ZingTruyen.Xyz

Wenrene Cover Toi Yeu Em Benh Nhan Cung Dau

Tôi ko bao giờ ước mơ vì tôi biết tôi có khả năng làm được điều đó.

    Cả buổi sáng hôm đó Seungwan không làm được việc gì, cứ thấp thỏm đứng lên ngồi xuống. Sau cùng thấy không yên tâm mới lái xe lên Busan tìm Irene.

    Khi Seungwan dùng thiết bị định vị từ điện thoại di động tìm ra vị trí của Irene thì thấy ở đó có rất nhiều người mặc quân phục cảnh sát đang áp giải mấy tên mặt mũi bặm trợn lên xe thùng chở phạm nhân. Seungwan còn thấy một cô gái đang nằm sõng xoài dưới đất...

    Seungwan chạy như bay về phía đó, rẽ đám người đang vây quanh cô gái ra. Irene gương mặt trắng nhợt, một khoảng áo trước ngực bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm. Seungwan xô ngã người đàn ông đang đỡ Irene, quỳ xuống bên cạnh, tay vòng qua đầu cô lay rất mạnh.

    "Irene! Irene! Em làm sao vậy?" Giọng Seungwan gần như lạc đi.

    Irene khẽ mở mắt, cô gọi tên Seungwan bằng hơi thở yếu ớt.

    "Cô ấy bị thương rồi, phải đưa tới bệnh viện ngay." Viên cảnh sát ngồi bên cạnh Seungwan tỏ ra rất sốt ruột.

    Seungwan bế thốc Irene lên, cô không nhớ được mình đã chạy xe với tốc độ bao nhiêu, cũng không nhớ mình đã phải đợi bao lâu ở bên ngoài phòng phẫu thuật.

   BNhưng tất cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đáp lại cô chỉ có cái lắc đầu bất lực của vị bác sĩ.

    Irene được đưa ra ngoài, gương mặt nhợt nhạt, làn môi tím tái. Cô nhìn Seungwan, chút sức lực còn lại chỉ cho phép cô nở một nụ cười rất nhẹ với Seungwan.

    Irene khẽ mấp máy môi. Seungwan nắm chặt lấy tay cô, tai ghé sát lại gần.

    "Có một câu... Tôi... từ lâu... vẫn rất muốn nói với Seungwan... Em... yêu Wan."

    Irene khó khăn bật ra từng chữ trong hơi thở ngắt quãng. Sau đó bàn tay cô trượt khỏi tay Seungwan, buông thõng xuống.

    Seungwan hoảng sợ quỳ xuống bên giường, gào lên trong tuyệt vọng. Cô đau đớn gọi tên Irene, nói rằng cô cũng rất yêu nàng.

    Chỉ tiếc những lời này, Irene vĩnh viễn không thể nghe thấy được nữa.

Cô y tá phủ tấm vải trắng lên mặt Irene, một vài vị bác sỹ kéo Seungwan ra để đẩy chiếc giường đi.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Seungwan nếm trải cảm giác cả thế giới chung quanh sụp đổ.

Đêm đó Seungwan đã lái xe trên đường như một kẻ mất trí. Cho đến khi nghe thấy tiếng còi hú inh ỏi phía trước mới hoảng hốt nhìn lên, tia sáng cuối cùng lọt vào mắt cô là ánh sáng của đèn pha ôtô.

Khi Seungwan tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ thấy xung quanh một màu đen kịt. Cô muốn đi tìm Irene, nhưng bà Son nói cô biết, thi thể Irene đã được gia đình nhận về hoả táng, tro cốt của cô đã được đem qua Mỹ, nơi bố mẹ cô vẫn sống bấy lâu nay.

    Vậy là rốt cuộc, Seungwan vẫn không thể tiễn Irene đi nốt đoạn đường cuối cùng.

    Theo lời Viện phó Lee, Seungwan lúc gặp tai nạn đã bị va đập mạnh vào phần đầu dẫn đến hình thành một khối máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác trong ổ mắt. Đây là một dạng chấn thương rất ít gặp trong các loại chấn thương vùng đầu mặt. Thông thường các bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật giải áp thần kinh thị để loại bỏ khối máu đông, giúp bệnh nhân khôi phục lại thị lực. Tuy nhiên, nếu để càng lâu thì tỷ lệ thành công sẽ càng thấp.

    Seungwan sau khi nghe xong hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì. Vài ngày sau cô nhất quyết đòi xuất viện mặc lời can ngăn của mọi người và những tiếng nức nở của bà Son.

    Mắt không sáng, sẽ không còn phải chứng kiến những sự việc đau lòng tương tự nữa. Đối với Seungwan, thứ mà cô muốn nhìn thấy mỗi ngày chính là gương mặt của Irene, bây giờ cô gái ấy đã không còn, đôi mắt Seungwan có nhìn lại được hay không cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

    Thà không nhìn thấy gì, Seungwan còn có lý do để tin rằng Irene vẫn tồn tại đâu đó bên cạnh cô. Seungwan vẫn có thể thấy được nụ cười của cô, nghe được giọng nói của cô, cho dù chỉ là trong tiềm thức.

    Hơn một năm qua, Seungwan đã sống như vậy. Cô tự nhủ, cả đời này sẽ tiếp tục sống như vậy.

    Seungwan đứng tựa người vào thành cửa hướng ra ban công, tay mân mê chiếc hộp màu nâu có thắt dải nơ hồng nhạt. Trong đó có một chiếc lắc tay bằng bạch kim do chính cô thiết kế. Cô muốn tặng nó cho Irene để kỷ niệm ngày đầu tiên hai người hẹn hò, chỉ tiếc chưa kịp đeo nó lên tay thì cô ấy đã ra đi.

     Seulgi đứng phía sau lặng lẽ quan sát, cô biết trong lúc này Seungwan không muốn bị làm phiền.

    Bỗng nhiên ngoài cửa phát ra một tiếng động, một cô gái rất không biết thời thế tự nhiên ở đâu nhảy vào trong phòng. Vóc người thon thả, gương mặt tròn đầy, tóc búi cao thành lọn trên đỉnh đầu.

    Cô vòng tay qua đầu tạo một kiểu chào rất dễ thương.

    "Gút mo ning!!!"

    Trong phòng có hai người, một người khẽ nhướng chân mày tỏ ra vô cùng thú vị, một người trầm ngâm không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, có vẻ đã quá quen thuộc với những tình huống kiểu như thế này.

    Thấy có người lạ, Joohyun nhận thấy mình hơi thất thố vội ngại ngùng bỏ tay xuống. Seulgi nheo mắt nhìn cô, tự nhiên cảm thấy người trước mặt trông quen quen.

    "Cô đi làm vẫn hay ăn bớt thời gian thế sao?" Seungwan là người đầu tiên lên tiếng, mặc dù câu nói có hàm ý giễu cợt nhưng trong giọng điệu vẫn phảng phất chút gì đó buồn buồn.

    Seulgi lắc đầu cười khẽ. Lại sắp có trò hay để xem rồi.

    Joohyun ngược lại không hề tỏ ra một chút hối lỗi vì đã đến muộn, còn cao giọng giải thích:

    "Tôi đã ra khỏi nhà từ rất sớm đấy. Chẳng qua có một tuyến đường đang thi công nên họ không cho xe cộ lưu thông qua, vì thế tôi phải đi đường vòng."

    Seulgi nhoẻn miệng cười, lý do này xem ra rất chính đáng.

    Nói xong, Joohyun tiến lại phía người lạ đang đứng cười trong phòng, cảm thấy mình nên giới thiệu một chút:

    "Chào cô. Tôi là Joohyun." Joohyun gật đầu với Seulgi.

    Seulgi chìa tay ra.

    "Rất vui được gặp cô. Tên tôi là Kang Seulgi."

    "Kang Seulgi?" Joohyun đưa tay ra bắt lại, sau đó khẽ nghiêng đầu: "Tôi nghe tên rất quen."

    "Thật vậy sao?" Seulgi mỉm cười vô cùng quyến rũ: "Tôi cũng thấy cô rất quen, hình như từng gặp ở đâu rồi.".

    Joohyun nheo mắt thích thú. Có sao? Nếu đã từng gặp qua người xinh đẹp như vậy, cô đáng lý không nên quên mới phải.

    Có một con người dường như cảm thấy mình bị bỏ rơi khá lâu mới không cam lòng mà lên tiếng:

    "Cô nên cẩn thận một chút. Cậu ta đứng nói chuyện cũng có thể khiến phụ nữ mang thai đấy!"

    Joohyun đánh mắt sang. Cô không ngờ Seungwan cũng có lúc chua ngoa như vậy. Xem ra quan hệ giữa hai người họ khá tốt.

    "Cô ấy là bác sĩ, cậu không cảm thấy mình đang múa rìu qua mắt thợ à?" Seulgi không chút nhường nhịn, Joohyun cảm thấy họ rất giống cô và Sooyoung, cũng vẫn luôn suồng sã và chẳng nể nang gì nhau, ngay cả khi ở trước mặt người lạ.

    Nếu còn đứng đây lâu hơn chút nữa, cô có khả năng rất lớn sẽ trở thành nạn nhân trong cuộc đấu khẩu này.

    Vì thế, Joohyun thấm nhuần sâu sắc chân lý: "Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách". Cô viện cớ xuống dưới nhà kèm Yeri học bài, nhanh chân tót ra khỏi phòng.

--------------------
Mọi người ơi trong hai fic cover thì fic nào hay hơn zợ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz