Xuyen Den Truoc Khi Lao Dai Hac Hoa
Năm ngón tay của Phó Vân Thâm dùng sức, trong đôi mắt như ngân hà của cậu phản chiếu khuôn mặt của cô. Trong cự ly gần, hương thơm lạ trên người cô càng nồng đậm, Phó Vân Thâm bị mê hoặc, không kiềm chế được mà sát lại gần cô.Cậu càng tới gần, Thời Mộ càng hoảng sợ, đây... đây là sắp xảy ra chuyện gì sao? Đồng thời, cô nghe được âm báo của hệ thống.[Chúc mừng kí chủ đạt được thành tựu tiếp xúc da thịt, thưởng 1000 điểm huynh đệ, thêm 3000 nữa là ngươi có thể mở nhiệm vụ huynh đệ cao cấp]Hả??Tiếp xúc thân thể?Giữa huynh đệ còn có thể tiếp xúc thân thể? Còn tăng 1000 điểm huynh đệ? Một lần tiếp xúc da thịt là 1000, vậy mười lần tiếp xúc sẽ là 10.000, làm mấy trăm lần thôi là hoàn thành nhiệm vụ nha! Vậy thì có thể về nhà rồi! Lần này lời to rồi!!Thường nói nhất thời tìm đường chết thì nhất thời sảng khoái, vậy đâm đầu tìm đường chết thoải mái, cô không hồi hộp càng không luống cuống, vẻ mặt thay đổi, trở nên vô vùng thong dong bình tĩnh, Thời Mộ nửa tránh khỏi tay Phó Vân Thâm, kéo khóa quần trước ánh mắt khó hiểu của cậu, nửa ngồi trước mặt thiếu niên, hiên ngang oai hùng: "Tới đi, tôi chuẩn bị xong rồi, đâm thẳng hậu môn ấy! Không cần tội nghiệp tôi đâu!" Nhìn thấy Thời Mộ không biết xấu hổ, Phó Vân Thâm cảm thấy tam quan của mình bị khiêu chiến dữ dội. Sắc mặt cậu phức tạp, nét mặt thay đổi liên tục, nâng chân lên, trực tiếp đạp Thời Mộ xuống: "Cút.""Em trai nhỏ, cậu làm sao vậy." Thời Mộ đè thấp giọng, vô cùng đắc ý: "Sợ sao?"Mặt mày Phó Vân Thâm âm trầm: "Cút."Cút thì cút.Thời Mộ chạy về giường của mình.Quả nhiên, đối phó với kiểu người da mặt mỏng này thì không thể kinh sợ, cậu ta không biết xấu hổ, vậy thì phải mặt dày hơn cậu ta.Đêm khuya yên tĩnh, Thời Mộ liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, cười xấu xa, than thở: "Ai, nhàm chán quá, thật muốn làm...""......""......Cút!"Thiếu niên lấy gối đầu đập vào mặt Thời Mộ.Sợ Phó Vân Thâm thẹn quá hóa giận muốn làm thật, Thời Mộ thức thời ngậm miệng. Ngày hôm sau, tập luyện sáng sớm, khi chạy vòng quanh sân thể dục, Thời Mộ nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên đi vào trường, không lâu sau, Tô Thiên Lỗi đeo cặp sách, đi phía sau họ, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, mặt mày tái xanh, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng."Nghe nói Tô Thiên Lỗi chuyển trường rồi."Bạn học chạy bên cạnh bàn luận."Đi đi, đi càng tốt." Học sinh của A15 đều không ưa Tô Thiên Lỗi, đối với tin cậu ta rời đi thì vô cùng vui mừng.Thời Mộ đang nhìn theo, ủy viên thể dục ở bên cạnh vỗ vai cô: "Chúng ta phải về lớp rồi, Thời Mộ, đi cùng không?"Cô lắc đầu: "Không được, tôi chạy hai vòng nữa.""Đi đi."Ủy viên thể dục nhún nhún vai, một mình về lớp. Tập thể dục mỗi sáng cần chạy năm vòng, vì gia tăng thể lực, Thời Mộ luôn chạy mười vòng, nhưng bởi vì kỳ sinh lý còn chưa kết thúc, cô giảm bớt số vòng cho thích hợp. Cô chậm rãi chạy quanh sân thể dục, không chú ý tới những nữ sinh đang nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ thiếu nữ rung động, cười xấu hổ lại thẹn thùng. "Ai nha." Một nữ sinh đột nhiên chạy ra đường băng té trước mặt Thời Mộ, cô bé ngước lên: "Em, em té ngã rồi, đàn anh Thời Mộ phải bế em xuống phòng y tế mới được."Thời Mộ còn chưa kịp phản ứng, lão Hoàng đã xuất hiện phía sau nữ sinh, anh ta như một pho tượng nguy nga đồ sộ khó có thể vượt qua, che phủ hoàn toàn thiếu nữ nhỏ nhắn kia.Vẻ mặt lão Hoàng hung ác: " Vậy em có bị ngã gãy không?"Mắt anh ta lộ ra tia hung dữ, cơ thể nữ sinh run lên, lảo đảo đứng dậy chạy đi.Thời Mộ: "..."Đối mặt với Thời Mộ, lão Hoàng lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười thân thiết: "Cậu em, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút."Thời Mộ cảnh giác: "Thầy muốn làm gì?""Yên tâm yên tâm, tôi chắc chắn không làm gì......" Nghĩ đến Thời Mộ đã không còn là em trai trên bar ngày ấy mà là học sinh của mình, lão Hoàng cố gắng nuốt xuống mấy lời thô bỉ: " Thầy gọi em tới thì cứ tới đi, nhiều lời như vậy làm gì.""Vì em sắp vào học.""Không sao, cũng không mất nhiều thời gian."Thời Mộ nhăn mày, bất đắc dĩ đi phía sau lão Hoàng.Văn phòng của lão Hoàng chỉ mười mét vuông cất đầy thứ linh tinh, bàn làm việc kế bên cửa sổ, hai bên chất mấy cái thùng, anh ta là đàn ông nên không để ý nhiều như vậy, vài năm nay đều để tạm vậy."Ngồi đi."Thời Mộ hồi hộp ngồi xuống. "Em với Phó..... Phó Vân Thâm có khỏe không?"Thời Mộ càng thêm cảnh giác: " Thầy hỏi cái này làm gì?""Không có gì, chỉ muốn nói chuyện gần gũi thân thiết với em hơn thôi."Có chuyện gì đây.Thời Mộ đứng dậy, lập tức rời đi.Lão Hoàng thấy vậy, vội gọi lại: " Đừng đừng đừng, tôi thật sự có chuyện muốn nói."Cô quay người, đứng chờ anh ta tiếp tục."Là như này, cấp trên tổ chức một đại hội thể dục phát thanh cho học sinh Lĩnh Thành, mỗi trường sẽ cử ra hai người, tiết thể dục lần trước tôi thấy em rất có thiên phú, sao hả, có muốn tham gia không.""......???"Tham gia đại hội thể dục phát thanh?Ngũ quan Thời Mộ có chút biến hóa: " Thầy, thầy đang nghiêm túc sao?"Lão Hoàng trịnh trọng: "Em không thắng cũng không sao, có tham gia là được, đỡ hơn so với việc trốn học đánh nhau hút thuốc uống rượu, em cũng đừng ngại, tôi có thể nhìn ra em rất thích tập thể dục phát thanh."Thích cái con khỉ chứ thích.Thời Mộ chăm chỉ tập thể dục như vậy, hoàn toàn là vì muốn thân thể khỏe mạnh, nhưng không có nghĩa cô muốn ra ngoài tranh tài thi đấu."Không cần, mất mặt."Lão Hoàng: "Thắng sẽ được năm vạn tiền thưởng."Thời Mộ dừng chân: " Em đi, em tình nguyện hiến thân vì danh dự của trường, thân là đội viên đội thiếu niên tiền phong quang vinh, em vô cùng vui vẻ, thầy cho em đi đi."Lão Hoàng sửng sốt một lát, nở nụ cười, đánh vào đầu Thời Mộ một cái: " Thằng nhóc thối, em mẹ nó thật thực tế. Tháng sau bắt đầu đấu vòng loại, nửa tháng này em tập luyện trước đi." Thời Mộ trợn mắt: "Còn có đấu vòng loại?""Đương nhiên, tận mấy trăm trường trung học, chờ tôi chọn được một nữ sinh nữa, em có đề cử ai không?".....Không lừa thầy, thật ra em chính là nữ sinh.Thời Mộ rủa thầm một câu, lắc đầu: "Thầy quyết định đi, em không hiểu mấy cái này.""Được rồi'" Lão Hoàng nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là vào lớp, anh ta xua tay: "Em quay về học đi, tôi sẽ tìm."[Ký chủ, ngươi thật không có tiền đồ, năm vạn đã mua chuộc được ngươi rồi.]Hệ thống đã dẫn không ít người, Thời Mộ là ký chủ dễ dàng khom lưng nhất mà cậu ta từng gặp, nghĩ đến ký chủ của số 1 nhà bên, nam chủ dùng 100w mua một đêm còn không đồng ý, cuối cùng còn dám tăng giá tới một ngàn vạn; còn có nhà kế kế bên kia, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quyến rũ nam chủ, còn trực tiếp chiếm luôn tài sản của hắn, đuổi người ta ra khỏi nhà! Nhìn lại người này..... Ai, không có tiền đồ, thật không có tiền đồ.Thời Mộ cười lạnh: [Ngươi dám *** *** câu nữa xem?]Hệ thống: [Xin chú ý ngôn từ.]Thời Mộ: [Xin hỏi điểm huynh đệ hiện tại là bao nhiêu?]Hệ thống liếc nhìn, nói: [ Ngươi đã trả hết khoản nợ, hiện tại còn 2000.]Thời Mộ gật đầu, mở bảng hệ thống, lướt xuống mục cài đặt trợ giúp phía dưới cùng, tìm thấy nút không cần hệ thống nhắc nhở, ấn vào.[Ngươi muốn tắt âm báo hệ thống hả, cảnh cáo, sau khi tắt có thể không được trợ giúp.]Thời Mộ: [Ông đây ngắt mạch của ngươi, cặn bã.][Xác định.]Thế giới hoàn toàn thanh tịnh.Hệ thống: [???]Thời Mộ đút tay vào túi, nghênh ngang trở về phòng học.Thấy cô vào, các bạn nữ trong lớp kích động chạy tới, vây kín lấy cô: “Thời Mộ, Thời Mộ, có phải lão Hoàng tìm cậu không?”Thời Mộ gật đầu: “Đúng vậy.”Các bạn nữ càng lo lắng: “Không sao chứ, lão Hoàng có đánh cậu không?”Nói xong các cô quan sát từ trên xuống dưới, hai cánh tay và đôi chân của cô. Tính khí của lão Hoàng thô bạo, đối với nữ sinh thì rất nhẹ nhàng, phong độ, nhưng đối với nam sinh lại một trời một vực, hôm nay Thời Mộ còn bị gọi đi lâu như vậy….Các cô càng lo lắng hơn.Thời Mộ lắc đầu: “Không đánh tôi, tôi không sao.”Các nữ sinh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”“Các cậu có thể tránh ra chút không.” Nhìn cái bàn bị đụng đến lệch đi, khóa mắt Phó Vân Thâm lập tức rũ xuống, sắc mặt không tốt.Nữ sinh đứng phía trước quay đầu, sẵng giọng: “Không thể, Phó Vân Thâm, Thời Mộ ở cùng phòng với cậu, vậy mà cậu chẳng quan tâm cậu ấy.”Phó Vân Thâm: ????
Không biết là ảo giác hay không, Phó Vân Thâm cảm thấy…… bạn cùng lớp không hề sợ cậu.Thời Mộ biết tính khí lão đại kém, còn chán ghét nữ sinh, đối với cậu thương hương tiếc ngọc chỉ là trò cười, sợ rằng các cô sẽ chọc giận cậu. Thời Mộ vội mỉm cười trấn an: “Mọi người nhanh trở về chỗ ngồi đi, hôm nay có bài kiểm tra toán đấy, các cậu cố lên nha.”Nắng ấm dịu dàng, nụ cười của cô còn lóa mắt hơn ánh nắng, khuôn mặt trắng như sứ, đôi mắt như ngọc sáng lấp lánh. Các nữ sinh đang ồn ào nhốn nháo lập tức yên lặng, thành thật quay về chỗ ngồi của mình. Phía sau, lão đại khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ghê tởm.”Thời Mộ nhỏ giọng: “Tối qua cậu đè tôi, tôi còn chưa ghê tởm đâu.”Nghĩ đến nốt nhạc đệm xảy ra nửa đêm hôm qua, cả người Phó Vân Thâm đều trở nên u ám, cậu giơ chân lên và đá thẳng vào cái ghế đằng trước.Thời Mộ lười đáp lại cậu, đẩy ghế về chỗ, ngồi thẳng, hướng mắt lên bảng.Thầy dạy toán cầm bài thi vào, phát đề rồi ngồi ở bục giảng, lẳng lặng nhìn xuống dưới.Hầu hết các học sinh trong lớp A15 đều là học sinh dốt, việc gian lận là chuyện bình thường đối với họ, mới nói, nam sinh bên trái Thời Mộ đã bắt đầu giở trò.Cậu ta rón rén cúi đầu, cẩn thận xé lớp giấy bọc trên chai nước uống, có một tờ giấy nhỏ nhàu nát được dán ở trong, cậu ta liếm môi và bắt đầu viết.“Triệu Bảo Bảo, không được gian lận!” Thầy dạy toán quát lớn một tiếng, Triệu Bảo Bảo rụt cổ, giấu kỹ tờ giấy. Tình cảnh này khiến Thời Mộ cảm thấy quen thuộc, nhớ tới thời niên thiếu khi cô còn sống, học sinh dốt ngồi ở hàng sau, túm tụm nhìn bài của nhau, hình ảnh đó đã quá xa xôi, hôm nay gần ngay trước mắt, cũng sinh ra cảm giác không mấy chân thật. Cô đang sống.17 tuổi, những năm tháng tươi đẹp nhất.Khi còn sống, Thời Mộ là một học bá, hơn nữa cô còn là đứng đầu ban khoa học tự nhiên của thành phố, toán cấp ba hoàn toàn không là gì với cô, làm xong bài thi còn nghiêm túc kiểm tra lại một lần, Thời Mộ quay xuống lặng lẽ nhìn Phó Vân Thâm.Cô lén lút tưởng rằng Phó Vân Thâm không chú ý tới, không ngờ lại đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của cậu.Phó Vân Thâm nhướn mày, đưa ray che bài thi lại. Thời Mộ: “...”Ai muốn chép bài cậu!!!Nhiều chuyện!!Phi phi phi!!Liệu một sinh viên đạt thành tích cao, tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá lại nhìn bài người khác?!Phó Văn Thâm đồ rác rưởi!Thời Mộ quay ngoắt lại, hai tay đưa ra sau lưng, giơ ngón tay thối.Khóe môi Phó Văn Thâm hơi nhếch lên, cánh môi khẽ mở, nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Cặn bã.”Thời Mộ: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz