Xấu Nữ Làm Ruộng: Trong Núi Hán Sủng Thê Vô Độ ( truyện Dịch)
Chương 21: Quá Mọi Nha
"Tình Nhi đừng sợ, có ngũ thúc ở đây, ai dám đánh chủ ý đến ngươi, ta liền mắng người đó!"
Dương Nhược Tình không có lên tiếng, cảm kích nhìn Dương Hoa Châu, xoay người đi vào sương phòng của Dương Hoa Trung cùng Tôn thị.
"Lão ngũ à, ta nói ngươi nghe, đầu óc ngươi là bị cửa kẹt đi mất ư? Ngươi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó xem, đến giày còn không biết xỏ, ngươi nói với đồ ngốc nghếch đó nhiều như vậy, nàng nghe hiểu được sao? Cũng không biết tiếp nhận tâm ý của ngươi đâu!" Dương Hoa An ở một bên cười lạnh trào phúng Dương Hoa Châu.
Cũng không trách Dương Hoa An sao lại nói như vậy, nhìn bộ dạng Dương Nhược Tình chạy tới, Dương Hoa An trước giờ đều ưa sạch sẽ, lập tức che mũi, che miệng, ngoảnh đầu tránh sang hướng khác.
Hắn chỉ nghe được lời nói của Dương Hoa Châu đối với Dương Nhược Tình, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt cảm kích của nàng.
Dương Hoa Châu lạnh lùng liếc nhìn Dương Hoa An, hừ mạnh một tiếng, "Đúng là bắt chó đi cày, chõ mõm vào việc người khác!"
"A a, ngươi ...ngươi sao có thể nói chuyện như vậy? Ta là đại ca của ngươi, trưởng huynh như phụ thân, tin hay không ta đánh ngươi một trận?"
"Tới đi, tới đi, ta sợ ngươi chắc?" Dương Hoa Châu thật sự xắn tay áo, muốn cùng Dương Hoa An đánh nhau, liền bị lão Dương vừa đi ra từ cửa đông sương phòng quát một tiếng: "Làm ầm ĩ cái gì? Mới sáng sớm, không ra ruộng gặt lúa, nếu mưa thu tới, hạt thóc bị mốc, thì toàn bộ gia đình phải đi uống gió Tây Bắc mà sống!"
Dương Hoa Châu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhặt lưỡi hái cùng đòn gánh đang bị ném ở một bên lên, cũng không thèm quay đầu, đi đến cổng trước.
Ở đằng sau, Dương Hoa An hướng khuôn mặt tươi cười nịnh nọt về phía lão Dương, giải thích: "Con là nghe được tin tam đệ tỉnh dậy, liền vội vàng lại đây xem. Vừa lúc thấy lão ngũ đang cãi lại nương, liền xách hắn đến trong viện dạy dỗ vài câu. Nhưng hắn chết còn không nhận sai, thật là không có biện pháp dậy hắn......"
Gương mặt già nua của Lão Dương kéo dài xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Hoa An đang đứng ở bên cửa cáo trạng, không kiên nhẫn nói: "Lỗ tai cùng đôi mắt của ta vẫn tốt. Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng đứng chỗ này thêm phiền!"
Dương Hoa An đỏ thẫm mặt, bê thùng rơm rạ trên mặt đất lên, kéo thân thể có chút béo phì hậm hực rời đi.
Đôi mắt thâm quầng của lão Dương nhìn về phía tây sương phòng vẫn còn đang ầm ĩ, khuôn mặt âm trầm tối sầm lại, chắp tay sau lưng đi về hướng tây sương phòng.
Trong tây sương phòng, Dương Nhược Tình mới vừa vào nhà, liền ngửi thấy mùi dược vị nồng đậm cay mũi, tiếp theo lại thấy trên mặt đất ở trước giường, một chén con thuốc đã vỡ thành bảy tám mảnh, nước thuốc vàng đen chảy khắp nơi.
Đôi chân nhỏ của Đàm thị đang đứng bên cạnh bãi nước thuốc, một bàn tay vỗ đùi, một bàn tay chỉ về phía giường, sẵng giọng mắng: "...... Hai mươi văn tiền một bát thuốc, cả gia đình cắn răng đem ra cứu mạng ngươi, vậy mà ngươi lại dám hất bỏ!...... Đồ không có lương tâm, chỉ vì một đứa con ngốc nghếch, lại dám chống đối nương của ngươi. Đồ súc sinh bất hiếu, ngươi là muốn bị thiên lôi đánh chết đúng không......"
Dương Nhược Tình nhìn theo hướng ngón tay Đàm thị chỉ, thấy Dương Hoa Trung đang nằm trên giường, một bàn tay gắt gao nắm chặt mép giường, một tay khác bị bó vải treo cứng đờ ở trước ngực. Khuôn mặt hắn nghẹn thành một màu đỏ tím, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu. Đôi môi run rẩy, tái nhợt rất nhiều lần muốn cất lời, nhưng Đàm thị lại chửi như súng liên thanh, Dương Hoa Trung mới bị thương nặng vừa tỉnh lại, căn bản tìm không được cơ hội chen vào!
Tôn thị đứng ở mép giường, một bên khóc, một bên cầm giẻ đi lau nước thuốc dính trên mép giường. Dương Nhược Tình tinh ý phát hiện nửa bên mặt của Tôn thị, bị sưng đỏ lên, trên đó còn in rõ ràng hình năm ngón tay. Tóc tai lộn xộn, bên thái dương còn lộ ra một chỗ da đầu bị rách bằng đồng xu!
Dương Nhược Tình nắm chặt tay, lồng ngực tràn ngập lệ khí cùng tức giận, hận không thể nhào lên đánh cho lão thái thái này một trận. Đột nhiên, tròng mắt nàng hơi hơi chuyển, nhếch môi nở nụ cười đen tối.
"Hắc hắc...... Chén chén...... Quá mọi nhà......"
Đàm thị còn đang cao hứng mắng chửi, đột nhiên nghe được tiếng cười hề hề ngốc nghếch từ bên cửa truyền đến, quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh tròn vo quơ chân múa tay, lấy tốc độ cực nhanh hướng bên này chạy tới. Đôi mắt bị thịt chèn không ra hình dạng, vừa thấy mảnh vỡ trên đất, đột nhiên liền toát ra ánh sáng, xông tới như một con bò điên!
Đàm thị đang đứng bên cạnh bãi nước thuốc, nhìn thấy Dương Nhược Tình xông tới, chân vội vàng dịch sang chỗ khác.
Cái nha đầu vừa ngốc vừa điên này, không bao giờ mang mắt đi đường. Bộ xương già này của bà, nếu như bị nàng đâm trúng dù chỉ một chút, cũng chẳng còn gì!
Đàm thị vừa vội vàng rời đi, nơi mắt cá chân cũng không rõ tại sao, đột nhiên đau nhức, tê dại.
Còn không kịp thét lên một tiếng, đôi chân đã mềm như bông, cả người ngã ngục xuống chỗ bát nước thuốc. Bàn tay trực tiếp chống lên mảnh chén bể trên mặt đất, máu liền chảy ra.
"Ai da ......"
Đàm thị kêu như heo bị thọc tiết, vang đến run rẩy cả nóc nhà, khiến cho mọi người trong phòng đều sợ hãi.
Tôn thị nhìn thấy Đàm thị như vậy, phản ứng đầu tiên là đi qua đỡ. Đúng lúc này ——
"Oa......" Một tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền đến.
Chỉ thấy Dương Nhược Tình đang chạy đến được một nửa giống như bị dọa tới, dừng lại tại chỗ, miệng khóc đến thở hổn hển, bàn tay run rẩy kịch liệt chỉ vào Đàm thị đang ngồi dưới đất, "Máu...... sợ... sợ......"
Dương Nhược Tình ngoài mặt nỗ lực khóc cho chân thật, đáy lòng ở trong bóng tối lại cười thành tiếng. Hai viên đậu phộng rang còn lại từ đêm qua thật đúng là trợ thủ tốt, đánh trúng mắt cá chân của Đàm thị!
Ở bên mép giường, Tôn thị nghe được Dương Nhược Tình khóc lớn như vậy, tức khắc luống cuống. Theo bản năng liền thay đổi phương hướng, vọt tới trước người Dương Nhược Tình, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tình Nhi chớ sợ, nương ở đây, nương ở đây......"
"Ai da, Tôn thị ngươi, cái đồ độc phụ! Cũng chỉ biết chiếu cố khuê nữ ngu ngốc của ngươi, mặc kệ mẹ chồng chết sống. Ngươi sẽ không chết được tử tế! Lão tam, ngươi cái đồ bạch nhãn lang, ngươi nhìn xem tức phụ của ngươi ......"
Đàm thị ngồi dưới đất, đau đến cả người đều run lên, âm thang mắng chửi cũng thay đổi.
"Gào cái gì? Không phải chỉ bị trầy xước da sao? Ồn ào như vậy là muốn để hàng xóm kéo tới chế giễu đúng không?"
Lão Dương khuôn mặt âm trầm đi vào phòng, cũng không thèm nhìn tới hai mẹ con Tôn thị, lập tức kéo Đàm thị trên mặt đất lên.
Đàm thị đứng thẳng thân mình, trực tiếp tháo giầy dưới chân, tiến tới chỗ Tôn thị cùng Dương Nhược Tình. Trong miệng vẫn còn đang tức đến hộc máu, mắng: "Xem kẻ ngốc này như tâm can bảo bối, để nó đến đẩy ta ngã. Hôm nay không lột xuống một tầng da của ngươi ta thề không làm người!"
Tôn thị vội đem Dương Nhược Tình bảo hộ ở sau lưng, vẻ mặt hoảng loạn khóc lóc xin tha: "Nương, xin ngài bớt giận. Tình Nhi làm sao dám đẩy ngài? Nàng cũng không có đứng gần ngài mà!"
Dương Nhược Tình không có lên tiếng, cảm kích nhìn Dương Hoa Châu, xoay người đi vào sương phòng của Dương Hoa Trung cùng Tôn thị.
"Lão ngũ à, ta nói ngươi nghe, đầu óc ngươi là bị cửa kẹt đi mất ư? Ngươi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó xem, đến giày còn không biết xỏ, ngươi nói với đồ ngốc nghếch đó nhiều như vậy, nàng nghe hiểu được sao? Cũng không biết tiếp nhận tâm ý của ngươi đâu!" Dương Hoa An ở một bên cười lạnh trào phúng Dương Hoa Châu.
Cũng không trách Dương Hoa An sao lại nói như vậy, nhìn bộ dạng Dương Nhược Tình chạy tới, Dương Hoa An trước giờ đều ưa sạch sẽ, lập tức che mũi, che miệng, ngoảnh đầu tránh sang hướng khác.
Hắn chỉ nghe được lời nói của Dương Hoa Châu đối với Dương Nhược Tình, nhưng lại không nhìn thấy ánh mắt cảm kích của nàng.
Dương Hoa Châu lạnh lùng liếc nhìn Dương Hoa An, hừ mạnh một tiếng, "Đúng là bắt chó đi cày, chõ mõm vào việc người khác!"
"A a, ngươi ...ngươi sao có thể nói chuyện như vậy? Ta là đại ca của ngươi, trưởng huynh như phụ thân, tin hay không ta đánh ngươi một trận?"
"Tới đi, tới đi, ta sợ ngươi chắc?" Dương Hoa Châu thật sự xắn tay áo, muốn cùng Dương Hoa An đánh nhau, liền bị lão Dương vừa đi ra từ cửa đông sương phòng quát một tiếng: "Làm ầm ĩ cái gì? Mới sáng sớm, không ra ruộng gặt lúa, nếu mưa thu tới, hạt thóc bị mốc, thì toàn bộ gia đình phải đi uống gió Tây Bắc mà sống!"
Dương Hoa Châu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhặt lưỡi hái cùng đòn gánh đang bị ném ở một bên lên, cũng không thèm quay đầu, đi đến cổng trước.
Ở đằng sau, Dương Hoa An hướng khuôn mặt tươi cười nịnh nọt về phía lão Dương, giải thích: "Con là nghe được tin tam đệ tỉnh dậy, liền vội vàng lại đây xem. Vừa lúc thấy lão ngũ đang cãi lại nương, liền xách hắn đến trong viện dạy dỗ vài câu. Nhưng hắn chết còn không nhận sai, thật là không có biện pháp dậy hắn......"
Gương mặt già nua của Lão Dương kéo dài xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Hoa An đang đứng ở bên cửa cáo trạng, không kiên nhẫn nói: "Lỗ tai cùng đôi mắt của ta vẫn tốt. Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng đứng chỗ này thêm phiền!"
Dương Hoa An đỏ thẫm mặt, bê thùng rơm rạ trên mặt đất lên, kéo thân thể có chút béo phì hậm hực rời đi.
Đôi mắt thâm quầng của lão Dương nhìn về phía tây sương phòng vẫn còn đang ầm ĩ, khuôn mặt âm trầm tối sầm lại, chắp tay sau lưng đi về hướng tây sương phòng.
Trong tây sương phòng, Dương Nhược Tình mới vừa vào nhà, liền ngửi thấy mùi dược vị nồng đậm cay mũi, tiếp theo lại thấy trên mặt đất ở trước giường, một chén con thuốc đã vỡ thành bảy tám mảnh, nước thuốc vàng đen chảy khắp nơi.
Đôi chân nhỏ của Đàm thị đang đứng bên cạnh bãi nước thuốc, một bàn tay vỗ đùi, một bàn tay chỉ về phía giường, sẵng giọng mắng: "...... Hai mươi văn tiền một bát thuốc, cả gia đình cắn răng đem ra cứu mạng ngươi, vậy mà ngươi lại dám hất bỏ!...... Đồ không có lương tâm, chỉ vì một đứa con ngốc nghếch, lại dám chống đối nương của ngươi. Đồ súc sinh bất hiếu, ngươi là muốn bị thiên lôi đánh chết đúng không......"
Dương Nhược Tình nhìn theo hướng ngón tay Đàm thị chỉ, thấy Dương Hoa Trung đang nằm trên giường, một bàn tay gắt gao nắm chặt mép giường, một tay khác bị bó vải treo cứng đờ ở trước ngực. Khuôn mặt hắn nghẹn thành một màu đỏ tím, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu. Đôi môi run rẩy, tái nhợt rất nhiều lần muốn cất lời, nhưng Đàm thị lại chửi như súng liên thanh, Dương Hoa Trung mới bị thương nặng vừa tỉnh lại, căn bản tìm không được cơ hội chen vào!
Tôn thị đứng ở mép giường, một bên khóc, một bên cầm giẻ đi lau nước thuốc dính trên mép giường. Dương Nhược Tình tinh ý phát hiện nửa bên mặt của Tôn thị, bị sưng đỏ lên, trên đó còn in rõ ràng hình năm ngón tay. Tóc tai lộn xộn, bên thái dương còn lộ ra một chỗ da đầu bị rách bằng đồng xu!
Dương Nhược Tình nắm chặt tay, lồng ngực tràn ngập lệ khí cùng tức giận, hận không thể nhào lên đánh cho lão thái thái này một trận. Đột nhiên, tròng mắt nàng hơi hơi chuyển, nhếch môi nở nụ cười đen tối.
"Hắc hắc...... Chén chén...... Quá mọi nhà......"
Đàm thị còn đang cao hứng mắng chửi, đột nhiên nghe được tiếng cười hề hề ngốc nghếch từ bên cửa truyền đến, quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh tròn vo quơ chân múa tay, lấy tốc độ cực nhanh hướng bên này chạy tới. Đôi mắt bị thịt chèn không ra hình dạng, vừa thấy mảnh vỡ trên đất, đột nhiên liền toát ra ánh sáng, xông tới như một con bò điên!
Đàm thị đang đứng bên cạnh bãi nước thuốc, nhìn thấy Dương Nhược Tình xông tới, chân vội vàng dịch sang chỗ khác.
Cái nha đầu vừa ngốc vừa điên này, không bao giờ mang mắt đi đường. Bộ xương già này của bà, nếu như bị nàng đâm trúng dù chỉ một chút, cũng chẳng còn gì!
Đàm thị vừa vội vàng rời đi, nơi mắt cá chân cũng không rõ tại sao, đột nhiên đau nhức, tê dại.
Còn không kịp thét lên một tiếng, đôi chân đã mềm như bông, cả người ngã ngục xuống chỗ bát nước thuốc. Bàn tay trực tiếp chống lên mảnh chén bể trên mặt đất, máu liền chảy ra.
"Ai da ......"
Đàm thị kêu như heo bị thọc tiết, vang đến run rẩy cả nóc nhà, khiến cho mọi người trong phòng đều sợ hãi.
Tôn thị nhìn thấy Đàm thị như vậy, phản ứng đầu tiên là đi qua đỡ. Đúng lúc này ——
"Oa......" Một tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền đến.
Chỉ thấy Dương Nhược Tình đang chạy đến được một nửa giống như bị dọa tới, dừng lại tại chỗ, miệng khóc đến thở hổn hển, bàn tay run rẩy kịch liệt chỉ vào Đàm thị đang ngồi dưới đất, "Máu...... sợ... sợ......"
Dương Nhược Tình ngoài mặt nỗ lực khóc cho chân thật, đáy lòng ở trong bóng tối lại cười thành tiếng. Hai viên đậu phộng rang còn lại từ đêm qua thật đúng là trợ thủ tốt, đánh trúng mắt cá chân của Đàm thị!
Ở bên mép giường, Tôn thị nghe được Dương Nhược Tình khóc lớn như vậy, tức khắc luống cuống. Theo bản năng liền thay đổi phương hướng, vọt tới trước người Dương Nhược Tình, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tình Nhi chớ sợ, nương ở đây, nương ở đây......"
"Ai da, Tôn thị ngươi, cái đồ độc phụ! Cũng chỉ biết chiếu cố khuê nữ ngu ngốc của ngươi, mặc kệ mẹ chồng chết sống. Ngươi sẽ không chết được tử tế! Lão tam, ngươi cái đồ bạch nhãn lang, ngươi nhìn xem tức phụ của ngươi ......"
Đàm thị ngồi dưới đất, đau đến cả người đều run lên, âm thang mắng chửi cũng thay đổi.
"Gào cái gì? Không phải chỉ bị trầy xước da sao? Ồn ào như vậy là muốn để hàng xóm kéo tới chế giễu đúng không?"
Lão Dương khuôn mặt âm trầm đi vào phòng, cũng không thèm nhìn tới hai mẹ con Tôn thị, lập tức kéo Đàm thị trên mặt đất lên.
Đàm thị đứng thẳng thân mình, trực tiếp tháo giầy dưới chân, tiến tới chỗ Tôn thị cùng Dương Nhược Tình. Trong miệng vẫn còn đang tức đến hộc máu, mắng: "Xem kẻ ngốc này như tâm can bảo bối, để nó đến đẩy ta ngã. Hôm nay không lột xuống một tầng da của ngươi ta thề không làm người!"
Tôn thị vội đem Dương Nhược Tình bảo hộ ở sau lưng, vẻ mặt hoảng loạn khóc lóc xin tha: "Nương, xin ngài bớt giận. Tình Nhi làm sao dám đẩy ngài? Nàng cũng không có đứng gần ngài mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz