Xu Nu Thien Yet Ht55l Chuyen Ver
Chương 406: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (16)Lục Thiên Yết bám lên người Kiều Xử Nữ, mở miệng thở hổn hển hồi lâu, mới từ sâu bên trong rung động mà cô gây ra cho chính mình tỉnh lại, anh vươn tay, sờ sờ vào tóc dài bị mồ hôi làm ướt của cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng dùng môi hôn lên trán của cô, xoay người nằm sang một bên, vươn cánh tay kéo cô vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.Kiều Xử Nữ nghe thấy hô hấp của Lục Thiên Yết nằm bên cạnh, dần dần trở nên đều đều lâu dài mới chậm rãi mở mắt ra, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào chán nơi mà Lục Thiên Yết vừa hôn qua, rõ ràng đã qua một lúc lâu, nơi đó là một mảnh lạnh lẽo, nhưng mà cô giống như cảm giác được một tia độ ấm, chỉ là, đáy lòng cô càng phát ra lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Thiên Yết ký vào biên lai sinh non, đáy mắt lại lần nữa chậm rãi chứa sương mù dày đặc, nhịn hồi lâu, chung quy không thể nhịn xuống, đưa đầu sang một bên, khoảng cách xa xa anh, nước mắt chảy xuống, cầm thế nào cũng không được.-Ngày hôm sau, thời gian Lục Thiên Yết tỉnh lại như bình thường, tối hôm qua tuy hao phí nhiều thể lực như vậy, nhưng anh cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, toàn thân tràn đầy năng lượng, xuống giường, không thấy thân ảnh của Kiều Xử Nữ, nghĩ chắc là cô vừa mới đi ra ngoài, không vội đi rửa mặt, chỉ vội vàng chạy xuống lầu: "Má Trần! Má Trần!"Lục Thiên Yết hô lên hai tiếng, cửa phòng bếp mở ra, đi ra là Kiều Xử Nữ, tóc dài xinh đẹp, mặc một chiếc tạp dề, cầm trong tay một cái nạo bằng sắt.Lục Thiên Yết nhìn sửng sốt: "Má Trần đâu?""Hôm nay má Trần có việc, về nhà trước rồi." Kiều Xử Nữ vừa trả lời một câu, liền hô nhỏ một tiếng, chạy trở về phòng bếp, đem lửa trên bếp gas nhỏ đi một chút, lại quay đầu, nói với Lục Thiên Yết: "Tôi làm bữa sáng, anh rửa mặt xong, là có thể ăn cơm."Kiều Xử Nữ chủ động xuống bếp làm bữa sáng?Lục Thiên Yết nghi hoặc nhìn chằm chằm phòng bếp một lát, sau đó liền vội vàng chạy lên lầu, rửa mặt sạch sẽ rất nhanh, lấy một bộ quần áo hàng ngày mặc vào, rồi xuống dưới đi vào nhà ăn, vừa nhìn thấy Kiều Xử Nữ đứng ở bên cạnh bàn, múc cháo, Lục Thiên Yết nhìn có chút thất thần.Kiều Xử Nữ nhận thấy được Lục Thiên Yết tiến vào, ngẩng đầu, nhìn về phía anh cười cười: "Ngồi a."Lục Thiên Yết không lên tiếng chỉ tiêu sái ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn một bàn phong phú đồ ăn sáng, có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Đều là do em làm?"Kiều Xử Nữ múc xong một chén cháo, đưa tới trước mặt anh: "Lần đầu tiên làm, không biết có thể ăn được hay không."Lục Thiên Yết cầm thìa, quấy hai cái cháo, đang chuẩn bị uống, lại nhìn thấy tay của Kiều Xử Nữ hé ra sau chiếc khăn tay đang cầm, có máu ướt sũng nước chảy xuống, cả người mạnh đứng lên, cầm lên tay của cô: "Bị thương?""Không có việc gì, do lúc thái rau, không cẩn thận nên bị thương." Kiều Xử Nữ theo bản năng muốn rút ra ngón tay.Lục Thiên Yết nắm chặt tay của cô, thật cẩn thận tháo chiếc khăn tay đang quấn kia ra, thấy miệng vết thương trên tay của cô, nhíu mày một chút, liền đứng dậy đi ra nhà ăn.Rất nhanh Lục Thiên Yết đã quay trở lại nhà ăn, trên tay mang theo một lọ thuốc sát trùng và một miếng băng cá nhân, anh và Kiều Xử Nữ ngồi xổm xuống trước bàn ăn, cầm ngón tay của cô, đầu tiên là khử trùng, sau đó dán băng cá nhân: "Về sau nếu má Trần không có ở nhà, liền gọi điện thoại để cho người ta mang cơm tới, không cần xuống bếp làm."Kiều Xử Nữ cúi thấp đầu, nhìn thái độ nghiêm túc của Lục Thiên Yết, đáy mắt có chút nong lên, liền quay đầu đi chỗ khác.
Chương 407: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (17)Kiều Xử Nữ cúi đầu, nhìn thái độ thật sự của anh, đáy mắt hơi nóng lên.Mãi cho đến khi Lục Thiên Yết kéo lại băng cá nhân, đứng lên, Kiều Xử Nữ liền hít vào một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc trong đáy lòng xuống, quay đầu, cong môi nhìn anh, cười yếu ớt: "Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.""Ừhm." Lục Thiên Yết khẽ lên tiếng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Xử Nữ, cầm bông băng trong tay ném vào thùng rác, rút một tấm khăn ướt ra lau tay, ngồi trở lại vị trí, cầm đũa lên, còn chưa đến đĩa rau, Kiều Xử Nữ đã nhanh chân hơn, gắp một cây rau muống, đặt trong bát của anh, Lục Thiên Yết sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn Kiều Xử Nữ đang cười chói sáng, nói khẽ: "Lần đầu nấu ăn, bản thân tôi cũng không đủ dũng khí nếm thử một lần, cho nên anh là chuột bạch, thí nghiệm trước đi."Khóe miệng của Lục Thiên Yết cong lên, có một chút sủng ái, không nói lời nào liền gắp rau muống lên, đưa vào trong miệng, ăn."Thế nào?" Đáy mắt của Kiều Xử Nữ lóe lên một chút chờ mong.Lục Thiên Yết nuốt xong, vẻ mặt rất thật: "Cũng không tệ lắm.""Thật sao?" Kiều Xử Nữ bán tín bán nghi cầm đũa lên gắp đồ ăn, chỉ ăn hai lần, cảm xúc đã trở nên buồn rầu, lông mày nhăn vào rất nhiều, hao tổn sức lực rất lớn mới không để bản thân mình nhổ ra ngoài, nuốt vào trong bụng, sau đó lấy chén nước trên bàn, uống vào đến nửa chén, mới thè lưỡi nói: "Mặn muốn chết!"Lục Thiên Yết nở nụ cười, không giống như những người đàn ông khác vì người phụ nữ mình thích, mà lời ngon ý ngọt khen đồ ăn của cô ngon, chỉ yên lặng dùng hành động thực tế ăn hết chỗ thức ăn cô làm.Lần đầu tiên nấu cơm, miễn bàn ăn ngon, chỉ có thể nói là miễn cưỡng có thể nuốt xuống, nhưng Lục Thiên Yết lại ăn rất nhiều, giống như ở trước mặt anh, là một bàn đồ ăn ngon.Kiều Xử Nữ nhìn hình ảnh như vậy, đáy mắt có chút cảm động.Anh đối với cô rất tốt, cho dù tốt như vậy, cũng không có nghĩa đó là tình yêu, đúng không?Lục Thiên Yết lưng dạ, mới phát hiện Kiều Xử Nữ ngồi trước mắt không hề động đũa, vẫn chỉ nhìn anh ăn, động tác trong miệng anh liền chậm lại, không lên tiếng quấy rầy cô, mà là lẳng lặng nhìn lại, theo đáy mắt của cô thấy được hình ảnh ngược của chính mình, lần đầu tiên trong đời từ lúc sinh ra đến giờ anh mới phát hiện ra, bản thân mình cũng có lúc đẹp đến vậy.Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất sáng, trong đầu Lục Thiên Yết bất chợt hiện ra câu nói hôm qua trợ lý nói với anh: Cho dù trước kia cô Kiều từng thích anh Hứa, nhưng không có nghĩa bây giờ cô ấy không thích anh, tôi thấy rất nhiều lúc, rõ ràng là cô Kiều cực kỳ quan tâm đến anh...Trong ngực anh quay cuồng vài luồng cảm xúc không rõ, tối hôm qua, sở dĩ anh về trễ như vậy vì vẫn nghĩ mãi rốt cuộc có nên hỏi cô nghĩ như thế nào về anh không.Anh do dự như vậy, thế nhưng là vì, sợ rằng chính mình mở miệng nói ra, lại không nghe được đáp án mà mình chờ mong, cuối cùng hai chữ bạn bè cũng không còn.Cùng lúc đó, âm thanh của Kiều Xử Nữ cũng vang lên: "Lục Thiên Yết."
Chương 408: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (18)Hai người đồng thời ngẩn ra, qua khoảng chừng mấy phút, lại một lần cùng mở miệng.Lục Thiên Yết nói: "Có chuyện gì?"Kiều Xử Nữ nói: "Thế nào?"Kiều Xử Nữ lại mở miệng: "Anh nói đi..."Lục Thiên Yết cũng mở miệng: "Em nói..."Liên tục hai lần ăn ý, khiến lời hai người muốn nói cũng chưa nói xong, không nhịn được mỉm cười một tiếng.Sau một lúc lâu, Lục Thiên Yết lại mở miệng, nói: "Hay là, em nói trước đi."Kiều Xử Nữ im lặng một chút, cũng không tranh luận với Lục Thiên Yết, nở nụ cười, hai tay đặt ở trên bàn ăn, ngồi nhìn thẳng Lục Thiên Yết: "Vậy cũng tốt, em không khách khí."Lục Thiên Yết nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đặt xuống đôi đũa trong tay, không chớp mắt nhìn Kiều Xử Nữ.Gương mặt Lục Thiên Yết anh tuấn trước mặt Kiều Xử Nữ, khiến cổ họng giống như bị nghẹn lại, cô không có cách nào thở được, có mấy lời, đáy lòng đã tính toán thật nhiều lần, còn chưa nói được, bi thương và khổ sở đã giành bao phủ trước.Đầu lưỡi Kiều Xử Nữ động nhiều lần, thủy chung cũng không mở miệng được, cuối cùng cong môi nở một nụ cười, đè xuống chua xót xông lên, hai tay đan lại dùng sức, mới hít sâu một hơi, nhìn Lục Thiên Yết, bình tĩnh nói: "Hôm qua anh Thiên Bình xuất viện."Lục Thiên Yết nhìn thẳng Kiều Xử Nữ, rõ ràng đờ đẫn, như cũ duy trì tư thái vừa rồi, không nhúc nhích tiếp tục nhìn chăm chú vào Kiều Xử Nữ, thật lâu, mới gật đầu, bày tỏ biết, lại một lát sau, giọng anh rất nhạt hỏi: "Em ấy có khỏe không?""Anh Thiên Bình khỏe vô cùng, thân thể khôi phục cũng tốt, chẳng qua bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều..." Chỉ là Kiều Xử Nữ nói cho Lục Thiên Yết biết tình hình cơ bản của Hứa Thiên Bình, cũng có chút nói không được nữa, cô cong lên môi, lộ ra hàm răng trắng sáng, lại nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp, đáy mắt lại nổi lên một tia sáng, đáy lòng lặng lẽ đếm, sau đó liền mở miệng nói: "Anh Thiên Bình xuất viện, sau này anh không cần đóng giả anh Thiên Bình nữa..."Kiều Xử Nữ nói tới đây, giọng nói hơi run, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười cứng ngắc, nói ra câu kế tiếp: "Chúng ta cũng không cần tiếp tục diễn vợ chồng."Lần này Lục Thiên Yết không nói gì, cũng không có phản ứng, nhìn Kiều Xử Nữ, trở nên có chút nặng nề.Kiều Xử Nữ giơ tay lên, che mặt của mình, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu ngón tay nhanh chóng xóa sạch đi khóe mắt ướt át, thả tay xuống, vẻ mặt nhìn về phía Lục Thiên Yết vẫn ấm áp như cũ: "Cho nên, hiệp nghị giữa chúng ta cũng nên kết thúc."Lục Thiên Yết ngồi ở đối diện Kiều Xử Nữ, lông mi cũng không chớp động một cái, liếc nhìn lại, giống như là một pho tượng."Em vừa gọi anh, chính là vì nói cho anh.." Kiều Xử Nữ dừng lại một chút, bình tĩnh hít thở tiếp tục mở miệng, tốc độ nói rất chậm chạp, dường như là buộc mình, cứng rắn ép từng chữ từng chữ ra ngoài: "Em phải đi."Kiều Xử Nữ cố gắng đè ép nước mắt sắp trào ra, giọng nói mang theo một tia khẽ run, tiếp tục nói một lần: "Em phải đi, em phải rời khỏi đây."Lục Thiên Yết ngồi đối diện, vẫn như cũ không có chút động tĩnh.Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, không khí rơi xuống trạng thái u ám.
Chương 409: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (19)Kiều Xử Nữ không có mở miệng nói chuyện, hai người cứ như vậy ngồi đối mặt với nhau, không biết qua bao lâu, lông mi của Lục Thiên Yết mới nhẹ nhàng đưa lên, sau đó người vừa định nổi lên thần, khoảng mười mấy phút sau, anh mới hơi ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm ánh mắt Kiều Xử Nữ, mới nhớ tới vừa nãy lúc mình kêu Kiều Xử Nữ, rõ ràng là muốn hỏi cô là Hứa Thiên Bình đã tỉnh, cô có muốn trở lại bên cạnh anh ta hay không?Kết quả, lời còn chưa hỏi, cô cũng đã nói cho anh biết, cô phải đi, cô muốn từ nơi này của anh rời đi...Anh biết, anh và cô bất quá chỉ là một hồi trộm đến hạnh phúc, anh cũng biết, sớm hay muộn bọn họ cũng phải tách ra, nhưng anh còn không có nghĩ tới đột nhiên như vậy...Rõ ràng một khắc trước anh còn vì cô làm bữa sáng cho, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy cảm động, kết quả ngay sau đó, anh liền từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, rơi xuống cũng thật tàn nhẫn cũng thật đau, rơi như vậy khiến cho anh giống như không thể hoàn hồn.Không phải của anh, chung quy không phải của anh, cho dù từng có ảo giác có tốt đẹp, kia cũng chỉ là ảo giác, ngay lúc này, tỉnh mộng, hết thảy lại quay trở lại lúc khởi điểm.Anh mắt Lục Thiên Yết nháy mắt một cái, cảm giác được cổ học có một cỗ chua xót, một lát sau, anh chờ chua xót ở cổ qua đi, mới mở miệng: "Em...."Chỉ nói ra một chữ này, anh liền có chút khó có thể mở miệng, im nặng khoảng 10 giây, mới nói nửa câu nói sau, nói toàn bộ: "...chuẩn bị khi nào thì đi?"Kiều Xử Nữ nhìn vào hai tròng mắt đen thâm thúy của Lục Thiên Yết, dừng một lát, nói: "Hôm nay.""Hôm nay sao?" Bàn tay Lục Thiên Yết đặt trên bàn, hung hăng run lên, lưng dựa vào trên ghế, ngẩng đầu, nhìn trần nhà, vẻ mặt một mảnh bình tĩnh, nhưng không có một ai biết đáy lòng anh, rốt cuộc điên cuồng đau đớn như thế nào.Từ lúc gặp lại, biết rằng sẽ có một ngày phải chia lìa, chỉ là không có ngờ tới, ở một khắc trước khi chia lìa mới biết sắp phải chia lìa.Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, nhất định phải đi sao?Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, không thể lưu lại cùng tôi ở một chỗ sao?Thật sự rất muốn, nói với cô một câu, em biết không? Tôi yêu em suốt một thời tuổi trẻ. Bây giờ tuổi trẻ của tôi sắp kết thúc, có thể cho tôi một kết cục tốt đẹp được không?Nhưng mà, cô gái anh yêu, là người yêu của em trai anh, cục diện như vậy, ai có thể nói cho anh biết, đến tột cùng anh phải làm như thế nào mới có thể cởi bỏ?Cảm tình khiến cho anh muốn nói ra, nhưng lý trí khiến anh không thể nói ra khỏi miệng.Sợ vừa nói ra khỏi miệng, sẽ quấy nhiễu đến bọn họ, càng sợ vừa mở miệng, sẽ là kết thúc.Thật sự không nghĩ mang theo quá khứ, sống qua quãng đời còn lại.Lục Thiên Yết im lặng suy nghĩ trong chốc lát, thở dài ra một hơi, ngồi thẳng người lại, mặt bình tĩnh nhìn Kiều Xử Nữ, nói: "Tôi đưa em đi."Kiều Xử Nữ lắc lắc đầu: "Không cần, tôi gọi điện thoại cho Triệu Kim Ngưu, buổi chiều cô ấy sẽ tới đón tôi.""Tôi đưa em tới nhà của Triệu Kim Ngưu." Trong khoảnh khắc Kiều Xử Nữ nói những lời kia, Lục Thiên Yết liền mở miệng ngăn lại.Kiều Xử Nữ chỉ trầm mặc trong chốc lát, không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."Lục Thiên Yết không nói gì, chỉ sau khi nói lời chia lìa thì quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.Kiều Xử Nữ ngồi yên tĩnh trong chốc lát, rồi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí: "Tôi đi lên lầu thu dọn đồ đạc."
Chương 410: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (20)Lục Thiên Yết giống như không nghe thấy Kiều Xử Nữ nói gì, không có chút phản ứng nào.Kiều Xử Nữ đứng dậy, đúng mười giây đồng hồ, xoay người, đi ra nhà ăn.Mãi đến khi truyền đến tiếng đóng cửa nhà ăn, Lục Thiên Yết đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mới quay đầu, nhìn vị trí vừa rồi cô mới ngồi, sắc mặt trắng xanh đến mức dọa người.-Kiều Xử Nữ trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, nước mắt không khống chế được dâng lên, cô giơ tay lau đi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, sau cùng cô trực tiếp tựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xổm người xuống, để bản thân mình khóc òa lên.Rõ ràng lúc ở trong bệnh viện, khi cô chứng minh được bản thân chắc chắn đã làm giải phẫu nạo thai, cô đã khóc rất lâu, cứ tưởng rằng trái tim đã hết khó chịu, sau cùng chỉ để lại quyết định muốn rời khỏi Lục Thiên Yết, nhưng đợi đến khi thực sự làm được nó, cô lại phát hiện ra, trái tim mình như đang rỉ máu.13 năm yêu thầm anh, từ khi còn học cao trung, thời gian tốt đẹp của tuổi thanh xuân ấy, đã là một phần trong sinh mệnh của cô, hiện tại, cô lại muốn tàn nhẫn cắt đi phần sinh mệnh ấy, thật sự đau quá... Nhưng là, cô không còn cách nào khác, cô thật sự không làm được, lúc biết được anh đưa tay giết chết đứa con của mình, sao cô còn có thể dốc hết hơi thở của mình để yêu anh.Cô không biết trong tương lai mình sẽ như thế nào, cũng không biết sau này liệu cô còn có thể yêu ai khác không, nhưng cô biết, từ nay về sau, sẽ không còn một người nào giống như Lục Thiên Yết nữa, khiến cô yêu đến hèn mọn như thế, cố chấp dứt khoát như vậy, yêu anh đến mức cam chịu nhận mọi tổn thương...-Đồ của Kiều Xử Nữ không nhiều, chỉ là một cái vali, lúc đi cũng lại là một cái vali, chẳng qua có thêm mấy bộ quần áo với mấy đôi giày, và búp bê sứ mà Lục Thiên Yết tặng.Kiều Xử Nữ mang theo vali của mình, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, đã qua giữa trưa, Lục Thiên Yết không ở trong biệt thự, vali hơi nặng, cô trực tiếp bấm thang máy.Đến tầng một, Kiều Xử Nữ đi từ trong thang máy ra, ở trong phòng khách, nhìn quanh ngôi nhà mình đã ở đây được tám tháng, mới phát hiện mình quen thuộc với sự bài trí ở đây như thế nào, không cần nhìn cũng biết chỗ nào đó đang bày biện thứ gì.Nhìn quanh một vòng, Kiều Xử Nữ mới thu hồi tầm mắt, lôi vali theo, đi ra cửa.Kiều Xử Nữ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Thiên Yết đứng giữa sân, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng vào thân hình của anh, anh lại giống như không hề thấy nóng nực.Lục Thiên Yết nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Xử Nữ, sau đó tầm mắt liền rời vào trên vali đồ đạc của cô, yết hầu lên xuống hai lần mới nói: "Đã thu dọng xong cả rồi?"Kiều Xử Nữ gật đầu một cái: "Thu dọn xong rồi."Cúi xuống, còn nói: "Có ít đồ đạc và giày dép, tôi không dùng đến, cho nên không cầm theo, tôi đã xếp hết vào trong một chiếc hộp giấy, ở ngay cửa phòng thay đồ, anh có thể cho má Trần ném đi."Đại não của anh như bị lung lay, nhìn chằm chằm cô, sau đó lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe, vươn tay, tiếp nhận vali hành lý của Kiều Xử Nữ, đi xuống bậc tam cấp, mở cốp xe ra, bỏ vào, sau đó đi đến trước cửa xe bên ghế phụ cạnh ghế lái, mở cửa xe, nhìn về phía Kiều Xử Nữ.
Chương 407: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (17)Kiều Xử Nữ cúi đầu, nhìn thái độ thật sự của anh, đáy mắt hơi nóng lên.Mãi cho đến khi Lục Thiên Yết kéo lại băng cá nhân, đứng lên, Kiều Xử Nữ liền hít vào một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc trong đáy lòng xuống, quay đầu, cong môi nhìn anh, cười yếu ớt: "Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.""Ừhm." Lục Thiên Yết khẽ lên tiếng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Xử Nữ, cầm bông băng trong tay ném vào thùng rác, rút một tấm khăn ướt ra lau tay, ngồi trở lại vị trí, cầm đũa lên, còn chưa đến đĩa rau, Kiều Xử Nữ đã nhanh chân hơn, gắp một cây rau muống, đặt trong bát của anh, Lục Thiên Yết sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn Kiều Xử Nữ đang cười chói sáng, nói khẽ: "Lần đầu nấu ăn, bản thân tôi cũng không đủ dũng khí nếm thử một lần, cho nên anh là chuột bạch, thí nghiệm trước đi."Khóe miệng của Lục Thiên Yết cong lên, có một chút sủng ái, không nói lời nào liền gắp rau muống lên, đưa vào trong miệng, ăn."Thế nào?" Đáy mắt của Kiều Xử Nữ lóe lên một chút chờ mong.Lục Thiên Yết nuốt xong, vẻ mặt rất thật: "Cũng không tệ lắm.""Thật sao?" Kiều Xử Nữ bán tín bán nghi cầm đũa lên gắp đồ ăn, chỉ ăn hai lần, cảm xúc đã trở nên buồn rầu, lông mày nhăn vào rất nhiều, hao tổn sức lực rất lớn mới không để bản thân mình nhổ ra ngoài, nuốt vào trong bụng, sau đó lấy chén nước trên bàn, uống vào đến nửa chén, mới thè lưỡi nói: "Mặn muốn chết!"Lục Thiên Yết nở nụ cười, không giống như những người đàn ông khác vì người phụ nữ mình thích, mà lời ngon ý ngọt khen đồ ăn của cô ngon, chỉ yên lặng dùng hành động thực tế ăn hết chỗ thức ăn cô làm.Lần đầu tiên nấu cơm, miễn bàn ăn ngon, chỉ có thể nói là miễn cưỡng có thể nuốt xuống, nhưng Lục Thiên Yết lại ăn rất nhiều, giống như ở trước mặt anh, là một bàn đồ ăn ngon.Kiều Xử Nữ nhìn hình ảnh như vậy, đáy mắt có chút cảm động.Anh đối với cô rất tốt, cho dù tốt như vậy, cũng không có nghĩa đó là tình yêu, đúng không?Lục Thiên Yết lưng dạ, mới phát hiện Kiều Xử Nữ ngồi trước mắt không hề động đũa, vẫn chỉ nhìn anh ăn, động tác trong miệng anh liền chậm lại, không lên tiếng quấy rầy cô, mà là lẳng lặng nhìn lại, theo đáy mắt của cô thấy được hình ảnh ngược của chính mình, lần đầu tiên trong đời từ lúc sinh ra đến giờ anh mới phát hiện ra, bản thân mình cũng có lúc đẹp đến vậy.Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất sáng, trong đầu Lục Thiên Yết bất chợt hiện ra câu nói hôm qua trợ lý nói với anh: Cho dù trước kia cô Kiều từng thích anh Hứa, nhưng không có nghĩa bây giờ cô ấy không thích anh, tôi thấy rất nhiều lúc, rõ ràng là cô Kiều cực kỳ quan tâm đến anh...Trong ngực anh quay cuồng vài luồng cảm xúc không rõ, tối hôm qua, sở dĩ anh về trễ như vậy vì vẫn nghĩ mãi rốt cuộc có nên hỏi cô nghĩ như thế nào về anh không.Anh do dự như vậy, thế nhưng là vì, sợ rằng chính mình mở miệng nói ra, lại không nghe được đáp án mà mình chờ mong, cuối cùng hai chữ bạn bè cũng không còn.Cùng lúc đó, âm thanh của Kiều Xử Nữ cũng vang lên: "Lục Thiên Yết."
Chương 408: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (18)Hai người đồng thời ngẩn ra, qua khoảng chừng mấy phút, lại một lần cùng mở miệng.Lục Thiên Yết nói: "Có chuyện gì?"Kiều Xử Nữ nói: "Thế nào?"Kiều Xử Nữ lại mở miệng: "Anh nói đi..."Lục Thiên Yết cũng mở miệng: "Em nói..."Liên tục hai lần ăn ý, khiến lời hai người muốn nói cũng chưa nói xong, không nhịn được mỉm cười một tiếng.Sau một lúc lâu, Lục Thiên Yết lại mở miệng, nói: "Hay là, em nói trước đi."Kiều Xử Nữ im lặng một chút, cũng không tranh luận với Lục Thiên Yết, nở nụ cười, hai tay đặt ở trên bàn ăn, ngồi nhìn thẳng Lục Thiên Yết: "Vậy cũng tốt, em không khách khí."Lục Thiên Yết nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đặt xuống đôi đũa trong tay, không chớp mắt nhìn Kiều Xử Nữ.Gương mặt Lục Thiên Yết anh tuấn trước mặt Kiều Xử Nữ, khiến cổ họng giống như bị nghẹn lại, cô không có cách nào thở được, có mấy lời, đáy lòng đã tính toán thật nhiều lần, còn chưa nói được, bi thương và khổ sở đã giành bao phủ trước.Đầu lưỡi Kiều Xử Nữ động nhiều lần, thủy chung cũng không mở miệng được, cuối cùng cong môi nở một nụ cười, đè xuống chua xót xông lên, hai tay đan lại dùng sức, mới hít sâu một hơi, nhìn Lục Thiên Yết, bình tĩnh nói: "Hôm qua anh Thiên Bình xuất viện."Lục Thiên Yết nhìn thẳng Kiều Xử Nữ, rõ ràng đờ đẫn, như cũ duy trì tư thái vừa rồi, không nhúc nhích tiếp tục nhìn chăm chú vào Kiều Xử Nữ, thật lâu, mới gật đầu, bày tỏ biết, lại một lát sau, giọng anh rất nhạt hỏi: "Em ấy có khỏe không?""Anh Thiên Bình khỏe vô cùng, thân thể khôi phục cũng tốt, chẳng qua bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều..." Chỉ là Kiều Xử Nữ nói cho Lục Thiên Yết biết tình hình cơ bản của Hứa Thiên Bình, cũng có chút nói không được nữa, cô cong lên môi, lộ ra hàm răng trắng sáng, lại nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp, đáy mắt lại nổi lên một tia sáng, đáy lòng lặng lẽ đếm, sau đó liền mở miệng nói: "Anh Thiên Bình xuất viện, sau này anh không cần đóng giả anh Thiên Bình nữa..."Kiều Xử Nữ nói tới đây, giọng nói hơi run, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười cứng ngắc, nói ra câu kế tiếp: "Chúng ta cũng không cần tiếp tục diễn vợ chồng."Lần này Lục Thiên Yết không nói gì, cũng không có phản ứng, nhìn Kiều Xử Nữ, trở nên có chút nặng nề.Kiều Xử Nữ giơ tay lên, che mặt của mình, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu ngón tay nhanh chóng xóa sạch đi khóe mắt ướt át, thả tay xuống, vẻ mặt nhìn về phía Lục Thiên Yết vẫn ấm áp như cũ: "Cho nên, hiệp nghị giữa chúng ta cũng nên kết thúc."Lục Thiên Yết ngồi ở đối diện Kiều Xử Nữ, lông mi cũng không chớp động một cái, liếc nhìn lại, giống như là một pho tượng."Em vừa gọi anh, chính là vì nói cho anh.." Kiều Xử Nữ dừng lại một chút, bình tĩnh hít thở tiếp tục mở miệng, tốc độ nói rất chậm chạp, dường như là buộc mình, cứng rắn ép từng chữ từng chữ ra ngoài: "Em phải đi."Kiều Xử Nữ cố gắng đè ép nước mắt sắp trào ra, giọng nói mang theo một tia khẽ run, tiếp tục nói một lần: "Em phải đi, em phải rời khỏi đây."Lục Thiên Yết ngồi đối diện, vẫn như cũ không có chút động tĩnh.Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, không khí rơi xuống trạng thái u ám.
Chương 409: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (19)Kiều Xử Nữ không có mở miệng nói chuyện, hai người cứ như vậy ngồi đối mặt với nhau, không biết qua bao lâu, lông mi của Lục Thiên Yết mới nhẹ nhàng đưa lên, sau đó người vừa định nổi lên thần, khoảng mười mấy phút sau, anh mới hơi ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm ánh mắt Kiều Xử Nữ, mới nhớ tới vừa nãy lúc mình kêu Kiều Xử Nữ, rõ ràng là muốn hỏi cô là Hứa Thiên Bình đã tỉnh, cô có muốn trở lại bên cạnh anh ta hay không?Kết quả, lời còn chưa hỏi, cô cũng đã nói cho anh biết, cô phải đi, cô muốn từ nơi này của anh rời đi...Anh biết, anh và cô bất quá chỉ là một hồi trộm đến hạnh phúc, anh cũng biết, sớm hay muộn bọn họ cũng phải tách ra, nhưng anh còn không có nghĩ tới đột nhiên như vậy...Rõ ràng một khắc trước anh còn vì cô làm bữa sáng cho, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy cảm động, kết quả ngay sau đó, anh liền từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, rơi xuống cũng thật tàn nhẫn cũng thật đau, rơi như vậy khiến cho anh giống như không thể hoàn hồn.Không phải của anh, chung quy không phải của anh, cho dù từng có ảo giác có tốt đẹp, kia cũng chỉ là ảo giác, ngay lúc này, tỉnh mộng, hết thảy lại quay trở lại lúc khởi điểm.Anh mắt Lục Thiên Yết nháy mắt một cái, cảm giác được cổ học có một cỗ chua xót, một lát sau, anh chờ chua xót ở cổ qua đi, mới mở miệng: "Em...."Chỉ nói ra một chữ này, anh liền có chút khó có thể mở miệng, im nặng khoảng 10 giây, mới nói nửa câu nói sau, nói toàn bộ: "...chuẩn bị khi nào thì đi?"Kiều Xử Nữ nhìn vào hai tròng mắt đen thâm thúy của Lục Thiên Yết, dừng một lát, nói: "Hôm nay.""Hôm nay sao?" Bàn tay Lục Thiên Yết đặt trên bàn, hung hăng run lên, lưng dựa vào trên ghế, ngẩng đầu, nhìn trần nhà, vẻ mặt một mảnh bình tĩnh, nhưng không có một ai biết đáy lòng anh, rốt cuộc điên cuồng đau đớn như thế nào.Từ lúc gặp lại, biết rằng sẽ có một ngày phải chia lìa, chỉ là không có ngờ tới, ở một khắc trước khi chia lìa mới biết sắp phải chia lìa.Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, nhất định phải đi sao?Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, không thể lưu lại cùng tôi ở một chỗ sao?Thật sự rất muốn, nói với cô một câu, em biết không? Tôi yêu em suốt một thời tuổi trẻ. Bây giờ tuổi trẻ của tôi sắp kết thúc, có thể cho tôi một kết cục tốt đẹp được không?Nhưng mà, cô gái anh yêu, là người yêu của em trai anh, cục diện như vậy, ai có thể nói cho anh biết, đến tột cùng anh phải làm như thế nào mới có thể cởi bỏ?Cảm tình khiến cho anh muốn nói ra, nhưng lý trí khiến anh không thể nói ra khỏi miệng.Sợ vừa nói ra khỏi miệng, sẽ quấy nhiễu đến bọn họ, càng sợ vừa mở miệng, sẽ là kết thúc.Thật sự không nghĩ mang theo quá khứ, sống qua quãng đời còn lại.Lục Thiên Yết im lặng suy nghĩ trong chốc lát, thở dài ra một hơi, ngồi thẳng người lại, mặt bình tĩnh nhìn Kiều Xử Nữ, nói: "Tôi đưa em đi."Kiều Xử Nữ lắc lắc đầu: "Không cần, tôi gọi điện thoại cho Triệu Kim Ngưu, buổi chiều cô ấy sẽ tới đón tôi.""Tôi đưa em tới nhà của Triệu Kim Ngưu." Trong khoảnh khắc Kiều Xử Nữ nói những lời kia, Lục Thiên Yết liền mở miệng ngăn lại.Kiều Xử Nữ chỉ trầm mặc trong chốc lát, không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."Lục Thiên Yết không nói gì, chỉ sau khi nói lời chia lìa thì quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.Kiều Xử Nữ ngồi yên tĩnh trong chốc lát, rồi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí: "Tôi đi lên lầu thu dọn đồ đạc."
Chương 410: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu (20)Lục Thiên Yết giống như không nghe thấy Kiều Xử Nữ nói gì, không có chút phản ứng nào.Kiều Xử Nữ đứng dậy, đúng mười giây đồng hồ, xoay người, đi ra nhà ăn.Mãi đến khi truyền đến tiếng đóng cửa nhà ăn, Lục Thiên Yết đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mới quay đầu, nhìn vị trí vừa rồi cô mới ngồi, sắc mặt trắng xanh đến mức dọa người.-Kiều Xử Nữ trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, nước mắt không khống chế được dâng lên, cô giơ tay lau đi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, sau cùng cô trực tiếp tựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xổm người xuống, để bản thân mình khóc òa lên.Rõ ràng lúc ở trong bệnh viện, khi cô chứng minh được bản thân chắc chắn đã làm giải phẫu nạo thai, cô đã khóc rất lâu, cứ tưởng rằng trái tim đã hết khó chịu, sau cùng chỉ để lại quyết định muốn rời khỏi Lục Thiên Yết, nhưng đợi đến khi thực sự làm được nó, cô lại phát hiện ra, trái tim mình như đang rỉ máu.13 năm yêu thầm anh, từ khi còn học cao trung, thời gian tốt đẹp của tuổi thanh xuân ấy, đã là một phần trong sinh mệnh của cô, hiện tại, cô lại muốn tàn nhẫn cắt đi phần sinh mệnh ấy, thật sự đau quá... Nhưng là, cô không còn cách nào khác, cô thật sự không làm được, lúc biết được anh đưa tay giết chết đứa con của mình, sao cô còn có thể dốc hết hơi thở của mình để yêu anh.Cô không biết trong tương lai mình sẽ như thế nào, cũng không biết sau này liệu cô còn có thể yêu ai khác không, nhưng cô biết, từ nay về sau, sẽ không còn một người nào giống như Lục Thiên Yết nữa, khiến cô yêu đến hèn mọn như thế, cố chấp dứt khoát như vậy, yêu anh đến mức cam chịu nhận mọi tổn thương...-Đồ của Kiều Xử Nữ không nhiều, chỉ là một cái vali, lúc đi cũng lại là một cái vali, chẳng qua có thêm mấy bộ quần áo với mấy đôi giày, và búp bê sứ mà Lục Thiên Yết tặng.Kiều Xử Nữ mang theo vali của mình, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, đã qua giữa trưa, Lục Thiên Yết không ở trong biệt thự, vali hơi nặng, cô trực tiếp bấm thang máy.Đến tầng một, Kiều Xử Nữ đi từ trong thang máy ra, ở trong phòng khách, nhìn quanh ngôi nhà mình đã ở đây được tám tháng, mới phát hiện mình quen thuộc với sự bài trí ở đây như thế nào, không cần nhìn cũng biết chỗ nào đó đang bày biện thứ gì.Nhìn quanh một vòng, Kiều Xử Nữ mới thu hồi tầm mắt, lôi vali theo, đi ra cửa.Kiều Xử Nữ vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Thiên Yết đứng giữa sân, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng vào thân hình của anh, anh lại giống như không hề thấy nóng nực.Lục Thiên Yết nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Xử Nữ, sau đó tầm mắt liền rời vào trên vali đồ đạc của cô, yết hầu lên xuống hai lần mới nói: "Đã thu dọng xong cả rồi?"Kiều Xử Nữ gật đầu một cái: "Thu dọn xong rồi."Cúi xuống, còn nói: "Có ít đồ đạc và giày dép, tôi không dùng đến, cho nên không cầm theo, tôi đã xếp hết vào trong một chiếc hộp giấy, ở ngay cửa phòng thay đồ, anh có thể cho má Trần ném đi."Đại não của anh như bị lung lay, nhìn chằm chằm cô, sau đó lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe, vươn tay, tiếp nhận vali hành lý của Kiều Xử Nữ, đi xuống bậc tam cấp, mở cốp xe ra, bỏ vào, sau đó đi đến trước cửa xe bên ghế phụ cạnh ghế lái, mở cửa xe, nhìn về phía Kiều Xử Nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz