White Sky Bau Troi Trang
Mikasa sợ cái khoảnh khắc mà buổi tiệc sẽ kết thúc. Cho đến bây giờ, người chồng mới của cô không hề chạm vô cô nếu không vì thực sự cần thiết. Họ cũng chẳng nói với nhau lời nào. Khi cả hai người cùng ngồi một bàn và một nửa thị trấn xỉn đến bí tỉ xung quanh họ, Mikasa và Rivaille mới được Erwin chính thức giới thiệu với nhau lần đầu tiên. Đó là một cuộc trò chuyện ngột ngạt và đậm tính hình thức, ít nhất là về phía cô. Mikasa không ngốc. Cô biết điều gì chờ đợi mình khi Rivaille quyết định kết thúc dự tiệc và lui về nhà của anh ta - giờ là của họ - để nghỉ. Mẹ kế đã bảo với cô là: Nhiệm vụ của con là làm hài lòng chồng con. Đừng để những con đĩ làm thay con điều đó.
Nhưng Mikasa thật sự căm ghét chuyện đó. Cô không muốn phải lả lơi chiều lòng một gã đàn ông cô chỉ vừa gặp mặt được mấy tiếng đồng hồ, anh ta có là thượng cấp của cô cũng mặc. Sở dĩ cô có thể nói vậy, vì dù đúng thực phẩm hàm của anh ta cao hơn cô, nhưng trước giờ cô chỉ luôn nhận lệnh từ tướng Keith Shadis. Cô thật sự chưa từng nói chuyện với anh ta lần nào, chỉ từng thấy anh ta lội qua một vũng bùn từ xa hay là khi anh ta đấu tập với thuộc hạ.
Trong những ngày quây quần bên đống lửa trại, nghe những câu chuyện bọn đàn ông kể về Rivaille đã khiến cô dần ngưỡng mộ anh ta. Rivaille là một người ngoại quốc giống như cô, ấy vậy mà anh ta vẫn có thể tiến thân không ngừng mặc cho bao nhiêu trở ngại để rồi giờ mang trên mình danh hiệu hiệp sĩ vương quốc. Anh ta là tất cả những gì cô mong ước, rất có thể chính vì thế nên trong lúc này, cô lại căm ghét anh ta đến vậy. Bởi vì bằng cách đồng ý cưới cô, dù là vô tình, anh ta cũng đã dập tắt hết mọi hy vọng của cô để trở thành một hiệp sĩ đích thực. (Sau này, khi mọi cơn giận và thù ghét đã tắt, cô mới nghĩ được về những gì sẽ xảy ra nếu ngày đó mọi sự không như dự kiến, và họ phát hiện ra giới tính thật sự của cô). Nhưng trong thời điểm hiện tại, tất cả những gì cô muốn là cầm lấy bát súp nóng hổi của mình và vô tình - à không - cố tình làm rớt nó xuống đùi anh ta. Làm thế anh ta sẽ có được một vết bỏng tuyệt đẹp.
Mikasa cảm giác anh ta đang quan sát cô qua khóe mắt. Đương nhiên rồi, hai năm giả trang trong quân đội kia đâu phải để chơi? Mà nói thế chứ, có khi chứng hoang tưởng sẽ theo cô đi đến hết đời không biết chừng. Đột nhiên, Rivaille đứng dậy. Trong một phần nghìn giây, mọi thứ sững lại, im ắng. Thế rồi những âm thanh hò reo nổ ra khắp xung quanh họ. Mikasa chỉ còn biết cất bước lặng lẽ đi theo sau Rivaille.
Quãng đường đến ngôi nhà của anh t-- của họ - kéo dài trong thinh lặng, khiến bao nhiêu ý nghĩ cứ chực trào lên trong đầu Mikasa. Có thể cô nên giết anh ta. Hiệp sĩ vĩ đại nhất vương quốc qua đời trong đêm tân hôn, nghe được đấy. Người đàn ông này có thể không cao bằng những người đàn ông bình thường khác, nhưng Mikasa không nghĩ anh ta có được tước 'Hiệp sĩ mạnh nhất' là nhờ bị hạ đo ván trước một tay lính bộ tầm thường, nữa là nếu đó là một phụ nữ. Được rồi, cô phải công nhận cô là một người lính trội hơn hẳn những tay lính bộ khác, và đó không phải là do cô tự mãn, chắc chắn, nhưng cô cũng đã từng thấy Reiner đấu với anh ta một lần, và sau đó tiếng thét đau đớn vì bị rạn xương lưng của cậu ta đã vẳng tới tận lều của cô trong đêm.
Vậy nên giết anh ta, phục kích anh ta, đả thương anh ta là không thể. Có thể cô sẽ thuyết phục được anh ta đừng làm "chuyện đó" với cô bằng lời nói chăng? Nhưng mà cô đang đùa hay sao chứ. Cô còn chẳng thể trò chuyện với ai quá ba câu nếu không là về sự ngu ngốc thường trực của Eren, hay là về vũ khí và cách thức sử dụng chúng nữa là.
Mikasa thở dài, chính thức chịu thua. Thôi thì chắc cô vẫn phải làm cái chuyện mà ai cũng phải làm khi kết hôn thôi. Ít ra Mikasa cũng đã khá quen thuộc với sự đau đớn và mười lăm cũng chả phải một lứa tuổi gì tệ lắm. Mẹ kế của cô từng kể, đứa con gái nhà hàng xóm của họ đã làm đám cưới với một thợ rèn tập sự chỉ ở tuổi mười hai. Mikasa còn nhớ đó là một con bé lúc nào cũng bắng nhắng và vô tư, và lần cuối cô tình cờ gặp lại, cô bé ngày nào giờ đã có hai đứa con lẫm chẫm theo sau, sinh đôi, thêm một chiếc bụng phình lên nữa, đứa trẻ số ba, và những quầng thâm đậm đen dưới mắt chắc sẽ tồn tại vĩnh viễn ở đó.
Thú thực thì, sự thật mất lòng, Mikasa chả quan tâm mấy về thứ đó - trinh tiết của cô. Khi mẹ ruột của cô vẫn còn sống, bà từng bảo Mikasa đến khi nào con quyết định kết hôn, con hãy lấy một người mà con yêu thương thật lòng. Một tuần sau đó, cô đã tự tay chôn mẹ mình với một cổ họng bị rạch, tự tay chôn cha mình với một lưỡi dao đâm thẳng vào tim ông. Và kể từ đó, Mikasa chính thức từ bỏ tất cả những gì gọi là mộng ước của một thời non trẻ. Cô sẽ chẳng bao giờ cưới vì tình yêu nữa; mà thật ra thì phần lớn những cô gái tầm tuổi cô còn chả có được thứ đặc quyền xa xỉ ấy.
Mikasa túm váy của mình lại và kéo lên. Trong gần bốn mươi phút vừa rồi, bộ váy của cô đã ướt sũng bùn sình rồi cả nước đọng trên con đường lầy lội. Mùa mưa tại quận Trost đúng là không phải chuyện đùa. Chắc chắn thế. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, mắc cái quái gì mà họ phải đi bộ chứ? Ngựa của anh ta đâu rồi? Còn cỗ xe kéo nữa? Cái gì cũng được. Sao cô lại phải kéo lê bộ váy của mình đi qua hết nửa thị trấn thế này? Mà lại còn là trong ngày cưới của cô nữa đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz