ZingTruyen.Xyz

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0100: SAU KHI MẶC ĐỒ NỮ, TA THÀNH NGƯỜI ĐƯỢC HÀNG VẠN NGƯỜI YÊU THÍCH 7

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Thích Lâm Uyên cảm thấy này không bình thường, rất không bình thường!

Y thích rõ ràng là phụ nữ!

Tại sao xem mắt xem đến 119 người rồi đều không có động tâm.

Hiện tại lại tim đập như nai con chạy loạn với một người đàn ông?

Tuy rằng người đàn ông này cũng mày liễu miệng anh đào, eo nhỏ chân dài. Hơn nữa thanh âm đặc biệt êm tai. Mặc sườn xám, càng là phong thái muôn hình vạn trạng.

Thế nhưng...

Thế nhưng...

Thích Lâm Uyên thế nhưng không tiếp tục được nữa rồi.

Y cảm thấy khiếp sợ, bản thân mình chốc lát chọn không ra một chút tật xấu của Tư Căng.

Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy áo gió qua loa khoác lên, nói năng lộn xộn:

"Cái gì kia, cảm ơn cậu, tôi xin từ biệt rồi, hôm nào lại tới cửa cảm ơn!"

Nói, thì muốn đi ra ngoài.

Tư Căng cố ý đi chặn:

"Chờ một chút, băng gạc trên vai anh còn không có cố định tốt."

Thế nhưng, mới vừa đứng lên tới, thì "không cẩn thận" đụng phải Thích Lâm Uyên "Vội vàng hoảng hốt mà chạy" ngã vào lòng y.

Thích Lâm Uyên đang ở trong hoài nghi đời người, bỗng nhiên bị va chạm như thế.

Thân thể vốn thì nhạy cảm lập tức căng thẳng.

Y hoang mang rối loạn lùi về sau hai bước, nghĩ muốn né tránh thiếu niên. Không biết làm sao, lùi gấp gáp rồi. Không cẩn thận đạp đến chân của mình.

Trọng tâm không ổn định, toàn bộ thân thể nhào qua về phía trước.

Đụng ngã thiếu niên gầy gò vào trên giường gỗ mới vừa nãy.

Thích Lâm Uyên giật mình, rất sợ giường gỗ rách nát kia cấn eo Tư Căng. Theo bản năng đưa tay bảo vệ.

Sau đó, thì dùng một tư thế trên cao nhìn xuống tiêu chuẩn, hôn lên môi mỏng thoa đầy son. Xúc cảm mềm ấm. Mang mùi thơm son hơi mỏng.

Từng chút hút lý trí của y đi.

Đùng đùng đùng!

Tim Thích Lâm Uyên đập như nổi trống.

Y cuống quýt buông Tư Căng ra, căng thẳng lùi về sau hai bước.

Sắc mặt đỏ bừng, như lâm đại địch:

"Tôi tôi tôi... Tôi không phải cố ý, kia... Tôi..."

"Tôi trẹo lưng rồi, anh kéo tôi ngồi dậy đi." Tư Căng đưa tay, trong giọng nói chứa chút vô tội và tủi thân.

Thích Lâm Uyên lúc này mới phát hiện hành vi mới vừa nãy của bản thân mình có bao nhiêu không thích hợp, vội vã cúi đầu đi kéo Tư Căng.

Thế nhưng, một khắc thiếu niên ngồi dậy kia.

Cũng không có đi đỡ eo, mà là mượn cường độ về phía trước, một chút câu lấy cổ y.

Tiếp theo, nghiêng người, nhón chân, tựa vào bên tai y, khẽ thở ra.

Cùng lúc, tay phải trắng sáng mảnh khảnh vỗ lên vị trí ngực y.

Mập mờ lại lưu luyến:

"Tim anh đập thật nhanh a."

Một câu đè thấp giọng nói, nói đến xương cốt Thích Lâm Uyên đều yếu mềm rồi.

Y giống như một búp bê đứng thẳng bất động ở tại chỗ. Cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể ngơ ngác chờ Tư Căng sắp xếp.

Tâm trạng ngọt ngào và tam quan phức tạp điên cuồng đan xen ở trong đầu. Để cho y chốc lát không biết làm thế nào.

Thế nhưng y biết, y không muốn đẩy thiếu niên trên người ra.

Thấy y không động, Tư Căng liền lần thứ hai đưa tay, chậm rì rì giúp y băng bó trên vết thương. Sau khi băng bó tốt, khẽ hôn phớt lên tai y. Tựa như có như không, chuồn chuồn lướt nước.

Lại là thả thính khiến người khó chịu, hận không thể say sưa đánh giá.

Thì ở lúc Thích Lâm Uyên chờ mong Tư Căng làm chút gì, thiếu niên lại khẽ cười cách xa y, rộng lượng nói:

"Tốt rồi, hôn anh một cái, tính là thù lao của ân cứu mạng, anh đi đi."

Thích Lâm Uyên vẫn như cũ đứng ngẩn người.

Y cũng không biết tại sao, chuyện tới như vậy, y bỗng nhiên thì không muốn đi nữa rồi.

Thế nhưng, lại tìm không được lý do ở lâu, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc gật đầu.

Lưu luyến không rời mà rời khỏi.

Sau khi Thích Lâm Uyên đi, Tiểu Yêu mới vừa từ trung tâm mua sắm hệ thống vác mấy cây kẹo que trở về.

Nó bước ngắn bằng chân chó nhỏ, mở miệng lè lưỡi, hưng phấn chạy đến:

[đại nhân đại nhân, ta tìm ra kẹo que khẩu vị mới, ngài... A!]

Bởi vì không có nhìn đường, không cẩn thận bị ngã nhào xuống đất bằng.

Miệng đóng lại, sau một khắc, bỗng nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng xù lông:

[a a a! Cắn đến đầu lưỡi á ——]

Tư Căng bị nó chọc cười rồi, dùng thần lực lôi nó từ sâu trong thức hải ra ngoài.

Đặt nhóc con chó nhỏ lớn chừng bàn tay ở trên bàn trang điểm, từ trong bao quần áo nhỏ màu xanh lá phía sau nó lấy ra một cây kẹo que.

Gỡ giấy gói kẹo ra, ngậm vào trong miệng, thích ý ngồi trở lại trên ghế.

Tiểu Yêu duỗi móng vuốt nhỏ vừa có thể đến đầu lưỡi, quạt gió lưỡi chó nhỏ thảm thương của mình.

Thẳng đến cảm giác trên lưỡi từ đau khổ biến thành tê liệt, mới khó khăn lắm ngừng tay, hỏi:

[đại nhân, họ Thích kia đi rồi? Ta còn tưởng rằng trở về lại phải vào phòng tối nhỏ chứ.]

Tư Căng trả lời: "Sẽ không, y thú vị như vậy, ta còn không có đùa đủ đâu, làm sao có thể dễ dàng như vậy, đâm tầng cửa sổ này?"

Tiểu Yêu cũng gỡ một cây kẹo que, tiếp tục nói:

[thế nhưng đại nhân, tài liệu vị diện gốc hiển thị, y hình như không thích đàn ông.]

Tư Căng: "Không nhất định a, hôm nay trở về đại khái thì cong rồi."

Nói, khóe môi cong lên một tia ý cười đầy hứng thú.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz