ZingTruyen.Xyz

Xoáy nước

10

thvsg_taegi

Thoáng cái, cái nóng oi ả của ngày hè đã tràn ngập thị trấn nhỏ. Trường học được nghỉ, nhưng nhịp sống của Trương Tân Thành lại chẳng hề thư giãn. Cha mẹ đi làm cả ngày, ở nhà chỉ còn lại một mình cậu. Chị cậu cùng bạn bè đi du lịch tốt nghiệp rồi, khi trở về sẽ chính thức giã từ thời học sinh, bắt tay vào công việc, căn bản là chẳng rảnh mà để ý đến cậu. Kỳ thi đại học đã gần kề, áp lực thi nghệ thuật chẳng khác nào lưỡi gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu, phần lớn thời gian cậu đều vùi mình trong phòng tập hoặc bên bàn học.

Kỳ nghỉ hè của Phó Tân Bác rõ ràng là phong phú hơn nhiều. Vì không ở cùng cha mẹ, nhà anh đương nhiên trở thành tụ điểm để chơi game, ngủ nướng, và tụ tập với đám bạn bè chí cốt. Nhưng điều anh bận tâm nhất vẫn là làm sao moi được Trương Tân Thành ra khỏi đống sách vở và phòng tập.

「Phó Tân Bác: Thành Thành, ra ngoài chơi đi! [xoay tròn]」

「Trương Tân Thành: Đang đọc sách.」

「Phó Tân Bác: Vậy buổi chiều nha? [đáng thương]」

「Trương Tân Thành: Ở phòng tập.」

「Phó Tân Bác: Buổi tối thì được chứ? [khóc lớn] Chỉ một lát thôi! Đảm bảo không làm lỡ việc của em quá lâu đâu!」

「Trương Tân Thành: Mệt rồi, về nhà làm bài tập.」

Bị từ chối hết lần này đến lần khác, Phó Tân Bác không hề nản lòng, ngược lại càng kiên trì hơn, sử dụng công lực quấy rầy đến mức tối đa: từ oanh tạc tin nhắn WeChat đến quấy rối điện thoại. Cuối cùng, vào một buổi chiều nọ, Trương Tân Thành bị anh làm phiền đến mức đành chịu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang cùng đống tài liệu ôn tập chất cao như núi trên bàn, sợi dây căng thẳng trong lòng cũng khát khao một chút thư giãn. Cậu khẽ thở dài.

「Trương Tân Thành: Đi đâu?」

Đầu dây bên kia, Phó Tân Bác lập tức như được tiêm doping.

「Phó Tân Bác: Bí mật! [bí ẩn] [kính râm] Đợi anh qua đón em! Mười phút nữa gặp ở trạm xe buýt!」

Trương Tân Thành thu dọn đồ đạc xuống lầu, chiếc mô tô của Phó Tân Bác đã đợi sẵn dưới bóng râm ở trạm xe buýt. Cậu trèo lên xe, hỏi: "Rốt cuộc là đi đâu?"

"Đã bảo là bí mật rồi mà, đến nơi em sẽ biết." Phó Tân Bác cười bí ẩn, vặn ga một cái, hòa vào dòng xe cộ.

Khi xe dừng lại trước cửa Thủy Cung mới mở, Trương Tân Thành thực sự sững sờ. Cậu không ngờ Phó Tân Bác lại đưa cậu đến nơi này. Tòa nhà xanh khổng lồ phản chiếu ánh sáng dưới nắng, cổng vào xếp hàng dài, nhìn đâu cũng thấy phụ huynh dẫn theo con nhỏ, ồn ào náo nhiệt.

"Thủy cung? Đông người thế này á?" Trương Tân Thành nhìn những cái đầu chen chúc, khẽ nhíu mày. Cậu không thích những nơi quá đông đúc và ồn ào.

"Nghỉ hè mà, chỗ nào chẳng thế!" Phó Tân Bác dừng xe, rất tự nhiên nắm lấy tay Trương Tân Thành, "Đi thôi, vé anh mua hết rồi. Nghe nói bên trong rộng lắm, có nhiều cá kỳ lạ," anh nắm rất chặt, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo.

Tay Trương Tân Thành vô thức khẽ co lại, nhưng cuối cùng cậu không rút ra. Phó Tân Bác nắm tay cậu đi về phía lối vào, miệng vẫn lầm bầm: "Nắm chặt vào đấy nhé, đừng có lạc. Đông người thế này, lạc rồi anh mặc kệ em đấy." Giọng điệu là lời đe dọa khoa trương, nhưng ánh mắt lại là nụ cười không hề che giấu.

Trương Tân Thành khẽ "Ừ" một tiếng, mặc cho anh nắm tay, xuyên qua đám đông ồn ã. Bàn tay Phó Tân Bác rất mạnh mẽ, thực sự khiến cậu cảm thấy một cảm giác an tâm kỳ lạ giữa dòng người chen chúc.

Bước vào bên trong, ánh sáng lập tức tối đi, sau tấm kính khổng lồ là nước biển xanh thẳm sâu hun hút, những đàn cá sặc sỡ thong thả bơi lội. Phó Tân Bác như một đứa trẻ lần đầu tiên đến, kéo Trương Tân Thành hào hứng đi lại giữa các khu vực, chỉ trỏ những con cá đuối lớn, hải cẩu ngu ngơ đáng yêu, sứa duyên dáng đang bơi lội mà reo hò ầm ĩ.

"Thành Thành, nhìn này! Con kia, có giống cái quạt lớn không?"

"Oa! Con sứa này biết phát sáng!"
Trương Tân Thành bị anh lây nhiễm, khóe môi cũng không kìm được mà cong lên. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn những sinh vật biển kỳ diệu, thỉnh thoảng lại bị phản ứng quá thái của Phó Tân Bác chọc cười. Khi đi đến đường hầm cá mập đông người nhất, trên đầu và xung quanh đều là bóng dáng cá mập đang bơi lội, người đi vai chạm vai. Phó Tân Bác gần như vô thức kéo Trương Tân Thành sát vào lòng mình, vòng tay qua vai cậu, tạo thành một tư thế bảo vệ, miệng vẫn cằn nhằn: "Người gì mà lắm thế, chết vì chật thôi."

Trương Tân Thành bị anh nửa ôm trong lòng, lưng áp sát vào lồng ngực ấm áp của anh, có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực rung động mỗi khi anh nói. Xung quanh ánh sáng lờ mờ, ánh sáng gợn sóng chập chờn trên khuôn mặt, chóp mũi vương vấn mùi hương sảng khoái trên người Phó Tân Bác. Cậu có chút không thoải mái, muốn kéo ra một chút khoảng cách, nhưng lại bị Phó Tân Bác ôm chặt hơn.

Lúc này, một cậu bé bên cạnh, được mẹ nắm tay, tò mò nhìn tư thế thân mật của hai người, lí nhí hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao hai anh ấy lại ôm nhau ạ?" Người phụ nữ có vẻ ngượng ngùng liếc nhìn họ một cái, vội vàng kéo con đi.

Mặt Trương Tân Thành đỏ bừng lên, sức nóng nhanh chóng lan đến cổ. Cậu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay Phó Tân Bác.

Phó Tân Bác lại như không hề nhận ra sự bối rối của cậu, ngược lại còn nhếch cằm về phía đứa trẻ vừa đi khỏi, rung rung bàn tay hai người vẫn đang nắm chặt, trên mặt là vẻ khoe khoang không che giấu, vẻ mặt đó như thể đang nói: "Ghen tị không? Anh đây có 'vợ'!"

Trương Tân Thành bị dáng vẻ trẻ con và đáng ghét này của anh làm cho cười phá lên, chút ngượng ngùng trong lòng lập tức bị tiếng cười cuốn trôi. Cậu không kìm được vùi mặt vào hõm vai Phó Tân Bác, vai khẽ run run, cười thành tiếng nghèn nghẹt. Phó Tân Bác cảm nhận được sự rung động của người trong lòng, cúi đầu nhìn vành tai đỏ vì cười của Trương Tân Thành, trong lòng như bị lông vũ nhẹ nhàng cào qua, vừa mềm mại vừa nhột nhạt, cũng ngây ngô cười theo, cánh tay siết chặt hơn nữa.

Rời khỏi đường hầm cá mập đông đúc, Phó Tân Bác chỉ vào một góc trên bản đồ thủy cung, "Thành Thành, nhìn này! Rạp chiếu phim khám phá biển sâu, hình như là trải nghiệm nhập vai. Đi, đi xem thử!" Anh không nói lý lẽ kéo Trương Tân Thành đi về phía đó, với vẻ hào hứng như vừa phát hiện ra chân trời mới.

Trước cửa rạp chiếu phim có một hàng người xếp hàng, Phó Tân Bác lợi dụng ưu thế chiều cao thò đầu ra nhìn, "Hình như là kể về thám hiểm tàu đắm dưới đáy biển, cũng thú vị đấy." Đến lượt họ vào, bên trong quả nhiên tối đen như mực, chỉ có ánh đèn xanh mờ ảo dưới chân dẫn lối qua lối đi hẹp, xung quanh là hình chiếu san hô và đá ngầm dưới đáy biển chân thực, kèm theo âm thanh sóng biển trầm đục và tiếng rên rỉ của một loại sinh vật biển sâu nào đó.

Trương Tân Thành không mấy hứng thú với loại trải nghiệm "nhập vai" nhân tạo này, chỉ thấy ánh sáng quá tối, đi lại phải hết sức cẩn thận. Cậu đang mò mẫm bước đi, cánh tay đột nhiên bị Phó Tân Bác nắm chặt.

"Mẹ ơi! Tiếng gì đấy?" Giọng Phó Tân Bác vang lên trong bóng tối, mang theo một chút căng thẳng cố ý đè nén, cơ thể cũng nhân tiện áp sát vào.

Trương Tân Thành cạn lời. "...Chỉ là hiệu ứng âm thanh thôi," cậu thấy âm thanh này thậm chí còn hơi giả.

Lúc này, hình chiếu hai bên lối đi đột nhiên nhấp nháy vài vệt ánh sáng đỏ kỳ quái, kèm theo một âm thanh lớn hơn mô phỏng tiếng gầm của một sinh vật khổng lồ nào đó.

"Á!" Phó Tân Bác gần như bản năng kêu khẽ một tiếng, cả người nhào thẳng vào lòng Trương Tân Thành, cánh tay siết chặt eo cậu, đầu cũng vùi vào hõm cổ cậu, cơ thể dường như hơi run rẩy, giọng nghèn nghẹt truyền đến, "Thành Thành, cái này hơi đáng sợ đấy."

Trương Tân Thành bị cú tự động chui vào lòng bất ngờ này làm cho loạng choạng một bước, ngây người trong bóng tối. Ban đầu cậu nghĩ Phó Tân Bác lại nhân cơ hội giở trò, nhưng lần này lồng ngực áp vào cậu đập nhanh và mạnh, cánh tay ôm eo cậu cũng căng cứng, không giống như giả vờ.

Cậu bất lực đẩy cái đầu lông xù của Phó Tân Bác, "Anh quá đáng rồi đấy," giọng điệu nuông chiều nhiều hơn là cảnh cáo, thậm chí còn vô thức giơ tay vỗ vỗ lưng anh, "Toàn là giả thôi, sắp đến lối ra rồi."

Phó Tân Bác dường như lúc này mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, có chút ngượng nghịu ngẩng đầu lên. Dưới ánh sáng xanh mờ ảo, Trương Tân Thành có thể thấy mặt anh hơi tái. Anh hắng giọng, cố gắng lấy lại thể diện, giọng nói vẫn còn chút sợ hãi còn sót lại, "Trong lòng bạn trai anh là an toàn nhất."

Trương Tân Thành lờ mờ cảm thấy Phó Tân Bác vừa nãy có lẽ thực sự bị dọa rồi, nơi eo bị ôm vẫn còn nhiệt độ và lực đạo nóng bỏng lưu lại, tim cậu đập hơi nhanh.

Mãi mới ra khỏi lối đi thám hiểm biển sâu thực ra rất ngắn này, được nhìn thấy ánh sáng mặt trời trở lại, Phó Tân Bác lập tức hít một hơi thật sâu không khí trong lành, lại phục hồi vẻ sống động như trước. Đi ngang qua quầy nước giải khát, anh hăm hở chạy đi mua hai cây kem ốc quế, một vị vani, một vị sô cô la.

"Của em này," anh đưa cây vani cho Trương Tân Thành, "Ăn đi cho đỡ sợ." Anh nháy mắt, cười tinh quái, như thể người vừa bị dọa đến mức chui vào lòng người khác là Trương Tân Thành chứ không phải anh.

Trương Tân Thành nhận lấy kem, liếc anh một cái, lười vạch trần việc một gã cao lớn mét tám mấy như anh lại sợ thứ này, cậu liếm từng chút một, cảm giác lạnh ngọt tan chảy trên đầu lưỡi, quả thực đã xua tan một chút oi bức trong lối đi vừa nãy và sự nóng bức do bị ai đó ôm chặt mang lại.

Đi chưa được mấy bước, Phó Tân Bác lại bị cửa hàng quà lưu niệm bên cạnh thu hút, anh hăm hở kéo Trương Tân Thành rẽ vào, lát sau đã giơ một con cá mập nhồi bông xấu xí đáng yêu lên, định đi tính tiền.

"Con này, có giống con vừa hù dọa anh không?" Anh cười toe toét đưa con thú nhồi bông lắc lư trước mặt Trương Tân Thành, không nói hai lời đã móc nó lên dây đeo ba lô của Trương Tân Thành.

Trương Tân Thành nghiêng đầu nhìn con cá mập đang nhe hàm răng nhọn ngốc nghếch trên ba lô, thở dài bất lực, "Xấu chết đi được." Mặc dù nói vậy, cậu lại không hề có ý định gỡ nó xuống, chỉ để mặc con cá mập ngốc nghếch đó lắc lư theo từng bước chân của mình.

Phó Tân Bác nhìn vẻ ngoan ngoãn hiếm có của cậu, cười rất rạng rỡ, sau đó ánh mắt dừng lại ở cây kem trong tay Trương Tân Thành. Lúc nãy cậu ăn, đã cắn một lỗ nhỏ gọn gàng ở phần chóp kem vani. Ánh mắt Phó Tân Bác lay động, một ý nghĩ trêu chọc nảy ra. Anh đột nhiên vươn tay, rất tự nhiên lấy cây kem từ tay Trương Tân Thành, trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Tân Thành, anh há miệng cắn một miếng không chút khách sáo ngay bên cạnh cái lỗ nhỏ đó, gần như bao trùm cả chỗ Trương Tân Thành đã cắn.

"Anh..." Trương Tân Thành nhìn dấu răng lớn lồi lõm trên cây kem của mình, rồi nhìn Phó Tân Bác phồng má, vẻ mặt thỏa mãn nhai kem, sức nóng trên mặt vừa rút đi lại ùa về, "Sao anh không ăn kem của mình?"

Phó Tân Bác cười tít cả mắt, "Anh muốn thử vị vani."

Trương Tân Thành biết anh lại giở trò lưu manh, "Anh muốn ăn thì em mua cho anh cây khác," cậu khẽ đẩy Phó Tân Bác.

"Không cần," Phó Tân Bác lập tức lắc đầu, nhét cây kem lại vào tay Trương Tân Thành, với vẻ lì lợm và sự thân mật không che giấu, "Anh chỉ muốn ăn chung với em, kem của em ngọt hơn," anh nói một cách hợp tình hợp lý, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Trương Tân Thành nhìn cây kem bị Phó Tân Bác cắn một miếng lớn trong tay, rồi nhìn ánh mắt mong đợi và khóe miệng dính chút kem trắng của Phó Tân Bác, tim lại đập nhanh không kiểm soát. Cậu mím môi, quay đi, lặng lẽ cắn một miếng nhỏ bên cạnh dấu răng của Phó Tân Bác, như thể đang im lặng đáp lại sự thân mật này.

Phó Tân Bác nhìn vành tai ửng hồng và dáng vẻ yên lặng ăn kem của cậu, trong lòng ngọt ngào như rót mật.

Trương Tân Thành ăn hết miếng vỏ giòn cuối cùng, không thèm để ý đến anh nữa. Trong tay cậu, con cá mập xấu xí nhỏ bé đó, khóe môi cậu im lặng cong lên. Mùa hè này, dường như thực sự đã trở nên khác biệt vì người bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz