Vung Dat Nham Nhi Cua Vhope Shippers
Warning : Một fic vô cùng tâm trạng...và xàm loz :))
Jung Hoseok bị xem là một kẻ lập dị trong trường học, bởi vì trên gương mặt hắn luôn là vẻ vô hồn, không cảm xúc.
Hắn chưa bao giờ nở nụ cười....kể từ lúc lên 10 tuổi.
Bởi lẽ cái gia đình luôn sống trong sự giả tạo của hắn đổ vỡ, hắn chọn cách giấu đi nỗi buồn của chính bản thân và dần dần là tất cả những dòng cảm xúc thông thường mà con người vốn có.
Hắn không cười khi nhận được điểm cao nhất lớp. Hắn không khóc khi bị bạn bè chung quanh bắt nạt. Hắn không tức giận khi nhìn thấy mẹ hắn ngày đêm dằn vặt trong đau khổ bởi cha hắn chạy theo tiền của một người đàn bà giàu có.
Hắn lại càng không sợ hãi khi mỗi lần nhắm mắt lại thứ hắn thấy là nỗi cô độc của chính mình.
Nhưng liệu có ai biết đằng sau những lớp màn ẩn giấu ấy là một trái tim luôn khao khát yêu thương và được yêu thương hay không ?
"Jung Hoseok, em thích anh !"
Nhìn xuống gương mặt đang cố giấu đi sự kinh ngạc và có phần tái xanh của hắn, cậu thích thú nở nụ cười.
"Nhảm nhí..."
Hắn cúi đầu thấp giọng nói ra hai chữ, che giấu đi nội tâm như sóng trào của mình
Thích...thích hắn sao ? Từ trước đến giờ chưa có ai nói với hắn điều đó cả, thậm chí người nói câu này còn là Kim Taehyung, hắn lại càng không thể tin nổi.
"Sao lại nhảm nhí ? Em là thích anh thật mà."
Cậu ngồi xuống đối diện hắn, dùng ánh mắt đen láy xinh đẹp của mình dán chặt lên khuôn mặt nhợt nhạt lại trông có vẻ sợ sệt kia. Hai tay đặt trên gò má của hắn ép hắn phải nhìn về trực diện.
"Nói dối... sau tất cả những gì cậu làm với tôi, cậu nghĩ tôi ngu ngốc tin lời cậu sao ?"
Quả nhiên Taehyung liền trầm mặc, nhưng ánh mắt cùng đôi bàn tay kia vẫn không hề thay đổi vị trí. Hoseok chợt run lên nhè nhẹ, hắn có cảm giác ánh mắt kia như xuyên thấu vào trái tim hắn, như thiêu cháy cơ thể hắn, như đẩy hắn chìm sâu vào thứ tình cảm kì cục không giờ có kết quả tốt kia.
Có nực cười không ?
Taehyung là kẻ đứng sau tất cả những vụ bắt nạt hắn, cậu ta chưa bao giờ ra mặt hay trực tiếp tham gia vào những vụ bắt nạt này nhưng hắn biết cậu ta chắc hẳn luôn ở một nơi nào đó âm thầm quan sát hắn một cách đầy chế giễu và cười nhạo.
Hắn thì sao ?
Biết rõ điều ấy nhưng lại đem hình ảnh của cậu ta khắc sâu vào trong trái tim.
Mỗi ngày đều là hình ảnh ấy, mỗi ngày đều là sự thống khổ ấy. Tình yêu vốn dĩ rất kì quặc, ngoài mặt muốn cách xa nhưng trong lòng lại càng muốn tiến tới, càng cố tỏ ra ghét nhau thì lại càng không thể thiếu nhau....
"Em làm tất cả những chuyện ấy...cũng chỉ vì em quá thích anh, Hoseok..."
"Nếu thích tôi...tại sao cậu lại làm như vậy ? Tại sao lại chọn cách hạ nhục tôi ??!"
"Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao ? Chỉ có cách đó mới khiến anh đối với em thay đổi cảm xúc..."
Càng nói Taehyung càng sáp lại gần hắn.
"Chỉ có cách đó mới khiến anh cảm thấy uất hận em..."
Hoseok giật mình, như thế nào cậu ta lại có thể nhìn ra những suy nghĩ tận sâu trong tim hắn ?
"Khiến anh khắc sâu hình ảnh của em..."
Taehyung dường như cảm nhận được Hoseok đang run lên, trong thâm tâm liền có điểm mừng rỡ, trên gương mặt trước giờ luôn là vẻ thờ ơ vô cảm của hắn nay đã bắt đầu biến hoá cảm xúc.
"Khiến anh vì em mà biết rơi nước mắt..."
Cậu vươn tay gạt đi giọt nước trong suốt đang rơi xuống kia, vuốt ve đôi gò má khiến nó dần trở nên đỏ ửng.
"Đừng...đừng nói nữa..."
Hắn cố né tránh, cố đẩy cậu ra thật xa, khuôn mặt hắn giờ đây hệt như trái cà chua chín, trái tim thì đập liên hồi không theo nhịp.
Tiếp theo đó là điều mà hắn có chết cũng không ngờ được, một nụ hôn...
Taehyung hôn hắn. Xúc cảm khi hai cánh môi chạm nhau thật kì lạ khiến hắn cứng đờ người không kịp phản ứng, chỉ biết mặc cho cậu ta khuấy đảo.
"Em thích anh, Hoseok... Thích từ lâu rồi...còn anh... ?"
Nụ hôn mãnh liệt vừa dứt, lồng ngực cả hai đều thi nhau hít thở, Taehyung lại càng không nhịn được mà thổ lộ tâm tình, mong chờ một câu trả lời từ hắn.
Hoseok rốt cuộc cũng có thể hoàn hồn sau những hành động quá sức bất ngờ kia. Hắn vốn tưởng cả đời này sẽ giam mình mãi trong những lớp vỏ bọc thờ ơ, giả tạo ấy, cố giữ cho bản thân mạnh mẽ nhưng kì thực lại vô cùng yếu đuối.
"Thích..."
Hắn khó khăn nói ra một chữ, một chữ này lại như muốn làm trái tim hắn nổ tung.
"Gì cơ ?"
Taehyung hỏi lại, không phải vì cậu nghe không rõ mà là cậu chưa thể tin Hoseok thực sự cũng có tình cảm với cậu.
"Anh cũng thích em..."
Hắn lấy hết dũng khí nói to, ngược lại là biểu cảm ngơ ra một lúc của Taehyung khiến cho hắn muốn mau chóng tìm một cái lỗ chui xuống.
"Cười...cười cái gì chứ ?"
Hoseok thẹn quá hoá giận, không ngừng dùng lực đấm vào cái tên tự dưng lại bật cười khùng khục trước mặt hắn.
"Không xong rồi... phải làm sao đây ?"
Đang cười như thằng dở hơi, Taehyung lại đột ngột trầm xuống, khiến Hoseok hoảng hốt.
"Sao...sao vậy...?"
"Em phát hiện em không thích anh nữa..."
Nói ra câu này Taehyung biểu tình một chút cũng không thay đổi, thành công chọc cho quả bom Jung Hoseok kia phát nổ.
"Nói cái gì ?"
Hoseok lập tức xù lông, nhéo lên cánh tay Taehyung một cái thật đau nhưng đổi lại là điệu cười không biết xấu hổ của cậu ta và một cái ôm siết chặt hắn vào trong lòng.
"...Mà em yêu anh luôn mất rồi."
Lúc này đây hắn còn có thể làm được gì nữa chứ ? Chỉ còn có thể ngồi im mà tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc nhất từ trước đến giờ này mà thôi, đúng không ?
_Almond_945_
------------------------------------
Một game nho nhỏ nhé :))) (không bắt buộc đâu tại tui rảnh quá mà :v)
Q : Bạn có thấy các tác phẩm của tui rất thiếu muối và xàm l** không ? (Nếu ai chưa đọc và muốn test thử thì mời tìm đọc nhé :))) )
Lưu ý : Áp dụng cho chap này thôi.
Vote -> Có,quá xàm :)))
Cmt -> Không hẳn (bởi sẽ có nhiều ý kiến khác nhau :)))
Hãy nói thật những gì trong lòng ra nhé :)) tui sẽ ko buồn đâu... (。-∀-)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz