ZingTruyen.Xyz

Vrene Ft Joy Nguoi La Oi

Bae Joohyun là nữ phụ nên phân cảnh không nhiều, phần lớn thời điểm đều đảm nhiệm vị trí làm nền cho bối cảnh, phân cảnh cô được diễn thực sự không nhiều. Sau 3 tháng bấm máy, tiến độ quay phim dần dần đi đến kết Bùi Châu Hiền ở mặt ngoài là sủng thiếp của Thái tử. Thực tế lại là mật thám được đối thủ an bài bên người hắn, khi nhận kịch bản cô vừa nhìn thấy nhân vật này liền thở dài. 

Từ xưa đến nay, vô số tác phẩm văn học, điện ảnh và truyền hình đều nói với chúng ta, ngàn vạn lần không thể phái nữ đi quyến rũ kẻ thù, bởi vì các cô ấy đến tám chín phần sẽ yêu đối phương. 

Bùi Châu Hiền chính là người như vậy, tuy rằng bên ngoài vẫn trung thành với chủ nhân, nhưng trái tim sớm đã bị Thái tử cướp đi. Mỹ nhân kế không thành, ngược lại bị đối phương dùng mỹ nam kế quyến rũ lại.

Mở kịch bản ra, lần thứ n đọc lại cảnh quay hôm nay, đây là phân cảnh quan trọng của cô trong phim, cũng là lần lộ diện cuối cùng của Bùi Châu Hiền, tuyệt sắc mỹ nhân chết, tất cả cảm xúc tích góp từng tí từng tí một đều bùng nổ tại đây, nhân vật này xuất sắc hay bình thường thì phải trông cậy vào phân cảnh này.

Có lẽ là do biên kịch thiên vị, Bùi Châu Hiền tuy rằng xuất hiện không nhiều, nhân vật lại vô cùng mạch lạc hoàn chỉnh. Khác với gián điệp bình thường lâu ngày sinh tình, Bùi Châu Hiền trước khi đến bên Thái tử đã ôm theo cảm tình khác thường với hắn, chỉ vì lúc nhỏ, hắn đã từng cứu giúp nàng. Nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm, vừa trông mong hắn có thể nhận ra mình, lại sợ hãi hắn thật sự nhận ra mình, cứ vô tình liền hãm sâu vào vũng bùn. 

Sau khi màn đêm buông xuống, phân cảnh nổi bật của Bae Joohyun cũng bắt đầu. 

Đạo diễn ngồi sau máy giám thị, hết sức chăm chú nhìn màn hình chằm chằm, đây là phân cảnh dài, đã quay hai lần, hiệu quả đều không tồi, khiến ông khá hài lòng. Phó đạo diễn đứng ở bên cạnh, cùng ông nhìn vào màn hình. 

Nơi này là Đông cung của Thái tử, lan can được chạm khắc, bậc thềm làm bằng ngọc đều đắm chìm trong ánh trăng mênh mông, Kim Taehyung mặc hoàng bào, khoanh tay đứng. Bae Joohyun y phục nhuốm máu, mái tóc dài rối tung, che lồng ngực đang đứng trước mặt hắn.Đây là lúc, Bùi Châu Hiền phản bội chủ thượng, liều chết thoát khỏi bao vây, trở lại Đông cung báo tin cho Thái tử.

"Điện hạ", nàng nhẹ giọng gọi hắn, thương xót khẩn cầu, "Đừng đi. Đây là cái bẫy Ngô vương thiết lập cho ngài, nội cung thành toàn là thân vệ của hắn ta, nếu ngài đi, sẽ không về được ..." 

Hắn không nói chuyện, tầm mắt lại nhìn thanh kiếm trong tay nàng. Trên lưỡi dao dính máu, chàng nhướng mày, nàng nghĩ đến xưa nay hắn chán ghét nữ tử sát sinh, vội vàng giấu thanh kiếm ra phía sau, giống như đứa trẻ làm sai.  

Hắn đến gần, nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch, thản nhiên nói, "Ngươi đã trở về?"  

Làn môi nàng run rẩy, "Thiếp đi theo Ngô vương, ẩn núp bên cạnh điện hạ 3 năm, sớm đã là tội không thể tha thứ. Việc lần này, mặc cho điện hạ xử trí, chỉ xin ngài nghe thiếp một lời, ngàn vạn lần không nên vào cung."

Tay hắn trượt xuống, nắm cằm nàng, khinh thường nói một tiếng: "Còn sống? Tưởng rằng ngươi đã chết dưới tay thích khích ta gửi đến"Nàng có chút mờ mịt, con ngươi đen nhánh phóng đại, trên mặt nàng đều là sự chấn kinh, lẩm bẩm nói: "Người ..."

Chẳng cần hắn trả lời, tất cả đã không cần nói cũng biết. Nàng trước giờ đều là người thông minh, chỉ vì gặp gỡ hắn mới giả vờ ngớ ngẩn. Hắn biết, cái gì cũng đều biết, nàng cho rằng mình lừa hắn nhiều năm như vậy, nhưng sự thật, lại là hắn đang đùa giỡn nàng. Vết thương ở lồng ngực lại bắt đầu đau, nàng che lại nơi đó, nôn ra một ngụm máu tươi. 

"Tội thần, bây giờ lại cùng tặc tử Ngô vương kia cấu kết, bôi nhọ danh dự của lệnh tôn. Cô xem hai ngươi, rất xứng đôi."

Giọng nói mỉa mai của hắn làm cho tim nàng như bị đao cắt, nghĩ đến đối với lai lịch của mình hắn đã sớm rõ ràng, lại càng cảm thấy hoang đường đến buồn cười. Tay nắm chặt kiếm, nàng cười rộ lên, gương mặt xinh đẹp bao phủ sự lạnh lùng, thanh kiếm bỗng nhiên chỉ lên cần cổ hắn.  

Hắn không lên tiếng, dường như không nhìn thấy ánh sáng trên mũi kiếm, mà hốc mắt nàng từng chút từng chút một đỏ lên, nước mắt chậm rãi trào ra, "Vì cái gì không trốn tránh? Ngươi cảm thấy ta sẽ không động thủ sao?"

Trong mắt hắn trào phúng càng đậm, cũng không biết là cười nhạo nàng, hay là cười nhạo bản thân, "Ngươi sẽ không động thủ. Ngươi tình nguyện chết, cũng sẽ không giết ta, phải không? Hiền phi!"  

Nàng cắn chặt làn môi, không tiếng động khóc lên. Tình yêu của nàng, nàng vứt bỏ, nàng vứt bỏ tính mạng bản thân lựa chọn hắn, nhưng tất cả những chuyện này trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười. 

Thậm chí hắn còn trào phúng từ trên cao nhìn nàng, dùng tình cảm của nàng làm vũ khí. Nàng giống như bị rút hết xương cốt, chậm rãi quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc khàn khàn từng chút một tràn ra, giống như con thú nhỏ bị thương. Mỗi một thanh âm, đều là lên án nỗi đau lên đến đỉnh điểm. 

"Cắt! Rất tốt"

Đạo diễn rốt cục vừa lòng, nhân viên công tác nhẹ nhàng thở ra, một ít người đi tới bên cạnh Kim Taehyung, giúp cậu trang điểm, đưa nước cho cậu, nhưng Kim Taehyung lại gạt bọn họ ra, đi đến trước mặt Bae Joohyun. Chị còn quỳ ở chỗ ấy, tay phải duy trì tư thế cầm kiếm, chôn đầu thấp giọng nức nở.   

Diễn viên mới thường xuyên gặp phải tình huống khó có thể thoát ra khỏi nhân vật, cậu thấy chị như vậy không khỏi đau lòng, ngồi xổm xuống khuyên nhủ, "Đã kết thúc cảnh rồi, chị mau tỉnh táo lại."

Bae Joohyun bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn cậu, Kim Taehyung bị sát khí trong mắt kia làm cho sửng sốt, ngay cả lời muốn nói phía sau cũng quên mất. Bae Joohyun khi cười thì vạn phần đáng yêu nhưng một khi liếc nhìn ai đó có thể khiến cho họ sợ hãi, ánh mắt chị rất sắc dù không cố ý nhưng vẫn gây hiểu lầm nếu ai không hiểu rõ về chị. Vài giây sau, Bae Joohyun mới phản ứng kịp, không tự nhiên quay đầu, hít hít mũi, "Xin lỗi, chị không kiểm soát được cảm xúc ..."

Kim Taehyung dịu dàng mỉm cười, "Em hiểu mà."

Cảnh tiếp theo chính là Bùi Châu Hiền chết, nội dung rất khuôn sáo cũ, Bùi Châu Hiền và Thái tử sau khi tiến hành xong đoạn đối thoại nữ tử cuồng dại bị phụ lòng, nơi tăm tối bỗng nhiên bắn ra mấy mũi tên bắn lén. 

Đó là người do Tề vương phái tới, muốn giành trước Ngô vương thu dọn Thái tử, mà phản ứng đầu tiên của Bùi Châu Hiền lại là vung kiếm bảo hộ Thái tử, tại thời khắc không kịp ngăn cản một mũi tên nàng liền trực tiếp nhào tới, lấy thân mình làm lá chắn đỡ tên thay hắn.  

Hình ảnh mũi tên bắn ra cùng hình ảnh trúng tên được tách ra quay, hậu kỳ lại cắt nối biên tập thành cùng lúc, lồng ngực Bae Joohyun cố định mũi tên nửa chừng, máu đem váy nhuộm đỏ một mảng lớn. Cô đang nằm trong lòng Kim Taehyung, lần thứ ba nhắm mắt lại, đổi lấy lại là tiếng gầm giận dữ không chút lưu tình của đạo diễn.

"Cắt, Irene cảm xúc không đúng rồi." Nhìn trạng thái Bae Joohyun không ổn, nghĩ nếu tiếp tục như vậy cũng là lãng phí phim nhựa, dứt khoát cho cô nghỉ ngơi nửa tiếng, điều chỉnh tốt lại quay.   

Bae Joohyun biết mình lại đem phiền toái đến cho mọi người, vào đoàn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nguyên nhân bởi vì cô mà kéo dài tiến độ, tuy rằng không có ai chỉ trích, trên mặt cũng nóng hừng hực khó chịu.

Cô rời khỏi phim trường, thuận theo hành lang uốn khúc đi một lát, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng người nói mới dừng lại. Nơi này là cung điện cổ kính, ngước mắt nhìn lên lại có thể thấy điện các nguy nga, trước mặt một mảnh hoa lài nở rộ, gió nhẹ đưa tới hương thơm ngào ngạt, liên tiếp len lỏi trong lòng. Cô ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang uốn khúc, phiền muộn than thở. 

Gió đêm cuốn vài mảnh lá cây thổi đến, cô theo bản năng lùi về sau trốn tránh, trên tóc có cái gì rơi xuống mặt đất, cúi đầu xem một lát, là trâm cài của cô. Bùi Châu Hiền bị thương đến sa sút, ngay cả tóc cũng lỏng lẻo xuống một nửa, còn lại thành búi tóc bị xõa tung, được nó cố định, gắng đạt tới hỗn độn mà không mất mỹ cảm. 

Cô theo bản năng đưa tay ra sờ tóc, nhưng mà không kịp, một nửa khác của mái tóc dài cũng buông xuống đầu vai. Cô chán nản mím môi, nghĩ hiện tại tốt rồi, lát nữa trở về lại phải làm tóc lần nữa.

Một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn, Bae Joohyun nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu hỏi: "Taehyung? Sao cậu lại đến đây?"

Kim Taehyung nhặt trâm cài lên, khẽ cười,"Sợ Hiền phi tâm trạng không tốt nghĩ quẩn như vậy Thái tử như ta đây sẽ đau lòng."

Bae Joohyun muốn lấy lại trâm, cậu lại không đưa cho cô, ngược lại nắm trong tay quơ đi quơ lại. Trâm cài kia được làm vô cùng tinh xảo, phần đuôi rủ xuống mảnh như sợi tóc kim tuyến, chuỗi ngọc đỏ tươi tùy theo động tác của cậu mà lay động. Kim Taehyung híp mắt lại, rất vui vẻ mà cười.  

Bae Joohyun thấy cậu, tâm tình liền phức tạp, tức giận nói: "Có cái gì buồn cười?". Cậu chậm rãi đáp, "Nhìn chị đầu tóc rối bù, cảm thấy buồn cười". Dừng một chút, "Xoay người lại."

Cô sửng sốt, Kim Taehyung  cầm trâm cài, kiên nhẫn lặp lại, "Xoay qua đây"

Bae Joohyun lúc này mới làm theo, vẻ mặt lại có chút nghi hoặc. Cậu tiến lên nửa bước, đứng ở phía sau cô, hai người thật sự gần nhau. Tay phải cầm một đoạn tóc dài, ngón tay thon dài linh hoạt vén tóc chị lên, cổ trắng như tuyết của chị cũng lộ ra, cậu cúi đầu, hô hấp ấm áp lướt qua, thân thể Bae Joohyun một trận run rẩy, bản năng đi lên trước trốn tránh.  

"Cậu ... cậu muốn làm cái gì?" Chị gái trừng mắt, giống như chú mèo xù lông. 

"Giúp chị cài lại trâm." 

Bae Joohyun lúc này mới phát hiện cái trâm cài lại trên đầu. Cho nên, cậu vừa mới giúp cô đem búi tóc trở lại như cũ?

"Ngay cả cái này cậu cũng biết?" Cô không thể tưởng tượng nổi.  

"Phải nói là, em nghĩ rằng em biết."  Kim Taehyung nhìn kỹ một lát, "Hiện tại xem ra, chị trở về còn phải để thợ tóc làm lại lần nữa."

Bae Joohyun tiêu hoá vài giây, đứng thẳng bất động tại chỗ. Không muốn nghĩ thêm mình bị cậu làm thành cái tạo hình gì, tóc có phải lộn xộn giống ổ gà, cô nhìn người con trai đứng trước mặt mình, con ngươi giấu giếm ý cười, toát ra một phán đoán khó có thể tưởng tượng nổi.  

Cậu ở đây là... Trêu đùa cô?

Bae Joohyun cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, cậu hiếu kỳ nhìn sang, "Chị ơi"

"A? Cái gì?" Bae Joohyun có chút kích động.  

Kim Taehyung ngừng 2 giây, "Không cần quá khẩn trương, diễn viên lúc quay phim luôn gặp phải các vấn đề, lần đầu tiên đóng phim điện ảnh, chị biểu hiện đã rất tốt. Thả lỏng là được rồi, đừng gồng mình cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, yên tâm rằng em luôn ở bên chị."

 Ánh sáng trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, cùng lúc đó cô bắt được tay cậu, có chút kích động nói: "Tôi có cảm giác rồi. Nhanh, chúng ta nhanh trở về quay! Tôi hiểu được cảm xúc của Châu Hiền rồi." Kim Taehyung nhìn hai người tay nắm tay, trong mắt có chút phấn chấn. Cô gái gò má đỏ lên, rõ ràng cho thấy đang ở trong cơn hưng phấn cho nên quên mất hình tượng, cậu lại không hề ngăn cản, ngược lại dùng bàn tay khác cầm tay chị, mỉm cười "Vậy liền trở về quay phim, nhưng chị ơi!"

Bae Joohyun vì lấy được cảm xúc mà vui vẻ quá độ chỉ trả lời qua loa, "Huh?"

"Em thích chị."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz