ZingTruyen.Xyz

Vmin Lam Moi Toi Ngoi Khong


"Liệu ta có thương nhau mãi?"

Trong tình yêu, rõ ràng hai chữ duyên phận lại vô cùng sâu nặng. Không phải ai cũng có thể yêu nhau đến trọn kiếp, không phải ai cũng là người dưng đến suốt đời. Duyên có nhưng phận không thì tình cũng chả thể bền.

Người ta đến với nhau có thể họ là nặng ân tình từ kiếp trước, là thề non hẹn biển, tình yêu của họ có lẽ đã rất đẹp đến mức kiếp sau họ tiếp tục được thương nhau như được sống lại tình đầu.

Vậy liệu anh có phải là tình nhân kiếp trước của em?.

Chiều tà, Trí Mân ra cái quán ăn bờ kè để ngồi thư giãn cùng mấy bà thím trong thôn. Dạo gần đây em đi chợ quen được nhiều người chiều nào cũng rủ ra để nói về đủ thứ chuyện trời đất. Có người than thở về cuộc sống, người nói về chồng, con, người còn nói về giá thịt tăng nói chung trên đời này chả có chuyện gì mà các thím không biết.

Trí Mân em chỉ biết nghe, lâu lâu thì nói được vài câu nhưng em cảm thấy thoải mái lắm khi được nghe họ kể với giọng điệu hóm hỉnh. Kêu một ly trà thanh nhẹ rồi ngồi buôn chuyện không biết tự lúc nào trở thành thói quen của em.

Hôm nay ra quán hơi lạ, hôm nay quán ít người lắm. Với cái nhóm mấy bà hôm nay cũng vơi hẳn người, nghe nói đầu làng mở tiếc gì đó nên chắc người ta đi hết rồi. Trí Mân em không thích những thứ ồn ào nên đã từ chối không tham gia.

"Mân Mân, lại đây có một quẻ bói đi đa", một bà thím kêu em.

Em nhìn qua chỗ bà thím, thấy một ông thầy bói với dáng vẻ đã rất lớn tuổi, ông đeo cái kính đen lom khom bóc mấy quẻ bói bằng gỗ đầu có sơn đỏ, trên đó viết chi chít mấy chữ gì đó. Dáng vẻ không khác mấy ông thầy bói lang thang phiêu bạc.

Em cũng có phần hơi nghi vì bản thân em không quá tin vào mê tín dị đoan. Em hơi phân vân là có nên xem thử quẻ bói không...

"Ông thầy này hay lắm, bói tao nãy giờ cái gì là trúng cái đó đó đa", bà thìm nói.

"Vậy để tôi thử một quẻ xem sao", Trí Mân em quyết định, dù sao gì cũng chả mất mác gì nhiều, một quẻ bói đôi lúc cũng có thể nghe lời hoa tiếng ngọt cho đời mình.

Em ngồi trước thầy bói, thấy bói chìa tay ra bảo em: "Có thể đưa tay cậu cho tôi không?"

"Tôi có mắt mà như mù, đôi mắt này từ lâu đã không còn thấy nhân gian, xin thứ lỗi rất nhiều", ông nói.

Em nghe theo lời ông mà đưa bàn tay em ra, bàn tay em trắng trắng hồng hồng, nhỏ nhỏ với năm ngón tay bé bé xinh xinh.

"Tay của cậu, tôi không nghe tiếng lại nhận nhầm nữ nhân", thầy bói nói.

"Cậu và người tình của cậu, thật sự rất gắn kết", ông chợt nói, em chưa hỏi gì cả nhưng ông đã bắt đầu lời nói của mình chỉ qua cái bắt tay.

"Cả hai có mối duyên từ hai kiếp, không ngờ sợi chỉ đỏ giữa hai người tới giờ vẫn không thể đứt", ông nói thêm.

"Tin tôi, người kia hẳn rất thương cậu. Nhung tôi cảm nhận tình cảm của cậu còn rất nửa vời với người kia, cậu một ngày nào đó sẽ nhận ra người kia đối với cậu là hai chữ "duyên" và "phận", và cậu phải bù đắp cho người ta những tình cảm mà người đã dành cho cậu".

"Cố gắng lên, tôi nghĩ cậu là người có thể làm được cái điều này mà đó đa".

Ông thầy bói tuôn ra một tràng dài ơi là dài, nhưng ông nói cũng có phần đúng...

Tình cảm của em với Thái Hanh đến quá nhanh, em vẫn chưa thể xác định rõ ràng tình cảm này là gì, chỉ biết người ta thương em thì em phải thương lại chứ lòng mình, đến giờ em chưa rõ.

Đến lúc về nhà, em vẫn còn lấn cấn mấy lời ông thầy bói nói trong lòng mà lòng nó cứ nao núc làm sao. Em nằm bên giường không thể chợp mắt, xoay qua xoay lại. Em xoay qua cái bàn làm việc đang sáng đèn của thầy Kim, thầy đang cặm cụi với mấy thứ xổ sách của dân chuẩn bị đưa lên thành phố nên vô cùng bận rộn. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi kia, em xót nhưng chả thể giúp được gì.

Chợt miệng, em không hiểu tại sao mình lại làm điều này nữa, em đã gọi một tiếng "Thầy ơi".

Thái Hanh nhìn qua em, "Em kêu ta có việc đa?".

"Liệu chúng ta có thương nhau mãi...?"

Thái Hanh phì cười, đi lại đến bên giường em, hôn lên trán em rồi nói: "Chúng ta không cần thương nhau mãi, chỉ cần ta thương em".

"Giờ thì đi ngủ đi không khéo sớm mơi lại kiệt sức đấy", Thái Hanh xoa mái tóc em rồi trở lại bàn làm việc.

Chỉ cần người thương em, thì em cũng sẽ thương người...







Hề lấu, tui đã cumback =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz