Vkook Ver Thien Chuong
12. Hào hứng- Bực thật, biết vậy mình đã không giúp cậu ta rồi, đúng là đáng ghét mà!- Ngày mốt là mừng tuổi của má rồi, mình muốn mời em ấy đến đây chơi quá...- Mà mỗi lần nhớ đến cảnh em ấy và Nguyễn Chiến Thắng cười nói vui vẻ thì mình lại như cứ muốn phát điên vậy!Kim Thái Hanh vò đầu bứt tóc than thở, đã đêm muộn rồi nhưng cậu vẵn chưa chịu đi ngủ. Cậu cứ ngồi trên bàn làm việc và nghĩ lại những chuyện khi sáng.- Bực mình quá trời ơi!Thái Hanh đảo mắt nhìn vào quyển sách lúc trước đã kẹp những bức tranh mà chính tay cậu đã vẽ Chính Quốc. Hanh chầm chậm lật quyển sách ra, Quốc nó thật đẹp, đẹp đến mức làm con người ta xao xuyến, ngay cả một người con trai như cậu cũng phải luyến lưu không thôi.Thái Hanh nghĩ bản thân mình thật kì lạ, làm sao mà bản thân cậu lại có thể có cảm xúc với một đứa con trai như nó được chứ? Hay là cậu có bệnh gì sao?Hàng tá câu hỏi lạ lùng cứ lởn vởn trong đầu khiến Thái Hanh cảm thấy rất khó chịu. Cậu tự hỏi không biết Điền Chính Quốc có để cậu vào mắt hay không? Em ấy có thích mình hay không? Hay là vì em ấy ghét mình nên mới cố tình làm lơ mình?Dần dà vì những dòng suy nghĩ miên man ấy làm Thái Hanh cảm thấy mệt mỏi. Cậu chậm rãi leo lên giường và nằm gác tay lên trán, dần dần chìm vào giấc ngủ..- Hanh à, ngày mai là tiệc mừng tuổi của má rồi. Con cùng má đến hiệu may Viễn Đông rồi mời mọi người trong tiệm cùng đến đây dự nhé?- Chúng ta sẽ mời cả tiệm luôn hả má?- Ừ, bà Hương dù gì cũng là bạn thân của má. Em Quốc cùng với những em giúp việc kia chúng ta cũng đã quen biết rồi. Chi bằng đã mời thì mời luôn cả năm người bọn họ vậy.- Được được, mình đi thôi má ơi. Đi nhanh nhanh kẻo muộn!Kim Thái Hanh hào hứng ra mặt, cậu kéo tay má mình đi vội ra xe đến mức bà phải kêu lên:- Cái thằng nhóc này, con làm gì mà gấp gáp đến thế không biết nữa? Có chuyện gì làm con hào hứng đến thế cơ à?- Mình phải đi ngay thôi má, trời trưa nắng nóng lắm!- Được rồi, được rồi!Kim Thái Hanh chở má mình đến hiệu may, trên đường đi hai má con vẫn tiếp tục tán gẫu với nhau những câu chuyện vặt vãnh linh tinh.- À, ngày mai gia đình anh hai con cũng sẽ về đấy!- Anh hai hả má? Nhắc mới nhớ, lâu rồi con cũng không gặp anh ấy.- Má nhớ cháu nội của má quá, Thiên Bảo không biết đã lớn đến thế nào rồi.- Cái thằng nhóc đó, chả bao giờ chịu cho con ẵm cả! - Thái Hanh bĩu môi hờn trách.*ẵm: bế (trẻ nhỏ)- Hai chú cháu nhà con, hay là con thử tìm cách gì đó để thằng bé chịu chơi với con đi?- Lần trước gia đình anh hai về đây con cũng đã thử tiếp xúc với Thiên Bảo nhiều hơn rồi nhưng thằng bé vẫn không chịu má à!- Không biết thằng nhỏ giống ai mà lại khó chiều thế không biết. Những đứa trẻ khó chiều như thế ngoại trừ cha má của nó ra thì người lạ rất khó tiếp xúc.- Nếu đã vậy thì con rất muốn tìm ra được người mà có thể trị được cái tật khóc nhè của thằng bé!.Sau khi đã đến hiệu may Viễn Đông, bà Kim cùng Thái Hanh xuống xe để tiến vào trong. Vì cũng đang là giờ nghỉ trưa nên mọi người đều được ngồi nghỉ ngơi, cả tiệm may cũng chẳng còn dáng vẻ tất bật khách hàng như những lúc cao điểm nữa.Ngó qua một vòng hiệu may, Kim Thái Hanh vẫn chẳng trông thấy bóng dáng của Chính Quốc đâu nên trong lòng cậu có chút thất vọng. Chẳng biết người ta đi đâu mất rồi nhỉ, ngay cả mấy đứa giúp việc kia cũng chẳng thấy nữa.- Hương này, ngày mai là tiệc mừng tuổi của tôi nên tôi mong Hương cùng các em trong tiệm có thể đến nhà tôi dự tiệc chung vui cùng gia đình tôi!- Ấy chết, dạo này công việc bận rộn quá nên tôi quên bén đi mất. Mà Đào nói là muốn mời mấy đứa giúp việc trong tiệm cùng đến luôn á?- Đúng rồi, Hương cứ dẫn các em cùng đến chung vui với gia đình tôi nhé!- Nếu được vậy thì quá tốt rồi, tôi nhất định sẽ nói lại với mấy đứa, Đào cứ yên tâm!Rồi hai người phụ nữ lại ngồi tâm sự với nhau hàng trăm câu chuyện, Thái Hanh chán nản nên muốn đi ra ngoài hóng gió. Cậu khoanh tay đứng dưới gốc cây của một cái cây có tán to. Đang trầm ngâm suy nghĩ thì cậu cảm nhận được đang có ai đó giật giật lấy ống quần của mình.- Cậu ơi?- Có chuyện gì hả, nhóc?Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống nhìn nó một lượt, cái bộ dạng lem luốc của nó không hề làm cậu cảm thấy khó chịu tí nào. Thằng bé đáng yêu đến thế cơ mà.- Cậu mua giúp em vài bông hoa nhé?Cái giọng nói líu lo bé xíu của đứa nhỏ làm Thái Hanh cảm thấy nó thật dễ thương, giống với ai đó....- Được, cậu sẽ mua cho em. Nhưng mà em phải trả lời câu hỏi này của cậu đã!- Dạ được, cậu hỏi đi ạ!- Ngày trước có một anh đẹp đẹp làm việc ở hiệu may này đã mua hoa giúp em đúng không?Thái Hanh vừa hỏi vừa chỉ chỉ vào hiệu may Viễn Đông bên cạnh. Thằng nhỏ vừa nghe xong đã gật đầu lia lịa.- Dạ đúng rồi, mà sao cậu biết thế ạ?- Đương nhiên là cậu phải biết rồi. Nhưng mà dạo này em có còn gặp được cái anh đẹp đẹp đó nữa không?- Dạ có, khi sáng em có gặp anh ấy. Anh ấy cho em kẹo rồi còn cho em tiền nữa đó ạ!- Vậy sao?- Mà cậu hỏi làm gì thế ạ? Thế cậu có muốn mua hoa của em không?- Thật ra cậu muốn tặng cho cái anh đẹp đẹp đó một bó hoa thật là to nhưng mà hiện giờ thì cậu lại không thể tìm thấy được anh ấy.- Bây giờ nhé, khi nào em gặp được anh ấy thì gói cho anh ấy một bó hoa thật là to rồi tặng cho anh ấy nhé. Giờ cậu sẽ trả tiền cho em luôn nhưng với một điều kiện...Thái Hanh dừng lại đôi chút, thằng nhóc nhỏ lại hào hứng mà hỏi cậu:- Điều kiện gì thế ạ? Là gì thế hả cậu?- Điều kiện là em không được nói với anh đẹp đẹp ấy cậu là người tặng, có được không hả nhóc?- Dạ được ạ, chuyện này rất đơn giản mà, con làm được thưa cậu!- Được, tiền của em đây. Cứ giữ tiền dư mà mua gì ăn đấy nhé, không được tiêu xài lung tung đâu đó!- Dạ cậu, con đội ơn... đội ơn cậu nhiều lắm ạ!- Được rồi.Vừa đúng lúc ấy thì bà Kim cũng đã trở ra, thế là cậu đã chào tạm biệt thằng nhỏ bán hoa hồng rồi ra về cùng má mình..Tiệc mừng tuổi của vợ ông phú hộ Kim được tổ chức vô cùng ấm cúng và thân mật với những người thân trong gia đình cùng với bạn bè thân thiết.Bà Đào nay đã ngoài năm mươi nhưng hương sắc vẫn cứ là mặn mà trẻ đẹp. Bữa tiệc mừng tuổi không được gọi là long trọng linh đình nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy được sự sang trọng của bữa tiệc.Gia đình ông Kim đang tất bật tiếp đón những vị khách đến dự tiệc, Kim Thái Hanh hôm nay cũng đặc biệt hào hứng đến lạ. Chỉ một chút nữa thôi là cậu sẽ được trông thấy người ta, Hanh tự hỏi rằng hôm nay người ta ăn mặc ra sao, đi giày màu gì và chải chuốt kiểu tóc ra sao.Chỉ cần nghĩ đến người nọ thôi thì trong mắt Thái Hanh lại ngập tràn ý cười. Gia đình anh hai của cậu cũng vừa mới đến, vừa trông thấy Thiên Bảo được chị dâu bế trên tay thì cậu đã tranh phần ẵm nó... Nhưng mà lại bất thành!- Ơ cái thằng nhóc này, lại đây chú ẵm một chút!- Oe oe...Kim Thiên Bảo lại được dịp mà khóc toáng lên làm mọi người cũng phải bất ngờ, có lẽ nó không thích được Thái Hanh ẵm ấy mà.- Hanh à, anh nghĩ là cứ để thằng bé cho chị dâu em ẵm đi, Thiên Bảo là không thích em đấy!Anh hai Hanh trêu chọc, cậu liền giận lẫy mà nói lại:- Hứ, em không thèm ẵm nữa đâu!Cả nhà lại được một phen cười đùa rôm rả, cùng lúc đó thì những người trong tiệm may Viễn Đông cũng vừa mới đến.- Đào, tụi tôi mới đến!Bà Hương vui vẻ mà nhìn sang bốn đứa giúp việc cùng theo mình đến đây, tụi nó cũng nhanh nhẹn mà cúi chào người nhà họ Kim.Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc không chớp mắt, hôm nay nó mặc một chiếc áo màu trắng và phần cổ áo có màu xanh dương nhạt cùng một chiếc quần cũng màu xanh nhạt cùng màu với phần cổ áo.Nó ăn mặc đơn giản là thế nhưng mà nhìn sao thì cậu vẫn thấy nó đẹp, đẹp theo một cách riêng của chính Chính Quốc. Quốc nó thấy cậu cứ nhìn mình nên cũng cười nhẹ với cậu. Bỗng, Thái Hanh như bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ vu vơ của bản thân.- Ôi chao, mấy em hôm nay ăn mặc đẹp quá, em nào cũng đẹp, cũng bảnh bao hết cả!Bà Đào khen lấy khen để tụi nó nên đứa nào đứa nấy cũng vui vẻ ra mặt.Mọi người trong bữa tiệc vẫn cùng nhau trò chuyện một cách vui vẻ thì không biết tại sao lại có tiếng khóc của trẻ con cứ vang lên liên tục.Kim Thiên Bảo chẳng biết thằng bé bị làm sao mà nãy giờ cứ réo khóc mãi, ai dỗ thế nào cũng chẳng chịu nín. Thằng bé cũng không đói bụng vậy mà không biết tại sao vẫn cứ quấy khóc mãi chẳng chịu nín.Điền Chính Quốc có chút ngại ngần, từ trước đến nay cứ mỗi lần thấy có đứa trẻ nào khóc nhè thì nó sẽ đến dỗ và cũng thật may mắn là đứa trẻ đó sẽ ngừng khóc ngay.Nó từ từ đi đến chỗ chị dâu của Thái Hanh vẫn đang ẵm thằng bé con trên tay, Quốc chìa hai tay ra rụt rè mà hỏi:- Chị ơi, cho em dỗ thằng bé thử có được không ạ?- À được, em ẵm thằng bé thử đi!Chị dâu vì cũng vừa mệt mỏi vừa bất lực nên liền chuyển Thiên Bảo sang tay Chính Quốc.- Em bé ngoan ngoan, đừng khóc nữa ha. Nếu em cứ khóc mãi thế này thì sẽ không phải là bé ngoan đâu!Và thật kỳ diệu khi câu nói của Chính Quốc nó vừa kết thúc thì thằng nhỏ cũng nín khóc luôn. Không những thế Thiên Bảo lại còn cười toe toét như thể trước đó chưa từng quấy khóc một chút nào.Vậy ra là thằng nhỏ thích Điền Chính Quốc.END CHAP 12._________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz