Vo Cua Anh De Lai Pha Hong Game Show
131-150Chương 131Sắp đến lưng chừng núi, chiếc xe bán tải bị một chiếc ô tô từ phía sau tông vào. Vấn đề không lớn, nhưng chiếc lồng nhốt ngỗng đã bị tông hỏng, ngay khi lồng mở ra, những con ngỗng bay tán loạn ra ngoài. Nhóm người Tang Điềm và Tôn Hiểu Hiểu xuống xe đi bắt ngỗng lại. Một vài con ngỗng chạy đến sườn núi, Tôn Hiểu Hiểu một mình chạy theo đuổi, cảnh tượng hỗn loạn và PD không đi theo qua đó. Khi Tang Điềm và những người khác nghe thấy tiếng cãi vã thì chạy đến, lúc đó Tôn Hiểu Hiểu đã bị đánh rồi! "Đánh mày thì sao! Mẹ kiếp, con điên này, còn dám cào tao à!" Một tên trông như côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và chửi bới không ngừng, trong tay cầm cổ ngỗng, dáng vẻ giống như ác bá trong thôn. Đằng sau anh ta còn có ba người đàn ông khác, tất cả đều giống như đám du côn, mỗi người cầm một con ngỗng trong tay, nhìn chằm chằm vào đám người Tôn Hiểu Hiểu. "Còn dám ghi hình, chết tiệt, tắt camera đi, có nghe thấy không?" PD cùng bọn họ quay về tên là lão Thất, sau khi biết Tôn Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, anh ta đã đưa máy quay cho Tang Điềm và bảo cô ấy ghi lại bằng chứng. Bên cạnh còn có hai chú là tài xế chở họ. Ba người đàn ông đứng chặn trước mặt người phụ nữ và đám trẻ. Tôn Hiểu Hiểu ngồi xổm trên mặt đất, đám trẻ vây quanh để bảo vệ cô ta, nhưng thấy cô ta liên tục che mũi, khăn giấy lần lượt bị nhuốm sang màu đỏ. Tang Điềm vác máy quay tức giận không thôi, thấy đối phương vẫn còn kiêu ngạo, không nhịn được liền đi qua phía đó: "Các người là hạng người gì mà một người đàn ông to lớn lại đánh phụ nữ, còn cướp ngỗng của chúng tôi, các người chính là bốn tên cướp!" "Đừng nhiều lời với bọn họ, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát!" Tên côn đồ nghe vậy mặt vẫn đầy vẻ mặt hung tợn nói: "Tao lại sợ mày gọi cảnh sát à. Mày nói ngỗng này là của mày thì nó là của mày à, bằng chứng đâu?" "Vừa rồi con đàn bà điên kia cào tao chảy máu. Nếu nói đánh người thì là cô ta đánh tao trước! Đừng tưởng tao không hiểu luật, tao chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!" Không sợ kẻ xấu giở trò côn đồ, chỉ sợ kẻ xấu giở trò côn đồ mà vẫn hiểu pháp luật! Tôn Hiểu Hiểu nghe vậy, che mũi, đứng thẳng lên, tức giận đến mức cả người run lên, thậm chí còn muốn xông qua đó. Tang Điềm không quan tâm đến máy quay nữa, cô ấy đặt nó sang một bên và ôm lấy cô ta. "Cô kích động như vậy làm gì? Vừa rồi chỉ có một mình cô, chống lại bốn tên côn đồ này, chẳng phải cô sẽ thiệt hay sao?" "Bọn họ nói dối, vốn dĩ bọn họ cướp ngỗng của chúng ta, tôi chỉ muốn đến giành lại ngỗng thì bọn họ ra tay đánh người!" Tôn Hiểu Hiểu tức giận nói, mặc kệ máu mũi chảy đầy trên mặt, những chuyện ấm ức mấy ngày qua lúc này đều bùng phát. Cô ta bị Khương Mạn tát vào mặt cũng không sao, dù sao cô ta cũng là người giở trò trước. Dựa vào cái gì khi vừa mới bình thường một chút thì lại bị bốn tên côn đồ này bắt nạt? *** 131 ***Chương 132“Mày đã ngu ngốc lại còn hung dữ, đợi chút nữa tao sẽ giết mày!” Tên côn đồ chỉ vào Tôn Hiểu Hiểu và lại muốn xông tới đánh người. Thái độ của nhóm côn đồ vô cùng hung hãn. “Anh định giết ai?” Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên từ phía sau. Tôn Hiểu Hiểu và những người khác theo bản năng quay đầu lại. Một chiếc xe tải không biết đã dừng lại bên đường từ khi nào. Cánh cửa ở ghế phụ mở ra và người phụ nữ nhảy xuống. Những người đàn ông ở băng ghế sau cũng bước xuống và nhìn về phía trước với vẻ khinh thường. Ầm một tiếng. Khương Mạn đóng cửa xe lại, chậm rãi xắn tay áo lên, đi về phía bọn côn đồ. "Khương Mạn..." Tôn Hiểu Hiểu vô thức nhìn cô. Khương Mạn liếc nhìn cô ta một cái: "Bị thương thì qua một bên nghỉ ngơi đi." “Ôi, lại xuất hiện một con đàn bà thối tha khác, trông cũng khá xinh đẹp.” Tên côn đồ huýt sáo. Sắc mặt lão Thất khó coi, Khương Mạn vỗ vỗ vai của anh ta, nhẹ giọng nói: " "Trước tiên hãy tắt livestream đi." Lão Thất phản ứng lại, lập tức chạy tới chỗ máy quay, tắt livestream. "Cô Khương, tôi tắt rồi!" “Tốt lắm.” Khương Mạn gật đầu. Đối mặt với đám côn đồ vẫn đang trâng tráo: "Này, con đàn bà thối tha này có chút thú vị, mày muốn làm gì?" “Làm gì à?” Khương Mạn lập tức nhướng mày lên, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Xử lý anh!" Nguyên tắc hành động của Khương Mạn: Kính già, yêu trẻ, bảo vệ lương thực! Trong thời đại Mạt Thế, ai dám giành lấy miếng ăn có thể so với thù giết cha? Có thể khiến cô chính tay xử lý là tội rất nặng. Mọi người nghe thấy từ "xử lý" đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau đó thấy Khương Mạn “bay” ra, nhảy lên hai bước, tát vào mặt tên côn đồ đứng một cái. Bốp! Một tiếng âm thanh rất lớn!
*** 136 ***Chương 137Tôn Hiểu Hiểu giơ cái cốc sứ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tự tôi kính tôi!” Sau một tràng cười lớn, trong lòng Tôn Hiểu Hiểu không ngừng mắng chửi lũ người này. Tang Điềm ngồi bên cạnh không ngừng luyên thuyên, thao thao bất tuyệt: “Hôm nay cô Tôn quả là làm tôi được mở mang tầm mắt, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.” “Máu mũi chảy ầm ầm vậy mà cô vẫn dám bước lên trước chặn 4 tên khốn nạn kia lại!” “Tối hôm qua cô mà có khí thế như hôm nay, chắc chị nhà tôi cũng chả phải đối thủ của cô đâu.” Mồm Khương Mạn còn đang nhét đầy thịt, phồng mồm trợn má như con chuột nhét đồ ăn, cũng phối hợp gật đầu một cái, “Hoá ra tối qua cô Tôn nương tay với tôi.” Tang Điền cũng gật đầu hùa theo. Khương Vân Sênh ở bên cạnh xoa xoa hốc mắt mình, ài, ngực đau quá…… Bạc Hạc Hiên lại không nói câu gì, chỉ lẳng lặng gắp thịt vào bát Khương Mạn. Mặt Tôn Hiểu Hiểu vô cảm, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, cô thấy đám người này thật ồn ào! Ngụy An Nhiên cũng thấy đám người này ồn ào. Nhưng tâm trạng trong lòng lại không giống với Tôn Hiểu Hiểu. Mặc dù Tôn Hiểu Hiểu đang bị nói đểu, nhưng vẫn có xu hướng được mọi người tạm chấp nhận…… Còn Ngụy An Nhiên lại cảm thấy mình đang bị đẩy ra ngoài. Cả bữa cơm này, Ngụy An Nhiên như đang nhai rơm chứ chả có mùi vị gì. Sau bữa cơm mọi người đều quay về chỗ ở của mình, chỗ Tôn Hiểu Hiểu ở gần Ngụy An Nhiên nhất, hai người đành phải đi cùng với nhau. Vương Hình và cậu bé mà Ngụy An Nhiên nhận chăm sóc đi ở phía trước. Hai người lớn đi ở đằng sau. “Cô Tôn, lần này đi ra ngoài với bọn họ cô chịu oan ức gì à?” Ngụy An Nhiên thở dài một hơi: “Nếu sớm biết như vậy thì hôm nay tôi đã đi cùng, không nên bỏ mặc cô không người chăm sóc như vậy.” Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta một cái, “Anh chăm sóc tôi?” “Đương nhiên rồi, cô là tiền bối, tôi phải quan tâm cô chứ.” “Thế anh biết ném vòng hay là biết bắt ngỗng hay là biết đánh nhau?” Ngụy An Nhiên sững sờ một lúc, đây là cái gì vậy? Tôn Hiểu Hiểu dùng ánh mắt chế giễu nhìn anh ta: “Tối qua lúc tôi và Khương Mạn cãi nhau, cũng đâu thấy anh đứng ra giúp tôi.” Ngụy An Nhiên hoảng hốt mau chóng giải thích: “Lúc đó tôi cũng bị doạ, nhưng tôi tin cô Tôn không nói dối.” Tôn Hiểu Hiểu lăn lộn trong cái giới giải trí này bao nhiêu năm như vậy, cũng đâu phải loại ngu ngốc gì. Ngụy An Nhiên là loại đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cô nhìn một cái là biết. Chả ra làm sao cả, Tôn Hiểu Hiểu lại nhớ tới hôm mới quay chương trình, cảnh Khương Mạn công kích Ngụy An Nhiên. Tự nhiên lại thấy bản thân mình đúng là ngu như lợn! Lúc đó não cô ta rơi mất ở đâu hả, lại còn đứng ra hoà giải hai người. “Anh và Khương Mạn không phải bạn bè à?” Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi một câu. Ngụy An Nhiên mím môi, đáy mắt có chút bối rối: “Lúc trước cùng một công ty, cũng không thân lắm.” *** 137 ***Chương 138“Không thân lắm mà cho anh vay 10 triệu tệ?” Tôn Hiểu Hiểu cười nói đưa tay ngoáy mũi, nén đau lạnh lùng nói: “ Khương Mạn không ra cái hạng gì, mà anh cũng chả ra cái hạng gì nốt!” Tôn Hiểu Hiểu nói xong, gọi Vương Hinh đi về phía nhà của mình. Ngụy An Nhiên đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm đến khó tả. Chết tiệt, con đàn bà Tôn Hiểu Hiểu này bị điên rồi à? Mình có chọc cô ta cái gì đâu? Hổ Tử lon ton chạy tới bên cạnh Ngụy An Nhiên, kéo kéo quần của anh ta nói: “Anh ẻo lả vừa nghĩ cách ly gián đấy à?” Ngụy An Nhiên hoang mang nói: “Đâu có, em đừng nói linh tinh, còn nữa, không được gọi là anh ẻo lả!” “Hả, anh ẻo lả không thích bị người khác gọi là ẻo lả……” Hổ Tử lắc đầu thở dài: “Anh Quân Quân nói dì Hiểu Hiểu không được thông minh lắm, vậy mà anh còn không lừa được dì ấy, thảo nào chả ai muốn chơi với anh……” “Cho nên anh ẻo lả anh ngốc lắm, đã học hết cấp 3 chưa vậy?” Ngụy An Nhiên phát điên tới cực hạn. Ông đây cử nhân đại học!! A! anh ta ghét nhất mấy đứa trẻ con nghịch ngợm!! …… Tối nay Khương Mạn ăn hơi nhiều, 9 bát cơm to, tất cả mọi người đều dừng đũa thì cô vẫn tiếp tục ăn nốt chỗ thức ăn thừa trên bàn. Lý Quân rất vui vì có chiếc nạng mới, cũng là lần đầu tiên được ngồi trên xe lăn, Vân Đoá còn ở đằng sau đẩy xe cho em ấy. Hai đứa nhỏ giống như có đồ chơi mới, từ nhỏ đã lớn lên trên vùng núi cao, đối với bọn chúng hạnh phúc và vui vẻ chỉ cần đơn giản vậy thôi. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cùng nhau đi tới, cũng cười vui cùng lũ trẻ. “Đã đỡ cảm cúm chưa?” Khương Mạn hỏi: “Tối nay không thấy anh ăn mấy.” “Ừ, cũng đỡ rồi.” Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn cô, đáy mắt có ý cười: “Khẩu vị của tôi không được tốt, cô ăn ngon là được rồi.” Khẩu vị của Khương Mạn đúng là rất tốt, cô ngẩng đầu nhìn lại một cái: “Làm người mà khéo mồm vậy là không tốt đâu.” Trước đây lúc quay phim cô ấy phát hiện Bạc Hạc Hiên mỗi lần ăn uống đều sẽ rất đau khổ. Khương Mạn không hiểu tại sao người ta lại không vui khi được thưởng thức mỹ vị trần gian như thế. “Tật cũ khó sửa.” Bạc Hạc Hiên nửa cười nửa không nhìn lại cô: “Có người giám sát có khi lại dễ sửa.” “Quản lý của anh đâu?” Khương Mạn hỏi rồi lại lắc đầu: “Quên mất là anh ta cũng chả quản nổi anh.”
Nụ cười của Bạc ảnh để về nứt, lông mày giựt một cái.Khương Man vừa thu lại khí thế ngạo mạn, lại treo lên nụ cười bưng các nước lên. Nước quá nóng, tôi giúp anh thổi thổi.Bạc Hạc Hiên cởi áo khoác ra lệ ra áo thun đen bên trong, áo thun rộng cổ chữ V, cổ áo hơi tệ.Khương Mạn liếc mắt liền thấy dấu răng trên ngực anh*** 147 ***Chương 148Bạc Hạc Hiên thuận theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn, nhìn thấy dấu răng, ánh mắt khẽ động. “Muốn hỏi thì cứ hỏi.” Khương Mạn rời tầm mắt đi: “Không có gì muốn hỏi cả.” Dấu răng trên ngực cắn sâu như vậy. Có thể hình dung ra được là chuyện kịch liệt cỡ nào ……Lúc này đang quay trực tiếp, Khương Mạn sẽ không đi dò hỏi chuyện riêng tư của người khác. A Tam thì lại không khách sáo hỏi: “Thầy Bạc, sao trên ngực anh lại có dấu răng vậy?” Khương Mạn nhìn đứa trẻ đen đủi ấy, sao không có con mắt nhìn gì vậy? Đây là vấn đề không trả tiền cũng có thể hỏi sao? A Tam cũng phản ứng được là câu hỏi của mình thất lễ rồi. Khương Mạn thuận miệng nói một câu: “Chắc là do thú cưng nhỉ, nhìn giống như là chó mèo gì đó cắn.” Cô nói rồi nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt đầy hàm ý: Chiến hữu, tôi đủ thành ý rồi chứ! Chuyện bản kiểm điểm có phải là nên quên rồi không? Bạc Hạc Hiên khóe miệng nhếch lên, không che nổi ý cười, anh cố gắng nhịn đè khóe miệng xuống. Tay đè lên môi, giả vờ ho hai tiếng, gật đầu cười thầm: “Ừ, tôi nuôi một con chó săn nhỏ.” Khương Mạn nhìn anh, là thú cưng thật à? Cô nhìn thăm dò Bạc Hạc Hiên một lúc, không nhìn ra dấu vết chột dạ khi nói dối. Lén bĩu môi, xem ra cô phí công yểm hộ rồi. Lời nói của Bạc ảnh đế ngược lại cũng không có ai nghi ngờ anh nói dối. “Là giống gì? Tên là gì ạ?” Giống loài? Tên? Bạc Hạc Hiên ánh mắt liếc nhìn Khương Mạn một cái, nhẹ giọng nói: “Husky.” Khương Mạn biểu cảm vi diệu, “Husky à…nó rất hay phá nhà, lại còn vô dụng.” “Cũng tạm, chỉ là sức ăn hơi lớn.”Bạc Hạc Hiên cười đầy ẩn ý. “Không sao cả nhỉ, dù gì thì thầy Bạc cũng có tiền.” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Cũng đúng, có thể ăn là phúc.” Khương Mạn tán đồng, “Anh lười ăn, nuôi con chó ham ăn, ngược lại bù trừ cho nhau.”
*** 136 ***Chương 137Tôn Hiểu Hiểu giơ cái cốc sứ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tự tôi kính tôi!” Sau một tràng cười lớn, trong lòng Tôn Hiểu Hiểu không ngừng mắng chửi lũ người này. Tang Điềm ngồi bên cạnh không ngừng luyên thuyên, thao thao bất tuyệt: “Hôm nay cô Tôn quả là làm tôi được mở mang tầm mắt, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.” “Máu mũi chảy ầm ầm vậy mà cô vẫn dám bước lên trước chặn 4 tên khốn nạn kia lại!” “Tối hôm qua cô mà có khí thế như hôm nay, chắc chị nhà tôi cũng chả phải đối thủ của cô đâu.” Mồm Khương Mạn còn đang nhét đầy thịt, phồng mồm trợn má như con chuột nhét đồ ăn, cũng phối hợp gật đầu một cái, “Hoá ra tối qua cô Tôn nương tay với tôi.” Tang Điền cũng gật đầu hùa theo. Khương Vân Sênh ở bên cạnh xoa xoa hốc mắt mình, ài, ngực đau quá…… Bạc Hạc Hiên lại không nói câu gì, chỉ lẳng lặng gắp thịt vào bát Khương Mạn. Mặt Tôn Hiểu Hiểu vô cảm, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, cô thấy đám người này thật ồn ào! Ngụy An Nhiên cũng thấy đám người này ồn ào. Nhưng tâm trạng trong lòng lại không giống với Tôn Hiểu Hiểu. Mặc dù Tôn Hiểu Hiểu đang bị nói đểu, nhưng vẫn có xu hướng được mọi người tạm chấp nhận…… Còn Ngụy An Nhiên lại cảm thấy mình đang bị đẩy ra ngoài. Cả bữa cơm này, Ngụy An Nhiên như đang nhai rơm chứ chả có mùi vị gì. Sau bữa cơm mọi người đều quay về chỗ ở của mình, chỗ Tôn Hiểu Hiểu ở gần Ngụy An Nhiên nhất, hai người đành phải đi cùng với nhau. Vương Hình và cậu bé mà Ngụy An Nhiên nhận chăm sóc đi ở phía trước. Hai người lớn đi ở đằng sau. “Cô Tôn, lần này đi ra ngoài với bọn họ cô chịu oan ức gì à?” Ngụy An Nhiên thở dài một hơi: “Nếu sớm biết như vậy thì hôm nay tôi đã đi cùng, không nên bỏ mặc cô không người chăm sóc như vậy.” Tôn Hiểu Hiểu nhìn anh ta một cái, “Anh chăm sóc tôi?” “Đương nhiên rồi, cô là tiền bối, tôi phải quan tâm cô chứ.” “Thế anh biết ném vòng hay là biết bắt ngỗng hay là biết đánh nhau?” Ngụy An Nhiên sững sờ một lúc, đây là cái gì vậy? Tôn Hiểu Hiểu dùng ánh mắt chế giễu nhìn anh ta: “Tối qua lúc tôi và Khương Mạn cãi nhau, cũng đâu thấy anh đứng ra giúp tôi.” Ngụy An Nhiên hoảng hốt mau chóng giải thích: “Lúc đó tôi cũng bị doạ, nhưng tôi tin cô Tôn không nói dối.” Tôn Hiểu Hiểu lăn lộn trong cái giới giải trí này bao nhiêu năm như vậy, cũng đâu phải loại ngu ngốc gì. Ngụy An Nhiên là loại đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cô nhìn một cái là biết. Chả ra làm sao cả, Tôn Hiểu Hiểu lại nhớ tới hôm mới quay chương trình, cảnh Khương Mạn công kích Ngụy An Nhiên. Tự nhiên lại thấy bản thân mình đúng là ngu như lợn! Lúc đó não cô ta rơi mất ở đâu hả, lại còn đứng ra hoà giải hai người. “Anh và Khương Mạn không phải bạn bè à?” Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi một câu. Ngụy An Nhiên mím môi, đáy mắt có chút bối rối: “Lúc trước cùng một công ty, cũng không thân lắm.” *** 137 ***Chương 138“Không thân lắm mà cho anh vay 10 triệu tệ?” Tôn Hiểu Hiểu cười nói đưa tay ngoáy mũi, nén đau lạnh lùng nói: “ Khương Mạn không ra cái hạng gì, mà anh cũng chả ra cái hạng gì nốt!” Tôn Hiểu Hiểu nói xong, gọi Vương Hinh đi về phía nhà của mình. Ngụy An Nhiên đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm đến khó tả. Chết tiệt, con đàn bà Tôn Hiểu Hiểu này bị điên rồi à? Mình có chọc cô ta cái gì đâu? Hổ Tử lon ton chạy tới bên cạnh Ngụy An Nhiên, kéo kéo quần của anh ta nói: “Anh ẻo lả vừa nghĩ cách ly gián đấy à?” Ngụy An Nhiên hoang mang nói: “Đâu có, em đừng nói linh tinh, còn nữa, không được gọi là anh ẻo lả!” “Hả, anh ẻo lả không thích bị người khác gọi là ẻo lả……” Hổ Tử lắc đầu thở dài: “Anh Quân Quân nói dì Hiểu Hiểu không được thông minh lắm, vậy mà anh còn không lừa được dì ấy, thảo nào chả ai muốn chơi với anh……” “Cho nên anh ẻo lả anh ngốc lắm, đã học hết cấp 3 chưa vậy?” Ngụy An Nhiên phát điên tới cực hạn. Ông đây cử nhân đại học!! A! anh ta ghét nhất mấy đứa trẻ con nghịch ngợm!! …… Tối nay Khương Mạn ăn hơi nhiều, 9 bát cơm to, tất cả mọi người đều dừng đũa thì cô vẫn tiếp tục ăn nốt chỗ thức ăn thừa trên bàn. Lý Quân rất vui vì có chiếc nạng mới, cũng là lần đầu tiên được ngồi trên xe lăn, Vân Đoá còn ở đằng sau đẩy xe cho em ấy. Hai đứa nhỏ giống như có đồ chơi mới, từ nhỏ đã lớn lên trên vùng núi cao, đối với bọn chúng hạnh phúc và vui vẻ chỉ cần đơn giản vậy thôi. Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cùng nhau đi tới, cũng cười vui cùng lũ trẻ. “Đã đỡ cảm cúm chưa?” Khương Mạn hỏi: “Tối nay không thấy anh ăn mấy.” “Ừ, cũng đỡ rồi.” Bạc Hạc Hiên quay qua nhìn cô, đáy mắt có ý cười: “Khẩu vị của tôi không được tốt, cô ăn ngon là được rồi.” Khẩu vị của Khương Mạn đúng là rất tốt, cô ngẩng đầu nhìn lại một cái: “Làm người mà khéo mồm vậy là không tốt đâu.” Trước đây lúc quay phim cô ấy phát hiện Bạc Hạc Hiên mỗi lần ăn uống đều sẽ rất đau khổ. Khương Mạn không hiểu tại sao người ta lại không vui khi được thưởng thức mỹ vị trần gian như thế. “Tật cũ khó sửa.” Bạc Hạc Hiên nửa cười nửa không nhìn lại cô: “Có người giám sát có khi lại dễ sửa.” “Quản lý của anh đâu?” Khương Mạn hỏi rồi lại lắc đầu: “Quên mất là anh ta cũng chả quản nổi anh.”
Nụ cười của Bạc ảnh để về nứt, lông mày giựt một cái.Khương Man vừa thu lại khí thế ngạo mạn, lại treo lên nụ cười bưng các nước lên. Nước quá nóng, tôi giúp anh thổi thổi.Bạc Hạc Hiên cởi áo khoác ra lệ ra áo thun đen bên trong, áo thun rộng cổ chữ V, cổ áo hơi tệ.Khương Mạn liếc mắt liền thấy dấu răng trên ngực anh*** 147 ***Chương 148Bạc Hạc Hiên thuận theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn, nhìn thấy dấu răng, ánh mắt khẽ động. “Muốn hỏi thì cứ hỏi.” Khương Mạn rời tầm mắt đi: “Không có gì muốn hỏi cả.” Dấu răng trên ngực cắn sâu như vậy. Có thể hình dung ra được là chuyện kịch liệt cỡ nào ……Lúc này đang quay trực tiếp, Khương Mạn sẽ không đi dò hỏi chuyện riêng tư của người khác. A Tam thì lại không khách sáo hỏi: “Thầy Bạc, sao trên ngực anh lại có dấu răng vậy?” Khương Mạn nhìn đứa trẻ đen đủi ấy, sao không có con mắt nhìn gì vậy? Đây là vấn đề không trả tiền cũng có thể hỏi sao? A Tam cũng phản ứng được là câu hỏi của mình thất lễ rồi. Khương Mạn thuận miệng nói một câu: “Chắc là do thú cưng nhỉ, nhìn giống như là chó mèo gì đó cắn.” Cô nói rồi nhìn Bạc Hạc Hiên, trong mắt đầy hàm ý: Chiến hữu, tôi đủ thành ý rồi chứ! Chuyện bản kiểm điểm có phải là nên quên rồi không? Bạc Hạc Hiên khóe miệng nhếch lên, không che nổi ý cười, anh cố gắng nhịn đè khóe miệng xuống. Tay đè lên môi, giả vờ ho hai tiếng, gật đầu cười thầm: “Ừ, tôi nuôi một con chó săn nhỏ.” Khương Mạn nhìn anh, là thú cưng thật à? Cô nhìn thăm dò Bạc Hạc Hiên một lúc, không nhìn ra dấu vết chột dạ khi nói dối. Lén bĩu môi, xem ra cô phí công yểm hộ rồi. Lời nói của Bạc ảnh đế ngược lại cũng không có ai nghi ngờ anh nói dối. “Là giống gì? Tên là gì ạ?” Giống loài? Tên? Bạc Hạc Hiên ánh mắt liếc nhìn Khương Mạn một cái, nhẹ giọng nói: “Husky.” Khương Mạn biểu cảm vi diệu, “Husky à…nó rất hay phá nhà, lại còn vô dụng.” “Cũng tạm, chỉ là sức ăn hơi lớn.”Bạc Hạc Hiên cười đầy ẩn ý. “Không sao cả nhỉ, dù gì thì thầy Bạc cũng có tiền.” Bạc Hạc Hiên gật đầu: “Cũng đúng, có thể ăn là phúc.” Khương Mạn tán đồng, “Anh lười ăn, nuôi con chó ham ăn, ngược lại bù trừ cho nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz