[WilliamEst] Đừng làm thế với bất cứ ai
Chương 29. Một đời
Máy bay đáp xuống sân bay Suvarnabhumi trong buổi sáng muộn. Bangkok vẫn ồn ào và nắng rực như mọi khi, nhưng với William và Est, mọi thứ dường như khác. Cảm giác như họ vừa trở về từ một giấc mơ — nơi biển và ánh trăng đã chứng giám cho lời hứa đời đời.William đeo khẩu trang, đội mũ, tay vẫn nắm tay Est trong suốt lúc chờ lấy hành lý. Cả hai đều im lặng, nhưng chỉ cần ánh nhìn lướt qua nhau, khóe môi lại khẽ cong."Anh mệt không?" – William hỏi, giọng cậu trầm, mềm hơn thường ngày.
"Không. Nhưng chắc anh phải làm quen lại với việc không nghe tiếng sóng." – Est cười nhẹ, đôi mắt nheo lại.
"Vậy thì để mai em mở nhạc sóng biển cho anh ngủ."
"Đừng, anh sẽ lại nhớ Phuket mất."
"Em thì muốn anh nhớ em thôi."Est bật cười, lắc đầu, khẽ đập vai cậu: "Em đúng là miệng dẻo không ai bằng."Xe đưa cả hai trở về căn hộ quen thuộc ở Sathorn. Căn nhà vắng mấy ngày, nhưng chỉ vừa mở cửa, William đã nhanh tay bật điều hòa, rót nước, dọn lại mọi thứ gọn gàng như thể sợ anh mệt.Est ngồi xuống sofa, nhìn cậu đi qua đi lại, trong lòng dâng lên một cảm giác rất lạ — vừa thân thuộc, vừa mới mẻ. Giờ đây, mỗi cử động của William đều mang theo sự trưởng thành, có trách nhiệm, khác hẳn cậu nhóc bướng bỉnh ngày xưa."Em làm gì mà cứ dọn mãi vậy?" – Est hỏi.
William dừng lại, ngẩng lên, nụ cười toe: "Chuẩn bị chỗ để anh nghỉ. Nhưng thật ra..." – cậu chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cạnh anh – "...em có chuyện muốn nói."Est nghiêng đầu: "Chuyện gì nữa đây?" "Tiệc đính hôn."Không khí chững lại một chút. William chống tay lên đầu gối, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy. "Em đã nói với P'Ko và P'Tui rồi. Mọi người bảo nên tổ chức một buổi nhỏ, ấm cúng, trong phạm vi người thân và bạn bè. Không cần phô trương, nhưng phải thật đẹp. Em muốn hỏi anh... anh có đồng ý để em lo phần này không?"Est nhìn cậu vài giây, rồi khẽ cười.
"Anh tưởng em định hỏi 'Anh có đồng ý cưới em không' nữa chứ."William bật cười khẽ, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự mong chờ.
"Anh đã đồng ý rồi mà, hỏi lai anh đổi ý thì sao. Em chỉ muốn mọi thứ diễn ra hoàn hảo cho anh thôi."Est đặt ly nước xuống bàn, xoay người lại đối diện cậu. "Em biết anh không thích ồn ào. Nhưng anh cũng không muốn giấu giếm. Lễ đính hôn... không cần quá lớn, nhưng phải có mẹ, có cha mẹ em, có bạn bè thân thiết.
Và..." – anh ngừng một chút, ánh nhìn dịu xuống – "...anh muốn em đeo nhẫn cho anh lần nữa."William nhìn anh, hơi sững. Ánh sáng buổi chiều chiếu xiên qua rèm, rơi lên gò má anh, làm đôi mắt anh long lanh như pha lê.
Cậu gật đầu, giọng nghẹn khẽ. "Em hứa. Lần này, em sẽ làm cho anh một lễ đính hôn thật đẹp."Những ngày tiếp theo, cả hai bận rộn mà vui vẻ.
Ban ngày, William vẫn tham gia lịch quay quảng cáo; Est đọc kịch bản mới nhưng vẫn dành thời gian cùng mẹ chọn bánh, thử vest.
Tối về, họ cùng nhau ngồi trong phòng khách, mở laptop, bàn về màu hoa, kiểu thiệp, ánh đèn.Bangkok những ngày cận lễ đính hôn nắng gắt đến khô cả không khí. Est gần như ngày nào cũng thấy William rời nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về. Hôm thì quay quảng cáo cho thương hiệu thời trang, hôm thì chụp hình bìa tạp chí, lại còn phải họp bàn chi tiết cho lễ đính hôn.Anh nhiều lần nhắc cậu nghỉ sớm, nhưng William chỉ cười, giọng vẫn tươi như mọi khi. "Không sao đâu, em còn sức mà."Nhưng càng nói, cậu càng gầy đi thấy rõ. Mắt trũng, da tái, giọng khàn. Đỉnh điểm là buổi chiều hôm ấy — khi Est đang ở nhà cùng mẹ bàn việc chọn hoa, điện thoại anh đổ chuông. Đầu dây bên kia là Gemini, giọng khẩn. "P'Est, William ngất ở phim trường rồi. Em đang đưa cậu ấy đến bệnh viện."Chiếc ly trên tay Est rơi xuống, vỡ tan. Anh chẳng kịp lấy áo khoác, chỉ kịp nhặt chìa khóa và chạy như bay ra xe.Cả đường đến bệnh viện, tim anh đập loạn. Hình ảnh William trong đầu cứ chập chờn — nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng, rồi khuôn mặt tái nhợt hôm qua mà anh đã thấy thoáng qua nhưng cố tin là "chỉ do mệt." Anh tự trách mình. Sao lại để cậu lao lực đến vậy? Sao không nhìn ra?Khi Est đến nơi, William đang truyền nước. Gương mặt cậu trắng bệch, môi khô.
Gemini đứng ngoài phòng, thở dài. "Cậu ấy mấy ngày nay quay liên tục, ăn không kịp, còn lo check mail nhà cung cấp hoa với bên thiết kế sân khấu. Em nói hoài mà cậu ấy không nghe."Est khẽ cúi đầu cảm ơn rồi bước vào phòng.
Ánh sáng trong phòng trắng nhạt. William nằm nghiêng, tóc rối, bàn tay gầy gò cắm kim truyền.Est ngồi xuống cạnh giường, lòng ngổn ngang.
Anh đưa tay khẽ vuốt lại tóc cậu, giọng trầm xuống, khẽ run. "Em đúng là... chẳng bao giờ biết tự thương mình."William hơi cử động, mí mắt run nhẹ. Khi cậu mở mắt, bắt gặp gương mặt Est, nụ cười yếu ớt hiện ra. "Anh đến rồi à...""Còn nói được à?" – Est nghiêm giọng, dù trong lòng mềm nhũn. – "Em định ngất đến bao giờ nữa?"William mấp máy môi: "Chỉ là... thiếu ngủ chút thôi."
"Thiếu ngủ mà truyền nước à?" – Est đáp, mắt anh cụp xuống. – "Có biết anh lo thế nào không hả?"Cậu bật cười khẽ, định đùa, nhưng ánh mắt Est khiến cậu dừng lại.
Anh không giận kiểu to tiếng, mà giận kiểu lặng. Giận đến mức im lặng cũng đủ làm không khí nặng xuống.Một lúc sau, William khẽ nói. "Em chỉ muốn mọi thứ trong lễ đính hôn thật hoàn hảo. Anh đã chịu khổ nhiều rồi, em không muốn anh phải lo thêm."Est ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt cậu. "Anh không cần lễ đính hôn hoàn hảo, William. Anh chỉ cần em khỏe mạnh.
Nếu phải chọn giữa một lễ đính hôn xa hoa và việc em bình an, anh sẽ chọn em, không do dự."William im lặng, đôi mắt đỏ lên. Cậu vươn tay ra, nắm lấy tay anh.
Bàn tay ấm, nhưng hơi run.
"Em xin lỗi..."Est nắm lại tay cậu, giọng anh khẽ như gió thoảng:
"Anh không cần xin lỗi. Chỉ cần hứa với anh một điều.""Điều gì ạ?""Dù bận đến đâu, em cũng phải ngủ đủ, ăn đủ. Lễ đính hôn nếu phải dời ngày, anh vẫn chờ. Nhưng anh không muốn thêm lần nữa để thấy em nằm thế này."William cười khẽ, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Cậu nghiêng người, để đầu tựa vào vai anh, giọng nhỏ xíu:
"Em hứa. Chỉ cần anh ở bên, em sẽ không cố quá nữa."Est thở ra, bàn tay anh khẽ vuốt tóc cậu.
"Ngủ đi. Anh sẽ ngồi đây."William khẽ gật, bàn tay vẫn giữ chặt lấy tay anh như sợ anh biến mất.
Ánh sáng trong phòng dần dịu lại, chỉ còn tiếng máy truyền nước nhỏ giọt đều đặn, và hơi thở hai người hòa chung một nhịp.Tối hôm đó, Est vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh.
Ngoài trời, Bangkok lấp lánh đèn, dòng xe không dứt.
Anh nhìn cậu ngủ, lòng dịu lại.
Giận thì giận, nhưng thương còn nhiều hơn.Anh khẽ nói, dù biết cậu không nghe được:
"Anh không cần một William hoàn hảo, anh chỉ cần em, vậy thôi."Cậu khẽ cựa mình, môi mấp máy trong mơ, như trả lời:
"Em biết mà... P'Est."Buổi chiều hôm đó, Bangkok bỗng đổ mưa rào bất chợt.
Tiếng mưa lộp độp trên khung cửa sổ, hòa với tiếng đồng hồ treo tường đều đặn như nhịp tim của Est. Anh ngồi trên sofa, tay cầm kịch bản nhưng chẳng đọc nổi chữ nào.Mấy hôm nay, William khỏe lại, vẫn chạy đôn chạy đáo cho lễ đính hôn. Cậu luôn cười, luôn trấn an, nhưng không hiểu vì sao, càng gần ngày, lòng Est lại càng bất an. Không phải vì nghi ngờ, mà là cảm giác... như có thứ gì đó lơ lửng giữa tim và cổ họng, khó gọi thành tên.Điện thoại reo. Là mẹ anh.
Giọng bà dịu dàng, quen thuộc. "Con đang ở nhà à, Est?" "Vâng. Con vừa định gọi cho mẹ." "Sao vậy?"Est im lặng vài giây rồi khẽ nói. "Mẹ ơi... dạo này con thấy lòng cứ lạ lắm. Không phải lo lắng, cũng không phải sợ, chỉ... cứ bồn chồn, không yên. Càng gần lễ đính hôn, con lại càng thấy tim mình rối."Đầu dây bên kia, mẹ anh khẽ bật cười, giọng bà trầm mà ấm. "Đó là chứng tiền hôn nhân đấy con.""Tiền hôn nhân?" – Est lặp lại, hơi nhíu mày.
"Ừ. Ai sắp cưới cũng từng trải qua. Dù có yêu nhau bao nhiêu, đến gần ngày chính thức gắn bó, con người ta vẫn sợ: sợ thay đổi, sợ mất tự do, sợ không đủ tốt để chăm sóc người kia."Bà dừng một nhịp, rồi nói khẽ hơn:
"Con không phải lo, Est à. Sợ không có nghĩa là nghi ngờ. Đôi khi chỉ vì con yêu nhiều quá, nên tâm mới không yên. Tình yêu thật sự, càng sâu thì càng khiến người ta sợ đánh mất."Est tựa lưng vào ghế, mắt anh nhìn mưa ngoài khung cửa, lòng chùng xuống.
"Mẹ... con chưa từng sợ như thế trước đây. Với William, con cứ thấy mình lúc nào cũng muốn tốt hơn, muốn xứng đáng hơn. Nhưng cũng chính vì vậy, con sợ một ngày nào đó, nếu con làm gì sai, cậu ấy sẽ thất vọng."Bà khẽ cười:
"William yêu con vì con là chính con, không phải vì con hoàn hảo. Hôn nhân hay đính hôn cũng vậy, chẳng phải để chứng minh mình xứng đáng, mà để cùng nhau cố gắng.
Nếu con cứ nghĩ mình phải 'đủ tốt', thì tình yêu sẽ mất đi sự bình yên. Chỉ cần nhớ — hạnh phúc thật sự không phải là không có sợ hãi, mà là vẫn chọn nắm tay nhau dù sợ."Est cười nhẹ, hơi cúi đầu, giọng anh khàn khàn. "Con biết rồi, mẹ. Cảm ơn mẹ.""Ừ, mai William qua, con đừng nghiêm quá nhé. Thằng bé vẫn đang lo cho buổi lễ lắm."
"Mẹ yên tâm. Con biết rồi""Thế thì tốt. Mẹ chỉ muốn thấy hai đứa cười thôi."Cuộc gọi kết thúc, Est ngồi yên rất lâu.
Mưa ngoài kia vẫn rơi đều, gió thổi làm rèm cửa khẽ lay.
Anh khẽ đưa tay lên ngực, nơi tim vẫn đập dồn dập, rồi thở ra thật nhẹ.Đúng như mẹ nói — có lẽ là vì anh yêu quá nhiều.
Bởi khi một người trở thành tất cả, người ta luôn sợ đánh mất họ.Anh mỉm cười khẽ, ánh mắt dần dịu lại.
Ở đâu đó trong tim, anh biết — chỉ cần quay đầu, William vẫn đang ở đó, với nụ cười ấm như ánh nắng sau mưa.Đêm Bangkok lấp lánh như tấm vải phủ đầy ánh sao.
Trên con phố nhỏ gần khu Sathorn, ánh đèn vàng hắt qua tán cây, rọi lên khung cửa sổ nơi Est đang ngồi.
Anh vẫn chưa ngủ. Sau cuộc trò chuyện với mẹ, lòng anh nhẹ hơn, nhưng lại có thứ cảm giác khó tả cứ dâng lên — như sóng nhỏ giữa tim.Tiếng chuông cửa vang lên.
Est hơi giật mình, nhìn đồng hồ — gần mười giờ tối.
Anh ra mở cửa, vừa định hỏi ai, thì đã thấy William đứng đó, đội mũ lưỡi trai, trên tay cầm túi đồ ăn."Anh ăn tối chưa?" – cậu cười, giọng khàn khàn vì mệt nhưng vẫn cố tươi.Est nhìn cậu, vừa thương vừa buồn cười.
"Em có biết mấy giờ rồi không? Sao lại chạy sang?"William nhún vai:
"Em đoán anh chưa ngủ. Với lại mai rehearsal, em sợ không có thời gian nói chuyện với anh."Cậu đưa túi đồ ăn lên, giọng nhẹ đi:
"Em mua hủ tiếu bò viên ở chỗ anh thích đó."Est khẽ bật cười, bất lực nhận túi.Họ ngồi ăn đơn giản trên sofa, chỉ có ánh đèn vàng và tiếng dao muỗng lách cách nhỏ.
William ăn được vài miếng, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh sao thế? Hôm nay em gọi mãi không thấy anh trả lời."Est dừng lại, ngẩng lên, đôi mắt anh bình thản nhưng sâu.
"Anh ổn. Chỉ là... có hơi nhiều suy nghĩ."William đặt đũa xuống, nghiêng người, giọng cậu chậm lại:
"Anh lo chuyện lễ đính hôn à?"Est không trả lời ngay. Anh nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu."Có lẽ thế. Càng gần ngày, anh càng thấy tim mình bất ổn. Anh không biết nên gọi đó là hồi hộp hay sợ."William không ngắt lời, chỉ đưa tay khẽ đặt lên mu bàn tay anh.
"Em cũng vậy. Nhưng khác một chút — em sợ không đủ để anh hạnh phúc.
Anh lúc nào cũng điềm tĩnh, còn em thì vụng về. Em sợ sau lễ này, nếu có lúc anh thấy em không như anh nghĩ..."Est cắt ngang, giọng anh dịu mà kiên định:
"William. Anh chưa bao giờ cần em phải hoàn hảo."Ánh đèn trong phòng hắt xuống, chiếu vào khuôn mặt nghiêm nhưng dịu của anh.
"Anh chỉ cần em là chính em. Người mà anh đã yêu, đã chọn, đã hứa cùng đi.
Những nỗi sợ này... có lẽ là vì cả hai đều yêu quá nhiều."William khẽ cúi đầu, môi cong lên, nụ cười nhỏ nhưng sáng.
"Em cũng nghĩ vậy."Cậu đứng dậy, đưa tay ra trước mặt anh.
"Đi với em một chút không? Em muốn cho anh thấy một thứ."Est nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nắm tay đứng lên.
Họ ra ngoài, trời đã tạnh mưa. Đường phố Bangkok vẫn sáng, phản chiếu ánh đèn neon trên nền ướt.William dắt Est đi bộ qua con phố nhỏ, rồi rẽ sang con hẻm có quán cà phê cũ hai người từng hẹn lần đầu.
"Anh nhớ chỗ này không?" – William hỏi, mắt cậu lấp lánh.
"Anh nhớ. Lúc đó em uống cà phê mà bị đắng, làm mặt nhăn như mèo ướt." – Est bật cười."Ừ, còn anh thì giả vờ không thấy, nhưng lại cười suốt cả buổi."Cả hai cùng dừng lại bên con kênh nhỏ phía sau quán.
Đèn đường hắt ánh cam lên mặt nước, phản chiếu hai bóng người đứng sát bên nhau.William nắm tay anh, giọng cậu chậm rãi:
"Anh thấy không, thành phố này ồn ào, hỗn loạn, nhưng mỗi khi em đi bên anh, em lại thấy yên.
Có lẽ vì anh chính là phần bình yên nhất trong thế giới của em."Est nhìn cậu, lòng anh khẽ run lên.
Cảm giác bồn chồn ban sáng bỗng tan biến, thay vào đó là thứ ấm áp len lỏi khắp ngực.Anh đáp khẽ, giọng trầm mà đầy cảm xúc:
"Và em... là phần trẻ trung nhất trong cuộc đời anh. Anh đã quên mất cảm giác được rung động như thế nào cho đến khi gặp em."William bật cười, ánh mắt ươn ướt, rồi khẽ siết tay anh hơn.
"Vậy mình không sợ nữa nhé?"
Est cười – "Chỉ mong mai trời đẹp, để lễ đính hôn được trọn vẹn."William nghiêng đầu, giọng khẽ:
"Trời chắc chắn sẽ đẹp thôi. Vì có anh."Cậu nói xong, cúi xuống hôn lên trán anh thật nhẹ.
Dòng xe phía xa vẫn chạy, ánh đèn phản chiếu rực rỡ quanh họ.
Est khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ môi cậu, tim anh bình yên một cách lạ kỳ.Khi mở mắt ra, bầu trời đêm đã lấp lánh sao, như cũng mỉm cười chúc phúc cho hai người đang nắm tay nhau giữa Bangkok đầy ánh sáng.Gió đêm Bangkok mát rượi, mang theo hương hoa và chút hơi nước từ dòng sông gần đó. Hai người vẫn đứng bên con kênh nhỏ, đèn vàng hắt lên mặt nước loang loáng.
Est im lặng nhìn xa xăm, ánh mắt anh vẫn còn chút xa vắng — nỗi bồn chồn chưa tan hết.William quay sang, ánh mắt cậu chậm rãi dõi theo nét mặt anh. Cậu hiểu. Không cần hỏi, chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, cậu đã biết Est vẫn còn lo."Anh biết không," – William khẽ nói, giọng cậu ấm như gió thoảng – "lúc đầu, em cũng lo như anh bây giờ. Lo người ta nói, lo công việc, lo cả chuyện tương lai nữa. Nhưng càng lo, em lại càng nhận ra một điều..."Cậu dừng lại, mỉm cười, ánh mắt nghiêng nghiêng như ánh đèn phản chiếu lên nước.
"Anh chính là thứ duy nhất em chắc chắn."Est khẽ giật mình nhìn cậu. William tiếp, giọng nhẹ như lời thì thầm. "Dù mọi thứ có thay đổi, em chỉ cần biết khi quay đầu lại, vẫn có anh ở đó. Vậy là đủ rồi.
Em không muốn suy nghĩ chuyện đúng – sai hay hoàn hảo nữa.
Em chỉ muốn mỗi sáng mở mắt ra, thấy anh bên cạnh, là thấy lòng yên tâm."Est vẫn im, chỉ nhìn cậu. Trong ánh mắt ấy là sự bình tĩnh dịu dàng của William — không phải kiểu hứa hẹn, mà là niềm tin vững vàng, giản đơn.Cậu nói tiếp, giọng khẽ hơn, như để những lời đó chỉ riêng anh nghe được. "Anh hay lo xa lắm. Lo công việc, lo cảm xúc, lo cả tương lai. Nhưng mà P'Est... tụi mình đâu cần phải biết hết mọi chuyện trong tương lai.
Cứ sống, cứ yêu, rồi chuyện gì đến sẽ đến. Em không cần anh lúc nào cũng mạnh mẽ, chỉ cần anh đừng tự dằn vặt vì yêu em thôi."Est khẽ cười, hơi cúi đầu. Nụ cười lẫn vào tiếng gió, rất nhẹ nhưng cũng rất thật.
William thấy thế, bèn tiến lại gần hơn một chút, đôi mắt cậu ánh lên thứ dịu dàng khó tả."Anh có biết vì sao em yêu anh không?" – William hỏi khẽ.
Est nghiêng đầu, giọng anh trầm: "Vì sao?"William bật cười, lắc đầu:
"Vì anh khiến em muốn tốt hơn. Không phải để chứng minh điều gì, mà chỉ vì khi ở cạnh anh, em tự nhiên muốn trở thành người khiến anh tự hào."Est im lặng, nhìn cậu rất lâu. Ánh đèn hắt lên gò má cậu, làm nổi bật đôi mắt sáng rực.
William khẽ nói thêm, từng chữ rơi chậm rãi như giọt nước lên mặt hồ tĩnh:
"Cho nên, anh đừng lo. Dù ngày mai có bao nhiêu ống kính, bao nhiêu người nhìn, em vẫn chỉ nhìn một người thôi — là anh.
Lễ đính hôn không phải là thử thách, mà là lời xác nhận: rằng em đã chọn anh rồi, và sẽ không thay đổi."Est khẽ thở ra, nụ cười dần nở. Những sợi căng thẳng trong lòng anh như tan biến từng chút một.
Anh nhìn cậu, giọng khẽ, nhưng mềm đi rõ rệt:
"Em nói chuyện càng ngày càng giỏi rồi đó."William cười, nghiêng đầu:
"Thì phải học thôi, để dỗ anh lúc nào cũng cười thế này."Est lắc đầu, nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ đáp."William, anh đã từng nói với em chưa, không biết từ lúc nào, em chẳng cần phải làm gì, mà chỉ cần vừa nhìn thấy em, anh đa mỉm cười rồi."William không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh, mười ngón đan khít.
Cậu nói khẽ, giọng trầm mà ấm:
"Vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa nhé. Ngày mai, chỉ cần anh cười thôi. Phần còn lại, để em lo."Est nhìn cậu, lòng bỗng thấy bình yên đến lạ. Anh khẽ gật đầu, giọng thấp:
"Ừ. Anh tin em."William mỉm cười, bước lại gần hơn, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán anh.
Dòng xe phía xa vẫn lấp lánh ánh đèn, Bangkok về đêm vẫn ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai người — lặng, ấm, và yên.------------------------Buổi sáng ở Hat Yai rực nắng, nhưng gió lại mát đến lạ.
Từ sớm, khắp khu vườn sau nhà William đã rộn ràng tiếng người, tiếng cười, tiếng gọi nhau chuẩn bị.Ngôi nhà gỗ ba tầng nằm ẩn mình giữa vườn xoài và hoa sứ là nơi William sinh ra, cũng là nơi mẹ cậu bảo rằng "nếu có ngày con thật sự hạnh phúc, hãy đưa người đó về đây."
Và hôm nay, Est đã đứng ở đó.Anh mặc sơ mi trắng, tay xắn nhẹ, đang giúp mẹ William sắp bàn tiệc.
Mùi gạo nếp và hương hoa nhài hòa vào nhau, khiến không khí yên bình đến mức ai cũng thấy dễ chịu.
Còn William thì chạy đi chạy lại, cầm điện thoại chỉ đạo ở ngoài cổng:"P'Gemini, đừng treo bảng chúc mừng ngược nữa!
P'Fourth, chỗ đó để bánh, không phải để đèn chụp hình đâu!"Tiếng cậu vang lên, pha chút gấp gáp, chút hốt hoảng, khiến mọi người không nhịn được cười.Offroad từ phía sân bước vào, tay cầm bó hoa daisy trắng muốt, cười toe:
"William, hoa tụi anh sắp xếp xong rồi nha.
Est, xem thử có vừa ý không?"Est nhìn bó hoa, ánh mắt anh dịu hẳn đi.
"Đẹp quá. Y như em thích."
Offroad liếc qua Daou, cười nhỏ: "Của người em thích chọn cho mà, làm sao mà không thích được."Đến giữa trưa, khách mời đã gần đủ.
Không có truyền thông, không có ống kính.
Chỉ có gia đình, những người bạn thân thiết, và vài đồng nghiệp lâu năm — những người đã chứng kiến họ đi qua tất cả.Mẹ Est từ Bangkok đến, cùng mẹ William chuẩn bị khay trầu cau, hoa cúng.
Hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa cười, như đã thân quen từ lâu.
Cha William, người ít nói, đứng trước hiên nhà, ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy con trai cứ chạy qua chạy lại, khuôn mặt rạng rỡ hiếm thấy.Tui và Nut lo phần âm thanh.
Hong, Lego, Santa, Perth phụ trách trang trí dọc lối đi bằng cánh hoa trắng.
Gemini và Fourth — đương nhiên — cầm máy ảnh, quay lại mọi khoảnh khắc.Không khí nhộn nhịp nhưng không ồn ào, chỉ là rộn ràng, tươi sáng và đầy hạnh phúc.Tiếng nhạc truyền thống nhẹ vang lên, làn gió miền Nam thổi mơn man qua hàng cau trước sân.
Từ hiên nhà gỗ, Est cùng William đứng song song, hai người mặc trang phục truyền thống màu trắng ngà, cổ áo điểm hoa văn bạc.
Không có ống kính nào, không có ánh flash — chỉ có tiếng chim hót, tiếng xôn xao của những người thân quen, và hương nhài bay nhè nhẹ trong nắng.Giữa khoảng sân, một chiếc bàn phủ ren trắng được đặt sẵn.
Trên đó là hai hộp nhẫn bạc, khay hoa daisy, vài đóa sứ trắng, và bình nước thiêng mà mẹ William tự tay chuẩn bị.Khi tiếng nhạc dừng, hai người mẹ cùng bước lên.
Mẹ William trong bộ váy truyền thống màu kem, dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi mắt sáng và đầy tự hào.
Mẹ Est mặc áo dài lụa Thái màu bạc nhạt, gương mặt vẫn giữ nụ cười hiền hậu.
Cả hai nhìn nhau, gật nhẹ, rồi cùng nắm tay con trai mình.Mẹ William nắm tay William, khẽ siết:
"William, hôm nay không còn là cậu bé Hat Yai năm nào còn quấn quýt bên cạnh mẹ nữa. Con đã lớn thật rồi."Mẹ Est nắm tay Est, giọng bà khẽ run:
"Est, mẹ giao con cho người này nhé.
Người biết trân trọng con, và yêu con bằng tất cả những gì con xứng đáng."Rồi, không ai nói thêm lời nào.
Hai người mẹ nhìn nhau, cùng khẽ mỉm cười.
Trong ánh nắng vàng, họ chậm rãi bước đến trước bàn lễ.
Bốn bàn tay – hai của mẹ, hai của con – giao nhau giữa không trung, rồi cùng hạ xuống.Mẹ William đặt tay con trai mình lên bàn tay Est.
Mẹ Est khẽ đặt tay William chồng lên, bao lấy cả hai.Khoảnh khắc ấy, mọi người đều nín thở.
Gió như ngừng lại, ánh sáng dịu xuống.
Hai người mẹ siết nhẹ bàn tay của họ, giọng hòa làm một, trầm mà xúc động. "Các con... hãy cùng nắm tay nhau thật chặt.
Không chỉ hôm nay, mà cả những ngày sau này.Khi vui, khi buồn, khi có hay không có ánh đèn.
Vì kể từ giây phút này — các con không còn là hai người, mà là một nhà."William cúi đầu thật thấp, giọng nghẹn:
"Con cảm ơn mẹ."
Est cũng khẽ đáp:
"Con hứa... sẽ không bao giờ buông tay em ấy."Hai người mẹ cười, mắt họ ánh lên sự mãn nguyện mà chỉ những người đã trải qua một đời mới hiểu.
Rồi họ lùi lại, để hai chàng trai đứng giữa khoảng sân ngập nắng.William quay sang, nhìn Est.
Bàn tay cậu vẫn còn ấm từ cái chạm của hai người mẹ.
Cậu nắm chặt tay anh hơn, giọng khẽ:
"Em nghĩ... đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời em."Est nhìn cậu, ánh mắt anh dịu, có cả nước và nắng trong đó.
"Anh cũng nghĩ vậy."Tiếng vỗ tay vang lên khắp khu vườn.
Gemini và Fourth hò reo, Daou lau nước mắt, Tui cười mà giọng nghèn nghẹn:
"Thôi chết, cảnh này đẹp hơn cả cảnh phim tụi mình từng quay rồi!"Phía sau, cha của William và mọi cùng nâng ly chúc mừng, ánh mắt cả hai rạng rỡ niềm vui.
Hai người mẹ ngồi cạnh nhau, nắm tay, cùng mỉm cười nhìn về phía hai đứa con — giờ đây đang nắm tay nhau, giữa trưa Hat Yai, nơi trời xanh trong đến vô cùng.Hat Yai tràn nắng, tiếng gió qua hàng cau nghe như nhịp tim ai đó đang rối. William đứng trước bàn lễ, hai tay run run cầm chiếc hộp nhẫn bạc. Ánh sáng phản chiếu khiến đôi mắt cậu long lanh, nhưng không phải vì nắng—mà vì nước mắt.Cậu cười khẽ, giọng nghèn nghẹn:
"Em cứ nghĩ mình sẽ nói được thật bình tĩnh... nhưng vừa nhìn anh, mọi thứ trong đầu em trống rỗng." Cậu dừng lại một chút, hít sâu, rồi nhìn thẳng vào Est. "Ngày đầu tiên tụi mình gặp nhau, em chỉ coi anh là tiền bối, là người phải theo kịp. Lúc ấy, em chỉ muốn hoàn thành tốt công việc, xong rồi ai về nhà nấy.
Nhưng không hiểu từ khi nào, em bắt đầu chú ý đến từng điều nhỏ của anh — cách anh nghiêng đầu cười, cách anh lắng nghe người khác, cách anh luôn im lặng nhưng lại khiến người ta yên tâm.
Em đã từng nghĩ đó chỉ là ngưỡng mộ... cho đến một ngày, em nhận ra chỉ cần anh không ở cạnh, mọi thứ đều trở nên trống trải."Cậu khẽ cười qua nước mắt:
"Có lần scandal đến, em thấy mình như bị cả thế giới quay lưng. Lúc đó, chỉ cần nghĩ tới anh thôi, em đã bình tĩnh lại.
Em chưa từng nói, nhưng thật ra chính anh là người đã kéo em ra khỏi quãng thời gian tăm tối nhất.
Anh không hứa hẹn gì, chỉ đứng bên cạnh — mà với em, như thế đã là tất cả."William mở hộp nhẫn, giọng cậu khàn đi:
"Chiếc nhẫn này không phải lời hứa hoàn hảo, mà là điều duy nhất em có thể làm: giữ lấy tay anh, từ bây giờ cho đến bao lâu cũng được.
Em không giỏi nói những câu đẹp, nhưng anh tin đi... mọi điều em có, trái tim, hơi thở, từng giọt nước mắt hôm nay — đều vì anh."Cậu cúi đầu, mắt đỏ hoe, rồi cười lẫn trong tiếng nấc, vừa nói vừa đặt chiếc nhẫn vào tay Est:
"Anh là điều tốt đẹp nhất mà cuộc đời này từng mang đến cho em."Est khẽ đưa tay lên, ngón tay cậu vẫn còn run. Anh không nói gì ngay, chỉ cúi xuống khẽ lau giọt nước mắt đang lăn trên má William, giọng anh trầm mà ấm:
"Em khóc nữa là anh khóc theo đó."William khẽ bật cười, nhưng giọng lại run hơn:
"Anh có biết không, có một thời gian em cố tránh anh, cố làm như mọi thứ vẫn bình thường... nhưng càng cố, tim em càng rối.
Chỉ cần anh cười, là em quên hết.
Chỉ cần anh im, là em lo cả ngày.
Em tưởng mình giỏi che giấu, ai ngờ mọi cảm xúc đều bị anh nhìn thấy hết."Cậu đưa tay lên, khẽ lau nước mắt, giọng nghẹn nhưng mềm dịu, như sóng vỗ nhè nhẹ bên bờ:
"Em không có gì quá giỏi, không nhiều kinh nghiệm sống, không giỏi nói lời hoa mỹ.
Nhưng em biết một điều — từ ngày có anh, mọi thứ xung quanh em đều trở nên tốt hơn.
Những buổi quay dài mệt mỏi cũng không còn nặng nề, vì cuối ngày em biết sẽ có tin nhắn của anh.
Những hôm em bị áp lực, chỉ cần nghe anh nói 'Em làm tốt lắm' là thấy đủ."Cậu cắn nhẹ môi, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là nụ cười xen trong giọt nước:
"Anh là người duy nhất khiến em hiểu thế nào là bình yên.
Không phải bình yên vì không có sóng gió, mà là vì dù có bão, em vẫn thấy mình an toàn khi ở bên anh."Giọng cậu nghẹn hẳn đi khi trượt nhẫn vào tay anh:
"Em không biết tương lai có gì, nhưng chỉ cần còn có thể, em sẽ luôn chọn đi cùng anh — không vì nghĩa vụ, mà vì trái tim."Est nhìn cậu, mắt anh đỏ hoe. Anh đưa tay lên, khẽ lau giọt nước mắt trên má cậu.
"Em khóc xấu lắm đấy, biết không?"William cúi đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng, những giọt trong suốt rơi lên bàn tay anh đang nắm chặt.
Cậu cắn môi, cố gắng mỉm cười, nhưng giọng lại nghẹn cứng.Est khẽ đưa tay lên, lau đi những giọt nước ấy bằng ngón tay cái, động tác nhẹ như sợ làm đau.
"Đừng khóc nữa," anh nói khẽ, giọng run nhẹ nhưng dịu dàng, "em mà khóc thêm chắc anh chịu không nổi mất."William ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi ướt sũng. Cậu định cười, nhưng chỉ phát ra một hơi thở khàn khàn.
Est nhìn cậu như nhìn cả thế giới trong đôi mắt ấy, rồi kéo nhẹ vào lòng. Cánh tay anh ôm chặt quanh vai, đầu cậu tựa lên ngực anh, hơi thở của hai người hòa vào nhau, chậm rãi, ấm áp."Em lúc nào cũng vậy," Est khẽ nói, giọng anh như một làn gió ấm, "luôn cố gắng, luôn mạnh mẽ... nhưng lại hay quên mất là bản thân cũng có quyền yếu lòng."
Anh đặt cằm lên mái tóc cậu, khẽ thở ra:
"Thật ra, anh đã quen nhìn em cười đến mức đôi khi quên rằng đằng sau nụ cười đó, em gồng gánh biết bao thứ."William siết nhẹ áo anh, vẫn không nói gì, chỉ khẽ run trong vòng tay ấy.
Est buông một tiếng thở dài, giọng anh thấp đi, nhưng từng chữ lại như rót vào tim:"Anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai.
Công việc, cuộc sống, tất cả đều ổn định, cho đến khi em xuất hiện.
Lúc đầu anh chỉ thấy em ồn ào, bướng bỉnh, nói nhiều, làm gì cũng hấp tấp.
Nhưng rồi chính cái cách em nhìn mọi thứ bằng sự chân thành làm anh sợ — sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không còn là người được em nhìn bằng ánh mắt đó nữa."Anh cười khẽ, bàn tay vẫn vuốt nhẹ tóc cậu:
"Lần đầu tiên anh nhận ra cảm xúc của mình, là khi em bị thương trong buổi quay.
Khi đó anh chẳng nghĩ được gì, chỉ biết chạy đến, chỉ biết nắm tay em thật chặt.
Lúc em nói 'Anh ơi, em không sao đâu,' anh đã phải quay đi, vì nếu không chắc anh sẽ khóc."Anh siết cậu trong lòng, hơi thở phả vào vai William, ấm đến tận xương:
"Rồi khi scandal nổ ra, anh đã sợ mất em hơn sợ mất sự nghiệp.
Không phải vì tình yêu của em to tát gì đâu, mà là vì anh nhận ra — dù cả thế giới quay lưng, chỉ cần em còn nhìn anh, là đủ."William ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ngấn nước, run run hỏi nhỏ:
"Anh... thật sự không hối hận chứ?"Est nhìn cậu, nụ cười anh dịu như nắng sau mưa:
"Nếu được quay lại, anh vẫn sẽ chọn em. Chỉ cần trong mục lựa chọn có em, anh vẫn sẽ chọn em.
Chọn lại tất cả — những hiểu lầm, những tổn thương, những lần mình suýt đánh mất nhau — chỉ để có ngày hôm nay."Anh khẽ lùi ra một chút, bàn tay vuốt nhẹ gò má cậu.
"Anh vẫn nhớ khi em tặng anh bó daisy đầu tiên, em cười bảo 'Anh hợp với loài hoa này, vừa mạnh mẽ vừa mong manh'.
Nhưng anh nghĩ, người giống daisy hơn là em — em nhỏ bé, nhưng lúc nào cũng hướng về ánh sáng."Est khẽ cầm chiếc nhẫn còn lại, giọng anh nhẹ nhưng đầy kiên định:
"Chiếc nhẫn này, anh không dùng để hứa gì với em cả.
Vì những lời hứa có thể phai, nhưng cảm xúc này... anh sẽ giữ mãi.
Mỗi ngày, chỉ cần còn được nắm tay em, là đủ rồi."Anh đưa nhẫn lên, nhẹ nhàng trượt vào ngón tay William.
Cậu nhìn anh, môi run run, nước mắt lại rơi — nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc.Est nắm chặt tay cậu, cúi đầu chạm nhẹ trán mình vào trán cậu, giọng thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe:
"Anh yêu em, William."Cả khu vườn như im lặng trong khoảnh khắc ấy.
Tiếng gió ngừng, tiếng chim cũng dừng, chỉ còn hai người đứng giữa ánh nắng Hat Yai, tay trong tay, nhẫn trong nhẫn, và một lời yêu không cần nhân chứng nào khác ngoài bầu trời xanh trong trên cao.Mọi người im lặng, rồi từng tiếng vỗ tay vang lên, nhẹ nhưng dồn dập, hòa cùng tiếng gió.
Hai người mẹ đứng gần đó khẽ gật đầu, ánh mắt đầy tự hào.
Ánh nắng Hat Yai nghiêng xuống, phủ lên hai bàn tay đang siết chặt, và hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh — như lời khẳng định rằng, sau tất cả những điều đã trải qua, họ cuối cùng cũng đã tìm được một nơi để nắm tay nhau thật sự.William và Est đứng đối diện nhau, bàn tay vẫn còn nắm chặt — một cái nắm tay run run mà kiên định. Tiếng vỗ tay vang lên rì rào quanh họ, xen lẫn tiếng cười khẽ và tiếng ai đó hít vào vì xúc động.William nhìn Est, khóe môi cong nhẹ, đôi mắt vẫn ướt:
"Vậy là... mình thật sự là của nhau rồi, phải không anh?"Est cười, ánh nhìn ấm đến mức khiến tim cậu như tan ra.
"Anh nghĩ... vốn dĩ đã là như vậy rồi, chỉ là hôm nay mọi người biết thêm thôi."Cả hai cùng bật cười — một tràng cười nhỏ, xen giữa nước mắt và ánh sáng. Rồi, như có điều gì đó thúc đẩy, William khẽ nghiêng người. Est chưa kịp phản ứng, bàn tay cậu đã siết chặt hơn, môi họ chạm nhau trong nụ hôn dịu dàng giữa tiếng vỗ tay đang dâng lên quanh sân.Không phải nụ hôn của hai diễn viên trên màn ảnh, cũng không phải của hai người đang chứng minh điều gì — mà là nụ hôn của những người đã đi qua bão giông, giờ cuối cùng cũng tìm thấy bến bình yên.Ánh sáng hoàng hôn đổ lên tóc họ, gió mang hương hoa daisy thoảng qua, khẽ lay những dải ruy băng trắng trên khung vòm. Hai người mẹ đứng bên dưới, nắm tay nhau, cùng cười trong nước mắt.
Gemini huýt sáo, Fourth hô to:
"Trời ơi, cảnh này mà lên phim chắc thắng giải luôn mất!"Mọi người cười vang. Daou vòng tay ôm Offroad, mẹ Est thì đưa tay lên che miệng vì xúc động.
Giữa tất cả tiếng cười, tiếng chúc phúc, chỉ có William và Est là nhìn nhau — ánh mắt giao nhau như lời thề thầm lặng.Khi nụ hôn kết thúc, William vẫn giữ trán mình áp lên trán anh, khẽ thì thầm:
"Cảm ơn anh đã chọn em."Est mỉm cười, đáp lại bằng giọng thấp nhưng chắc:
"Không phải chọn — mà là yêu."Tiếng pháo giấy bật tung, hàng trăm cánh hoa daisy nhỏ bay lượn trong không khí, phủ quanh hai người như một màn tuyết trắng của miền nhiệt đới.
Giữa khung cảnh ấy, Hat Yai chiều nay rực rỡ như chưa từng có, và những lời chúc phúc lấp lánh vang mãi trong gió:"Chúc hai người mãi nắm tay nhau như thế này nhé."Và ở giữa tiếng hò reo, giữa gió và hoa, William và Est mỉm cười, nắm tay thật chặt — như một lời hứa không cần nói ra, nhưng ai cũng hiểu:Họ đã đi đến cuối cùng của bão giông, để bắt đầu một bình yên mang tên chúng ta.Tiếng vỗ tay vang dội khắp khu vườn, hòa cùng tiếng reo vui và những tiếng gọi nhau rộn rã.
Pháo giấy bật tung, hàng trăm cánh hoa giấy trắng và vàng rơi lả tả trong gió, xoay vòng quanh hai người như những cánh hoa daisy đang nở rộ giữa bầu trời Hat Yai.Gemini hét to nhất đám:
"Trời đất ơi, đẹp như phim luôn đó!"
Fourth bật cười, vừa quay lại clip vừa nói to:
"Cảnh này mà không lên top trending em đổi nghề luôn!"Daou khoác vai Offroad, cười nghiêng ngả:
"Anh nói rồi mà, William kiểu gì cũng khóc trước! Mà thôi, khóc vậy mới đáng yêu chứ nhỉ?"
Offroad huých nhẹ vào hông anh: "Anh nói nữa là em khóc theo luôn bây giờ đó!"Cả nhóm bạn cùng đồng loạt chạy đến, bao quanh hai người.
Perth vừa cười vừa giơ tay chụp hình selfie:
"Thôi nào, nụ hôn lịch sử của GMMTV! Ai cười to nhất người đó mua đồ ăn khuya nhé!"Est bật cười, đưa tay che mặt William vì cậu đang đỏ ửng đến tận tai, còn William thì cố gượng nói nhỏ:
"Em chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết, mọi người cứ quay lại làm gì chứ."
Gemini huýt sáo: "Để làm bằng chứng, sau này hai người cãi nhau còn có video để xem lại đó!"Không khí vừa vui, vừa ấm, vừa chan hòa đến mức không ai nỡ cắt ngang.
Mẹ William cùng mẹ Est lúc này mới tiến lại gần.
Hai người nhìn nhau, nắm tay thật chặt, rồi cùng ôm lấy hai đứa con trai.
Không cần lời nói, chỉ có nước mắt lăn dài và những cái vỗ vai đầy yêu thương.Mẹ William nói khẽ, giọng bà run vì xúc động:
"William, con khiến mẹ tự hào lắm."
Mẹ Est cười, lau nước mắt:
"Est, con trai của mẹ... cuối cùng cũng có người đồng hành cùng con rồi."William cúi đầu, giọng nghẹn lại:
"Cảm ơn mẹ... vì đã tin con, vì không phản đối, dù con biết mẹ đã phải lo lắng nhiều."
Mẹ cậu khẽ xoa tóc con:
"Lo lắng là chuyện của mẹ, còn hạnh phúc là chuyện của con. Thấy con cười thế này, mẹ yên tâm rồi."Est quay sang nắm tay mẹ mình, ánh mắt anh tràn đầy biết ơn:
"Mẹ, cảm ơn mẹ vì luôn ủng hộ tụi con."
Bà chỉ cười, đáp nhẹ:
"William tốt với con, mẹ còn biết nói gì hơn ngoài việc chúc phúc."Tiếng cười lại vang lên từ đám bạn phía sau.
Tui giơ ly rượu lên cao, hô lớn:
"Nào, nâng ly chúc mừng cho cặp đôi của chúng ta!"
Nut cười chen vào:
"Không, phải nói là cặp đôi quốc dân mới đúng!"Tiếng cười lan khắp khu vườn, vang vọng đến tận hàng cau phía xa.
Những dây đèn vàng được bật sáng dần, phủ ánh sáng ấm áp lên tất cả.
Gemini và Fourth nhanh tay bật nhạc nhẹ, bản tình ca Thái lãng mạn vang lên, khiến vài người bắt đầu khiêu vũ vui vẻ ngay giữa sân.William vẫn nắm tay Est không rời.
Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào chưa từng thấy.
"Anh thấy không," cậu thì thầm, "mình không cần sân khấu, không cần đèn máy, chỉ cần như thế này thôi — là đủ rồi."Est siết nhẹ tay cậu, giọng anh trầm mà dịu:
"Ừ. Chỉ cần như thế này."Cả hai nhìn nhau, trong ánh đèn vàng và tiếng nhạc, nơi gió mang hương hoa và tiếng cười vang vọng.
Phía xa, mẹ William và mẹ Est ngồi cạnh nhau, cùng cười trong ánh sáng mờ dịu.
Bạn bè tụ lại thành vòng, vừa hát vừa hò hét chúc phúc, pháo giấy vẫn còn rơi lác đác.William khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai Est:
"Từ giờ anh phải chịu trách nhiệm với em đó."Est khẽ cười — một nụ cười an nhiên, như thể cả thế giới vừa được đặt lại vào đúng vị trí của nó.
Và trong tiếng vỗ tay, tiếng gió, tiếng nhạc, hai người vẫn đứng đó — giữa tình yêu, gia đình và ánh sáng.Không ồn ào, không sân khấu lớn, chỉ có hoa, gió, và những người thật lòng.
Giữa bầu trời miền nam rực rỡ, William và Est đã có một buổi lễ không cần công bố, nhưng ai cũng biết — họ đã thuộc về nhau, bằng tất cả yêu thương của một đời.-------------------Sau buổi lễ, khi ánh đèn trong vườn dần tắt, tiếng nói cười của bạn bè cũng thưa dần, Hat Yai trở lại với dáng vẻ bình yên vốn có.
Mọi người đã trở về Bangkok vì lịch trình, chỉ còn Est ở lại thêm một đêm — theo lời năn nỉ đến mức gần như van xin của William:
"Anh ở lại đi, chỉ một đêm thôi. Em muốn Hat Yai lưu lại kỷ niệm của chúng ta."Và giờ đây, khi gió đêm thổi qua, mùi hoa sứ và hương đất sau mưa hòa vào nhau, Est mới thấy quyết định ấy là đúng.William mặc phông trơn, quần jeans đơn giản, mái tóc rối nhẹ do gió. Cậu bước ra ban công, tay cầm hai cốc trà sữa mà vừa mua về.
"Anh uống thử đi, tiệm này ở gần chợ đêm, nổi tiếng nhất Hat Yai luôn đó."Est đón lấy cốc, khẽ nhấp một ngụm, hương trà hòa với vị ngọt thanh của sữa. Anh cười nhẹ:
"Không tệ. Nhưng hình như ngọt hơn mấy chỗ ở Bangkok ha?"
"Hat Yai mà, cái gì cũng có chút 'ngọt' hơn." — William cười, đôi mắt cong cong, nhìn anh đầy tự hào.Cậu ngồi xuống cạnh, vai hai người chạm nhẹ.
"Em muốn đưa anh đi dạo một vòng. Ở đây nhiều nơi đẹp lắm. Ban ngày thì ai cũng biết, nhưng đêm mới là Hat Yai thật sự."Est khẽ nghiêng đầu: "Giờ này vẫn còn chỗ nào mở sao?"
"Có chứ!" — cậu đứng bật dậy, kéo tay anh, ánh mắt sáng rực như trẻ con khoe bí mật.
"Đi thôi, P'Est."Con đường nhỏ dẫn ra khu trung tâm Hat Yai ngập trong ánh đèn.
Hai bên là hàng quán ven đường, mùi đồ nướng, mùi cà phê rang, tiếng nhạc từ mấy quán bar nhỏ vọng ra, tất cả tạo thành thứ âm thanh sống động mà ấm áp.William vừa đi vừa kể, giọng cậu lẫn trong tiếng xe máy chạy qua:
"Anh thấy không, đây là Lee Garden Plaza. Hồi nhỏ, em với mẹ hay đi chợ ở đây. Mỗi lần xong là mẹ lại dắt em đi ăn kem.
Còn kia là phố vẽ tranh tường — nơi tụi học sinh hay tới chụp hình sau giờ học. Em từng vẽ ở đó một bức... nhưng xấu lắm, bị mưa rửa trôi mất rồi."Est bật cười, ánh mắt anh nghiêng theo bước chân người đi bên cạnh:
"Giờ mà anh ra đó, chắc em lại lén vẽ thêm bức khác hả?"
"Không đâu." — William cười, giọng khẽ hơn. "Giờ em chỉ muốn vẽ anh thôi."Câu nói làm Est khựng lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu mà ấm.
"Em bây giờ biết nói những lời làm người ta không biết đáp thế nào rồi đấy."
William nhún vai: "Học từ anh cả đấy."Cả hai dừng lại ở Khlong Hae Floating Market, nơi những chiếc thuyền gỗ nhỏ neo lại dọc con kênh, ánh đèn lồng treo dọc theo bờ, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.
Âm nhạc du dương vang lên từ xa, vài người vẫn còn ngồi ăn khuya, khung cảnh vừa rộn ràng vừa yên bình.William mua hai xiên cá viên, đưa cho Est:
"Lần đầu tiên em đưa anh đi chợ nổi, phải để anh nếm hương vị miền nam đúng nghĩa."
Est cười, đón lấy:
"Lần đầu tiên anh đi chợ nổi mà có người vừa làm hướng dẫn, vừa ép ăn cá viên kiểu này."William cười tít mắt: "Anh ăn đi, ngon thật mà."
Est giả vờ nghiêm giọng:
"Ừ, ngon. Nhưng nếu em định cưới anh bằng cá viên thì chưa đủ đâu nhé."
William bật cười, đôi mắt sáng long lanh:
"Em không cưới bằng cá viên. Em cưới bằng cả tuổi thanh xuân của mình rồi."Gió đêm thổi nhẹ, khiến câu nói tan vào không gian, nhưng Est nghe rõ từng chữ.
Anh chỉ khẽ siết tay cậu, không nói gì thêm.Khi rời chợ nổi, cả hai đi bộ lên đồi nhỏ nhìn xuống thành phố.
Từ trên cao, Hat Yai trải dài như một tấm thảm vàng rực ánh đèn. Xa xa là Khao Kho Hong Viewpoint, nơi cánh quạt gió xoay chậm rãi giữa màn đêm.William dừng lại, khẽ nói:
"Hồi nhỏ em hay chạy lên đây mỗi khi buồn. Lúc nào cũng nghĩ, nếu một ngày có ai đó cùng đứng ở đây, chắc mình sẽ không cô đơn nữa."
Cậu quay sang nhìn Est, cười nhẹ:
"Giờ thì có rồi."Est lặng lẽ nhìn khung cảnh phía trước — gió mát, ánh trăng rọi xuống vai hai người, và trong lòng anh là thứ cảm giác an yên hiếm hoi.
"Anh hiểu vì sao em yêu nơi này đến thế rồi."
"Vì nó bình yên?" — William hỏi.
"Vì nó giống em." — Est đáp khẽ.Cậu quay sang, ánh mắt cười dịu đi, giọng nhỏ như hơi thở:
"P'Est..."
"Hửm?"
"Cảm ơn anh. Vì đã đến đây với em."Est chỉ nhìn cậu, ánh mắt ấm áp đến mức William thấy tim mình như muốn tan chảy.
Anh đáp khẽ:
"Không phải đến với em, mà là trở về cùng em."Gió đêm Hat Yai khẽ thổi qua, mang theo tiếng chuông gió từ ngôi chùa gần đó.
Hai người đứng bên nhau, không cần nói thêm điều gì.
Trên cao, bầu trời lấp lánh, dưới kia, ánh đèn phản chiếu qua mặt nước.William chậm rãi vươn tay, đan tay mình vào tay Est.
"P'Est..."
"Ừ?"
"Hat Yai đẹp thật, nhưng nếu có anh, nơi nào cũng đẹp."Est bật cười khẽ, kéo cậu vào lòng.
Giữa gió và ánh sáng, cả hai chỉ còn nghe thấy tiếng tim hòa nhịp, và trong khoảnh khắc ấy — mọi điều đều trở nên thật giản đơn:
Một thành phố, một buổi tối, hai người — và tình yêu đủ để lấp đầy cả bầu trời.----------------------Trời đã về khuya. Gió miền Nam luồn qua khung cửa sổ, mang theo hương hoa sứ và tiếng côn trùng rì rào ngoài vườn.
William đang tắm, tiếng nước chảy vang nhẹ từ phòng trong.
Est thay áo ngủ xong, định ra hiên hít gió thì thấy ánh đèn phòng khách vẫn còn sáng.Anh bước ra, khẽ khàng.
Trong không gian yên ắng ấy, mẹ của William đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một cuốn album cũ đã sờn mép.
Bà lật từng trang một cách cẩn thận — ngón tay dừng lại ở tấm hình cậu bé William năm chừng năm tuổi, đang cười tươi bên bờ sông Hat Yai, tay cầm bó hoa dại.Est đứng yên một lát, rồi bước lại gần, giọng anh khẽ như sợ làm phiền:
"Mẹ vẫn chưa ngủ ạ?"Mẹ William ngẩng lên, ánh đèn hắt lên gương mặt bà — có chút mỏi mệt của người phụ nữ đã đi qua nhiều năm tháng, nhưng trong ánh mắt lại đầy dịu dàng.
"À, mẹ chỉ xem lại mấy tấm hình cũ thôi. Lâu lắm rồi mới mở ra."Bà khẽ cười, chỉ vào bức ảnh:
"Hồi đó William nghịch lắm. Lúc nào cũng làm đổ nước, té ngã, nhưng mỗi lần bị mắng lại chạy đến ôm mẹ, cười y như không có chuyện gì.
Nhìn cái cười này... vẫn giống y như bây giờ, phải không Est?"Est ngồi xuống cạnh, khẽ gật đầu:
"Dạ... vẫn vậy ạ. Lúc cười thì trời có sập cũng thấy yên tâm."Bà khẽ bật cười, gật gù:
"Ừ, thằng bé này có cái nụ cười biết khiến người khác mềm lòng."Im lặng một chút, bà khép album lại, tay vẫn vuốt nhẹ lên bìa cũ.
Giọng bà trở nên trầm hơn, nhưng nhẹ nhàng:
"Thật ra, ban đầu mẹ cũng lo lắm.
Khi William nói với mẹ về việc hai đứa đã xác định quan hệ, mẹ im cả mấy ngày.
Không phải vì mẹ phản đối, mà vì mẹ sợ... sợ nó sẽ khổ, sợ hai đứa phải chịu điều tiếng."Est ngồi im, mắt anh dõi xuống đôi bàn tay người mẹ đang nắm lại.
Anh định nói gì đó, nhưng bà đã tiếp lời:"Nhưng hôm nay, khi thấy ánh mắt nó nhìn con, mẹ hiểu rồi.
Cái ánh nhìn đó, mẹ chỉ thấy từ một người suốt mấy chục năm — là của ba thằng bé."Bà quay sang nhìn anh, nụ cười dịu hẳn:
"Cảm ơn con, Est.
Cảm ơn vì đã ở bên William, vì đã không bỏ đi khi mọi chuyện khó khăn nhất.
Thằng bé này vẻ ngoài mạnh mẽ lắm, nhưng trong lòng lại yếu đuối đến mức đáng thương.
Mẹ từng nghĩ không ai hiểu William, nhưng giờ mẹ yên tâm rồi."Est im lặng rất lâu. Anh siết chặt bàn tay mình, khẽ đáp:
"Con mới là người phải cảm ơn, mẹ à.
William... đã khiến con tin rằng, tình yêu không cần phải đúng thời điểm, chỉ cần là đúng người."Bà mỉm cười, ánh mắt như có chút nước:
"Con nói câu đó nghe giống William ghê."Cả hai bật cười khẽ.
Khoảnh khắc ấy, gió khẽ thổi qua làm rèm cửa lay nhẹ, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Từ trong, William bước ra, tóc còn ướt, khăn vắt hờ trên cổ.Cậu thoáng ngạc nhiên khi thấy hai người ngồi cạnh nhau.
"Mẹ cũng còn thức à?"Mẹ William quay lại, cười tươi:
"Đang kể xấu con đó.
Kể chuyện con hồi nhỏ làm vỡ bình hoa rồi đổ cho con mèo."William ngẩn ra, đỏ mặt:
"Mẹ, chuyện đó còn nhớ hả!"Est bật cười thành tiếng, nhìn sang bà, giọng trêu nhẹ:
"Em ấy bây giờ vẫn giống y như lời bác kể, chỉ khác là nếu có làm vỡ gì đó thì sẽ cố nấu đồ ăn bù lỗi thôi."William giả vờ cau mày, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương.
"Mẹ, anh ấy bắt nạt con đó, thấy chưa."
Bà chỉ cười, đứng dậy, khẽ xoa đầu cậu:
"Thấy rồi, nhưng mẹ không can đâu. Người ta bắt nạt vì thương đó con."William mím môi, ngẩng lên nhìn Est, nụ cười dần tan ra thành sự dịu dàng.
Bà nhìn hai đứa, ánh mắt hiền đến lạ, rồi nói nhỏ như gió:
"Thôi, hai con nghỉ sớm đi. Mai còn về Bangkok.
Mẹ mừng vì Hat Yai hôm nay có thêm một kỷ niệm đẹp như vậy."Nói rồi, bà khép album lại, mang theo nụ cười ấm, chậm rãi rời khỏi phòng khách.Còn lại William và Est, ngồi lặng giữa ánh đèn vàng dịu.
Trên bàn, cuốn album vẫn mở hé — tấm ảnh cậu bé William đang cười rạng rỡ trong nắng, bên cạnh là tấm hình mới chụp hôm nay, khi cậu đeo nhẫn cho Est.
Giữa hai tấm ảnh ấy, là cả một hành trình — từ một cậu bé Hat Yai vô tư, đến người đàn ông đủ lớn để yêu và được yêu.Est nghiêng đầu, khẽ nói:
"Mẹ em thật tuyệt."
William gật nhẹ, giọng khẽ:
"Ừ. Giống anh."Họ cùng bật cười.
Ngoài kia, gió Hat Yai vẫn thổi, như ru đêm trôi thật chậm — êm và ấm, như tình yêu đang nằm yên giữa lòng hai người.
"Không. Nhưng chắc anh phải làm quen lại với việc không nghe tiếng sóng." – Est cười nhẹ, đôi mắt nheo lại.
"Vậy thì để mai em mở nhạc sóng biển cho anh ngủ."
"Đừng, anh sẽ lại nhớ Phuket mất."
"Em thì muốn anh nhớ em thôi."Est bật cười, lắc đầu, khẽ đập vai cậu: "Em đúng là miệng dẻo không ai bằng."Xe đưa cả hai trở về căn hộ quen thuộc ở Sathorn. Căn nhà vắng mấy ngày, nhưng chỉ vừa mở cửa, William đã nhanh tay bật điều hòa, rót nước, dọn lại mọi thứ gọn gàng như thể sợ anh mệt.Est ngồi xuống sofa, nhìn cậu đi qua đi lại, trong lòng dâng lên một cảm giác rất lạ — vừa thân thuộc, vừa mới mẻ. Giờ đây, mỗi cử động của William đều mang theo sự trưởng thành, có trách nhiệm, khác hẳn cậu nhóc bướng bỉnh ngày xưa."Em làm gì mà cứ dọn mãi vậy?" – Est hỏi.
William dừng lại, ngẩng lên, nụ cười toe: "Chuẩn bị chỗ để anh nghỉ. Nhưng thật ra..." – cậu chậm rãi tiến đến, ngồi xuống cạnh anh – "...em có chuyện muốn nói."Est nghiêng đầu: "Chuyện gì nữa đây?" "Tiệc đính hôn."Không khí chững lại một chút. William chống tay lên đầu gối, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy. "Em đã nói với P'Ko và P'Tui rồi. Mọi người bảo nên tổ chức một buổi nhỏ, ấm cúng, trong phạm vi người thân và bạn bè. Không cần phô trương, nhưng phải thật đẹp. Em muốn hỏi anh... anh có đồng ý để em lo phần này không?"Est nhìn cậu vài giây, rồi khẽ cười.
"Anh tưởng em định hỏi 'Anh có đồng ý cưới em không' nữa chứ."William bật cười khẽ, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự mong chờ.
"Anh đã đồng ý rồi mà, hỏi lai anh đổi ý thì sao. Em chỉ muốn mọi thứ diễn ra hoàn hảo cho anh thôi."Est đặt ly nước xuống bàn, xoay người lại đối diện cậu. "Em biết anh không thích ồn ào. Nhưng anh cũng không muốn giấu giếm. Lễ đính hôn... không cần quá lớn, nhưng phải có mẹ, có cha mẹ em, có bạn bè thân thiết.
Và..." – anh ngừng một chút, ánh nhìn dịu xuống – "...anh muốn em đeo nhẫn cho anh lần nữa."William nhìn anh, hơi sững. Ánh sáng buổi chiều chiếu xiên qua rèm, rơi lên gò má anh, làm đôi mắt anh long lanh như pha lê.
Cậu gật đầu, giọng nghẹn khẽ. "Em hứa. Lần này, em sẽ làm cho anh một lễ đính hôn thật đẹp."Những ngày tiếp theo, cả hai bận rộn mà vui vẻ.
Ban ngày, William vẫn tham gia lịch quay quảng cáo; Est đọc kịch bản mới nhưng vẫn dành thời gian cùng mẹ chọn bánh, thử vest.
Tối về, họ cùng nhau ngồi trong phòng khách, mở laptop, bàn về màu hoa, kiểu thiệp, ánh đèn.Bangkok những ngày cận lễ đính hôn nắng gắt đến khô cả không khí. Est gần như ngày nào cũng thấy William rời nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về. Hôm thì quay quảng cáo cho thương hiệu thời trang, hôm thì chụp hình bìa tạp chí, lại còn phải họp bàn chi tiết cho lễ đính hôn.Anh nhiều lần nhắc cậu nghỉ sớm, nhưng William chỉ cười, giọng vẫn tươi như mọi khi. "Không sao đâu, em còn sức mà."Nhưng càng nói, cậu càng gầy đi thấy rõ. Mắt trũng, da tái, giọng khàn. Đỉnh điểm là buổi chiều hôm ấy — khi Est đang ở nhà cùng mẹ bàn việc chọn hoa, điện thoại anh đổ chuông. Đầu dây bên kia là Gemini, giọng khẩn. "P'Est, William ngất ở phim trường rồi. Em đang đưa cậu ấy đến bệnh viện."Chiếc ly trên tay Est rơi xuống, vỡ tan. Anh chẳng kịp lấy áo khoác, chỉ kịp nhặt chìa khóa và chạy như bay ra xe.Cả đường đến bệnh viện, tim anh đập loạn. Hình ảnh William trong đầu cứ chập chờn — nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng, rồi khuôn mặt tái nhợt hôm qua mà anh đã thấy thoáng qua nhưng cố tin là "chỉ do mệt." Anh tự trách mình. Sao lại để cậu lao lực đến vậy? Sao không nhìn ra?Khi Est đến nơi, William đang truyền nước. Gương mặt cậu trắng bệch, môi khô.
Gemini đứng ngoài phòng, thở dài. "Cậu ấy mấy ngày nay quay liên tục, ăn không kịp, còn lo check mail nhà cung cấp hoa với bên thiết kế sân khấu. Em nói hoài mà cậu ấy không nghe."Est khẽ cúi đầu cảm ơn rồi bước vào phòng.
Ánh sáng trong phòng trắng nhạt. William nằm nghiêng, tóc rối, bàn tay gầy gò cắm kim truyền.Est ngồi xuống cạnh giường, lòng ngổn ngang.
Anh đưa tay khẽ vuốt lại tóc cậu, giọng trầm xuống, khẽ run. "Em đúng là... chẳng bao giờ biết tự thương mình."William hơi cử động, mí mắt run nhẹ. Khi cậu mở mắt, bắt gặp gương mặt Est, nụ cười yếu ớt hiện ra. "Anh đến rồi à...""Còn nói được à?" – Est nghiêm giọng, dù trong lòng mềm nhũn. – "Em định ngất đến bao giờ nữa?"William mấp máy môi: "Chỉ là... thiếu ngủ chút thôi."
"Thiếu ngủ mà truyền nước à?" – Est đáp, mắt anh cụp xuống. – "Có biết anh lo thế nào không hả?"Cậu bật cười khẽ, định đùa, nhưng ánh mắt Est khiến cậu dừng lại.
Anh không giận kiểu to tiếng, mà giận kiểu lặng. Giận đến mức im lặng cũng đủ làm không khí nặng xuống.Một lúc sau, William khẽ nói. "Em chỉ muốn mọi thứ trong lễ đính hôn thật hoàn hảo. Anh đã chịu khổ nhiều rồi, em không muốn anh phải lo thêm."Est ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt cậu. "Anh không cần lễ đính hôn hoàn hảo, William. Anh chỉ cần em khỏe mạnh.
Nếu phải chọn giữa một lễ đính hôn xa hoa và việc em bình an, anh sẽ chọn em, không do dự."William im lặng, đôi mắt đỏ lên. Cậu vươn tay ra, nắm lấy tay anh.
Bàn tay ấm, nhưng hơi run.
"Em xin lỗi..."Est nắm lại tay cậu, giọng anh khẽ như gió thoảng:
"Anh không cần xin lỗi. Chỉ cần hứa với anh một điều.""Điều gì ạ?""Dù bận đến đâu, em cũng phải ngủ đủ, ăn đủ. Lễ đính hôn nếu phải dời ngày, anh vẫn chờ. Nhưng anh không muốn thêm lần nữa để thấy em nằm thế này."William cười khẽ, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Cậu nghiêng người, để đầu tựa vào vai anh, giọng nhỏ xíu:
"Em hứa. Chỉ cần anh ở bên, em sẽ không cố quá nữa."Est thở ra, bàn tay anh khẽ vuốt tóc cậu.
"Ngủ đi. Anh sẽ ngồi đây."William khẽ gật, bàn tay vẫn giữ chặt lấy tay anh như sợ anh biến mất.
Ánh sáng trong phòng dần dịu lại, chỉ còn tiếng máy truyền nước nhỏ giọt đều đặn, và hơi thở hai người hòa chung một nhịp.Tối hôm đó, Est vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh.
Ngoài trời, Bangkok lấp lánh đèn, dòng xe không dứt.
Anh nhìn cậu ngủ, lòng dịu lại.
Giận thì giận, nhưng thương còn nhiều hơn.Anh khẽ nói, dù biết cậu không nghe được:
"Anh không cần một William hoàn hảo, anh chỉ cần em, vậy thôi."Cậu khẽ cựa mình, môi mấp máy trong mơ, như trả lời:
"Em biết mà... P'Est."Buổi chiều hôm đó, Bangkok bỗng đổ mưa rào bất chợt.
Tiếng mưa lộp độp trên khung cửa sổ, hòa với tiếng đồng hồ treo tường đều đặn như nhịp tim của Est. Anh ngồi trên sofa, tay cầm kịch bản nhưng chẳng đọc nổi chữ nào.Mấy hôm nay, William khỏe lại, vẫn chạy đôn chạy đáo cho lễ đính hôn. Cậu luôn cười, luôn trấn an, nhưng không hiểu vì sao, càng gần ngày, lòng Est lại càng bất an. Không phải vì nghi ngờ, mà là cảm giác... như có thứ gì đó lơ lửng giữa tim và cổ họng, khó gọi thành tên.Điện thoại reo. Là mẹ anh.
Giọng bà dịu dàng, quen thuộc. "Con đang ở nhà à, Est?" "Vâng. Con vừa định gọi cho mẹ." "Sao vậy?"Est im lặng vài giây rồi khẽ nói. "Mẹ ơi... dạo này con thấy lòng cứ lạ lắm. Không phải lo lắng, cũng không phải sợ, chỉ... cứ bồn chồn, không yên. Càng gần lễ đính hôn, con lại càng thấy tim mình rối."Đầu dây bên kia, mẹ anh khẽ bật cười, giọng bà trầm mà ấm. "Đó là chứng tiền hôn nhân đấy con.""Tiền hôn nhân?" – Est lặp lại, hơi nhíu mày.
"Ừ. Ai sắp cưới cũng từng trải qua. Dù có yêu nhau bao nhiêu, đến gần ngày chính thức gắn bó, con người ta vẫn sợ: sợ thay đổi, sợ mất tự do, sợ không đủ tốt để chăm sóc người kia."Bà dừng một nhịp, rồi nói khẽ hơn:
"Con không phải lo, Est à. Sợ không có nghĩa là nghi ngờ. Đôi khi chỉ vì con yêu nhiều quá, nên tâm mới không yên. Tình yêu thật sự, càng sâu thì càng khiến người ta sợ đánh mất."Est tựa lưng vào ghế, mắt anh nhìn mưa ngoài khung cửa, lòng chùng xuống.
"Mẹ... con chưa từng sợ như thế trước đây. Với William, con cứ thấy mình lúc nào cũng muốn tốt hơn, muốn xứng đáng hơn. Nhưng cũng chính vì vậy, con sợ một ngày nào đó, nếu con làm gì sai, cậu ấy sẽ thất vọng."Bà khẽ cười:
"William yêu con vì con là chính con, không phải vì con hoàn hảo. Hôn nhân hay đính hôn cũng vậy, chẳng phải để chứng minh mình xứng đáng, mà để cùng nhau cố gắng.
Nếu con cứ nghĩ mình phải 'đủ tốt', thì tình yêu sẽ mất đi sự bình yên. Chỉ cần nhớ — hạnh phúc thật sự không phải là không có sợ hãi, mà là vẫn chọn nắm tay nhau dù sợ."Est cười nhẹ, hơi cúi đầu, giọng anh khàn khàn. "Con biết rồi, mẹ. Cảm ơn mẹ.""Ừ, mai William qua, con đừng nghiêm quá nhé. Thằng bé vẫn đang lo cho buổi lễ lắm."
"Mẹ yên tâm. Con biết rồi""Thế thì tốt. Mẹ chỉ muốn thấy hai đứa cười thôi."Cuộc gọi kết thúc, Est ngồi yên rất lâu.
Mưa ngoài kia vẫn rơi đều, gió thổi làm rèm cửa khẽ lay.
Anh khẽ đưa tay lên ngực, nơi tim vẫn đập dồn dập, rồi thở ra thật nhẹ.Đúng như mẹ nói — có lẽ là vì anh yêu quá nhiều.
Bởi khi một người trở thành tất cả, người ta luôn sợ đánh mất họ.Anh mỉm cười khẽ, ánh mắt dần dịu lại.
Ở đâu đó trong tim, anh biết — chỉ cần quay đầu, William vẫn đang ở đó, với nụ cười ấm như ánh nắng sau mưa.Đêm Bangkok lấp lánh như tấm vải phủ đầy ánh sao.
Trên con phố nhỏ gần khu Sathorn, ánh đèn vàng hắt qua tán cây, rọi lên khung cửa sổ nơi Est đang ngồi.
Anh vẫn chưa ngủ. Sau cuộc trò chuyện với mẹ, lòng anh nhẹ hơn, nhưng lại có thứ cảm giác khó tả cứ dâng lên — như sóng nhỏ giữa tim.Tiếng chuông cửa vang lên.
Est hơi giật mình, nhìn đồng hồ — gần mười giờ tối.
Anh ra mở cửa, vừa định hỏi ai, thì đã thấy William đứng đó, đội mũ lưỡi trai, trên tay cầm túi đồ ăn."Anh ăn tối chưa?" – cậu cười, giọng khàn khàn vì mệt nhưng vẫn cố tươi.Est nhìn cậu, vừa thương vừa buồn cười.
"Em có biết mấy giờ rồi không? Sao lại chạy sang?"William nhún vai:
"Em đoán anh chưa ngủ. Với lại mai rehearsal, em sợ không có thời gian nói chuyện với anh."Cậu đưa túi đồ ăn lên, giọng nhẹ đi:
"Em mua hủ tiếu bò viên ở chỗ anh thích đó."Est khẽ bật cười, bất lực nhận túi.Họ ngồi ăn đơn giản trên sofa, chỉ có ánh đèn vàng và tiếng dao muỗng lách cách nhỏ.
William ăn được vài miếng, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh sao thế? Hôm nay em gọi mãi không thấy anh trả lời."Est dừng lại, ngẩng lên, đôi mắt anh bình thản nhưng sâu.
"Anh ổn. Chỉ là... có hơi nhiều suy nghĩ."William đặt đũa xuống, nghiêng người, giọng cậu chậm lại:
"Anh lo chuyện lễ đính hôn à?"Est không trả lời ngay. Anh nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu."Có lẽ thế. Càng gần ngày, anh càng thấy tim mình bất ổn. Anh không biết nên gọi đó là hồi hộp hay sợ."William không ngắt lời, chỉ đưa tay khẽ đặt lên mu bàn tay anh.
"Em cũng vậy. Nhưng khác một chút — em sợ không đủ để anh hạnh phúc.
Anh lúc nào cũng điềm tĩnh, còn em thì vụng về. Em sợ sau lễ này, nếu có lúc anh thấy em không như anh nghĩ..."Est cắt ngang, giọng anh dịu mà kiên định:
"William. Anh chưa bao giờ cần em phải hoàn hảo."Ánh đèn trong phòng hắt xuống, chiếu vào khuôn mặt nghiêm nhưng dịu của anh.
"Anh chỉ cần em là chính em. Người mà anh đã yêu, đã chọn, đã hứa cùng đi.
Những nỗi sợ này... có lẽ là vì cả hai đều yêu quá nhiều."William khẽ cúi đầu, môi cong lên, nụ cười nhỏ nhưng sáng.
"Em cũng nghĩ vậy."Cậu đứng dậy, đưa tay ra trước mặt anh.
"Đi với em một chút không? Em muốn cho anh thấy một thứ."Est nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nắm tay đứng lên.
Họ ra ngoài, trời đã tạnh mưa. Đường phố Bangkok vẫn sáng, phản chiếu ánh đèn neon trên nền ướt.William dắt Est đi bộ qua con phố nhỏ, rồi rẽ sang con hẻm có quán cà phê cũ hai người từng hẹn lần đầu.
"Anh nhớ chỗ này không?" – William hỏi, mắt cậu lấp lánh.
"Anh nhớ. Lúc đó em uống cà phê mà bị đắng, làm mặt nhăn như mèo ướt." – Est bật cười."Ừ, còn anh thì giả vờ không thấy, nhưng lại cười suốt cả buổi."Cả hai cùng dừng lại bên con kênh nhỏ phía sau quán.
Đèn đường hắt ánh cam lên mặt nước, phản chiếu hai bóng người đứng sát bên nhau.William nắm tay anh, giọng cậu chậm rãi:
"Anh thấy không, thành phố này ồn ào, hỗn loạn, nhưng mỗi khi em đi bên anh, em lại thấy yên.
Có lẽ vì anh chính là phần bình yên nhất trong thế giới của em."Est nhìn cậu, lòng anh khẽ run lên.
Cảm giác bồn chồn ban sáng bỗng tan biến, thay vào đó là thứ ấm áp len lỏi khắp ngực.Anh đáp khẽ, giọng trầm mà đầy cảm xúc:
"Và em... là phần trẻ trung nhất trong cuộc đời anh. Anh đã quên mất cảm giác được rung động như thế nào cho đến khi gặp em."William bật cười, ánh mắt ươn ướt, rồi khẽ siết tay anh hơn.
"Vậy mình không sợ nữa nhé?"
Est cười – "Chỉ mong mai trời đẹp, để lễ đính hôn được trọn vẹn."William nghiêng đầu, giọng khẽ:
"Trời chắc chắn sẽ đẹp thôi. Vì có anh."Cậu nói xong, cúi xuống hôn lên trán anh thật nhẹ.
Dòng xe phía xa vẫn chạy, ánh đèn phản chiếu rực rỡ quanh họ.
Est khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ môi cậu, tim anh bình yên một cách lạ kỳ.Khi mở mắt ra, bầu trời đêm đã lấp lánh sao, như cũng mỉm cười chúc phúc cho hai người đang nắm tay nhau giữa Bangkok đầy ánh sáng.Gió đêm Bangkok mát rượi, mang theo hương hoa và chút hơi nước từ dòng sông gần đó. Hai người vẫn đứng bên con kênh nhỏ, đèn vàng hắt lên mặt nước loang loáng.
Est im lặng nhìn xa xăm, ánh mắt anh vẫn còn chút xa vắng — nỗi bồn chồn chưa tan hết.William quay sang, ánh mắt cậu chậm rãi dõi theo nét mặt anh. Cậu hiểu. Không cần hỏi, chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, cậu đã biết Est vẫn còn lo."Anh biết không," – William khẽ nói, giọng cậu ấm như gió thoảng – "lúc đầu, em cũng lo như anh bây giờ. Lo người ta nói, lo công việc, lo cả chuyện tương lai nữa. Nhưng càng lo, em lại càng nhận ra một điều..."Cậu dừng lại, mỉm cười, ánh mắt nghiêng nghiêng như ánh đèn phản chiếu lên nước.
"Anh chính là thứ duy nhất em chắc chắn."Est khẽ giật mình nhìn cậu. William tiếp, giọng nhẹ như lời thì thầm. "Dù mọi thứ có thay đổi, em chỉ cần biết khi quay đầu lại, vẫn có anh ở đó. Vậy là đủ rồi.
Em không muốn suy nghĩ chuyện đúng – sai hay hoàn hảo nữa.
Em chỉ muốn mỗi sáng mở mắt ra, thấy anh bên cạnh, là thấy lòng yên tâm."Est vẫn im, chỉ nhìn cậu. Trong ánh mắt ấy là sự bình tĩnh dịu dàng của William — không phải kiểu hứa hẹn, mà là niềm tin vững vàng, giản đơn.Cậu nói tiếp, giọng khẽ hơn, như để những lời đó chỉ riêng anh nghe được. "Anh hay lo xa lắm. Lo công việc, lo cảm xúc, lo cả tương lai. Nhưng mà P'Est... tụi mình đâu cần phải biết hết mọi chuyện trong tương lai.
Cứ sống, cứ yêu, rồi chuyện gì đến sẽ đến. Em không cần anh lúc nào cũng mạnh mẽ, chỉ cần anh đừng tự dằn vặt vì yêu em thôi."Est khẽ cười, hơi cúi đầu. Nụ cười lẫn vào tiếng gió, rất nhẹ nhưng cũng rất thật.
William thấy thế, bèn tiến lại gần hơn một chút, đôi mắt cậu ánh lên thứ dịu dàng khó tả."Anh có biết vì sao em yêu anh không?" – William hỏi khẽ.
Est nghiêng đầu, giọng anh trầm: "Vì sao?"William bật cười, lắc đầu:
"Vì anh khiến em muốn tốt hơn. Không phải để chứng minh điều gì, mà chỉ vì khi ở cạnh anh, em tự nhiên muốn trở thành người khiến anh tự hào."Est im lặng, nhìn cậu rất lâu. Ánh đèn hắt lên gò má cậu, làm nổi bật đôi mắt sáng rực.
William khẽ nói thêm, từng chữ rơi chậm rãi như giọt nước lên mặt hồ tĩnh:
"Cho nên, anh đừng lo. Dù ngày mai có bao nhiêu ống kính, bao nhiêu người nhìn, em vẫn chỉ nhìn một người thôi — là anh.
Lễ đính hôn không phải là thử thách, mà là lời xác nhận: rằng em đã chọn anh rồi, và sẽ không thay đổi."Est khẽ thở ra, nụ cười dần nở. Những sợi căng thẳng trong lòng anh như tan biến từng chút một.
Anh nhìn cậu, giọng khẽ, nhưng mềm đi rõ rệt:
"Em nói chuyện càng ngày càng giỏi rồi đó."William cười, nghiêng đầu:
"Thì phải học thôi, để dỗ anh lúc nào cũng cười thế này."Est lắc đầu, nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ đáp."William, anh đã từng nói với em chưa, không biết từ lúc nào, em chẳng cần phải làm gì, mà chỉ cần vừa nhìn thấy em, anh đa mỉm cười rồi."William không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh, mười ngón đan khít.
Cậu nói khẽ, giọng trầm mà ấm:
"Vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa nhé. Ngày mai, chỉ cần anh cười thôi. Phần còn lại, để em lo."Est nhìn cậu, lòng bỗng thấy bình yên đến lạ. Anh khẽ gật đầu, giọng thấp:
"Ừ. Anh tin em."William mỉm cười, bước lại gần hơn, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán anh.
Dòng xe phía xa vẫn lấp lánh ánh đèn, Bangkok về đêm vẫn ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai người — lặng, ấm, và yên.------------------------Buổi sáng ở Hat Yai rực nắng, nhưng gió lại mát đến lạ.
Từ sớm, khắp khu vườn sau nhà William đã rộn ràng tiếng người, tiếng cười, tiếng gọi nhau chuẩn bị.Ngôi nhà gỗ ba tầng nằm ẩn mình giữa vườn xoài và hoa sứ là nơi William sinh ra, cũng là nơi mẹ cậu bảo rằng "nếu có ngày con thật sự hạnh phúc, hãy đưa người đó về đây."
Và hôm nay, Est đã đứng ở đó.Anh mặc sơ mi trắng, tay xắn nhẹ, đang giúp mẹ William sắp bàn tiệc.
Mùi gạo nếp và hương hoa nhài hòa vào nhau, khiến không khí yên bình đến mức ai cũng thấy dễ chịu.
Còn William thì chạy đi chạy lại, cầm điện thoại chỉ đạo ở ngoài cổng:"P'Gemini, đừng treo bảng chúc mừng ngược nữa!
P'Fourth, chỗ đó để bánh, không phải để đèn chụp hình đâu!"Tiếng cậu vang lên, pha chút gấp gáp, chút hốt hoảng, khiến mọi người không nhịn được cười.Offroad từ phía sân bước vào, tay cầm bó hoa daisy trắng muốt, cười toe:
"William, hoa tụi anh sắp xếp xong rồi nha.
Est, xem thử có vừa ý không?"Est nhìn bó hoa, ánh mắt anh dịu hẳn đi.
"Đẹp quá. Y như em thích."
Offroad liếc qua Daou, cười nhỏ: "Của người em thích chọn cho mà, làm sao mà không thích được."Đến giữa trưa, khách mời đã gần đủ.
Không có truyền thông, không có ống kính.
Chỉ có gia đình, những người bạn thân thiết, và vài đồng nghiệp lâu năm — những người đã chứng kiến họ đi qua tất cả.Mẹ Est từ Bangkok đến, cùng mẹ William chuẩn bị khay trầu cau, hoa cúng.
Hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa cười, như đã thân quen từ lâu.
Cha William, người ít nói, đứng trước hiên nhà, ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy con trai cứ chạy qua chạy lại, khuôn mặt rạng rỡ hiếm thấy.Tui và Nut lo phần âm thanh.
Hong, Lego, Santa, Perth phụ trách trang trí dọc lối đi bằng cánh hoa trắng.
Gemini và Fourth — đương nhiên — cầm máy ảnh, quay lại mọi khoảnh khắc.Không khí nhộn nhịp nhưng không ồn ào, chỉ là rộn ràng, tươi sáng và đầy hạnh phúc.Tiếng nhạc truyền thống nhẹ vang lên, làn gió miền Nam thổi mơn man qua hàng cau trước sân.
Từ hiên nhà gỗ, Est cùng William đứng song song, hai người mặc trang phục truyền thống màu trắng ngà, cổ áo điểm hoa văn bạc.
Không có ống kính nào, không có ánh flash — chỉ có tiếng chim hót, tiếng xôn xao của những người thân quen, và hương nhài bay nhè nhẹ trong nắng.Giữa khoảng sân, một chiếc bàn phủ ren trắng được đặt sẵn.
Trên đó là hai hộp nhẫn bạc, khay hoa daisy, vài đóa sứ trắng, và bình nước thiêng mà mẹ William tự tay chuẩn bị.Khi tiếng nhạc dừng, hai người mẹ cùng bước lên.
Mẹ William trong bộ váy truyền thống màu kem, dáng người nhỏ nhắn nhưng đôi mắt sáng và đầy tự hào.
Mẹ Est mặc áo dài lụa Thái màu bạc nhạt, gương mặt vẫn giữ nụ cười hiền hậu.
Cả hai nhìn nhau, gật nhẹ, rồi cùng nắm tay con trai mình.Mẹ William nắm tay William, khẽ siết:
"William, hôm nay không còn là cậu bé Hat Yai năm nào còn quấn quýt bên cạnh mẹ nữa. Con đã lớn thật rồi."Mẹ Est nắm tay Est, giọng bà khẽ run:
"Est, mẹ giao con cho người này nhé.
Người biết trân trọng con, và yêu con bằng tất cả những gì con xứng đáng."Rồi, không ai nói thêm lời nào.
Hai người mẹ nhìn nhau, cùng khẽ mỉm cười.
Trong ánh nắng vàng, họ chậm rãi bước đến trước bàn lễ.
Bốn bàn tay – hai của mẹ, hai của con – giao nhau giữa không trung, rồi cùng hạ xuống.Mẹ William đặt tay con trai mình lên bàn tay Est.
Mẹ Est khẽ đặt tay William chồng lên, bao lấy cả hai.Khoảnh khắc ấy, mọi người đều nín thở.
Gió như ngừng lại, ánh sáng dịu xuống.
Hai người mẹ siết nhẹ bàn tay của họ, giọng hòa làm một, trầm mà xúc động. "Các con... hãy cùng nắm tay nhau thật chặt.
Không chỉ hôm nay, mà cả những ngày sau này.Khi vui, khi buồn, khi có hay không có ánh đèn.
Vì kể từ giây phút này — các con không còn là hai người, mà là một nhà."William cúi đầu thật thấp, giọng nghẹn:
"Con cảm ơn mẹ."
Est cũng khẽ đáp:
"Con hứa... sẽ không bao giờ buông tay em ấy."Hai người mẹ cười, mắt họ ánh lên sự mãn nguyện mà chỉ những người đã trải qua một đời mới hiểu.
Rồi họ lùi lại, để hai chàng trai đứng giữa khoảng sân ngập nắng.William quay sang, nhìn Est.
Bàn tay cậu vẫn còn ấm từ cái chạm của hai người mẹ.
Cậu nắm chặt tay anh hơn, giọng khẽ:
"Em nghĩ... đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời em."Est nhìn cậu, ánh mắt anh dịu, có cả nước và nắng trong đó.
"Anh cũng nghĩ vậy."Tiếng vỗ tay vang lên khắp khu vườn.
Gemini và Fourth hò reo, Daou lau nước mắt, Tui cười mà giọng nghèn nghẹn:
"Thôi chết, cảnh này đẹp hơn cả cảnh phim tụi mình từng quay rồi!"Phía sau, cha của William và mọi cùng nâng ly chúc mừng, ánh mắt cả hai rạng rỡ niềm vui.
Hai người mẹ ngồi cạnh nhau, nắm tay, cùng mỉm cười nhìn về phía hai đứa con — giờ đây đang nắm tay nhau, giữa trưa Hat Yai, nơi trời xanh trong đến vô cùng.Hat Yai tràn nắng, tiếng gió qua hàng cau nghe như nhịp tim ai đó đang rối. William đứng trước bàn lễ, hai tay run run cầm chiếc hộp nhẫn bạc. Ánh sáng phản chiếu khiến đôi mắt cậu long lanh, nhưng không phải vì nắng—mà vì nước mắt.Cậu cười khẽ, giọng nghèn nghẹn:
"Em cứ nghĩ mình sẽ nói được thật bình tĩnh... nhưng vừa nhìn anh, mọi thứ trong đầu em trống rỗng." Cậu dừng lại một chút, hít sâu, rồi nhìn thẳng vào Est. "Ngày đầu tiên tụi mình gặp nhau, em chỉ coi anh là tiền bối, là người phải theo kịp. Lúc ấy, em chỉ muốn hoàn thành tốt công việc, xong rồi ai về nhà nấy.
Nhưng không hiểu từ khi nào, em bắt đầu chú ý đến từng điều nhỏ của anh — cách anh nghiêng đầu cười, cách anh lắng nghe người khác, cách anh luôn im lặng nhưng lại khiến người ta yên tâm.
Em đã từng nghĩ đó chỉ là ngưỡng mộ... cho đến một ngày, em nhận ra chỉ cần anh không ở cạnh, mọi thứ đều trở nên trống trải."Cậu khẽ cười qua nước mắt:
"Có lần scandal đến, em thấy mình như bị cả thế giới quay lưng. Lúc đó, chỉ cần nghĩ tới anh thôi, em đã bình tĩnh lại.
Em chưa từng nói, nhưng thật ra chính anh là người đã kéo em ra khỏi quãng thời gian tăm tối nhất.
Anh không hứa hẹn gì, chỉ đứng bên cạnh — mà với em, như thế đã là tất cả."William mở hộp nhẫn, giọng cậu khàn đi:
"Chiếc nhẫn này không phải lời hứa hoàn hảo, mà là điều duy nhất em có thể làm: giữ lấy tay anh, từ bây giờ cho đến bao lâu cũng được.
Em không giỏi nói những câu đẹp, nhưng anh tin đi... mọi điều em có, trái tim, hơi thở, từng giọt nước mắt hôm nay — đều vì anh."Cậu cúi đầu, mắt đỏ hoe, rồi cười lẫn trong tiếng nấc, vừa nói vừa đặt chiếc nhẫn vào tay Est:
"Anh là điều tốt đẹp nhất mà cuộc đời này từng mang đến cho em."Est khẽ đưa tay lên, ngón tay cậu vẫn còn run. Anh không nói gì ngay, chỉ cúi xuống khẽ lau giọt nước mắt đang lăn trên má William, giọng anh trầm mà ấm:
"Em khóc nữa là anh khóc theo đó."William khẽ bật cười, nhưng giọng lại run hơn:
"Anh có biết không, có một thời gian em cố tránh anh, cố làm như mọi thứ vẫn bình thường... nhưng càng cố, tim em càng rối.
Chỉ cần anh cười, là em quên hết.
Chỉ cần anh im, là em lo cả ngày.
Em tưởng mình giỏi che giấu, ai ngờ mọi cảm xúc đều bị anh nhìn thấy hết."Cậu đưa tay lên, khẽ lau nước mắt, giọng nghẹn nhưng mềm dịu, như sóng vỗ nhè nhẹ bên bờ:
"Em không có gì quá giỏi, không nhiều kinh nghiệm sống, không giỏi nói lời hoa mỹ.
Nhưng em biết một điều — từ ngày có anh, mọi thứ xung quanh em đều trở nên tốt hơn.
Những buổi quay dài mệt mỏi cũng không còn nặng nề, vì cuối ngày em biết sẽ có tin nhắn của anh.
Những hôm em bị áp lực, chỉ cần nghe anh nói 'Em làm tốt lắm' là thấy đủ."Cậu cắn nhẹ môi, nước mắt lại rơi, nhưng lần này là nụ cười xen trong giọt nước:
"Anh là người duy nhất khiến em hiểu thế nào là bình yên.
Không phải bình yên vì không có sóng gió, mà là vì dù có bão, em vẫn thấy mình an toàn khi ở bên anh."Giọng cậu nghẹn hẳn đi khi trượt nhẫn vào tay anh:
"Em không biết tương lai có gì, nhưng chỉ cần còn có thể, em sẽ luôn chọn đi cùng anh — không vì nghĩa vụ, mà vì trái tim."Est nhìn cậu, mắt anh đỏ hoe. Anh đưa tay lên, khẽ lau giọt nước mắt trên má cậu.
"Em khóc xấu lắm đấy, biết không?"William cúi đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng, những giọt trong suốt rơi lên bàn tay anh đang nắm chặt.
Cậu cắn môi, cố gắng mỉm cười, nhưng giọng lại nghẹn cứng.Est khẽ đưa tay lên, lau đi những giọt nước ấy bằng ngón tay cái, động tác nhẹ như sợ làm đau.
"Đừng khóc nữa," anh nói khẽ, giọng run nhẹ nhưng dịu dàng, "em mà khóc thêm chắc anh chịu không nổi mất."William ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi ướt sũng. Cậu định cười, nhưng chỉ phát ra một hơi thở khàn khàn.
Est nhìn cậu như nhìn cả thế giới trong đôi mắt ấy, rồi kéo nhẹ vào lòng. Cánh tay anh ôm chặt quanh vai, đầu cậu tựa lên ngực anh, hơi thở của hai người hòa vào nhau, chậm rãi, ấm áp."Em lúc nào cũng vậy," Est khẽ nói, giọng anh như một làn gió ấm, "luôn cố gắng, luôn mạnh mẽ... nhưng lại hay quên mất là bản thân cũng có quyền yếu lòng."
Anh đặt cằm lên mái tóc cậu, khẽ thở ra:
"Thật ra, anh đã quen nhìn em cười đến mức đôi khi quên rằng đằng sau nụ cười đó, em gồng gánh biết bao thứ."William siết nhẹ áo anh, vẫn không nói gì, chỉ khẽ run trong vòng tay ấy.
Est buông một tiếng thở dài, giọng anh thấp đi, nhưng từng chữ lại như rót vào tim:"Anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai.
Công việc, cuộc sống, tất cả đều ổn định, cho đến khi em xuất hiện.
Lúc đầu anh chỉ thấy em ồn ào, bướng bỉnh, nói nhiều, làm gì cũng hấp tấp.
Nhưng rồi chính cái cách em nhìn mọi thứ bằng sự chân thành làm anh sợ — sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không còn là người được em nhìn bằng ánh mắt đó nữa."Anh cười khẽ, bàn tay vẫn vuốt nhẹ tóc cậu:
"Lần đầu tiên anh nhận ra cảm xúc của mình, là khi em bị thương trong buổi quay.
Khi đó anh chẳng nghĩ được gì, chỉ biết chạy đến, chỉ biết nắm tay em thật chặt.
Lúc em nói 'Anh ơi, em không sao đâu,' anh đã phải quay đi, vì nếu không chắc anh sẽ khóc."Anh siết cậu trong lòng, hơi thở phả vào vai William, ấm đến tận xương:
"Rồi khi scandal nổ ra, anh đã sợ mất em hơn sợ mất sự nghiệp.
Không phải vì tình yêu của em to tát gì đâu, mà là vì anh nhận ra — dù cả thế giới quay lưng, chỉ cần em còn nhìn anh, là đủ."William ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ngấn nước, run run hỏi nhỏ:
"Anh... thật sự không hối hận chứ?"Est nhìn cậu, nụ cười anh dịu như nắng sau mưa:
"Nếu được quay lại, anh vẫn sẽ chọn em. Chỉ cần trong mục lựa chọn có em, anh vẫn sẽ chọn em.
Chọn lại tất cả — những hiểu lầm, những tổn thương, những lần mình suýt đánh mất nhau — chỉ để có ngày hôm nay."Anh khẽ lùi ra một chút, bàn tay vuốt nhẹ gò má cậu.
"Anh vẫn nhớ khi em tặng anh bó daisy đầu tiên, em cười bảo 'Anh hợp với loài hoa này, vừa mạnh mẽ vừa mong manh'.
Nhưng anh nghĩ, người giống daisy hơn là em — em nhỏ bé, nhưng lúc nào cũng hướng về ánh sáng."Est khẽ cầm chiếc nhẫn còn lại, giọng anh nhẹ nhưng đầy kiên định:
"Chiếc nhẫn này, anh không dùng để hứa gì với em cả.
Vì những lời hứa có thể phai, nhưng cảm xúc này... anh sẽ giữ mãi.
Mỗi ngày, chỉ cần còn được nắm tay em, là đủ rồi."Anh đưa nhẫn lên, nhẹ nhàng trượt vào ngón tay William.
Cậu nhìn anh, môi run run, nước mắt lại rơi — nhưng lần này là nước mắt của hạnh phúc.Est nắm chặt tay cậu, cúi đầu chạm nhẹ trán mình vào trán cậu, giọng thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe:
"Anh yêu em, William."Cả khu vườn như im lặng trong khoảnh khắc ấy.
Tiếng gió ngừng, tiếng chim cũng dừng, chỉ còn hai người đứng giữa ánh nắng Hat Yai, tay trong tay, nhẫn trong nhẫn, và một lời yêu không cần nhân chứng nào khác ngoài bầu trời xanh trong trên cao.Mọi người im lặng, rồi từng tiếng vỗ tay vang lên, nhẹ nhưng dồn dập, hòa cùng tiếng gió.
Hai người mẹ đứng gần đó khẽ gật đầu, ánh mắt đầy tự hào.
Ánh nắng Hat Yai nghiêng xuống, phủ lên hai bàn tay đang siết chặt, và hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh — như lời khẳng định rằng, sau tất cả những điều đã trải qua, họ cuối cùng cũng đã tìm được một nơi để nắm tay nhau thật sự.William và Est đứng đối diện nhau, bàn tay vẫn còn nắm chặt — một cái nắm tay run run mà kiên định. Tiếng vỗ tay vang lên rì rào quanh họ, xen lẫn tiếng cười khẽ và tiếng ai đó hít vào vì xúc động.William nhìn Est, khóe môi cong nhẹ, đôi mắt vẫn ướt:
"Vậy là... mình thật sự là của nhau rồi, phải không anh?"Est cười, ánh nhìn ấm đến mức khiến tim cậu như tan ra.
"Anh nghĩ... vốn dĩ đã là như vậy rồi, chỉ là hôm nay mọi người biết thêm thôi."Cả hai cùng bật cười — một tràng cười nhỏ, xen giữa nước mắt và ánh sáng. Rồi, như có điều gì đó thúc đẩy, William khẽ nghiêng người. Est chưa kịp phản ứng, bàn tay cậu đã siết chặt hơn, môi họ chạm nhau trong nụ hôn dịu dàng giữa tiếng vỗ tay đang dâng lên quanh sân.Không phải nụ hôn của hai diễn viên trên màn ảnh, cũng không phải của hai người đang chứng minh điều gì — mà là nụ hôn của những người đã đi qua bão giông, giờ cuối cùng cũng tìm thấy bến bình yên.Ánh sáng hoàng hôn đổ lên tóc họ, gió mang hương hoa daisy thoảng qua, khẽ lay những dải ruy băng trắng trên khung vòm. Hai người mẹ đứng bên dưới, nắm tay nhau, cùng cười trong nước mắt.
Gemini huýt sáo, Fourth hô to:
"Trời ơi, cảnh này mà lên phim chắc thắng giải luôn mất!"Mọi người cười vang. Daou vòng tay ôm Offroad, mẹ Est thì đưa tay lên che miệng vì xúc động.
Giữa tất cả tiếng cười, tiếng chúc phúc, chỉ có William và Est là nhìn nhau — ánh mắt giao nhau như lời thề thầm lặng.Khi nụ hôn kết thúc, William vẫn giữ trán mình áp lên trán anh, khẽ thì thầm:
"Cảm ơn anh đã chọn em."Est mỉm cười, đáp lại bằng giọng thấp nhưng chắc:
"Không phải chọn — mà là yêu."Tiếng pháo giấy bật tung, hàng trăm cánh hoa daisy nhỏ bay lượn trong không khí, phủ quanh hai người như một màn tuyết trắng của miền nhiệt đới.
Giữa khung cảnh ấy, Hat Yai chiều nay rực rỡ như chưa từng có, và những lời chúc phúc lấp lánh vang mãi trong gió:"Chúc hai người mãi nắm tay nhau như thế này nhé."Và ở giữa tiếng hò reo, giữa gió và hoa, William và Est mỉm cười, nắm tay thật chặt — như một lời hứa không cần nói ra, nhưng ai cũng hiểu:Họ đã đi đến cuối cùng của bão giông, để bắt đầu một bình yên mang tên chúng ta.Tiếng vỗ tay vang dội khắp khu vườn, hòa cùng tiếng reo vui và những tiếng gọi nhau rộn rã.
Pháo giấy bật tung, hàng trăm cánh hoa giấy trắng và vàng rơi lả tả trong gió, xoay vòng quanh hai người như những cánh hoa daisy đang nở rộ giữa bầu trời Hat Yai.Gemini hét to nhất đám:
"Trời đất ơi, đẹp như phim luôn đó!"
Fourth bật cười, vừa quay lại clip vừa nói to:
"Cảnh này mà không lên top trending em đổi nghề luôn!"Daou khoác vai Offroad, cười nghiêng ngả:
"Anh nói rồi mà, William kiểu gì cũng khóc trước! Mà thôi, khóc vậy mới đáng yêu chứ nhỉ?"
Offroad huých nhẹ vào hông anh: "Anh nói nữa là em khóc theo luôn bây giờ đó!"Cả nhóm bạn cùng đồng loạt chạy đến, bao quanh hai người.
Perth vừa cười vừa giơ tay chụp hình selfie:
"Thôi nào, nụ hôn lịch sử của GMMTV! Ai cười to nhất người đó mua đồ ăn khuya nhé!"Est bật cười, đưa tay che mặt William vì cậu đang đỏ ửng đến tận tai, còn William thì cố gượng nói nhỏ:
"Em chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết, mọi người cứ quay lại làm gì chứ."
Gemini huýt sáo: "Để làm bằng chứng, sau này hai người cãi nhau còn có video để xem lại đó!"Không khí vừa vui, vừa ấm, vừa chan hòa đến mức không ai nỡ cắt ngang.
Mẹ William cùng mẹ Est lúc này mới tiến lại gần.
Hai người nhìn nhau, nắm tay thật chặt, rồi cùng ôm lấy hai đứa con trai.
Không cần lời nói, chỉ có nước mắt lăn dài và những cái vỗ vai đầy yêu thương.Mẹ William nói khẽ, giọng bà run vì xúc động:
"William, con khiến mẹ tự hào lắm."
Mẹ Est cười, lau nước mắt:
"Est, con trai của mẹ... cuối cùng cũng có người đồng hành cùng con rồi."William cúi đầu, giọng nghẹn lại:
"Cảm ơn mẹ... vì đã tin con, vì không phản đối, dù con biết mẹ đã phải lo lắng nhiều."
Mẹ cậu khẽ xoa tóc con:
"Lo lắng là chuyện của mẹ, còn hạnh phúc là chuyện của con. Thấy con cười thế này, mẹ yên tâm rồi."Est quay sang nắm tay mẹ mình, ánh mắt anh tràn đầy biết ơn:
"Mẹ, cảm ơn mẹ vì luôn ủng hộ tụi con."
Bà chỉ cười, đáp nhẹ:
"William tốt với con, mẹ còn biết nói gì hơn ngoài việc chúc phúc."Tiếng cười lại vang lên từ đám bạn phía sau.
Tui giơ ly rượu lên cao, hô lớn:
"Nào, nâng ly chúc mừng cho cặp đôi của chúng ta!"
Nut cười chen vào:
"Không, phải nói là cặp đôi quốc dân mới đúng!"Tiếng cười lan khắp khu vườn, vang vọng đến tận hàng cau phía xa.
Những dây đèn vàng được bật sáng dần, phủ ánh sáng ấm áp lên tất cả.
Gemini và Fourth nhanh tay bật nhạc nhẹ, bản tình ca Thái lãng mạn vang lên, khiến vài người bắt đầu khiêu vũ vui vẻ ngay giữa sân.William vẫn nắm tay Est không rời.
Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào chưa từng thấy.
"Anh thấy không," cậu thì thầm, "mình không cần sân khấu, không cần đèn máy, chỉ cần như thế này thôi — là đủ rồi."Est siết nhẹ tay cậu, giọng anh trầm mà dịu:
"Ừ. Chỉ cần như thế này."Cả hai nhìn nhau, trong ánh đèn vàng và tiếng nhạc, nơi gió mang hương hoa và tiếng cười vang vọng.
Phía xa, mẹ William và mẹ Est ngồi cạnh nhau, cùng cười trong ánh sáng mờ dịu.
Bạn bè tụ lại thành vòng, vừa hát vừa hò hét chúc phúc, pháo giấy vẫn còn rơi lác đác.William khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai Est:
"Từ giờ anh phải chịu trách nhiệm với em đó."Est khẽ cười — một nụ cười an nhiên, như thể cả thế giới vừa được đặt lại vào đúng vị trí của nó.
Và trong tiếng vỗ tay, tiếng gió, tiếng nhạc, hai người vẫn đứng đó — giữa tình yêu, gia đình và ánh sáng.Không ồn ào, không sân khấu lớn, chỉ có hoa, gió, và những người thật lòng.
Giữa bầu trời miền nam rực rỡ, William và Est đã có một buổi lễ không cần công bố, nhưng ai cũng biết — họ đã thuộc về nhau, bằng tất cả yêu thương của một đời.-------------------Sau buổi lễ, khi ánh đèn trong vườn dần tắt, tiếng nói cười của bạn bè cũng thưa dần, Hat Yai trở lại với dáng vẻ bình yên vốn có.
Mọi người đã trở về Bangkok vì lịch trình, chỉ còn Est ở lại thêm một đêm — theo lời năn nỉ đến mức gần như van xin của William:
"Anh ở lại đi, chỉ một đêm thôi. Em muốn Hat Yai lưu lại kỷ niệm của chúng ta."Và giờ đây, khi gió đêm thổi qua, mùi hoa sứ và hương đất sau mưa hòa vào nhau, Est mới thấy quyết định ấy là đúng.William mặc phông trơn, quần jeans đơn giản, mái tóc rối nhẹ do gió. Cậu bước ra ban công, tay cầm hai cốc trà sữa mà vừa mua về.
"Anh uống thử đi, tiệm này ở gần chợ đêm, nổi tiếng nhất Hat Yai luôn đó."Est đón lấy cốc, khẽ nhấp một ngụm, hương trà hòa với vị ngọt thanh của sữa. Anh cười nhẹ:
"Không tệ. Nhưng hình như ngọt hơn mấy chỗ ở Bangkok ha?"
"Hat Yai mà, cái gì cũng có chút 'ngọt' hơn." — William cười, đôi mắt cong cong, nhìn anh đầy tự hào.Cậu ngồi xuống cạnh, vai hai người chạm nhẹ.
"Em muốn đưa anh đi dạo một vòng. Ở đây nhiều nơi đẹp lắm. Ban ngày thì ai cũng biết, nhưng đêm mới là Hat Yai thật sự."Est khẽ nghiêng đầu: "Giờ này vẫn còn chỗ nào mở sao?"
"Có chứ!" — cậu đứng bật dậy, kéo tay anh, ánh mắt sáng rực như trẻ con khoe bí mật.
"Đi thôi, P'Est."Con đường nhỏ dẫn ra khu trung tâm Hat Yai ngập trong ánh đèn.
Hai bên là hàng quán ven đường, mùi đồ nướng, mùi cà phê rang, tiếng nhạc từ mấy quán bar nhỏ vọng ra, tất cả tạo thành thứ âm thanh sống động mà ấm áp.William vừa đi vừa kể, giọng cậu lẫn trong tiếng xe máy chạy qua:
"Anh thấy không, đây là Lee Garden Plaza. Hồi nhỏ, em với mẹ hay đi chợ ở đây. Mỗi lần xong là mẹ lại dắt em đi ăn kem.
Còn kia là phố vẽ tranh tường — nơi tụi học sinh hay tới chụp hình sau giờ học. Em từng vẽ ở đó một bức... nhưng xấu lắm, bị mưa rửa trôi mất rồi."Est bật cười, ánh mắt anh nghiêng theo bước chân người đi bên cạnh:
"Giờ mà anh ra đó, chắc em lại lén vẽ thêm bức khác hả?"
"Không đâu." — William cười, giọng khẽ hơn. "Giờ em chỉ muốn vẽ anh thôi."Câu nói làm Est khựng lại. Anh nhìn cậu, ánh mắt dịu mà ấm.
"Em bây giờ biết nói những lời làm người ta không biết đáp thế nào rồi đấy."
William nhún vai: "Học từ anh cả đấy."Cả hai dừng lại ở Khlong Hae Floating Market, nơi những chiếc thuyền gỗ nhỏ neo lại dọc con kênh, ánh đèn lồng treo dọc theo bờ, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh.
Âm nhạc du dương vang lên từ xa, vài người vẫn còn ngồi ăn khuya, khung cảnh vừa rộn ràng vừa yên bình.William mua hai xiên cá viên, đưa cho Est:
"Lần đầu tiên em đưa anh đi chợ nổi, phải để anh nếm hương vị miền nam đúng nghĩa."
Est cười, đón lấy:
"Lần đầu tiên anh đi chợ nổi mà có người vừa làm hướng dẫn, vừa ép ăn cá viên kiểu này."William cười tít mắt: "Anh ăn đi, ngon thật mà."
Est giả vờ nghiêm giọng:
"Ừ, ngon. Nhưng nếu em định cưới anh bằng cá viên thì chưa đủ đâu nhé."
William bật cười, đôi mắt sáng long lanh:
"Em không cưới bằng cá viên. Em cưới bằng cả tuổi thanh xuân của mình rồi."Gió đêm thổi nhẹ, khiến câu nói tan vào không gian, nhưng Est nghe rõ từng chữ.
Anh chỉ khẽ siết tay cậu, không nói gì thêm.Khi rời chợ nổi, cả hai đi bộ lên đồi nhỏ nhìn xuống thành phố.
Từ trên cao, Hat Yai trải dài như một tấm thảm vàng rực ánh đèn. Xa xa là Khao Kho Hong Viewpoint, nơi cánh quạt gió xoay chậm rãi giữa màn đêm.William dừng lại, khẽ nói:
"Hồi nhỏ em hay chạy lên đây mỗi khi buồn. Lúc nào cũng nghĩ, nếu một ngày có ai đó cùng đứng ở đây, chắc mình sẽ không cô đơn nữa."
Cậu quay sang nhìn Est, cười nhẹ:
"Giờ thì có rồi."Est lặng lẽ nhìn khung cảnh phía trước — gió mát, ánh trăng rọi xuống vai hai người, và trong lòng anh là thứ cảm giác an yên hiếm hoi.
"Anh hiểu vì sao em yêu nơi này đến thế rồi."
"Vì nó bình yên?" — William hỏi.
"Vì nó giống em." — Est đáp khẽ.Cậu quay sang, ánh mắt cười dịu đi, giọng nhỏ như hơi thở:
"P'Est..."
"Hửm?"
"Cảm ơn anh. Vì đã đến đây với em."Est chỉ nhìn cậu, ánh mắt ấm áp đến mức William thấy tim mình như muốn tan chảy.
Anh đáp khẽ:
"Không phải đến với em, mà là trở về cùng em."Gió đêm Hat Yai khẽ thổi qua, mang theo tiếng chuông gió từ ngôi chùa gần đó.
Hai người đứng bên nhau, không cần nói thêm điều gì.
Trên cao, bầu trời lấp lánh, dưới kia, ánh đèn phản chiếu qua mặt nước.William chậm rãi vươn tay, đan tay mình vào tay Est.
"P'Est..."
"Ừ?"
"Hat Yai đẹp thật, nhưng nếu có anh, nơi nào cũng đẹp."Est bật cười khẽ, kéo cậu vào lòng.
Giữa gió và ánh sáng, cả hai chỉ còn nghe thấy tiếng tim hòa nhịp, và trong khoảnh khắc ấy — mọi điều đều trở nên thật giản đơn:
Một thành phố, một buổi tối, hai người — và tình yêu đủ để lấp đầy cả bầu trời.----------------------Trời đã về khuya. Gió miền Nam luồn qua khung cửa sổ, mang theo hương hoa sứ và tiếng côn trùng rì rào ngoài vườn.
William đang tắm, tiếng nước chảy vang nhẹ từ phòng trong.
Est thay áo ngủ xong, định ra hiên hít gió thì thấy ánh đèn phòng khách vẫn còn sáng.Anh bước ra, khẽ khàng.
Trong không gian yên ắng ấy, mẹ của William đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một cuốn album cũ đã sờn mép.
Bà lật từng trang một cách cẩn thận — ngón tay dừng lại ở tấm hình cậu bé William năm chừng năm tuổi, đang cười tươi bên bờ sông Hat Yai, tay cầm bó hoa dại.Est đứng yên một lát, rồi bước lại gần, giọng anh khẽ như sợ làm phiền:
"Mẹ vẫn chưa ngủ ạ?"Mẹ William ngẩng lên, ánh đèn hắt lên gương mặt bà — có chút mỏi mệt của người phụ nữ đã đi qua nhiều năm tháng, nhưng trong ánh mắt lại đầy dịu dàng.
"À, mẹ chỉ xem lại mấy tấm hình cũ thôi. Lâu lắm rồi mới mở ra."Bà khẽ cười, chỉ vào bức ảnh:
"Hồi đó William nghịch lắm. Lúc nào cũng làm đổ nước, té ngã, nhưng mỗi lần bị mắng lại chạy đến ôm mẹ, cười y như không có chuyện gì.
Nhìn cái cười này... vẫn giống y như bây giờ, phải không Est?"Est ngồi xuống cạnh, khẽ gật đầu:
"Dạ... vẫn vậy ạ. Lúc cười thì trời có sập cũng thấy yên tâm."Bà khẽ bật cười, gật gù:
"Ừ, thằng bé này có cái nụ cười biết khiến người khác mềm lòng."Im lặng một chút, bà khép album lại, tay vẫn vuốt nhẹ lên bìa cũ.
Giọng bà trở nên trầm hơn, nhưng nhẹ nhàng:
"Thật ra, ban đầu mẹ cũng lo lắm.
Khi William nói với mẹ về việc hai đứa đã xác định quan hệ, mẹ im cả mấy ngày.
Không phải vì mẹ phản đối, mà vì mẹ sợ... sợ nó sẽ khổ, sợ hai đứa phải chịu điều tiếng."Est ngồi im, mắt anh dõi xuống đôi bàn tay người mẹ đang nắm lại.
Anh định nói gì đó, nhưng bà đã tiếp lời:"Nhưng hôm nay, khi thấy ánh mắt nó nhìn con, mẹ hiểu rồi.
Cái ánh nhìn đó, mẹ chỉ thấy từ một người suốt mấy chục năm — là của ba thằng bé."Bà quay sang nhìn anh, nụ cười dịu hẳn:
"Cảm ơn con, Est.
Cảm ơn vì đã ở bên William, vì đã không bỏ đi khi mọi chuyện khó khăn nhất.
Thằng bé này vẻ ngoài mạnh mẽ lắm, nhưng trong lòng lại yếu đuối đến mức đáng thương.
Mẹ từng nghĩ không ai hiểu William, nhưng giờ mẹ yên tâm rồi."Est im lặng rất lâu. Anh siết chặt bàn tay mình, khẽ đáp:
"Con mới là người phải cảm ơn, mẹ à.
William... đã khiến con tin rằng, tình yêu không cần phải đúng thời điểm, chỉ cần là đúng người."Bà mỉm cười, ánh mắt như có chút nước:
"Con nói câu đó nghe giống William ghê."Cả hai bật cười khẽ.
Khoảnh khắc ấy, gió khẽ thổi qua làm rèm cửa lay nhẹ, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Từ trong, William bước ra, tóc còn ướt, khăn vắt hờ trên cổ.Cậu thoáng ngạc nhiên khi thấy hai người ngồi cạnh nhau.
"Mẹ cũng còn thức à?"Mẹ William quay lại, cười tươi:
"Đang kể xấu con đó.
Kể chuyện con hồi nhỏ làm vỡ bình hoa rồi đổ cho con mèo."William ngẩn ra, đỏ mặt:
"Mẹ, chuyện đó còn nhớ hả!"Est bật cười thành tiếng, nhìn sang bà, giọng trêu nhẹ:
"Em ấy bây giờ vẫn giống y như lời bác kể, chỉ khác là nếu có làm vỡ gì đó thì sẽ cố nấu đồ ăn bù lỗi thôi."William giả vờ cau mày, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương.
"Mẹ, anh ấy bắt nạt con đó, thấy chưa."
Bà chỉ cười, đứng dậy, khẽ xoa đầu cậu:
"Thấy rồi, nhưng mẹ không can đâu. Người ta bắt nạt vì thương đó con."William mím môi, ngẩng lên nhìn Est, nụ cười dần tan ra thành sự dịu dàng.
Bà nhìn hai đứa, ánh mắt hiền đến lạ, rồi nói nhỏ như gió:
"Thôi, hai con nghỉ sớm đi. Mai còn về Bangkok.
Mẹ mừng vì Hat Yai hôm nay có thêm một kỷ niệm đẹp như vậy."Nói rồi, bà khép album lại, mang theo nụ cười ấm, chậm rãi rời khỏi phòng khách.Còn lại William và Est, ngồi lặng giữa ánh đèn vàng dịu.
Trên bàn, cuốn album vẫn mở hé — tấm ảnh cậu bé William đang cười rạng rỡ trong nắng, bên cạnh là tấm hình mới chụp hôm nay, khi cậu đeo nhẫn cho Est.
Giữa hai tấm ảnh ấy, là cả một hành trình — từ một cậu bé Hat Yai vô tư, đến người đàn ông đủ lớn để yêu và được yêu.Est nghiêng đầu, khẽ nói:
"Mẹ em thật tuyệt."
William gật nhẹ, giọng khẽ:
"Ừ. Giống anh."Họ cùng bật cười.
Ngoài kia, gió Hat Yai vẫn thổi, như ru đêm trôi thật chậm — êm và ấm, như tình yêu đang nằm yên giữa lòng hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz