Chương 44
Tiểu Nhất và Tiểu Nhị một đường điên cuồng đuổi theo. May mà trong lúc Cố Tiên Tiên còn hôn mê, chúng đã tranh thủ dò xét xung quanh, nên rất quen thuộc với đường đi tới Luyện Quỷ Quật ở Ngục Pháp Sơn. Suốt dọc đường không cần dừng lại, vốn dĩ chỉ cần một lúc là có thể đuổi kịp Cố Tiên Tiên.Nhưng mà, Tiểu Nhất lại quên mất đã chôn Rìu Bàn Cổ ở đâu rồi.Giờ muốn đi tìm Cố Tiên Tiên, đương nhiên không thể để mất Rìu Bàn Cổ. Nhưng đã một năm trôi qua, khu rừng rộng lớn thế này, rốt cuộc nó đã giấu ở chỗ nào?Chỗ này cũng đào, chỗ kia cũng bới, làm Tiểu Nhị sốt ruột đến mức chỉ muốn vứt luôn Tiểu Nhất lại rồi tự đi tìm mẹ. Tìm mãi mà không thấy, nó nổi nóng đến mức quay sang phản kháng, lén đâm Tiểu Nhất một nhát, kết quả bị Tiểu Nhất quay lại đánh cho một trận.Vậy nên mới mất thêm không ít thời gian.Trong lúc hai đứa còn đang lục lọi trong rừng, lại vô tình chạm mặt vài tốp tu sĩ đang nghỉ chân dọc đường. Nghe thấy bọn họ nói chuyện về tin đồn giữa Cố Lưu Ly và thần kiếm, Tiểu Nhị thì mù tịt không hiểu gì, nhưng Tiểu Nhất thì có thể lờ mờ đoán ra được: cái thần kiếm có thể triệu lôi gọi điện kia chính là Tiểu Tam, mà người có thể thu phục được Tiểu Tam, chỉ có Cố Tiên Tiên!Nói cách khác — Cố Tiên Tiên đang ở ngay gần đây!Hừ, cái tên ngu kia lại để đám phàm dân đó phát hiện ra trước rồi sao?"Nghe nói Cố Lưu Ly định đến Côn Luân trước, chúng ta nhất định phải bắt nàng trước khi vào được Thượng Tam Châu!""Đúng thế! Một khi nàng vào được Thượng Tam Châu, ưu thế của chúng ta coi như mất hết.""Có điều nhìn tình hình hiện giờ, e là khó mà đuổi kịp nàng.""Không sao! Nghe nói Ngọc Đàm Tông đã sớm phục kích sẵn trên đường nàng tới Thượng Tam Châu rồi, chỉ chờ nàng bước vào là sẽ ra tay, đảm bảo tóm được một lần luôn!""Ta thì không sợ Cố Lưu Ly, tu vi của nàng cũng chỉ mới Xuất Khiếu kỳ, điều ta lo là sư phụ của nàng – Cố Tiên Tiên...""Tiên quân Quyết Minh đã phủ nhận thân phận của Cố Lưu Ly rồi, hơn nữa chúng ta chỉ là thay Long Tuyền chưởng môn báo thù, nàng giết người đoạt kiếm, là Lưu Ly tiên tử có tội, sao lại đổ lên đầu chúng ta được?""Đúng đúng! Nói phải lắm!"Ầm ——!Ầm ầm ầm!Mấy tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào chỗ đám người kia đang bàn chuyện say sưa, khiến họ trở tay không kịp. Mà những tia sét kia như thể có mắt, từng đạo từng đạo giáng xuống trúng đích, khiến mỗi người đều bị đánh cho cháy sém, toàn thân đen thui, kêu gào thảm thiết rồi vội vàng ngự kiếm bỏ chạy.Tiểu Nhị vẫn chưa hiểu vì sao Tiểu Nhất lại giáng sét lên đầu người khác, nhưng với nó thì cũng chẳng cần phải hiểu rõ làm gì — Tiểu Nhất đánh thì nó đánh theo, tư duy của nó luôn xếp mẹ là số một, còn Tiểu Nhất chính là số hai.Tiểu Nhất muốn đánh, nó cũng đánh theo, chưa bao giờ hỏi lý do.Hai khứa này đánh úp bất ngờ, lại toàn thân trắng muốt, giữa Quỷ Vực đen ngòm như thế lại chẳng dễ nhận ra. Nhưng vẫn có vài tu sĩ kịp thấy được đôi chút chân diện mục. Chỉ thấy một luồng kiếm quang trắng loé lên rồi vụt qua, để lại phía sau là hàng loạt lời đồn về tà linh yêu quái nổi dậy...Lúc ấy, Cố Tiên Tiên đã phi hành xa trăm dặm, cố ý bỏ lại chàng thiếu niên sau lưng. Nhưng đối phương lại như nhìn thấu ý định ấy, mỉm cười nhạt rồi cũng đuổi theo ngay, rõ ràng cố tình đua tốc độ với nàng xem ai nhanh hơn ai!Cố Tiên Tiên cũng mỉm cười, giẫm lên thanh phi kiếm second-hand, tốc độ cực nhanh, thoắt cái đã bay vút về phía trước.Thiếu niên chỉ thấy trước mắt thấp thoáng bóng nàng như một tàn ảnh, trong nháy mắt đã vượt xa mấy trăm trượng!Hắn cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh đi, lập tức gia tốc đuổi theo!Thiếu niên ấy chính là thiếu chủ Thiên Đế Hợp Hoan Tông. Tuy không phải thiên kiêu hai mươi tuổi kết đan như Lưu Ly tiên tử khiến người người kinh hãi, nhưng hắn chỉ mất chưa đầy trăm năm đã tu luyện đến Hợp Thể kỳ — đủ để vượt xa 99% thiên tài tu sĩ khắp Cửu Châu, đạo lộ thênh thang đang mở rộng trước mặt!Hắn vốn vô cùng kiêu ngạo, chưa từng ai có thể đuổi kịp. Nhưng chỉ có một nỗi tiếc nuối trong đời — năm đó từng muốn bái Lưu Ly tiên tử làm sư, nhưng lại bị từ chối thẳng ngoài cửa!Hắn vĩnh viễn không quên nụ cười thoáng qua của Lưu Ly tiên tử khi nhìn hắn, tà áo trắng tung bay, tóc dài phiêu dật, vẻ xuất trần mờ ảo, khi uống rượu lại lộ vẻ tiêu sái như một kẻ phong lưu không thể gò bó. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói ba chữ: "Không thích hợp."Vì sao không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào? Chẳng lẽ hắn không đủ xuất sắc?Từ đó về sau, hắn thề một ngày nào đó sẽ vượt qua Cố Tiên Tiên! Để đến lúc ấy, không biết nàng có hối hận vì đã không nhận hắn làm đệ tử?Hắn khổ tu trăm năm, tuyệt đối không phải để bại dưới tay Cố Lưu Ly!Hai người lao đi với tốc độ chóng mặt, người dưới mặt đất chỉ có thể thấy từng dải mây bị xé rách thành hai vệt sáng ngang trời, rồi dần dần tan biến nơi chân trời...Thiếu chủ Thiên Đế vốn không dùng toàn lực, hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra tu vi Cố Lưu Ly thấp hơn mình một bậc — Hợp Thể dưới là Phân Thần, tiếp nữa là Xuất Khiếu. Có vẻ như ánh mắt của Lưu Ly tiên tử cũng chẳng cao minh gì cho lắm. Nhưng chỉ vừa đuổi theo hai hơi thở, hắn liền phát hiện không ổn:— Cố Lưu Ly này lại có thể nhanh đến mức này sao?Thiếu chủ nghiêm mặt lại, không dám giữ sức nữa, lập tức ngự kiếm toàn lực truy đuổi!Hắn dốc toàn lực, Cố Tiên Tiên lập tức cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang bị thu ngắn lại. Đây chính là hiệu quả áp chế từ cảnh giới của Hợp Thể kỳ. Nếu là tu sĩ thông thường thì nàng đã thắng rồi, tiếc thay đối phương lại là một thiên tài còn vượt cả Quyết Minh tiên quân.— Quyết Minh tiên quân phải mất trăm năm mới tu đến Xuất Khiếu kỳ.Nàng hiểu rằng, nếu muốn tìm Quyết Minh tiên quân đòi lại công bằng, bản thân nhất định phải nâng cao tu vi càng sớm càng tốt.Thực lực của Quyết Minh tiên quân mạnh mẽ đến mức dù cha mẹ nguyên chủ có khuynh tẫn toàn bộ Trường Lưu Ngọc Lâu để báo thù, thì cũng chưa chắc khiến hắn thật sự bị trừng phạt.Trong Tu Chân Giới, pháp luật phần lớn chỉ để ước thúc kẻ yếu. Còn kẻ mạnh chân chính thì từ lâu đã chẳng nằm trong phạm vi kiểm soát của pháp luật nữa rồi.Huống chi, Quyết Minh tiên quân lại là một trong những cường giả mạnh nhất hiện tại — thiên hạ khó mà có người thứ ba sánh bằng, chỉ cần một mình hắn đã đủ sức huỷ diệt toàn bộ Hạ Tam Châu!Thấy thiếu chủ đuổi sát, sắp kề vai cùng mình, Cố Tiên Tiên và hắn liếc nhau, trong ánh mắt đều lấp lánh ý chí tranh thắng, đồng thời dốc toàn lực xé gió lao về phía trước — tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại ánh chớp và bóng mờ, không thể nào nhìn rõ!Không ngờ, đúng lúc ấy biến cố đột ngột phát sinh!Cố Tiên Tiên chỉ cảm thấy trước mặt vốn là không gian trống trải, vậy mà lại có một tầng vật chất mơ hồ từ đâu xuất hiện, nàng vừa lao vào đã lập tức bị dính chặt, như sa vào một chiếc lưới lớn. Trong nháy mắt, cả nàng và thiếu chủ Thiên Đế bị lưới bẫy chụp gọn!Tấm lưới này nhìn như hòa làm một với cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng thực sự, khiến hai người say mê tranh tài hoàn toàn không phát hiện ra, giờ đã bị trói chặt như đòn bánh tét, rơi xuống đất trong chớp mắt!Chiếc phi kiếm second-hand theo sát sau lưng nàng — vừa thấy chủ nhân ngã cái "bịch", nó ngơ ngác nằm đó hồi lâu mới phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng Cố Tiên Tiên hét to: "Tiểu Tam!"Nó mới bừng tỉnh, vội lao đến phía nàng!Trong bóng tối, một đám người đắc ý cười vang:"Xong rồi!""Mau lên! Trước khi thuốc tan hết, bắt lấy Cố Tiên Tiên!""Yên tâm đi, tán nguyên hương lần này dùng không ít, chỉ cần dính lên da thịt một chút thôi, cho dù nàng có lợi hại thế nào cũng khó mà thoát khỏi. Trừ phi nàng là Lưu Ly tiên tử, bằng không hôm nay chắc chắn phải bỏ mạng.""Nhưng mà, người bên cạnh nàng là ai?""Ai mà biết, bắt rồi tính sau!"Cũng may bọn chúng đã mai phục từ trước theo hành trình mà Cố Tiên Tiên có thể đi qua, nếu không thì ai có thể đuổi kịp được nàng?Cố Tiên Tiên cũng nhanh chóng phát hiện ra mình không thể vận linh lực. May sao chiếc phi kiếm second-hand đã kịp đuổi theo, chở nàng và thiếu chủ Thiên Đế rơi xuống khu rừng rậm bên dưới. Lúc này, thiếu chủ Thiên Đế bực mình đến cực độ, gầm lên tức tối: "Đáng giận, rõ ràng ta sắp thắng rồi!"Cố Tiên Tiên bình tĩnh nói: "Giải quyết tình huống trước mắt đi đã, sau đó thi đấu tiếp cũng không muộn. Tiểu Tam, giúp ta cắt lưới đã."Thiếu chủ vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục mắng om sòm: "Dám cho ta trúng tán nguyên hương? Đợi ta thoát ra, nhất định khiến bọn họ đẹp mặt!"Tiểu Tam nghe lời bay đến, định cắt lưới, nhưng không ngờ tấm lưới này chẳng biết làm từ vật liệu gì, sắc bén cỡ nào cũng vô dụng. Càng cố chém, lưới càng siết lại nhanh hơn, quấn chặt hai người thành một khối, đến mức mặt mũi cũng bị ép in hằn theo hình lưới, không thể nhúc nhích. Cố Tiên Tiên buộc phải bảo phi kiếm dừng lại, bằng không nàng sẽ bị siết nát.Cố Tiên Tiên nhận ra đây chính là loại hương dược tán nguyên hương – loại dược dùng để khiến người khác trong thời gian ngắn không thể vận linh lực, vốn là thủ đoạn hèn hạ bị chính đạo lên án. Không ngờ hôm nay chính mình lại trúng thứ này. Nàng hỏi:"Ngươi có giải dược không?""Không có.""Có người tới rồi."Quả nhiên, vừa dứt lời, đã thấy mười mấy người ngự kiếm đáp xuống, bao vây nàng và thiếu chủ. Người dẫn đầu khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng Cố Tiên Tiên thầm hiểu con số thực sự còn đông hơn nhiều, có khi đã vượt quá trăm. Ai nấy đều đầy vẻ đắc ý và căm phẫn:"Cố Lưu Ly! Ngươi độc ác tàn nhẫn, lòng lang dạ thú, hôm nay phải chết để đền mạng cho 24 người Long Tuyền Tông!""Đừng lắm lời! Ả này thủ đoạn ghê gớm, giết trước rồi nói!""Giết nàng!"Chiếc phi kiếm second-hand lập tức bay chắn trước mặt Cố Tiên Tiên, mũi kiếm chĩa thẳng về đám người tới!Cố Tiên Tiên mỉm cười nói: "Nếu thật sự muốn đòi lại công đạo cho Long Tuyền Tông, chi bằng giao ta cho chính Long Tuyền Tông xử trí? Truyền đến Cửu Châu cũng sẽ có người ca ngợi các vị là bậc đại nghĩa, mẫu mực của thiên hạ!"Phía sau, thiếu chủ Thiên Đế phì cười một tiếng, quay đầu nhìn nàng. Nhưng càng giãy giụa thì lưới lại càng siết, khiến mặt hắn méo xệch. Cố Tiên Tiên khẽ hít sâu một hơi, nghe hắn nói:"Cố Lưu Ly, chiêu này của ngươi đúng là tuyệt diệu, cực kỳ diệu!"Cố Tiên Tiên lễ phép đáp: "Đa tạ đã khen."Đám người kia bật cười lạnh, nhìn Cố Tiên Tiên như nhìn một người đã chết. Không chút do dự, họ đồng loạt rút kiếm lao tới:
"Giết nàng, báo thù cho Long Tuyền Tông ——!"Chiếc phi kiếm second-hand vẫn chắn trước mặt nàng, ai muốn đến gần sẽ bị kiếm khí sắc bén đánh bật. Một thần kiếm như thế, thần dị khó lường, đã khiến nhiều kẻ trong đám kia nổi lòng tham, mắt đỏ rực. Bọn họ biết không thể phá vây chính diện, cũng chưa thể giành lấy thần kiếm, liền vòng ra sau Cố Tiên Tiên, chuyển hướng mũi kiếm về phía thiếu chủ Thiên Đế."Ta và Cố Lưu Ly không phải cùng một phe, các ngươi tha cho ta một mạng được không? Thả ta đi!""Hừ, đừng giả ngây. Ngươi đi cùng ả từ đầu, lại còn nói không chung phe? Giết cả hai!""Ta nói thật! Ta chỉ nghe danh nàng là đồ đệ của Cố Tiên Tiên nên đến tỷ thí, xem nàng có chút phong thái của Lưu Ly tiên tử không thôi, tuyệt không có tư tình gì!"Bọn kia chẳng buồn nghe hắn nói thêm lời nào, chỉ quát:
"Sát ——!"Thiếu chủ lắc đầu thở dài: "Ta có cảm giác mình như đang đàn gảy tai trâu, bọn họ đã quyết tâm giết ngươi, giờ còn muốn giết ta diệt khẩu."Cố Tiên Tiên khẽ nói: "Xin lỗi."...Xin lỗi?Thiếu niên ngẩn ra — vừa nãy chính hắn còn định bỏ rơi nàng để thoát thân, thế mà giờ nàng lại chủ động xin lỗi hắn? Cố Lưu Ly này sao lại kỳ lạ thế?Hắn từng bôn ba khắp Tu Chân giới, thấy đủ loại chuyện giết người cướp bảo, huynh đệ phản bội, thế mà giờ gặp phải một người làm trái ngược hoàn toàn, khiến hắn thấy khó hiểu, không biết phải phản ứng sao cho phải.Lúc này, mười mấy kẻ kia mắt đỏ ngầu, khí thế hung tợn, còn phi kiếm second-hand thì một mình đấu với năm người, thật sự rất khổ sở.Nó vừa chiến vừa bảo vệ Cố Tiên Tiên, sốt ruột đến phát điên: Mấy người này sao dai như đỉa đói vậy? Nó chỉ biết bay, biết chém tí thôi mà, thật ra cũng bình thường lắm ấy! Ở Quỷ Vực ai mà chẳng có một thanh như nó, quá đỗi bình thường!Nếu bọn họ thích đến thế, sao không đi Quỷ Vực mua một thanh? Nuôi một thời gian chưa biết chừng cũng được như nó!Đại ca, Nhị ca, cứu mạng với a a a a a!!
Các người còn chưa đến nữa hả hu hu hu hu~~~
"Giết nàng, báo thù cho Long Tuyền Tông ——!"Chiếc phi kiếm second-hand vẫn chắn trước mặt nàng, ai muốn đến gần sẽ bị kiếm khí sắc bén đánh bật. Một thần kiếm như thế, thần dị khó lường, đã khiến nhiều kẻ trong đám kia nổi lòng tham, mắt đỏ rực. Bọn họ biết không thể phá vây chính diện, cũng chưa thể giành lấy thần kiếm, liền vòng ra sau Cố Tiên Tiên, chuyển hướng mũi kiếm về phía thiếu chủ Thiên Đế."Ta và Cố Lưu Ly không phải cùng một phe, các ngươi tha cho ta một mạng được không? Thả ta đi!""Hừ, đừng giả ngây. Ngươi đi cùng ả từ đầu, lại còn nói không chung phe? Giết cả hai!""Ta nói thật! Ta chỉ nghe danh nàng là đồ đệ của Cố Tiên Tiên nên đến tỷ thí, xem nàng có chút phong thái của Lưu Ly tiên tử không thôi, tuyệt không có tư tình gì!"Bọn kia chẳng buồn nghe hắn nói thêm lời nào, chỉ quát:
"Sát ——!"Thiếu chủ lắc đầu thở dài: "Ta có cảm giác mình như đang đàn gảy tai trâu, bọn họ đã quyết tâm giết ngươi, giờ còn muốn giết ta diệt khẩu."Cố Tiên Tiên khẽ nói: "Xin lỗi."...Xin lỗi?Thiếu niên ngẩn ra — vừa nãy chính hắn còn định bỏ rơi nàng để thoát thân, thế mà giờ nàng lại chủ động xin lỗi hắn? Cố Lưu Ly này sao lại kỳ lạ thế?Hắn từng bôn ba khắp Tu Chân giới, thấy đủ loại chuyện giết người cướp bảo, huynh đệ phản bội, thế mà giờ gặp phải một người làm trái ngược hoàn toàn, khiến hắn thấy khó hiểu, không biết phải phản ứng sao cho phải.Lúc này, mười mấy kẻ kia mắt đỏ ngầu, khí thế hung tợn, còn phi kiếm second-hand thì một mình đấu với năm người, thật sự rất khổ sở.Nó vừa chiến vừa bảo vệ Cố Tiên Tiên, sốt ruột đến phát điên: Mấy người này sao dai như đỉa đói vậy? Nó chỉ biết bay, biết chém tí thôi mà, thật ra cũng bình thường lắm ấy! Ở Quỷ Vực ai mà chẳng có một thanh như nó, quá đỗi bình thường!Nếu bọn họ thích đến thế, sao không đi Quỷ Vực mua một thanh? Nuôi một thời gian chưa biết chừng cũng được như nó!Đại ca, Nhị ca, cứu mạng với a a a a a!!
Các người còn chưa đến nữa hả hu hu hu hu~~~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz