Xieng Xich Ai Tinh Tri Sinh So Uy
Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ nhỏ, đổ bóng những vệt dài mờ ảo lên sàn nhà gạch cũ. Trong không gian lặng thinh đến nghẹt thở, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người cuộn lấy nhau giữa lớp chăn mỏng. Hơi thở Trì Sính vẫn còn phảng phất mùi khói và lửa – dấu vết của địa ngục mà hắn từng lết ra từ đáy vực.Sở Úy nằm trong vòng tay hắn, đôi mắt mở to, ánh nhìn không còn đẫm lệ mà thay bằng sự điềm tĩnh đến lạnh lẽo. Trong bóng tối, từng đường gân tay hắn siết lấy eo cậu vẫn căng như thép nung, cứng rắn nhưng cũng là nơi duy nhất khiến cậu cảm thấy an toàn.Cảm xúc đã nguôi ngoai, lửa tình cháy rực giờ đây còn lại tro tàn âm ỉ, nhưng không tắt. Và trong khoảnh khắc lặng thinh, Sở Úy khẽ hỏi:“Anh định làm gì với lũ khốn đó? Có cần em giúp không?”Một câu hỏi đơn giản, nhưng bên trong lại chứa hàng nghìn vết dao. Nó là lời gọi của một linh hồn đã từng chịu tổn thương đến mức muốn chết, nhưng nay lại sẵn sàng nhúng tay vào máu vì người đã khiến mình sống lại lần nữa.Trì Sính không đáp ngay. Hắn hơi dịch người, ôm Sở Úy sâu hơn vào lòng, để tấm lưng gầy guộc kia hoàn toàn áp sát lồng ngực rắn chắc của hắn.Hắn áp môi vào tóc cậu, giọng trầm thấp nhưng lạnh hơn băng tuyết đổ từ đỉnh núi:“Em chỉ cần ngồi yên mà xem. Một vở kịch đẹp sắp được dựng nên, và nó chỉ dành cho riêng em.”Sở Úy nín lặng.Trì Sính tiếp lời, giọng mỗi lúc một sắc như dao:“Bọn chúng nợ anh… nợ bằng máu. Và anh không đòi lại bằng nước mắt hay sự tha thứ. Anh sẽ lấy lại từng giọt máu ấy… bằng xác chết của chúng.”Gió bên ngoài đột ngột rít lên. Cánh cửa sổ run bần bật. Bầu trời không còn hiền hòa, mây đen như kéo cả màn đêm xuống tận chân người.Sở Úy nhắm mắt, lòng dâng lên một dòng cảm xúc không tên.Cậu biết, Trì Sính của cậu đã trở lại – không phải một kẻ chỉ còn da bọc xương sau khi bị thiêu rụi, không phải một cái bóng u tối giữa những hồi ức đẫm máu, mà là Trì Sính của ngày xưa: Lạnh lùng, máu lạnh, tàn nhẫn, và luôn nói ra những lời như đinh đóng cột.Không ai nợ Trì Sính mà không phải trả.Và kẻ nào chạm vào người hắn yêu – sẽ phải rửa tội bằng chính máu mình.Sở Úy rúc đầu vào hõm cổ hắn, môi khẽ cong lên. Không phải vì thích thú, càng không phải vì vui mừng. Chỉ là... hài lòng.Bởi vì rốt cuộc, cậu biết mình không cần phải giương dao nữa. Bàn tay cậu đã quá quen với vết cắt, quá giỏi trong việc trộn máu với nước mắt. Nhưng giờ đây, có một người – một con dã thú – sẵn sàng thay cậu làm tất cả.Trì Sính vuốt ve dọc sống lưng cậu, giọng khẽ khàng nhưng khiến toàn thân cậu tê dại:“Anh sẽ giết từng đứa một. Không vội. Không hấp tấp. Phải để chúng biết thế nào là sợ hãi khi cái chết đến từ từ, như anh từng nếm. Anh muốn chúng cầu xin được chết – nhưng không ai được ban ơn dễ dàng như thế.”Sở Úy thì thầm, như một câu kinh âm u:“Anh đã sống sót… để trở thành địa ngục của chúng.”“Không,” Trì Sính nhếch môi, nụ cười méo mó như lưỡi dao.“Anh sống sót… để làm ác thần của em.”Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Nhưng lần này, sự tĩnh lặng ấy không phải của an yên, mà của sự chuẩn bị. Một cơn giông đang tới gần. Và lần này, giông không chỉ gào thét ngoài cửa sổ – nó sống trong từng hơi thở của Trì Sính, trong từng nhịp tim lạnh giá của hắn.---Hai ngày sau, một chiếc xe bị đốt trơ khung được phát hiện trong rừng sâu.Cảnh sát chưa kịp tra ra nguồn gốc, thì một đoạn video tung lên mạng ngầm: một gã đàn ông bị trói vào cọc, miệng nhét giẻ, mắt mở trừng trừng, trước khi cả người bị thiêu sống bằng xăng pha axit.Bên cạnh thi thể cháy đen là một câu chữ được khắc bằng dao lên ngực: “Kẻ phản bội.”Người trong giới ngầm xôn xao. Ai cũng biết — Trì Sính trở về rồi.Kẻ từng là bóng ma của thế giới buôn máu và buôn tin, nay không chỉ trở lại mà còn điên hơn, tàn độc hơn. Và tệ nhất — hắn không còn gì để mất.Một ngày sau, gã thứ hai biến mất.Ba ngày sau, một bức ảnh chụp xác treo ngược từ cần cẩu được gửi đến một băng nhóm từng bắt tay giết Trì Sính.Trong bức ảnh, trên trán nạn nhân là dấu son đỏ in hình môi — ai đó đã hôn lên xác chết như lời chào tạm biệt.Ký hiệu ấy, người từng làm việc cho Trì Sính đều nhận ra. Đó là “dấu hôn tử thần”, chỉ dành cho những kẻ hắn đích thân tiễn xuống mồ.---Đêm hôm đó, Sở Úy đứng ngoài ban công căn nhà cũ, nhìn đèn đường chớp tắt trong sương mù.Trì Sính bước đến sau lưng, khoác áo lên vai cậu.“Lạnh à?”“Không.” Sở Úy khẽ nói, “Chỉ là… em đang nghĩ đến lúc em tưởng anh đã chết.”Trì Sính không nói gì. Hắn chỉ đứng bên cạnh cậu, không chen vào nỗi đau đã lắng xuống nhưng vẫn rỉ máu mỗi đêm.Một lát sau, Sở Úy nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên vẻ gì đó xa xăm:“Anh nghĩ… sau tất cả chuyện này, ta còn có thể sống một cuộc đời bình thường sao?”Trì Sính cười, trầm thấp:“Không. Anh không định sống một đời bình thường.”Sở Úy nhướng mày. Trì Sính quay sang nhìn cậu, giọng như một lời tuyên ngôn máu:“Anh định sống một đời khiến tất cả những kẻ từng chạm vào em phải chết già trong sợ hãi, phải co mình trong bóng tối, run rẩy mỗi khi nghe tiếng bước chân.”“Còn em?” Sở Úy khẽ hỏi, “Em thì sao?”Trì Sính chạm tay lên má cậu, dịu dàng đến kỳ lạ:“Em là người duy nhất được thấy anh mỉm cười. Là người duy nhất anh sẽ không bao giờ để rơi vào vũng máu.”Dưới ánh trăng bạc, hai người họ như hóa thành hai bóng hình gắn chặt vào nhau, không ai còn biết ai là ánh sáng, ai là bóng tối, bởi vì cả hai… đều đã trở thành vết sẹo sâu nhất trong đời nhau
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz