ZingTruyen.Xyz

Xin lỗi người anh yêu

Chapter 6: Trò đùa trái tim

ken12zz

Chap 6: Trò đùa trái tim

7:30

Hôm nay Minh có việc nên nó đành ở nhà bù lu một mình. Cả ngày nó chỉ ngắm trời rồi ăn, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ngắm trời, anh hai và anh ba cũng bỏ mặt nó mà đi!

- Alo! Anh Minh?

- Ai vậy?

- Em Thành Vũ đây

- À, có gì không em?

- Em muốn ăn kem

- Bây giờ à? Anh đang bận, xin lỗi em nha

- Ò- nó cúp máy với tâm trạng buồn thủi!

Nó mở điện thoại lên nghe nhạc, rảnh rỗi thôi đành sinh nông nỗi hát hò tí vậy

" Nhiều khi em mong một lần nói ra hết tất cả thay vì

Ngồi cạnh anh nghe anh kể về anh ta bằng đôi mắt lấp lánh

Đôi lúc em tránh ánh mắt của em, vì dường như lúc nào anh cũng thích nói về trai

Bởi thế thôi rồi em không biết phải đành chịu thôi

Đôi khi vẫn cố nhiều lắm để bẳng anh thẳng ra mà anh đã cong lâu thật lâu nên khó hơn

Cả nguồn sống bỗng chốc sao bấy nhầy bởi vì người là gay

Nên em vẫn sẽ lặng lẽ kế bên dù đau rất đau nhưng mê lắm,

Mặt đẹp trai 6 múi sao lại thế anh hỡi"

Cạch..

Tiếng mở cửa đẩy ra nhưng vẫn chưa có ai bước vào cả

Két...két..két...

1s 2s 3s 4s 5s..không một ai bước ra

- Anh hai, anh ba? Hai người àk?

- ......?!?- im lặng

- Anh Minh..là anh sao?- nó cầm cây chổi đi từ từ đến cánh cửa...

- Im lặng!

- HÙ....

- Huy và Khải nhảy ra hù nó cười toe toét

- Ầm...

- Haha...anh Huy thấy em chưa, em đã bảo nó sợ ma rồi mà

- Haha...anh..haha..không ngờ nó yếu tim như thế, anh thua em chầu kem..ok

- Vũ, đi ăn kem thôi, anh Huy đãi free đó? Ủa...

- Vũ...em không sao chứ?- giọng Huy hớt hải

- Đừng làm tụi anh sợ anh xin lỗi....tỉnh dậy đi mà em- Khải lay người nó

- Á...á..á... Hahahaha

- Á à...dám hù tụi anh hả, được...chết với anh- Minh Huy dở nụ cười gian manh

- Á..nhột..buông em ra...á..

- Chừa này, chừa này...dám đùa với tụi anh hả

- Em chừa rồi tha cho em đi

- Không, dám dọa tụi anh hả

- Tụi anh dọa em trước cơ mà..haha...nhột quá

Cả ba rượt nhau một lúc rồi dắt nhau ăn kem

- Mình vào quán zozo kia nha..kem ở đó ngon lắm- mắt nó sáng rực lên tay chỉ về phía trước

- Ok!- Huy ghé tạt vào quán kem zozo

Cả ba bước vào quán kem thu hút khá nhiều ánh mằt từ mọi người, bộ ba hoàn hảo khiến trái tim bánh bèo và đực rựa trong quán ganh tị phát điên! Mấy cô nhân viên chỉnh chu tóc tai tô son phấn chà đạp nhau để phục vụ " tam nam nhân"

- Quý khách dùng gì?- một cô nhân viên chu mỏ đỏ như cục thịt bò mắt cứ đá lông nheo giật giật

- 3 ly kem! Một sữa một cafe một socola- nó đá lông nheo cô gái

- Vâng ạk..quý khách đòi một lát- cô nhân viên che mặt chạy thẳng vào trong

- Ầm...

Không ngờ, quá mắc cỡ khiến cô không chú ý và vào một người, hai trái bưởi tiếp đất với một lực khiến đất lún 3 mm.

- Này..đi...ơ..anh đẹp trai...anh không sao chứ..thuốc...Mai ơi..đem thuốc cho tao..ớ..đẹp trai quá!- cô nhân viên xịt máu mũi khi gặp 4 hot boy một ngày

Bộ ba nam nhân nhìn về phía cô nhân viên, người mà cô ấy và vào không ai khác là hắn, MINH, hắn đang đi chung với một cô gái có vẻ rất " tềnh tứ" nhưng chẳng phải hắn đang có việc bận, lại từ chối ăn kem với nó!

- Anh Huy anh Khải chúng ta về thôi- nó đứng lên tiến về phía cửa

- Vũ..đợi tụi anh với- Minh đuổi theo nó

Lúc nó đi lướt qua chỗ hắn, nó liếc hắn rồi chợt nhếch môi, tiến thẳng ra ngoài. Hắn nhìn bóng nó khuất dần sau cánh cửa, rồi ôm eo con bánh bèo kia vào ăn ken như chưa có gì xảy ra.

Nó suốt hai ngày nay cứ ngồi ì trong phòng, nó không khóc, cũng chẳng giận hắn, nó là vậy, cứ tức lên là tự hành hạ bản thân. Cứ giận ai nó chỉ giữ trong lòng. Nó cầm sợi dây chuyền nhìn nó mặc cho Minh Huy gõ cữa

- Cộc cộc- cộc cộc- em không sao chứ mở cửa đi, đừng làm anh sợ mà- Minh Huy gõ cửa tìm cách vào trong nhưng vô ích, điều này khiến anh lo lắng

- Chúng ta lấy chìa khóa ngoài đi- Khải nhìn Huy

- Vô ích thôi, riêng phòng nó không có chìa khóa phòng ngoài nó giữ ra- Huy thở dài

- Bây giờ làm sao đây. Em lo quá anh Huy à- Khải đi qua đi lại, mặt anh đang hiện rõ sự lo lắng

Cạch....nó mở cửa bước ra, người nó gầy hơn một chút, da xanh sao, môi có vẻ tái nhợt mất sức sống

- Sao em lại hành hạ bản thân chứ? Để anh tìm nó đòi công bằng cho em- Minh Huy đỡ nó

- Em không sao, em sẽ tự qua nhà Minh! - Anh nấu cho em miếng cháo nha - nó nói với hơi thở yếu ớt,

- Đợi anh một lát anh nấu cháo em ăn, để anh dìu em xuống- Huy đỡ nó xuống căn bếp nấu cho nó miếng cháo để ăn lại sức. Về nó nó quyết định gắp hắn để nói cho rõ ràng.

Sau khi chén xong ba bát cháo thịt bò, hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, bước trên con đường đầy nắng nó suy nghĩ mông lung không biết nên đối mặt hắn như thế nào?

- Không biết hấn có nhớ mình không ta? Hắn có thực sự yêu mình không hay hắn chỉ xem mình là kẻ qua đường, không đâu hắn yêu mình mà, chắc hắn cũng đang buồn- nó vừa đi vừa suy nghĩ mà chẳng chú ý đến những ánh mắt xung quanh, nó cũng chẳng ngờ đến nhà hắn lúc nào nữa!

Lấy hết can đảm đẩy cánh cửa vào nhà! Nó thắc mắc tại sao không khóa cửa nhà? Xung cảnh xung quanh hơi bừa bộn, nó lấy áo quần của hắn mang lên phòng của hắn, bất chợt có tiếng nói trong phòng có lẽ là của Minh, giơ tay định gõ cửa nhưng nó khựng lại

- Baby anh nhớ em quá

- .....

- Ừ...anh biết rồi, đêm qua anh vui lắm

- ....

- Đêm nay chúng ta gặp nhau ở khách sạn củ nha

- .....

- Hả? Thằng ranh ấy hả? Anh đâu yêu nó chứ? Nghĩ sao anh lại yêu thằng nghèo khổ ấy chứ, nó không đáng xách dép cho anh nửa kìa

- .....

- Haiz...anh chỉ yêu cục cưng, loại như nó chỉ đáng vứt vào sọt rác

- .....

- Hahaa...ai bảo nó ngốc tin người chứ

Nó không tin vào tai mình nữa, hắn, một người nó yêu thương nay đang chà đạp nó, cũng tại nó, do nó ảo tưởng mới tin hắn, do nó ngu si mới lao vào yêu hắn . Ông bà ta nói đúng, khi yêu đâu ai giữ được lí trí, Mị Châu vì yêu Trọng Thủy nên mới bị lừa để mất nước nhà tan. Còn nó vì yêu hắn mới bị hắn lừa ngoạn mục mà không biết.

Đau buồn...

Vô vọng...

Là cảm xúc của nó

Khẽ nhếch môi cười nhạt nó bước đi trở về nhưng cái chân không nghe lời nó nữa rồi.

Choảng.....

Minh giật mình mở cửa chạy ra thì thấy nó đang ngồi trên đống thủy tinh vỡ vụn, máu từ cánh tay nó chảy ra, vì đi mà không nhìn khiến nó ba vào bìkh thủy tinh mà không biết

- E...em...em...làm..gì..ở..đây?- Minh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó trong căn nhà của mình, hắn chạy đến đỡ nó

- Buông tay bẩn ra khỏi người tôi- nó hầt tay hắn ra không cho chạm vào người mình

- A..anh..anh....

Leng....keng..leng...keng...sợi dây chuyền từ trong người nó rơi ra phát ra tiếng động phá tan khung cảnh căng thẳng lúc này

- Em..sao..em..có....nó....

- Thì ra nó là của anh..hức...bây giờ nó nên trở về chỗ cũ rồi...

- Không lẽ...em..chính là....người đó sao?

Thì ra nó là người hắn muốn tìm, hắn ở đây là để tìm người năm xưa hắn trao cho sợi chuyền, mặc khác hắn muốn lấy người ấy. Nhưng việc này ngoài dự đoán của hắn, còn việc hắn lăng nhăng cũng chỉ qua đường, chơi chán rồi hắn bỏ.

- Em...anh...anh...

- BUÔNG TÔI RA..ĐỒ KHỐN NẠN, TÔI TỞM ANH...

Nó quay lưng đi trong nước mắt, bỏ lại đống hổn độn sau lưng, bỏ luôn hắn và cả kỉ niệm về hắn ở sau làn nước mắt. Tình cảm vấy lâu nay nó chỉ nhận được hai chữ " phản bội" , trời mưa rồi, ông trời cũng khóc cho nó hay sao. Đến cả ông trời cũng thương hại nó một cách giả tạo, mưa to như trút, mọi người tìm vội cho mình chỗ trốn mưa, nhưng nó vừa đi vừa khóc cho số mình. Nước mắt nó hòa theo làn mưa, những vệt máu từ tay rỉ ra chảy đến ngón tay chi còn màu hồng rồi hòa theo làn mưa ấy. Trong làn mưa một cậu bé đẹp như thiên thần đang xả mình theo làn mưa cùng với dòng nước mắt

Cạch....

- B...ba... Ba...- người nó ước nhèm cúi mặt xuống

Bộp,

- Mày đi đâu về? Tao đi mấy tháng mà mày leo lên đầu tao ngồi sao con chó kia? Mày xem đi- ông vứt một sấp ảnh của nó và hắn

- Cái..cái này..

Bộp...

Nó lãnh trọn hai bạt tai trời giáng vào khuôn mặt thanh tú của nó , hai má im hẳn năm ngón tay đỏ chói

- Mày thật ghê tởm, đồ đồng tính bệnh hoạn tại sao mày không đi chết đi chứ- mỗi câu nói của ông là mỗi cái đánh từ sợi dây lưng quần của ông. Da nó đã đỏ lên vết thương cũ chưa lành nay lại bị ông đánh cho rách rộng ra thêm.

Ầm....

Ông đẩy nó va vào cái bàn , đầu nó va đập mạnh máu từ từ chảy ra

- Hôm nay tao phải đánh chết mày tao không phải là Minh Tuấn nửa. Tao không có đứa con bệnh hoạn như mày

- Đúng vậy, con bệnh hoạn, con không đáng làm con ba, bao năm qua con không nên ở đây làm cái gai trong mắt mọi người, 16 năm qua ba cho con cảm nhận được tình thương hai không? Có bao giờ ba cho hiểu được hai chữ gia đình? Có bao

Chát- chưa hết câu nó đã bị một cái tát rất mạnh, máu từ khóe miệng chảy ra một vệt đỏ

- CÚT..CÚT NGAY KHỎI NHÀ TAO ĐỒ NGHỊCH TỬ

Nó ôm mặt quay mặt đi trong nước mắt, trời đã tạnh mưa vài giọt nước đọng trên lá rơi trên mặt sông, nó đang ngồi đó, ném từng viên đá làm lăn tăn gợn nước trên mặt sông Hàn. Nó ngồi lên thành cầu mưa mới một lát mà nước đã dâng cao, dòng nước xoáy nhanh và mạnh mẽ

- Không biết dòng nước đi đâu nhỉ?- nó thầm nghĩ

Tại nhà nó

- Ba, thằng Vũ đâu? - Minh Huy nhìn đống hỗn độn trong nhà đoán chắc điều không hay xảy ra

- Mày hỏi thằng bệnh đó làm gì, nó hết hại mẹ nó, nay nó lại leo cao đi yêu con trai, nó là thằng bệnh hoạn

Huy chưa nghe hết đã lao ra ngoài tìm nó, anh đi khắp cả ngõ ngách thành phố nhưng cũng chẳng tìm ra tung tích gì, bất quá anh đành trở về với bộ dạng xác ở đây mà hồn ở đâu mất

- Anh Huy sao rồi?- Khải sốt sắn chờ câu trả lời từ Huy

- * lắc lắc * Huy trở vào nhà

- Mày tìm thằng sao chổi đó sao?- ông Tuấn đang xem bóng đá trên tay ông nhâm nhi li trà

- Tại sao ba làm vậy chứ? Chỉ vì nó có chút giống mẹ mà ba ghét bỏ nó. Ba có biết vì sự ích kỉ của ba mà ba đã gây cho nó biết bao tổn thương? Ba có cho nó biết tình yêu thương là như thế nào không, khi ba ngã bệnh ba biết nó thức trắng đêm để bên ba đường đường là giám đốc công ty lớn lại là một bác sĩ giỏi nổi tiếng ở Việt Nam, vậy mà ba phải để nó sống chui rúc ăn uống thiếu thốn, nó bệnh ba có chăm nó không, con quá thất vọng về ba- Khải quát lớn anh nói hết tất cả những gì trong lòng mình

- B..ba...ba.....ba..sai..rồi..sao?- ông Tuấn ôm đầu ngập ngừng, đúng 16 năm qua nó quá giống vợ ông nên ông không thể quên hình bóng ấy được mỗi lần thấy nó ông chỉ muốn đập tan hình ảnh ấy

- Ba đã đi quá xa rồi, bây giờ nó đã mất tích quá muộn rồi ba àk- Minh Huy nhìn ba với ánh mắt tuyệt vọng

- Anh Tuấn ơi anh Tuấn xảy ra chuyện rồi

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz