ZingTruyen.Xyz

XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI LÃO ĐẠI HẮC HÓA

Chương 11

__bischiin__

Có vẻ Phó Vân Thâm đã gọi điện cho chú họ, sáng sớm hôm sau, cậu đã thu dọn giường và mang hành lý đến phòng 415, nơi đã bị bỏ trống từ lâu.

Thời Mộ thực sự buồn phiền.

Cô không thể hiểu tại sao Phó Vân Thâm lại bỏ đi. Thái độ làm người của cậu lạnh lùng và thờ ơ với xung quanh. Cho dù cô là gay, thì cũng sẽ không vì thế mà chán ghét cô, cũng sẽ không chủ động né tránh, nhiều nhất là không đến gần và phớt lờ cô.

Nếu là chán ghét chính cô thì lại càng không thể, cô trông không hề xấu xí khiến cho người ta ghét bỏ nha. Nghĩ mãi, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Phó Vân Thâm sợ hồn ma của mẹ kế làm cô bị thương sao? Đó là lý do tại sao cậu lựa chọn ra đi?

Thời Mộ cảm thấy rất có khả năng.

Phó Vân Thâm chưa trải qua những cú sốc trong tương lai, vẫn giữ một trái tim nhân hậu và trong sáng, cô tin rằng Phó Vân Thâm cũng muốn kết bạn và cũng muốn tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa, nhưng những rắc rối xung quanh khiến cậu không thể sống như một người bình thường. .

Quyết định vậy đi! Buổi tối cô sẽ đến phòng thiết bị dọn dẹp, sau đó nói rõ với Phó Vân Thâm rồi chuyển sang phòng 415!

Lúc bảy giờ tối, Thời Mộ đến phòng thiết bị trên tầng bảy ngay sau khi ăn tối.

Phòng thiết bị nằm ở phía trong cùng của hành lang, rèm cửa kéo kín mít, cửa an ninh có chút hỏng, lộ ra vẻ hoang tàn khắp nơi cho thấy đã lâu không có người tới đây.

Lão Hoàng đã đưa chìa khóa cho Thời Mộ từ trước, nhưng cô không dám đi vào, lặng lẽ chờ người khác đi qua ở cửa.

Mười phút sau, Phó Vân Thâm và Chu Thực đến muộn.

Chu Thực đút tay vào túi, đi sau lưng Phù Vân Thâm, cau mày, vẻ mặt rất không vui.

“Mở cửa.” Trước mặt Thời Mộ, Phó Vân Thâm hờ hững nói hai chữ.

Cô lấy chìa khóa ra và từ từ mở cửa.

Lúc cô mở cửa bảo vệ, một mùi hôi thối ẩm ướt bốc lên, rất khó chịu.  Phó Vân Thâm cau mày đẩy cửa bước vào.

Chu Thực lùi lại, dùng cổ tay áo che miệng và mũi, "Mùi hôi quá, Lão Hoàng bị làm sao vậy? Lại có thể bắt chúng ta đến dọn dẹp nơi này đi!"

Thời Mộ liếc mắt nhìn một cái: “Còn nhiều chuyện linh tinh, lại đây lấy nước đi.”

“Tên kia, cậu dám sai bảo lão tử sao?” Thời Mộ trầm mặc, liếc mắt nhìn giữa hai chân cậu, khẽ cười: "Tại sao tôi không dám." "

"..." Chu Thực cảm thấy trứng hơi đau.

Cho dù trong lòng bất đắc dĩ, Chu Thực cũng ngoan ngoãn làm theo.

 Lúc này tất cả học sinh đều đang học buổi tối, toàn trường dường như im lặng, tầng bảy là tầng trên cùng không thuộc khu vực lớp học, chủ yếu là văn thư, phòng văn hóa, ngoại trừ giáo viên, học sinh rất ít đến đây.

 Phòng nước ở tầng sáu, hai người lang thang trên hành lang trống trải, bóng họ trải dài dưới ánh đèn leo lét.

Nhìn thấy Thời Mộ đi phía trước, Chu Thực phía sau nở một nụ cười xấu xa, cúi người tiến lại gần cô: “Thời Mộ, cậu vừa mới chuyển tới đúng không?”

 “Ừ.”

Vào phòng nước, cô cầm cái xô bắt đầu lấy nước.

Tiếng nước chảy ào ào, ánh đèn mơ hồ có chút không ổn định, quả là có chút kỳ quái.

Chu Thực dựa vào tường: "Cậu có biết trường chúng ta có một thứ rất nổi danh gọi là "Bảy câu chuyện kỳ bí" không?"

Thời Mộ: "Hả?"

Chu Thực thấp giọng, giả vờ bí hiểm: "Trong đó nổi tiếng nhất là "Giày múa đỏ biết khóc” nha."

Vẻ mặt Thời Mộ vẫn là mơ hồ.

Chu Thực thì thầm: "Tương truyền, có một nữ sinh trung học rất thích khiêu vũ, nhưng gia đình không đồng ý và cho rằng cô ấy đã bỏ dở việc học. Vì vậy, cô liền lén đến phòng thiết bị trên tầng bảy để khiêu vũ mỗi ngày. Tuy nhiên giấy không bọc được lửa, ngay sau khi biết tin, gia đình đã đến trường xông vào phòng thiết bị và xúc phạm cô ấy nặng nề. Không chịu nổi áp lực, cô đã nhảy lầu tự tử ! "

Cậu đột ngột tăng âm lượng lên, Thời Mộ liền rùng mình. Chu Thực không khỏi cảm thấy tự hào về phản ứng này. Vẻ mặt của cậu càng trở nên dữ tợn và khủng bố, "Kết quả là ... đoán xem? "

“Sao? Thế nào?”

Chu Thực cười cười: “Cô ấy bị gãy chân khi nhảy xuống, máu chảy ra nhuộm đỏ cả đôi giày của cô ấy. Kể từ đêm đó, rất nhiều học sinh đi ngang qua phòng thiết bị đều nghe thấy tiếng ai đó khóc. Khi nhìn qua cửa sổ, họ nhìn thấy một đôi giày khiêu vũ màu đỏ đang quay cuồng nhảy múa một mình… ”

Chuyện xưa đã kể xong, Chu Thực yên lặng chờ đợi phản ứng của Thời Mộ.

Cô cúi đầu, không nói gì, rất im lặng, trong chốc lát, bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Chu Thực: "Cái đó ..."

"Sao vậy? Cậu sợ à?" 

"Cậu nói...là đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia sao?”

 Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt to vô hồn.

Chu Thực sửng sốt một chút, sau đó hét lên một tiếng lao ra khỏi phòng nước.

Nhìn bóng dáng Chu Thực đang chạy trốn, Thời Mộ nhếch miệng khinh thường, cậu em trai này bịa ra chuyện xưa hù dọa cô, cũng không biết lá gan của chính mình có bao nhiêu phân lượng hả.

Tuy nhiên, câu chuyện thực sự rất hay. Trước khi mất, ông ngoại có viết rất nhiều bùa đuổi ma quỷ, đối với tiểu quỷ rất dễ dàng, nếu cô xua đuổi ma quỷ trước mặt Phó Vân Thâm, để Phó Vân Thâm thấy được năng lực của chính mình, cậu đương nhiên nguyện ý để cô ra mặt loại trừ mẹ kế, tự nhiên sẽ không bài xích cô.

Thở dài một cái, Thời Mộ mang nước trở lại phòng thiết bị.

Chu Thực sợ hãi, co rúm người bên cạnh Phó Vân Thâm, không dám nhúc nhích. Phó Vân Thâm biểu tình ghét bỏ, sau khi tránh sang một bên liền ném một chiếc giẻ bẩn lên người cậu ta, "Động tác nhanh lên."

Chiếc khăn đập lên mặt có chút đau, Chu Thực cười gằn: “Phó Vân Thâm, mẹ mày nhẹ nhàng với lão tử một chút thì chết à?”

Phó Vân Thâm: “ Ừ .”

“... F*ck.”

“Biến .” Phó Vân Thâm đá vào chân cậu ta.

Thời Mộ sợ bị ảnh hưởng bởi hai người này nên đứng xa cầm xô, giẻ lau nhà và bắt đầu lau sàn.

Đèn trong phòng thiết bị rất mờ lúc có lúc không, chập chờn nhấp nháy, lúc mặt trời chưa lặn thì không sao, trời tối dần, ánh đèn vàng mờ ảo sẽ lộ ra một chút kinh dị quái dị.

Phòng thiết bị rất lớn, giá trưng bày lung lay, trong góc nghiêng một cái hình nộm đổ nát, mô hình thiếu một con mắt, khi ngọn đèn chiếu qua, càng khiến người ta kinh hãi.

Thời Mộ đứng trước cửa sổ nhìn xuống, mắt vừa đảo qua thì chợt thấy một bóng đen lướt qua trước mắt, cô nghe thấy một tiếng nổ lớn, trước mặt có vật gì đó rơi xuống.

Phó Vân Thâm tất nhiên chú ý đến điều này, nhíu mày, đứng dậy đi đến trước mặt Thời Mộ, lấy giẻ lau trên tay đưa cho cô: “Tôi dọn dẹp chỗ này, cô qua đó đi.”

Thời Mộ sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu.

Đôi môi thiếu niên khẽ mím lại, mí mắt rũ xuống che đi đôi mắt sáng như sao, im lặng trầm mặc, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.

... Cậu lo lắng cho cô.

Phó Vân Thâm thực sự sợ hồn ma của mẹ kế sẽ làm tổn thương cô, vì vậy cậu chuyển đến phòng ký túc xá từng có người chết.

Có lẽ trong lòng Phó Vân Thâm, ma dễ hòa đồng hơn người.

Trong lòng phức tạp suy nghĩ, cô nắm chặt giẻ lau: “Ngày mai chúng ta hãy dọn dẹp ở đây, tôi sẽ cùng cậu đi lau thiết bị ở đằng kia.”

Đôi mắt Phó Vân Thâm sâu thẳm, cuối cùng cậu ừ một tiếng.

“Mấy người nói xem nơi này bị ma ám sao? Tôi nghe nói từ các tiền bối đi trước rằng sau tám giờ sẽ nhìn thấy đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia.”

Chu Thời liếc nhìn đồng hồ, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Còn 15p nữa là tám giờ. "

Vẻ mặt lạnh lùng của Phó Vân Thâm cuối cùng cũng có chút thay đổi, cậu nhếch môi, ánh mắt giễu cợt:" Nếu như cậu sợ, hiện tại có thể trở về tìm mẹ được rồi. "

Lưng Chu Thực cứng đờ, không nhịn được nâng âm lượng lên: "Ai nói lão tử sợ hãi! Đừng nói linh tinh, sao lão tử lại phải sợ mấy thứ quỷ thần này!" 

"Nếu cậu không sợ thì đi đổi nước đi."

". .. “Chết tiệt, trúng kế rồi.

Sau đó Chu Thực mới nhận ra rằng mình bị lừa bởi phép khích tưởng của Phó Vân Thâm, nhưng cậu không thể nói không đi, nếu cậu làm vậy, cậu ta sẽ cho rằng cậu là đứa nhát chết.

Cậu không muốn bị Phó Vân Thâm coi thường, nghiến răng nghiến lợi, nâng cái xô lên: “Đi thì đi, ở đó thì có gì cơ chứ.”

Nhìn bóng lưng bướng bỉnh của Chu Thực, nụ cười của Phó Vân Thâm càng thêm sâu.

Sau khi cậu ta rời đi, Phó Vân Thâm giơ tay tiếp tục lau tủ, Thời Mộ chớp chớp mắt, cúi người cẩn thận hỏi: “Phó Vân Thâm, nếu nơi này thực sự bị ma ám thì sao?”

“Con người còn đáng sợ hơn ma.” Phó Vân Thâm ngước cắm, đường nét khuôn mặt ưa nhìn khác thường, đôi mắt đầy nỗi buồn và sự cô đơn không che giấu được.

Trong lòng Thời Mộ khẽ động, không khỏi cúi đầu: "Đúng vậy. Trên đời này quỷ thần khó gặp nhưng kẻ ác hai chân chạy khắp đường."

Phó Vân Thâm liếc mắt nhìn cô, vừa mở miệng định nói gì đó, Chu Thực đã cầm nước từ bên ngoài đi vào.

Huh.

Chu Thực đặt xô nước xuống đất, “Lão tử đưa nước về rồi đấy, thế nào!”

“Đã tám giờ, ngày mai quay lại .” Bỏ giẻ xuống, Phù Vân Thâm đưa tay xắn tay áo.

Chu Thực: "..."

Chu Thực: "..."

"Phó Vân Thâm, mày chơi tao?? !!"

Phó Vân Thâm chế nhạo: "Xem ra cậu cũng không phải quá ngu ngốc."

"Mày, mẹ kiếp ..." Chu Thực không nhịn nữa, lao thẳng về phía Phó Vân Thâm, “Hôm nay lão tử nhất định đánh cho mày gọi lão tử là bố !!”

Phó Vân Thâm nheo mắt, lùi về sau một chút, Chu Thực không kịp né tránh, thân hình cao lớn của anh đã lao tới tủ trưng bày. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, mọi thứ trong tủ đều rơi xuống sàn.

Cậu ta ôm bả vai, đau đớn mức nhe răng trợn mắt. Vừa định mở miệng mắng chửi, cậu nhận ra một đôi giày khiêu vũ màu đỏnằm bên cạnh.

Đồng tử Chu Thực co rút lại, vẻ mặt dần trở nên cứng ngắc.

“Nơi này, sao, sao lại có giày khiêu vũ ở đây.”

Bang! !

Bang Bang! !

Sau ba tiếng động liên tiếp, các cửa sổ và cửa ra vào đều đóng lại, bóng đèn trên đầu cậu nhấp nháy liên tục, cả phòng thiết bị chìm vào im lặng chết chóc.

Bóng tối đột ngột khiến ba người không kịp phản ứng, Thời Mộ nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, tim đập thình thịch vài cái.

Khi gió thổi qua, đôi giày khiêu vũ trên mặt đất đột nhiên bay lên bệ cửa sổ, và sau đó Thời Mộ nhìn thấy một cô gái xuất hiện trên cửa sổ.

“A - mẹ ơi !!! Ma !!!”

“Mẹ ơi, con muốn về nhà !!!”

Tiếng la eo éo như một thái giám này là của Chu Thực vẫn chưa kịp chạy.

"Đừng lộn xộn ..." Chưa kịp dứt lời, Thời Mộ đã cảm thấy lồng ngực đau nhói, giống như bị một đôi tay nắm chặt, kéo căng gây đau đớn.

Cơn đau dữ dội khiến cô ta lập tức quỳ xuống đất, Thời Mộ không khỏi lấy tay che ngực, nhíu mày.

[Ăn ...]

[Ăn ... nó … nó]

Ai đang nói vậy?

Thời Mộ kinh ngạc, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: [Hệ thống? ]

Hệ thống: [Không phải ta, là mị cổ của cô, hình như là muốn đi ra trước. ]

Thời Mộ nhớ lại.

Mị cổ của cô được sinh ra bằng máu thịt của linh hồn, với những ham muốn và dục vọng nguy hiểm không nên có. Nó có thể hút tinh khí của đàn ông để duy trì sự sống, đồng thời cũng có thể nuốt chửng những linh hồn ma quỷ và tăng cường khả năng của họ.

Khoảng cách cho đến lúc độc cổ xuất thế còn một năm, chắc là nó đang muốn dụ dỗ Thời Mộ ăn ma nữ này, tăng cường năng lực trước khi ra ngoài, nhưng đáng tiếc là Thời Mộ không thể để nó làm theo ý mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz