ZingTruyen.Xyz

Xuyen Nhanh Bi Hac Hoa Lao Dai Chiem Huu


Đôi mắt thiếu niên rũ xuống có chút tối tăm không rõ, hắn khẽ nhếch môi, cao quý lại lười biếng. Nhìn qua còn có chút nguy hiểm, áp bách nói không nên lời.

Ninh Thư có chút luống cuống lại mờ mịt hỏi: "Trao đổi ? "

"Đúng, trao đổi." Cố Sâm lộ ra một nụ cười, hơi thở ấm áp của hắn đến gần, giống như có thể làm bỏng da thịt trên người Ninh Thư, dùng giọng hơi khàn khàn nói:

"Không muốn?"

Ngón tay hắn có chút ôn nhu vuốt ve vết thương kia, giống như mang theo một chút ý tứ uy hiếp.

Ninh Thư không biết, một người có thể ác liệt đến trình độ này.

Trước kia Ninh Thư cũng biết một ít con cháu nhà có danh thế, bọn họ ăn chơi trác táng, hoa thiên tửu địa, chuyện gì cũng làm ra.

Ninh Thư cho rằng như vậy cũng đã rất khốn kiếp rồi. Nhưng không nghĩ tới, thiếu niên trước mặt, so với những người kia, còn tàn nhẫn hơn gấp bội, một loại thủ đoạn khiến người ta sợ hãi.

Ninh Thư chỉ cảm thấy đối phương sờ qua cậu, làn da đều run rẩy, toát ra da gà tinh tế rậm rạp. Cậu bị buộc phải dựa vào tường, uốn cong ra một tư thế chỉ có thể dựa vào người khác, khẽ ngửa mặt lên, ý đồ nói điều kiện với người trước mặt, cậu nói:

"Thiếu gia, sau này ta sẽ không chọc ngươi mất hứng..."

Zero từng nói qua, đối phương càng biến thái, mình càng nhu thuận, có thể dỗ dành khiến bọn họ vui vẻ. Ninh Thư không biết chiêu này có tác dụng hay không, nhưng cậu nguyện ý thử một chút.

Cậu không muốn bị đau đớn vì cắn.

Cũng không muốn trao đổi bất cứ điều kiện gì, cậu theo bản năng cảm thấy đối với hắn mà nói, cũng không phải thứ tốt gì.

"Ngươi sai ở đâu?" Cố Sâm thờ ơ hỏi, ánh mắt lại rơi vào trên người nam sinh, giống như một con rắn độc dính dính, phun ra xà tín tử, mang theo nhiệt độ lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.

Đôi mắt hình bầu dục của Ninh Thư nhìn chằm chằm thiếu niên, mang theo một chút mềm mại ướt át, hắn há miệng: "Tôi.... tôi không nên nói chuyện với Nguyễn Đình Đình, sau này tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ấy, cũng sẽ không gặp lại cô ấy nữa. "

Ninh Thư cảm thấy lúc này Cố Sâm hẳn là đang thích Nguyễn Đình Đình, dù sao đây cũng là quỹ đạo của câu chuyện ban đầu. Bởi vì Nguyễn Đình Đình, Cố Sâm mất hứng, nên mới gây phiền toái cho cậu.

Ninh Thư sau khi nói xong câu đó, vội vàng nhìn vẻ mặt Cố Sâm.

Đối phương khẽ cong môi: "Rất ngoan."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn đối phương, lấy hết dũng khí nói: "Thiếu gia, anh có thể thả ta đi không? "

"Nhưng ta còn đang tức giận." Cố Sâm không nhanh không chậm nói, nắm lấy mặt thiếu niên, con ngươi có chút thâm thúy, hơi thở mập mờ lại nóng bỏng:

"Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây? "

Ninh Thư hơi mở to đôi mắt.

Cằm trong nháy mắt bị nắm đau, bỗng bị một đôi môi mỏng nóng bỏng, hung hăng phủ lên
bao trùm cả người. Đầu óc Ninh Thư trong nháy mắt có chút không phản ứng kịp.

Cố Sâm đặt người lên tường, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo hôn lên. Đôi môi của đối phương rất mềm mại, rất khó tưởng tượng một nam sinh lại có một đôi môi mềm mại như vậy.

Đôi mắt Cố Sâm dần tối lại.

Trường thẳng sâu vào bên trong, lấy chút ngọt ngào trong miệng. Người dưới thân tựa hồ không biết hôn môi như thế nào, có chút bối rối, mờ mịt luống cuống, ý đồ muốn đuổi hắn ra ngoài.

Cố Sâm cười khẽ một tiếng: " Nụ hôn đầu? "

Hai má Ninh Thư đỏ bừng, cậu thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại làm vậy, tuy cậu chưa từng có nụ hôn đầu tiên nào, nhưng mà càng không nghĩ tới nụ hôn đầu của mình lại là cùng với một nam nhân.

Lồng ngực Ninh Thư hơi phập phồng, đôi mắt hình bầu dục càng thêm ướt át, vành mắt đỏ bừng.

Ninh Thư có chút cứng ngắc không biết làm sao, còn có ủy khuất, trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt, nói ngược lại trong đầu: "Không phải.... Không phải nụ hôn đầu tiên. "

Cố Sâm nắm lấy tay cậu hơi dùng sức, hắn cúi đầu, trên mặt dần dần không còn ý cười, gằn từng chữ nói: "À..Nụ hôn đầu tiên của ngươi dành cho ai? "

Ninh Thư sinh ra cảm giác sợ hãi, cậu biết, Cố Sâm chính là một tên biến thái nên mới bị trả thù hôn trong một thời gian dài và bị cắn đến phát đau.

Thanh âm Cố Sâm mang theo chút ý cười vang lên bên tai: "Tên cô ta là gì? "

Ninh Thư cứng đầu, buồn bực nói: "Ngài không cần biết. "

Cố Sâm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, thản nhiên nói: "Loại chuyện này, chỉ cần có chút tiền là có thể tra ra."

Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, có chút kinh ngạc.

Cậu không nghĩ tới thiếu niên lại có trình độ như vậy. Chỉ cần điều tra, liền có thể tra ra cậu đang nói dối. Ninh Thư vội nắm lấy quần áo của thiếu niên, có chút không tình nguyện buồn bực nói: "Không có. "

Cố Sâm nhìn chằm chằm cậu, lộ ra một nụ cười: "Không có gì? "

Ninh Thư chỉ cảm thấy xấu hổ, cậu đỏ tai, thấp giọng nói: "Không có, chỉ có một mình ngươi. "

Ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên không ngừng ở trên môi cậu, mà ấn một chút lại một chút. Ninh Thư cho dù không biết nhìn người, cũng biết đối phương hiện tại đang có tâm tình rất tốt.

Cố Sâm đột nhiên nói: "Có ai nói rằng, làn da của cậu rất trắng không? "

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lại, có chút nghi hoặc.

Người trước mặt nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi nói: "So với nữ nhân còn trắng hơn. "

Cố Sâm khom lưng, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ninh Thư, đôi môi ấm áp chạm vào lỗ tai, nhẹ giọng nói:

"Mặc màu đỏ nhất định rất đẹp. "

Thanh âm thiếu niên vừa dễ nghe vừa êm tai, nếu là nữ sinh đã sớm chịu không nổi, bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng.

Nhưng Ninh Thư chỉ cảm thấy một trận da đầu tê dại, cậu sững sờ đứng tại chỗ. Nghĩ thầm, Cố Sâm coi cậu là phụ nữ sao? Cho nên mới khi dễ cậu như vậy.

Ninh Thư không hiểu, cậu nhìn chằm chằm cổ thiếu niên, trong nháy mắt, muốn hung hăng cắn xuống. Nhưng cậu hiện tại không dám, có lẽ sau này cũng sẽ không có dũng khí này.

Ninh Thư đẩy người nhẹ giọng nói : "Thiếu gia...Anh thả tôi ra được không?"

Cố Sâm ngẩng mặt lên, cười một tiếng:

"Cậu sợ cái gì, trong nhà dù sao cũng không có ai khác. "

Ninh Thư không có khả năng không sợ, Cố gia có nữ hầu, còn có Ninh phụ, tuy rằng thời gian Cố phụ trở về không xác định, nhưng không chừng, có khả năng sẽ bị đụng phải.Huống chi, nơi này còn là thư phòng.

Cậu hít sâu một hơi, gần như thấp giọng nói: "Thiếu gia, ngươi buông tha cho ta đi."

Ánh mắt Cố Sâm dừng trên đôi môi nam sinh bị hôn đến đỏ bừng, hắn tiến lại gần, nói: "Ở lại một lát nữa. "

Ninh Thư không kịp đề phòng, lại bị đánh lén. Lần này cơ hồ bị ép vào trong ngực đối phương, thiếu niên có phương án vận động chuyên môn, tố chất thân thể lại không kém, đối phó với cậu quả thực là chuyện dễ dàng.

Ninh Thư chỉ có thể bị ép buộc, hơi ngửa cổ.

Cậu không muốn bị động chạm như vậy, nếu phản kháng chỉ có thể đổi lấy cơn giận của Cố Sâm, nhưng cậu vẫn cố ý làm như vậy. Mặc dù vô ích.

Nhưng Ninh Thư thật không ngờ, thanh âm va chạm, sẽ chọc đến sự chú ý của người khác. Âm thanh của tay nắm cửa, mơ hồ truyền đến.

Khuôn mặt của Ninh Thư, trong nháy mắt, trở nên trắng bệch.

Đại não cậu điên cuồng chuyển động, là Ninh phụ, hay là người giúp việc trong nhà, hoặc là Cố phụ đã trở lại? Dù là ai, tình hình cũng đủ tồi tệ.

Hô hấp của Ninh Thư không khỏi trở nên dồn dập, Cố Sâm hôn cậu một cái, còn có tâm tư dư thừa nói đùa:

"Đoán xem, bên ngoài là ai, đoán đúng hôm nay liền buông tha cho ngươi."




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz