Xuyen Den Truoc Khi Lao Dai Hac Hoa
Bởi vì sự kiện tự sát tập thể đó nên nhà trường từ chối cho học sinh lưu lại trường vào ngày cuối tuần. Ngay khi tiếng chuông tan học ngày thứ sáu vang lên, học sinh liền thu dọn đồ đạc và hối hả rời trường.
Bên ngoài cổng đầy những chiếc xe sang trọng, trong đó nổi bật là một chiếc xe thể thao màu đỏ, Chu Thực đang đi cùng họ bĩu môi nói: "Chị tôi đến đón tôi rồi, đi trước nhé. Hẹn chủ nhật gặp!”
"Chủ nhật gặp!” Sau khi Chu Thực rời đi, Thời Mộ nhìn về phía Phó Vân Thâm.
Hai tay cậu đút túi quần, tỏa sáng như ngọc, cho dù học sinh xung quanh vẫn luôn sợ hãi bàn tay cậu nhuốm máu, cũng không khỏi chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Cảm nhận được tầm mắt của các nữ sinh bốn phía, Phó Vân Thâm vẫn lạnh lùng như trước.
“Đi thôi.”
Thời Mộ sửng sốt..
Phó Vân Thâm đi phía trước, nói: “Cậu không phải là không có chỗ nào để đi sao?” Cậu cười cười, “Cậu nghĩ sẽ có xe thể thao đến đón chúng ta hả?”
Thời Mộ đưa tay xoa nhẹ vành tai, ngượng ngùng đuổi theo.
Trường trung học trực thuộc Anh Nam được xây dựng hơi chếch về bên phải, phải đi vài km mới đến được nhà ga duy nhất. Hai người sánh bước bên nhau, ánh mặt trời ấm áp phía sau kéo bóng người đi thật dài.
Con đường này thẳng tắp và vắng vẻ, Phó Vân Thâm vẫn luôn đi một mình, nhưng bây giờ có thêm một người ở bên cạnh, có chút không được tự nhiên.
“Phó Vân Thâm, bây giờ cậu đang sống một mình à?”
“Ừ.”
Đôi mắt cô chớp chớp, cũng không hỏi thêm nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, qua một lúc mới nghe thấy giọng nói của cậu truyền đến. “Còn cậu?”
Thời Mộ vội đáp: “Bó mẹ tôi mất rồi, chỉ để lại cho tôi một ít tiền, cũng không được bao nhiêu. Những ngày này tôi có thể phải tìm việc làm, hoặc tôi không đủ khả năng tiếp tục đi học. ”
Lúc này cô có chút ghen tị với Phó Vân Thâm.
Bố của Phó Vân Thâm từng mở một cửa hàng, nhưng sau đó cửa hàng bị phá bỏ, ông liền nhận được một khoản tiền lớn để phá dỡ, cộng với số tiền mẹ ruột để lại, tài sản ròng ít hơn hàng trăm triệu đồng.
Không giống cô , ngoại trừ hệ thống vô dụng, thì cái gì cũng không có...
[Hệ thống đã phát hiện ký chủ có hành vi nhục mạ, trừ 100 điểm huynh đệ. Trong não không phải là không có pháp luật, xin hãy thận trọng trong lời nói và việc làm của mình. ]
Đây là cái lý luận gì vậy? ? ! !
Sau khi trời tối hẳn, Phó Vân Thâm và Thời Mộ cuối cùng cũng đến nhà ga gần nhất, ở trạm dừng không có ai, bốn bề vắng lặng. Thời Mộ mệt mỏi không chút do dự ngồi trên ghế chờ, im lặng đợi xe buýt.
Trong hoàng hôn tĩnh lặng, cô nhìn ánh đèn le lói và chiếc xe đang lao tới.
Thời Mộ vừa giơ tay định đón xe, thì Phó Vân Thâm đã bất ngờ nắm lấy tay cô.
[Ting! Nắm tay Phó Vân Thâm và nhận được 100 điểm huynh đệ.]
Nắm tay rồi hả?
Điều bất ngờ đến quá đột ngột, Thời Mộ có chút không chịu nổi.
Tầm mắt vừa chuyển, cô thấy Phó Vân Thâm nhìn mình lắc đầu.
Trong lòng Thời Mộ có chút hoảng hốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Chiếc xe hướng về phía họ có màu đỏ như máu, và bên trong xe, tay lái đang tự mình chuyển động!
Đây không phải là chiếc xe mà người sống có thể lên.
Cô vội vàng nín thở và từ từ cúi đầu xuống.
Chờ sau khi bóng xe khuất khỏi tầm nhìn. Thời Mộ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đến rồi.”
Xe buýt dừng trước biển báo dừng, Phó Vân Thâm đi đến cửa xe ném hai đồng vào trong. Trên xe có rất ít người, họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Thời Mộ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, dần dần có chút buồn ngủ, mí mắt run lên, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô từ từ ngả đầu về phía cửa sổ ô tô, đi một đoạn xe bắt đầu xóc nảy, lúc đầu cô sắp va vào cửa sổ, một bàn tay vòng qua từ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy.
Phó Vân Thâm cẩn thận nhìn về hướng cô.
Ánh sáng nhàn nhạt, và đôi má trắng nõn của cô ấy được tô lên bởi một màu cam ấm áp nhẹ nhàng. Lông mi Thời Mộ dài, lông mày rậm, sống mũi cao đẹp, môi thì hồng nhạt.
Phó Vân Thâm chớp mắt, lúc này mới nhận ra rằng cổ cô không thấy hầu kết, nếu cứ như vậy không nhúc nhích, thì người bên ngoài không thể phân biệt giới tính.
“Dee!”
Đúng lúc đó tiếng còi vang lên, lông mi của Thời Mộ khẽ run lên hai lần.
Phó Vân Thâm giật mình, từ từ rút tay lại, lặng lẽ nghiêng người sang một bên, và cách xa Thời Mộ.
Sau hơn một giờ, xe dừng ở bến.
Thời Mộ tỉnh dậy.
Thiếu niên bên cạnh đứng dậy, giọng nói lãnh đạm: “Tới rồi.”
“Ồ.” Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, cầm cặp sách và bước xuống xe.
Đèn đường hai bên bật sáng, giống như đường phố vào ban ngày. Hiện tại đã chín giờ, Thời Mộ buồn ngủ loạng choạng đi sau Phó Vân Thâm, vừa đi vừa cảm thấy con đường có chút quen thuộc, lại bước tiếp, cảm thấy càng thêm quen thuộc. Chờ đến khi bốn chữ Hoa Viên Hoa Đô đập vào tầm mắt, Thời Mộ giống như rơi vào hầm băng, lập tức tỉnh táo lại.
“Cậu, cậu sống ở đây sao?” Thời Mộ cảm thấy giọng nói có chút run rẩy.
Phó Vân Thâm nhìn sang, “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không sao.”
Chỉ là hơi… sốc.
Nói rồi Thời Mộ đuổi theo Phó Vân Thâm: "Cậu sống ở khu nào?"
Phó Vân Thâm nói; "Khu 3 nhà số 5."
"..." Chết tiệt, nếu cô nhớ không nhầm thì cặp bố mẹ hờ của cô cũng ở khu ba, chủ cách nhà Phó Vân Thâm một căn.
Cô cau mày, trên mặt tràn ngập rồi rắm.
Đúng lùa này, cô đi ngang qua Thời gia, ánh đèn ấm áp hắt ra bên ngoài, Thời Mộ không khỏi dừng bước, liếc nhìn vào bên trong.
Căn gác mà cô từng ở tối đen như mực, mọi tiếng cười và sự ấm áp trong đó không còn liên quan gì đến cô, hoàn cảnh này, căn nhà ở đây, đột nhiên khiến cô cảm thấy buồn.
Cô vốn dĩ có một gia đình rất trọn vẹn, với một người cha, một người mẹ yêu thương và dạy dỗ cô rất tốt, nhưng một trận phóng hỏa ác ý, cô là người duy nhất còn lại trong ngôi nhà hoàn hảo đó.
“Tại sao cậu không đi tiếp?”
Giọng nói của Phó Vân Thâm khiến Thời Mộ hồi thần, cô vội vàng đi theo, không quay đầu nhìn lại nữa.
“Anh trai, anh đang nhìn gì vậy?”
Không lâu sau khi họ rời đi, Thời Dung ghé vào ban công, thấy Thời Lê đang nhìn xuống lầu.
“Không nhìn gì cả.” Thời Lê thu lại tầm mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt ve vị trí nơi trái tim.
Hành động này lập tức khiến Thời Dung cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Anh trai, anh lại không thoải mái sao?”
“Không có.” Ánh mắt cậu rơi vào màn đêm ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run lên, xoay người đi về phòng.
Phó Vân Thâm chỉ trở về nhà một lần một tuần, công việc vệ sinh đều là thuê giúp việc ngoài giờ.
Căn nhà rất rộng, vì không bật đèn nên có chút lãnh lẽo, Phó Vân Thâm bật đèn trong phòng khách lên, lúc này Thời Mộ mới nhìn thấy toàn cảnh căn phòng. Căn phòng trang trí rất đơn giản, ngoại trừ hai màu xám và đen, không hề có màu nào khác.
Đặt cặp sách xuống, Phó Vân Thâm xắn tay áo lên: “Tôi nhớ trong tủ lạnh còn có hai gói mì gói.”
“Ngoài mì gói ra?”
“Trứng và mì khô, và một số loại rau.”
“Không sao." Thời Mộ vỗ vỗ ngực. "Ngồi đi, tôi sẽ cho cậu ăn no. "
" ... Hửm? "
Thời Mộ chợt nhận ra lời mình nói có không ổn, tai đỏ lên:" Còn nhỏ tuổi mà suốt ngày nghĩ vớ vẩn, tư tưởng không lành mạnh. "
Ánh mắt Phó Vân Thâm mờ mịt:" Hả? "
" ... "
F*ck, cô mới là người có tư tưởng không lành mạnh, cô thật xấu xa, cô có tội, sao lại có thể quên mất rằng Phó Vân Thâm chỉ là một học sinh trung học.
“Cậu, cậu ngồi đi, tôi sẽ nấu cho cậu.”
“Được không?” Ánh mắt Phó Vân Thâm tràn đầy nghi ngờ.
"Đương nhiên nhiên là được. Tôi nấu ăn rất ngon đó nha."
Lời này hoàn toàn không phải là khoác lác, Thời Mộ không có tài năng gì, nhưng nấu ăn thì rất ngon, đều là học theo bố cô, nếu giống mẹ cô, kiếp sau chắc chắn sẽ chết đói mất.
Thời Mộ lôi tạp dề ra mặc vào, phân loại các nguyên liệu rồi bắt đầu thành thục sử dụng các dụng cụ trong phòng bếp.
Phó Vân Thâm dựa vào khung cửa, hai tay chắp trước ngực, mí mắt rũ xuống, nhìn cô nấu ăn không chớp mắt.
Phó Vân Thâm không biết gì về nấu ăn cả, cuối tuần đều là dựa vào mỳ gói mà sống. Vì cậu không thích gặp gỡ mọi người nên thường không gọi đồ ăn bên ngoài, lại càng càng không ra quán ăn uống. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người khác ở trong bếp nhà mình nấu ăn.
Rất kỳ diệu...
Phó Vân Thâm mím môi, lần đầu tiên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng lại có một chút màu sắc ấm áp.
“Cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần đâu.” Thời Mộ lắc đầu, “Cậu chỉ cần chuẩn bị bát đĩa và đũa thôi.”
“Ồ.”
Cậu dọn bát đũa ra bàn rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ bữa ăn.
Món mì của Thời Mộ rất đơn giản nhưng màu sắc và hương vị rất đầy đủ. Đây lần đầu tiên Phó Vân Thâm được ăn một bữa ăn tự nấu như này.
Ăn xong một bát mì, cậu đột nhiên nheo mắt nói: “Truyện tranh của cậu cũng có cốt truyện như vậy, bọn họ rốt cuộc hình như là…”
“Phốc——!”
Thời Mộ nghẹn một ngụm đồ ăn, che miệng ho khan vài tiếng, vẻ mặt cô trở nên đặc biệt khó coi.
"Cậu, cậu thật sự đã xem hết rồi à?"
Thiếu niên thờ ơ đáp: "Cũng khá là thú vị."
Khá...thú vị? ?
Em trai à, có nghiêm túc không vậy?
Cậu đỡ cằm, ánh mắt thâm thúy: "Cuối cùng hình như là công rửa bát a…"
"..."
Cái này, tên nhóc này còn biết công thụ? ? ?
Làm thế nào mà cậu ta có thể hiểu một cách toàn diện như vậy? ?
Cậu đã nói như vậy thì cái bát này cô nhất định rửa sạch! Đây tấn công phẩm giá, là tôn nghiêm!!
Thời Mộ để đũa xuống: “Tôi rửa, tôi sẽ rửa.”
Phó Vân Thâm nhếch môi, quay người đi lên tầng : “Tôi giúp cậu dọn dẹp phòng cho khách rồi, từ từ rửa đi, không cần gấp gáp... "
Thời Mộ thở dài, cam chịu số phận thu dọn bát đĩa.
Sau khi rửa xong bát đũa, Phó Vân Thâm cũng dọn dẹp xong phòng khách, phòng khách đối diện với phòng ngủ chính của anh, có lẽ vì sợ Thời Mộ cảm thấy cô đơn nên Phó Vân Thâm không biết tìm một con rối cũ nát ở đâu và đặt nó trên gối của cô.
"Có dầu gội và sữa tắm, trên giường là bộ đồ ngủ của tôi, chưa từng mặc qua nên cậu có thể dùng.
"Không cần, tôi có mang bộ đồ ngủ đi."
"Được rồi, vậy cậu ngủ đi, ngủ ngon. ”
“Ngủ ngon. ”
Sau khi khóa cửa, Thời Mộ vui vẻ chạy tới trên chiếc giường êm ái, cởi áo ngực và dương vật giả ra, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về thẩm mỹ viện. Cô ấy sẽ tìm một nơi đáng tin cậy để tắm nắng, không vì lí do gì khác, chỉ vì để có một làn da đen, chỉ cần đen là sẽ có khí phách nam nhi, mới có thể khiến Phó Vân Thâm nhận cô là đại ca.
Chỉ là … giá đắt quá đi...
Nhìn thấy con số khổng lồ, Thời Mộ đau khổ đóng trang web.
Quên đi, sáng ra chờ mặt trời lên liền chạy ra phơi nắng là được, dăm ba cái thứ tắm trắng, chờ đến khi cô có tiền rồi nói. Đợi đến ngày mai đi mua một chai thuốc nhuộm da, và hiệu quả sẽ tương tự thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Thời Mộ tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Một đêm này ngủ vô cùng thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại, kim đã điểm tám giờ, cô trở mình, vẫn chưa có ý định thức dậy.
Khi vẫn còn đang ngủ, Thời Mộ mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ngáp dài, đứng dậy khỏi giường, mở rèm và nhìn ra ngoài.
Ánh sáng ban ngày tràn vào phòng, những bông hoa trong sân đang nở rất đẹp, Thời Mộ rũ mắt nhìn xuống, thoáng nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ yên tĩnh bước vào cửa. Khoảnh khắc thiếu niên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của cô toàn bộ đều tiêu tan.
Phó Vân Thụy.
Em trai của Phó Vân Thâm …đang ở đây.
Bên ngoài cổng đầy những chiếc xe sang trọng, trong đó nổi bật là một chiếc xe thể thao màu đỏ, Chu Thực đang đi cùng họ bĩu môi nói: "Chị tôi đến đón tôi rồi, đi trước nhé. Hẹn chủ nhật gặp!”
"Chủ nhật gặp!” Sau khi Chu Thực rời đi, Thời Mộ nhìn về phía Phó Vân Thâm.
Hai tay cậu đút túi quần, tỏa sáng như ngọc, cho dù học sinh xung quanh vẫn luôn sợ hãi bàn tay cậu nhuốm máu, cũng không khỏi chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Cảm nhận được tầm mắt của các nữ sinh bốn phía, Phó Vân Thâm vẫn lạnh lùng như trước.
“Đi thôi.”
Thời Mộ sửng sốt..
Phó Vân Thâm đi phía trước, nói: “Cậu không phải là không có chỗ nào để đi sao?” Cậu cười cười, “Cậu nghĩ sẽ có xe thể thao đến đón chúng ta hả?”
Thời Mộ đưa tay xoa nhẹ vành tai, ngượng ngùng đuổi theo.
Trường trung học trực thuộc Anh Nam được xây dựng hơi chếch về bên phải, phải đi vài km mới đến được nhà ga duy nhất. Hai người sánh bước bên nhau, ánh mặt trời ấm áp phía sau kéo bóng người đi thật dài.
Con đường này thẳng tắp và vắng vẻ, Phó Vân Thâm vẫn luôn đi một mình, nhưng bây giờ có thêm một người ở bên cạnh, có chút không được tự nhiên.
“Phó Vân Thâm, bây giờ cậu đang sống một mình à?”
“Ừ.”
Đôi mắt cô chớp chớp, cũng không hỏi thêm nữa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, qua một lúc mới nghe thấy giọng nói của cậu truyền đến. “Còn cậu?”
Thời Mộ vội đáp: “Bó mẹ tôi mất rồi, chỉ để lại cho tôi một ít tiền, cũng không được bao nhiêu. Những ngày này tôi có thể phải tìm việc làm, hoặc tôi không đủ khả năng tiếp tục đi học. ”
Lúc này cô có chút ghen tị với Phó Vân Thâm.
Bố của Phó Vân Thâm từng mở một cửa hàng, nhưng sau đó cửa hàng bị phá bỏ, ông liền nhận được một khoản tiền lớn để phá dỡ, cộng với số tiền mẹ ruột để lại, tài sản ròng ít hơn hàng trăm triệu đồng.
Không giống cô , ngoại trừ hệ thống vô dụng, thì cái gì cũng không có...
[Hệ thống đã phát hiện ký chủ có hành vi nhục mạ, trừ 100 điểm huynh đệ. Trong não không phải là không có pháp luật, xin hãy thận trọng trong lời nói và việc làm của mình. ]
Đây là cái lý luận gì vậy? ? ! !
Sau khi trời tối hẳn, Phó Vân Thâm và Thời Mộ cuối cùng cũng đến nhà ga gần nhất, ở trạm dừng không có ai, bốn bề vắng lặng. Thời Mộ mệt mỏi không chút do dự ngồi trên ghế chờ, im lặng đợi xe buýt.
Trong hoàng hôn tĩnh lặng, cô nhìn ánh đèn le lói và chiếc xe đang lao tới.
Thời Mộ vừa giơ tay định đón xe, thì Phó Vân Thâm đã bất ngờ nắm lấy tay cô.
[Ting! Nắm tay Phó Vân Thâm và nhận được 100 điểm huynh đệ.]
Nắm tay rồi hả?
Điều bất ngờ đến quá đột ngột, Thời Mộ có chút không chịu nổi.
Tầm mắt vừa chuyển, cô thấy Phó Vân Thâm nhìn mình lắc đầu.
Trong lòng Thời Mộ có chút hoảng hốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Chiếc xe hướng về phía họ có màu đỏ như máu, và bên trong xe, tay lái đang tự mình chuyển động!
Đây không phải là chiếc xe mà người sống có thể lên.
Cô vội vàng nín thở và từ từ cúi đầu xuống.
Chờ sau khi bóng xe khuất khỏi tầm nhìn. Thời Mộ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đến rồi.”
Xe buýt dừng trước biển báo dừng, Phó Vân Thâm đi đến cửa xe ném hai đồng vào trong. Trên xe có rất ít người, họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Thời Mộ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, dần dần có chút buồn ngủ, mí mắt run lên, rốt cuộc không nhịn được nữa, cô từ từ ngả đầu về phía cửa sổ ô tô, đi một đoạn xe bắt đầu xóc nảy, lúc đầu cô sắp va vào cửa sổ, một bàn tay vòng qua từ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy.
Phó Vân Thâm cẩn thận nhìn về hướng cô.
Ánh sáng nhàn nhạt, và đôi má trắng nõn của cô ấy được tô lên bởi một màu cam ấm áp nhẹ nhàng. Lông mi Thời Mộ dài, lông mày rậm, sống mũi cao đẹp, môi thì hồng nhạt.
Phó Vân Thâm chớp mắt, lúc này mới nhận ra rằng cổ cô không thấy hầu kết, nếu cứ như vậy không nhúc nhích, thì người bên ngoài không thể phân biệt giới tính.
“Dee!”
Đúng lúc đó tiếng còi vang lên, lông mi của Thời Mộ khẽ run lên hai lần.
Phó Vân Thâm giật mình, từ từ rút tay lại, lặng lẽ nghiêng người sang một bên, và cách xa Thời Mộ.
Sau hơn một giờ, xe dừng ở bến.
Thời Mộ tỉnh dậy.
Thiếu niên bên cạnh đứng dậy, giọng nói lãnh đạm: “Tới rồi.”
“Ồ.” Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, cầm cặp sách và bước xuống xe.
Đèn đường hai bên bật sáng, giống như đường phố vào ban ngày. Hiện tại đã chín giờ, Thời Mộ buồn ngủ loạng choạng đi sau Phó Vân Thâm, vừa đi vừa cảm thấy con đường có chút quen thuộc, lại bước tiếp, cảm thấy càng thêm quen thuộc. Chờ đến khi bốn chữ Hoa Viên Hoa Đô đập vào tầm mắt, Thời Mộ giống như rơi vào hầm băng, lập tức tỉnh táo lại.
“Cậu, cậu sống ở đây sao?” Thời Mộ cảm thấy giọng nói có chút run rẩy.
Phó Vân Thâm nhìn sang, “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không sao.”
Chỉ là hơi… sốc.
Nói rồi Thời Mộ đuổi theo Phó Vân Thâm: "Cậu sống ở khu nào?"
Phó Vân Thâm nói; "Khu 3 nhà số 5."
"..." Chết tiệt, nếu cô nhớ không nhầm thì cặp bố mẹ hờ của cô cũng ở khu ba, chủ cách nhà Phó Vân Thâm một căn.
Cô cau mày, trên mặt tràn ngập rồi rắm.
Đúng lùa này, cô đi ngang qua Thời gia, ánh đèn ấm áp hắt ra bên ngoài, Thời Mộ không khỏi dừng bước, liếc nhìn vào bên trong.
Căn gác mà cô từng ở tối đen như mực, mọi tiếng cười và sự ấm áp trong đó không còn liên quan gì đến cô, hoàn cảnh này, căn nhà ở đây, đột nhiên khiến cô cảm thấy buồn.
Cô vốn dĩ có một gia đình rất trọn vẹn, với một người cha, một người mẹ yêu thương và dạy dỗ cô rất tốt, nhưng một trận phóng hỏa ác ý, cô là người duy nhất còn lại trong ngôi nhà hoàn hảo đó.
“Tại sao cậu không đi tiếp?”
Giọng nói của Phó Vân Thâm khiến Thời Mộ hồi thần, cô vội vàng đi theo, không quay đầu nhìn lại nữa.
“Anh trai, anh đang nhìn gì vậy?”
Không lâu sau khi họ rời đi, Thời Dung ghé vào ban công, thấy Thời Lê đang nhìn xuống lầu.
“Không nhìn gì cả.” Thời Lê thu lại tầm mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt ve vị trí nơi trái tim.
Hành động này lập tức khiến Thời Dung cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Anh trai, anh lại không thoải mái sao?”
“Không có.” Ánh mắt cậu rơi vào màn đêm ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run lên, xoay người đi về phòng.
Phó Vân Thâm chỉ trở về nhà một lần một tuần, công việc vệ sinh đều là thuê giúp việc ngoài giờ.
Căn nhà rất rộng, vì không bật đèn nên có chút lãnh lẽo, Phó Vân Thâm bật đèn trong phòng khách lên, lúc này Thời Mộ mới nhìn thấy toàn cảnh căn phòng. Căn phòng trang trí rất đơn giản, ngoại trừ hai màu xám và đen, không hề có màu nào khác.
Đặt cặp sách xuống, Phó Vân Thâm xắn tay áo lên: “Tôi nhớ trong tủ lạnh còn có hai gói mì gói.”
“Ngoài mì gói ra?”
“Trứng và mì khô, và một số loại rau.”
“Không sao." Thời Mộ vỗ vỗ ngực. "Ngồi đi, tôi sẽ cho cậu ăn no. "
" ... Hửm? "
Thời Mộ chợt nhận ra lời mình nói có không ổn, tai đỏ lên:" Còn nhỏ tuổi mà suốt ngày nghĩ vớ vẩn, tư tưởng không lành mạnh. "
Ánh mắt Phó Vân Thâm mờ mịt:" Hả? "
" ... "
F*ck, cô mới là người có tư tưởng không lành mạnh, cô thật xấu xa, cô có tội, sao lại có thể quên mất rằng Phó Vân Thâm chỉ là một học sinh trung học.
“Cậu, cậu ngồi đi, tôi sẽ nấu cho cậu.”
“Được không?” Ánh mắt Phó Vân Thâm tràn đầy nghi ngờ.
"Đương nhiên nhiên là được. Tôi nấu ăn rất ngon đó nha."
Lời này hoàn toàn không phải là khoác lác, Thời Mộ không có tài năng gì, nhưng nấu ăn thì rất ngon, đều là học theo bố cô, nếu giống mẹ cô, kiếp sau chắc chắn sẽ chết đói mất.
Thời Mộ lôi tạp dề ra mặc vào, phân loại các nguyên liệu rồi bắt đầu thành thục sử dụng các dụng cụ trong phòng bếp.
Phó Vân Thâm dựa vào khung cửa, hai tay chắp trước ngực, mí mắt rũ xuống, nhìn cô nấu ăn không chớp mắt.
Phó Vân Thâm không biết gì về nấu ăn cả, cuối tuần đều là dựa vào mỳ gói mà sống. Vì cậu không thích gặp gỡ mọi người nên thường không gọi đồ ăn bên ngoài, lại càng càng không ra quán ăn uống. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người khác ở trong bếp nhà mình nấu ăn.
Rất kỳ diệu...
Phó Vân Thâm mím môi, lần đầu tiên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng lại có một chút màu sắc ấm áp.
“Cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần đâu.” Thời Mộ lắc đầu, “Cậu chỉ cần chuẩn bị bát đĩa và đũa thôi.”
“Ồ.”
Cậu dọn bát đũa ra bàn rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ bữa ăn.
Món mì của Thời Mộ rất đơn giản nhưng màu sắc và hương vị rất đầy đủ. Đây lần đầu tiên Phó Vân Thâm được ăn một bữa ăn tự nấu như này.
Ăn xong một bát mì, cậu đột nhiên nheo mắt nói: “Truyện tranh của cậu cũng có cốt truyện như vậy, bọn họ rốt cuộc hình như là…”
“Phốc——!”
Thời Mộ nghẹn một ngụm đồ ăn, che miệng ho khan vài tiếng, vẻ mặt cô trở nên đặc biệt khó coi.
"Cậu, cậu thật sự đã xem hết rồi à?"
Thiếu niên thờ ơ đáp: "Cũng khá là thú vị."
Khá...thú vị? ?
Em trai à, có nghiêm túc không vậy?
Cậu đỡ cằm, ánh mắt thâm thúy: "Cuối cùng hình như là công rửa bát a…"
"..."
Cái này, tên nhóc này còn biết công thụ? ? ?
Làm thế nào mà cậu ta có thể hiểu một cách toàn diện như vậy? ?
Cậu đã nói như vậy thì cái bát này cô nhất định rửa sạch! Đây tấn công phẩm giá, là tôn nghiêm!!
Thời Mộ để đũa xuống: “Tôi rửa, tôi sẽ rửa.”
Phó Vân Thâm nhếch môi, quay người đi lên tầng : “Tôi giúp cậu dọn dẹp phòng cho khách rồi, từ từ rửa đi, không cần gấp gáp... "
Thời Mộ thở dài, cam chịu số phận thu dọn bát đĩa.
Sau khi rửa xong bát đũa, Phó Vân Thâm cũng dọn dẹp xong phòng khách, phòng khách đối diện với phòng ngủ chính của anh, có lẽ vì sợ Thời Mộ cảm thấy cô đơn nên Phó Vân Thâm không biết tìm một con rối cũ nát ở đâu và đặt nó trên gối của cô.
"Có dầu gội và sữa tắm, trên giường là bộ đồ ngủ của tôi, chưa từng mặc qua nên cậu có thể dùng.
"Không cần, tôi có mang bộ đồ ngủ đi."
"Được rồi, vậy cậu ngủ đi, ngủ ngon. ”
“Ngủ ngon. ”
Sau khi khóa cửa, Thời Mộ vui vẻ chạy tới trên chiếc giường êm ái, cởi áo ngực và dương vật giả ra, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về thẩm mỹ viện. Cô ấy sẽ tìm một nơi đáng tin cậy để tắm nắng, không vì lí do gì khác, chỉ vì để có một làn da đen, chỉ cần đen là sẽ có khí phách nam nhi, mới có thể khiến Phó Vân Thâm nhận cô là đại ca.
Chỉ là … giá đắt quá đi...
Nhìn thấy con số khổng lồ, Thời Mộ đau khổ đóng trang web.
Quên đi, sáng ra chờ mặt trời lên liền chạy ra phơi nắng là được, dăm ba cái thứ tắm trắng, chờ đến khi cô có tiền rồi nói. Đợi đến ngày mai đi mua một chai thuốc nhuộm da, và hiệu quả sẽ tương tự thôi.
Sau khi hạ quyết tâm, Thời Mộ tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Một đêm này ngủ vô cùng thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại, kim đã điểm tám giờ, cô trở mình, vẫn chưa có ý định thức dậy.
Khi vẫn còn đang ngủ, Thời Mộ mơ màng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ngáp dài, đứng dậy khỏi giường, mở rèm và nhìn ra ngoài.
Ánh sáng ban ngày tràn vào phòng, những bông hoa trong sân đang nở rất đẹp, Thời Mộ rũ mắt nhìn xuống, thoáng nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ yên tĩnh bước vào cửa. Khoảnh khắc thiếu niên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của cô toàn bộ đều tiêu tan.
Phó Vân Thụy.
Em trai của Phó Vân Thâm …đang ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz