ZingTruyen.Xyz

Xuyen Qua Chi Le Cam Nong Gia Hang Ngay

Bởi vì thời điểm thi tứ tràng chỉ còn lại hơn 300 sĩ tử, lúc này tỷ lệ đụng người quen cũng lớn hơn một chút.

Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên mới bước ra, liền cùng mấy người Hoàng Nhất Linh chạm mặt.

Hoàng Nhất Linh nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đi lên chào hỏi: "Ít nhiều nhờ A Cẩm cùng Trần huynh trợ giúp, ta mới đọc được thư tịch của Tri phủ đại nhân."

"Khách khí."

Hoàng Nhất Linh lại hỏi mấy người dừng chân tại khách điếm nào, nghe nói bọn họ ở cách đây hơn 200 mét, vẻ mặt tiếc nuối mà nói: "ba người chúng ta cùng trường đến tương đối sớm, ở tại gian khách điếm nằm chếch đối diện huyện nha, trước đây còn muốn tìm các ngươi cùng nhau ôn tập công khóa, sau lại phát hiện thí sinh quá nhiều, căn bản vô pháp tìm người."

Trần Tây Nhiên: "Đúng vậy, Tống tiên sinh nói bọn họ khi đó tham gia huyện thí nhiều nhất cũng phải tới trăm người."

Hứa Tử Phàm lúc trước từng tham gia huyện thí một lần, có kinh nghiệm đối với chuyện này.

"Nhiều người cũng có chỗ tốt. Theo ta được biết, danh ngạch thông qua huyện thí đại khái khoảng một phần mười nhân số tham gia, năm nay chúng ta hẳn là sẽ có 50 người được chọn."

Này còn phải cảm tạ những thí sinh trẻ tuổi đến đây để ' thể nghiệm bầu không khí thi cử ', bằng không số người được thông qua còn phải xem lại.

Sắc trời đã tối, người cũng thưa thớt, chỉ có thể ước định ngày mai khảo xong một hồi cuối cùng, đại gia cùng đi thanh lâu uống rượu.

Nhưng Lê Cẩm đối việc này cũng không tỏ vẻ tán đồng.

Cho dù tính cách hiền hoà, có thể thật nhanh hòa mình với bạn bè, nhưng hắn cũng có nguyên tắc mà mình muốn kiên trì.

Bất quá, thanh lâu cổ đại cùng kỹ viện không giống nhau, thanh lâu đỡ hơn một chút, loại kém nhất tất nhiên là kỹ viện, phần lớn nữ tử bên trong đều  bán thân.

Phiêu Hương Uyển trong thị trấn chính là cấp bậc này.

Nói đến cấp bậc, các cô nương trong lâu chia làm hai nhóm, mấy cô nổi bật bán nghệ không bán thân, nhưng nếu là phục vụ giới cao quý, tự nhiên cũng phải tùy khách nhân.

Lại hướng lên trên một chút, tài nghệ các cô nương thanh lâu thập phần xuất sắc.

Trước đây đứng đầu là Tần Hoài tám tuyệt (tám đại mỹ nhân ở Tần Hoài), tài tình như thế không thua nam tử, chỉ tiếc lưu lạc thanh lâu, lại gặp người không tốt, cuối cùng ôm hận mà chết.

Thanh lâu huyện thành đại khái đem các cô nương phân thành hai loại, một loại là bán mình, một loại khác bán nghệ không bán thân.

Lê Cẩm nghĩ, bất luận như thế nào, thanh lâu đều xem như là nơi văn nhân mặc khách tìm hoan mua vui, hắn có phu lang cùng hài tử, dĩ nhiên không tính toán đi vào.

Lê Cẩm có thể mặc kệ bạn bè cùng trường đánh giá chính mình, cổ hủ cũng chả sao, nghiêm khắc với bản thân cũng được, Lê Cẩm đều hạ quyết tâm không đi thanh lâu.

Bởi vì loại địa phương này, đi lần đầu tiên, lần sau người khác sẽ lại mời ngươi, liền không có lập trường mở miệng cự tuyệt.

Nếu sau khi tiến vào, uống nhiều rượu, làm ra sự tình khác...

Lê Cẩm nghĩ, tuy rằng hắn tin tưởng vững chắc chính mình sẽ không làm ra chuyện phản bội thiếu niên, nhưng để tránh khảo nghiệm ý chí định lực của mình, còn không bằng sớm một chút liền đem' khả năng ' này đó nhất nhất bóp chết.

Nguyên tắc vĩnh viễn của Lê Cẩm khi đến nơi này là so với mặt mũi, tồn tại như thế nào càng quan trọng hơn.

Trần Tây Nhiên đã thập phần hiểu Lê Cẩm, nói thẳng: "A Cẩm, ngươi ngày mai không tính toán đi thanh lâu sao? Kia chính là thanh lâu huyện thành, cô nương bên trong khẳng định đẹp hơn so với Phiêu Hương Uyển".

Lê Cẩm khóe môi gợi lên, nói: "Cô nương đẹp thì như thế nào? Lòng ta chỉ chứa được một người. Tây Nhiên, ngày mai thay ta hướng Nhất Linh bọn họ tạ lỗi."

Trần Tây Nhiên trong lòng không ngăn được bắt đầu dao động.

Ở phương diện nào đó, hắn muốn tới thanh lâu, trước kia luôn bị phụ thân quản, chỉ có thể bàn luận bằng miệng

Mặt khác, lần này thật vất vả khảo xong huyện thí, lại có bằng hữu mời, hắn rất muốn ỡm ờ đi theo.

Nhưng Lê Cẩm nếu nói không đi, sự tình Trần Tây Nhiên ở huyện thành thâu hoan nếu truyền tới tai phụ thân, phụ thân khẳng định sẽ chất vấn hắn ' sao ngươi nói tất cả bạn học đều đi? ', khi đó hắn không thể nào biện giải, phỏng chừng sẽ được hầu hạ bằng gia pháp!

Trần Tây Nhiên ôm đầu: "Nếu A Cẩm không tính toán đi, ta đây cũng không đi, cha ta nói chờ ta khảo trúng tú tài liền làm mai cho ta..... Dù sao ta cũng không để bụng việc chờ thêm một năm."

Lê Cẩm vỗ vỗ bả vai Trần Tây Nhiên, đừng nhìn người này luôn đem chuyện đi thanh lâu treo ở bên miệng, kỳ thật nhiều nhất là chỉ đứng trước cửa thanh lâu phiền muộn nhìn nhìn.

Cha hắn tính tình bạo lực, ở phương diện này quản Trần Tây Nhiên rất nghiêm khắc, Trần Tây Nhiên thật đúng là không có gan làm bậy.

Hôm sau, lúc điểm danh, lại bớt đi mấy chục người, rất nhiều người còn lại trong mắt cũng mang theo chua xót.

Năm nay thi thêm toán học, chuyện quan trọng như này bọn họ cư nhiên cũng không biết, hôm qua trở về suốt đêm lâm thời ôm chân Phật, hôm nay đứng ở nơi này bị gió lạnh thổi, tất cả những thứ đã học đều quên hết.

Cuối cùng có thể khảo qua hay không, chỉ có thể xem mệnh.

Lê Cẩm mới đầu cho rằng khảo tràng thứ năm, cũng sẽ làm bát cổ văn cùng bài phú (ngâm vịnh, làm thơ), sau đó thêm một đề số học.

Nhưng thời điểm Lê Cẩm nhìn đến đề thi, quả thực vô cùng kinh ngạc.

Lần này ba đạo đề tất cả đều là số học, hoàn toàn không thể đục nước béo cò làm phú!

Tức thì có người mắc mưu ở trường thi liên tiếp đảo hút khí, nhìn dáng vẻ sợ là muốn ngất đi.

Nhưng đề thi là quan huyện cùng nhà giáo quyết định, không ai có thể đi bác bỏ bọn họ. Có vị lão nhân tóc trắng xoá trong nháy mắt nhìn thấy đề thi, cư nhiên trực tiếp ngất đi.

Lê Cẩm kỳ thật có thể lý giải tâm tình của hắn, thật vất vả qua được bốn tràng, vốn tưởng rằng tràng thứ năm cũng có thể thuận lợi thông qua, kết quả ở thời điểm mấu chốt, thêm một cái toán học.

Trước đây đổ mồ hôi nhiều năm như vậy lại toàn bộ uổng phí, mà bản thân đã một phen tuổi, còn không biết có thể hay không kiên trì tới lần khảo tiếp theo......

Nhất thời tâm thái đóng băng, trực tiếp té xỉu.

Nha dịch thực mau liền xuống dưới, ấn huyệt nhân trung, rót canh nóng. Lão giả chậm rãi tỉnh lại, vẫn cắn răng muốn kiên trì cho xong trận khảo thí.

Có thể qua hay không thì tính sau, nhưng nếu trực tiếp bỏ thi, sợ là sẽ hối hận cả đời.

Lê Cẩm bên này sau khi chép xong đề, tính nháp trước. Hắn hiểu rõ quá trình tính toán số học, nhưng cổ đại giải đề toán học, trên cơ bản không có công thức, tất cả kết quả đều giải đáp dựa vào ngôn ngữ.

Lê Cẩm xác nhận đáp án không có sai, còn phải một lần nữa tự hỏi lại cách sắp xếp ngôn ngữ, lúc này mới đem bài thi nộp lên.

Toán học dù sao cũng là lợi thế của Lê Cẩm,  giữa trưa trước khi canh nóng được đưa tới, Lê Cẩm liền gác bút xuống.

Tuần khảo tới thu bài thi, thấy thời gian còn sớm, đơn giản trực tiếp bảo hắn qua phòng trống bên cạnh nghỉ ngơi. Trước tiên không có khả năng cho về, trừ bỏ những người đang thi, mấy người khác sau khi kết thúc tràng khảo thí, cùng nhau ' thả bè '.

Quan huyện ngồi phía trước án kỷ, dư quang quét đến Lê Cẩm, có tán thưởng đối khí chất cùng dung mạo của hắn.

Hơn nữa Lê Cẩm nộp bài thi đầu tiên, tuần khảo trên tay cầm bài thi đầy chữ viết chỉnh chỉnh tề tề, quan huyện không ngăn được nhìn người thanh niên này nhiều thêm vài lần.

Lại một hồi kéo dài đến trời tối, Lê Cẩm đi theo đám người ra ngoài.

Trần Tây Nhiên từ nhỏ không bị thiếu thức ăn, đã nhiều ngày giữa trưa chỉ có thể ăn canh nóng cùng màn thầu, còn không thể đi nhà xí. Hơn nữa Lê Cẩm nói thẳng sẽ không đến thanh lâu, Trần Tây Nhiên lúc này cũng phai nhạt ý niệm hưởng lạc, chỉ nghĩ trở về khách điếm hảo hảo nấu nước ấm tắm, xua tan một thân hàn khí.

Ở cửa huyện nha, Hoàng Nhất Linh mặt mày hớn hở.

"Thật là đa tạ thư tịch của A Cẩm cùng Trần huynh! Lần này đề thứ nhất hoàn toàn lấy nội dung từ trong sách, tuy rằng đề thứ ba ta không tính ra, nhưng ta tin tưởng lần thi này sẽ không quá kém."

Hắn nói ' sẽ không quá kém ', ý tứ đại khái lần thi huyện này chính mình có thể qua

Lê Cẩm: "Chúc mừng."

Hoàng Nhất Linh lại lôi kéo hỏi đáp án đề thứ nhất, nghe được Lê Cẩm cùng hắn kết quả giống nhau, cả người càng cao hứng.

Nhưng đề hai, năm người bọn họ lại ra năm loại đáp án......

Cuối cùng vẫn là Hứa Tử Phàm lên tiếng: "Nhất Linh, đừng ham thích đối đáp án, trước đây ngươi nói muốn đi thanh lâu, nếu không đi sẽ trễ."

Lê Cẩm cùng Trần Tây Nhiên lấy lý do thi xong quá mỏi mệt, uyển chuyển từ chối lời mời cùng đi thanh lâu với bọn họ.

Mấy người từ biệt ở cửa huyện nha, lại hẹn ngày mai đi quán uống rượu.

Lần này Lê Cẩm đáp ứng, dù sao cũng là hoạt động tập thể, cái gì cũng không tham gia thì hoàn toàn không thể nào nói nổi.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Lê Cẩm tỉnh lại, còn có thể nghe được tiếng răng đánh vào nhau ở nội gian của Trần Tây Nhiên.

Sau khi rửa mặt Lê Cẩm ra cửa rèn luyện, lần này không khoác áo bông, chỉ mặc áo vải thô quần ngắn.

Tóm lại là muốn chạy bộ, mặc quá dày sẽ ra mồ hôi.

Lê Cẩm ngày thường ở nhà mặc áo vải thô, bên ngoài tròng thêm một kiện áo dài.

Nhưng thời điểm khảo thí cho phép thí sinh mặc một kiện áo bông mỏng, nên Lê Cẩm mới khoác áo bên ngoài là vải bông, bên trong là vải thô.

Đã không còn thí sinh, huyện nha hiện tại hơi quạnh quẽ, Lê Cẩm chạy quanh nội thành một vòng, cả người đều nóng lên.

Thời điểm trở về, thấy được một đại hán hơi có chút ấn tượng.

Người nọ tựa hồ chú ý tới tầm mắt Lê Cẩm, cũng nghiêng đầu nhìn qua, Lê Cẩm thậm chí từ trong mắt đối phương thấy được một tia tán thưởng.

Đối phương còn tính hòa khí, Lê Cẩm cũng đối với hắn gật đầu, xem như chào hỏi.

Sau khi trở lại khách điếm, Lê Cẩm vẫn không thể nhớ nổi mình nhìn thấy vị đại hán này vào lúc nào?

Lại nói hán tử kia bước chân rẽ một cái, trực tiếp đi vào từ cửa sau của huyện nha.

Quan huyện đại nhân cũng đã sớm phê chữa bài thi, cùng chấm điểm với hắn, còn có hai sư gia.

Hán tử tên là Ngô Phóng, là nha dịch huyện nha, đoạn thời gian trước đây bị phái đi điều tra tin tức của sĩ tử các hương trấn, còn bí mật thẩm tra đối chiếu mỗi tú tài tiến cử học sinh.

Vì sợ bị người nhận ra, quan huyện liền không để hắn hỗ trợ tuần khảo.

Ngô Phóng đối học sinh tên là Lê Cẩm thật ra có phần xem trọng, đầu thơ điền viên kia như đang viết về cảnh tượng lúc cha mẹ Ngô Phóng lao động..

Hắn còn nhớ rõ, lúc nhỏ, cha mẹ liền nói để mình hỗ trợ, sức lực nhỏ bé này, càng luyện càng lớn, về sau việc ngoài ruộng muốn để cho hắn làm.

Chỉ là không nghĩ tới, sau khi sức lực lớn, cư nhiên bị huyện nha chiêu mộ, làm nha dịch.

Vì vậy, Ngô Phóng đối Lê Cẩm còn tính có chút ấn tượng.

Hắn cũng không nghĩ tới, mình cư nhiên bị Lê Cẩm nhận ra, bất quá huyện thí đã qua, chào hỏi một cái cũng không tính vi phạm quy định.

Nhìn đối phương mặc áo vải thô quần ngắn, rõ ràng không chút nào kiêng dè xuất thân nông gia tử của chính mình, rồi lại bởi vì mặt mày trong sáng phong độ trí thức làm người không dám khinh thường.

Ngô Phóng đối học sinh này thậm chí đánh giá càng cao.

Hắn gặp qua quá nhiều người quên đi tổ tông, có một chút công danh liền vứt bỏ người vợ tào khang của mình.

Ngô Phóng nghĩ như vậy, đem chuyện này nói cho sư gia, vì thế dưới phần bình luận về Lê Cẩm, lại nhiều hơn một câu ' phẩm hạnh đoan chính, không leo lên nhà phú quý, cũng không kiêng dè xuất thân nông gia '.

Nếu Lê Cẩm ở chỗ này, liền sẽ phát hiện bên trong ký lục của sư gia, chỉ có ít ỏi mười người.

Mà mười người này, đều là học sinh tương đối xuất sắc ở làng trên xóm dưới. Nếu trình độ giải bài thi của bọn họ tương tự nhau, thì vị trí đứng đầu tự nhiên tuyển người có danh khí cao nhất.

Một khi đứng đầu huyện thí, tiếp theo đứng đầu viện thí cũng rất có khả năng dừng ở người này.

Tri phủ đại nhân cũng rất vui lòng trong địa phận mình quản hạt truyền lưu giai thoại ' tiểu tam nguyên '.

[[Tam nguyên(chữ Hán: 三元) là tên hiệu cho người đỗ đầu cả ba kỳ thi hương, thi hội, thi đình trong hệ thống thi cử nho học.]]

Này cũng coi như một loại chiến tích a.

Mà Lê Cẩm, dưới tình huống không chút nào hiểu rõ, đã được người đề cử đứng án đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz