ZingTruyen.Xyz

Vong Tien Edit Nhat Tieu Tuc Phu Ve Lam Phu Quan

Ngụy vô Tiện hôm nay tròn mười lăm tuổi, hắn được Bão Sơn Tán Nhân nhặt về tiên sơn mười năm trước.

Hắn thông minh, thiên tư cao, tuổi còn nhỏ nhưng tu vi đã vượt qua vài vị sư bá ẩn cư mấy chục năm tu luyện không màng thế sự. Bão Sơn Tán Nhân vốn cho rằng hắn sẽ giống mình, ở tiên sơn lánh đời không ra. Nhưng gần đây hắn ngày càng nghịch ngợm, bắt đầu hiếu kỳ và khao khát thế giới dưới chân núi.

Nghĩ lại ba vị đồ đệ, Diên Linh Đạo Nhân, Tàng Sắc Tán Nhân, Hiểu Tinh Trần, đã từng vì hồng trần mà xuất sơn, thế nhưng 2 người đã bỏ mình.

Bão Sơn Táng Nhân quyết định, vì đồ tôn yêu dấu, thay đổi một chút quy củ chính mình đã đề ra.

Cấm đoán không bằng để hắn tự giác ngộ.

Nàng định để cho Ngụy Vô Tiên rời núi một thời gian ngắn, tích lũy kinh nghiệm. Biết đâu hắn cảm thấy bên ngoài không có gì thú vị, lại quay về. Nhưng dù sao cũng phải cho hắn một lý do và nhiệm vụ xuống núi.

Nghĩ đến anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu tiểu Ngụy Anh mang về một nàng dâu, sinh vài nhóc con, thì xem như đã an gia tại tiên sơn. Mà Bão Sơn Tán Nhân cũng lâu rồi không mang về cô nhi, nếu tiểu Ngụy Anh có hài tử, nhóc con nhất định sẽ thông minh, xinh xắn, thú vị. Tiểu đồ tôn càng sẽ không có ý định hạ sơn, tránh được bi kịch của Diên Linh và Tàng Sắc.

Cho nên nhiệm vụ đầu tiên của Ngụy Anh khi xuống núi, chính là mang về một nữ nhân mà hắn thích.

Quyết định vậy đi!

Tìm được Ngụy Vô Tiện tại vườn linh thảo của hắn, nàng vẫy tay : "A Anh, tới đây, sư tổ có chuyện muốn nói với ngươi."

Ngụy Vô Tiện lấy bàn tay lấm lem bùn đất chùi chùi mặt, tung tăng chạy đến trước mặt Bão Sơn Tán Nhân.

Ngây thơ, thiện lương không rành thế sự Ngụy Vô Tiện, đôi mắt lấp lánh không nhiễm bụi trần : "Sư tổ, có chuyện gì?"

Bão Sơn Tán Nhân hỏi: "ngươi có muốn xuống núi rèn luyện?"

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện lóe lên, trả lời "Muốn"

"Muốn!! Sư tổ, ta nằm mơ cũng muốn, muốn ra ngoài nhìn thế giới một chút."

Vì vậy, Bảo Sơn Tán Nhân nói cho hắn nhiệm vụ, tìm kiếm một nữ tử hắn thích, đưa về núi làm vợ.

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hắn biết "nữ" ở đây cũng giống như linh thú cái, nhưng linh thú và động vật thì hắn phân biệt được, còn con người... không cởi quần áo, làm sao biết?

Tuy rằng hắn đã xem qua thoại bản miêu tả nữ tử, nhưng tận mắt nhìn thấy nữ nhân cũng không phải mẫu thân thì là sư tổ, khó mà xác định được, sợ nhầm.

"Nữ tử... Sư tổ, nữ tử trông như thế nào a...?"

Bão Sơn Tán Nhân lắc đầu, đối với tiểu đồ tôn nhận thức thiếu thốn có chút tự trách.

Ngụy Vô Tiện từ nhỏ được nhặt về tiên sơn, trên đường lâm bệnh nặng, đã quên rất nhiều chuyện, ngay cả ký ức về cha mẹ cũng chỉ có một hình ảnh dắt lừa.

Nam tử, nữ tử, giới tính, vân vân ... Trên núi ít người, các sư bá đều là nam tử, cho nên nữ tử trong ấn tượng của Ngụy Vô Tiện chỉ có Bão Sơn Tán Nhân và mẫu thân, nhưng ký ức với mẫu thân thì mờ nhạt, còn Bão Sơn Tán Nhân quanh năm khoác áo choàng đạo sĩ, cũng không có giá trị tham khảo.

"Ách. . . " Bảo Sơn Tán Nhân ôm trán, kiên trì giải thích: "Nữ tử diện mạo xinh đẹp, giọng nói êm tai, gọn gàng, thơm mát, không có râu, dáng người ưu mỹ, làn da trắng nõn. . . "

Dựa theo miêu tả của sư tổ, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Sư tổ, vậy theo lời ngài nói, ta cũng là nữ tử?"

Bão Sơn Tán Nhân mặt mày xám xịt, nói: "Ngươi cần chú ý, bộ ngực nữ tử không phẳng!"

"Ồ..." Ngụy Vô Tiện gật đầu nửa hiểu nửa không.

"Khụ!" Nghĩ đến bộ ngực của mình, Bảo Sơn Tán Nhân có chút đau lòng không nói nên lời, bổ sung: "Cũng không chỉ dựa vào cái này, ngươi xuống núi tự mình xem, tùy cơ ứng biến, ngươi thông minh như vậy, nếu nhìn thấy nữ tử mình thích, tự sẽ biết!"

"Được!"

Thế là vào ngày sinh nhật của mình, Ngụy Vô Tiện mang theo tâm trạng thấp thỏm xuống núi.

Nơi dừng chân đầu tiên là thành Quảng Lăng cách chân núi không xa, thấy phố chợ nhộn nhịp, Ngụy Vô Tiện vô cùng hứng thú nhìn chỗ này sờ chỗ kia, nhưng vẫn luôn nhớ nhiệm vụ sư tổ an bài, tìm một nàng dâu mang về.

Quả thật giống Bão Sơn Tán Nhẫn đã nói, nam nữ tử rất dễ phân biệt, nhìn một người vạm vỡ, Ngụy Vô Tiện biết đó là nam nhân, còn lại nhu nhược mảnh khảnh, nhất định là nữ tử. Nhưng Ngụy Vô Tiệm cảm thấy những nữ tử đó không đủ xinh đẹp, không đủ trắng trẻo,.. còn không đẹp mắt bằng mình.

Đến một thanh lâu, ngược lại có rất nhiều cô nương đẹp mắt, nhưng các nàng trang điểm nùng đậm, còn chủ động nháy mắt với hắn, lả lướt tạo dáng câu nhân, hơn nữa mùi hương thật là gay mũi, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy buồn nôn. Nữ nhân như vậy, đưa tới cửa hắn cũng không muốn.

Dạo thành Quảng Lăng nửa ngày, Ngụy Vô Tiện không tìm thấy nữ nhân mình thích. Còn bị một tiểu cô nương hung hăng đụng trúng. Đến chạng vạng, hắn cảm thấy bụng đói cồn cào.

Hắn thấy một sạp hàng bán mì sợi thơm nức mũi.

Ngụy Vô Tiện biết đó là mì sợi, nhưng trước giờ hắn chưa thấy loại nước lèo có màu đỏ như này, thực khách ăn vào đều toát mồ hôi, nhìn thật sảng khoái, chắc là rất ngon.

Hắn bắt chước những người khác, ngồi vào ghế, gọi: "Ông chủ, cho một bát mì bò cay!"

"Được rồi, khách quan!"

Chốc lát, một bát mì nghi ngút khói được bưng ra. Hắn cầm đũa nếm thử, quả thực quá ngon. Hương vị so với chim nướng, thỏ nướng, ngỗng hầm trên núi thật là đậm đà. Còn có một chút cảm giác kích thích ở đầu lưỡi.

"Ông chủ, màu đỏ này là cái gì?"

"Khách quan, đây là tương ớt gia truyền của ta, ngài mua 2 hũ mang về dùng không?"

"Mua! Ta mua!"

Trước khi xuống núi, Bảo Sơn Tán Nhân đưa cho hắn một túi bạc vụn, Ngụy Vô Tiện cúi đầu tìm túi tiền của mình, phát hiện nó đã biến mất, "Túi tiền của ta đâu!?"

Chủ quán nhìn hắn lắc đầu, nhíu mày hỏi: "Khách quan, ngươi như thế, là muốn ăn quỵt à?"

Ngụy Vô Tiện vội la lên: "Không phải, ta bị mất túi tiền, thật sự là bị mất!"

Ngụy Vô Tiện là tấm chiếu mới vào đời, hắn không biết tiểu cô nương vừa rồi đâm trúng đã thó mất túi tiền của hắn.

Đang lúc bế tắc, Ngụy Vô Tiện nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng thật mê hoặc sau lưng: "Ta trả tiền giúp vị công tử này."

Thanh âm truyền vào tai, liền làm dịu đi tâm trạng lo lắng của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn bình tĩnh hơn. Hắn quay đầu lại nhìn, lập tức đồng tử co lại, đồng thời, trong mũi truyền tới một mùi hương thanh nhã cao quý.

Thật đẹp mắt ! Thật là thơm a ! !

Người sau lưng, so với miêu tả của Bão Sơn Tán Nhân thập phần phù hợp. Diện mạo xinh đẹp, thanh âm êm tai, gọn gàng, thơm mát, không có râu, dáng người ưu mỹ, làn da trắng nõn.

Lam Vong Cơ đến Quảng Lăng săn đêm, vừa ở sạp hàng ăn một bát mì chay, nhìn thấy thiếu niên đáng yêu linh động, ánh mắt trong veo, đơn thuần, không giống như ăn quỵt, có thể đúng là bị trộm túi tiền. Chỉ một bát mì mà thôi, liền muốn giúp hắn trả tiền.

Lam Vong Cơ trả tiền xong, hướng Ngụy Vô Tiện gật đầu một cái, liền lặng yên rời đi.

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, chưa kịp nói cảm ơn, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng người nọ, chờ sau khi định thần lại, người nọ đã đi rất xa.

Chỉ liếc mắt một cái, Ngụy Vô Tiện đã xác định hắn phải mang vị tiên tử tỷ tỷ này về tiên sơn làm vợ, bên nhau trọn đời.

-còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz