Xieng Xich Ai Tinh Tri Sinh So Uy
Trong căn biệt thự ngập ánh đèn vàng vắng lặng, Trì Sính ngồi trên chiếc ghế da cạnh cửa sổ, điếu thuốc kẹp hờ giữa ngón tay, khói xoáy thành từng làn mỏng manh giữa không gian nặng nề. Áo hắn đã được thay ra, vết thương được băng tạm, nhưng mùi máu vẫn còn vương trên tay, chảy âm ỉ bên dưới lớp gạc trắng.Gần ba tiếng đồng hồ trước, hắn đã quay về sau một đêm máu me và tra tấn, nơi từng tên đeo mặt nạ bị xé xác, gào thét đến rách cuống họng trong căn phòng không vách cách âm. Nhưng tên đứng đầu – Sở Kiều – không có mặt.Không phải bỏ trốn. Mà là... không hề xuất hiện từ đầu.“Cô ta đang chờ,” Trì Sính lẩm bẩm, môi nhếch lên cười, nụ cười vừa khinh bỉ vừa thú vị. "Chờ để anh ra mặt... hoặc chờ để Sở Úy tự đổ vỡ."Tiếng động rất nhẹ vang lên từ phía sau. Là tiếng mở cửa phòng ngủ.Sở Úy mặc áo choàng, ánh mắt còn vương mơ màng, nhưng chỉ một giây khi thấy Trì Sính ngồi đó, ánh nhìn ấy lập tức tỉnh táo. Cậu bước lại gần, ngồi xuống sàn, giữa hai chân hắn, tựa đầu vào đùi hắn. Không hỏi gì về mùi máu, không hỏi vết thương. Cậu chỉ thì thầm:“Anh quay về rồi.”Trì Sính dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cúi đầu hôn lên trán cậu.“Có chuyện gì à?” – Sở Úy hỏi, giọng rất khẽ.Trì Sính không đáp ngay. Hắn rút một phong bì mỏng trong túi áo khoác vừa treo lên, mở ra. Bên trong là bức ảnh cũ, mép đã ố vàng – ảnh chụp một nhóm người. Có cả Trì Sính thời niên thiếu. Có một đứa trẻ con gái đứng bên cạnh – ánh mắt giống hệt Sở Kiều.Hắn đặt ảnh vào tay Sở Úy. “Cô ta không chỉ muốn phá anh. Cô ta muốn phá em.”Sở Úy nhíu mày, nhìn kỹ bức ảnh. Đó là một bữa tiệc xa hoa. Một hội nhóm giàu có. Phía sau họ là biểu tượng hình con mắt bị đâm xuyên bằng một thanh gươm. Ký hiệu đó – Sở Úy từng thấy lướt qua trong tài liệu mật mà Trì Sính cất giữ.“Anh từng là thành viên?” – Sở Úy hỏi, giọng cậu khàn đi.“Không.” – Trì Sính đáp, nhếch môi. “Anh từng là kẻ bị xem như công cụ.”Hắn rút ra một mảnh giấy khác, là thư tay của Sở Kiều, không có địa chỉ, không gửi, chỉ được giấu dưới sàn một trong các phòng tra tấn hôm qua:> "Anh vẫn mãi là một con thú bị thuần hóa, Trì Sính. Không phải bởi tôi, mà bởi chính trái tim anh dành cho Sở Úy. Thứ tình yêu đó, tôi không cần. Nhưng tôi muốn nó mục ruỗng, từng chút một. Đến lúc em ấy không còn nhận ra chính mình trong gương, thì anh sẽ hiểu thế nào là mất tất cả.”
Bàn tay Sở Úy siết chặt bức thư, môi mím thành một đường mỏng.“Cô ta muốn tôi biến thành anh?”“Không,” – Trì Sính nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng lạnh và chắc như thép – “Cô ta muốn em biến mất. Hoặc trở thành một con rối của cô ta, như anh từng là với tổ chức đó.”Hắn đứng dậy, kéo cậu theo. Vết thương trên vai rách toạc ra khi hắn cử động mạnh, máu bắt đầu rỉ xuống thấm ướt áo. Nhưng Trì Sính không quan tâm. Hắn ghì chặt cậu vào ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu Sở Úy.“Cô ta đã lên kế hoạch từ lâu. Thậm chí, rất có thể... chính cô ta đã đưa xác chết ấy đến để em tin rằng anh chết.”Sở Úy ngẩng đầu, run rẩy. “Anh nói... cái xác đó... là của cô ta mang đến...?”“Phải.” – Trì Sính gật. “Cô ta muốn em phát điên. Em hối hận. Em gục ngã. Rồi khi em không còn gì để bám vào nữa, cô ta sẽ đến, như một kẻ duy nhất hiểu em.”Hắn bật cười. Nụ cười đầy máu lạnh và mỉa mai.“Nhưng cô ta quên một điều.”Sở Úy ngẩng lên, môi run run: “là điều gì?”“Rằng em là của anh.” – Trì Sính khẽ nghiến răng. “Và chỉ cần anh còn sống, thì không ai được chạm vào một sợi tóc của em.”Căn phòng chìm trong im lặng vài giây. Sở Úy không khóc, cũng không run rẩy nữa. Cậu chỉ nhìn Trì Sính rất lâu, rồi chậm rãi siết tay hắn.“Vậy thì em sẽ đi cùng anh. Dù có phải đối đầu với cả quá khứ, hay chính bóng tối của anh... em không rút lui nữa.”Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt nhuốm cả đau đớn và dịu dàng hiếm hoi.“Không. Em không cần nhúng tay vào thứ bẩn thỉu đó.”“Không có gì bẩn thỉu hơn việc để người mình yêu một mình chịu đựng.” – Sở Úy đáp, giọng dứt khoát. “Anh từng là tội nhân, còn em... là người kéo anh khỏi vực. Giờ đến lượt em gánh phần máu mà lẽ ra cả hai ta đều phải đối mặt.”Không ai nói thêm lời nào. Chỉ còn lại hơi thở dồn dập, âm thanh của hai con người đang siết chặt tay nhau như thể ngày mai có thể không bao giờ đến.Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi mạnh. Xa xa, một ngọn đèn đường vụt tắt. Một bóng người đứng dưới bóng cây, mái tóc dài, bộ váy đen, và chiếc mặt nạ bạc che nửa gương mặt.Sở Kiều.Cô ta đang nhìn thẳng vào biệt thự của Trì Sính. Môi mấp máy, như đang nhẩm đọc một câu thần chú, hoặc một bản án tử.“Muốn cứu hắn?” – cô ta lẩm bẩm – “Vậy thì hãy để hắn chứng kiến chính mày tan rã.”
Bàn tay Sở Úy siết chặt bức thư, môi mím thành một đường mỏng.“Cô ta muốn tôi biến thành anh?”“Không,” – Trì Sính nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng lạnh và chắc như thép – “Cô ta muốn em biến mất. Hoặc trở thành một con rối của cô ta, như anh từng là với tổ chức đó.”Hắn đứng dậy, kéo cậu theo. Vết thương trên vai rách toạc ra khi hắn cử động mạnh, máu bắt đầu rỉ xuống thấm ướt áo. Nhưng Trì Sính không quan tâm. Hắn ghì chặt cậu vào ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu Sở Úy.“Cô ta đã lên kế hoạch từ lâu. Thậm chí, rất có thể... chính cô ta đã đưa xác chết ấy đến để em tin rằng anh chết.”Sở Úy ngẩng đầu, run rẩy. “Anh nói... cái xác đó... là của cô ta mang đến...?”“Phải.” – Trì Sính gật. “Cô ta muốn em phát điên. Em hối hận. Em gục ngã. Rồi khi em không còn gì để bám vào nữa, cô ta sẽ đến, như một kẻ duy nhất hiểu em.”Hắn bật cười. Nụ cười đầy máu lạnh và mỉa mai.“Nhưng cô ta quên một điều.”Sở Úy ngẩng lên, môi run run: “là điều gì?”“Rằng em là của anh.” – Trì Sính khẽ nghiến răng. “Và chỉ cần anh còn sống, thì không ai được chạm vào một sợi tóc của em.”Căn phòng chìm trong im lặng vài giây. Sở Úy không khóc, cũng không run rẩy nữa. Cậu chỉ nhìn Trì Sính rất lâu, rồi chậm rãi siết tay hắn.“Vậy thì em sẽ đi cùng anh. Dù có phải đối đầu với cả quá khứ, hay chính bóng tối của anh... em không rút lui nữa.”Trì Sính nhìn cậu, ánh mắt nhuốm cả đau đớn và dịu dàng hiếm hoi.“Không. Em không cần nhúng tay vào thứ bẩn thỉu đó.”“Không có gì bẩn thỉu hơn việc để người mình yêu một mình chịu đựng.” – Sở Úy đáp, giọng dứt khoát. “Anh từng là tội nhân, còn em... là người kéo anh khỏi vực. Giờ đến lượt em gánh phần máu mà lẽ ra cả hai ta đều phải đối mặt.”Không ai nói thêm lời nào. Chỉ còn lại hơi thở dồn dập, âm thanh của hai con người đang siết chặt tay nhau như thể ngày mai có thể không bao giờ đến.Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi mạnh. Xa xa, một ngọn đèn đường vụt tắt. Một bóng người đứng dưới bóng cây, mái tóc dài, bộ váy đen, và chiếc mặt nạ bạc che nửa gương mặt.Sở Kiều.Cô ta đang nhìn thẳng vào biệt thự của Trì Sính. Môi mấp máy, như đang nhẩm đọc một câu thần chú, hoặc một bản án tử.“Muốn cứu hắn?” – cô ta lẩm bẩm – “Vậy thì hãy để hắn chứng kiến chính mày tan rã.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz