỏi: "Hắn nói thật không?"

Nghe giọng điệu nghiêm túc của y, Trương Giản Lan lập tức hoảng lên: "Xin lỗi ca ca, ta... ta không cố ý..."

Hắn nghĩ Kỳ Dụ sẽ giận, sẽ trách mình quá bạo lực, không nghe lời, nhưng ai ngờ, y lại chỉ nắm lấy tay hắn, vẻ mặt đầy đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu tâm can, tay tay có bị đau không?"

Trương Giản Lan: "..."

Sở Mộ Vân: "............"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz