[ Vong Tiện ][ MĐTS ] Phượng Hoàng
chương 50
Mạc phu nhân thừa biết mấy thói xấu lặt vặt của con trai mình, nhưng tuyệt đối không chịu thừa nhận cái chết của Mạc Tử Uyên là do hắn tự chuốc lấy, nhất thời vừa lo lắng vừa xấu hổ, gấp quá hóa liều, rút cái đèn trong tay thị nữ ném về phía đám Ngụy Vô Tiện: " Một nữ nhân sinh ra là để hầu hạ người người khác, A Uyên thích ngươi là phúc hạnh của ngươi, ngươi còn tàn nhẫn ra tay với nó!!!"
Ngụy Vô Tiện đen mặt đã sớm đề phòng, nghiêng người tránh đi. Mạc phu nhân lại thét lên với Ôn Tư Truy: "Cái lũ độc ác các ngươi, tu tiên trừ tà nỗi gì mà một đứa bé cũng không bảo vệ được? A Uyên mới mười mấy tuổi đầu thôi!"
Hai người Tư Truy Cảnh Nhi tuổi tác còn nhỏ, mới ra ngoài rèn luyện không nổi vài lần, vẫn chưa thể dò ra ở đây có gì khác thường, tuyệt đối không ngờ lại có thứ tà túy hung tàn đến vậy, nhưng bị Mạc phu nhân hung hãn mắng nhiếc một trận không cần biết phải trái, sắc mặt ai nấy đều biến xanh. Dù sao họ cũng xuất thân từ danh môn vọng tộc, chưa từng bị đối xử như thế bao giờ. Cô Tô Lam thị gia giáo nghiêm khắc, kiêng kị ra tay đối với người thường không có sức đánh trả, thậm chí còn không được phép thất lễ, bởi vậy dù trong lòng khó chịu nhưng họ đều ra sức nhẫn nhịn, nhịn đến sa sầm mặt.
Tam bào thai thì khác rồi, ở Lam gia không cố kị điều gì, thích gì làm nấy. Vì thế Lam Như Ngọc miệng độc ra đời.
Ngụy Vô Tiện nhún vai, thầm nghĩ: "Sau bấy nhiêu năm, không ngờ Lam gia vẫn giữ cái đức tính này. Cần cái tu dưỡng rách nát kia làm gì, để bản thân nghẹn chết."
Lam Như Ngọc hừ một tiếng: "Bà tưởng mình đang mắng ai thế, thật sự coi người ta là đầy tớ nhà bà đấy phỏng? Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến đây diệt trừ yêu ma không lấy một xu, trái lại còn mắc nợ bà? Xin hỏi con trai bà lên mấy? Năm nay đã mười bảy tuổi rồi nhỉ, vẫn còn là "trẻ con"? Trẻ còn mà biết tham luyến vợ của người khác? Trẻ con mấy tuổi mới không hiểu tiếng người? Lúc sáng chẳng phải đã dặn đi dặn lại là không nên động đến bất cứ vật gì trong trận, cũng không được đến gần tây viện hay sao? Con trai bà đêm hôm khuya khoắt ra ngoài chôm chỉa, trách ta ư? Trách cậu ấy ư? Còn dám đối với mẫu đế của ta dơ bẩn, đó là tà vật. Là ta ta phanh thây con bà ra rồi!"
Đám Lam Cảnh Nghi thở phào một hơi, sắc mặt cuối cùng cũng không tiếp tục biến xanh nữa, mặc dù không mừng người Mạc gia vì bất kính với Ngụy Vô Tiện nhưng dù sao bọn họ cũng là người thường, lại bị Lam Như Ngọc mắng đến như thế có điểm không đành lòng. Mạc phu nhân vừa đau lòng lại vừa oán hận đến cực điểm, trong lòng tràn ngập một chữ "chết". Không phải mình chết theo con, mà muốn mọi người trên đời đều phải chết, nhất là mấy kẻ trước mặt. Bà ta gặp chuyện gì cũng sai khiến chồng, đẩy ông ta nói: "Gọi người đến đây! Gọi tất cả mọi người vào đây!"
Ngụy Vô Tiện nghiêng người khẽ nói với Mạc Huyền Vũ: " Người thứ hai."
Mạc Huyền Vũ kinh ngạc nhìn hắn. Trong lòng không khỏi vui sướng, đúng vậy. Đi theo Ngụy Vô Tiện là lựa chọn sáng suốt nhất đời gã!
Mạc phu nhân không ngừng gọi chồng, thế nhưng chồng bà ta lại trơ ra như khúc gỗ, chẳng biết có phải ông ta quá sốc vì cái chết của đứa con trai độc nhất hay không, mà lại trở tay đẩy bà một cái. Mạc phu nhân bất thình lình bị đẩy ngã ra đất, kinh ngạc đến ngây người.
Nếu là trước kia, chưa cần Mạc phu nhân phải đẩy, chỉ cần bà hơi cao giọng một chút ông ta đã răm rắp tuân thủ, thế mà hôm nay còn dám đánh trả!
Bọn người hầu đều bị sắc mặt của bà ta dọa chết khiếp. A Đinh run lẩy bẩy đỡ bà đứng dậy, Mạc phu nhân ôm ngực, cất giọng run run: "Ngươi... Ngươi... Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta!"
Chồng bà hình như không nghe thấy, A Đinh quay sang A Đồng đưa mắt ra hiệu vài lần, A Đồng vội đỡ ông chủ ra ngoài, trong ngoài đông đường rối như canh hẹ. Ngụy Vô Tiện thấy người nhà này cuối cùng cũng im lặng, chuẩn bị tiếp tục xem xét thi thể, nhưng mới nhìn được vài cái đã nghe một tiếng thét chói tai vang từ trong sân vào đến cửa.
Người trong phòng ào ào tuôn ra, chỉ thấy trên mặt đất ở đông viện có hai người đang co giật. Một là A Đồng đang ngồi co quắp dưới đất, vẫn còn sống. Người còn lại ngã nhào ra đất, máu thịt giống như bị hút cạn đào rỗng, xơ xác dúm dó, một cánh tay trái đã mất tiêu, vết thương cũng không còn máu mà chảy. Hiện trạng thi thể, giống Mạc Tử Uyên như đúc.
Mạc phu nhân vừa mới giãy ra khỏi A Đinh đang đỡ mình, vừa thấy khối thi thể ngã xuống đất, con ngươi bà lập tức trợn ngược, cuối cùng ngất xỉu luôn không còn sức lực để phát tác nữa.
Vừa bước qua ngạch cửa, còn chưa ra khỏi đông viện chồng Mạc phu nhân đã chết thảm ngay tại chỗ, mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt. Đám Tư Truy, Lam Cảnh Nghi cũng hơi tái mặt, Lam Tư Truy nhanh chóng trấn tĩnh, truy hỏi A Đồng ngồi co quắp dưới đất: "Có nhìn ra là thứ gì không?"
A Đồng bị dọa chết khiếp, còn không mở nổi khớp hàm, hỏi mãi không ra một câu, chỉ liên tục lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện lại nói với Mạc Huyền Vũ: " Chuẩn bị thêm người."
" Mẫu đế, người thấy tà vật này như thế nào?" Lam Hi Văn hỏi hắn.
Đám Tư Truy cùng Cảnh Nghi cũng tiến tới bên cạnh bảo vệ Ngụy Vô Tiện, sợ Ngụy Vô Tiện xảy ra bất trắc.
" Các ngươi không cần lo, chỉ là cánh tay trái của Nhiếp bá phụ các ngươi thôi."
!!!!
Tam bào thai sững người.
" Mẫu đế! Là Nhiếp bá phụ thật sao?" Lam Quân Phàm hỏi.
Hắn gật đầu.
" Ta gọi Tư Truy và Cảnh Nghi bày Triệu Âm Kỳ vì thể chất của các ngươi không có tà ma nào dám tới gần, vì thế bày trận để thu hút chúng tới. Mà cánh tay trái này của Xích Phong Tôn cũng vì hưởng ứng mời chào của Triệu Âm Kỳ nên cũng gia nhập vào. Hiện tại vừa lúc giúp Huyền Vũ báo thù, cũng giúp tìm lại một phần của Xích Phong Tôn."
" Thì ra là vậy." Tư Truy kinh ngạc.
" Nhưng chúng ta chẳng phải đến đây để giúp bọn họ sao, sao giờ thành báo thù rồi?" Cảnh Nghi lên tiếng.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: " Nhân quả, gia đình Mạc gia này ỷ thế hiếp người, không ít bá tánh chịu khổ bởi họ. Vì thế chúng ta chỉ là thay trời hành đạo mà thôi. Lam thị quân tử nhưng không phải không biết đúng sai."
" Vâng."
________
Vân Thâm Bất Tri Xứ
" Vong Cơ?" Lam Hi Thần gõ cửa Tĩnh thất những đợi mãi không thấy ai trả lời. Nến bên trong cũng đã tắt từ lúc nào.
" Này...Vong Cơ đi mà không gọi mình một tiếng?" Y kinh ngạc tới há hốc mồm.
Đi đi lại lại một hồi Lam Hi Thần cũng quyết định cầm theo Liệt Băng cùng Sóc Nguyệt trốn khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Vì sao lại trốn? Vì y đã phạm phải giới nghiêm a. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi lại ban đêm nhưng y chỉ vì muốn được thả bay cùng đệ đệ lại bị đệ đệ bỏ rơi. Vì thế y quyết định trốn nhà ra đi tìm tới đệ đệ là chân ái ~~~.
Mà Lam Vong Cơ hiện đang ở đâu?
Y chính là ngồi thiền gần một cái canh giờ thì lam tước xuất hiện báo tin đã tìm thấy một bộ phận của Nhiếp Minh Quyết. Lúc đầu y còn do dự có nên đi gọi Lam Hi Thần hay không, nhưng kết quả y chọn bỏ huynh trưởng về với đạo lữ.
Đi trước một bước.
Lam Vong Cơ từ lâu đã không cần ngự kiếm phi hành. Nhưng là vì Tị Trần là bảo kiếm của bản thân nên y cũng giống Ngụy Vô Tiện, hóa kiếm thành ảnh. Tùy ý triệu hồi.
Tị Trần thật ra cho tới hiện tại cũng không hẳn thực vừa tay y, bởi vì thần kiếm của y với Xích Loan của Ngụy Vô Tiện là một đôi gọi Ứng Mệnh.
Lam Vong Cơ đang bay thì thở dài.
Huynh trưởng, ngươi thực dai!
_______
Mạc gia trang
A Đinh reo lên: "A Đồng, huynh đã tỉnh!"
Nhưng nàng ta còn chưa kịp tỏ vẻ mừng rỡ, thì đã thấy A Đồng giơ tay trái lên tự bóp cổ mình.
Thấy vậy, Lam Hi Văn liền điểm liên tiếp ba huyệt đạo của hắn. Lam Hi Văn nhìn bề ngoài văn nhã, nhỏ nhắn thế thôi, chứ lực tay không hề văn nhã tí nào, nàng điểm vài phát như vậy dẫu là ai cũng lập tức xụi lơ. Thế nhưng A Đồng dường như không bị ảnh hưởng, tay trái càng siết càng chặt, nét mặt cũng ngày càng khổ sở dữ tợn. Lam Cảnh Nghi muốn bẻ tay trái hắn ra, nhưng khác nào bẻ một cục sắt, chẳng ăn nhằm gì. Chưa đầy một phút sau đã nghe tiếng "rắc", đầu A Đồng lệch xuống, bấy giờ tay hắn mới chịu buông, nhưng xương cổ đã gãy rồi.
Trước mắt ngần ấy người, không ngờ hắn lại tự bóp cổ mình đến chết!
Thấy tình cảnh này, A Đinh run rẩy nói: "...Quỷ! Ở đây có một con quỷ vô hình, sai khiến A Đồng tự bóp cổ mình đến chết!"
Giọng nàng lanh lảnh, ngữ điệu thê lương, khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy, vô thức tin luôn. Mà đám người Ngụy Vô Tiện đã biết rõ đó là tà vật gì.
" Công tử, ta từng nhớ. Lúc trước ở Kim Lân Đài đã nhìn thấy đầu của Xích Phong Tôn." Mạc Huyền Vũ run rẩy nói với hắn. Những hình ảnh đáng sợ xẹt qua trong đầu gã khiến gã không ngừng sợ hãi.
" Huyền Vũ, thiếu linh lực cũng không phải điều gì to tát cả. Di Lăng lão tổ không hề phụ thuộc vào linh lực. "
" Huyền Vũ khi cười...thực sự rất đẹp!"
" Xích...Xích Phong Tôn.... Dao ca ca..Đầu của Xích Phong Tôn... Vì sao..."
" Hắn không nói đúng ý ta, vì thế ta liền chặt xuống."
" Người là do ta giết."
" Vốn tưởng là...Huyền Vũ có thể hiểu cho ta." " Không...không phải, nhưng ...vì...vì cớ gì?"
" Ta đã nói với đệ rồi. Hắn nói không đúng ý ta, không bao giờ chấp nhận con người ta. Hắn ngáng đường ta...và bất kỳ ai ngáng đường ta. TA SẼ TRỪ KHỬ KẺ ĐÓ!"...
"...." Mạc Huyền Vũ ôm đầu kịch liệt run rẩy, đôi môi tái nhợt lại đỏ lên mùi rỉ sắt vì bị gã cắn lấy.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vậy liền lay gã: " Huyền Vũ? Tỉnh? Đó chỉ là kiếp trước của ngươi mac thôi. Đừng để những lời nói ấy ảnh hưởng tới hiện tại của ngươi..."
Mạc Huyền Vũ sau một lát liền bình tâm trở lại, trán liền lấm tấm mồ hôi sắc mặt trắng bệch. Hơn thế nữa gã liền ngạc nhiên, gã không ngờ tới Ngụy Vô Tiện trước đó đã biết...gã không phải người thế giới này...gã...cũng là chết đi lại được tái sinh trở lại làm một Mạc Huyền Vũ. Một Mạc Huyền Vũ hiện tại được Di Lăng lão tổ mà gã được nghe tới ở kiếp trước bảo vệ. Giống như....
Kiếp trước Mạc Huyền Vũ gã gọi về Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz