Xuyen Den Truoc Khi Lao Dai Hac Hoa
Thời Mộ chớp mắt, nhanh chóng che giấu sự hoảng sợ trong lòng, đứng dậy, khập khiễng đến bên cạnh Phó Vân Thâm, đưa tay ra ôm lấy eo anh, nhân tiện che dấu vết.
Phó Vân Thâm như lâm đại địch, đưa tay định đẩy cô ra.
"Phó Vân Thâm, tôi đau.” Cô cau mày, vẻ mặt đau đớn.
Phó Vân Thâm dừng động tác, chầm chậm đặt tay lên vai Thời Mộ, giúp cô từ từ tiến về phía trước.
Chiếc quần tây sẫm màu của Thời Mộ nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra bết "rò rỉ" bên hông, cô kéo chặt vạt áo, sợ cậu phát hiện ra điều gì đó, đồng thời suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết vấn đề bây giờ.
[Đinh! Ôm Phó Vân Thâm thành công, tăng 500 điểm huynh đệ.]
[Đinh! Ký chủ kích phát một nhiệm vụ cấp cao, tán tỉnh Phó Vân Thâm một lần và nhận được 2000 điểm huynh đệ. ]
[Chúc mừng kí chủ đã trả hết khoản vay của mình, thêm phần thưởng 100 điểm huynh đệ, hãy tiếp tục chăm chỉ nhé. ]
Hả?
Một loạt âm thanh hệ thống này khiến Thời Mộ có chút bối rối, sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn??
Trước khi kịp nhận ra, cả hai đã trở về ký túc xá.
Thời Mộ liếc mắt thấy sữa trên bàn buổi sáng chưa uống hết, hai mắt cô sáng lên, nói với Phó Vân Thâm, "Cậu có thể dìu tôi ngồi lên ghế không?"
"Không nằm à?"
Cô lắc đầu: “Nằm xuống không thoải mái, tôi muốn ngồi một lát.”
Phó Vân Thâm cũng không nhiều lời, đỡ Thời Mộ ngồi xuống ghế.
“Cậu lấy hộ tôi cái khăn được không? Tôi muốn lau mặt.”
Cậu gật đầu, vừa quay người lại, Thời Mộ đã cầm hộp sữa lên bóp lên lưng áo của Phó Vân Thâm. Áo sơ mi đột nhiên dính chặt vào lưng làm Phó Vân Thâm giật mình, quay đầu nhìn sang, trên mặt không chút biểu cảm, ánh mắt mờ mịt.
Thời Mộ cười cười nhìn cậu: "Vừa rồi ai bảo cậu ném tôi xuống. Đây là đáp lễ nha."
Nhìn cô đắc ý như vậy, Phó Vân Thâm yên lặng quan sát một lúc, rồi bất lực thở dài, bước đến bên giường cởi chiếc áo sơ mi bẩn ra. Thời Mộ ngồi trên ghế, cơ thể căng chặt, vô cùng khẩn trương.
Cậu quay lưng lại, Thời Mộ liền thấy tấm lưng gầy của thiếu niên, vòng eo gợi cảm mà mạnh mẽ. Thế nhưng một sẹo kéo từ bả vai đã phá hủy vẻ đẹp tổng thể. Vết sẹo kéo dài như một con rết, dữ tợn cấu xí. Một dấu vết không thể xóa nhòa...
Dù lòng Thời Mộ có cứng rắn đến đâu, lúc này cô cũng cảm thấy có chút đau lòng, còn có một chút áy náy.
“Phó Vân Thâm, tôi xin lỗi.” Thời Mộ nói với giọng chân thành, “Tôi không nên đùa như vậy.”
Thiếu niên liếc mắt, thay quần áo sạch trong im lặng.
Cậu nheo mắt: "Cậu thực sự không cần đến bệnh viện?"
"Không, tôi chỉ hơi đói. Cậu có thể mua cho tôi một phần ăn được không?"
"Ừ."
Cậu đáp lời rồi cầm thẻ ăn rời ký túc xá.
Sau khi Phó Vân Thâm rời đi, Thời Mộ vội vàng đứng dậy khóa cửa lại, dùng chìa khóa mở cửa tủ, lấy băng vệ sinh đã mua từ lâu, lại lấy ra "ớt giả" dự phòng, và cuối cùng cầm áo sơ mi bẩn của Phó Vân Thâm đi vào phòng tắm
Thời Mộ không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi quần ra, tràn băng khiến "ớt giả" của cô trở nên vô cùng kinh khủng, nhưng có phần dây buộc cố định hai bên nên không bị ảnh hưởng gì. Giữa hai chân cũng dính một mảng ẩm ướt đỏ đỏ, vô cùng khó chịu.
Vẻ mặt của cô, Phó Vân Thâm sẽ sớm quay lại, Chu Thực cũng về sớm thôi, bây giờ mà tắm thì chắc chắn không kịp, cô vội vàng rửa ráy lau qua thân thể rồi cẩn thận thay băng vệ sinh.
Kiếp trước, Thời Mộ cũng được xem là người có chút danh tiếng, mấy lần đi dự sự kiện cũng dùng tampon, so với băng vệ sinh thì tampon thoải mái hơn nhiều. Cuối cùng, Thời Mộ đeo "ớt giả" dự phòng vào. Cũng may là cô có dự kiến trước, lúc mua thì mua hai cái, không thì bây giờ gặp nạn rồi.
Thời Mộ hứng lấy một chậu nước, nhanh tay đem áo sơ mi của Phó Vân Thâm và quần của mình giặt sạch sẽ.
Sau đó cô mở khóa cửa rồi ngồi lại trên ghế như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, Phó Vân Thâm bước vào cửa, đi theo sau lưng là Chu Thực.
Vẻ mặt Chu Thực không tốt, hùng hùng hổ hổ, “Tên khốn chết tiệt đó, lần sau tôi sẽ tìm người đánh vỡ trứng nó."
Phó Vân Thâm đặt phần cơm lên bàn.
Thời Mộ ngẩng đầu nhìn: “Lão Hoàng vậy mà thả cậu đi?”
Chu Thực gãi gãi đầu nói: “Lão Hoàng lần này thật kỳ quái, nghe tôi vì cậu nên mới đánh nhau, liền thả tôi đi, ngược lại Tô Thiên Lỗi bị phạt quét dọn sân thượng, ha ha ha ha, đáng đời! Quét chết luôn đi!
Chu Thực cười khoái trá khi thấy người khác gặp họa, nhưng sau khi cười xong, vẻ mặt lo lắng tiến về phía cô,"Mộ ca, cậu không sao chứ?"
Cô lười biếng liếc mắt: "Đoán xem?"
Đôi mắt Thời Mộ rất đẹp, khi nhìn một người như thế liền vô cùng quyến rũ. Chu Thực sửng sốt, vành tai đỏ bừng, "F*ck, Mộ ca, đừng nhìn người ta như thế này, quá khêu gợi đi."
Thời Mộ: ? ? ?
“Tránh ra.”
Phó Vân Thâm người vẫn im lặng nãy giờ, giơ chân đá vào mông của Chu Thực, giây tiếp theo, một túi đá rơi trên tay Thời Mộ, “Chườm đi.”
Túi đá rất lạnh, cô ngẩng đầu, "Lấy ở đâu thế?" "
“Phòng bếp của nhà ăn.” Phó Vân Thâm đi đến bên giường, sững sờ khi thấy áo sơ mi bẩn biến mất, quay đầu hỏi Thời Mộ: “Áo của tôi đâu?”
Thời Mộ nói, “Tôi giặt rồi.”
Phó Vân Thâm cau mày, “Không cần, lần sau đừng làm chuyện không cần thiết này nữa. ”
Cậu có vẻ hơi tức giận, vẻ mặt đặc biệt âm trầm
“Tôi làm bẩn áo cậu rồi, không tính là dư thừa."
“Tôi đã nói không cần."
Ngữ khí của cậu nặng hơn vài phần.
Giữa hai người phảng phất có mùi thuốc súng, Chu Thực nhìn Thời Mộ rồi lại nhìn Phó Vân Thâm, sau đó vội vàng đến bên cạnh Thời Mộ: "Mộ ca, cởi quần ra, cởi quần ra rồi chườm…"
…Cởi quần.
Tất nhiên là Thời Mộ không thể cởi quần.
Cô cố ý đặt túi nước đá xuống dưới bụng mình ba phân, cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, Thời Mộ không khỏi rơi vào im lặng.
Chườm đá vào "ớt giả".
Đặc biệt ghê.
Đang trầm mặc, khuôn mặt to lớn của Chu Thực đột nhiên đó sát tới, hai mắt trừng lớn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Mộ ca, không đúng ..."
Ngữ khí của Thời Mộ có chút mơ hồ: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Chu Thực kinh hãi: "Không phải là nó thực sự bị hỏng đấy chứ? Chườm lạnh như vậy, sao hàng của cậu không cứng? "
" ... "
" ... "
F*ck!
Cô không phải là một thằng đàn ông! ! Làm sao cô biết rằng nó sẽ cứng hay không cứng! ! !
Giọng điệu của Chu Thực càng thêm hoảng sợ: "Không được, không được, Mộ ca, chúng ta đến bệnh viện đi. Nghe nói cậu có thể chữa lại trong vòng 48 giờ! Cậu mới 17 tuổi, thiếu nó thì không thể sống được đâu!" ”
Chu Thực toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt so với cô còn sốt ruột hơn. Thật đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.
Thời Mộ không đáp, khóe mắt liếc thấy Phó Vân Thâm đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt cậu đặt ở giữa hai chân cô.
Cái này ... Nếu không nghĩ biện pháp, ước chừng lập tức bị bại lộ!
Thời Mộ lặng lẽ đặt tay lên eo, tìm công tắc ấn xuống với vẻ mặt không thay đổi, căn lều nhỏ phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Nhìn xem.” Thời Mộ chỉ vào chân cô, “Tôi có phản ứng.”
May mắn thay, cô đã mua được một mô hình thông minh đa chức năng, trị giá 488! !
Nếu chỉ mua một cái gậy, xác suất cô bị nghi ngờ là 100%, cô đúng là một cô bé thông minh!
“Hả?” Chu Thực nghiêng đầu, vẻ mặt càng thêm bối rối.
Mí mắt Thâm giật giật, trái tim lại lần nữa nhấc lên đến cổ họng: “Sao vậy.”
Chết tiệt, cô chườm cũng chườm rồi, cứng cũng cứng rồi, không phải bây giờ muốn cô cởi quần để chứng mình chứ?
Mất một lúc lâu, trước sự lo lắng của Thời Mộ, Chu Thực mới mở miệng nói chuyện.
Cậu nói: “Mộ ca, của cậu nhỏ quá, có được 13 phân không?”
“Phốc."
Phó Vân Thâm vốn luôn im lặng bỗng che môi cười, nụ cười không chút nào che dấu, đôi mắt tràn ngập ý trêu ghẹo.
Thời Mộ hơi ngẩn ra, sau đó mặt cô đỏ bừng, cầm hộp sữa trên bàn ném qua: "Cậu con mẹ nó cút đi cho lão tử! Lão tử vẫn còn lớn nữa !!"
Quyết định rồi, cuối tuần cô sẽ đi mua loại 18cm, lớn đến mức hai tên nhóc ranh mãnh này phải nhận bố! ! ! ! !
Chu Chí ôm trán, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi cũng chưa nói gì mà, sao cậu lại tức giận như vậy?”
Thời Mộ càng thêm tức giận: “Cút!”
Chu Thực như không nhìn ra cô tức giận, tiếp tục nói: "May là cậu không bị gãy, lúc Tô Thiên Lỗi ném bóng vào người cậu tôi liền bị dọa ngây người "
Thời Mộ không muốn tiếp tục: "Đừng nói chuyện với tôi."
Sau khi hừ lạnh một tiếng, Thời Mộ đặt túi đá xuống, mở phần ăn mà Phó Vân Thâm đã mua cho cô, qua vài phút, lại đưa tay ấn công tắc, "ớt giả" liền về vị trí.
“Ai u, Mộ ca đừng tức giận, cậu vẫn đang lớn, đến lúc đó cậu nhất định sẽ lớn như tôi thôi.” Chu Thực không sợ chết tiến đến trước mặt Thời Mộ, đem quần túm lại, phác thảo lại hình dáng.
Tầm mắt Thời Mộ vừa vặn ngang tầm, cơm trắng trong miệng cô gần như mắc kẹt trong cổ họng.
Vẻ mặt cô vặn vẹo, cô không khỏi khiếp sợ cùng cảm thán, bây giờ mấy đứa nhóc đều phát triển...tốt vậy sai?
Không biết của Phó Vân Thâm thì thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, Thời Mộ không khỏi liếc Phù Vân một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Vân Thâm nhướng mày, “Nhìn tôi làm gì?”
Thời Mộ trầm mặc không nói.
Khóe môi cậu cong lên: “Đừng lo lắng, cho dù lớn lên cũng không làm ba tôi được, ha."
Tiếng "ha" cuối cùng tràn đầy khiêu khích.
Thời Mộ quay lưng rồi rụt cổ lại, im lặng tiếp tục ăn.
Mà cũng kỳ cục, đeo "ớt giả" lâu ngày có phải bị ngớ ngẩn không, mà…có chút hâm mộ không giải thích được?
Ah ah ah ah, cô hâm mộ chết đi được, ghen tị đến tức mình!
[Hệ thống, tôi muốn chuyển giới. ]
Hệ thống: [……]
Hệ thống: [Trời sắp tối rồi sao? ]
Thời Mộ: [À. ]
Hệ thống: [Vậy cô đi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.]
Thời Mộ: [F*ck you]
[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ nói lời không sạch sẽ, làm tổn thương trái tim của hệ thống, trừ 200 điểm huynh đệ để cảnh cáo. ]
Thời Mộ không cam lòng, mắng chửi thêm vài câu, đến lúc gần 1000 điểm huynh đệ bị khấu trừ, trong lòng liền có chút thoải mái.
Không phải là điểm huynh đệ thôi sao? Sau này lại kiếm tiếp.
“Chu Thực, cậu giúp tôi vứt rác đi, tôi không thoải mái, muốn đi ngủ.”
Cô không hề khách khí, chỉ đạo đứa cháu lớn ngốc nghếch, đối phương tuân lệnh, theo chỉ thị dọn dẹp bàn ghế.
Thời Mộ quả thực không thoải mái, bụng giống như bị hai tay kéo thật chặt, vô cùng đau.
Trước đây cô chưa từng có cảm giác như thế này, dì cả của cô đến vô cùng bình thường, cô vẫn cứ nhảy nhót bình thường, cho nên cô luôn không hiểu các cô gái khác "đau bụng kinh" như thế nào, giờ phút này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được.
Chỉ có thể trách thân thể này thuần âm, quá yếu, cô phải làm cho mình mạnh mẽ lên.
Thời Mộ ôm bụng thở dài.
Cô đang đau nên muốn đi ngủ, thì Chu Thực đi vứt rác từ trở về, trên tay mang theo hai chiếc túi.
Cậu đặt chiếc túi trên bàn cạnh giường của Thời Mộ, nói, "Tôi tình cờ gặp Bối Linh khi tôi đi xuống cầu thang. Cô ấy nhờ tôi đưa cái này cho anh."
"Cái gì?" Thời Mộ nheo mắt, thấy bên trong túi là nước gừng đường đỏ và một bát cháo cẩu kỷ nóng hổi
"Đinh."
Điện thoại báo có tin nhắn mới.
[Bối Linh Cao Sơn Trà: Em không phải con trai nên không biết nhiều nhưng ... đau trứng và đau bụng kinh chắc cũng giống nhau. Mỗi lần em đau bụng mẹ đều pha nước gừng đường đỏ cho em, rất tốt. Thời Mộ anh cũng thử xem. ]
[Bối Linh Cao Sơn Trà: Em không được vào ký túc xá nam, thế nhưng ... Thời Mộ, anh không cần lo lắng. Nếu có vấn đề gì, em sẽ đưa anh đi khám. Nếu bệnh viện không khám được, chúng ta sẽ ra nước ngoài để khám. Nếu vẫn không khả qua, em, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! ]
[Bối Linh Cao Sơn Trà: Ôi, là em đường đột, xin lỗi anh, và cảm ơn vì đã bảo vệ em, QAQ]
"..."
Ôi, cô bé này làm cô cảm động quá đi thôi!!
Thế giới có tình yêu, thế giới hữu tình, thế giời có buling buling Bối Linh!!
Phó Vân Thâm như lâm đại địch, đưa tay định đẩy cô ra.
"Phó Vân Thâm, tôi đau.” Cô cau mày, vẻ mặt đau đớn.
Phó Vân Thâm dừng động tác, chầm chậm đặt tay lên vai Thời Mộ, giúp cô từ từ tiến về phía trước.
Chiếc quần tây sẫm màu của Thời Mộ nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra bết "rò rỉ" bên hông, cô kéo chặt vạt áo, sợ cậu phát hiện ra điều gì đó, đồng thời suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết vấn đề bây giờ.
[Đinh! Ôm Phó Vân Thâm thành công, tăng 500 điểm huynh đệ.]
[Đinh! Ký chủ kích phát một nhiệm vụ cấp cao, tán tỉnh Phó Vân Thâm một lần và nhận được 2000 điểm huynh đệ. ]
[Chúc mừng kí chủ đã trả hết khoản vay của mình, thêm phần thưởng 100 điểm huynh đệ, hãy tiếp tục chăm chỉ nhé. ]
Hả?
Một loạt âm thanh hệ thống này khiến Thời Mộ có chút bối rối, sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn??
Trước khi kịp nhận ra, cả hai đã trở về ký túc xá.
Thời Mộ liếc mắt thấy sữa trên bàn buổi sáng chưa uống hết, hai mắt cô sáng lên, nói với Phó Vân Thâm, "Cậu có thể dìu tôi ngồi lên ghế không?"
"Không nằm à?"
Cô lắc đầu: “Nằm xuống không thoải mái, tôi muốn ngồi một lát.”
Phó Vân Thâm cũng không nhiều lời, đỡ Thời Mộ ngồi xuống ghế.
“Cậu lấy hộ tôi cái khăn được không? Tôi muốn lau mặt.”
Cậu gật đầu, vừa quay người lại, Thời Mộ đã cầm hộp sữa lên bóp lên lưng áo của Phó Vân Thâm. Áo sơ mi đột nhiên dính chặt vào lưng làm Phó Vân Thâm giật mình, quay đầu nhìn sang, trên mặt không chút biểu cảm, ánh mắt mờ mịt.
Thời Mộ cười cười nhìn cậu: "Vừa rồi ai bảo cậu ném tôi xuống. Đây là đáp lễ nha."
Nhìn cô đắc ý như vậy, Phó Vân Thâm yên lặng quan sát một lúc, rồi bất lực thở dài, bước đến bên giường cởi chiếc áo sơ mi bẩn ra. Thời Mộ ngồi trên ghế, cơ thể căng chặt, vô cùng khẩn trương.
Cậu quay lưng lại, Thời Mộ liền thấy tấm lưng gầy của thiếu niên, vòng eo gợi cảm mà mạnh mẽ. Thế nhưng một sẹo kéo từ bả vai đã phá hủy vẻ đẹp tổng thể. Vết sẹo kéo dài như một con rết, dữ tợn cấu xí. Một dấu vết không thể xóa nhòa...
Dù lòng Thời Mộ có cứng rắn đến đâu, lúc này cô cũng cảm thấy có chút đau lòng, còn có một chút áy náy.
“Phó Vân Thâm, tôi xin lỗi.” Thời Mộ nói với giọng chân thành, “Tôi không nên đùa như vậy.”
Thiếu niên liếc mắt, thay quần áo sạch trong im lặng.
Cậu nheo mắt: "Cậu thực sự không cần đến bệnh viện?"
"Không, tôi chỉ hơi đói. Cậu có thể mua cho tôi một phần ăn được không?"
"Ừ."
Cậu đáp lời rồi cầm thẻ ăn rời ký túc xá.
Sau khi Phó Vân Thâm rời đi, Thời Mộ vội vàng đứng dậy khóa cửa lại, dùng chìa khóa mở cửa tủ, lấy băng vệ sinh đã mua từ lâu, lại lấy ra "ớt giả" dự phòng, và cuối cùng cầm áo sơ mi bẩn của Phó Vân Thâm đi vào phòng tắm
Thời Mộ không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi quần ra, tràn băng khiến "ớt giả" của cô trở nên vô cùng kinh khủng, nhưng có phần dây buộc cố định hai bên nên không bị ảnh hưởng gì. Giữa hai chân cũng dính một mảng ẩm ướt đỏ đỏ, vô cùng khó chịu.
Vẻ mặt của cô, Phó Vân Thâm sẽ sớm quay lại, Chu Thực cũng về sớm thôi, bây giờ mà tắm thì chắc chắn không kịp, cô vội vàng rửa ráy lau qua thân thể rồi cẩn thận thay băng vệ sinh.
Kiếp trước, Thời Mộ cũng được xem là người có chút danh tiếng, mấy lần đi dự sự kiện cũng dùng tampon, so với băng vệ sinh thì tampon thoải mái hơn nhiều. Cuối cùng, Thời Mộ đeo "ớt giả" dự phòng vào. Cũng may là cô có dự kiến trước, lúc mua thì mua hai cái, không thì bây giờ gặp nạn rồi.
Thời Mộ hứng lấy một chậu nước, nhanh tay đem áo sơ mi của Phó Vân Thâm và quần của mình giặt sạch sẽ.
Sau đó cô mở khóa cửa rồi ngồi lại trên ghế như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, Phó Vân Thâm bước vào cửa, đi theo sau lưng là Chu Thực.
Vẻ mặt Chu Thực không tốt, hùng hùng hổ hổ, “Tên khốn chết tiệt đó, lần sau tôi sẽ tìm người đánh vỡ trứng nó."
Phó Vân Thâm đặt phần cơm lên bàn.
Thời Mộ ngẩng đầu nhìn: “Lão Hoàng vậy mà thả cậu đi?”
Chu Thực gãi gãi đầu nói: “Lão Hoàng lần này thật kỳ quái, nghe tôi vì cậu nên mới đánh nhau, liền thả tôi đi, ngược lại Tô Thiên Lỗi bị phạt quét dọn sân thượng, ha ha ha ha, đáng đời! Quét chết luôn đi!
Chu Thực cười khoái trá khi thấy người khác gặp họa, nhưng sau khi cười xong, vẻ mặt lo lắng tiến về phía cô,"Mộ ca, cậu không sao chứ?"
Cô lười biếng liếc mắt: "Đoán xem?"
Đôi mắt Thời Mộ rất đẹp, khi nhìn một người như thế liền vô cùng quyến rũ. Chu Thực sửng sốt, vành tai đỏ bừng, "F*ck, Mộ ca, đừng nhìn người ta như thế này, quá khêu gợi đi."
Thời Mộ: ? ? ?
“Tránh ra.”
Phó Vân Thâm người vẫn im lặng nãy giờ, giơ chân đá vào mông của Chu Thực, giây tiếp theo, một túi đá rơi trên tay Thời Mộ, “Chườm đi.”
Túi đá rất lạnh, cô ngẩng đầu, "Lấy ở đâu thế?" "
“Phòng bếp của nhà ăn.” Phó Vân Thâm đi đến bên giường, sững sờ khi thấy áo sơ mi bẩn biến mất, quay đầu hỏi Thời Mộ: “Áo của tôi đâu?”
Thời Mộ nói, “Tôi giặt rồi.”
Phó Vân Thâm cau mày, “Không cần, lần sau đừng làm chuyện không cần thiết này nữa. ”
Cậu có vẻ hơi tức giận, vẻ mặt đặc biệt âm trầm
“Tôi làm bẩn áo cậu rồi, không tính là dư thừa."
“Tôi đã nói không cần."
Ngữ khí của cậu nặng hơn vài phần.
Giữa hai người phảng phất có mùi thuốc súng, Chu Thực nhìn Thời Mộ rồi lại nhìn Phó Vân Thâm, sau đó vội vàng đến bên cạnh Thời Mộ: "Mộ ca, cởi quần ra, cởi quần ra rồi chườm…"
…Cởi quần.
Tất nhiên là Thời Mộ không thể cởi quần.
Cô cố ý đặt túi nước đá xuống dưới bụng mình ba phân, cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, Thời Mộ không khỏi rơi vào im lặng.
Chườm đá vào "ớt giả".
Đặc biệt ghê.
Đang trầm mặc, khuôn mặt to lớn của Chu Thực đột nhiên đó sát tới, hai mắt trừng lớn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Mộ ca, không đúng ..."
Ngữ khí của Thời Mộ có chút mơ hồ: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Chu Thực kinh hãi: "Không phải là nó thực sự bị hỏng đấy chứ? Chườm lạnh như vậy, sao hàng của cậu không cứng? "
" ... "
" ... "
F*ck!
Cô không phải là một thằng đàn ông! ! Làm sao cô biết rằng nó sẽ cứng hay không cứng! ! !
Giọng điệu của Chu Thực càng thêm hoảng sợ: "Không được, không được, Mộ ca, chúng ta đến bệnh viện đi. Nghe nói cậu có thể chữa lại trong vòng 48 giờ! Cậu mới 17 tuổi, thiếu nó thì không thể sống được đâu!" ”
Chu Thực toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt so với cô còn sốt ruột hơn. Thật đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.
Thời Mộ không đáp, khóe mắt liếc thấy Phó Vân Thâm đang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt cậu đặt ở giữa hai chân cô.
Cái này ... Nếu không nghĩ biện pháp, ước chừng lập tức bị bại lộ!
Thời Mộ lặng lẽ đặt tay lên eo, tìm công tắc ấn xuống với vẻ mặt không thay đổi, căn lều nhỏ phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Nhìn xem.” Thời Mộ chỉ vào chân cô, “Tôi có phản ứng.”
May mắn thay, cô đã mua được một mô hình thông minh đa chức năng, trị giá 488! !
Nếu chỉ mua một cái gậy, xác suất cô bị nghi ngờ là 100%, cô đúng là một cô bé thông minh!
“Hả?” Chu Thực nghiêng đầu, vẻ mặt càng thêm bối rối.
Mí mắt Thâm giật giật, trái tim lại lần nữa nhấc lên đến cổ họng: “Sao vậy.”
Chết tiệt, cô chườm cũng chườm rồi, cứng cũng cứng rồi, không phải bây giờ muốn cô cởi quần để chứng mình chứ?
Mất một lúc lâu, trước sự lo lắng của Thời Mộ, Chu Thực mới mở miệng nói chuyện.
Cậu nói: “Mộ ca, của cậu nhỏ quá, có được 13 phân không?”
“Phốc."
Phó Vân Thâm vốn luôn im lặng bỗng che môi cười, nụ cười không chút nào che dấu, đôi mắt tràn ngập ý trêu ghẹo.
Thời Mộ hơi ngẩn ra, sau đó mặt cô đỏ bừng, cầm hộp sữa trên bàn ném qua: "Cậu con mẹ nó cút đi cho lão tử! Lão tử vẫn còn lớn nữa !!"
Quyết định rồi, cuối tuần cô sẽ đi mua loại 18cm, lớn đến mức hai tên nhóc ranh mãnh này phải nhận bố! ! ! ! !
Chu Chí ôm trán, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi cũng chưa nói gì mà, sao cậu lại tức giận như vậy?”
Thời Mộ càng thêm tức giận: “Cút!”
Chu Thực như không nhìn ra cô tức giận, tiếp tục nói: "May là cậu không bị gãy, lúc Tô Thiên Lỗi ném bóng vào người cậu tôi liền bị dọa ngây người "
Thời Mộ không muốn tiếp tục: "Đừng nói chuyện với tôi."
Sau khi hừ lạnh một tiếng, Thời Mộ đặt túi đá xuống, mở phần ăn mà Phó Vân Thâm đã mua cho cô, qua vài phút, lại đưa tay ấn công tắc, "ớt giả" liền về vị trí.
“Ai u, Mộ ca đừng tức giận, cậu vẫn đang lớn, đến lúc đó cậu nhất định sẽ lớn như tôi thôi.” Chu Thực không sợ chết tiến đến trước mặt Thời Mộ, đem quần túm lại, phác thảo lại hình dáng.
Tầm mắt Thời Mộ vừa vặn ngang tầm, cơm trắng trong miệng cô gần như mắc kẹt trong cổ họng.
Vẻ mặt cô vặn vẹo, cô không khỏi khiếp sợ cùng cảm thán, bây giờ mấy đứa nhóc đều phát triển...tốt vậy sai?
Không biết của Phó Vân Thâm thì thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, Thời Mộ không khỏi liếc Phù Vân một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Vân Thâm nhướng mày, “Nhìn tôi làm gì?”
Thời Mộ trầm mặc không nói.
Khóe môi cậu cong lên: “Đừng lo lắng, cho dù lớn lên cũng không làm ba tôi được, ha."
Tiếng "ha" cuối cùng tràn đầy khiêu khích.
Thời Mộ quay lưng rồi rụt cổ lại, im lặng tiếp tục ăn.
Mà cũng kỳ cục, đeo "ớt giả" lâu ngày có phải bị ngớ ngẩn không, mà…có chút hâm mộ không giải thích được?
Ah ah ah ah, cô hâm mộ chết đi được, ghen tị đến tức mình!
[Hệ thống, tôi muốn chuyển giới. ]
Hệ thống: [……]
Hệ thống: [Trời sắp tối rồi sao? ]
Thời Mộ: [À. ]
Hệ thống: [Vậy cô đi ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.]
Thời Mộ: [F*ck you]
[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ nói lời không sạch sẽ, làm tổn thương trái tim của hệ thống, trừ 200 điểm huynh đệ để cảnh cáo. ]
Thời Mộ không cam lòng, mắng chửi thêm vài câu, đến lúc gần 1000 điểm huynh đệ bị khấu trừ, trong lòng liền có chút thoải mái.
Không phải là điểm huynh đệ thôi sao? Sau này lại kiếm tiếp.
“Chu Thực, cậu giúp tôi vứt rác đi, tôi không thoải mái, muốn đi ngủ.”
Cô không hề khách khí, chỉ đạo đứa cháu lớn ngốc nghếch, đối phương tuân lệnh, theo chỉ thị dọn dẹp bàn ghế.
Thời Mộ quả thực không thoải mái, bụng giống như bị hai tay kéo thật chặt, vô cùng đau.
Trước đây cô chưa từng có cảm giác như thế này, dì cả của cô đến vô cùng bình thường, cô vẫn cứ nhảy nhót bình thường, cho nên cô luôn không hiểu các cô gái khác "đau bụng kinh" như thế nào, giờ phút này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được.
Chỉ có thể trách thân thể này thuần âm, quá yếu, cô phải làm cho mình mạnh mẽ lên.
Thời Mộ ôm bụng thở dài.
Cô đang đau nên muốn đi ngủ, thì Chu Thực đi vứt rác từ trở về, trên tay mang theo hai chiếc túi.
Cậu đặt chiếc túi trên bàn cạnh giường của Thời Mộ, nói, "Tôi tình cờ gặp Bối Linh khi tôi đi xuống cầu thang. Cô ấy nhờ tôi đưa cái này cho anh."
"Cái gì?" Thời Mộ nheo mắt, thấy bên trong túi là nước gừng đường đỏ và một bát cháo cẩu kỷ nóng hổi
"Đinh."
Điện thoại báo có tin nhắn mới.
[Bối Linh Cao Sơn Trà: Em không phải con trai nên không biết nhiều nhưng ... đau trứng và đau bụng kinh chắc cũng giống nhau. Mỗi lần em đau bụng mẹ đều pha nước gừng đường đỏ cho em, rất tốt. Thời Mộ anh cũng thử xem. ]
[Bối Linh Cao Sơn Trà: Em không được vào ký túc xá nam, thế nhưng ... Thời Mộ, anh không cần lo lắng. Nếu có vấn đề gì, em sẽ đưa anh đi khám. Nếu bệnh viện không khám được, chúng ta sẽ ra nước ngoài để khám. Nếu vẫn không khả qua, em, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! ]
[Bối Linh Cao Sơn Trà: Ôi, là em đường đột, xin lỗi anh, và cảm ơn vì đã bảo vệ em, QAQ]
"..."
Ôi, cô bé này làm cô cảm động quá đi thôi!!
Thế giới có tình yêu, thế giới hữu tình, thế giời có buling buling Bối Linh!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz