ZingTruyen.Xyz

X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg1 Tg4

CHƯƠNG 0041: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 41

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


[Tốt nga!! Ác có ác báo! Ác có ác báo! Ha ha ha!]

Tiểu Yêu ở trong thức hải vui vẻ nhảy nhót, hoàn toàn quên bản thân mình là hệ thống tới giám sát ký chủ chịu khổ.

Sau khi biệt thự gió êm sóng lặng, Tư Căng xoay người, không để ý sửa sang lại ống tay áo một chút:

"Đi đi, hôm nay tâm trạng tốt, đi ổ hồ ly ngủ."

Tiểu Yêu nhạy cảm mà cảm giác được bản thân mình lại muốn bị nhốt vào phòng tối nhỏ rồi, vì vậy tranh đoạt từng giây hỏi ra nghi ngờ trong lòng:

[Đại nhân, tôi có một chút không rõ.]

Tư Căng: "Nói."

[Tâm tình của Bạch Tư Trầm mấy ngày nay dao động đặc biệt lợi hại, đã không ở trong phạm vi bình thường, nếu không thì tôi cũng không kiểm tra đo lường ra được.]

[Ngài biết đây là tại sao sao?]

"Biết." Tư Căng ngồi trên xe, vừa thuần thục đóng cửa vặn chìa khoá, vừa trả lời:

"Bởi vì lần trước ở cửa tòa án, lúc ta tới gần, dùng thần lực đánh thức một phần ký ức bị ngươi loại bỏ của gã. Cho nên, gã sẽ thường thường nằm mơ thấy ta dùng sét chém gã, hoặc cầm dao đâm gã, không điên mới là lạ."

Nói xong, khóe môi Tư Căng treo ý cười nhàn nhạt.

Người xem không hiểu thì như tắm trong gió xuân.

Người hiểu rõ sợ run lên.

Tiểu Yêu: [!!!]

Nó theo bản năng khẩn trương:

[Đại nhân, đây cũng là vi phạm, thiên đạo...]

Lời đến chỗ này, đột ngột kết thúc.

Thiên đạo?

Thiên đạo đã bị ký chủ nhà nó diệt rồi.

Còn sợ cái gì?

[Không có việc gì á không có việc gì á!] Tiểu Yêu lúng túng cười cười:

[Đại nhân tiếp tục lái xe, tôi tự mình đi phòng tối nhỏ chơi, sáng mai lại dậy vì ngài che đậy cảm giác đau ——]

Dứt lời, thì tự mình phong tỏa hệ thống.

Tư Căng:...

...

Lúc Tư Căng ấn chuông cửa vang lên, Lạc Lâm Uyên vừa lúc đang nghe điện thoại.

Nghe được chuông cửa vang, liền đi tới mở cửa, vừa đi vừa nói:

"Tổng giám đốc Chân, ngài yên tâm, chúng ta giao tình vài chục năm rồi, đêm nay bữa tiệc đính hôn của con trai ngài tôi nhất định..."

Lúc nhìn thấy Tư Căng, lời của hồ ly nào đó chợt dừng lại.

Một giây kế tiếp, lập tức ho khan lên, thanh âm cũng mang chút cảm giác thô ráp ngụy trang, nghe lên yếu ớt vô cùng:

"Tôi nhất định là không thể đến rồi. Tổng giám đốc Chân, tôi hôm nay đóng phim bị gió thổi bị cảm, cả người không thoải mái, không đứng nổi, thì không mang bệnh tới bữa tiệc đính hôn rồi. Như vậy đi, ngày mai, ngày mai tôi nhất định tự mình tới cửa nhận tội."

"Được được, cảm ơn tổng giám đốc Chân thông cảm, nga, tạm biệt."

Nói xong, quả quyết cúp điện thoại, một tay lôi Tư Căng vào phòng, con ngươi màu sáng sáng lên một chút ánh sao:

"Căng Căng, em làm sao tới rồi?"

Tư Căng hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có xã giao?"

"Không có."

Tư Căng: "Anh nói láo."

Ý cười nơi khóe môi Lạc Lâm Uyên càng ngày càng sâu, từ từ ép trẻ con vào vòng vây của mình:

"Tôi đời này nói dối nhiều lắm, em chỉ là câu nào?"

Tư Căng đưa tay đặt lên bả vai y: "Anh nói, một câu đời đời kiếp kiếp trung thành với tôi cho đến chết kia."

Lạc Lâm Uyên nghiêm túc: "Câu này cũng không phải là lời nói dối, câu này, là chân thật nhất."

Nói xong, thì hôn lên môi thiếu niên.

Tư Căng không cam lòng tỏ ra yếu kém, liều chết dây dưa với đối phương.

Nhiệt độ không khí bên trong dần dần kéo lên.

Chỉ là, hai người cũng không có chú ý đến, một phóng viên đang đứng ở cách đó không xa, nâng máy chụp hình, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chụp được hai bóng dáng triền miên.

...

Ngày thứ hai, sau khi quay phim xong, Tư Căng cố ý mua hai giỏ trái cây, đi bệnh viện "chăm sóc" Ngô Đình và Tô Minh Triết một chút.

Tô Minh Triết thương tích quá nặng, cấp cứu không có hiệu quả, đã đứt hơi rồi.

Ngô Đình té bị thương eo, ốm yếu nằm ở trên giường, dựa vào trả chậm nằm viện.

Lúc nhìn thấy Tư Căng, thần kinh lỏng lẻo bị ép căng thẳng:

"Mày tới làm gì?"

Tư Căng bỏ giỏ trái cây xuống, mỉm cười trấn an:

"Dì Ngô đừng căng thẳng, lần này tôi thật chỉ là đơn thuần tới nhìn truyện cười của dì, bởi vì dì đã không có giá trị bòn rút rồi."

Ngô Đình khẽ run, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt đen xuống.

Bà đặc biệt muốn mắng to vài tiếng, để cho Bạch Tư Căng cách xa tầm mắt của bà.

Chính là, bà bây giờ không thể động đậy, còn cần người giúp làm một việc lớn.

Mà người quen thuộc bên cạnh, chỉ còn lại có Tư Căng rồi.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz