X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4
CHƯƠNG 0171: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 33EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Y rất khó chịu.Lạc Lâm Uyên xuất hiện để cho y hiểu rõ, y còn có rất nhiều thiếu sót, y còn cần trưởng thành.Thế nhưng, y mới vừa hai mươi tuổi có lẻ, y không thể thì thỏa hiệp như thế.Bệnh của y đã sắp tốt rồi, y có thể trở thành người càng tốt.Y có thể xứng với Tư Căng!Y không thể chết được.Y sẽ không chết!Sở Lâm Uyên ra sức nâng chân, một chân đá vào ngực Lạc Lâm Uyên, cố gắng văng thân thể mình ra.Cùng lúc đó, Y bỗng nhiên ngã trên mặt đất, nôn ra một búng máu.Tinh thần chịu đến kích thích, nhân cách phân liệt chạy ở sát biên giới.Nhưng y vẫn như cũ kiên cường nâng con ngươi, nghiến răng, nói như đinh đóng cột:"Kia đều là quá khứ rồi, đây là thế giới thuộc về tôi. Tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp anh ấy đi, cho dù là mình trước kia!""Cho nên, em thì muốn giết chú ấy?"Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên.Sở Lâm Uyên và Lạc Lâm Uyên cùng lúc ngơ ngẩn, cùng nhìn về phía người nói chuyện.Ở trong nháy mắt lồng sắt văng Sở Lâm Uyên ra, Tư Căng thì thông qua thần lực dao động, phát hiện không thích hợp.Cậu tức khắc đi tới, chưa từng nghĩ, sẽ đối mặt một bộ cục diện như vậy.Ngực Lạc Lâm Uyên cắm dao.Khóe môi Sở Lâm Uyên rỉ máu.Hai người ai cũng không thể tốt hơn so với ai.Cảm thụ được hơi thở linh hồn mạnh mẽ bên trong bắt đầu khởi động, Tư Căng vội vã trước tiên nhìn về phía Sở Lâm Uyên.Dùng thần lực dò xét hồn phách của y một chút, nhanh chóng kéo ba hồn bảy vía bị tan đi của y một lần nữa trở lại vị trí cũ, mới tính là yên lòng.Cúi đầu, nâng Sở Lâm Uyên dậy, hít sâu một hơi, cố hết sức để cho bản thân mình bình tĩnh: "Em đi ra ngoài, trở về bệnh viện khám bệnh.""Căng Căng..." Nghe vậy, con mắt của Sở Lâm Uyên mắt trong nháy mắt đỏ rồi, áo gió bởi vì tranh đấu mới vừa nãy lỏng lẻo, lộ ra quần áo bệnh nhân xanh trắng giao nhau.Bất kỳ thời khắc nào đều đang tuyên bố rõ ràng sự yếu đuối của thiếu niên.Y cố gắng khống chế tâm tình, tựa vào trên người Tư Căng, khẽ kéo góc áo cậu: "Căng Căng, đừng đuổi em đi được không? Em cũng sẽ trưởng thành, em đang cố gắng chữa bệnh, đang đang cố gắng học yêu người. Em cũng sẽ đến ba mươi tuổi, em cũng sẽ săn sóc tỉ mỉ với anh. Anh cho em chút thời gian được không, em bảo đảm em không đến ba mươi tuổi, thì có thể làm so với chú ta càng tốt..."Nghe lời của thiếu niên, thân thể Tư Căng căng thẳng, một luồng chua xót xông lên mũi.Từ lúc giết thiên quân đời trước xong, tâm tình của cậu vẫn luôn rất ổn định, chưa từng nghĩ, lại cũng có một ngày không khống chế được như vậy.Một lúc lâu, Tư Căng không biết bản thân mình dùng tự chủ bao lớn, mới rốt cục nói ra một đoạn đầy đủ.Cậu nắm chặt tay Sở Lâm Uyên, vẫn như cũ kiên nhẫn khuyên, giống như là xin lỗi với Sở Lâm Uyên, cũng giống như là xin lỗi với Lạc Lâm Uyên.Cậu sợ Sở Lâm Uyên phát bệnh, ngay cả nói năng lộn xộn, cũng đang cố hết sức rõ ràng giải thích: "A Uyên, nghe anh một câu, bệnh của em còn chưa hết, trở về bệnh viện đi. Chỗ này rất loạn, anh sẽ xử lý tốt. Anh không có không muốn em, chỉ là hồn phách của em còn rất yếu ớt, anh sợ chú Lạc sẽ lại thương tổn đến em. Kỳ thực chú ấy mới vừa nãy cũng thông qua ký ức nhìn thấy rồi, chú Lạc cũng là em, là kiếp trước của em. Là anh biến chú Lạc, biến kiếp trước của em thành như vậy, anh... Anh... Anh có lỗi với em, có lỗi với hai người, cũng có lỗi với đoạn tình cảm này. Anh đáp ứng em, xử lý tốt chỗ này thì đi xem em, có được hay không?"Cuối cùng, không biết làm sao, nói nói, Tư Căng thì rớt rồi nước mắt.Đây là Sở Lâm Uyên lần đầu tiên nhìn thấy Tư Căng rơi lệ ngoài lúc làm chuyện kia.Ở trong lòng y, anh trai vẫn luôn kiêu ngạo khó thuần, sức mạnh vô địch.Hiện tại, lại bị ép thành như vậy.Bởi vì y, cũng bởi vì y trước đây."Được, em chờ anh, em biết rồi, em sai rồi, em tất cả nghe theo anh, anh đừng khóc."Sở Lâm Uyên nói xong, liền bước tập tễnh bước chân, chậm rì rì đi ra khỏi tầng hầm.Cùng lúc, nhiều lần nhắc nhở bản thân mình.Không thể phát bệnh, không thể để cho anh trai đau khổ.Sau khi Sở Lâm Uyên đi khi, Tư Căng mới nâng bước lên trước, một tay rút dao trên người Lạc Lâm Uyên ra.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Y rất khó chịu.Lạc Lâm Uyên xuất hiện để cho y hiểu rõ, y còn có rất nhiều thiếu sót, y còn cần trưởng thành.Thế nhưng, y mới vừa hai mươi tuổi có lẻ, y không thể thì thỏa hiệp như thế.Bệnh của y đã sắp tốt rồi, y có thể trở thành người càng tốt.Y có thể xứng với Tư Căng!Y không thể chết được.Y sẽ không chết!Sở Lâm Uyên ra sức nâng chân, một chân đá vào ngực Lạc Lâm Uyên, cố gắng văng thân thể mình ra.Cùng lúc đó, Y bỗng nhiên ngã trên mặt đất, nôn ra một búng máu.Tinh thần chịu đến kích thích, nhân cách phân liệt chạy ở sát biên giới.Nhưng y vẫn như cũ kiên cường nâng con ngươi, nghiến răng, nói như đinh đóng cột:"Kia đều là quá khứ rồi, đây là thế giới thuộc về tôi. Tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp anh ấy đi, cho dù là mình trước kia!""Cho nên, em thì muốn giết chú ấy?"Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên.Sở Lâm Uyên và Lạc Lâm Uyên cùng lúc ngơ ngẩn, cùng nhìn về phía người nói chuyện.Ở trong nháy mắt lồng sắt văng Sở Lâm Uyên ra, Tư Căng thì thông qua thần lực dao động, phát hiện không thích hợp.Cậu tức khắc đi tới, chưa từng nghĩ, sẽ đối mặt một bộ cục diện như vậy.Ngực Lạc Lâm Uyên cắm dao.Khóe môi Sở Lâm Uyên rỉ máu.Hai người ai cũng không thể tốt hơn so với ai.Cảm thụ được hơi thở linh hồn mạnh mẽ bên trong bắt đầu khởi động, Tư Căng vội vã trước tiên nhìn về phía Sở Lâm Uyên.Dùng thần lực dò xét hồn phách của y một chút, nhanh chóng kéo ba hồn bảy vía bị tan đi của y một lần nữa trở lại vị trí cũ, mới tính là yên lòng.Cúi đầu, nâng Sở Lâm Uyên dậy, hít sâu một hơi, cố hết sức để cho bản thân mình bình tĩnh: "Em đi ra ngoài, trở về bệnh viện khám bệnh.""Căng Căng..." Nghe vậy, con mắt của Sở Lâm Uyên mắt trong nháy mắt đỏ rồi, áo gió bởi vì tranh đấu mới vừa nãy lỏng lẻo, lộ ra quần áo bệnh nhân xanh trắng giao nhau.Bất kỳ thời khắc nào đều đang tuyên bố rõ ràng sự yếu đuối của thiếu niên.Y cố gắng khống chế tâm tình, tựa vào trên người Tư Căng, khẽ kéo góc áo cậu: "Căng Căng, đừng đuổi em đi được không? Em cũng sẽ trưởng thành, em đang cố gắng chữa bệnh, đang đang cố gắng học yêu người. Em cũng sẽ đến ba mươi tuổi, em cũng sẽ săn sóc tỉ mỉ với anh. Anh cho em chút thời gian được không, em bảo đảm em không đến ba mươi tuổi, thì có thể làm so với chú ta càng tốt..."Nghe lời của thiếu niên, thân thể Tư Căng căng thẳng, một luồng chua xót xông lên mũi.Từ lúc giết thiên quân đời trước xong, tâm tình của cậu vẫn luôn rất ổn định, chưa từng nghĩ, lại cũng có một ngày không khống chế được như vậy.Một lúc lâu, Tư Căng không biết bản thân mình dùng tự chủ bao lớn, mới rốt cục nói ra một đoạn đầy đủ.Cậu nắm chặt tay Sở Lâm Uyên, vẫn như cũ kiên nhẫn khuyên, giống như là xin lỗi với Sở Lâm Uyên, cũng giống như là xin lỗi với Lạc Lâm Uyên.Cậu sợ Sở Lâm Uyên phát bệnh, ngay cả nói năng lộn xộn, cũng đang cố hết sức rõ ràng giải thích: "A Uyên, nghe anh một câu, bệnh của em còn chưa hết, trở về bệnh viện đi. Chỗ này rất loạn, anh sẽ xử lý tốt. Anh không có không muốn em, chỉ là hồn phách của em còn rất yếu ớt, anh sợ chú Lạc sẽ lại thương tổn đến em. Kỳ thực chú ấy mới vừa nãy cũng thông qua ký ức nhìn thấy rồi, chú Lạc cũng là em, là kiếp trước của em. Là anh biến chú Lạc, biến kiếp trước của em thành như vậy, anh... Anh... Anh có lỗi với em, có lỗi với hai người, cũng có lỗi với đoạn tình cảm này. Anh đáp ứng em, xử lý tốt chỗ này thì đi xem em, có được hay không?"Cuối cùng, không biết làm sao, nói nói, Tư Căng thì rớt rồi nước mắt.Đây là Sở Lâm Uyên lần đầu tiên nhìn thấy Tư Căng rơi lệ ngoài lúc làm chuyện kia.Ở trong lòng y, anh trai vẫn luôn kiêu ngạo khó thuần, sức mạnh vô địch.Hiện tại, lại bị ép thành như vậy.Bởi vì y, cũng bởi vì y trước đây."Được, em chờ anh, em biết rồi, em sai rồi, em tất cả nghe theo anh, anh đừng khóc."Sở Lâm Uyên nói xong, liền bước tập tễnh bước chân, chậm rì rì đi ra khỏi tầng hầm.Cùng lúc, nhiều lần nhắc nhở bản thân mình.Không thể phát bệnh, không thể để cho anh trai đau khổ.Sau khi Sở Lâm Uyên đi khi, Tư Căng mới nâng bước lên trước, một tay rút dao trên người Lạc Lâm Uyên ra.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz