ZingTruyen.Xyz

Vong Tien Edit Nhat Tieu Tuc Phu Ve Lam Phu Quan

Hơn một tháng ở chung, chỉ cần Ngụy Vô Tiện không đề cập tới chuyện kia, hai người bọn họ sẽ cực kỳ hòa hợp, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm. Lam Vong Cơ còn giúp Ngụy Vô Tiện chăm sóc linh thảo cùng động vật, linh thú. Buổi tối trước khi ngủ, Ngụy Vô Tiện sẽ kể chuyện cười cho Lam Vong Cơ nghe, chỉ là muốn y cười một cái, hắn cảm thấy Lam Vong Cơ cười lên, thật là đẹp mắt.

Mỗi khi ấm áp như vậy, trong lòng Ngụy Vô Tiện tràn đầy hy vọng, nhưng vừa nhắc tới chuyện thành thân, ánh mắt Lam Vong Cơ lập tức tối sầm lại, tức giận, vẻ mặt không vui, muốn Ngụy Vô Tiện để cho y đi, tất nhiên Ngụy Vô Tiện không đồng ý, hai người trở nên khó xử.

Ngụy Vô Tiện u sầu, khoảng thời gian này ở cùng y, hắn thật sự càng ngày càng thích Lam Vong Cơ, hắn cảm thấy y không chỉ đẹp, tu vi cao mà còn thông minh, chính trực, chăm chỉ, kỷ luật,.. quả thật chỗ nào cũng tốt.

Khi nhắc đến chuyện thành thân, so với sự nhiệt tình của Ngụy Vô Tiện, phản ứng của Lam Vong Cơ tương phản thật lớn, y không bao giờ nhượng bộ, mỗi khi Ngụy Vô Tiện nhắc đến, y chỉ nói "Thả ta đi!", đem Ngụy Vô Tiện tràn ngập nhiệt huyết tạt một gáo nước lạnh.

Một ngày nọ, Ngụy Vô Tiện không thể nhịn được nữa, muốn thẳng thắn nói chuyện với Lam Vong Cơ về việc thành thân, đồng thời cũng trịnh trọng bày tỏ thành ý của mình.

"Lam Trạm, ta rất thích ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý làm vợ ta, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi! Muốn xuống núi thì có thể xuống núi. Sau khi thành thân, ta sẽ đưa ngươi xuống núi. Sau này ta đến nhà ngươi ở! Ta có thể ở rể! Còn có, linh thú ta bắt được đều cho ngươi, linh thạch, linh thảo toàn bộ đều cho ngươi. Còn có Cửu Phẩm Huyết Đan Sâm, ngươi có nghe qua chưa? Ăn một củ có thể kéo dài tuổi thọ năm mươi năm, sư tổ ta sống hàng trăm năm nhờ ăn thứ này! Ta chưa cho ngươi xem, vì đó là của sư tổ ta, sư tổ nuôi dưỡng chúng ở bên trong kết giới, sư tổ nói năm nay sẽ cho ta một củ, ta tặng cho ngươi, được không?"

Thẳng thắn mà nói, hơn một tháng ở chung, Lam Vong Cơ nghĩ mình cũng có hảo cảm với Ngụy Vô Tiện, trong đêm khuya, người nọ ngủ mê vô thức ôm lấy y, mơ màng nói: " Lam Trạm, vợ tốt." Những lúc như vậy, Lam Vong Cơ cũng không phải trái tim sắt đá, y cũng bắt đầu sinh ra một chút rung động, nhưng nghĩ đến làm vợ của hắn, mặc dù nam nhân với nam nhân khi thành thân cũng không phân biệt vợ chồng, nhưng trên danh nghĩa là vợ, Lam Vong Cơ cũng khó có thể tiếp nhận, hơn nữa hai người mới quen biết hơn một tháng, tình cảm không tránh khỏi chút bốc đồng, xúc động của tuổi trẻ, trưởng bối trong nhà còn không biết, nếu lúc này tự ý tư định chung thân gì đó, Lam Vong Cơ cảm thấy có chút hoang đường.

Cho nên, dù Ngụy Vô Tiện đã bày tỏ mười phần thành ý, kết quả vẫn như cũ, Lam Vong Cơ không nhượng bộ, không chịu thành thân.

Y lại nói ra câu nói y nói nhiều nhất trong khoảng thời gian ở đây, giọng điệu không chút thay đổi, kiên định không chút nghi ngờ: "Ngụy Anh, thả ta đi."

Lam Vong Cơ cũng có chút sốt ruột, y đã xa nhà hơn một tháng, đã lâu như vậy cho dù là đi săn đêm cũng chưa từng không có tin tức gì, y sợ thúc phụ cùng huynh trưởng lo lắng, tàn nhẫn nói thêm: "Cho dù ngươi nhốt ta ở chỗ này cả đời cũng vô dụng."

Ngụy Vô Tiện: ". . . . . . . . ."

Hắn đã nghe Lam Vong Cơ nói "Thả ta đi" không biết bao nhiêu lần, nhưng câu nói "Giữ cả đời cũng vô dụng" quả thực là lần đầu tiên người nọ nói ra.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cố gắng trong khoảng thời gian này không có kết quả gì, thậm chí còn khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Lúc này Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy mình có lẽ thật sự giữ không được người này.

Như thể đấu tranh lần cuối, Ngụy Vô Tiện hét lên: "Lam Trạm, ngươi là của ta, không thả, ta không thả ngươi!" Nước mắt giàn giụa trên mặt, hắn quay người bỏ chạy.

Ngụy Vô Tiện vừa khóc vừa chạy đến chỗ Bảo Sơn Táng Nhân, Tiên Sơn rất lớn, động của Bảo Sơn Táng Nhân cách chỗ của Ngụy Vô Tiện mấy dặm, thường ngày cũng không gặp nhau, mỗi người ở một chỗ tu luyện, một hai tháng không gặp nhau là bình thường

Thấy tiểu đồ tồn khóc thật thương tâm, Bảo Sơn Táng Nhân liền hỏi: "A Anh, vì sao ngươi khóc?"

"Sư tổ!!" Ngụy Vô Tiện khóc nhào vào trong lòng Bảo Sơn Táng Nhân, nói: "Lam Trạm hắn không chịu gả cho ta... hắn còn muốn đi, ô ô ô ô ô ô."

"Cái gì!? Đã hơn một tháng rồi, ngươi còn chưa thu phục?"

"Uhm. . . . . . " Ngụy Vô Tiện lau nước mắt, cực kỳ ủy khuất.

Bảo Sơn Táng Nhân làm sao có thể nhìn tiểu Ngụy Anh đặt đầu quả tim mình ủy khuất như vậy, có lòng tốt cho hắn xuống núi tìm vợ, không ngờ lại làm hắn thương tâm khổ sở, nàng tự trách mình, lau nước mắt cho Ngụy Vô Tiện, nói: "A Anh, Lam Vong Cơ đã lớn tuổi, cho nên không nghe lời, hắn lại là nam tử không thể sinh con, ngươi lấy hắn làm gì? Chúng ta đổi người khác! Sư tổ chọn cho ngươi một con dâu nuôi từ bé, ngày mai chúng ta ra ngoài nhặt người thế nào?"

Đệ tử của Bảo Sơn Táng Nhân đều là trẻ mồ côi nàng nhặt được khi ra ngoài, khi mang về còn là trẻ sơ sinh, cho nên nàng nghĩ nuôi từ nhỏ không chừng sẽ dễ bảo hơn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không. . . Ta muốn Lam Trạm, ai ta cũng không cần!! Hơn nữa nuôi từ bé cũng không nhất định sẽ nghe lời a! Giống như sư bá, mẹ ta, còn có sư thúc không phải đều xuống núi à?

Đây là một đòn giáng mạnh vào trái tim của Bảo Sơn Tán Nhân, nàng cảm thấy do chính mình mềm lòng không ngăn cản, dẫn đến cái chết của hai trong số ba đệ tử, chỉ còn lại Hiểu Tinh Trần, nhưng cũng không có tin tức gì.

Xem ra tại một số việc, cứng rắn không nhất định là xấu.

Bão Sơn Tán Nhân đã hai lần nhìn thấy đồ tôn của mình cùng Lam Vong Cơ bắt linh thú, cảm thấy hai người phối hợp ăn ý, ở chung cũng không tệ lắm, Lam Vong Cơ cũng không có phản kháng, thế nhưng bây giờ còn không chịu nhượng bộ, như vậy chính là thiếu một chút trợ công, nàng nói: "A Anh, yên tâm! Sư tổ sẽ làm chỗ dựa cho ngươi! Ngày mai ta đem hắn trói lại, dập đầu bái đường, trực tiếp đem vào động phòng!! Nếu như hắn dám chống cự không chịu, sư tổ đánh gãy chân!"

"A??" Ngụy Vô Tiện sợ tới mức nước mắt đều chảy ngược vào đi, mặc dù ủy khuất, nhưng hắn cũng chỉ là tìm Bão Sơn Tán Nhân bày tỏ nỗi lòng mà thôi, cũng không phải để nàng ra mặt cho hắn, huống chi hắn một chút cũng không muốn ép buộc Lam Vong Cơ, nói: "Sư, sư tổ, không cần! Ta không muốn ép buộc Lam Trạm, càng không muốn thương tổn hắn."

Bão Sơn Tán Nhân thở dài, lắc đầu, biết tiểu đồ tôn gặp phải nhược điểm, thật sự sa vào đi, cảm khái nói: "A Anh à, có một số việc thật sự không thể cưỡng cầu. Giống như Diên Linh, Tàng Sắc, Tinh Trần, bọn họ xuống núi chính là số mệnh..." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Ngươi cùng Lam Vong Cơ kia nên làm như thế nào là tùy ngươi quyết định. Nếu cần giúp đỡ, cứ nói với sư tổ."

"Dạ. . . . . . " Ngụy Vô Tiện gật đầu, trong lòng suy nghĩ đến lời nói của sư tổ về số mệnh, nửa hiểu nửa không rời động Bão Sơn Tán Nhân.

Ngụy Vô Tiện lang thang bên ngoài hồi lâu, hắn đi tới tất cả những nơi hắn và Lam Vong Cơ đã có những kỷ niệm đẹp, hồi tưởng lại những chuyện nhỏ nhặt trong hơn một tháng ngắn ngủi này, suy nghĩ nên làm gì.

Ta bắt giữ Lam Trạm lâu như vậy, gia đình hắn chắc chắn rất lo lắng... Lam Trạm một chút cũng không nhượng bộ, hắn căn bản không muốn gả cho ta, hắn một chút cũng không thích ta...

Có lẽ, hắn vĩnh viễn sẽ không thích ta...... Dù sao chúng ta đều là nam nhân......

Có lẽ thật giống như sư phụ nói, có một số việc không thể cưỡng cầu.

Từ khi Ngụy Vô Tiện vừa kêu khóc vừa chạy ra khỏi sơn động, Lam Vong Cơ luôn trong tâm trạng rối bời, y tự hỏi có phải mình quá tuyệt tình... tại sao lại nói một cách dứt khoát như vậy, giống như lời từ biệt vậy.

Rõ ràng có thể cùng hắn hảo hảo nói chuyện, nói rằng mình ra ngoài lâu như vậy, sợ người nhà lo lắng muốn trở về xem một chút, cũng có thể mời hắn đi Cô Tô, đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng có thể nói rằng bọn hắn còn trẻ, thành thân phải chờ đến cập quan sẽ hợp lý hơn. Nhưng mình lại chọn cách nói tổn thương hắn.

Không lâu sau, Ngụy Vô Tiện trở lại, bên ngoài hắn cố gắng để tâm trạng bình tĩnh, thái độ khôi phục bình thường, nhưng hai mắt vẫn đỏ hoe.

"Lan Trạm."

"Ngụy Anh. . . . . . . . ."

"Ngày mai, ta dẫn ngươi xuống núi."

". . . . . . .Được."

Nói xong, Ngụy Vô Tiện lại rời đi, cả đêm không trở lại, Lam Vong Cơ cũng thức cả đêm, cuối cùng cũng có thể rời đi, nhưng trong lòng y lại không cảm nhận được niềm vui khi được tự do.

-- còn tiếp --

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz