Xuyen Den Truoc Khi Lao Dai Hac Hoa
Cậu đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, một tay chống cằm, chán nản liếc mắt. Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng phủ lên tóc cậu, mí mắt rũ xuống, vẫn luôn trầm mặc, lạc lõng với cảnh vật xung quanh.
“Thời Mộ, em cứ ngồi đi ...”
“Em sẽ ngồi ở kia.” Cô chỉ vào chỗ trống trước mặt Phó Vân Thâm.
Cô giáo Lưu khẽ cau mày, các vị trí phía trước và bên trái của Phó Vân Thâm đều không có người ngồi, không có lý do gì nhưng các học sinh lại sợ đến gần. Cô ấy nghĩ sẽ rất tuyệt nếu có ai đó sẵn lòng ngồi cạnh Phó Vân Thâm, nhưng cô ấy sợ ...
"Thời Mộ cậu có thể ngồi với tôi." Một trong số các cô gái đứng dậy, với một lọn tóc trên trán đã được nhuộm màu đỏ, đeo khuyên tai xỏ với một cái nhìn tự hào, là một cô gái với bộ dáng không hiền lành, "Tôi ngồi gần bục giảng, dễ nhìn hơn."
"Phó Vân Thâm là một tên giết người, nếu cậu ngồi với cậu ta, hãy cẩn thận không được làm phiền đâu."
" Đến lúc đó, cậu sẽ phải báo danh trong nhà xác nha. "
Sau đó là một tràng cười ầm ĩ.
Phó Vân Thâm hạ mắt, ánh mắt âm trầm, lạnh như băng, liếc mắt một cái đã khiến người ta toàn thân phát lạnh.
Cô giáo Lưu dùng thước đập xuống bàn và hét lên: "Im lặng! Im lặng! Đừng nói nhảm. Thời Mộ, em cứ ngồi chỗ mà em muốn ngồi."
Mấy người trong lớp khinh khỉnh nhếch môi, nhưng cũng không tiếp tục gây rắc rối.
“Thời Mộ, em có thể về chỗ ngồi.”
Thời Mộ ngoan ngoãn gật đầu, đeo cặp sách trên lưng ngồi xuống ghế trước mặt của Phó Vân Thâm. Khi cô giáo Lưu xoay người để viết trên bảng đen, cô quay đầu và làm mặt quỷ với Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm nhắm lại đôi mắt này, cậu sững sờ trong giây lát, cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh lật từng trang sách, dòng suy nghĩ lại trở lại im lặng.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, đám học sinh lần lượt ra khỏi lớp và đi thẳng đến nhà ăn ở tầng dưới.
Thời Mộ đang thu dọn sách vở thì cô gái nhuộm tóc ở ghế trước bước đến, "Thời Mộ, cậu có muốn đi ăn với chúng tôi không?"
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, “Tôi sẽ đi với bạn cùng phòng của tôi.”
Đôi mắt của Triệu Diệu mở to: “Bạn cùng phòng của cậu là ai?” Cô đứng dậy đáp: “Phó Vân Thâm.”
Sau câu trả lời của cô, mấy người còn ngạc nhiên hơn nữa, có người dám làm bạn cùng phòng với Phó Vân Thâm à.
Phó Vân Thâm là một kẻ đơn độc, hiếm khi ăn ở căn tin, cậu thường mang đồ ăn về phòng và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi Thời Mộ chạy đến căng tin, Phó Vân Thâm đã đóng gói xong đồ ăn và đang chuẩn bị rời đi. Cô cũng không dám chậm trễ, gọi vài món xong, liền vội vàng xách túi chạy theo.
“Phó Vân Thâm!”
Giọng cô vô cùng to và rõ ràng, các học sinh xung quanh đều dừng lại ngay lập tức và nhìn chằm chằm vào cô, Thời Mộ không quan tâm, thở hổn hển chạy theo bước chân Phó Vân Thâm.
Cậu liếc nhìn cô, tăng tốc độ của mình với vẻ mặt không cảm xúc.
Thời Mộ lon ton chạy theo: “Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận túi cơm trong tay.”
Phó Vân Thâm lạnh lùng nói: “Vậy cậu tránh xa tôi ra.”
Thời Mộ bất lực đáp: "Cậu nói xem, chúng ta ở chung phòng ký túc xá, thì tôi có thể cách cậu bao xa? ”
Phó Vân Thâm hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Cô nheo mắt lại, một ý nghĩ xẹt qua, Thời Mộ vội vàng đi tới trước mặt anh, mạnh dạn nói: "Phó Vân Thâm, cậu không sợ tôi là đồng tình sao?"
"..."
"Cậu yên tâm đi, tôi không phải." Tôi đến đó tìm một người bạn, tóc vàng, rất vạm vỡ. Anh ta thất tình nên vẫn luôn ở trong đó uống rượu quên sầu. Tôi sợ anh ta xảy ra chuyện gì nên mới đến đó để khuyên nhủ. Với cả, cậu cũng có mặt ở quán bar đồng tính. Cậu có thể giải thích tại sao cậu lại ở đó không? ”
Thời Mộ nói rất nhiều nhưng Phó Vân Thâm chỉ cúi đầu, cô tự hỏi liệu cậu có đang nghe không.
Cuối cùng cũng tiến vào tòa nhà ký túc xá, Phó Vân Thâm vì vội vàng, không để ý vài thiếu niên từ phòng nước ở góc tường đi ra, chỉ nghe thấy một tiếng vang nên đã đụng phải người ở giữa.
Phó Vân Thâm cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói "Xin lỗi", sau đó liền lướt qua mấy người này, chuẩn bị vào thang máy.
“Dừng lại!” Đối phương tức giận hét lên, Phó Vân Thâm liền dừng bước, Thời Mộ theo tiếng nói nhìn sang.
Nam sinh rất cao, khoảng 1m8, nét mặt dữ tợn, trông rất hung ác.
"F*ck, Phó Vân Thâm, mày con mẹ nó bị mù à?"
Người mà Phó Vân Thâm tình cờ va phải là Chu Thực năm hai lớp 14. Chu gia là một đại gia tộc, giàu có và quyền lực, là con một trong gia đình, Chu Thực vẫn luôn kiêu ngạo, ngang ngược trong trường học. Sau một số chuyện không vui với Phó Vân Thâm trong đợt huấn luyện quân sự năm ngoái, hai người cứ như vậy kết thành Lương Tử(1).(1).Lương Tử (Liangzi): là một điển cố, chỉ mối hận thù, thù hận hoặc mâu thuẫn.
Cậu ta đưa tay đẩy Thời Mộ đang chặn đường sang một bên, đứng trước mặt Phó Vân Thâm, nhìn cậu chằm chằm: “Mày đã giẫm lên đôi giày thể thao bố mới mua cho tao, liếm sạch ngay!"
Phó Vân Thâm cúi đầu, nhìn thấy trên đôi giày thể thao của Chu Thực một vết giày màu đen, vô cùng bắt mắt.
Cậu nhướn mày, nhếch mép nở một nụ cười xấu xa, bàn tay cầm ly trà sữa hơi buông lỏng, trà sữa nóng bên trong liền trút xuống.
Chu Thực bị nóng liền hét lên, khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, trong lúc nhất thời cũng không cố kỵ những cái khác, nhanh chóng cởi giày ra, kéo tóc Phó Vân Thâm định đập vào một bên tường.
[Mục tiêu nhiệm vụ có xung đột thân thể với người khác, trừ 500 điểm huynh đệ, thỉnh ký chủ kịp thời ngăn cản.]
Chết tiệt! ! !
Thời Mộ đang đứng một bên xem náo nhiệt thì hoàn toàn choáng váng khi nghe tin, cô đưa hộp cơm cho người qua đường bên cạnh, mặc kệ ánh mắt đờ đẫn của đối phương, xắn tay áo lao vào.
“Dừng lại!”
“Trường học là nơi để học, không được phép đánh nhau !!!”
Cách bức tường 0,5 cm, Chu Thực dừng lại.
Sau đó cậu chú ý tới bên cạnh có một nam sinh thấp bé, khi nhìn thấy khuôn mặt của Thời Mộ, Chu Chí sửng sốt, không khỏi thốt lên: “Cậu là nam hay nữ?"
Thời Mộ: “...”
Thời Mộ: “Lão tử là nam!”
Câu này hoàn toàn là quát to!
Để thâm nhập vào lòng địch, cô đã cắt mái tóc dài, đeo một con gà giả và đi một chiếc giày tăng năm phân, người này có bị mù không? Cậu không thể nhìn ra cô là nam hay nữ sao?
Chu Thực lại nói: “Vậy thì cậu trông thật kỳ lạ.”
Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm dễ như trở bàn tay nắm lấy cánh tay của Chu Thực và ép nam sinh to lớn dựa vào tường. Phó Vân Thâm nắm chặt tay, chuẩn bị hạ xuống trên mặt Chu Thực một đấm, một bóng người vụt qua và đứng trước mặt cậu.
“Phó Vân Thâm, bỏ đi.”
Là Thời Mộ.
Đôi mắt của thiếu niên trước mặt có tia sáng khát máu, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.
Bàn tay đang nắm chặt chậm rãi nới lỏng, sau khi sửa sang quần áo liền hướng Chu Thực nói: “Tám đồng.”
Chu Thực có chút sững sờ: “Cái gì?”
Phó Vân Thâm nói: “Tiền trà sữa."
”. .. "
" ... "
F*ck, tên này làm bẩn giày cậu, còn làm tổn thương chân cậu giờ còn dám vươn tay vì tiền, không biết xấu hổ phải không?
Chu Thực rất vất vả mới lấy lại bình tĩnh liền tức giận trở lại, đưa mắt nhìn mấy người em trai phía sau, một đám hiểu ý, kéo Phó Vân Thâm vào phòng nước bên cạnh.
Đang là giờ nghỉ trưa, quản lý ký từ xá đang ăn cơm trong nhà ăn, học sinh đi qua cũng không dám quản, liếc mắt một cái liền vội vàng rời đi khỏi nơi xảy ra sự việc. Cửa phòng nước vừa đóng, bên trong có tiếng kêu cót két.
Thời Mộ không nghe thấy âm thanh hệ thống, có thể tưởng tượng rằng Phó Vân Thâm đang đơn phương bị đánh.
Sắc mặt cô tối sầm lại, Chu Thực ở phía sau tự nhiên khoác tay lên vai Thời Mộ, "Cậu tên là gì, trước đây chưa từng thấy qua, vừa mới chuyển đến phải không? Cậu vì muốn giúp tôi mà dám đắc tội Phó Vân Thâm, nếu không làm em trai tôi đi? Gia đình tôi đặc biệt có tiền, quay về sẽ được mẹ cho một chiếc iPhone. Cậu có chơi King of Glory không? Đưa ID cho tôi, tôi tặng cậu vài skin."
Đang lúc Chu Thực đắc ý, Thời Mộ đột nhiên trở tay lại, Chu Thực liền cảm thấy bụng dưới thắt lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Cô lạnh lùng nói: “ Mau thả Phó Văn Thâm ra.”“Cậu… Cậu buông ra trước.” Chu Thực kẹp chặt mông, đau đớn rầm rì. “Buông tay ra.”
“Thả cậu ta ra trước. . ”
“Được, được ” Mạng sống nằm trong tay địch, Chu Thực không dám trái lời, liên tục gật đầu, đau đớn kêu mấy người bên trong đi ra.
Thời Mộ liếc mắt, Phó Vân Thâm còn ở bên trong, nhưng mấy người đã ra ngoài mặt mũi đều bầm tím, hẳn cũng không được lợi thế gì.
Cô buông tay, Chu Chí lập tức gục xuống đất đau đớn.
Cậu đã nhiều lần đánh nhau từ khi còn là một đứa trẻ, và đây là lần đầu tiên cậu bị một tên con trai….bóp trứng...
Thật ra cũng không thể trách Thời Mộ âm hiểm, Chu Thực cao to sức lớn, nhất định cô không đánh lại được, nếu cô không ra tay thì sẽ xảy ra chuyện. Điều quan trọng nhất là điểm huynh đệ không thể bị mất! !
"Chu ca, Chu ca, không xong rồi! Lão Hoàng đến rồi !!"
Nam sinh chạy vào báo tin tức toát mồ hôi lạnh. Chu Thực và Thời Mộ cùng ngẩng đầy, nhìn thấy thầy giáo đang đi đến, hai người méo mặt, trăm miệng một lời "F*ck!".
“Thời Mộ, em cứ ngồi đi ...”
“Em sẽ ngồi ở kia.” Cô chỉ vào chỗ trống trước mặt Phó Vân Thâm.
Cô giáo Lưu khẽ cau mày, các vị trí phía trước và bên trái của Phó Vân Thâm đều không có người ngồi, không có lý do gì nhưng các học sinh lại sợ đến gần. Cô ấy nghĩ sẽ rất tuyệt nếu có ai đó sẵn lòng ngồi cạnh Phó Vân Thâm, nhưng cô ấy sợ ...
"Thời Mộ cậu có thể ngồi với tôi." Một trong số các cô gái đứng dậy, với một lọn tóc trên trán đã được nhuộm màu đỏ, đeo khuyên tai xỏ với một cái nhìn tự hào, là một cô gái với bộ dáng không hiền lành, "Tôi ngồi gần bục giảng, dễ nhìn hơn."
"Phó Vân Thâm là một tên giết người, nếu cậu ngồi với cậu ta, hãy cẩn thận không được làm phiền đâu."
" Đến lúc đó, cậu sẽ phải báo danh trong nhà xác nha. "
Sau đó là một tràng cười ầm ĩ.
Phó Vân Thâm hạ mắt, ánh mắt âm trầm, lạnh như băng, liếc mắt một cái đã khiến người ta toàn thân phát lạnh.
Cô giáo Lưu dùng thước đập xuống bàn và hét lên: "Im lặng! Im lặng! Đừng nói nhảm. Thời Mộ, em cứ ngồi chỗ mà em muốn ngồi."
Mấy người trong lớp khinh khỉnh nhếch môi, nhưng cũng không tiếp tục gây rắc rối.
“Thời Mộ, em có thể về chỗ ngồi.”
Thời Mộ ngoan ngoãn gật đầu, đeo cặp sách trên lưng ngồi xuống ghế trước mặt của Phó Vân Thâm. Khi cô giáo Lưu xoay người để viết trên bảng đen, cô quay đầu và làm mặt quỷ với Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm nhắm lại đôi mắt này, cậu sững sờ trong giây lát, cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh lật từng trang sách, dòng suy nghĩ lại trở lại im lặng.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, đám học sinh lần lượt ra khỏi lớp và đi thẳng đến nhà ăn ở tầng dưới.
Thời Mộ đang thu dọn sách vở thì cô gái nhuộm tóc ở ghế trước bước đến, "Thời Mộ, cậu có muốn đi ăn với chúng tôi không?"
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, “Tôi sẽ đi với bạn cùng phòng của tôi.”
Đôi mắt của Triệu Diệu mở to: “Bạn cùng phòng của cậu là ai?” Cô đứng dậy đáp: “Phó Vân Thâm.”
Sau câu trả lời của cô, mấy người còn ngạc nhiên hơn nữa, có người dám làm bạn cùng phòng với Phó Vân Thâm à.
Phó Vân Thâm là một kẻ đơn độc, hiếm khi ăn ở căn tin, cậu thường mang đồ ăn về phòng và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi Thời Mộ chạy đến căng tin, Phó Vân Thâm đã đóng gói xong đồ ăn và đang chuẩn bị rời đi. Cô cũng không dám chậm trễ, gọi vài món xong, liền vội vàng xách túi chạy theo.
“Phó Vân Thâm!”
Giọng cô vô cùng to và rõ ràng, các học sinh xung quanh đều dừng lại ngay lập tức và nhìn chằm chằm vào cô, Thời Mộ không quan tâm, thở hổn hển chạy theo bước chân Phó Vân Thâm.
Cậu liếc nhìn cô, tăng tốc độ của mình với vẻ mặt không cảm xúc.
Thời Mộ lon ton chạy theo: “Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận túi cơm trong tay.”
Phó Vân Thâm lạnh lùng nói: “Vậy cậu tránh xa tôi ra.”
Thời Mộ bất lực đáp: "Cậu nói xem, chúng ta ở chung phòng ký túc xá, thì tôi có thể cách cậu bao xa? ”
Phó Vân Thâm hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Cô nheo mắt lại, một ý nghĩ xẹt qua, Thời Mộ vội vàng đi tới trước mặt anh, mạnh dạn nói: "Phó Vân Thâm, cậu không sợ tôi là đồng tình sao?"
"..."
"Cậu yên tâm đi, tôi không phải." Tôi đến đó tìm một người bạn, tóc vàng, rất vạm vỡ. Anh ta thất tình nên vẫn luôn ở trong đó uống rượu quên sầu. Tôi sợ anh ta xảy ra chuyện gì nên mới đến đó để khuyên nhủ. Với cả, cậu cũng có mặt ở quán bar đồng tính. Cậu có thể giải thích tại sao cậu lại ở đó không? ”
Thời Mộ nói rất nhiều nhưng Phó Vân Thâm chỉ cúi đầu, cô tự hỏi liệu cậu có đang nghe không.
Cuối cùng cũng tiến vào tòa nhà ký túc xá, Phó Vân Thâm vì vội vàng, không để ý vài thiếu niên từ phòng nước ở góc tường đi ra, chỉ nghe thấy một tiếng vang nên đã đụng phải người ở giữa.
Phó Vân Thâm cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói "Xin lỗi", sau đó liền lướt qua mấy người này, chuẩn bị vào thang máy.
“Dừng lại!” Đối phương tức giận hét lên, Phó Vân Thâm liền dừng bước, Thời Mộ theo tiếng nói nhìn sang.
Nam sinh rất cao, khoảng 1m8, nét mặt dữ tợn, trông rất hung ác.
"F*ck, Phó Vân Thâm, mày con mẹ nó bị mù à?"
Người mà Phó Vân Thâm tình cờ va phải là Chu Thực năm hai lớp 14. Chu gia là một đại gia tộc, giàu có và quyền lực, là con một trong gia đình, Chu Thực vẫn luôn kiêu ngạo, ngang ngược trong trường học. Sau một số chuyện không vui với Phó Vân Thâm trong đợt huấn luyện quân sự năm ngoái, hai người cứ như vậy kết thành Lương Tử(1).(1).Lương Tử (Liangzi): là một điển cố, chỉ mối hận thù, thù hận hoặc mâu thuẫn.
Cậu ta đưa tay đẩy Thời Mộ đang chặn đường sang một bên, đứng trước mặt Phó Vân Thâm, nhìn cậu chằm chằm: “Mày đã giẫm lên đôi giày thể thao bố mới mua cho tao, liếm sạch ngay!"
Phó Vân Thâm cúi đầu, nhìn thấy trên đôi giày thể thao của Chu Thực một vết giày màu đen, vô cùng bắt mắt.
Cậu nhướn mày, nhếch mép nở một nụ cười xấu xa, bàn tay cầm ly trà sữa hơi buông lỏng, trà sữa nóng bên trong liền trút xuống.
Chu Thực bị nóng liền hét lên, khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng, trong lúc nhất thời cũng không cố kỵ những cái khác, nhanh chóng cởi giày ra, kéo tóc Phó Vân Thâm định đập vào một bên tường.
[Mục tiêu nhiệm vụ có xung đột thân thể với người khác, trừ 500 điểm huynh đệ, thỉnh ký chủ kịp thời ngăn cản.]
Chết tiệt! ! !
Thời Mộ đang đứng một bên xem náo nhiệt thì hoàn toàn choáng váng khi nghe tin, cô đưa hộp cơm cho người qua đường bên cạnh, mặc kệ ánh mắt đờ đẫn của đối phương, xắn tay áo lao vào.
“Dừng lại!”
“Trường học là nơi để học, không được phép đánh nhau !!!”
Cách bức tường 0,5 cm, Chu Thực dừng lại.
Sau đó cậu chú ý tới bên cạnh có một nam sinh thấp bé, khi nhìn thấy khuôn mặt của Thời Mộ, Chu Chí sửng sốt, không khỏi thốt lên: “Cậu là nam hay nữ?"
Thời Mộ: “...”
Thời Mộ: “Lão tử là nam!”
Câu này hoàn toàn là quát to!
Để thâm nhập vào lòng địch, cô đã cắt mái tóc dài, đeo một con gà giả và đi một chiếc giày tăng năm phân, người này có bị mù không? Cậu không thể nhìn ra cô là nam hay nữ sao?
Chu Thực lại nói: “Vậy thì cậu trông thật kỳ lạ.”
Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm dễ như trở bàn tay nắm lấy cánh tay của Chu Thực và ép nam sinh to lớn dựa vào tường. Phó Vân Thâm nắm chặt tay, chuẩn bị hạ xuống trên mặt Chu Thực một đấm, một bóng người vụt qua và đứng trước mặt cậu.
“Phó Vân Thâm, bỏ đi.”
Là Thời Mộ.
Đôi mắt của thiếu niên trước mặt có tia sáng khát máu, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.
Bàn tay đang nắm chặt chậm rãi nới lỏng, sau khi sửa sang quần áo liền hướng Chu Thực nói: “Tám đồng.”
Chu Thực có chút sững sờ: “Cái gì?”
Phó Vân Thâm nói: “Tiền trà sữa."
”. .. "
" ... "
F*ck, tên này làm bẩn giày cậu, còn làm tổn thương chân cậu giờ còn dám vươn tay vì tiền, không biết xấu hổ phải không?
Chu Thực rất vất vả mới lấy lại bình tĩnh liền tức giận trở lại, đưa mắt nhìn mấy người em trai phía sau, một đám hiểu ý, kéo Phó Vân Thâm vào phòng nước bên cạnh.
Đang là giờ nghỉ trưa, quản lý ký từ xá đang ăn cơm trong nhà ăn, học sinh đi qua cũng không dám quản, liếc mắt một cái liền vội vàng rời đi khỏi nơi xảy ra sự việc. Cửa phòng nước vừa đóng, bên trong có tiếng kêu cót két.
Thời Mộ không nghe thấy âm thanh hệ thống, có thể tưởng tượng rằng Phó Vân Thâm đang đơn phương bị đánh.
Sắc mặt cô tối sầm lại, Chu Thực ở phía sau tự nhiên khoác tay lên vai Thời Mộ, "Cậu tên là gì, trước đây chưa từng thấy qua, vừa mới chuyển đến phải không? Cậu vì muốn giúp tôi mà dám đắc tội Phó Vân Thâm, nếu không làm em trai tôi đi? Gia đình tôi đặc biệt có tiền, quay về sẽ được mẹ cho một chiếc iPhone. Cậu có chơi King of Glory không? Đưa ID cho tôi, tôi tặng cậu vài skin."
Đang lúc Chu Thực đắc ý, Thời Mộ đột nhiên trở tay lại, Chu Thực liền cảm thấy bụng dưới thắt lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Cô lạnh lùng nói: “ Mau thả Phó Văn Thâm ra.”“Cậu… Cậu buông ra trước.” Chu Thực kẹp chặt mông, đau đớn rầm rì. “Buông tay ra.”
“Thả cậu ta ra trước. . ”
“Được, được ” Mạng sống nằm trong tay địch, Chu Thực không dám trái lời, liên tục gật đầu, đau đớn kêu mấy người bên trong đi ra.
Thời Mộ liếc mắt, Phó Vân Thâm còn ở bên trong, nhưng mấy người đã ra ngoài mặt mũi đều bầm tím, hẳn cũng không được lợi thế gì.
Cô buông tay, Chu Chí lập tức gục xuống đất đau đớn.
Cậu đã nhiều lần đánh nhau từ khi còn là một đứa trẻ, và đây là lần đầu tiên cậu bị một tên con trai….bóp trứng...
Thật ra cũng không thể trách Thời Mộ âm hiểm, Chu Thực cao to sức lớn, nhất định cô không đánh lại được, nếu cô không ra tay thì sẽ xảy ra chuyện. Điều quan trọng nhất là điểm huynh đệ không thể bị mất! !
"Chu ca, Chu ca, không xong rồi! Lão Hoàng đến rồi !!"
Nam sinh chạy vào báo tin tức toát mồ hôi lạnh. Chu Thực và Thời Mộ cùng ngẩng đầy, nhìn thấy thầy giáo đang đi đến, hai người méo mặt, trăm miệng một lời "F*ck!".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz